Người Tình Giấu Mặt

Chương 67: Khúc nhạc dạo trước bão táp

/162


Trong quán café tĩnh lặng, có tiếng đàn dương cầm dịu êm thản nhiên, Ân Tịch đeo kính râm đi vào gian phòng mà mình đã hẹn trước.

Người đàn bà trong phòng mặc một bộ váy ngắn trễ ngực màu hung, khuôn mặt trang điểm cẩn thận, nhưng là khi cười lên hàng đống những nếp nhăn vẫn là bán đứng tuổi tác của bà ta.

“Dì Hồng!” Ân Tịch mỉm cười chào một tiếng.

“Ân Tịch, lại đây ngồi đi, dì Hồng cùng tâm sự với cháu.” Động tác trên tay bà ta không có dừng lại, bà ta nhẹ nhàng quấy café, sau đó lại nhẹ nhàng thổi thổi, nhìn thấy ly cafe bắt đầu có những bọt nhỏ bà ta mới bắt đầu thưởng thức, động tác trong suốt quá trình cho thấy bà ta thập phần hưởng thụ hương vị của café.

Ân Tịch nhẹ nhàng ngồi về phía đối diện với và ta, chờ bà ta lên tiếng.

“Gần đây cháu ở Hoa Đằng có vẻ cũng thuận lợi nhỉ. Chuyện này dì Hồng phải chúc mừng cháu rồi.” Thanh âm của bà ta nghe có một loại trào phúng thản nhiên, cũng có thể là đang tỏ vẻ lịch sự.

“Cám ơn!” Trong đầu Ân Tịch tựa hồ chỉ có thể tìm được hai từ này để đáp lại.

“Biết vì sao hôm nay dì đến đây tìm cháu hay không?” Bà ta đem vấn đề ném cho Ân tịch, mang theo chút hứng thú mà nhìn về phía cô.

“Chuyện này Ân Tịch phải nhờ dì Hồng chỉ bảo thêm rồi.”

“Scandan lần trước, cháu có nghĩ tới ai là người tung ra hay không?” Bà ta không chút e dè đem vấn đề mấu chốt nói ra.

“Đoán nhưng mà cũng không chắc chắn lắm, nói như vậy khẳng định dì Hồng đã biết là ai làm đi, bất quá tất cả đều đã qua rồi.” Ân Tịch cũng không muốn vạch mặt bà ta, lòng Ân Tịch vẫn luôn sáng ngời, cô không muốn hại bà ta phải bỏ vị trí trong giới giải trí, dù sao bọn họ cũng cùng một chỗ nhiều năm như vậy, có lẽ còn có một chút cảm tình đi.

“Cháu không muốn biết dì cũng nói cho cháu là do chính dì làm đó.” Tống Hồng nhìn thẳng vào mắt Ân Tịch: “Bởi vì dì đã từng nói qua, một khi cháu rời khỏi Thịnh Thiên thì giờ phút đó chúng ta đã là kẻ thù.”

“Cháu nhớ rõ, nhưng cháu cũng đã nói qua, chỉ cần dì Hồng không làm khó cháu, cháu tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến Thịnh Thiên cùng chuyện của dì. .”

“Việc quan trọng hôm nay dì muốn nói với cháu chính là chuyện cha của Tiểu Ức là ai. Bí mật này ở trong lòng dì đã quá nhiều năm rồi, bây giờ cần phải nói ra thôi.” Tống Hồng lại nhẹ tay khuấy cafe.

“Dì Hồng cháu cũng không nghĩ muốn biết, dì có thể không cần . . .”

“Hiện tại dì nói cho cháu biết, là muốn cho cháu có sự chuẩn bị trước, nếu như tất cả các cơ quan truyền thông đều đồng loạt tung tin thì cháu cũng không cần phải trốn chạy sự thật này.”

“Dì Hồng tại sao dì phải tuyệt tình như vậy chứ, kỳ thật tất thảy những điều dì làm cháu đều biết rõ, nhưng là cháu không muốn chúng ta phải trở mặt, tính cách của cháu thế nào dì đều đã hiểu rõ.”

