Tâm tư của Đường Dư, Tô Niên Niên đương nhiên là đoán không ra, cô cũng chưa từng có ý định đoán.
Nhưng làm sao mà qua mắt được Cố Tử Thần ?
Cậu luôn ở bên cạnh Tô Niên Niên , không phải không có chủ ý.
Mặc dù anh biết, Tô Niên Niên không thích Đường Dư, nhưng anh vẫn không yên tâm.
Đúng như anh nói, sự đời khó đoán.
Ai biết sau này sẽ thế nào chứ?
Anh đoán không được, đành phải chọn lựa một phương pháp ngốc nhất nhưng cũng hiệu quả nhất, đó chính là ở bên cạnh Tô Niên Niên .
Ngẩng đầu nhìn Tô Niên Niên đang chuyên tâm đánh đàn, Cố Tử Thần nhìn rất chăm chú.
Nghĩ một lát, anh lấy ra điện thoại, chụp một tấm ảnh Tô Niên Niên .
Cố Tử Thần theo đuổi hoàn hảo rất hài lòng với bức ảnh này, dù cho là góc độ, ánh sáng, kết cấu đều rất đẹp, chỉ là.......tên Đường Dư đó sao lại chướng mắt thế chứ?
Trong thời gian hai người nghỉ, Cố Tử Thần rất kiêu ngạo chỉ Đường Dư, giơ tư thế ngón tay chỉ sang hướng bên cạnh.
Đường Dư tối sầm mặt, đây là động tác gần đây Cố Tử Thần hay làm, ý là: cách xa Tô Niên Niên 10 bước.
Hừ! Đúng là quá đáng mà! Đường Dư lại dịch sang bên cạnh mấy bước, đến lúc này đạo diễn không vui rồi, lên tiếng: “ Ai ya, Đường Dư, cậu làm gì thế, không phải đã sắp cho hai người vị trí rồi sao, đây là buổi liên hoan, cậu đứng vào một góc, để đàn chị đàn em của cậu nhìn cái gì chứ!”
Đường Dư im lặng, lại hướng vào giữa trung tâm sân khấu một chút, Cố Tử Thần lập tức giơ tư thế tay.
Đường Dư đắn đo một lát, lại xê dịch.
Đạo diễn nhìn có gì đó khác thường, thuận theo ánh mắt của Đường Dư! Ồ, tại sao lại là Cố Tử Thần chứ!
“ Bạn học này, tôi biết cậu có ý kiến với Đường Dư, nhưng không thể bới lông tìm vết thế được!” Đạo diễn nói thẳng.
Cố Tử Thần đặc biệt điềm tĩnh nói: “ Ồ, tôi cảm thấy cậu ấy đứng ở bên cạnh tương đối đẹp, góc nhìn càng đẹp.”
Anh nói chuyện lúc nào cũng nghiêm túc, đạo diễn nghe xong không chỉ không nghi ngờ, ngược lại còn suy xét xem có đúng như thế không.
Tô Niên Niên trên sân khấu nhìn không đành, gọi mấy nhân viên trực hậu cần, kê đàn dịch sang mép của sân khấu, hằm hằm trừng mắt nhìn Cố Tử Thần .
Lúc này Đường Dư vẫn đứng ở giữa, cũng có khoảng cách nhất định với Tô Niên Niên .
Đạo diễn hài lòng, Cố Tử Thần cũng hài lòng, Đường Dư thở dài một tiếng, cũng đành chịu.
Hai người tập luyện hai bài, một bài là mà Lạc Gia Di viết cho Đường Dư, một bài là do chính cậu soạn < bảy năm chờ đợi>.
Đường Dư dù cho là luyện tập, hát cũng rất nghiêm túc, giọng hát dễ nghe vang lên trong phòng, mỗi người nghe đến nỗi như chìm đắm trong lời hát.
Cố Tử Thần cong môi, biểu thị hoàn toàn khó nghe, ngón tay lướt như bay trên bàn phím trả lời hòm thư.
Sau khi tập luyện kết thúc, Tô Niên Niên lấy điện thoại ra, đắc ý giơ lên với Cố Tử Thần : “ Em vừa nãy thu lại toàn bộ quá trình tập luyện, tối nay có thể nghe giọng hát của Đường Dư oppa ngủ rồi!”
Đường Dư hát lên đúng là giọng nam thần tiêu chuẩn, càng nghe càng nghiện, phù hợp nhất để đưa vào giấc ngủ.
Cố Tử Thần hừm một tiếng: “ cứ ở đấy mà mơ mộng, thế mà em cũng thích được.”
“ Hứ! Đường Dư oppa bây giờ là thần tượng của em, anh nói thêm một câu cậu ấy không tốt, em sẽ tuyệt giao với anh!” Tô Niên Niên trong một giây lại hóa thân thành fan cuồng rồi.
Nghe thấy cô chuẩn bị chiến tranh lạnh, Cố Tử Thần đành phải mềm lòng, nói qua loa: “ Hay hay.”
“ Anh chắc chắn là nói qua loa.! Trong lòng còn cảm thấy cậu ấy hát không hay có phải không! Có tài anh hát một bài, em thu âm làm nhạc chuông!” Tô Niên Niên không chịu yếu đuối mà thách thức.