Lý Thần Vũ là một người rất có mắt thẩm mỹ, đặc biệt khi hắn áp dụng điều này cho những đồ vật có ý nghĩa quan trọng, ví dụ điển hình là cặp nhẫn đôi mà hắn đã tốn nhiều công sức để đặt làm và dùng nó để cầu hôn Dương Quân Nhiên. Cả 2 chiếc nhẫn đều là kiểu dáng thanh lịch trang nhã, khi đặt 2 vòng nhẫn cạnh nhau sẽ làm hiện lên dải kim cương tinh tế chạy dọc vòng tròn, tạo thành hình vô cực với ý nghĩa vô tận vĩnh cửu, mãi mãi bất diệt. Bề mặt nhẫn gồ ghề bởi được in chìm dòng chữ "love, forever" và bên trong có khắc 2 chứ Vũ, Nhiên, được tách từ tên chủ nhân chiếc nhẫn. Dương Quân Nhiên vuốt ve chiếc nhẫn lúc này đã nằm im trên ngón áp út, khóe môi nhất thời dương lên. Đây không phải ảo mộng mà là chân thực.Cạch.
Cửa phòng tắm bật mở, Lý Thần Vũ khoác áo choàng tắm từ bên trong bước ra. Hắn cao 187 cm, thân hình dù không vai u thịt bắp nhưng vẫn rất rắn rỏi cân đối, cơ bụng săn chắc hoàn mỹ, tứ chi thon dài hữu lực tràn ngập hương vị nam tính. Vạt áo trước ngực mở rộng, một giọt nước từ cằm chảy xuống, trượt theo đường cong của chiếc cằm, đi qua hầu kết, đến ức rồi biến mất. Dương Quân Nhiên nhìn hắn không chớp mắt, trong đầu bỗng nhớ đến mấy bức hình trên tạp chí chụp người mẫu A quảng cáo đồ lót nam.
"Tiểu Nhiên, đang ngồi ngốc cái gì?" Lý Thần Vũ đặt khăn bông vào tay cậu, "Giúp anh lau tóc."
Dường Quân Nhiên hắng giọng một tiếng, đỏ mặt không tiếp tục nhìn hắn, tay đón lấy khăn bông bắt đầu chà tóc cho Lý Thần Vũ.
"Ngồi yên nào, tóc anh còn chưa khô đâu." Lý Thần Vũ chính là "nhàn cư vi bất thiện", rảnh rỗi quá mức liền làm những hành động bất chính. Hắn xoay người ôm eo cậu, bàn tay hư hỏng bắt đầu vuốt ve, xoa chỗ nọ nắn chỗ kia làm cậu ngứa ngáy không thôi.
"Tiểu Nhiên, anh hiện tại đã có thể nghe được âm thanh của em, thật tốt." Lý Thần Vũ nhắm lại 2 mắt, bàn tay quả thực ngoan ngoãn hơn không tiếp tục di động. Âm thanh của cậu là giọng nam trung, thanh thúy dễ nghe lại không quá ẻo lả, nghe ra có phần ngây ngô giống như thiếu niên chưa phát dục hoàn toàn.
"Còn chưa biết có thể duy trì bao lâu." Dương Quân Nhiên trước biến đổi này của bản thân cũng thực vui mừng, không cần mỗi lần đều dùng đến điện thoại, rất nhiều thứ mà tin nhắn không thể truyền tải hết. Nhưng sự biến đổi này không có dấu hiệu báo trước, không biết là mấy ngày, mấy tuần hay mấy tháng, tiếng nói của cậu sẽ biến mất?
"Đừng lo lắng như vậy, cứ sống thoải mái vô âu vô lo, được đến đâu hay đến đấy. Dù có thế nào đi nữa anh vẫn sẽ ở bên cạnh em."
Lý Thần Vũ đem cậu đặt trong lòng, cực độ ôn nhu hôn xuống, thái độ ấy chính là trân trọng cùng nâng niu cậu.
"Tiểu Nhiên..."
"Ân?"
"Chúng ta làm đi." Giọng nói của Lý Thần Vũ trầm thấp giống như ẩn chứa ma lực, 2 bàn tay đan lồng và ngay cả cặp nhẫn cũng chạm nhẹ vào nhau. Cậu nghe được âm thanh trái tim mình đập bang bang dần dần cộng hưởng với nhịp đập của trái tim hắn.
