Cả phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh đều nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đám người Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cũng rất yên lặng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nhìn đám người xung quanh một cái, đang cảm thấy lúng túng và ngượng ngùng. . . . . . thì cô bé ngoại tộc Tiểu Nhu, bởi vì ngày hôm qua mẹ đồng ý mua cho một chiếc điện thoại di động Apple, hôm nay cô chải hai bím tóc, mặc áo sơ mi trắng, váy yếm màu đen, vừa vui sướng ca hát nghêu ngao, nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào đi vào phòng ăn nhân viên, bởi vì quá chìm đắm trong thế giới của mình, bởi vì không nghĩ tới hôm nay “Thiên Tử” đại giá quang lâm, cô từ từ đi tới, ở trong đám người, cô liếc mắt liền thấy Đường Khả Hinh, tròng mắt cô sáng lên, kêu to: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh đang do dự bánh ngọt trước mặt thì nghe tiếng gọi, cô và mọi người sửng sốt ngẩng đầu.
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt.
Tiểu Nhu vui vẻ từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh, cũng không có nhìn phía đối diện một cái, đến trước mặt của Đường Khả Hinh, cúi đầu nhìn bánh ngọt trước mặt cô, Tiểu Nhu oa một tiếng, ngẩng khuôn mặt tươi cười nói: “Bánh ngọt thật ngon!”
“Cô muốn ăn không. . . . . .” Đường Khả Hinh quay đầu, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn cô.
“Tôi có thể ăn sao?” Tiểu Nhu nhìn Đường Khả Hinh, đôi mắt trong suốt lóe sáng, hỏi.
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh lời còn chưa dứt, Tiểu Nhu cũng đã ỷ vào quan hệ quen thuộc thường ngày với Khả Hinh, không có nghe được có người ho khan ở bên cạnh, liền cười hì hì, cầm cái nĩa, chọn miếng bánh ngọt dâu tây lớn nhất, vui vẻ nhìn đối phương, há to mồm muốn bỏ miếng bánh ngọt lớn vào trong miệng, lúc này mới trợn mắt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang ngồi ở đối diện, vẻ mặt nghiêm nghị bình tĩnh nhìn mình, nhưng trong mắt có chút không vui, khẽ híp lại nhìn mình, cái ót cô bùm một tiếng, con ngươi muốn rớt ra, nhìn vẻ mặt của đám quản lý ở trước mặt đang căng thẳng nhìn mình, tay cô cầm cái nĩa, nhất thời cảm giác gót chân của mình xông lên luồng khí lạnh lẽo, cô trợn mắt quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh hiểu ý của cô, thật cẩn thận gật đầu.
Trán của Tiểu Nhu đổ mồ hôi, đem miếng bánh ngọt đã đưa tới miệng, còn chưa chạm phải, từ từ, từ từ thu lại, nhẹ nhàng thả miếng bánh lại lỗ hổng vừa vớt lên lúc nảy, ngây ngốc cười hì hì nhìn Khả Hinh nói: “. . . . . . . . . . . . Tôi . . . . . . . . . . . vừa. . . . . . Mới nhớ tới. . . . . . phải. . . . . . phải giảm cân, cho nên. . . . . . Tôi . . . . . Tôi không ăn. . . . . . cô ăn đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn miếng bánh ngọt, không nhịn được hé miệng cười cười.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn miếng bánh ngọt được trả về, mới khôi phục lại bình tĩnh, cúi thấp đầu, múc một muỗng cháo ăn.
“Tổng Giám đốc. . . . . . Quản lý. . . . . . Khả Hinh, mọi người ăn từ từ. . . . . . Tôi không chen vào. . . . . .” Tiểu Nhu hoảng sợ đến mức muốn đứng lên, không ngờ bị Lưu Nhã Tuệ chợt kéo xuống, nói: “Ngồi đi!”
Tiểu Nhu lập tức mếu máo nhìn Nhã Tuệ, bộ dáng thật đáng thương.
Trần Mạn Hồng cũng hả hê, đứng lên gọi cho Tiểu Nhu một tô mì thịt bò, nện ở trước mặt cô. . . . . .
