Một chiếc xe Mercedes màu đen phiên bản dài, chậm rãi chạy nhanh tới trước thảm đỏ, ngừng lại.
Tài xế nhanh chóng đi xuống xe, mở cửa xe phía sau.
Một làn gió đêm hè mang hơi lạnh thổi qua.
Một đôi giày cao gót màu bạc khẽ luồn ra đạp lên thảm đỏ, lụa mỏng màu trắng nhẹ rũ xuống, phủ lên đôi chân trần trắng nõn hấp dẫn, rốt cuộc người bên trong xe mỉm cười nhẹ đi ra khỏi xe, dưới cánh tay nâng đỡ của tài xế, ngẩng đầu lên nhìn về phía bốn trụ đèn Câu lạc bộ Á Châu, cô lại xúc động cười một tiếng, tối nay cô chải mái tóc đuôi ngựa uốn xoăn buông tới bên eo, mái tóc trước trán nhẹ uốn cong che đậy vết sẹo màu hồng bên má trái, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp một cái, bầu mắt phủ nhẹ bóng mắt phấn kim cương màu vàng chiếu sáng lấp lánh, làn thu ba lay động, phát ra vô hạn tình ý, đường cong hoàn mỹ, lỗ mũi cao nhọn giống như người lai, tối nay tố giác thân phận cô đã từng là một thiên kim kiêu ngạo, đôi môi nhấp nhẹ như cánh hoa anh đào không cần tô thêm son môi, thêm một chút bột phấn kim cương quét nhẹ trên môi hình cung tuyệt mỹ, trơn bóng, ở trong màn đêm nhẹ nhàng nhấp nháy, hết sức hấp dẫn động lòng người, cô mặc váy hoa nhỏ bằng ren màu trắng kiểu cúp ngực thật dài, bả vai khoác tấm lụa mỏng trong suốt tạo hình giống như mặc sườn xám, lụa mỏng bao quanh nhẹ rũ xuống váy hoa, rất tươi mát nhưng không mất đoan trang tao nhã, một làn gió thổi qua, mảnh lụa mỏng nhẹ bay lên. . . . . . Trong màn đêm dễ dàng để lộ ra bí mật, dễ dàng để lộ ra vẻ đẹp say lòng người, cô đã từng chán nản cuộc sống, khiến cho vẻ xinh đẹp tan thành bụi, không có ai chú ý đến cô gái dưới lớp quần áo và thân phận tầm thường, thật ra có một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, đúng như cha đã từng nói: từ nhỏ Khả Hinh đã là một con Kim Phượng Hoàng xinh đẹp, cô chỉ thiếu một đôi cánh, nhất định có thể giương cánh bay cao.
Tài xế cũng không khỏi than thở nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nắm túi xách Chanel, mỉm cười nhìn thoáng qua tài xế nói cám ơn, trong màn pháo hoa rực rỡ, nhẹ kéo đuôi váy, từng bước từng bước đạp thảm đỏ đi về phía trước, nhân viên làm việc lui tới ở bên cạnh và vô số khách ra vào Câu lạc bộ cũng không khỏi nhìn về phía cô gái xinh đẹp giống như tiên nữ trong cổ tích.
Cô chỉ cười nhẹ, chớp đôi mắt to như hai vì sao sáng trong đêm tối, ưu nhã thản nhiên cất bước đi trên thảm đỏ, hai tay nắm nhẹ tấm lụa mỏng và đuôi váy từng bước từng bước đi lên bậc thang, nhân viên an ninh lập tức tiến lên, cung kính mời cô đưa ra thiệp mời, Đường Khả Hinh mỉm cười đứng trên bậc thang, nhẹ mở túi xách pha lê thêu bảy sắc cầu vồng, từ bên trong lấy thiệp mời ra, đưa về phía an ninh.
Nhân viên an ninh nhận lấy thiệp mời, xác nhận xong giao cho đặc cảnh, sau khi đặc cảnh xem xong, liền gật đầu cầm bộ đàm thông báo với cấp trên Đường tiểu thư của Hoàn Cầu đã đến.
