Người Tình Giấu Mặt

Chương 2: Tôi không phải mẹ cô

/162


Cuối cùng bên ngoài cũng nghe được tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, tim Tần Phương giật thót lại, tại sao lại như vậy? Không phải bản cam kết rõ ràng nói là cứu mẹ sao?

Cửa phòng hộ sinh mở ra, hộ sĩ đi ra sắc mặt cứng ngắc, lãnh đạm nói; ” Mẹ con đều bình an, có thể vào thăm.”

Mẹ con đều bình an? Mẹ đều con bình an? Tần Phương tự nhẩm hai lần, rốt cục cũng phản ứng lại, vui mừng chạy đến bên cạnh hộ sĩ kích động nói: “Cám ơn mọi người! Cám ơn mọi người!”

Tần Phương đi đến bên cạnh giường con gái, đập ngay vào mắt là thấy con gái sắc mặt tái nhợt thân thể suy yếu trong lòng đau nhói.

“Mẹ.” Hứa Bội Dung khàn khàn kêu một tiếng.

“Bội Dung, mẹ ở đây, con mệt mỏi quá rồi, cần cố gắng nghỉ ngơi cho tốt, trước mắt không cần nói gì cả.”

“Gia Tĩnh đâu?” Hứa Bội Dung nhìn toàn căn phòng, ngoài mẹ cô ra không thấy bất kỳ ai khác.

“Bội Dung, Gia Tĩnh hiện tại đang xử lý một số công việc làm ăn, khi nào xong lập tức tới.” Tần Phương nói dối, sợ con gái vừa mới sinh xong không đành lòng nói sự thật vì sao Gia Tĩnh không tới cho cô biết.

“Cho con nhìn cục cưng.” Bội Dung không muốn nghĩ nhiều, nhiều năm như vậy chính cô cũng rõ địa vị của mình ở Tề gia mà Gia Tĩnh đối xử với cô đã không còn như trước kia.

“Nhìn xem, đứa nhỏ này xinh đẹp giống y con, vừa mới sinh ra đã đáng yêu như vậy, lớn lên khẳng định sẽ trở thành một đại mỹ nhân.” Tần Phương nhìn cháu ngoại bé bỏng, trong mắt tràn đầy yêu thương, bình thường trẻ con mới sinh ra da mặt thường là nhăn nheo, nhưng cháu ngoại của bà da mặt lại nhẵn bóng, hai mắt to tròn đen láy như đá quý, cái mũi thanh tú thẳng tắp khéo léo, bên dưới là cái miệng anh đào nhỏ nhắn đăng mút tay ẩn hiện sau tay áo, càng nhìn trong lòng Tần Phương lại càng yêu thương.

“Trước hết con trông cục cưng, mẹ đi lấy thứ gì đó mang lại đây cho con ăn.” Tần Phương quyến luyến không muốn buông tay đem cháu ngoại bé nhỏ đặt xuống giường. Nhìn con gái mình và đứa cháu gái bà thực sự rất sợ, lo sợ vận mệnh của cháu gái mình sau này thật đáng thương, nghĩ đến đó Tần Phương nhẹ nhàng xoay lưng lại khẽ lau đi nước mắt khóe mi.

Tần Phương vừa mới rời đi không lâu, Lâm Âm Ái tiếp bước phía sau đi vào trong phòng sinh của Hứa Bội

Dung bà ta hung hăng vênh váo đứng trước mặt Hứa Bội Dung khiến cô không hiểu sao cảm thấy kinh hoảng.

“Mẹ!” Cô nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Tôi không phải mẹ cô, trước kia không phải, hiện tại không phải, sau này càng không phải.” Bà ta tuôn một tràng ngay lập tức đem bản cam kết có chữ ký của Tần Phương ném tới trước mặt cô, căn bản bà ta không mảy may lo lắng đến Bội Dung vừa mới sinh xong thân thể yếu ớt không thể chịu nổi đả kích lớn như vậy.

“Mẹ không muốn nhìn qua cháu nội của mẹ sao?” Bội Dung vẫn biết căn bản ngay từ đầu Lâm Âm Ái đã không ưa gì cô, từ lúc đầu đã nghĩ đủ mọi biện pháp để tra tấn cô nhưng cô vẫn tận tâm tận lực đối xử thật tốt với bà ta bởi vì đó chính là mẹ đẻ của chồng cô, trái lại sự lương thiện cùng nhẫn nhục của cô càng khiến bà ta tra tấn cô nhiều gấp bội.

Thấy mẹ chồng không mảy may muốn nhìn đến cháu gái, Bội Dung nghĩ ngợi cầm bản cam kết lên xem.

Nhìn thấy khoản tiền . . . , cánh tay cầm bản cam kết không ngừng run rẩy, cô không thể tưởng tượng nổi Tề gia vì sao lại không dung nổi mình.

