Chiếc kia Audi Pikes Peak màu trắng lao đi trong hoàng hôn đỏ rực vung vẫy trên bầu trời thành phố!
Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn thẳng phía trước mặt, quay vô lăng cho xe chạy thẳng tới phía trước, gió lớn thổi bay tóc ngắn trên trán anh, lại nhìn thấy hai mắt anh lóe lên đùa cợt mập mờ, ánh mắt người này không đứng đắn đều khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
“Hả?” Anh rất cưng chìu đáp lời, nắm chặt tay lái, nhanh chóng xoay tròn 360 độ, quẹo cua chạy nhanh ra phía trước.
“Tôi thấy Tổng Giám đốc Tưởng ngày ngày đều rất bận rộn, tại sao anh giống như cả ngày lẫn đêm cũng không có chuyện gì làm?” Đường Khả Hinh nghi ngờ hỏi.
“Bận rộn như vậy làm gì? Lúc làm việc thì tập trung làm việc, giờ tan việc, thoải mái vui đùa, như vậy mới hưởng thụ cuộc sống chứ. Chẳng lẽ đến già mới muốn đi hưởng thụ trời xanh mây trắng? Khi đó, chỉ còn lại kí ức, làm sao giống như phong cảnh lúc này? Huống chi, tôi muốn chính là hiệu suất, không cần bận rộn cho xong chuyện, phải trải nghiệm công việc, mới có thể đạt được cảm giác thỏa mãn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chậm rãi lỏng chân ga, lái xe về phía trung tâm thành phố, chạy vào một đường hoa quế rất thơm.
Khả Hinh cười vui vẻ, nhắm mắt lại, hưởng thụ hương hoa.
Trang Hạo Nhiên biết cử động của cô, liền giảm chân ga cho xe chạy chậm tới trước.
Điện thoại di động reo lên.
Trang Hạo Nhiên đè tai nghe Bluetooth, đáp lời: “Ừm!”
Thư ký người Anh Jude báo cáo cho anh về tình hình khách sạn, anh chăm chú lắng nghe, tay lại nắm chặt vô lăng chạy về phía trước, vừa lái vừa dùng lưu loát tiếng anh trả lời cho thư kí, anh nói tiếng anh rất tốt, không làm ra vẻ, chỉ nói rất tự nhiên nhưng giọng điệu thật hấp dẫn, Khả Hinh không nhịn được mở mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, lại phát hiện ví tiền rơi khỏi cái hốc nhỏ, cô liền đưa tay cầm lên chuẩn bị trả lại vị trí trước xe, nhưng ngón cái đè vào ví tiền màu đen, phát hiện bên trong có một tấm hình, là một cô gái hơn ba mươi tuổi, vô cùng nữ tính, có đôi mắt lai, to tròn sâu thẳm, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi hơi dầy, mái tóc xoăn dài đen nhánh, mặc bộ quần áo yếm màu xanh dương, hết sức cá tính đang cầm ly cà phê màu trắng, tựa người trước một bức tranh, nhìn về phương xa, hai mắt lộ ra nụ cười mơ hồ, xung quanh đều là màu sắc thiên nhiên cùng cọ vẽ lung tung lộn xộn. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn tấm hình này ngây người.
Một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy ví tiền, đặt ở trong hộc tối phía dưới tay lái.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên đã nói xong điện thoại, yên lặng lái xe, cô đột nhiên không nhịn được cười nói: “Đây chính là bạn gái họa sĩ anh yêu sao? Tại một buổi sáng sớm nào đấy để lại cho anh một dấu môi son, sau đó anh trần truồng chạy đuổi theo nhưng không quay lại?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Không lớn không nhỏ, nhanh như vậy đã dám hỏi tới chuyện riêng của cấp trên?”
Đường Khả Hinh cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Đúng vậy . . . . . để lại cho tôi một dấu môi son, cô ấy đi ngay” Trang Hạo Nhiên nói.
Đường Khả Hinh có chút không hiểu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, chậm rãi lái tới trước, vừa lái vừa nói: “Cô ấy là cô gái mà tôi muốn kết hôn nhất trong cuộc đời.”