Lúc này Đường Khả Hinh mỉm cười nhẹ kéo đuôi váy, đi vào trong đại sảnh trang nhã, trong ánh mắt kinh ngạc của đám đồng nghiệp, dọc theo cầu thang xoắn ốc, từng bước từng bước đi lên sảnh tiệc!
***
“Tôi không có nghe lầm chứ?” Tô Thụy Kỳ vui mừng nhìn về phía vị quản lý kia, không kịp chờ đợi cười nói: “Cô ấy tới thật sao? Không phải cô ấy đã nói không tới sao?”
Hỏi những lời này, làm cho vị quản lý kia không biết trả lời thế nào, chỉ mỉm cười.
“Hiện tại cô ấy ở đâu?” Tô Thụy Kỳ lại kích động hỏi.
Quản lý Lý lập tức nói: “Lúc tôi mới vừa tới đây thông báo, cô ấy đã đi đến đại sảnh Câu lạc bộ, đoán chừng hiện tại người đã lên tới!”
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, lập tức kích động vui vẻ cười một tiếng, cũng không kịp chờ muốn đi vòng qua ghế sa lon, chạy như bay ra ngoài, lại thấy cánh cửa kim loại thật lớn sảnh tiệc ầm ầm mở ra, Đường Khả Hinh mặc váy dài màu trắng, tao nhã động lòng người, giống như tiên nữ, khẽ nở nụ cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, mắt to xinh đẹp hơi nheo lại, giống như vầng trăng lưỡi liềm, khuôn mặt nhỏ nhắn bôi chút son phấn, tinh xảo đến nổi khiến cho người ta rung động, anh nhìn ngây người, choáng ngợp đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi lạnh nhạt xoay người, đón làn gió mang mùi thơm giống như hoa đào, nhìn về phía bóng người xinh đẹp đứng ở bên trong cửa, hai mắt của anh đột nhiên chợt lóe lên mãnh liệt, cũng có chút không tin nổi nhìn về phía cô.
Nhậm Tử Hiền cũng quay mặt sang, hai mắt đột nhiên chợt lóe lên mãnh liệt, nhìn về phía Đường Khả Hinh chỉ lộ ra nửa khuôn mặt khuynh thành, trái tim của cô bị vặn chặt.
Như Mạt cũng hơi xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, ánh mắt cô cũng lóe lên mãnh liệt.
Trang Hạo Nhiên xoay người, hơi mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt phát ra ánh sáng vui vẻ.
Tô Thụy Kỳ có chút không tin nhìn về phía Đường Khả Hinh trang điểm nhẹ, buộc tóc ngắn, tóc trên trán hơi uốn cong, có chút thẹn thùng nhìn mình, ánh mắt dường như biết nói, giống như ngôi sao nhỏ động lòng người, ngọt ngào nhìn mình, lóe ra nụ cười dí dỏm, anh cũng cười, cười thật kích động, rốt cuộc nhẹ bước đi tới. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng đi vào sảnh tiệc, theo sự mời mọc của tổ trưởng, nhẹ nhàng nới lỏng nơ kết nơi cổ, tấm lụa mỏng buông ra, tổ trưởng lập tức cởi xuống vải lụa như đôi cánh thần tiên cho cô, cũng cởi bỏ vẻ tao nhã, trở nên xinh đẹp hấp dẫn, kết hợp với nét trẻ trung thanh lịch của cô, cô mặc váy ren hoa nhỏ thật dài, cổ đeo dây chuyền kim cương bạc triệu, cổ tay đeo vòng tay kim cương màu xanh hơn trăm triệu, tỏa sáng lấp lánh, uyển chuyển bước về phía Tô Thụy Kỳ. . . . . .