Tâm tình của Ân Tịch có chút kích động, thủ đoạn của Tống Hồng rất độc ác, nghĩ muốn bức cô đến đường cùng, phong ba vừa mới bình ổn lại lần nữa cuộn trào lên.

“Ba của Tiểu Ức là ai kỳ thật rất dễ dàng đoán ra, bởi vì cháu biết rõ, tổng giám đốc Thịnh Thiên là kẻ thích chơi đùa thế bào, bốn năm trước, hắn ta cực kỳ ham thích đem nữ nhân bịt kín mắt, dùng bạch bao trùm lấy thân thể cô gái đó, đặc biệt hắn ta cực kỳ thích chơi đùa với xử nữ.”

Lời nói của bà ta nghe thực sự lãnh đạm, khóe miệng lại khẽ nở nụ cười âm độc.

“Không . . . . Tôi không tin . . . .” Theo trực giác Ân tịch lên tiếng phủ định, làm sao lại có thể là cái tên biến thái kia được? Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt hắn, Ân Tịch đều đã cảm thấy dạ dày co thắt, tất cả đều muốn ói ra.

“Cháu không tin hay là không muốn tin?” Bà ta kéo kéo một sợi tóc của Ân Tịch: “Kẻ cướp đi đêm đầu tiên của cháu chính là Thân Tử Kiều.”

Đôi mắt trong veo của Ân Tịch trở lên trống rỗng, trừ bỏ khoảng không vẫn chỉ là khoảng không.

Tống Hồng lại lạnh nhạt nhấp một ngụm café, nhẹ giọng mà nói: “Ly café hôm nay có lẽ uống không trôi, dì Hồng hy vọng về sau con đường cảu cháu càng rộng mở.”

Tiếng giày cao gót chậm rãi đi xa, thân thể Ân Tịch vẫn cứng ngắc tựa như bã cao su dính chặt trên nghế.

“Thân lão đại, có một tin tức rất đáng kinh sợ.” Trong phòng A Khôn kích động báo cáo.

“Nói đi.”

“Con gái cùng bà ngoại của Hứa Ân Tịch chưa có chết.”

Căn phòng ngưng trọng khoảng 10s, sau đó là tiếng cười cuồng ngạo, ước chùng phải kéo dài đến 30s sau, ông trời đúng là giúp hắn.

“Tôi muốn nhìn thấy bọn họ ngay bây giờ.”

“Vâng, lão đại.”

Nằm trên bàn hút thuốc phiện, tâm tình Thân Tử Kiều không thể ngừng kích động, con gái cùng bà ngoại Hứa Ân Tịch cư nhiên chưa có chết, vốn đang hậm hực không biết làm thế nào mới có thể ép Hứa Ân Tịch gả cho chính mình, mà tin tức vừa rồi đều khiến cho mọi phiền não của hắn tan tành mây khói.

“Hứa Ân Tịch cô còn yếu điểm gì chí mạng hơn điều này chứ? Cô cứ ngoan ngoãn mà đợi gả cho tôi đi.”

_____________

Trong kho hàng hôn ám truyền đến thanh âm tê tâm liệt phế, còn có tiếng quát tháo giận giữ của đàn ông.

“Mày có nói hay không hả?” Một cái gậy hung hăng nên ở trên người một người đàn ông.

“Tao không, mày có hỏi tao trăm lần tao cũng không nói.” Người đàn ông tựa như thép kiên cường siết chặt răng, cho dù phải chịu bao nhiêu thống khổ cùng đau đớn hắn cũng không thể bán đứng tam tiểu thư.

“Cho mày mạnh miệng” Ánh mắt người đàn ông kia lộ ra hung ác, tức giận nói, “Dung Mạnh, lấy muối cùng nước lại đây.”

Một người phục vụ phòng nho nhỏ tiếng đáp lại: “Vâng, anh Hàn.”

Không lâu sau, muối cùng nước đều đã đặt trước mặt Hàn ca, khuôn mặt hắn hung ác nhìn về phía người đàn ông bị đánh đến sắp hấp hối kia, hắn không tin dùng mọi hình thức tra tấn hắn vẫn không moi được gì. Hừ!

