Buổi sáng Dương Quân Nhiên tỉnh lại, ngơ ngác nhìn căn phòng có điểm xa lạ trước mặt một lúc lâu mới nhớ ra chuyện ngày hôm qua. Nhìn chăn mỏng mềm mại phủ trên người, cậu giật mình lo âu liếc nhìn giường trống trước mắt. Chẳng lẽ đêm qua khi cậu ngủ quên đã có chuyện gì xảy ra, người kia đã biết sự tồn tại của cậu?
Miệng lưỡi khô khốc, mang theo tâm trạng bất ổn lúc lên lúc xuống, Dương Quân Nhiên khe khẽ mở cửa, ngó xuống dưới lầu. Giống với tối hôm qua, căn biệt thự rất yên tĩnh, thanh bình, pha một chút cô đơn quạnh quẽ. Từ gian bếp có tiếng lục cục khe khẽ, cùng hương thơm của đồ ăn truyền ra.
"Dậy rồi sao, mau tới ăn sáng đi." Phát hiện ánh mắt dõi theo đâm vào lưng hắn, Lý Thần Vũ khóe môi cong lên, âm thanh trầm thấp từ tính phát ra, không chút để ý dọa chết đứng kẻ nào đó.
Dương Quân Nhiên sửng sốt, thật sự bị dọa đến ngây người, ngốc lăng nhìn chằm chằm Lý Thần Vũ. Hắn ta nhìn thấy mình hay từ cách nào phát hiện được cậu? Định mở miệng hỏi lại nhớ ra hắn không nghe được cậu nói, Dương Quân Nhiên vội vàng chạy tới tìm điện thoại di động của Lý Thần Vũ.
Nghe tiếng bước chân rõ mồn một, không còn che dấu, lao thẳng về phía mình, Lý Thần Vũ nhíu mày đề phòng, cuối cùng phát hiện một đôi tay ở trên người mình mò loạn.
"Làm cái gì?" Lý Thần Vũ tính toán đẩy Dương Quân Nhiên ra nhưng cậu đã lấy được điện thoại của hắn.
Tít tít...
Dương Quân Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất đem điện thoại Lý Thần Vũ gọi sang máy mình, sau đó lập tức nhét nó lại vào tay hắn. Cậu cần lập tức nhắn tin cho hắn.
Bíp.
Chuông báo tin nhắn vang lên, Lý Thần Vũ nhìn màn hình điện thoại hiển thị dãy số lạ thần sắc phức tạp, chẳng lẽ cậu ta không thể nói chuyện?
[Anh thấy tôi?]
"Tôi không thấy, nếu không cậu đã không ở trong nhà tôi." Đọc tin nhắn, Lý Anh Vũ nhanh chóng trả lời, thần sắc thản nhiên trấn định.
Cuối cùng cũng có một người biết đến sự tồn tại của cậu. Hốc mắt Dương Quân Nhiên lập tức nóng bừng, nước mắt từng giọt không thể kiềm chế mang theo tâm trạng vừa kích động vừa vui sướng lại sợ hãi lo lắng mà khóc lớn. Cảm giác khi bạn đứng cạnh mọi người, cùng chung bầu trời, cùng chung hơi thở, cùng nghe thấy những âm thanh, cùng nhìn thấy một hình ảnh, vậy mà họ không cảm nhận được sự tồn tại của bạn, nhìn xuyên qua bạn đến một nơi khác. Cảm giác khi bạn dù có la hét, nhảy múa hay làm hành động điện rồ gì cũng không ai nghe thấy, không ai nhìn thấy, càng không ai thèm phản ứng lại. Cảm giác lạc lõng ấy, cô đơn ấy sẽ khiến bạn như muốn phát điên. Dương Quân Nhiên lúc này không còn bận tâm đến điều gì, lao vào ôm chặt lấy Lý Thần Vũ, tựa như hắn đối với cậu là cọng rơm cứu mạng vậy. Cậu cứ khóc, ướt cả ngực áo hắn cũng không dừng lại.