Đường Khả Hinh nghe vậy có chút tiếc nuối nói: “Anh đã thích chị ấy như vậy, tại sao không đi tìm chị ấy trở về? Nếu như chị ấy thật yêu anh, chị ấy sẽ trở về”
“Cô ấy không phải là cô gái bình thường, sẽ không quyết định tùy tiện.” Trang Hạo Nhiên lại chuyển sang hướng bên trái, đột nhiên nói: “Cô có thời gian thì học lái xe đi.”
“À?” Đường Khả Hinh không theo kịp suy nghĩ chớp nhoáng của anh, cô không kịp nghĩ, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Anh quốc đường xá rất nhiều nhưng đều là đường đơn và đường một chiều, khác với đường ở quốc nội, quẹo trái quẹo phải, tôi không quen. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, rốt cuộc lái xe dừng ở trước một cửa hàng nào đó trong một phố xá sầm uất.
Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa hàng hai tầng lầu ở trước mặt, nhìn thấy áp-phích cao ba thước, có một cô gái mặc váy cúp ngực màu trắng, giống như từ Thiên đường đi tới, sau lưng xòe đôi cánh thiên sứ, mộng mơ nhìn về phía trước, cô nhìn cô gái kia, bàng hoàng quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Chúng ta tới đây làm gì?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cởi dây nịt an toàn, nghiêm túc nói: “Xuống xe.”
Đường Khả Hinh không hiểu ra sao, cởi dây nịt an toàn cũng đi xuống xe, nhìn vào bên trong cửa hàng, có đại sảnh màu tím rất trang nhã, có mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu hồng, đang cúi đầu nói chuyện, cô bước đôi chân hơi đau, nhìn Trang Hạo Nhiên cầm hộp điều khiển từ xa, nhẹ nhàng nhấn hệ thống báo động, sau đó mui xe bị khóa lại. . . . . . Một chiếc xe Mercedes màu bạc cũng dừng bên lề, nhưng khi nhìn thấy chiếc Audi Pikes peak, vội vàng tránh xa mấy cây số mới đổ xe.
Đường Khả Hinh có chút buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi đen, thản nhiên đi vào trong cửa hàng, anh mặc áo sơ mi trắng và áo sơ mi đen có hai hương vị khác nhau rõ ràng, lúc anh mặc áo sơ mi đen lộ ra chút cuồng dã, cô vội vàng bước đi theo phía sau lưng anh, đi vào đại sảnh có ánh đèn thủy tinh mộng ảo, quản lý cửa hàng đã sớm có chuẩn bị, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, lập tức chào hỏi: “Tổng Giám đốc Trang.”
“Ừ.” Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt, liếc mắt nhìn bày trí trong cửa hàng, liền cùng Đường Khả Hinh đi lên đại sảnh lầu hai, sàn nhà màu đen bong loáng, trang trí ánh đèn nhỏ màu vàng và vách tường màu tím, có hiệu quả tạo ra không gian thật bí ẩn.
Đường Khả Hinh lọt vào trong cảnh tượng này, thật tò mò nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên im lặng tay cầm cổ tay của cô, đi theo quản lý dẫn đường, đi vào một căn phòng tối gần trăm mét vuông, đang lúc Khả Hinh nghi ngờ, quản lý đứng ở bên cửa, tay nhấn công tắc mở một cái, căn phòng vốn tối đen, đột nhiên từng vị trí sáng lên màn hình ti vi, trong màn hình đều là những cô gái xinh đẹp, trên người có hình xăm xinh đẹp mộng ảo hoặc hình xăm không chính thống, vô cùng xinh đẹp. . . . . . Có người xăm hình con rồng nhỏ trên tay, có người xăm đóa hoa hồng trước ngực, thậm chí có người xăm trên đùi, hoặc có hình xăm là đôi cánh màu trắng. . . . . . .
