Sự xuất hiện đột ngột của Dạ Thu làm cho Mẫn Nghi có linh tính là cuộc sống đang bình yên của nàng sẽ bị xáo trộn. Và nàng cứ mãi thắc mắc, không hiểu sao Dạ Thu lại có mặt nơi đây và lại có vẻ thân thiện với Tử Trung.
Nàng cảm thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ Dạ Thu là người yêu cũ của Tử Trung. Nếu thật sự như vậy thì cô gái này thật ghê gớm. Lần này ả tái xuất hiện, Mẫn Nghi lo sợ hạnh phúc của mình lần nữa sẽ bị lung lay, vì đã một lần ả cướp Bội Phong trên tay nàng rồi.
Mẫn Nghi cảm thấy bực dọc, bứt rứt. Nàng không biết Tử Trung và ả làm gì mà lâu thế. Đến giờ này mà anh vẫn chưa tìm nàng. Tự nhiên nàng cảm thấy một nỗi ghen hờn đang nghèn nghẹn nơi cổ.
Đúng lúc ấy thì cánh cửa phòng bật mở và Tử Trung tươi cười bước vào. Thấy vẻ mặt giận dỗi của người yêu, anh bước tới bẹo má nàng, cười rồi hỏi:
- Có chuyện gì thế? Sao em lại làm mặt giận với anh vậy?
Mẫn Nghi ngúng nguẩy bỏ lại cửa sổ, giận dỗi:
- Hai người nói chuyện gì lâu thế?
- Ồ! Cũng có một chuyện, để anh nói cho em nghe nhé.
- Khoan. Anh hãy nói cho em biết. Có phải Dạ Thu là người yêu cũ của anh không?
- Đúng. Chính là cổ. Nhưng em cũng biết rồi đấy, bây giờ anh và cổ không còn quan hệ gì nữa.
- Thế Dạ Thu đến đây làm gì?
- Cô ấy đến đây xin anh cho được tá túc ở trang trại này.
Mẫn Nghi nhảy nhỏm:
- Cái gì? Cô ấy đến đây ở? Rồi anh trả lời thế nào?
- Anh đã đồng ý.
Mẫn Nghi nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào:
- Rồi hai người lại tiếp tục nối lại tình xưa nghĩa cũ phải không?
Tử Trung kéo Mẫn Nghi lại gần mình, dỗ dành:
- Mẫn Nghi! Anh biết anh làm như vậy, em sẽ không vui, nhưng anh không biết phải làm sao. Anh không thể thờ ơ với người sắp chết.
- Sắp chết? Là ai thế?
- Dạ Thu.
- Dạ Thu? Nhưng...
- Cô ấy đang mắc phải chứng bệnh nan y. Ngày trước, gia đình cô ất rất giàu, nhưng bây giờ cô ấy bị bệnh, bao nhiêu tài sản cũng phải bán hết nhưng cũng đành bó tay vì bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm. Các bác sĩ khuyên cô ấy nên tìm đến một vùng quê mát mẻ và khí hậu trong lành sẽ tốt cho bệnh tình hơn. Bây giờ quá túng quẫn, không còn khả năng nào nữa, cô ấy đến cầu cứu anh cho tá túc nơi đây để chờ ngày rời khỏi cõi đời này.
Mẫn Nghi bàng hoàng:
- Có thật thế không anh? Cuộc đời của Dạ Thu ngắn ngủi như vậy sao?
- Em cũng thấy đấy, bây giờ Dạ Thu xanh xao gầy yếu. Anh tin những lời cô ấy là thật. Mẫn Nghi! Nếu là em, em có hành động như anh không?
Mẫn Nghi rất hiểu tâm trạng của Tử Trung hiện giờ. Nếu là nàng thì nàng cũng đành cho Dạ Thu ở lại đây thôi. Nàng nói:
- Em không phải là kẻ ích kỷ. Em chỉ sợ sự có mặt của Dạ Thu sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Nhưng bây giờ Dạ Thu ở trong hoàn cảnh như vầy, chúng ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Thôi thì em và anh cố gắng giúp đỡ quãng đời còn lại của Dạ Thu. Hy vọng sống ở môi trường này, cô ấy sẽ thấy dễ chịu hơn.
Tử Trung nhìn người yêu với ánh mắt đầy xúc động:
- Mẫn Nghi! Anh quả thật không lầm khi đã đánh giá tốt về em. Em là một cô gái cao thượng. Vậy bây giờ em và anh hãy cố gắng xem Dạ Thu như là một người bạn để giúp đỡ cô ấy nhé. Vì bây giờ chúng ta là cái phao cuối cùng để cô ấy bám. Cô ấy rất cần chúng ta.
- Vâng, em sẽ cố gắng.