Mấy cô gái cẩn thận chú ý đến, thì ra bên trong váy dài lấp lánh thu hút như thế, còn có lớp vải lụa mỏng đính từng viên kim cương nhỏ li ti, làm cho váy ren dài lung linh tỏa sáng lấp lánh, trời ạ, chiếc váy này, trang sức này, cách ăn mặc này, rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?
Tô Thụy Kỳ đứng ở ngay chính giữa sảnh tiệc, nhìn Đường Khả Hinh nhẹ nắm đuôi váy, lộ ra đôi vai trắng nõn hấp dẫn, giày cao gót màu trắng bước đi về phía mình, mỗi tiến lên, váy dài nhẹ rũ xuống, lại bước lên một bước, váy dài che kín chân trần của cô, bước đi vô cùng hấp dẫn làm cho trái tim của anh cũng nhộn nhạo dâng lên từng cảm xúc ngọt ngào.
Đường Khả Hinh cầm túi xách nhỏ, rốt cuộc nhẹ nhàng đi tới trước mặt của anh, nhìn anh, khẽ mỉm cười, ngọt ngào gọi nhỏ: “Sinh nhật vui vẻ, Tô Thụy Kỳ!”
Tối nay cô hấp dẫn như thế, Tô Thụy Kỳ có chút ngượng ngùng không dám nhìn xuống, chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, có chút trách móc nhưng cũng cười ngọt ngào rung động hỏi: “Không phải cô đã nói không đến sao?”
Đường Khả Hinh có chút đỏ mặt cúi đầu, cười khẽ một tiếng, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, hơi hờn dỗi nói: “Không phải tôi muốn cho anh một bất ngờ sao.”
“Bất ngờ này thật đúng là vừa mừng vừa sợ . . . . . .” Tô Thụy Kỳ không nhịn được nhìn Đường Khả Hinh, đôi gò bồng đào như ẩn như hiện trong váy dài cúp ngực, còn có eo thon, tim của anh đập loạn, lại xấu hổ, mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng vô cùng vui mừng tay nắm nhẹ eo của cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu cụng nhẹ vào trán cô, giọng khàn khàn cười nói: “Đẹp quá. . . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh cũng đỏ lên, đứng trước mặt của anh, cảm giác tối nay Tô Thụy Kỳ buông lỏng bản thân, ăn mặc tùy ý, phong độ nhẹ nhàng như thế mới đẹp trai, cô cũng không nhịn được cảm thán, nói: “Tối nay anh cũng rất đẹp trai! Đẹp trai ngây người!”
Tô Thụy Kỳ thật sự rất vui vẻ, lại đưa tay ra, ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, không nhịn được hôn lên trán của cô, chân thành nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô vội vàng nói: “Cô đến đây! Tôi dẫn cô đi gặp người nhà của tôi!”
“À?” Đường Khả Hinh có chút lo sợ nhìn anh nói: “Gặp. . . . . . Gặp người nhà của anh?”
“Ừm!” Tô Thụy Kỳ vui vẻ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Gặp ông nội của tôi, ba mẹ của tôi, chị của tôi . . . . .”
“Không!” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, có chút căng thẳng rút lại tay của mình, nói: “Không được! ! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chỉ tới đây tham gia sinh nhật của anh, tôi không có nghĩ tới gặp người nhà của anh. . . . . . Như vậy quá mức chính thức rồi. . . . . . Không được!”
“Không chính thức, tôi đâu thấy gì!” Tô Thụy Kỳ lại kích động cười một tiếng, lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, kéo cô đi nhanh về phía trước.
“Tô Thụy Kỳ! Không nên như vậy!” Đường Khả Hinh mang giày cao gót 12 cm, bị anh lôi kéo đi nhanh, chỉ đành phải nâng đuôi váy, theo phía sau anh, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nhìn người đàn ông sang lạn ở bên cạnh, trong lòng của cô ấm áp, nhưng vẫn rất lo sợ!