“Lí Tân Vĩ nằm ở trong tay tao, chịu thua đi, bằng không đợi lát nữa không có quả ngon mà ăn đâu, nể tình anh em một thời tao cho mày một cơ hội nữa.” Hàn ca lại bắt tay đụng chạm vào mớ gậy gộc.

Lí Vĩ ngẩng mắt lên mang theo khuôn mặt khí suất đã bị máu me che phủ.

“Mày có thể làm gì tao cũng có thể chịu được, mày phản bội Hạ gia, mày không xứng xưng anh em với tao.” Lí Vĩ phun một ngụm nước bọt vào mặt hắn. Đôi mắt phát hỏa tựa như muốn băm thây kẻ trước mặt ra.

“Con mẹ nó!” Hàn ca bị nhổ nước bọt vào người, bật người đứng dậy bắt đầu phản kích đem mớ gậy gộc trong tay không ngừng đạp xuống: “Tao cho mày nhổ . . . . Tao cho mày nhổ . . . . Tao cho mày nhổ. . . .”

Lí Vĩ cắn chặt răng, mặc cho gậy gộc không ngừng nện trên người hắn gãy mấy cái xương sườn hắn thực không thể nhớ rõ, chỉ hy vọng mau chóng chết đi. Hắn càng ngày càng từ từ lâm vào hôn mê bất tỉnh.

“Dám giả chết, ông mày sẽ không bỏ qua cho mày, đem nước đến đây.”

Tay đàn em bên cạnh nhanh nhẹn mang nước đến, Hàn ca trực tiếp hướng trên người hắn mà dội, Lí Vĩ toàn thân bê bết máu chốc lát đã tỉnh lại.

“Mang muối lại đây cho tao. Mày dám chọc ông, ông cho mày nếm thử cái gì gọi là sống không bằng chết.” Hắn vẫn tức giận vì bị nhổ nước bọt ban nãy, hiện tai hắn là trợ thủ bên người A Khôn và Tống Hồng hắn lại sợ Lí Vĩ Sao?

Hàn ca dùng muốn đang định sát lên người Lí Vĩ.

“Dừng tay.” Thanh âm bén nhọn của một người đàn ông vang lên, bước chân cũng càng ngày càng nặng, càng ngày càng tới gần.

Hàn ca xoay người lại, thấy người đi tới hắn lập tức đổi sắc mặt niềm nở cười, “Anh Khôn, anh đến thực đứng lúc, em đang bức cung tên này.”

“Kết quả thế nào?” A Khôn nhìn thấy Lí Vĩ thực đã bị tra tấn đến bị dị tật, nghĩ đến việc sẽ không được kết quả gì, tên này cũng chỉ là phế vật vô tích sự.

“Chưa có, bất quá em có rất nhiều hình thức tra tấn, nếu muối không được em sẽ dùng dao.” Mặt hắn cuời hì hì, lấy ra một con dao nhỏ sáng bóng bén nhọn.

“Mày giết nó, nó sẽ nói ra cho chúng ta biết người hắn dấu ở đâu sao?” A Khôn đè nặng lửa giận trong lòng.

“Yên tâm đi anh Khôn, em không ngốc như vậy, em sẽ không giết nó, em chỉ muốn cho tiểu đệ đệ của hắn ăn thêm chút khổ cực mà thôi, nếu không nói, em liền một đao dứt khoát, khiến cho hắn vĩnh viễn không còn là đàn ông nữa.” Hắn bày ra bộ mặt tà ác.

A Khôn ngay cả nhìn cũng không nghĩ muốn nhìn một cái, chỉ liếc mắt nhìn hai người thủ hạ một cái.

Hiểu được ám hiệu của A Khôn, hai người đó tiến lên đi đến trước mặt Hàn ca, ý bảo hắn rời đi.

Hàn ca có chút khó hiểu lớn tiếng hỏi: “Anh Khôn, anh định làm gì thế? Cảm thấy em không làm được việc sao? Em có biện pháp, anh tin tưởng em đi.”

“Tao không thích người dùng bạo lực, tao thích dùng cái này để tự hỏi.” A Khôn chỉ vào đầu mình, ý bảo với Hàn ca hắn là tên phế vật không có đầu óc.