Lý Thần Vũ nhè nhẹ ôm lấy thân thể hơi gầy của Dương Quân Nhiên, kệ cho cậu phát tiết bức bối cùng áp lực. Giờ phút này, hắn muốn làm người tốt.
[Làm thế nào anh biết?] Câu này ý hỏi Lý Thần Vũ làm thế nào biết cậu ở trong nhà hắn.
"Đêm qua tôi sờ thấy cậu nằm trên sôpha đối diện. Hơn nữa tôi có thể cảm nhận ánh mắt cậu. Cậu là ai, là người hay ma? Tại sao lại đi theo tôi?"
[Thực xin lỗi đã làm phiền anh, tôi là Dương Quân Nhiên, là người, không phải ma càng không phải quỷ, còn tại sao lại biến thành như thế này thì chính tôi cũng không rõ. Là anh giữ đồ vật của tôi, chính là chiếc nhẫn vàng đính hồng ngọc kia, đối với tôi nó rất quan trọng, tôi muốn lấy lại nhưng sợ kinh động đến anh nên mới bắt buộc phải đi theo anh.]
"Chiếc nhẫn? Cậu là Dương Quân Nhiên, người thừa kế tương lai của Dương gia?" Đêm qua Lý Thần Vũ có xem qua vài phần tư liệu về Dương gia.
Nghe đến người thừa kế, Dương Quân Nhiên có chút xấu hổ không dám nhận, chính cậu vẫn luôn nghĩ mình là nỗi hổ thẹn của Dương gia, nhưng muốn lấy lại chiếc nhẫn nên đành phải nhận. [Đúng vậy.] Thấy Lý Thần Vũ lặng im không tiếp lời, trong lòng cậu thấp thỏm, lại nhắn tiếp một tin [Chiếc nhẫn là quà sinh nhật năm tôi mười tám, tôi rất trân trọng nó, anh có thể đem trả cho tôi được không?]
Lý Thần Vũ gật nhẹ đầu, theo tâm tình vui sướng kích động liên tục nhắn tin [cảm ơn] của Dương Quân Nhiên, bước lên tầng trên lấy nhẫn xuống trả lại cậu, tiện thể thay mới chiếc áo đã ướt một mảng trước ngực do nước mắt của ai kia.
Nhìn chiếc nhẫn ở trong không trung dần mờ đi rồi hoàn toàn biến mất, Lý Thần Vũ chuẩn xác bắt được đầu cậu, xoa xoa theo kiểu thú cưng, âm thanh trầm trầm đầy mị lực nam tính, nói:
"Cậu hôm qua ăn vụng bánh của tôi?" Lý Thần Vũ tuyệt không phải keo kiệt một phần bánh ngọt, chỉ là hắn muốn hỏi rõ ràng thôi. "Tôi không nghĩ có chuột trong nhà, hơn nữa cho dù có cũng không thể cậy mở tủ lạnh, lấy bánh ăn gọn gàng như thế.
Anh thông minh một chút được không, chuột ăn xong còn có thể vứt rác? Dương Quân Nhiên trong lòng khinh thường, bên ngoài bộ dáng nhu thuần, hối cải. [Cái đó...xin lỗi, tại tôi đói quá...]
Không thấy được thái độ của Dương Quân Nhiên, Lý Thần Vũ rộng rãi khoát tay, "Ngồi xuống ăn bữa sáng đi."
Thái độ thận trọng, chân thành và cảm kích của Dương Quân Nhiên không thể nghi ngờ đã gây thiện cảm đối với kẻ làm ăn quen nhìn những gương mặt tươi cười giả tạo cùng ham danh lợi như Lý Thần Vũ.
[Cảm ơn anh, ăn xong tôi sẽ lập tức đi ngay, không làm phiền anh đâu.]
"Cậu về nhà?" Nhìn đồ ăn từng chút biến mất, Lý Thần Vũ đột nhiên không nỡ để cậu đi.