“Tôi . . . . . Tôi không thích ăn. . . . . .” Cô dừng lại, nhìn về phía ánh mắt hung dữ của Trần Mạn Hồng, vẻ mặt cô bất đắc dĩ cầm đũa lên, cúi đầu ăn mì sợi, không ngờ người này trời sanh thiếu đầu óc, một ngày không nói lời nào sẽ chết, cô vừa ăn món mì sợi không thích, vừa nghiêng mặt nhìn dấu đỏ trên bả vai Khả Hinh, liền cau mày ồ một tiếng, hỏi: “Khả Hinh! Vết thương trên bả vai cô, giống như bị người cắn!”
Đường Khả Hinh giật mình hoảng sợ, mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên, đầu đầy mồ hôi nhìn Tiểu Nhu, gấp gáp giải thích: “. . . . . . Nào. . . . . . Nào. . . . . .Nào có? Tôi . . . . . Tôi bị muỗi chích đấy!”
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cầm cái muỗng, ngẩng đầu lên có chút thú vị nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Nhã Tuệ nhìn ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi, sợ anh hiểu lầm Khả Hinh là một người tùy tiện, liền vội vàng giải thích: “Thật . . . . . Thật . . . . . Là muỗi chích, ngày hôm qua quên đốt nhang muỗi . . . . . Đập như thế nào cũng không chết! Ha ha ha . . . . .”
“Ồ!” Tiểu Nhu trợn tròn mắt, há miệng, cầm đũa chỉ dấu răng rõ ràng trên bả vai Khả Hinh, miệng không khép được, nói: “Rõ ràng là dấu răng cắn, ví dụ như tôi cắn tôi, tôi cũng bị như vậy!”
Trần Mạn Hồng tức giận đưa lên chân, đạp mạnh một cái ở dưới bàn!
“A. . . . . .” Tiểu Nhu còn chưa kêu xong, Nhã Tuệ đã cầm bánh bao nướng của Kỳ Gia Minh nhét vào trong miệng của cô, mắt cô trợn trừng, cắn cái bánh bao thật to, không thể lên tiếng.
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, muốn cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán, nhưng không sao tìm được, cô đang nhìn trái phải, sau đó thấy một cái khăn tay màu trắng đưa đến, cô nhận lấy, lúc lau mồ hôi mới ngẩng đầu lên nhìn thấy tay của Tưởng Thiên Lỗi đang giơ trên không trung, cười như không cười nhìn mình, vẻ mặt cô muốn khóc, giống như bị táo bón, bất đắc dĩ nhìn về phía anh. . . . . .
“Giặt khăn tay xong rồi trả lại cho tôi” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, tiếp tục ăn một muỗng cháo
Đường Khả Hinh cầm cái khăn tay, bất đắc dĩ nhìn về phía anh.
Bữa ăn sáng này, ban đầu ồn ào sôi nổi, sau khi nhân vật truyền kì Tưởng Thiên Lỗi đi đến, mọi người khúm núm, Tưởng Thiên Lỗi cũng biết nên ăn cháo xong, liền đứng lên, nhìn về phía mọi người, lấy tư cách lãnh đạo, nói: “Hôm nay khó được đầu bếp Tiêu làm sinh nhật, để cho mọi người thưởng thức món ngon, các vị ăn từ từ. . . . . .”
“Vâng!” Chúng nhân viên lại nghiêm túc đứng lên.
Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, liền đứng dậy đi khỏi.
Nhân viên cả phòng ăn đều nổ tung, sôi nổi bàn tán chuyện Tổng Giám đốc mới vừa tới, mọi người vô cùng kích động.
Đường Khả Hinh thở ra một hơi, rốt cuộc buông lỏng, cầm cái nĩa, ghim nhẹ một chút bánh ngọt dâu tây ăn, cảm giác mùi vị này chua chua ngọt ngọt, từng chút từng chút thấm vào trong thân thể của mình, nghĩ tới lúc nảy anh thân thiện và chu đáo, hai mắt của cô lóe lên ánh sáng dịu dàng, lúc này mới nhớ lại ngày hôm qua Tưởng Thiên Lỗi ở trên giường hôn mình, anh thở dốc thật sâu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lưu luyến thân thể của mình, lúc hôn nhẹ lên bả vai thì rất bá đạo cắn một cái, cô ah một tiếng, kêu lên đau đớn, anh yêu thương nở nụ cười, đầu lưỡi khẽ liếm vết thương, từng hồi khiêu khích, bây giờ nhớ tới máu huyết cũng sôi trào. . . . . .