"Được."
Soạt... soạt... Choang!
"A... chuyện gì? Ai da... đau quá!" Dương Quân Nhiên giật mình bật ngồi dậy. Cửa sổ mở hé, rèm bay nhẹ nhàng lay động, dưới đất ngổn ngang mảnh vỡ của bình sứ vốn được đặt trên bàn. Có lẽ gió thổi tung rèm cửa nên mới khiến bình sứ rơi vỡ, nhưng sao lưng eo cậu lại đau như vậy a? Tối qua...? Từng hình ảnh chậm rãi hiện lên trong đầu, khuôn mặt Dương Quân Nhiên hiện lên một mạt đỏ bừng, tối hôm qua bọn họ đã chính thức trở thành một đôi, tâm linh thân thể đều chặt chẽ kết hợp, vĩnh viễn không chia cách. Trong lòng vui sướng hạnh phúc, cậu ngây ngây ngốc ngốc cười thẳng đến khi cửa phòng mở ra.
Cạch.
Lý Thần Vũ vừa nghe tiếng động trên lầu liền vội vàng chạy lên, mở cửa thì thấy "người bị hại" bình sứ đau thương nằm trên đất, "thủ phạm" màn gió vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, còn "người làm chứng" Dương Quân Nhiên thì vẻ mặt ngơ ngác không biết đang nghĩ chuyện gì.
"Đừng," Lý Thần Vũ hoảng hốt kêu lên khi thấy Dương Quân Nhiên thò chân muốn xuống giường, cậu lập tức rụt chân về, đem giấu trong chăn. Hắn trừng mắt cảnh cáo cậu, "Em ngồi yên đó không được bước xuống, đợi anh quét dọn sạch sẽ mới được."
Dương Quân Nhiên bĩu môi, cậu cũng không sợ hắn, chẳng qua chân cậu có chút vô lực nên cậu mới lười đi lại thôi, hơn nữa toàn thân cậu lúc này đang trần trụi không một tấm vải che thân. Cho dù Lý Thần Vũ chẳng thể nhìn thấy gì nhưng cậu vẫn rất ngượng ngùng nha. Lý Thần Vũ rất nhanh liền đem mảnh vỡ dọn sạch, ngồi lên giường xoa xoa đầu cậu.
"Nếu muốn thì chợp mắt thêm một lát đi."
"Mấy giờ rồi?" Dương Quân Nhiên nhắm mắt nên không thấy được biểu hiện kỳ lạ của Lý Thần Vũ.
"Đã qua mười giờ, anh làm cơm trưa luôn rồi, sợ em dậy không có đồ ăn sẽ bị đói."
"Em... chân rất run, vô lực rất khó chịu, lưng cũng mỏi." Gò má Dương Quân Nhiên có điểm hồng, phải nói ra những thứ này cậu rất xấu hổ nha.
"Để anh giúp em xoa xoa." Lý Thần Vũ vén chăn, lọt vào mắt hắn là cặp chân dài thẳng tắp, không thô như chân nam nhân bình thường mà bởi cậu khá gầy nên thon nhỏ hơn, làn da vốn được hưởng từ mẹ nên rất trắng, hơn nữa còn rất mịn màng. Lý Thần Vũ thành thành thật thật xoa được một lúc liền thấy Dương Quân Nhiên lim dim mắt giống như sắp ngủ. Có thể do vừa mới tỉnh nên cậu không để ý đến bất thường trên thân thể, hắn nên lựa chọn thời điểm nào nói với cậu điều này đây?
Khi Dương Quân Nhiên tỉnh lại lần nữa đã là 1 giờ chiều. Uể oải ngồi dậy, thấy cuối giường có đặt sẵn quần áo sạch, trong lòng cậu có chút cảm động. Lý Thần Vũ vốn là thân phận thiếu gia một đại gia tộc, từ nhỏ đến lớn đều quen được người khác hầu hạ nào có đến lượt hầu hạ người khác, nhưng hắn vì cậu mà vui vẻ làm tất cả, từ việc nhỏ nhất cho đến việc lớn nhất. Vươn tay muốn lấy quần áo, cậu kinh ngạc phát hiện cánh tay của chính mình. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên tay cậu tạo thành một cái bóng mờ in trên chăn. Cậu...xảy ra biến hóa rồi? Dương Quân Nhiên vội chạy ra đứng trước gương, là cậu, là hình dáng của bản thân cậu. Cậu đã không còn là người vô hình nữa...