Cô có chút kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cũng im lặng, đôi tay cắm nhẹ trong túi quần, nhìn từng bức ảnh trên vách tường, đưa mắt nhìn thật lâu, mới sâu kín nói: “Cô có nghĩ tới phải cám ơn vết thương của cô hay không?”
Đường Khả Hinh không có lên tiếng, vẫn ngây ngốc nhìn từng hình ảnh xinh đẹp trong vách tường, nói: “Tại sao tôi phải cám ơn nó?”
“Bởi vì nó cho cô một cơ hội khác được toả sáng xinh đẹp.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười xoay người nhẹ nắm bả vai của cô, đẩy cô đi về phía giữa sảnh triển lãm, để cho cô nhìn từng hình xăm xinh đẹp của mỗi người ở trước mặt, mới nói: “Xem đi? Có muốn để cho thân thể của cô có thêm một loại màu sắc khác hay không?”
Đường Khả Hinh hơi chấn động, từ chối, liền vội vàng lắc đầu, căng thẳng nói: “Tôi không muốn! ! Thân thể là do cha mẹ sinh ra, tôi bị người khác tổn thương, đó là bởi vì tôi bị động, như bây giờ, không phải tôi phá hư làn da vốn có của mình sao? Tôi không muốn. . . . . . Tôi rất yêu bản thân mình . . . . .”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, mới sâu kín nói: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết lúc cô bị thương nguyên nhân bởi vì chính mình hay không?”
Ánh mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, nhớ tới nhiều năm trước, hình ảnh cô gái nhỏ hoạt bát, ôm chai rượu đỏ làm nhiều chuyện kích động, hai mắt của cô đột nhiên ứa lệ, người hơi rung nhẹ.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, sâu kín nói với cô: “Chân chính đối mặt với bản thân mình rất đáng sợ, bởi vì nó giống như một chiếc gương, phản chiếu hình ảnh xấu xí nhất, yếu đuối nhất, thất bại nhất của mình, cho dù là ai cũng không muốn đối mặt với mình, nhưng chỉ cần cô dũng cảm vượt qua nó, cô sẽ phát hiện, cuộc sống không có gì đặc biệt, ngoại trừ chết chóc.”
Đường Khả Hinh trừng to mắt, ẩn hiện ánh sáng chói lọi, hơi thở càng lúc càng gấp rút.
Từ phía sau Trang Hạo Nhiên đột nhiên ôm khẽ Đường Khả Hinh vào trong ngực, thậm chí cúi xuống dán mặt vào mặt cô, tay nhẹ xoa bả vai của cô, ngón cái khẽ quét qua vết sẹo trên vai cô, chậm rãi nói: “Dũng cảm lên, đối mặt với vết sẹo của mình, thêm vào cho nó một chút màu sắc xinh đẹp, cô sẽ phát hiện, thật ra mọi chuyện trong cuộc sống chẳng qua cũng chỉ như thế. Cuối cùng có một ngày, cô tự nguyện hướng về phía mọi người thổ lộ tất cả chuyện xưa, mà người yêu thích cô, nhất định sẽ nắm tay của cô đi đến hạnh phúc cuối cùng.”
Đường Khả Hinh xoay người ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào hỏi: “Có không? Mặc dù tôi vẫn kiên cường nhưng tôi thật sự không biết, rốt cuộc trong tương lai tôi có thể có hạnh phúc hay mờ mịt . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô rơi lệ rất đáng thương, đột nhiên mỉm cười, đau lòng vươn tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu, cảm tính khàn khàn nói: “Sẽ có, đứa ngốc. Sẽ hạnh phúc. Chỉ cần cô sẵn lòng cố gắng, sẵn lòng. . . . . . thay đổi một chút. . . . . . Để cho cuộc sống và quá khứ của mình khác đi, có một chút khác lạ, cuối cùng cô sẽ từ từ thay đổi bản thân mình. . . . . . hãy tin tôi . . . . .”
Đôi mắt to của Đường Khả Hinh ngập nước, chớp mắt một cái, nước mắt lăn xuống.