Tô Thụy Kỳ không để ý Đường Khả Hinh hoảng sợ lo lắng, bởi vì kể từ lúc anh nhìn thấy cô, cô đều giống như một con thỏ nhỏ dễ dàng bị thương, anh nắm tay Đường Khả Hinh bước nhanh, đi qua trước mặt đông đảo tân khách, trước mắt bao người, đi tới trước mặt ông nội của mình, cùng cha mẹ và chị, kích động mỉm cười nói: “Ông nội, ba, mẹ, chị! Cháu muốn giới thiệu . . . . . Bạn của cháu cho mọi người biết!”
Mặt của Đường Khả Hinh, lập tức đỏ bừng, nhanh chóng chớp mắt, không dám nói gì, chỉ thấp thỏm đứng ở trước mặt của Thủ tướng, trái tim đập thình thịch.
Thủ tướng và người nhà họ Tô kinh ngạc cùng nhau nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên mãnh liệt, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trang Hạo Nhiên cười khẽ cũng nhìn về phía cô.
Thủ tướng đang nghi hoặc, mỉm cười gật đầu, nhìn cháu trai nói: “Ricky, vị tiểu thư này là. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ lập tức thật kích động nhiệt tình nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, bàn tay nắm tay vịn hơi cứng lại!
Hai mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, vẫn mỉm cười nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, biết có rất nhiều người đang nhìn về phía mình, cô nhanh chóng chớp mắt, mới nói nhỏ: “Chào Thủ tướng, cháu tên là. . . . . . Đường Khả Hinh. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ lại kích động nói: “Cô đừng gọi Thủ tướng. . . . . . Gọi ông nội! Mau lên”.
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, mới vừa muốn kêu lên thất thanh . . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chớp mắt, tay vừa nắm chặt tay vịn của ghế, chỉ sợ ở trước mặt bao nhiêu người lại thất lễ sợ hãi kêu lên.
Tài xế nhanh chóng đi xuống xe, mở cửa xe phía sau.
Một làn gió đêm hè mang hơi lạnh thổi qua.
Một đôi giày cao gót màu bạc khẽ luồn ra đạp lên thảm đỏ, lụa mỏng màu trắng nhẹ rũ xuống, phủ lên đôi chân trần trắng nõn hấp dẫn, rốt cuộc người bên trong xe mỉm cười nhẹ đi ra khỏi xe, dưới cánh tay nâng đỡ của tài xế, ngẩng đầu lên nhìn về phía bốn trụ đèn Câu lạc bộ Á Châu, cô lại xúc động cười một tiếng, tối nay cô chải mái tóc đuôi ngựa uốn xoăn buông tới bên eo, mái tóc trước trán nhẹ uốn cong che đậy vết sẹo màu hồng bên má trái, lông mi thật dài nhẹ nhàng chớp một cái, bầu mắt phủ nhẹ bóng mắt phấn kim cương màu vàng chiếu sáng lấp lánh, làn thu ba lay động, phát ra vô hạn tình ý, đường cong hoàn mỹ, lỗ mũi cao nhọn giống như người lai, tối nay tố giác thân phận cô đã từng là một thiên kim kiêu ngạo, đôi môi nhấp nhẹ như cánh hoa anh đào không cần tô thêm son môi, thêm một chút bột phấn kim cương quét nhẹ trên môi hình cung tuyệt mỹ, trơn bóng, ở trong màn đêm nhẹ nhàng nhấp nháy, hết sức hấp dẫn động lòng người, cô mặc váy hoa nhỏ bằng ren màu trắng kiểu cúp ngực thật dài, bả vai khoác tấm lụa mỏng trong suốt tạo hình giống như mặc sườn xám, lụa mỏng bao quanh nhẹ rũ xuống váy hoa, rất tươi mát nhưng không mất đoan trang tao nhã, một làn gió thổi qua, mảnh lụa mỏng nhẹ bay lên. . . . . . Trong màn đêm dễ dàng để lộ ra bí mật, dễ dàng để lộ ra vẻ đẹp say lòng người, cô đã từng chán nản cuộc sống, khiến cho vẻ xinh đẹp tan thành bụi, không có ai chú ý đến cô gái dưới lớp quần áo và thân phận tầm thường, thật ra có một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ, đúng như cha đã từng nói: từ nhỏ Khả Hinh đã là một con Kim Phượng Hoàng xinh đẹp, cô chỉ thiếu một đôi cánh, nhất định có thể giương cánh bay cao.