"Thần Vũ... Thần Vũ..."
"Tiểu Nhiên?"
Bịch.
Dương Quân Nhiên lao đến ôm chặt lấy cổ Lý Thần Vũ, ánh mắt toát lên vẻ vui sướng đến kích động, "Em đã bình thường trở lại rồi, anh, anh nhìn thấy em đúng không?"
"Đúng vậy, anh có thấy. Rất rõ ràng."
Ánh mắt cậu long lanh, đẹp như những viên ngọc. Cuối cùng, hắn và cậu cũng có thể nhìn vào mắt đối phương để thấy hình ảnh của chính mình trong đó. Cảm ơn anh Lý Thần Vũ, cảm ơn anh vì đã yêu em.
Nếu ở trong câu chuyện nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, nàng Bạch Tuyết xinh đẹp bị phù thủy hãm hại sau đó được chàng hoàng tử dùng một nụ hôn đại diện cho tình yêu để cứu sống, thì trong câu chuyện này "chàng Bạch Tuyết dễ thương bị ông trời đùa dai đem hình hài cùng giọng nói của cậu giấu đi, hoàng tử xuất hiện, chàng thực lòng yêu thương Bạch Tuyết, sẵn sàng dùng trái tim để cảm nhận vẻ đẹp tận sâu tâm hồn Bạch Tuyết và đã giúp Bạch Tuyết tìm về những thứ đã mất."
Tình yêu có đôi khi ngọt dịu và thật yên bình, nó đáng giá để ta đánh đổi tất cả, cũng đáng giá để ta mạo hiểm đặt cược. Lý Thần Vũ đã đúng khi lựa chọn dũng cảm nắm lấy tay cậu, lựa chọn yêu một người mà hắn không thể nhìn thấy, không thể cùng nói chuyện. Trong cuộc sống cũng như vậy, tình yêu đâu phải thứ có thể nhìn thấy, sờ nắn được mà chúng ta phải dùng trái tim để cảm nhận. Hãy dũng cảm nhắm chặt đôi mắt và lặng im nghe theo sự chỉ dẫn của trái tim, bước trên con đường tình ái mù quáng và bạn sẽ nhận được thứ tốt đẹp nhất, quý giá nhất trên đời, đó là tình yêu.
Cửa phòng tắm bật mở, Lý Thần Vũ khoác áo choàng tắm từ bên trong bước ra. Hắn cao 187 cm, thân hình dù không vai u thịt bắp nhưng vẫn rất rắn rỏi cân đối, cơ bụng săn chắc hoàn mỹ, tứ chi thon dài hữu lực tràn ngập hương vị nam tính. Vạt áo trước ngực mở rộng, một giọt nước từ cằm chảy xuống, trượt theo đường cong của chiếc cằm, đi qua hầu kết, đến ức rồi biến mất. Dương Quân Nhiên nhìn hắn không chớp mắt, trong đầu bỗng nhớ đến mấy bức hình trên tạp chí chụp người mẫu A quảng cáo đồ lót nam.
"Tiểu Nhiên, đang ngồi ngốc cái gì?" Lý Thần Vũ đặt khăn bông vào tay cậu, "Giúp anh lau tóc."
Dường Quân Nhiên hắng giọng một tiếng, đỏ mặt không tiếp tục nhìn hắn, tay đón lấy khăn bông bắt đầu chà tóc cho Lý Thần Vũ.
"Ngồi yên nào, tóc anh còn chưa khô đâu." Lý Thần Vũ chính là "nhàn cư vi bất thiện", rảnh rỗi quá mức liền làm những hành động bất chính. Hắn xoay người ôm eo cậu, bàn tay hư hỏng bắt đầu vuốt ve, xoa chỗ nọ nắn chỗ kia làm cậu ngứa ngáy không thôi.