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh xoay người của cô nhìn sang những hình ảnh xinh đẹp trước mặt, lại nói: “Vì cuộc sống của mình, tìm kiếm một chút màu sắc, để cho nó vĩnh viễn đi cùng với cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh trợn to mắt, sâu kín nhìn về phía những hình xăm xinh đẹp, mặc dù trong lòng vẫn có chút kháng cự, nhưng hai mắt cô vẫn chậm rãi nhìn thoáng qua mỗi bức hình, có hình xăm giống như Phượng Hoàng bay, có hoa văn giống như hoa hồng xinh đẹp buổi sớm mai, còn có hình xăm giống như thanh đao nhọn, hai tròng mắt của cô dần dần di chuyển, rốt cuộc nhìn thấy một bức ảnh duy nhất xăm trên thân thể người, cô không nhịn được nhìn hình xăm kia kia dưới ánh đèn màu trắng, phản chiếu ngọn lửa đỏ thẫm, giống như đang thiêu đốt hừng hực, trong lòng của cô chấn động mạnh, chớp mắt một cái nhìn ngọn lửa kia cảm nhận rõ ràng nó có một đôi cánh màu vàng, giấu ở trong ngọn lửa đỏ thẫm. . . . . .
Cô lập tức bị bức ảnh 2D hấp dẫn, thậm chí yêu thích hình xăm này, chỉ về phía nó nói: “Tôi thích cái này! Rất thích!”
Trang Hạo Nhiên nhìn theo bức ảnh cô chỉ, nhanh chóng chớp mắt ngạc nhiên, có chút không thể tin nổi nói: “Cô nhất định muốn cái đó sao?”
“Ừm!” Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười gật đầu, giống như thấy được màu sắc kiếp trước của mình, gật đầu chắc chắn!
Đường Khả Hinh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhìn thẳng phía trước mặt, quay vô lăng cho xe chạy thẳng tới phía trước, gió lớn thổi bay tóc ngắn trên trán anh, lại nhìn thấy hai mắt anh lóe lên đùa cợt mập mờ, ánh mắt người này không đứng đắn đều khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, cô ngạc nhiên nhìn anh hỏi: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
“Hả?” Anh rất cưng chìu đáp lời, nắm chặt tay lái, nhanh chóng xoay tròn 360 độ, quẹo cua chạy nhanh ra phía trước.
“Tôi thấy Tổng Giám đốc Tưởng ngày ngày đều rất bận rộn, tại sao anh giống như cả ngày lẫn đêm cũng không có chuyện gì làm?” Đường Khả Hinh nghi ngờ hỏi.
“Bận rộn như vậy làm gì? Lúc làm việc thì tập trung làm việc, giờ tan việc, thoải mái vui đùa, như vậy mới hưởng thụ cuộc sống chứ. Chẳng lẽ đến già mới muốn đi hưởng thụ trời xanh mây trắng? Khi đó, chỉ còn lại kí ức, làm sao giống như phong cảnh lúc này? Huống chi, tôi muốn chính là hiệu suất, không cần bận rộn cho xong chuyện, phải trải nghiệm công việc, mới có thể đạt được cảm giác thỏa mãn. . . . . .” Trang Hạo Nhiên chậm rãi lỏng chân ga, lái xe về phía trung tâm thành phố, chạy vào một đường hoa quế rất thơm.
Khả Hinh cười vui vẻ, nhắm mắt lại, hưởng thụ hương hoa.
Trang Hạo Nhiên biết cử động của cô, liền giảm chân ga cho xe chạy chậm tới trước.
Điện thoại di động reo lên.
Trang Hạo Nhiên đè tai nghe Bluetooth, đáp lời: “Ừm!”