Tài xế cũng không khỏi than thở nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nắm túi xách Chanel, mỉm cười nhìn thoáng qua tài xế nói cám ơn, trong màn pháo hoa rực rỡ, nhẹ kéo đuôi váy, từng bước từng bước đạp thảm đỏ đi về phía trước, nhân viên làm việc lui tới ở bên cạnh và vô số khách ra vào Câu lạc bộ cũng không khỏi nhìn về phía cô gái xinh đẹp giống như tiên nữ trong cổ tích.
Cô chỉ cười nhẹ, chớp đôi mắt to như hai vì sao sáng trong đêm tối, ưu nhã thản nhiên cất bước đi trên thảm đỏ, hai tay nắm nhẹ tấm lụa mỏng và đuôi váy từng bước từng bước đi lên bậc thang, nhân viên an ninh lập tức tiến lên, cung kính mời cô đưa ra thiệp mời, Đường Khả Hinh mỉm cười đứng trên bậc thang, nhẹ mở túi xách pha lê thêu bảy sắc cầu vồng, từ bên trong lấy thiệp mời ra, đưa về phía an ninh.
Nhân viên an ninh nhận lấy thiệp mời, xác nhận xong giao cho đặc cảnh, sau khi đặc cảnh xem xong, liền gật đầu cầm bộ đàm thông báo với cấp trên Đường tiểu thư của Hoàn Cầu đã đến.
Lúc này Đường Khả Hinh mỉm cười nhẹ kéo đuôi váy, đi vào trong đại sảnh trang nhã, trong ánh mắt kinh ngạc của đám đồng nghiệp, dọc theo cầu thang xoắn ốc, từng bước từng bước đi lên sảnh tiệc!
***
“Tôi không có nghe lầm chứ?” Tô Thụy Kỳ vui mừng nhìn về phía vị quản lý kia, không kịp chờ đợi cười nói: “Cô ấy tới thật sao? Không phải cô ấy đã nói không tới sao?”
Hỏi những lời này, làm cho vị quản lý kia không biết trả lời thế nào, chỉ mỉm cười.
“Hiện tại cô ấy ở đâu?” Tô Thụy Kỳ lại kích động hỏi.
Quản lý Lý lập tức nói: “Lúc tôi mới vừa tới đây thông báo, cô ấy đã đi đến đại sảnh Câu lạc bộ, đoán chừng hiện tại người đã lên tới!”
Tô Thụy Kỳ nghe vậy, lập tức kích động vui vẻ cười một tiếng, cũng không kịp chờ muốn đi vòng qua ghế sa lon, chạy như bay ra ngoài, lại thấy cánh cửa kim loại thật lớn sảnh tiệc ầm ầm mở ra, Đường Khả Hinh mặc váy dài màu trắng, tao nhã động lòng người, giống như tiên nữ, khẽ nở nụ cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, mắt to xinh đẹp hơi nheo lại, giống như vầng trăng lưỡi liềm, khuôn mặt nhỏ nhắn bôi chút son phấn, tinh xảo đến nổi khiến cho người ta rung động, anh nhìn ngây người, choáng ngợp đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích.
Tưởng Thiên Lỗi cũng hơi lạnh nhạt xoay người, đón làn gió mang mùi thơm giống như hoa đào, nhìn về phía bóng người xinh đẹp đứng ở bên trong cửa, hai mắt của anh đột nhiên chợt lóe lên mãnh liệt, cũng có chút không tin nổi nhìn về phía cô.