"Tiểu Nhiên, anh hiện tại đã có thể nghe được âm thanh của em, thật tốt." Lý Thần Vũ nhắm lại 2 mắt, bàn tay quả thực ngoan ngoãn hơn không tiếp tục di động. Âm thanh của cậu là giọng nam trung, thanh thúy dễ nghe lại không quá ẻo lả, nghe ra có phần ngây ngô giống như thiếu niên chưa phát dục hoàn toàn.
"Còn chưa biết có thể duy trì bao lâu." Dương Quân Nhiên trước biến đổi này của bản thân cũng thực vui mừng, không cần mỗi lần đều dùng đến điện thoại, rất nhiều thứ mà tin nhắn không thể truyền tải hết. Nhưng sự biến đổi này không có dấu hiệu báo trước, không biết là mấy ngày, mấy tuần hay mấy tháng, tiếng nói của cậu sẽ biến mất?
"Đừng lo lắng như vậy, cứ sống thoải mái vô âu vô lo, được đến đâu hay đến đấy. Dù có thế nào đi nữa anh vẫn sẽ ở bên cạnh em."
Lý Thần Vũ đem cậu đặt trong lòng, cực độ ôn nhu hôn xuống, thái độ ấy chính là trân trọng cùng nâng niu cậu.
"Tiểu Nhiên..."
"Ân?"
"Chúng ta làm đi." Giọng nói của Lý Thần Vũ trầm thấp giống như ẩn chứa ma lực, 2 bàn tay đan lồng và ngay cả cặp nhẫn cũng chạm nhẹ vào nhau. Cậu nghe được âm thanh trái tim mình đập bang bang dần dần cộng hưởng với nhịp đập của trái tim hắn.
"Được."
Soạt... soạt... Choang!
"A... chuyện gì? Ai da... đau quá!" Dương Quân Nhiên giật mình bật ngồi dậy. Cửa sổ mở hé, rèm bay nhẹ nhàng lay động, dưới đất ngổn ngang mảnh vỡ của bình sứ vốn được đặt trên bàn. Có lẽ gió thổi tung rèm cửa nên mới khiến bình sứ rơi vỡ, nhưng sao lưng eo cậu lại đau như vậy a? Tối qua...? Từng hình ảnh chậm rãi hiện lên trong đầu, khuôn mặt Dương Quân Nhiên hiện lên một mạt đỏ bừng, tối hôm qua bọn họ đã chính thức trở thành một đôi, tâm linh thân thể đều chặt chẽ kết hợp, vĩnh viễn không chia cách. Trong lòng vui sướng hạnh phúc, cậu ngây ngây ngốc ngốc cười thẳng đến khi cửa phòng mở ra.
Cạch.
Lý Thần Vũ vừa nghe tiếng động trên lầu liền vội vàng chạy lên, mở cửa thì thấy "người bị hại" bình sứ đau thương nằm trên đất, "thủ phạm" màn gió vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, còn "người làm chứng" Dương Quân Nhiên thì vẻ mặt ngơ ngác không biết đang nghĩ chuyện gì.
"Đừng," Lý Thần Vũ hoảng hốt kêu lên khi thấy Dương Quân Nhiên thò chân muốn xuống giường, cậu lập tức rụt chân về, đem giấu trong chăn. Hắn trừng mắt cảnh cáo cậu, "Em ngồi yên đó không được bước xuống, đợi anh quét dọn sạch sẽ mới được."
Dương Quân Nhiên bĩu môi, cậu cũng không sợ hắn, chẳng qua chân cậu có chút vô lực nên cậu mới lười đi lại thôi, hơn nữa toàn thân cậu lúc này đang trần trụi không một tấm vải che thân. Cho dù Lý Thần Vũ chẳng thể nhìn thấy gì nhưng cậu vẫn rất ngượng ngùng nha. Lý Thần Vũ rất nhanh liền đem mảnh vỡ dọn sạch, ngồi lên giường xoa xoa đầu cậu.
"Nếu muốn thì chợp mắt thêm một lát đi."
"Mấy giờ rồi?" Dương Quân Nhiên nhắm mắt nên không thấy được biểu hiện kỳ lạ của Lý Thần Vũ.