[Không, tạm thời tôi sẽ không về nhà, mẹ tôi còn chưa biết chuyện.]
"Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?"
[Tôi không biết.] Dương Quân Nhiên cúi đầu, [Sớm muộn gì mẹ tôi cũng phải biết, nhưng tôi không nỡ làm bà đau khổ. Anh cũng biết bà chỉ có một đứa con trai là tôi, mặc kệ tôi có kém cỏi thế nào bà vẫn nuôi hy vọng với tôi, chưa từng vứt bỏ không quan tâm tôi, cho dù tôi biết chính mình năng lực không đủ nhưng vẫn sẽ vì bà tiếp tục cố gắng. Bây giờ, tôi như thế này...]
"Đừng lo lắng, sẽ có một ngày cậu trở lại bình thường thôi. Tin tôi đi." Lý Thần Vũ an ủi cậu, nói một câu mà chính hắn cũng không thật tin tưởng. "Trước tiên chưa có nơi nào để đi thì cậu cứ tạm ở lại đây đi, tôi không thích có người ngoài vào làm phiền nên cậu có thể giúp tôi thu dọn nhà cửa. Căn nhà có thêm một người để trò chuyện cũng ấm cúng hơn."
Dương Quân Nhiên bíu môi, anh ghét có người lạ vào nhà, vậy sao lại cho phép tôi tới ở? Điều này nghe sao cũng thấy có điểm quái dị. Tâm trạng nửa kích động, nửa mừng rỡ, lại một phần lo lắng, Dương Quân Nhiên tay bấm cực nhanh gửi tin nhắn [Anh không ngại tôi phiền sao? Không lo tôi trộm đồ nhà anh sao?]
"Phiền phức tạm thời chưa thấy, đợi khi đó tính sau, còn trộm đồ..." Lý Thần Vũ liếc khoảng không trước mắt, tựa như thực sự nhìn thấy Dương Quân Nhiên làm cậu giật nảy người, âm thanh hắn trầm thấp mà thản nhiên "Cậu vừa ý thứ gì đều tùy thời có thể lấy, nhưng tôi nhắc nhở cậu trước, hệ thống chống trộm của căn biệt thự này không dễ vượt qua đâu." Khóe miệng hắn nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, "Cứ ở lại đây, không cần nghĩ nhiều. Ăn nhanh lên, tôi dẫn cậu đến công ti chơi."
Đi chơi? Ánh mắt Dương Quân Nhiên sáng lên, [Tôi không phải ở nhà dọn dẹp?]
"Cậu biết dọn dẹp?" Lý Thần Vũ biết Dương Quân Nhiên tốt xấu gì cũng là một thiếu gia, mấy chuyện dọn dẹp bếp núc chắc hẳn sẽ không thông thạo.
Dương Quân Nhiên lắc đầu, chợt nhớ ra Lý Thần Vũ đâu có thấy cậu nên nhắn tin sang [Không biết...Nhưng tôi có thể học.]
Lý Thần Vũ mỉm cười, nhớ cảm giác mềm mại của tóc cậu liền vươn tay, Dương Quân Nhiên nhìn tay hắn ngẩn ra, sau đó rất biết điều mà dâng đầu tới, trong lòng mặc niệm, tóc à, thật xin lỗi, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu phải không? Lý Thần Vũ vui vẻ đem tóc Dương Quân Nhiên xoa loạn, nói "Chuyện dọn dẹp vẫn là để người làm định kỳ đến đi, nấu ăn thì tôi sẽ phụ trách, tôi hơi kén ăn nên thường thích ăn đồ mình tự nấu hơn."
[Vậy tôi...] Dương Quân Nhiên cực độ khó hiểu, không phải nói cậu ở đây sẽ dọn dẹp sao?
"Cậu nói chuyện với tôi là tốt rồi. Yên tâm đi, sau này sẽ có chuyện cho cậu làm. Tôi là người làm ăn kinh doanh, không bao giờ làm chuyện không đem lại lợi ích cho bản thân."