Cô im lặng, ăn từng chút từng chút bánh ngọt xong, trong lòng thỏa mãn đứng lên, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: “Mọi người ăn từ từ, tôi đã ăn no, đến giờ phải đi làm rồi. . . . . .”
“Tốt!” Mấy quản lý cùng nhau mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh.
Nhã Tuệ cũng không lên tiếng ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn về phía bạn thân.
Đường Khả Hinh im lặng xách theo túi xách, đi ra khỏi phòng ăn, đi xuống cầu thang, sau đó đi qua phía sau vườn hoa, đứng ở dưới ánh mặt trời ấp áp, ngắm cây tương tư một chút, mới đi dọc theo con đường mòn rừng phong đã có chút lá vàng, đi về phía Hoàn Cầu. . . . . .
Lúc này, điện thoại di động reo lên.
Cô ngạc nhiên mở túi xách, lấy điện thoại di động ra, thấy số quen thuộc gọi tới, trái tim của cô nhảy lên, mặt lập tức đỏ bừng, nhịp tim căng thẳng nhấn phím nhận, đặt vào bên tai, đáp nhẹ: “Alô. . . . . .”
“Ngày hôm qua làm đau cô?” Giọng nói có chút dịu dàng, có chút khăng khăng, bá đạo và trầm thấp.
Mặt của cô đỏ lên, vội vàng nói: “Không có. . . . . . Không có. . . . . .”
“Lần sau. . . . . . Nếu như muốn che giấu một chuyện gì, không cần đỏ mặt như vậy. . . . . . Cũng đừng tìm lý do nát như vậy. . . . . . Muỗi chích không ra được dấu răng của tôi. . . . . .” Giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Đường Khả Hinh nghe xong, liền hừ nhẹ một tiếng, đón gió ngọt ngào, đạp nhẹ tia sáng chập chờn trong rừng phong đi ra ngoài, nghe âm thanh lá phong kêu “lào xào”, từng bước từng bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Nếu không. . . . . . Tôi nói tự tôi cắn? Hay bị va vào cái gì? Hay là nói. . . . . .”
“Bị tôi cắn!” Anh nói.
“. . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh dừng bước lại, cầm điện thoại di động, không biết nên nói gì, cả người lại dâng lên cảm giác nóng ran.
“Tại sao không đi?” Có một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Đường Khả Hinh sửng sốt xoay người lại, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên một con đường nhỏ lát đá cẩm thạch, bên cạnh cây cầu nhỏ, cử chỉ thong dong, tao nhã phong độ, hai mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, lộ ra nụ cười. . . . . . Cô sững sờ liếc mắt nhìn hai phía, cũng không có nhân viên đi về phía con đường nhỏ bên này, cô hơi căng thẳng đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh. . . . . . tại sao anh biết. . . . . . chỗ này?”
Xuyên qua bóng cây rậm rạp, Tưởng Thiên Lỗi nhìn khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Đường Khả Hinh, càng lộ vẻ xinh đẹp, im lặng một lúc, mới nói: “Tôi vừa vặn đi qua nơi này, nhận một cuộc điện thoại, gặp cô đi tới. . . . . .”
Đường Khả Hinh ồ một tiếng, hơi lo lắng cúi đầu, suy nghĩ một chút, mới ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi đang yên lặng nhìn mình, mặt của cô lập tức đỏ lên.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, trên gương mặt lạnh lùng hơi lộ ra nụ cười, vươn tay nắm nhẹ bả vai của cô.
Đường Khả Hinh giật mình, hai mắt lộ ra ánh sáng mê man.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ cúi xuống nhìn bả vai cô hơi lộ ra khỏi áo, thấy dấu vết sưng đỏ, chớp mắt một cái, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua vết sưng đỏ, nói: “Xin lỗi. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe hai chữ này, theo bản năng trong lòng có chút bài xích, cảm giác có ngụ ý gì, liền ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Xin lỗi. . . . . . Cái gì. . . . . . Bởi vì nụ hôn kia sao? Cảm thấy có lỗi?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Khả Hinh, đột nhiên không biết nên lộ ra nét mặt gì.