Nhậm Tử Hiền cũng quay mặt sang, hai mắt đột nhiên chợt lóe lên mãnh liệt, nhìn về phía Đường Khả Hinh chỉ lộ ra nửa khuôn mặt khuynh thành, trái tim của cô bị vặn chặt.
Như Mạt cũng hơi xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh, ánh mắt cô cũng lóe lên mãnh liệt.
Trang Hạo Nhiên xoay người, hơi mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt phát ra ánh sáng vui vẻ.
Tô Thụy Kỳ có chút không tin nhìn về phía Đường Khả Hinh trang điểm nhẹ, buộc tóc ngắn, tóc trên trán hơi uốn cong, có chút thẹn thùng nhìn mình, ánh mắt dường như biết nói, giống như ngôi sao nhỏ động lòng người, ngọt ngào nhìn mình, lóe ra nụ cười dí dỏm, anh cũng cười, cười thật kích động, rốt cuộc nhẹ bước đi tới. . . . . .
Đường Khả Hinh cũng đi vào sảnh tiệc, theo sự mời mọc của tổ trưởng, nhẹ nhàng nới lỏng nơ kết nơi cổ, tấm lụa mỏng buông ra, tổ trưởng lập tức cởi xuống vải lụa như đôi cánh thần tiên cho cô, cũng cởi bỏ vẻ tao nhã, trở nên xinh đẹp hấp dẫn, kết hợp với nét trẻ trung thanh lịch của cô, cô mặc váy ren hoa nhỏ thật dài, cổ đeo dây chuyền kim cương bạc triệu, cổ tay đeo vòng tay kim cương màu xanh hơn trăm triệu, tỏa sáng lấp lánh, uyển chuyển bước về phía Tô Thụy Kỳ. . . . . .
Mấy cô gái cẩn thận chú ý đến, thì ra bên trong váy dài lấp lánh thu hút như thế, còn có lớp vải lụa mỏng đính từng viên kim cương nhỏ li ti, làm cho váy ren dài lung linh tỏa sáng lấp lánh, trời ạ, chiếc váy này, trang sức này, cách ăn mặc này, rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?
Tô Thụy Kỳ đứng ở ngay chính giữa sảnh tiệc, nhìn Đường Khả Hinh nhẹ nắm đuôi váy, lộ ra đôi vai trắng nõn hấp dẫn, giày cao gót màu trắng bước đi về phía mình, mỗi tiến lên, váy dài nhẹ rũ xuống, lại bước lên một bước, váy dài che kín chân trần của cô, bước đi vô cùng hấp dẫn làm cho trái tim của anh cũng nhộn nhạo dâng lên từng cảm xúc ngọt ngào.
Đường Khả Hinh cầm túi xách nhỏ, rốt cuộc nhẹ nhàng đi tới trước mặt của anh, nhìn anh, khẽ mỉm cười, ngọt ngào gọi nhỏ: “Sinh nhật vui vẻ, Tô Thụy Kỳ!”
Tối nay cô hấp dẫn như thế, Tô Thụy Kỳ có chút ngượng ngùng không dám nhìn xuống, chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, có chút trách móc nhưng cũng cười ngọt ngào rung động hỏi: “Không phải cô đã nói không đến sao?”
Đường Khả Hinh có chút đỏ mặt cúi đầu, cười khẽ một tiếng, mới ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, hơi hờn dỗi nói: “Không phải tôi muốn cho anh một bất ngờ sao.”
“Bất ngờ này thật đúng là vừa mừng vừa sợ . . . . . .” Tô Thụy Kỳ không nhịn được nhìn Đường Khả Hinh, đôi gò bồng đào như ẩn như hiện trong váy dài cúp ngực, còn có eo thon, tim của anh đập loạn, lại xấu hổ, mặt cũng hơi đỏ lên, nhưng vô cùng vui mừng tay nắm nhẹ eo của cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu cụng nhẹ vào trán cô, giọng khàn khàn cười nói: “Đẹp quá. . . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh cũng đỏ lên, đứng trước mặt của anh, cảm giác tối nay Tô Thụy Kỳ buông lỏng bản thân, ăn mặc tùy ý, phong độ nhẹ nhàng như thế mới đẹp trai, cô cũng không nhịn được cảm thán, nói: “Tối nay anh cũng rất đẹp trai! Đẹp trai ngây người!”