[Vậy được rồi.] Dương Quân Nhiên kỳ thực giữa đi chơi và ở nhà phát ngốc đương nhiên thông minh mà chọn cái trước.
Miệng lưỡi khô khốc, mang theo tâm trạng bất ổn lúc lên lúc xuống, Dương Quân Nhiên khe khẽ mở cửa, ngó xuống dưới lầu. Giống với tối hôm qua, căn biệt thự rất yên tĩnh, thanh bình, pha một chút cô đơn quạnh quẽ. Từ gian bếp có tiếng lục cục khe khẽ, cùng hương thơm của đồ ăn truyền ra.
"Dậy rồi sao, mau tới ăn sáng đi." Phát hiện ánh mắt dõi theo đâm vào lưng hắn, Lý Thần Vũ khóe môi cong lên, âm thanh trầm thấp từ tính phát ra, không chút để ý dọa chết đứng kẻ nào đó.
Dương Quân Nhiên sửng sốt, thật sự bị dọa đến ngây người, ngốc lăng nhìn chằm chằm Lý Thần Vũ. Hắn ta nhìn thấy mình hay từ cách nào phát hiện được cậu? Định mở miệng hỏi lại nhớ ra hắn không nghe được cậu nói, Dương Quân Nhiên vội vàng chạy tới tìm điện thoại di động của Lý Thần Vũ.
Nghe tiếng bước chân rõ mồn một, không còn che dấu, lao thẳng về phía mình, Lý Thần Vũ nhíu mày đề phòng, cuối cùng phát hiện một đôi tay ở trên người mình mò loạn.
"Làm cái gì?" Lý Thần Vũ tính toán đẩy Dương Quân Nhiên ra nhưng cậu đã lấy được điện thoại của hắn.
Tít tít...
Dương Quân Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất đem điện thoại Lý Thần Vũ gọi sang máy mình, sau đó lập tức nhét nó lại vào tay hắn. Cậu cần lập tức nhắn tin cho hắn.
Bíp.
Chuông báo tin nhắn vang lên, Lý Thần Vũ nhìn màn hình điện thoại hiển thị dãy số lạ thần sắc phức tạp, chẳng lẽ cậu ta không thể nói chuyện?
[Anh thấy tôi?]
"Tôi không thấy, nếu không cậu đã không ở trong nhà tôi." Đọc tin nhắn, Lý Anh Vũ nhanh chóng trả lời, thần sắc thản nhiên trấn định.
Cuối cùng cũng có một người biết đến sự tồn tại của cậu. Hốc mắt Dương Quân Nhiên lập tức nóng bừng, nước mắt từng giọt không thể kiềm chế mang theo tâm trạng vừa kích động vừa vui sướng lại sợ hãi lo lắng mà khóc lớn. Cảm giác khi bạn đứng cạnh mọi người, cùng chung bầu trời, cùng chung hơi thở, cùng nghe thấy những âm thanh, cùng nhìn thấy một hình ảnh, vậy mà họ không cảm nhận được sự tồn tại của bạn, nhìn xuyên qua bạn đến một nơi khác. Cảm giác khi bạn dù có la hét, nhảy múa hay làm hành động điện rồ gì cũng không ai nghe thấy, không ai nhìn thấy, càng không ai thèm phản ứng lại. Cảm giác lạc lõng ấy, cô đơn ấy sẽ khiến bạn như muốn phát điên. Dương Quân Nhiên lúc này không còn bận tâm đến điều gì, lao vào ôm chặt lấy Lý Thần Vũ, tựa như hắn đối với cậu là cọng rơm cứu mạng vậy. Cậu cứ khóc, ướt cả ngực áo hắn cũng không dừng lại.
Lý Thần Vũ nhè nhẹ ôm lấy thân thể hơi gầy của Dương Quân Nhiên, kệ cho cậu phát tiết bức bối cùng áp lực. Giờ phút này, hắn muốn làm người tốt.