Chợt nhớ, Tử Trung hỏi:
- À! Mẫn Nghi này! Em bảo em và Dạ Thu đã từng quen biết nhau, sao anh thấy hai người nhìn nhau có vẻ không mấy thiện cảm vậy?
Mẫn Nghi cúi mặt, quay đi:
- Nếu em nói ra, anh sẽ rất ngạc nhiên đấy?
- Thế là sao? Chẳng lẽ hai người có quan hệ gì với nhau sao?
- Dạ Thu chính là cô gái đã làm cho Bội Phong bỏ em.
- Hả, thật sự là vậy sao?
Tử Trung nhìn Mẫn Nghi với ánh mắt đầy thương cảm, rồi tiếp:
- Đúng là một sự trùng hợp lạ lùng, vì chính Dạ Thu đã làm cho cả anh và em đau khổ.
Anh xoay Mẫn Nghi lại đối diện với mình cho hai gương mặt thật gần rồi cười:
- Nhưng có lẽ chúng ta cũng phải cám ơn Dạ Thu. Nhờ cô ấy mà chúng ta đã gặp và có nhau.
Nói xong, anh đặt nụ hôn nhẹ lên đôi môi mọng đỏ của nàng. Mẫn Nghi la lên:
- Anh này. Không đàng hoàng chút nào cả. Trong giờ làm việc, rủi ai thấy người ta cười chết.
Tử Trung vẫn đùa dai:
- Ai cười mặc ai. Người yêu của anh thì anh hôn chứ.
- Thôi, đừng giỡn nữa mà. Thế anh định sắp xếp chỗ ở cho Dạ Thu ở đâu vậy?
- Tạm thời anh đã bảo bà quản gia cho cô ấy ở trong căn phòng dành cho khách ở trong nhà. Song nếu Dạ Thu thích ở đâu thì sắp xếp cho cô ấy ở đó.
- Nghĩ đến hoàn cảnh của Dạ Thu thật là tội.
- Anh nghĩ đó là những quả báo mà Dạ Thu đã gây ra, bây giờ cô ấy phải nhận hậu quả.
- Thế anh không đau lòng sao?
Tử Trung cười cười:
- Em hỏi anh như vậy với ý gì đây?
- Em sợ anh mỗi ngày nhìn cô ấy rồi nhớ lại kỷ niệm xưa.
Tử Trung ôm chặt Mẫn Nghi trong vòng tay mình, nói:
- Anh không còn thời gian và tâm trí dành cho cô ấy. Bây giờ, tất cả linh hồn và thể xác của anh đang nằm ở đây. - Tử Trung vừa nói vừa chỉ tay vào ngực Mẫn Nghi - Hiện giờ anh đã bị em nhốt tất cả vào trong đấy rồi.
Mẫn Nghi thẹn thùng quay đi:
- Cái anh này xạo hoài.
- Em không tin à? Để anh chứng minh cho em thấy nhé.
Thấy Tử Trung xáp lại gần mình, Mẫn Nghi hốt hoảng la í ới:
- Đừng, em không giỡn đâu nhé. Em tin rồi, khỏi phải chứng minh.
Trước sự hốt hoảng của Mẫn Nghi, Tử Trung cười ngất, nói:
- Anh chỉ đùa với em thôi. Nhưng Mẫn Nghi này! Anh nói thật đấy, không có gì có thể tách rời anh khỏi em được đâu.
Mẫn Nghi với ánh mắt xa xăm:
- Nếu anh làm gì có lỗi với em thì em nhất quyết sẽ rời trang trại này và mãi mãi xa anh đấy.
- Đừng nói vậy, em. Rất khó khăn chúng ta mới được yêu nhau. Anh không bao giờ để cho em khổ đâu. Hay là chúng ta cưới nhau, Mẫn Nghi nhé?
- Cưới nhau bây giờ à? Không được đâu. Em chưa chuẩn bị gì cho mình cả. Thôi đi, chúng ta đừng nhắc đến, để em tính lại đã.
- Em không muốn làm vợ anh sao?
- Không phải như vậy đâu, anh ạ. Nhưng em cần có thời gian để chuẩn bị làm một người vợ tốt. Em nghĩ bây giờ chúng ta yêu nhau và luôn được ở bên nhau thì cũng tốt, phải không anh?
Tử Trung nhìn Mẫn Nghi, cười cười:
- Nhưng anh muốn cái khác nữa cơ.
Mẫn Nghi phát mạnh vào vai Tử Trung:
- Anh này nham nhở quá. Thôi, đi về phòng làm việc đi, mất cả một buổi sáng rồi kìa.
- Nhưng anh muốn hôn em.
- Không được.
Nói xong, nàng đẩy anh ra khỏi phòng và đóng sập cửa. Nàng mỉm cười và thở phào.