“Anh Khôn, anh cho em một cơ hộ nữa, em sẽ dùng đầu óc. Em sẽ dùng đầu óc.” Hàn ca vội giải thích, sợ A Khôn không coi trọng mình nữa, hắn đã phản bộ Hạ gia, hiện tại chỉ có thể nương nhờ vào bên cạnh Thân Tử Kiều, bằng không hắn chỉ có đường chết.

“Được tao cho mày một cơ hội, mày nói đi, trừ bỏ dùng bạo lực mày nói xem có cách nào để hắn nói cho chúng ta biết người chúng ta muốn tìm ở đâu?

“Hiện tại Lí Vĩ chỉ còn một người mẹ già có giá trị lợi dụng, em biết mẹ hắn ở đâu, chúng ta có thể lợi dụng mẹ nó để đạt được cái mà chúng ta muốn, chắc chắn là có thể.” Hàn ca lấy lòng đứng ở trước mặt A Khôn, tựa như một con chó đang chờ chủ nhân bố thí.

“Nguyên lai cái đầu của mày vẫn còn dùng được.” A Khôn liếc một cái, A Lượng cùng A Đường đứng ở phía sau hắn lại lùi về sau.

“Cổ Hàn mày là thằng chó chết, Lí Vĩ tao có thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày” Vừa nghe hắn nhắc đến mẹ, toàn bộ thần kinh của Lí Vĩ đã căng cứng, hắn chỉ hận mình không thể một đao giết chết hắn, càng hận chính mình cả khả năng tự sát cũng không có, còn liên lụy đến mẹ.

A Khôn vui vẻ ra mặt, xem ra Lí Vĩ là người rất hiếu thảo, có lợi thế này, hắn tin tưởng, hắn có thể tra ra người hắn cần tìm, hắn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn tất cả màn này.

--------------

Toàn khu vườn tràn ngập sắc hoa oải hương, dưới ánh nắng càng tỏa hương thơm ngát. Dưới con đường mòn nhỏ một tiểu cô nương mặc một chiếc váy xinh đẹp, đang lắc lư cái eo nhỏ, miệng ngâm nga một bài hát, thanh âm dễ nghe lọt vào tai.

Nụ cười của nó ngây thơ mà lãng mạn, lộ ra vẻ đáng yêu của trẻ con trước rừng hoa oải hương thanh nhã, còn nhỏ tuổi nhưng nó đã lộ ra dáng vẻ xinh đẹp, sau này lớn lên nhất định sẽ là một đại mỹ nhân vạn người mê, vạn người thần phục.

Ánh mắt cười rất sảng khoái, hái những bông oải hương cho vào trong túi nhỏ, hưng phấn như một con mèo nhỏ tìm được đồ chơi, ngẫu nhiên lại xoa xoa đầu nói chuyện với Tiểu Lạp (Tiểu Lạp: một con chó nhỏ toàn thân màu trắng rất đáng yêu), đây là món quà mà cụ ngoại Tần Phương vô tình nhặt được khi nó bị lạc trên đường, cũng là bạn bè duy nhất chơi cùng Tiểu Ức lúc này.

Nó đang vui vẻ hưng phấn đuổi theo một chú chuồn chuồn nhỏ, thân thể nho nhỏ lắc lư, nó đang rất vui vẻ.

Mẹ hai ngày nữa sẽ đến thăm nó, nó đã lâu không gặp mẹ Ân Tịch. Khi gặp mẹ nó nhất định phải nhào vào ôm thật chặt, hôn mẹ thật nhiều mới thỏa lòng, nó còn muốn hỏi mẹ coi đã tìm được ba ba cho nó chưa?

Nó sẽ nói với mẹ: “Tiểu Ức thực ngoan, vì muốn cho mẹ nhanh chóng tìm được baba, mỗi ngày nó chỉ có thể chơi cùng Tiểu Lạp, nhưng nếu như mẹ có thể tìm được baba, nó nguyện ý vẫn chơi cùng Tiểu Lạp.”