Tô Thụy Kỳ thật sự rất vui vẻ, lại đưa tay ra, ôm chặt Đường Khả Hinh vào trong ngực, không nhịn được hôn lên trán của cô, chân thành nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô vội vàng nói: “Cô đến đây! Tôi dẫn cô đi gặp người nhà của tôi!”
“À?” Đường Khả Hinh có chút lo sợ nhìn anh nói: “Gặp. . . . . . Gặp người nhà của anh?”
“Ừm!” Tô Thụy Kỳ vui vẻ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Gặp ông nội của tôi, ba mẹ của tôi, chị của tôi . . . . .”
“Không!” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, có chút căng thẳng rút lại tay của mình, nói: “Không được! ! Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi chỉ tới đây tham gia sinh nhật của anh, tôi không có nghĩ tới gặp người nhà của anh. . . . . . Như vậy quá mức chính thức rồi. . . . . . Không được!”
“Không chính thức, tôi đâu thấy gì!” Tô Thụy Kỳ lại kích động cười một tiếng, lập tức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, kéo cô đi nhanh về phía trước.
“Tô Thụy Kỳ! Không nên như vậy!” Đường Khả Hinh mang giày cao gót 12 cm, bị anh lôi kéo đi nhanh, chỉ đành phải nâng đuôi váy, theo phía sau anh, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nhìn người đàn ông sang lạn ở bên cạnh, trong lòng của cô ấm áp, nhưng vẫn rất lo sợ!
Tô Thụy Kỳ không để ý Đường Khả Hinh hoảng sợ lo lắng, bởi vì kể từ lúc anh nhìn thấy cô, cô đều giống như một con thỏ nhỏ dễ dàng bị thương, anh nắm tay Đường Khả Hinh bước nhanh, đi qua trước mặt đông đảo tân khách, trước mắt bao người, đi tới trước mặt ông nội của mình, cùng cha mẹ và chị, kích động mỉm cười nói: “Ông nội, ba, mẹ, chị! Cháu muốn giới thiệu . . . . . Bạn của cháu cho mọi người biết!”
Mặt của Đường Khả Hinh, lập tức đỏ bừng, nhanh chóng chớp mắt, không dám nói gì, chỉ thấp thỏm đứng ở trước mặt của Thủ tướng, trái tim đập thình thịch.
Thủ tướng và người nhà họ Tô kinh ngạc cùng nhau nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi chợt lóe lên mãnh liệt, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Trang Hạo Nhiên cười khẽ cũng nhìn về phía cô.
Thủ tướng đang nghi hoặc, mỉm cười gật đầu, nhìn cháu trai nói: “Ricky, vị tiểu thư này là. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ lập tức thật kích động nhiệt tình nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, bàn tay nắm tay vịn hơi cứng lại!
Hai mắt Trang Hạo Nhiên sáng lên, vẫn mỉm cười nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh khẽ cắn môi dưới, biết có rất nhiều người đang nhìn về phía mình, cô nhanh chóng chớp mắt, mới nói nhỏ: “Chào Thủ tướng, cháu tên là. . . . . . Đường Khả Hinh. . . . . .”
Tô Thụy Kỳ lại kích động nói: “Cô đừng gọi Thủ tướng. . . . . . Gọi ông nội! Mau lên”.
Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, mới vừa muốn kêu lên thất thanh . . . . . .
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chớp mắt, tay vừa nắm chặt tay vịn của ghế, chỉ sợ ở trước mặt bao nhiêu người lại thất lễ sợ hãi kêu lên.
/1388
|