"Đã qua mười giờ, anh làm cơm trưa luôn rồi, sợ em dậy không có đồ ăn sẽ bị đói."
"Em... chân rất run, vô lực rất khó chịu, lưng cũng mỏi." Gò má Dương Quân Nhiên có điểm hồng, phải nói ra những thứ này cậu rất xấu hổ nha.
"Để anh giúp em xoa xoa." Lý Thần Vũ vén chăn, lọt vào mắt hắn là cặp chân dài thẳng tắp, không thô như chân nam nhân bình thường mà bởi cậu khá gầy nên thon nhỏ hơn, làn da vốn được hưởng từ mẹ nên rất trắng, hơn nữa còn rất mịn màng. Lý Thần Vũ thành thành thật thật xoa được một lúc liền thấy Dương Quân Nhiên lim dim mắt giống như sắp ngủ. Có thể do vừa mới tỉnh nên cậu không để ý đến bất thường trên thân thể, hắn nên lựa chọn thời điểm nào nói với cậu điều này đây?
Khi Dương Quân Nhiên tỉnh lại lần nữa đã là 1 giờ chiều. Uể oải ngồi dậy, thấy cuối giường có đặt sẵn quần áo sạch, trong lòng cậu có chút cảm động. Lý Thần Vũ vốn là thân phận thiếu gia một đại gia tộc, từ nhỏ đến lớn đều quen được người khác hầu hạ nào có đến lượt hầu hạ người khác, nhưng hắn vì cậu mà vui vẻ làm tất cả, từ việc nhỏ nhất cho đến việc lớn nhất. Vươn tay muốn lấy quần áo, cậu kinh ngạc phát hiện cánh tay của chính mình. Ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên tay cậu tạo thành một cái bóng mờ in trên chăn. Cậu...xảy ra biến hóa rồi? Dương Quân Nhiên vội chạy ra đứng trước gương, là cậu, là hình dáng của bản thân cậu. Cậu đã không còn là người vô hình nữa...
"Thần Vũ... Thần Vũ..."
"Tiểu Nhiên?"
Bịch.
Dương Quân Nhiên lao đến ôm chặt lấy cổ Lý Thần Vũ, ánh mắt toát lên vẻ vui sướng đến kích động, "Em đã bình thường trở lại rồi, anh, anh nhìn thấy em đúng không?"
"Đúng vậy, anh có thấy. Rất rõ ràng."
Ánh mắt cậu long lanh, đẹp như những viên ngọc. Cuối cùng, hắn và cậu cũng có thể nhìn vào mắt đối phương để thấy hình ảnh của chính mình trong đó. Cảm ơn anh Lý Thần Vũ, cảm ơn anh vì đã yêu em.
Nếu ở trong câu chuyện nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, nàng Bạch Tuyết xinh đẹp bị phù thủy hãm hại sau đó được chàng hoàng tử dùng một nụ hôn đại diện cho tình yêu để cứu sống, thì trong câu chuyện này "chàng Bạch Tuyết dễ thương bị ông trời đùa dai đem hình hài cùng giọng nói của cậu giấu đi, hoàng tử xuất hiện, chàng thực lòng yêu thương Bạch Tuyết, sẵn sàng dùng trái tim để cảm nhận vẻ đẹp tận sâu tâm hồn Bạch Tuyết và đã giúp Bạch Tuyết tìm về những thứ đã mất."
Tình yêu có đôi khi ngọt dịu và thật yên bình, nó đáng giá để ta đánh đổi tất cả, cũng đáng giá để ta mạo hiểm đặt cược. Lý Thần Vũ đã đúng khi lựa chọn dũng cảm nắm lấy tay cậu, lựa chọn yêu một người mà hắn không thể nhìn thấy, không thể cùng nói chuyện. Trong cuộc sống cũng như vậy, tình yêu đâu phải thứ có thể nhìn thấy, sờ nắn được mà chúng ta phải dùng trái tim để cảm nhận. Hãy dũng cảm nhắm chặt đôi mắt và lặng im nghe theo sự chỉ dẫn của trái tim, bước trên con đường tình ái mù quáng và bạn sẽ nhận được thứ tốt đẹp nhất, quý giá nhất trên đời, đó là tình yêu.
/29
|