Hai bím tóc của Tiểu Ức dính rải rác lên ngọn hoa oải hương, cả người con bé đều bắt đầu có mùi thản nhiên của hoa oải hương, nhưng nó rất thích, nhất định khi mẹ đến thăm nó phải để cho mẹ thấy được cả người nó tràn ngập mùi hương hoa oải hương.

Cái đầu nho nhỏ của nó chứa đựng suy nghĩ nho nhỏ, lại hoàn toàn không phát hiện được có một đôi mắt ma mãnh đang dần dần tiếp cận mình, từng bước từng bước một đi về phía vườn hoa oải hương.

Người đàn ông đeo kính râm, phát hiện ra một cái túi nhỏ, lộ ra nụ cười vui vẻ, rốt cục hắn cũng tìm ra nó.

“Cháu gái nhỏ, chú cùng cháu chơi đi.” Hắn đi đến bên người Tiểu Ức, nhẹ giọng nói.

“A . . .” Tiểu Ức bị thanh âm bất ngờ làm cho giật mình nhảy dựng lên.

“Đừng sợ, chú là đến chơi cùng cháu thôi.” Hắn bắt đầu thử dùng ngữ khí của trẻ con để làm quen với nó, xem ra đứa bé này rất dễ thương, có chút phấn nộn, bộ dáng lại rất đáng yêu, đôi mắt đen láy sáng trong như trân châu, cánh mi cong dài mấp máy, khiến cho người ra có cảm giác muốn chạy đến ôm nó, véo véo nó.

“Cháu không muốn chơi với chú, sau lưng chú có rất nhiều người hầu, thật đáng sợ nha.” Tiểu hài tử theo bản năng trả lời hắn.

“Nghe chú nói, đi đến đây cùng chú, chú ôm một cái.” A Khôn tựa hồ rất muốn đùa giỡn con bé này, mùi hoa oải hương làm cho thần kinh căng thẳng của hắn có môt tia thoải mái.

“Không muốn, không muốn, các người là người xấu, Tiểu Ức không muốn chơi với chú bại hoại.” Con bé theo bản năng đề phòng.

Mẹ đã từng nói với nó không được tiếp cận người xa lạ, cụ ngoại cũng đã nói với nó, trừ dì Hạ Vũ cùng chú Lí Vĩ ra nó không được chơi với ai hết.

Ánh mắt A Khôn biến đổi, lộ ra sự hung ác nguyên bản.

Tiểu Ức sợ tới mức lùi ra sau vài bước, cũng không dám lên tiếng, nó ở trong lòng nói cho mình biết phải chạy trốn, nó muốn chạy tới nơi bí mật báo cho cụ ngoại.

Một đứa bé nhỏ như nó lấy đâu ra sức mà đối kháng ba tên ác ma hung thần kia chứ, Tiểu Ức không chạy được hai bước, đã bị A Khôn tóm lấy, tựa như diều hâu tóm chặt con gà con vậy.

“A, chú là người xấu, buông ra, cháu không muốn chơi với chú, chú là người xấu, chú bắt nạt trẻ con, chú cảnh sát sẽ đến bắt chú, chú buông . . .” Tiểu Ức lại càng không ngừng huy động thân thể nhỏ bé của mình muốn thoát khỏi ma vuốt của hắn, chính là khí lực nho nhỏ của nó không có nửa điểm tác dụng.

A Khôn kẹp nó bên tay trái, ra lệnh nói, “Đem dây thừng lấy ra đây.” Thân thể không an phận của nó bỗng nhiên cứng lại.

Tiểu Ức nghe được người ta muốn trói nó, mở lớn đôi mắt xinh đẹp nhìn ba chú bại hoại, trực giác nho nhỏ của nó nói cho nó biết, những người đó nhất định là những kẻ phóng hỏa đốt nhà nó, bọn họ đều là người xấu.

Nó hung hăng hướng cánh tay của A Khôn mà dùng sức cắn, nó muốn cho bọn họ biết sự lợi hại của nó, nó không phải là đứa bé dễ bị bắt nạt, nó lớn lên còn phải tìm baba cho mẹ nó, còn phải bảo vệ mẹ, trước mắt nó phải bảo vệ chính mình.