Thư ký người Anh Jude báo cáo cho anh về tình hình khách sạn, anh chăm chú lắng nghe, tay lại nắm chặt vô lăng chạy về phía trước, vừa lái vừa dùng lưu loát tiếng anh trả lời cho thư kí, anh nói tiếng anh rất tốt, không làm ra vẻ, chỉ nói rất tự nhiên nhưng giọng điệu thật hấp dẫn, Khả Hinh không nhịn được mở mắt nhìn Trang Hạo Nhiên, lại phát hiện ví tiền rơi khỏi cái hốc nhỏ, cô liền đưa tay cầm lên chuẩn bị trả lại vị trí trước xe, nhưng ngón cái đè vào ví tiền màu đen, phát hiện bên trong có một tấm hình, là một cô gái hơn ba mươi tuổi, vô cùng nữ tính, có đôi mắt lai, to tròn sâu thẳm, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi hơi dầy, mái tóc xoăn dài đen nhánh, mặc bộ quần áo yếm màu xanh dương, hết sức cá tính đang cầm ly cà phê màu trắng, tựa người trước một bức tranh, nhìn về phương xa, hai mắt lộ ra nụ cười mơ hồ, xung quanh đều là màu sắc thiên nhiên cùng cọ vẽ lung tung lộn xộn. . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn tấm hình này ngây người.
Một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy ví tiền, đặt ở trong hộc tối phía dưới tay lái.
Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên đã nói xong điện thoại, yên lặng lái xe, cô đột nhiên không nhịn được cười nói: “Đây chính là bạn gái họa sĩ anh yêu sao? Tại một buổi sáng sớm nào đấy để lại cho anh một dấu môi son, sau đó anh trần truồng chạy đuổi theo nhưng không quay lại?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Không lớn không nhỏ, nhanh như vậy đã dám hỏi tới chuyện riêng của cấp trên?”
Đường Khả Hinh cúi đầu, không dám lên tiếng.
“Đúng vậy . . . . . để lại cho tôi một dấu môi son, cô ấy đi ngay” Trang Hạo Nhiên nói.
Đường Khả Hinh có chút không hiểu nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên cầm tay lái, chậm rãi lái tới trước, vừa lái vừa nói: “Cô ấy là cô gái mà tôi muốn kết hôn nhất trong cuộc đời.”
Đường Khả Hinh nghe vậy có chút tiếc nuối nói: “Anh đã thích chị ấy như vậy, tại sao không đi tìm chị ấy trở về? Nếu như chị ấy thật yêu anh, chị ấy sẽ trở về”
“Cô ấy không phải là cô gái bình thường, sẽ không quyết định tùy tiện.” Trang Hạo Nhiên lại chuyển sang hướng bên trái, đột nhiên nói: “Cô có thời gian thì học lái xe đi.”
“À?” Đường Khả Hinh không theo kịp suy nghĩ chớp nhoáng của anh, cô không kịp nghĩ, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Anh quốc đường xá rất nhiều nhưng đều là đường đơn và đường một chiều, khác với đường ở quốc nội, quẹo trái quẹo phải, tôi không quen. . . . . .” Trang Hạo Nhiên nói xong, rốt cuộc lái xe dừng ở trước một cửa hàng nào đó trong một phố xá sầm uất.
Đường Khả Hinh có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa hàng hai tầng lầu ở trước mặt, nhìn thấy áp-phích cao ba thước, có một cô gái mặc váy cúp ngực màu trắng, giống như từ Thiên đường đi tới, sau lưng xòe đôi cánh thiên sứ, mộng mơ nhìn về phía trước, cô nhìn cô gái kia, bàng hoàng quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Chúng ta tới đây làm gì?”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, cởi dây nịt an toàn, nghiêm túc nói: “Xuống xe.”
Đường Khả Hinh không hiểu ra sao, cởi dây nịt an toàn cũng đi xuống xe, nhìn vào bên trong cửa hàng, có đại sảnh màu tím rất trang nhã, có mấy nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu hồng, đang cúi đầu nói chuyện, cô bước đôi chân hơi đau, nhìn Trang Hạo Nhiên cầm hộp điều khiển từ xa, nhẹ nhàng nhấn hệ thống báo động, sau đó mui xe bị khóa lại. . . . . . Một chiếc xe Mercedes màu bạc cũng dừng bên lề, nhưng khi nhìn thấy chiếc Audi Pikes peak, vội vàng tránh xa mấy cây số mới đổ xe.
