Cậu không biết, đây chỉ là thói quen nhiều năm của Đường Dư.
“ A” Tô Niên Niên nhất thời không kịp phản ứng lại, sau đó xin lỗi nói: “ Không cần đâu, mình bây giờ có người đón, cùng về nhà với anh mình là được.”
Ánh mắt Đường Dư tối lại, gật gật đầu.
Tô Niên Niên đi lên tầng ba tìm Trần Nguyên , hai người cùng nhau đi về phía cổng trường.
Đi qua vườn trường, Tô Niên Niên nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.
Cố Tử Thần đứng ở đó, Doãn Sơ Hạ đứng bên cạnh cậu, giống như một con bướm bay đi bay lại, động tác tư thế giống như thiếu nữ đang yêu vậy.
“ Anh Tử Thần, lễ hội khiêu vũ khiêu vũ cuối tuần này chúng ta cùng đi tham gia nhé.” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Doãn Sơ Hạ vui mừng không ngớt, từ lần trước mẹ cậu ta nói cho cậu ta biết, cô Cố sẽ bảo Cố Tử Thần mời mình đi tham gia lễ hội khiên vũ, cậu ta đã vui sướng háo hức biết bao lâu.
Nhưng Cố Tử Thần đến bây giờ vẫn chưa mời cậu ta, thậm chí trong trường nhìn thấy cậu ta, đều đi lướt qua, điều này khiến Doãn Sơ Hạ rất buồn lòng.
Có điều, Cố Tử Thần không chỉ vì thế mà ghét Cố Tử Thần, ngược lại lại càng yêu thầm cậu ta.
Con người mãi mãi đều là như thế, thứ không có được mới là đẹp nhất, Doãn Sơ Hạ cũng không ngoại lệ.
Cố Tử Thần không nói câu gì, Doãn Sơ Hạ vẫn tự lải nhải không ngừng, trong mắt đầy vẻ hy vọng.
Tô Niên Niên nhìn thấy nổi cả da gà, “ Anh, Doãn Sơ Hạ lúc nào cũng điệu đà thế sao?” ý nói giọng điệu õng ẹo của cậu ta.
Trần Nguyên mỉm cười: “ Nhắc đến Tử Thần, Tinh Vũ mấy đứa bọn anh đều cùng lớn lên với Doãn Sơ Hạ , cậu ta bây giờ còn đỡ hơn nhiều rồi đấy.”
Công ty giải trí Hạ Thiên của nhà họ Doãn đứng số một trong nước, Doãn Sơ Hạ lại là con gái độc nhất, từ nhỏ đến lớn đều được chiều chuộng. Được che chở đến lớn, là minh châu của người trong nhà.
Doãn Sơ Hạ khi còn nhỏ, hết sức thích õng ẹo, đều khiến mấy nam sinh bọn họ phải né tránh.
Hồi đó Doãn Sơ Hạ lúc nào cũng trang điểm ăn mặc như công chúa vậy, õng ẹo lả lướt còn có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ cô ta đã lớn như thế, vẫn dùng giọng điệu điệu đà chảy nước khiến người ta chỉ muốn cho một viên gạch vào mặt cậu ta, cho tắt cái loa dè đi.
Tô Niên Niên rùng mình một cái, bây giờ đã đáng sợ như thế rồi, trước đây còn không biết đáng sợ thế nào.
“ Chúng ta đi thôi.” Tô Niên Niên kéo Trần Nguyên đi.
Trần Nguyên lúc này trong lòng rất thỏa mãn, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là đứa em gái này của cậu tốt, xinh xắn mạnh mẽ, không chịu thua ai, bề ngoài đáng yêu, nội tâm nữ vương, quả thật mạnh mẽ hơn Doãn Sơ Hạ õng ẹo điệu đã đó quá nhiều.
Chưa đi được hai bước, sự kiên nhẫn của Cố Tử Thần bị tiêu phí, bỏ mặc Doãn Sơ Hạ đứng đó mà từ vườn trường đi ra.
Ba người gặp nhau, Cố Tử Thần bình tĩnh nhìn Trần Nguyên một cái, ánh mắt lại lướt trên người Tô Niên Niên , tràn đầy ghét bỏ.
“ Sao cô lại béo rồi à.” Giọng nói dễ nghe lạnh lùng nhưng lại xa cách vang lên.
Bị miệng lưỡi độc địa sâu cay của anh ta làm cho tổn thương, Tô Niên Niên trợn mắt nhìn anh ta, “ Không cần anh quan tâm, anh, chúng ta đi, hừm, tạm biệt.”
Cố Tử Thần đi theo sau lưng, khóe môi nhếch nhếch lên.
Trong vườn trường, Doãn Sơ Hạ nắm chặt nắm đấm lại, trong mắt đầy vẻ căm tức đố kị.
Sinh hoạt của trường có chút đơn điệu tẻ nhạt, nhưng vì có Đường Dư đến, lập tức không giống như trước nữa rồi.
Tô Niên Niên cảm thấy mình như quay về thời còn học cao trung Thần Giang, mỗi ngày đều nói chuyện chém gió với mấy người bạn, vui không chịu được.
Chơi với các bạn trong lớp càng lúc càng vui, trừ Doãn Sơ Hạ mấy người đó ra, không ai có ý nhằm vào với Tô Niên Niên cả.
Chớp mắt đã là thứ sáu, Tô Niên Niên xách balo vui vẻ về nhà, Doãn Sơ Hạ mấy người đó ở lại lớp, nét mặt tươi cười.