Mẹ từng dặn nó chuyện gì cũng phải tự mình xử lý, đừng để cho người lớn phải bận tâm.

“A” Tay A Khôn bị Tiểu Ức cắn nhịn không được hét lên một tiếng buông lỏng ra

“Con nhỏ đáng chết.” A Khôn nhỏ giọng rống hận, giơ tay trái lên hung hắng tát thật mạnh lên mặt Tiểu Ức, thân thể nó lảo đảo một cái cố gắng lắm mới đứng vững lại được.

Nhưng mà nó đau quá, có cái gì từ trong miệng nó chảy ra, nó rất muốn gặp mẹ cùng cụ ngoại, còn có dì Tiểu Hạ, chú Lí Vĩ nữa.

Khóe miệng Tiểu Ức thực đã tứa máu, tóc cũng rối bù lên.

“Đem nó trói lại.” A Khôn tức giận, nhìn dấu răng cắn trên tay, còn rất sâu, cư nhiên hắn lại bị một con ranh khi dễ.

“Vâng, anh Khôn, tay của con bé này bị mảnh thủy tinh xé rách, có cần phải tiêm thuốc cho nó hay không?” A Lượng nhìn về phía A Khôn hỏi.

“Không chết đâu mà lo, không cần, trói lại chờ lão già kia về nữa, xong chúng ta về báo cáo kết quả công việc.” A Khôn phẫn uất nhìn về phía ánh mắt uất hận của Tiểu Ức.

“Còn nhỏ tuổi mà đã biết cắn người, còn dám trừng mắt với người lớn, mày còn dám trừng nữa tao móc mắt mày ra cho chó ăn.” Tâm tình của A Khôn cư nhiên lại bị kích động đến đỉnh điểm trước mặt một tiểu cô nương, đây có lẽ là do hắn thường xuyên phải chịu lửa hận của người khác.

Tiểu Ức bị một vòng lại một vòng cột chặt thân thể, tuyệt không động rạng. Đột nhiên trong vườn vang lên thanh âm khác lạ.

“Gâu. . .Gâu. . .Gâu. . .” Là tiếng của Tiểu Lạp, nó chạy tới nhìn thấy chủ nhân bị bọn người này khi dễ nó phẫn nộ hướng bọn chúng sủa nhặng lên, ý bảo bọn chúng lập tức thả Tiểu Ức ra.

“Giết con súc sinh kia cho tao.” A Khôn cực kỳ chán ghét khi nhìn thấy Tiểu Lạp điên cuồng, lòng hắn cực kỳ chán nản, chỉ cảm thấy chuyện không tốt sắp xảy ra.

“Đừng, tao có thể lo được, Tiểu Lạp chạy mau, chạy mau!” Tiểu Ức lớn tiếng hét với Tiểu Lạp, Tiểu Lạp lại tựa như không để ý tới lời của nó, càng ra sức hướng những người này sủa nhặng lên.

Thấy bọn chúng không có phản ứng gì, nó hung hăng chồm đến bên người A Đường, hung hăng cắn vào chân hắn, nó phải cứu cô chủ nhỏ của nó, đó là việc duy nhất mà một con chó như nó phải làm.

“A, cứu mạng!” A Đường bị Tiểu Lạp cắn đau, nhất thời hét lên.

“Cổ Hàn, giết nó đi.” A Khôn liếc mắt một cái, chỉ thấy Cổ Hàn rút ra một con dao nhỏ chói lọi, hướng thân thể Tiểu Lạp mà đâm tới, Tiểu Lạp mẫn cảm nhận thấy, lập tức quay lại hướng vị trí chí mạng của Cổ Hàn trực tiếp cắn thẳng vào, muốn lấy mạng hắn.

“A . . .” Nơi đó của Cổ Hàn dàn dụa máu điên cuồng hét lên khiến cho A Đường và A Khôn cũng phải kinh sợ.

Ngay cả Tiểu Ức cũng phải ngây người, thì ra Tiểu Lạp hung mãnh như vậy, nó vẫn không tin nổi, bởi vì khi bọn nó ở cạnh nhau, Tiểu Lạp vẫn ngoan ngoãn như vậy mà đi theo nó.