Đường Khả Hinh có chút buồn cười, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi đen, thản nhiên đi vào trong cửa hàng, anh mặc áo sơ mi trắng và áo sơ mi đen có hai hương vị khác nhau rõ ràng, lúc anh mặc áo sơ mi đen lộ ra chút cuồng dã, cô vội vàng bước đi theo phía sau lưng anh, đi vào đại sảnh có ánh đèn thủy tinh mộng ảo, quản lý cửa hàng đã sớm có chuẩn bị, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên, lập tức chào hỏi: “Tổng Giám đốc Trang.”
“Ừ.” Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt, liếc mắt nhìn bày trí trong cửa hàng, liền cùng Đường Khả Hinh đi lên đại sảnh lầu hai, sàn nhà màu đen bong loáng, trang trí ánh đèn nhỏ màu vàng và vách tường màu tím, có hiệu quả tạo ra không gian thật bí ẩn.
Đường Khả Hinh lọt vào trong cảnh tượng này, thật tò mò nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên im lặng tay cầm cổ tay của cô, đi theo quản lý dẫn đường, đi vào một căn phòng tối gần trăm mét vuông, đang lúc Khả Hinh nghi ngờ, quản lý đứng ở bên cửa, tay nhấn công tắc mở một cái, căn phòng vốn tối đen, đột nhiên từng vị trí sáng lên màn hình ti vi, trong màn hình đều là những cô gái xinh đẹp, trên người có hình xăm xinh đẹp mộng ảo hoặc hình xăm không chính thống, vô cùng xinh đẹp. . . . . . Có người xăm hình con rồng nhỏ trên tay, có người xăm đóa hoa hồng trước ngực, thậm chí có người xăm trên đùi, hoặc có hình xăm là đôi cánh màu trắng. . . . . . .
Cô có chút kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên cũng im lặng, đôi tay cắm nhẹ trong túi quần, nhìn từng bức ảnh trên vách tường, đưa mắt nhìn thật lâu, mới sâu kín nói: “Cô có nghĩ tới phải cám ơn vết thương của cô hay không?”
Đường Khả Hinh không có lên tiếng, vẫn ngây ngốc nhìn từng hình ảnh xinh đẹp trong vách tường, nói: “Tại sao tôi phải cám ơn nó?”
“Bởi vì nó cho cô một cơ hội khác được toả sáng xinh đẹp.” Trang Hạo Nhiên mỉm cười xoay người nhẹ nắm bả vai của cô, đẩy cô đi về phía giữa sảnh triển lãm, để cho cô nhìn từng hình xăm xinh đẹp của mỗi người ở trước mặt, mới nói: “Xem đi? Có muốn để cho thân thể của cô có thêm một loại màu sắc khác hay không?”
Đường Khả Hinh hơi chấn động, từ chối, liền vội vàng lắc đầu, căng thẳng nói: “Tôi không muốn! ! Thân thể là do cha mẹ sinh ra, tôi bị người khác tổn thương, đó là bởi vì tôi bị động, như bây giờ, không phải tôi phá hư làn da vốn có của mình sao? Tôi không muốn. . . . . . Tôi rất yêu bản thân mình . . . . .”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, mới sâu kín nói: “Vậy cô có thể nói cho tôi biết lúc cô bị thương nguyên nhân bởi vì chính mình hay không?”
Ánh mắt Đường Khả Hinh chợt lóe, nhớ tới nhiều năm trước, hình ảnh cô gái nhỏ hoạt bát, ôm chai rượu đỏ làm nhiều chuyện kích động, hai mắt của cô đột nhiên ứa lệ, người hơi rung nhẹ.
Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, sâu kín nói với cô: “Chân chính đối mặt với bản thân mình rất đáng sợ, bởi vì nó giống như một chiếc gương, phản chiếu hình ảnh xấu xí nhất, yếu đuối nhất, thất bại nhất của mình, cho dù là ai cũng không muốn đối mặt với mình, nhưng chỉ cần cô dũng cảm vượt qua nó, cô sẽ phát hiện, cuộc sống không có gì đặc biệt, ngoại trừ chết chóc.”