Một buổi sáng bình yên đã trôi qua.
Nàng cảm thấy nghi ngờ. Chẳng lẽ Dạ Thu là người yêu cũ của Tử Trung. Nếu thật sự như vậy thì cô gái này thật ghê gớm. Lần này ả tái xuất hiện, Mẫn Nghi lo sợ hạnh phúc của mình lần nữa sẽ bị lung lay, vì đã một lần ả cướp Bội Phong trên tay nàng rồi.
Mẫn Nghi cảm thấy bực dọc, bứt rứt. Nàng không biết Tử Trung và ả làm gì mà lâu thế. Đến giờ này mà anh vẫn chưa tìm nàng. Tự nhiên nàng cảm thấy một nỗi ghen hờn đang nghèn nghẹn nơi cổ.
Đúng lúc ấy thì cánh cửa phòng bật mở và Tử Trung tươi cười bước vào. Thấy vẻ mặt giận dỗi của người yêu, anh bước tới bẹo má nàng, cười rồi hỏi:
- Có chuyện gì thế? Sao em lại làm mặt giận với anh vậy?
Mẫn Nghi ngúng nguẩy bỏ lại cửa sổ, giận dỗi:
- Hai người nói chuyện gì lâu thế?
- Ồ! Cũng có một chuyện, để anh nói cho em nghe nhé.
- Khoan. Anh hãy nói cho em biết. Có phải Dạ Thu là người yêu cũ của anh không?
- Đúng. Chính là cổ. Nhưng em cũng biết rồi đấy, bây giờ anh và cổ không còn quan hệ gì nữa.
- Thế Dạ Thu đến đây làm gì?
- Cô ấy đến đây xin anh cho được tá túc ở trang trại này.
Mẫn Nghi nhảy nhỏm:
- Cái gì? Cô ấy đến đây ở? Rồi anh trả lời thế nào?
- Anh đã đồng ý.
Mẫn Nghi nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào:
- Rồi hai người lại tiếp tục nối lại tình xưa nghĩa cũ phải không?
Tử Trung kéo Mẫn Nghi lại gần mình, dỗ dành:
- Mẫn Nghi! Anh biết anh làm như vậy, em sẽ không vui, nhưng anh không biết phải làm sao. Anh không thể thờ ơ với người sắp chết.
- Sắp chết? Là ai thế?
- Dạ Thu.
- Dạ Thu? Nhưng...
- Cô ấy đang mắc phải chứng bệnh nan y. Ngày trước, gia đình cô ất rất giàu, nhưng bây giờ cô ấy bị bệnh, bao nhiêu tài sản cũng phải bán hết nhưng cũng đành bó tay vì bệnh tình vẫn không hề thuyên giảm. Các bác sĩ khuyên cô ấy nên tìm đến một vùng quê mát mẻ và khí hậu trong lành sẽ tốt cho bệnh tình hơn. Bây giờ quá túng quẫn, không còn khả năng nào nữa, cô ấy đến cầu cứu anh cho tá túc nơi đây để chờ ngày rời khỏi cõi đời này.
Mẫn Nghi bàng hoàng:
- Có thật thế không anh? Cuộc đời của Dạ Thu ngắn ngủi như vậy sao?
- Em cũng thấy đấy, bây giờ Dạ Thu xanh xao gầy yếu. Anh tin những lời cô ấy là thật. Mẫn Nghi! Nếu là em, em có hành động như anh không?
Mẫn Nghi rất hiểu tâm trạng của Tử Trung hiện giờ. Nếu là nàng thì nàng cũng đành cho Dạ Thu ở lại đây thôi. Nàng nói:
- Em không phải là kẻ ích kỷ. Em chỉ sợ sự có mặt của Dạ Thu sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Nhưng bây giờ Dạ Thu ở trong hoàn cảnh như vầy, chúng ta không thể ngoảnh mặt làm ngơ được. Thôi thì em và anh cố gắng giúp đỡ quãng đời còn lại của Dạ Thu. Hy vọng sống ở môi trường này, cô ấy sẽ thấy dễ chịu hơn.
Tử Trung nhìn người yêu với ánh mắt đầy xúc động:
- Mẫn Nghi! Anh quả thật không lầm khi đã đánh giá tốt về em. Em là một cô gái cao thượng. Vậy bây giờ em và anh hãy cố gắng xem Dạ Thu như là một người bạn để giúp đỡ cô ấy nhé. Vì bây giờ chúng ta là cái phao cuối cùng để cô ấy bám. Cô ấy rất cần chúng ta.
- Vâng, em sẽ cố gắng.