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, suy nghĩ đến chuyện này, sợ kế tiếp sẽ nghe được một câu, ví dụ như: thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống rượu say, cho nên mới hôn cô …, cô hơi sợ, muốn trốn tránh vấn đề này, cho nên không dám nói, chỉ ngây ngô đứng tại chỗ.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, lại nắm nhẹ bả vai của cô, mới im lặng đi khỏi.
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, tựa vào hòn núi giả, cầm điện thoại di động, có chút mất mát.
Tưởng Thiên Lỗi đi về phía bên kia bóng cây phong, từ xa nhìn ánh náng đong đưa, suy nghĩ một chút, đột nhiên im lặng xoay người bước nhanh về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã nhanh chóng đi đến trước mặt của mình, cô sững sờ, kêu nhỏ: “Anh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, liền nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi xuống hôn mạnh ở trên môi của cô!
Tròng mắt cô trợn to, nhìn anh, trái tim thật kích động nhộn nhạo một niềm hạnh phúc và ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi mút nhẹ môi của cô, nếm hương vị ngọt mềm, lại không nhịn được mở môi mỏng quấn lấy đầu lưỡi rất ngọt mềm của cô, nồng nhiệt hôn một chút, anh mới buông cô ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn bộ dáng cô còn mờ mịt, anh chậm rãi mỉm cười, quay đầu thấy không người tới, lại cúi đầu hôn lên trán của cô, mới nhanh chóng đi ra ngoài. . . . . .
Đường Khả Hinh thở gấp, nhìn bóng lưng anh nhanh chóng đi xa, hai mắt đỏ bừng, lại thật kích động nở nụ cười.
Đám người Trần Mạn Hồng và Nhã Tuệ cũng rất yên lặng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh nhìn đám người xung quanh một cái, đang cảm thấy lúng túng và ngượng ngùng. . . . . . thì cô bé ngoại tộc Tiểu Nhu, bởi vì ngày hôm qua mẹ đồng ý mua cho một chiếc điện thoại di động Apple, hôm nay cô chải hai bím tóc, mặc áo sơ mi trắng, váy yếm màu đen, vừa vui sướng ca hát nghêu ngao, nở nụ cười xinh đẹp ngọt ngào đi vào phòng ăn nhân viên, bởi vì quá chìm đắm trong thế giới của mình, bởi vì không nghĩ tới hôm nay “Thiên Tử” đại giá quang lâm, cô từ từ đi tới, ở trong đám người, cô liếc mắt liền thấy Đường Khả Hinh, tròng mắt cô sáng lên, kêu to: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh đang do dự bánh ngọt trước mặt thì nghe tiếng gọi, cô và mọi người sửng sốt ngẩng đầu.
Tưởng Thiên Lỗi cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt.
Tiểu Nhu vui vẻ từng bước từng bước đi về phía Đường Khả Hinh, cũng không có nhìn phía đối diện một cái, đến trước mặt của Đường Khả Hinh, cúi đầu nhìn bánh ngọt trước mặt cô, Tiểu Nhu oa một tiếng, ngẩng khuôn mặt tươi cười nói: “Bánh ngọt thật ngon!”
“Cô muốn ăn không. . . . . .” Đường Khả Hinh quay đầu, liếc mắt nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn cô.
“Tôi có thể ăn sao?” Tiểu Nhu nhìn Đường Khả Hinh, đôi mắt trong suốt lóe sáng, hỏi.
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh lời còn chưa dứt, Tiểu Nhu cũng đã ỷ vào quan hệ quen thuộc thường ngày với Khả Hinh, không có nghe được có người ho khan ở bên cạnh, liền cười hì hì, cầm cái nĩa, chọn miếng bánh ngọt dâu tây lớn nhất, vui vẻ nhìn đối phương, há to mồm muốn bỏ miếng bánh ngọt lớn vào trong miệng, lúc này mới trợn mắt nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đang ngồi ở đối diện, vẻ mặt nghiêm nghị bình tĩnh nhìn mình, nhưng trong mắt có chút không vui, khẽ híp lại nhìn mình, cái ót cô bùm một tiếng, con ngươi muốn rớt ra, nhìn vẻ mặt của đám quản lý ở trước mặt đang căng thẳng nhìn mình, tay cô cầm cái nĩa, nhất thời cảm giác gót chân của mình xông lên luồng khí lạnh lẽo, cô trợn mắt quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh. . . . . .