Đường Khả Hinh trừng to mắt, ẩn hiện ánh sáng chói lọi, hơi thở càng lúc càng gấp rút.
Từ phía sau Trang Hạo Nhiên đột nhiên ôm khẽ Đường Khả Hinh vào trong ngực, thậm chí cúi xuống dán mặt vào mặt cô, tay nhẹ xoa bả vai của cô, ngón cái khẽ quét qua vết sẹo trên vai cô, chậm rãi nói: “Dũng cảm lên, đối mặt với vết sẹo của mình, thêm vào cho nó một chút màu sắc xinh đẹp, cô sẽ phát hiện, thật ra mọi chuyện trong cuộc sống chẳng qua cũng chỉ như thế. Cuối cùng có một ngày, cô tự nguyện hướng về phía mọi người thổ lộ tất cả chuyện xưa, mà người yêu thích cô, nhất định sẽ nắm tay của cô đi đến hạnh phúc cuối cùng.”
Đường Khả Hinh xoay người ngẩng đầu nhìn Trang Hạo Nhiên, nghẹn ngào hỏi: “Có không? Mặc dù tôi vẫn kiên cường nhưng tôi thật sự không biết, rốt cuộc trong tương lai tôi có thể có hạnh phúc hay mờ mịt . . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nhìn cô rơi lệ rất đáng thương, đột nhiên mỉm cười, đau lòng vươn tay bưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi đầu, cảm tính khàn khàn nói: “Sẽ có, đứa ngốc. Sẽ hạnh phúc. Chỉ cần cô sẵn lòng cố gắng, sẵn lòng. . . . . . thay đổi một chút. . . . . . Để cho cuộc sống và quá khứ của mình khác đi, có một chút khác lạ, cuối cùng cô sẽ từ từ thay đổi bản thân mình. . . . . . hãy tin tôi . . . . .”
Đôi mắt to của Đường Khả Hinh ngập nước, chớp mắt một cái, nước mắt lăn xuống.
“. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đột nhiên nắm chặt bả vai Đường Khả Hinh xoay người của cô nhìn sang những hình ảnh xinh đẹp trước mặt, lại nói: “Vì cuộc sống của mình, tìm kiếm một chút màu sắc, để cho nó vĩnh viễn đi cùng với cô. . . . . .”
Đường Khả Hinh trợn to mắt, sâu kín nhìn về phía những hình xăm xinh đẹp, mặc dù trong lòng vẫn có chút kháng cự, nhưng hai mắt cô vẫn chậm rãi nhìn thoáng qua mỗi bức hình, có hình xăm giống như Phượng Hoàng bay, có hoa văn giống như hoa hồng xinh đẹp buổi sớm mai, còn có hình xăm giống như thanh đao nhọn, hai tròng mắt của cô dần dần di chuyển, rốt cuộc nhìn thấy một bức ảnh duy nhất xăm trên thân thể người, cô không nhịn được nhìn hình xăm kia kia dưới ánh đèn màu trắng, phản chiếu ngọn lửa đỏ thẫm, giống như đang thiêu đốt hừng hực, trong lòng của cô chấn động mạnh, chớp mắt một cái nhìn ngọn lửa kia cảm nhận rõ ràng nó có một đôi cánh màu vàng, giấu ở trong ngọn lửa đỏ thẫm. . . . . .
Cô lập tức bị bức ảnh 2D hấp dẫn, thậm chí yêu thích hình xăm này, chỉ về phía nó nói: “Tôi thích cái này! Rất thích!”
Trang Hạo Nhiên nhìn theo bức ảnh cô chỉ, nhanh chóng chớp mắt ngạc nhiên, có chút không thể tin nổi nói: “Cô nhất định muốn cái đó sao?”
“Ừm!” Đường Khả Hinh lập tức mỉm cười gật đầu, giống như thấy được màu sắc kiếp trước của mình, gật đầu chắc chắn!
/1388
|