Nam Cung Thiên Ân cuối cùng đã cất bước đi về phía chiếc giường lớn, còn Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy anh đi về phía mình thì co lại vào giữa chiếc giường theo bản năng.
Nam Cung Thiên Ân đứng trước mặt cô, trịch thượng nhìn xuống cô, giọng nói cũng tỏa ra sự lạnh lẽo như con người anh: “Nghe nói cô có thể chữa được bệnh của tôi?”.
Bạch Tinh Nhiên há miệng, cô có thể chữa bệnh của anh? Là sao?
Đến cả bản thân cô cũng không tin, thế mà anh lại tin?
“Tôi đang hỏi cô đó”, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người, ngón tay thon dài như ngọc nắm lấy cằm cô, nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mình.
Có một khoảnh khắc, anh nhìn thấy bóng dáng người con gái kia sâu trong mắt cô, lúc đầu khi nhìn ảnh, anh đã có cảm giác này, cũng chính vì vậy, anh mới đồng ý sự sắp xếp của lão phu nhân, lấy cô làm vợ.
Biết rõ cô gái trước mặt không phải cô ấy, nhưng vẫn lấy về.
Trong đêm tối, cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng lại bị hai luồng ánh sáng sâu trong mắt anh làm cho sợ hãi một lát.
Bạch Tinh Nhiên do dự mấy giây, mới run giọng đáp: “Nếu… tôi nói không thể, thì anh có thả tôi đi không?”.
“Cô nói xem?”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên hất cằm cô đi, ra lệnh: “Cởi quần áo”.
“Tôi không…”, Bạch Tinh Nhiên giữ chặt đồ ngủ trên người, người đàn ông này đáng sợ quá, cô không muốn nảy sinh quan hệ với anh. Trong lúc hoảng hốt, cô xoay người quờ quạng xuống giường từ đầu bên kia. Nam Cung Thiên Ân lại nhanh tay lẹ mắt túm lấy một góc đồ ngủ của cô trước khi cô kịp hành động.
“Quân tử động khẩu không động thủ! Anh đừng kéo quần áo tôi!”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng thoát khỏi anh, vèo cái xuống giường.
Nam Cung Thiên Ân bị chọc giận, vòng từ cuối giường đến trước mặt cô, túm lấy một cánh tay của cô, đẩy cô trở lại giường một cách thô bạo, sau đó tiến lên, lột đồ ngủ trên người cô ra.
Bạch Tinh Nhiên cảm giác da thịt lạnh lẽo, biết mình đã bị lột sạch, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, giãy giụa hét: “Nam Cung Thiên Ân! Sao anh có thể bắt nạt một cô gái yếu ớt như vậy chứ? Tôi phải kiện anh cưỡng bức…”.
Nam Cung Thiên Ân lại không hề dao động trước sự uy hiếp và giãy giụa của cô, cơ thể cường tráng đè lên người cô, vừa chiếm lấy cơ thể cô một cách thô lỗ, vừa lạnh lùng nói nhỏ bên tai cô: “Lần này tốt nhất là đúng, nếu không thì kết cục của cô cũng sẽ giống bọn họ!”.
Bạch Tinh Nhiên nghe lời anh nói, trong lòng lạnh lẽo, giống bọn họ? Bọn họ là ai? Sáu người vợ không sống nổi qua đêm tân hôn của anh ư?
Cô sợ hãi nhìn chằm chằm vào gương mặt với ngũ quan mơ hồ trước mắt.
Anh không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Bạch Tinh Nhiên không thoát được anh, chỉ có thể cắn chặt răng cố nhịn, sau khi bị hành hạ thật lâu, Bạch Tinh Nhiên cũng không biết mình mệt rồi thiếp đi, hay là bị người đàn ông trên người hành cho ngất đi, tóm lại ý thức của cô biến mất từng chút, từng chút một, không biết gì nữa hết.
Bạch Tinh Nhiên gặp một giấc mơ, trong mơ có một ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, chị gái Bạch Ánh An giơ tay ra cầu cứu cô, cô ta nói ngày trước đều là cô ta không tốt, cô ta không nên việc gì cũng gây khó dễ cho cô, bắt nạt cô. Cô ta nói cô ta không muốn chết, không muốn bị hủy dung nhan.
Sau đó, một ngọn lửa tự nhiên bùng lên, bỗng chốc nuốt chửng chị gái.
“Chị!”, Bạch Tinh Nhiên thét lên the thé, bỗng ngồi dậy trên giường, cùng với đó là mồ hôi đẫm trán.
Mọi thứ trước mắt thật xa lạ, cô chưa từng thấy. Cô đờ đẫn ngồi trên giường một lúc, mới ngạc nhiên nhận ra cơ thể mình đau đớn khó chịu như bị tháo khớp.
Kí ức trước khi ngủ từng chút một trở nên rõ ràng, sự xuất hiện của Nam Cung Thiên Ân, cảnh tượng Nam Cung Thiên Ân đè lên người cô, cô cúi đầu, nhìn thấy cơ thể mình. Sau đó xoay đầu nhìn sang bên cạnh, loáng thoáng có thể nhìn thấy là một người đàn ông!