[Làm thế nào anh biết?] Câu này ý hỏi Lý Thần Vũ làm thế nào biết cậu ở trong nhà hắn.
"Đêm qua tôi sờ thấy cậu nằm trên sôpha đối diện. Hơn nữa tôi có thể cảm nhận ánh mắt cậu. Cậu là ai, là người hay ma? Tại sao lại đi theo tôi?"
[Thực xin lỗi đã làm phiền anh, tôi là Dương Quân Nhiên, là người, không phải ma càng không phải quỷ, còn tại sao lại biến thành như thế này thì chính tôi cũng không rõ. Là anh giữ đồ vật của tôi, chính là chiếc nhẫn vàng đính hồng ngọc kia, đối với tôi nó rất quan trọng, tôi muốn lấy lại nhưng sợ kinh động đến anh nên mới bắt buộc phải đi theo anh.]
"Chiếc nhẫn? Cậu là Dương Quân Nhiên, người thừa kế tương lai của Dương gia?" Đêm qua Lý Thần Vũ có xem qua vài phần tư liệu về Dương gia.
Nghe đến người thừa kế, Dương Quân Nhiên có chút xấu hổ không dám nhận, chính cậu vẫn luôn nghĩ mình là nỗi hổ thẹn của Dương gia, nhưng muốn lấy lại chiếc nhẫn nên đành phải nhận. [Đúng vậy.] Thấy Lý Thần Vũ lặng im không tiếp lời, trong lòng cậu thấp thỏm, lại nhắn tiếp một tin [Chiếc nhẫn là quà sinh nhật năm tôi mười tám, tôi rất trân trọng nó, anh có thể đem trả cho tôi được không?]
Lý Thần Vũ gật nhẹ đầu, theo tâm tình vui sướng kích động liên tục nhắn tin [cảm ơn] của Dương Quân Nhiên, bước lên tầng trên lấy nhẫn xuống trả lại cậu, tiện thể thay mới chiếc áo đã ướt một mảng trước ngực do nước mắt của ai kia.
Nhìn chiếc nhẫn ở trong không trung dần mờ đi rồi hoàn toàn biến mất, Lý Thần Vũ chuẩn xác bắt được đầu cậu, xoa xoa theo kiểu thú cưng, âm thanh trầm trầm đầy mị lực nam tính, nói:
"Cậu hôm qua ăn vụng bánh của tôi?" Lý Thần Vũ tuyệt không phải keo kiệt một phần bánh ngọt, chỉ là hắn muốn hỏi rõ ràng thôi. "Tôi không nghĩ có chuột trong nhà, hơn nữa cho dù có cũng không thể cậy mở tủ lạnh, lấy bánh ăn gọn gàng như thế.
Anh thông minh một chút được không, chuột ăn xong còn có thể vứt rác? Dương Quân Nhiên trong lòng khinh thường, bên ngoài bộ dáng nhu thuần, hối cải. [Cái đó...xin lỗi, tại tôi đói quá...]
Không thấy được thái độ của Dương Quân Nhiên, Lý Thần Vũ rộng rãi khoát tay, "Ngồi xuống ăn bữa sáng đi."
Thái độ thận trọng, chân thành và cảm kích của Dương Quân Nhiên không thể nghi ngờ đã gây thiện cảm đối với kẻ làm ăn quen nhìn những gương mặt tươi cười giả tạo cùng ham danh lợi như Lý Thần Vũ.
[Cảm ơn anh, ăn xong tôi sẽ lập tức đi ngay, không làm phiền anh đâu.]
"Cậu về nhà?" Nhìn đồ ăn từng chút biến mất, Lý Thần Vũ đột nhiên không nỡ để cậu đi.
[Không, tạm thời tôi sẽ không về nhà, mẹ tôi còn chưa biết chuyện.]
"Tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu?"