Đường Khả Hinh hiểu ý của cô, thật cẩn thận gật đầu.
Trán của Tiểu Nhu đổ mồ hôi, đem miếng bánh ngọt đã đưa tới miệng, còn chưa chạm phải, từ từ, từ từ thu lại, nhẹ nhàng thả miếng bánh lại lỗ hổng vừa vớt lên lúc nảy, ngây ngốc cười hì hì nhìn Khả Hinh nói: “. . . . . . . . . . . . Tôi . . . . . . . . . . . vừa. . . . . . Mới nhớ tới. . . . . . phải. . . . . . phải giảm cân, cho nên. . . . . . Tôi . . . . . Tôi không ăn. . . . . . cô ăn đi. . . . . .”
Đường Khả Hinh cúi đầu, nhìn miếng bánh ngọt, không nhịn được hé miệng cười cười.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn miếng bánh ngọt được trả về, mới khôi phục lại bình tĩnh, cúi thấp đầu, múc một muỗng cháo ăn.
“Tổng Giám đốc. . . . . . Quản lý. . . . . . Khả Hinh, mọi người ăn từ từ. . . . . . Tôi không chen vào. . . . . .” Tiểu Nhu hoảng sợ đến mức muốn đứng lên, không ngờ bị Lưu Nhã Tuệ chợt kéo xuống, nói: “Ngồi đi!”
Tiểu Nhu lập tức mếu máo nhìn Nhã Tuệ, bộ dáng thật đáng thương.
Trần Mạn Hồng cũng hả hê, đứng lên gọi cho Tiểu Nhu một tô mì thịt bò, nện ở trước mặt cô. . . . . .
“Tôi . . . . . Tôi không thích ăn. . . . . .” Cô dừng lại, nhìn về phía ánh mắt hung dữ của Trần Mạn Hồng, vẻ mặt cô bất đắc dĩ cầm đũa lên, cúi đầu ăn mì sợi, không ngờ người này trời sanh thiếu đầu óc, một ngày không nói lời nào sẽ chết, cô vừa ăn món mì sợi không thích, vừa nghiêng mặt nhìn dấu đỏ trên bả vai Khả Hinh, liền cau mày ồ một tiếng, hỏi: “Khả Hinh! Vết thương trên bả vai cô, giống như bị người cắn!”
Đường Khả Hinh giật mình hoảng sợ, mặt đỏ bừng, ngẩng đầu lên, đầu đầy mồ hôi nhìn Tiểu Nhu, gấp gáp giải thích: “. . . . . . Nào. . . . . . Nào. . . . . .Nào có? Tôi . . . . . Tôi bị muỗi chích đấy!”
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi cầm cái muỗng, ngẩng đầu lên có chút thú vị nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Nhã Tuệ nhìn ánh mắt Tưởng Thiên Lỗi, sợ anh hiểu lầm Khả Hinh là một người tùy tiện, liền vội vàng giải thích: “Thật . . . . . Thật . . . . . Là muỗi chích, ngày hôm qua quên đốt nhang muỗi . . . . . Đập như thế nào cũng không chết! Ha ha ha . . . . .”
“Ồ!” Tiểu Nhu trợn tròn mắt, há miệng, cầm đũa chỉ dấu răng rõ ràng trên bả vai Khả Hinh, miệng không khép được, nói: “Rõ ràng là dấu răng cắn, ví dụ như tôi cắn tôi, tôi cũng bị như vậy!”
Trần Mạn Hồng tức giận đưa lên chân, đạp mạnh một cái ở dưới bàn!
“A. . . . . .” Tiểu Nhu còn chưa kêu xong, Nhã Tuệ đã cầm bánh bao nướng của Kỳ Gia Minh nhét vào trong miệng của cô, mắt cô trợn trừng, cắn cái bánh bao thật to, không thể lên tiếng.
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, muốn cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán, nhưng không sao tìm được, cô đang nhìn trái phải, sau đó thấy một cái khăn tay màu trắng đưa đến, cô nhận lấy, lúc lau mồ hôi mới ngẩng đầu lên nhìn thấy tay của Tưởng Thiên Lỗi đang giơ trên không trung, cười như không cười nhìn mình, vẻ mặt cô muốn khóc, giống như bị táo bón, bất đắc dĩ nhìn về phía anh. . . . . .