Nam Cung Thiên Ân đứng trước mặt cô, trịch thượng nhìn xuống cô, giọng nói cũng tỏa ra sự lạnh lẽo như con người anh: “Nghe nói cô có thể chữa được bệnh của tôi?”.
Bạch Tinh Nhiên há miệng, cô có thể chữa bệnh của anh? Là sao?
Đến cả bản thân cô cũng không tin, thế mà anh lại tin?
“Tôi đang hỏi cô đó”, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người, ngón tay thon dài như ngọc nắm lấy cằm cô, nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mình.
Có một khoảnh khắc, anh nhìn thấy bóng dáng người con gái kia sâu trong mắt cô, lúc đầu khi nhìn ảnh, anh đã có cảm giác này, cũng chính vì vậy, anh mới đồng ý sự sắp xếp của lão phu nhân, lấy cô làm vợ.
Biết rõ cô gái trước mặt không phải cô ấy, nhưng vẫn lấy về.
Trong đêm tối, cô không nhìn rõ mặt anh, nhưng lại bị hai luồng ánh sáng sâu trong mắt anh làm cho sợ hãi một lát.
Bạch Tinh Nhiên do dự mấy giây, mới run giọng đáp: “Nếu… tôi nói không thể, thì anh có thả tôi đi không?”.
“Cô nói xem?”, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên hất cằm cô đi, ra lệnh: “Cởi quần áo”.
“Tôi không…”, Bạch Tinh Nhiên giữ chặt đồ ngủ trên người, người đàn ông này đáng sợ quá, cô không muốn nảy sinh quan hệ với anh. Trong lúc hoảng hốt, cô xoay người quờ quạng xuống giường từ đầu bên kia. Nam Cung Thiên Ân lại nhanh tay lẹ mắt túm lấy một góc đồ ngủ của cô trước khi cô kịp hành động.
“Quân tử động khẩu không động thủ! Anh đừng kéo quần áo tôi!”, Bạch Tinh Nhiên cố gắng thoát khỏi anh, vèo cái xuống giường.
Nam Cung Thiên Ân bị chọc giận, vòng từ cuối giường đến trước mặt cô, túm lấy một cánh tay của cô, đẩy cô trở lại giường một cách thô bạo, sau đó tiến lên, lột đồ ngủ trên người cô ra.
Bạch Tinh Nhiên cảm giác da thịt lạnh lẽo, biết mình đã bị lột sạch, cô vừa xấu hổ vừa tức giận, giãy giụa hét: “Nam Cung Thiên Ân! Sao anh có thể bắt nạt một cô gái yếu ớt như vậy chứ? Tôi phải kiện anh cưỡng bức…”.
Nam Cung Thiên Ân lại không hề dao động trước sự uy hiếp và giãy giụa của cô, cơ thể cường tráng đè lên người cô, vừa chiếm lấy cơ thể cô một cách thô lỗ, vừa lạnh lùng nói nhỏ bên tai cô: “Lần này tốt nhất là đúng, nếu không thì kết cục của cô cũng sẽ giống bọn họ!”.
Bạch Tinh Nhiên nghe lời anh nói, trong lòng lạnh lẽo, giống bọn họ? Bọn họ là ai? Sáu người vợ không sống nổi qua đêm tân hôn của anh ư?
Cô sợ hãi nhìn chằm chằm vào gương mặt với ngũ quan mơ hồ trước mắt.
Anh không hề biết thương hoa tiếc ngọc là gì.
Bạch Tinh Nhiên không thoát được anh, chỉ có thể cắn chặt răng cố nhịn, sau khi bị hành hạ thật lâu, Bạch Tinh Nhiên cũng không biết mình mệt rồi thiếp đi, hay là bị người đàn ông trên người hành cho ngất đi, tóm lại ý thức của cô biến mất từng chút, từng chút một, không biết gì nữa hết.
Bạch Tinh Nhiên gặp một giấc mơ, trong mơ có một ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, chị gái Bạch Ánh An giơ tay ra cầu cứu cô, cô ta nói ngày trước đều là cô ta không tốt, cô ta không nên việc gì cũng gây khó dễ cho cô, bắt nạt cô. Cô ta nói cô ta không muốn chết, không muốn bị hủy dung nhan.
Sau đó, một ngọn lửa tự nhiên bùng lên, bỗng chốc nuốt chửng chị gái.
“Chị!”, Bạch Tinh Nhiên thét lên the thé, bỗng ngồi dậy trên giường, cùng với đó là mồ hôi đẫm trán.
Mọi thứ trước mắt thật xa lạ, cô chưa từng thấy. Cô đờ đẫn ngồi trên giường một lúc, mới ngạc nhiên nhận ra cơ thể mình đau đớn khó chịu như bị tháo khớp.
Kí ức trước khi ngủ từng chút một trở nên rõ ràng, sự xuất hiện của Nam Cung Thiên Ân, cảnh tượng Nam Cung Thiên Ân đè lên người cô, cô cúi đầu, nhìn thấy cơ thể mình. Sau đó xoay đầu nhìn sang bên cạnh, loáng thoáng có thể nhìn thấy là một người đàn ông!
/540
|