[Tôi không biết.] Dương Quân Nhiên cúi đầu, [Sớm muộn gì mẹ tôi cũng phải biết, nhưng tôi không nỡ làm bà đau khổ. Anh cũng biết bà chỉ có một đứa con trai là tôi, mặc kệ tôi có kém cỏi thế nào bà vẫn nuôi hy vọng với tôi, chưa từng vứt bỏ không quan tâm tôi, cho dù tôi biết chính mình năng lực không đủ nhưng vẫn sẽ vì bà tiếp tục cố gắng. Bây giờ, tôi như thế này...]
"Đừng lo lắng, sẽ có một ngày cậu trở lại bình thường thôi. Tin tôi đi." Lý Thần Vũ an ủi cậu, nói một câu mà chính hắn cũng không thật tin tưởng. "Trước tiên chưa có nơi nào để đi thì cậu cứ tạm ở lại đây đi, tôi không thích có người ngoài vào làm phiền nên cậu có thể giúp tôi thu dọn nhà cửa. Căn nhà có thêm một người để trò chuyện cũng ấm cúng hơn."
Dương Quân Nhiên bíu môi, anh ghét có người lạ vào nhà, vậy sao lại cho phép tôi tới ở? Điều này nghe sao cũng thấy có điểm quái dị. Tâm trạng nửa kích động, nửa mừng rỡ, lại một phần lo lắng, Dương Quân Nhiên tay bấm cực nhanh gửi tin nhắn [Anh không ngại tôi phiền sao? Không lo tôi trộm đồ nhà anh sao?]
"Phiền phức tạm thời chưa thấy, đợi khi đó tính sau, còn trộm đồ..." Lý Thần Vũ liếc khoảng không trước mắt, tựa như thực sự nhìn thấy Dương Quân Nhiên làm cậu giật nảy người, âm thanh hắn trầm thấp mà thản nhiên "Cậu vừa ý thứ gì đều tùy thời có thể lấy, nhưng tôi nhắc nhở cậu trước, hệ thống chống trộm của căn biệt thự này không dễ vượt qua đâu." Khóe miệng hắn nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu, "Cứ ở lại đây, không cần nghĩ nhiều. Ăn nhanh lên, tôi dẫn cậu đến công ti chơi."
Đi chơi? Ánh mắt Dương Quân Nhiên sáng lên, [Tôi không phải ở nhà dọn dẹp?]
"Cậu biết dọn dẹp?" Lý Thần Vũ biết Dương Quân Nhiên tốt xấu gì cũng là một thiếu gia, mấy chuyện dọn dẹp bếp núc chắc hẳn sẽ không thông thạo.
Dương Quân Nhiên lắc đầu, chợt nhớ ra Lý Thần Vũ đâu có thấy cậu nên nhắn tin sang [Không biết...Nhưng tôi có thể học.]
Lý Thần Vũ mỉm cười, nhớ cảm giác mềm mại của tóc cậu liền vươn tay, Dương Quân Nhiên nhìn tay hắn ngẩn ra, sau đó rất biết điều mà dâng đầu tới, trong lòng mặc niệm, tóc à, thật xin lỗi, nhưng đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu phải không? Lý Thần Vũ vui vẻ đem tóc Dương Quân Nhiên xoa loạn, nói "Chuyện dọn dẹp vẫn là để người làm định kỳ đến đi, nấu ăn thì tôi sẽ phụ trách, tôi hơi kén ăn nên thường thích ăn đồ mình tự nấu hơn."
[Vậy tôi...] Dương Quân Nhiên cực độ khó hiểu, không phải nói cậu ở đây sẽ dọn dẹp sao?
"Cậu nói chuyện với tôi là tốt rồi. Yên tâm đi, sau này sẽ có chuyện cho cậu làm. Tôi là người làm ăn kinh doanh, không bao giờ làm chuyện không đem lại lợi ích cho bản thân."
[Vậy được rồi.] Dương Quân Nhiên kỳ thực giữa đi chơi và ở nhà phát ngốc đương nhiên thông minh mà chọn cái trước.
/29
|