Chợt nhớ, Tử Trung hỏi:
- À! Mẫn Nghi này! Em bảo em và Dạ Thu đã từng quen biết nhau, sao anh thấy hai người nhìn nhau có vẻ không mấy thiện cảm vậy?
Mẫn Nghi cúi mặt, quay đi:
- Nếu em nói ra, anh sẽ rất ngạc nhiên đấy?
- Thế là sao? Chẳng lẽ hai người có quan hệ gì với nhau sao?
- Dạ Thu chính là cô gái đã làm cho Bội Phong bỏ em.
- Hả, thật sự là vậy sao?
Tử Trung nhìn Mẫn Nghi với ánh mắt đầy thương cảm, rồi tiếp:
- Đúng là một sự trùng hợp lạ lùng, vì chính Dạ Thu đã làm cho cả anh và em đau khổ.
Anh xoay Mẫn Nghi lại đối diện với mình cho hai gương mặt thật gần rồi cười:
- Nhưng có lẽ chúng ta cũng phải cám ơn Dạ Thu. Nhờ cô ấy mà chúng ta đã gặp và có nhau.
Nói xong, anh đặt nụ hôn nhẹ lên đôi môi mọng đỏ của nàng. Mẫn Nghi la lên:
- Anh này. Không đàng hoàng chút nào cả. Trong giờ làm việc, rủi ai thấy người ta cười chết.
Tử Trung vẫn đùa dai:
- Ai cười mặc ai. Người yêu của anh thì anh hôn chứ.
- Thôi, đừng giỡn nữa mà. Thế anh định sắp xếp chỗ ở cho Dạ Thu ở đâu vậy?
- Tạm thời anh đã bảo bà quản gia cho cô ấy ở trong căn phòng dành cho khách ở trong nhà. Song nếu Dạ Thu thích ở đâu thì sắp xếp cho cô ấy ở đó.
- Nghĩ đến hoàn cảnh của Dạ Thu thật là tội.
- Anh nghĩ đó là những quả báo mà Dạ Thu đã gây ra, bây giờ cô ấy phải nhận hậu quả.
- Thế anh không đau lòng sao?
Tử Trung cười cười:
- Em hỏi anh như vậy với ý gì đây?
- Em sợ anh mỗi ngày nhìn cô ấy rồi nhớ lại kỷ niệm xưa.
Tử Trung ôm chặt Mẫn Nghi trong vòng tay mình, nói:
- Anh không còn thời gian và tâm trí dành cho cô ấy. Bây giờ, tất cả linh hồn và thể xác của anh đang nằm ở đây. - Tử Trung vừa nói vừa chỉ tay vào ngực Mẫn Nghi - Hiện giờ anh đã bị em nhốt tất cả vào trong đấy rồi.
Mẫn Nghi thẹn thùng quay đi:
- Cái anh này xạo hoài.
- Em không tin à? Để anh chứng minh cho em thấy nhé.
Thấy Tử Trung xáp lại gần mình, Mẫn Nghi hốt hoảng la í ới:
- Đừng, em không giỡn đâu nhé. Em tin rồi, khỏi phải chứng minh.
Trước sự hốt hoảng của Mẫn Nghi, Tử Trung cười ngất, nói:
- Anh chỉ đùa với em thôi. Nhưng Mẫn Nghi này! Anh nói thật đấy, không có gì có thể tách rời anh khỏi em được đâu.
Mẫn Nghi với ánh mắt xa xăm:
- Nếu anh làm gì có lỗi với em thì em nhất quyết sẽ rời trang trại này và mãi mãi xa anh đấy.
- Đừng nói vậy, em. Rất khó khăn chúng ta mới được yêu nhau. Anh không bao giờ để cho em khổ đâu. Hay là chúng ta cưới nhau, Mẫn Nghi nhé?
- Cưới nhau bây giờ à? Không được đâu. Em chưa chuẩn bị gì cho mình cả. Thôi đi, chúng ta đừng nhắc đến, để em tính lại đã.
- Em không muốn làm vợ anh sao?
- Không phải như vậy đâu, anh ạ. Nhưng em cần có thời gian để chuẩn bị làm một người vợ tốt. Em nghĩ bây giờ chúng ta yêu nhau và luôn được ở bên nhau thì cũng tốt, phải không anh?
Tử Trung nhìn Mẫn Nghi, cười cười:
- Nhưng anh muốn cái khác nữa cơ.
Mẫn Nghi phát mạnh vào vai Tử Trung:
- Anh này nham nhở quá. Thôi, đi về phòng làm việc đi, mất cả một buổi sáng rồi kìa.
- Nhưng anh muốn hôn em.
- Không được.
Nói xong, nàng đẩy anh ra khỏi phòng và đóng sập cửa. Nàng mỉm cười và thở phào.
Một buổi sáng bình yên đã trôi qua.
/25
|