Người Yêu Biến Hình

Chương 12 - Chương 7.2

/19


Sau một tiếng phanh Kít , xe chính xác dừng ở chỗ đỗ xe, Ân Tuyên Mai bày ra vẻ mặt đại công cáo thành, kéo tay phanh, tắt đèn, tức giận: Được rồi, an toàn tới nơi. Cô mỉm cười nói với anh: Bây giờ anh muốn nói gì?

Đỗ Vũ Thần ở một bên sớm đã bị dọa sợ đến mức nhũn chân vô lực, hiện tại ngay cả năng lực suy tính cơ bản nhất có thể đầu óc anh cũng không có biện pháp xoay chuyển bình thường, mà đã là trạng thái tốt nhất rồi, bởi vì hiện tại anh không có miệng sùi bọt mép bất tỉnh thật sự đã tốt hơn người bình thường rồi.

Một hồi lâu sau Đỗ Vũ Thần mới hơi khôi phục như cũ, phản ứng đầu tiên của anh chính là rống to về phía cô: Đáng chết! Rốt cuộc em có bằng lái hay không, có biết lái xe hay không hả?

Ân Tuyên Mai sửng sốt một chút: Anh gào to như thế làm cái gì? Không có bằng lái tôi dám lái xe chở anh sao? Huống chi không phải tôi đỗ xe vô cùng chính xác sao? Cô liếc xéo anh một cái, bộ dạng vênh váo tự đắc.

Có bằng lái? Có bằng lái mà em vẫn lái xe thành cái bộ dáng này?

Thế nào? Không phải chúng ta đã an toàn tới nơi sao? Chẳng lẽ anh có cọng lông nào bị thương? Cô nhướng mày hỏi: Huống chi anh biết không? Đây chính là lần đầu tiên sau năm năm kể từ lúc lấy được bằng (di.da.l.qy.do) lái tôi lái xe lên đường đấy! Anh xem, kỹ thuật của tôi không tệ chứ! Gương mặt cô tràn đầy vẻ tự đắc nói.

Đỗ Vũ Thần vừa nghe thiếu chút nữa đã té xỉu, nhớ tới đoạn đường mới vừa rồi kia, đến bây giờ anh vẫn là lòng còn sợ hãi!

Không phải là tôi khoe khoang, ban đầu huấn luyện viên còn nói tôi có tố chất, mới lên lớp mười ông ấy đã cho tôi lái xe lên đường, về sau thậm chí ông ấy còn để mấy học viên cho tôi dạy đấy! Rất giỏi đi! Nhớ tới dũng khí năm đó, cô lập tức không nhịn được nói một chút.

Phải ha, rất giỏi! Anh thật sự hoài nghi người huấn luyện viên đó là mắt mù hay là tâm mù. . . . . . Đỗ Vũ Thần ở một bên trợn mắt nhìn thẳng, trong miệng lầm bầm.

Anh nói cái gì? Ân Tuyên Mai nhìn anh một cái hỏi.

Không có gì.

Như vậy. . . . . Bây giờ chúng ta có thể lái xe đến nhà anh chưa? Cô vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn hỏi.

Đừng! Đỗ Vũ Thần rít lên, trở tay rút chìa khóa trên ổ cắm, lập tức nhanh chóng xuống xe.

Mới vừa xuống xe, Đỗ Vũ Thần mới biết bây giờ mình vẫn còn rất suy yếu, hai chân run rẩy, anh thề đời này tuyệt đối sẽ không để cho cô ngồi lên ghế lái nữa, tuyệt đối không!

***

Rõ ràng có xe có thể đi, tại sao phải đổi sang bắt xe taxi? Thật là lãng phí! Ân Tuyên Mai nhớ mãi không quên mới vừa rồi tài xế xe taxi dùng công phu sư tử ngoạm đòi 100 nguyên.

Đỗ Vũ Thần trực tiếp bỏ qua lầm bầm của cô, nhìn chỉ sổ an toàn trên cửa, anh ngồi xổm người xuống lấy chìa khóa từ dưới mặt thảm trước cửa ra mở cửa.

Vào đi! Anh nghĩ cha anh nhất định là lại đang ở trong phòng thí nghiệm. Anh nói với cô, sau đó kéo cô quẹo trái quẹo phải dừng lại trước cửa một căn phòng có đề Phòng thí nghiệm .

Ân Tuyên Mai mặc anh dẫn dắt, ánh mắt không ngừng xem cách bố trí trong nhà, thoải mái nhưng không xa hoa, ấm áp, tự nhiên, căn nhà hoàn mỹ nhất có lẽ chính là như vậy đi!

Ừ! Đeo cái này lên.


/19

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status