“Xem kỹ lưỡng chưa? Nhìn rõ ràng chưa? Nếu cô đã xem kỹ càng nhìn rõ ràng rồi thì ngay trong tháng này cô cùng với Gia Tĩnh đi đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi.” Trong giọng nói của Lâm Âm Ái không có nửa điểm thương tiếc.

“Vì sao phải làm như vậy?” Bội Dung vẫn là nhịn không được hỏi lại.

“Ha ha, vì sao ư? Cô không cảm thấy câu hỏi này thật nực cười hay sao? Chỉ với cái nhà đổ nát của nhà cô cũng hòng xứng với Tề gia chúng tôi sao, chỉ bằng cái loại con hát hạ đẳng như cô mà cũng đòi xứng đôi với Gia Tĩnh nhà tôi sao? Cô cũng không có soi gương xem lại mình coi có điểm nào có thể xứng đáng không sao? Không biết mắt lão Tề có bị đui không lại cư nhiên đồng ý cho cô bước chân vào Tề gia chúng tôi. Bây giờ chỗ dựa duy nhất của cô đã không còn, cô còn muốn quay về Tề gia hưởng phúc sao? Hứ!” Lâm Âm Ái khinh miệt phun ra lửa hận.

“Người tôi yêu là Gia Tĩnh, đối với tiền bạc Tề gia các người tôi không quan tâm.” Bội Dung vẫn như trước nói ra tâm tư của mình, thật sự trong thâm tâm cô vẫn luôn khắc sâu bởi vì yêu Tề Gia Tĩnh cho nên ngay trong lúc đỉnh cao của sự nghiệp diễn xuất đã lựa chọn rút lui mà gả cho Tề Gia Tĩnh, thế nhưng đổi lại cô chỉ nhận được ngoài tổn thương vẫn chỉ là thương tổn.

“Thật buồn cười khi đứa con trai tài giỏi yêu quý của tôi cũng bị cô thu phục. Tôi cũng không ngại nói cho cô biết Ngô Niệm mới đích thực là thiếu phu nhân của Tề gia nhà tôi, mợ chủ nhà họ Tề hơn nữa cũng đã mang cốt nhục của Tề gia hơn nữa ngay lập tức cũng sắp sinh rồi.”

Tin bất ngờ này khiến cô sụp đổ, khiến cô khiếp sợ.

“Rất khó chấp nhận phải không? Tôi không ngại nói cho cô biết người mà hiện tại Gia Tĩnh của cô yêu là Ngô Niệm, nó không có nói cho cô biết vì nó không muốn nghĩ, lại để tận bây giờ mới ly hôn với cô là do nó không muốn cô cứ bám lấy nó, cô hiểu rồi chứ? Gia Tĩnh căn bản là không yêu cô, đã sớm không còn yêu cô, nó với Ngô Niệm từ nhỏ đã quen biết, chúng nó mới chân chính là một đôi, hơn nữa nó đã sớm lừa gạt cô cùng Ngô Niệm ở một chỗ.”

Nhìn thấy sắc mặt Hứa Bội Dung ngày càng tái nhợt khiến cho trong lòng Lâm Âm Ái bà càng thêm sung sướng.

Bội Dung nhanh chóng túm chặt thành giường mong muốn tìm một cái gì đó nhằm khống chế mình không được ngất đi. Cô biết ở bên ngoài Gia Tĩnh có người phụ nữ khác nhưng lại không ngờ tới người phụ nữ đó cũng nhanh chóng sẽ sinh nở, đây quả là chuyện nực cười mà tất cả mọi chuyện cư nhiên lại do chính mẹ chồng của cô nói cho cô biết, hơn nữa mẹ chồng của cô lại rất ủng hộ việc tình nhân của chồng cô sinh con, càng muốn nghĩ đầu của cô lại càng đau.

Đột nhiên cục cưng vừa mới ngủ yên lại khóc thét lên, tiếng khóc của đứa bé lôi kéo sự chú ý của cô, cũng nhắc nhở cô phải kiên cường đối mặt với tất cả, ý chí nhắc nhở cô, cô phải sống cô phải cố gắng sống thật tốt, vì con nhất định cô phải sống.

“Con ngoan đừng khóc, đừng khóc, là mẹ, mẹ ở đây.” Bội Dung cố hết sức ôm lấy cục cưng, không ngừng mà an ủi đứa bé đang khóc không dứt.

Nhìn thấy tỉnh cảnh hiện ra trước mắt lúc này ánh mắt Lâm Âm Ái càng nồng đậm sự chán ghét, mà một ý nghĩ lại vừa thoáng qua trong đầu bà, khóe miệng bà ta không khỏi nổi lên một nụ cười tà ác.

/162

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status