“A Đường, nhanh đi cứu hắn.” A Khôn tựa hồ cũng có chút sợ hãi, chỉ có thể phân phó A Đường.

Kỳ thật Tiểu Lạp chẳng qua chỉ là con chó nhỏ sao có thể sánh với ba người đàn ông to lớn như bọn chúng, sẽ không có vấn đề gì khi đối phó, nhưng mà cái chính là đột nhiên bị nó hung hăng nhiễu loạn mà dọa tới.

A Lượng huy động toàn bộ dũng khí hướng Tiểu Lạp đá, Tiểu Lạp lại nhanh chóng buông Cổ Hàn ra, hung hăng hướng A Lượng cắn nữa, Cổ Hàn ôm lấy điểm chí mạng của mình lớn tiếng khóc lên, ông trời thực sự là không có mắt, hắn muốn cắt đứt của Lí Vĩ, hiện tại lại bị Tiểu Lạp đem điểm chí mạng cắn mất.

Thấy Tiểu Lạp vồ vập chạy đến, A Đường theo bản năng thu hồi chân lại, hắn sợ lại bị như Cổ Hàn.

“Một lũ vô dụng.” A Khôn tức giận mắng, đột nhiên bình tĩnh lại, rút khẩu súng sau lưng ra, hướng Tiểu Lạp bắn liên tục hai phát.

Tiểu Ức lớn tiếng hét: “Tiểu Lạp chạy mau, chạy mau tao sẽ trở về tìm mày.”

Nghe được tiếng súng, Tiểu Lạp theo bản năng né mình sang bên, như hiểu được ý tứ của Tiểu Ức, rất mau chạy quẩn quanh một hồi, sau đó mới luồn vào bụi oải hương chạy đi.

Lúc này tâm tình Tiểu Ức mới bình tĩnh trở lại, cũng may Tiểu Lạp không bị thương, bằng không khẳng định nó sẽ thương tâm chết mất.

“Tiểu Lạp ngàn vạn lần đừng có quay lại, ngoan ngoãn chờ tao trở về tìm mày.” Tiểu Ức nhẹ giọng nói.

“Khôn ca, hiện tại làm sao bây giờ?” A Đường vội vàng hỏi.

“Chờ mụ già trở về, bắt không được người đừng nghĩ rời khỏi đây.” Trong mắt A Khôn phẫn nộ càng sâu hơn, xem ra hắn nhất định phải bắt bằng được hai người một già một trẻ này, cư nhiên lại khó khăn đến vậy, suýt nữa còn bị chó cắn chết hai đàn em thân cận.

“Anh Khôn, xin anh cứu em” Cổ Hàn cơ hồ chạy tới, hắn vốn nghĩ cố gắng biểu hiện để lập công, khiến cho A Khôn không thất vọng, không ngờ bây giờ cái mạng nhỏ của hắn cũng khó giữ.

“Mụ già kia đi đâu rồi?” A Khôn cơ hồ không để ý đến Cổ Hàn, mà là kéo kuôn mặt Tiểu Ức về phía mình.

“Không biết.” Tiểu Ức lắc đầu trả lời, nó chỉ cầu mong cụ ngoại đừng có xuất hiện, ngàn vạn lần đừng có xuất hiện, hẳn là cụ đi mua một chút đồ ăn gì đó, chắc là đi mua bánh kem cùng bánh quy bên cửa hàng của ông Tây kia, như vậy cụ ngoại còn lâu mới trở về . . . Nhưng mà . . . nó rất sợ. . . . .

“Tiểu Ức . . . Tiểu Ức …” Thanh âm của Tần Phương lại ngay lúc này vang lên, trong tay cầm một con thú bông nhỏ cùng một túi bánh quy, khi vừa bước chân vào vườn hoa, đã bị hoàn cảnh trước mắt này dọa tới, vội vàng chạy ddến trước mặt Tiểu Ức.

“Cụ ngoại, mau chạy đi.”

Khi mà bà vừa lấy lại tinh thần, cơ hồ thân thể đã bị A Đường giữ chặt lại.

/162

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status