“Giặt khăn tay xong rồi trả lại cho tôi” Tưởng Thiên Lỗi nói xong, tiếp tục ăn một muỗng cháo
Đường Khả Hinh cầm cái khăn tay, bất đắc dĩ nhìn về phía anh.
Bữa ăn sáng này, ban đầu ồn ào sôi nổi, sau khi nhân vật truyền kì Tưởng Thiên Lỗi đi đến, mọi người khúm núm, Tưởng Thiên Lỗi cũng biết nên ăn cháo xong, liền đứng lên, nhìn về phía mọi người, lấy tư cách lãnh đạo, nói: “Hôm nay khó được đầu bếp Tiêu làm sinh nhật, để cho mọi người thưởng thức món ngon, các vị ăn từ từ. . . . . .”
“Vâng!” Chúng nhân viên lại nghiêm túc đứng lên.
Tưởng Thiên Lỗi liếc mắt nhìn Đường Khả Hinh, liền đứng dậy đi khỏi.
Nhân viên cả phòng ăn đều nổ tung, sôi nổi bàn tán chuyện Tổng Giám đốc mới vừa tới, mọi người vô cùng kích động.
Đường Khả Hinh thở ra một hơi, rốt cuộc buông lỏng, cầm cái nĩa, ghim nhẹ một chút bánh ngọt dâu tây ăn, cảm giác mùi vị này chua chua ngọt ngọt, từng chút từng chút thấm vào trong thân thể của mình, nghĩ tới lúc nảy anh thân thiện và chu đáo, hai mắt của cô lóe lên ánh sáng dịu dàng, lúc này mới nhớ lại ngày hôm qua Tưởng Thiên Lỗi ở trên giường hôn mình, anh thở dốc thật sâu, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lưu luyến thân thể của mình, lúc hôn nhẹ lên bả vai thì rất bá đạo cắn một cái, cô ah một tiếng, kêu lên đau đớn, anh yêu thương nở nụ cười, đầu lưỡi khẽ liếm vết thương, từng hồi khiêu khích, bây giờ nhớ tới máu huyết cũng sôi trào. . . . . .
Cô im lặng, ăn từng chút từng chút bánh ngọt xong, trong lòng thỏa mãn đứng lên, nhìn về phía mọi người mỉm cười nói: “Mọi người ăn từ từ, tôi đã ăn no, đến giờ phải đi làm rồi. . . . . .”
“Tốt!” Mấy quản lý cùng nhau mỉm cười nhìn về phía Khả Hinh.
Nhã Tuệ cũng không lên tiếng ngẩng đầu, có chút nghi ngờ nhìn về phía bạn thân.
Đường Khả Hinh im lặng xách theo túi xách, đi ra khỏi phòng ăn, đi xuống cầu thang, sau đó đi qua phía sau vườn hoa, đứng ở dưới ánh mặt trời ấp áp, ngắm cây tương tư một chút, mới đi dọc theo con đường mòn rừng phong đã có chút lá vàng, đi về phía Hoàn Cầu. . . . . .
Lúc này, điện thoại di động reo lên.
Cô ngạc nhiên mở túi xách, lấy điện thoại di động ra, thấy số quen thuộc gọi tới, trái tim của cô nhảy lên, mặt lập tức đỏ bừng, nhịp tim căng thẳng nhấn phím nhận, đặt vào bên tai, đáp nhẹ: “Alô. . . . . .”
“Ngày hôm qua làm đau cô?” Giọng nói có chút dịu dàng, có chút khăng khăng, bá đạo và trầm thấp.
Mặt của cô đỏ lên, vội vàng nói: “Không có. . . . . . Không có. . . . . .”
“Lần sau. . . . . . Nếu như muốn che giấu một chuyện gì, không cần đỏ mặt như vậy. . . . . . Cũng đừng tìm lý do nát như vậy. . . . . . Muỗi chích không ra được dấu răng của tôi. . . . . .” Giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Đường Khả Hinh nghe xong, liền hừ nhẹ một tiếng, đón gió ngọt ngào, đạp nhẹ tia sáng chập chờn trong rừng phong đi ra ngoài, nghe âm thanh lá phong kêu “lào xào”, từng bước từng bước đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Nếu không. . . . . . Tôi nói tự tôi cắn? Hay bị va vào cái gì? Hay là nói. . . . . .”
“Bị tôi cắn!” Anh nói.
“. . . . . . . . . . . . . . .” Đường Khả Hinh dừng bước lại, cầm điện thoại di động, không biết nên nói gì, cả người lại dâng lên cảm giác nóng ran.
“Tại sao không đi?” Có một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Đường Khả Hinh sửng sốt xoay người lại, nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi đứng ở bên một con đường nhỏ lát đá cẩm thạch, bên cạnh cây cầu nhỏ, cử chỉ thong dong, tao nhã phong độ, hai mắt nóng bỏng nhìn về phía mình, lộ ra nụ cười. . . . . . Cô sững sờ liếc mắt nhìn hai phía, cũng không có nhân viên đi về phía con đường nhỏ bên này, cô hơi căng thẳng đi tới trước mặt của Tưởng Thiên Lỗi nói: “Anh. . . . . . tại sao anh biết. . . . . . chỗ này?”
Xuyên qua bóng cây rậm rạp, Tưởng Thiên Lỗi nhìn khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Đường Khả Hinh, càng lộ vẻ xinh đẹp, im lặng một lúc, mới nói: “Tôi vừa vặn đi qua nơi này, nhận một cuộc điện thoại, gặp cô đi tới. . . . . .”
Đường Khả Hinh ồ một tiếng, hơi lo lắng cúi đầu, suy nghĩ một chút, mới ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi đang yên lặng nhìn mình, mặt của cô lập tức đỏ lên.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, trên gương mặt lạnh lùng hơi lộ ra nụ cười, vươn tay nắm nhẹ bả vai của cô.
Đường Khả Hinh giật mình, hai mắt lộ ra ánh sáng mê man.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chỉ cúi xuống nhìn bả vai cô hơi lộ ra khỏi áo, thấy dấu vết sưng đỏ, chớp mắt một cái, ngón cái nhẹ nhàng xẹt qua vết sưng đỏ, nói: “Xin lỗi. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe hai chữ này, theo bản năng trong lòng có chút bài xích, cảm giác có ngụ ý gì, liền ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi: “Xin lỗi. . . . . . Cái gì. . . . . . Bởi vì nụ hôn kia sao? Cảm thấy có lỗi?”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Khả Hinh, đột nhiên không biết nên lộ ra nét mặt gì.
Đường Khả Hinh thở dài một hơi, suy nghĩ đến chuyện này, sợ kế tiếp sẽ nghe được một câu, ví dụ như: thật xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống rượu say, cho nên mới hôn cô …, cô hơi sợ, muốn trốn tránh vấn đề này, cho nên không dám nói, chỉ ngây ngô đứng tại chỗ.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô như vậy, lại nắm nhẹ bả vai của cô, mới im lặng đi khỏi.
Đường Khả Hinh thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu, tựa vào hòn núi giả, cầm điện thoại di động, có chút mất mát.
Tưởng Thiên Lỗi đi về phía bên kia bóng cây phong, từ xa nhìn ánh náng đong đưa, suy nghĩ một chút, đột nhiên im lặng xoay người bước nhanh về phía Đường Khả Hinh!
Đường Khả Hinh nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, thấy Tưởng Thiên Lỗi đã nhanh chóng đi đến trước mặt của mình, cô sững sờ, kêu nhỏ: “Anh. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì, liền nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cúi xuống hôn mạnh ở trên môi của cô!
Tròng mắt cô trợn to, nhìn anh, trái tim thật kích động nhộn nhạo một niềm hạnh phúc và ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi mút nhẹ môi của cô, nếm hương vị ngọt mềm, lại không nhịn được mở môi mỏng quấn lấy đầu lưỡi rất ngọt mềm của cô, nồng nhiệt hôn một chút, anh mới buông cô ra, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn bộ dáng cô còn mờ mịt, anh chậm rãi mỉm cười, quay đầu thấy không người tới, lại cúi đầu hôn lên trán của cô, mới nhanh chóng đi ra ngoài. . . . . .
Đường Khả Hinh thở gấp, nhìn bóng lưng anh nhanh chóng đi xa, hai mắt đỏ bừng, lại thật kích động nở nụ cười.
/1388
|