Người Yêu Của Tổng Giám Đốc Xã Hội Đen

Chương 108

/110


Thật vất vả đến ban đêm, Thủy Băng Nhu rốt cuộc trở lại căn phòng ngủ đã một thời gian không về, bên trong mọi thứ đều vẫn giống như một tháng trước, không có gì thay đổi, quét dọn rất sạch sẽ, không có một chút bụi bậm. Cô bế bảo bảo đặt lên trên giường, sau đó mình cũng leo lên giường, lăn qua lăn lại, cô tận tâm tránh chỗ bảo bảo nằm, để không đụng vào bảo bảo.

"Ừ. . . . . . Quả nhiên là giường của mình mới thoải mái!" Thủy Băng Nhu cảm thán.

Hoàng Phu Tuyệt đi vào phòng sau đó liền nhìn thấy động tác vui vẻ như một đứa bé của cô, trong mắt tràn đầy cưng chiều, cánh tay sắt chụp tới liền mò vào trong ngực của cô.

Hoàng Phu Tuyệt ôm lấy cô đặt ngang trên giường, sau đó cả người anh ép xuống, đầu anh tựa vào nơi cổ của cô, hơi thở cứ như vậy nóng rực phun ở trên cổ cô, chọc cho khuôn mặt cô ửng đỏ.

"Bảo bối. . . . . ." Hoàng Phu Tuyệt rì rầm, ở chỗ mà Thủy Băng Nhu không nhìn thấy được, đôi mắt anh chẳng biết lúc nào đã nhuốm đầy tư vị dục tính, càng phát ra nóng rực.

"Anh muốn em. . . . . ." Kèm theo một hồi nỉ non, la câu nói trầm thấp giống như bao hàm cả trời đất rơi vào trên cổ trắng nõn trơn mềm của cô.

Hoàng Phu Tuyệt bị vẻ đẹp trên cổ mềm mại của cô làm cho lưu luyến không rời, chỉ vì cô quá đẹp, kể từ khi cô mang thai đến bây giờ, anh cả ngày đều là nhìn mà không thể ăn, lửa nóng dục vọng khiến cho anh khó chịu khác thường, thật vất vả nhịn đến hiện tại.

Thời điểm xuất viện, anh đã nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ nói cô bây giờ đã có thể chịu đựng chuyện phòng the rồi, nghe được thông tin này, trong lòng anh kích động khác thường, hận không được lập tức khiến ọi người biến mất ở trước mắt, lưu lại không gian cho riêng hai người bọn anh, để anh có thể hung hăng yêu cô.

Trải qua một ngày nhẫn nại, rốt cuộc đợi được đến buổi tối, anh làm sao có thể không kích động, anh hận không được thời thời khắc khắc đều muốn cô, cô gái bé bỏng này, hiện tại rốt cuộc đã trở lại trong ngực của anh, để cho anh có thể yêu cô thật tốt.

"Ừm. . . . . . Thật khó chịu, không cần, ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu yêu kiều thốt ra tiếng, trong lòng cô giờ phút này rất mâu thuẫn, hận không được cùng anh dính lại một chỗ, nhưng lại vừa không muốn vì vậy mà bỏ lại bảo bảo ột người khác chăm sóc.

"Bảo bối, em không thành thực, em xem, thân thể của em so với em thành thực nhiều, " Hoàng Phu Tuyệt ác ý đè ép thân thể của cô, khiến cho hô hấp của côcàng thêm dồn dập.

"Ngoan, để cho anh yêu em thật tốt, anh sẽ khiến em rất thoải mái." Hoàng Phu Tuyệt thở hổn hển nói, động tác trong tay tăng nhanh, về sau anh tuyệt đối không để cho cô mang thai, chẳng những thời điểm sanh con có thể gặp nguy hiểm, mà hơn thế anh còn phải một thân một mình chịu sự dày vò của dục vọng, không chỗ phát tiết, nhìn người vợ mềm mại kia, anh hận không được thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh cô.

"Ừm. . . . . . Không phải, bảo bảo còn chưa có bú, ừm. . . . . . con đói bụng." Thủy Băng Nhu khàn khàn nói, trong giọng nói có hấp dẫn không ít, khiến lý trí Hoàng Phu Tuyệt hỏng mất.

"Không cần để ý nó, để cho anh yêu em thật tốt." Hoàng Phu Tuyệt vừa gặm cổ của cô, vừa dùng hai bàn tay di chuyển ở trên người cô, bàn tay nóng rực mang theo hơi thở nóng bỏng, cách lớp y phục lướt qua mỗi một tấc da thịt trên người cô, đường cong lung linh mềm mại có lồi có lóm này vô cùng đàn hồi, bởi vì mới sinh xong, vóc người của cô càng thêm đẫy đà, khiến Hoàng Phu Tuyệt yêu thích không buông tay, dục vọng trong mắt càng phát ra nồng đậm.

Hoàng Phu Tuyệt đưa tay từ từ cởi nút áo của cô ra, một cái tay tác quái luồn vào bên trong y phục của cô, từ từ di chuyển, gây ra cho cô trận trận kinh hãi, hô hấp của cô càng trở nên nặng nề, cô cắn môi đỏ của mình, phòng ngừa tiếng rên rỉ không khống chế được mà bật thốt ra, trong mắt ngập đầy vẻ mê ly khiến người ta say mê không dứt, cứ như vậy, gương mặt đỏ bừng thẹn thùng nhìn Hoàng Phu Tuyệt.

Hoàng Phu Tuyệt chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình cùng tiếng thở gấp gáp, dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu lên thấy bộ dáng ẩn nhẫn này của cô, cực kỳ đau lòng.

"Ngoan, kêu ra tiếng, không cần cắn đau đôi môi, anh thích nghe giọng của em, đừng lo lắng, người khác sẽ không nghe được." Hoàng Phu Tuyệt khẽ vuốt đôi môi mềm bị cô cắn đến đỏ rực lên, đau lòng nói, nha đầu này thế nhưng cắn môi không lên tiếng, xem ra là xấu hổ, lo lắng người khác nghe được tiếng rên vui thích của cô, cô thật khờ, đối với cô anh có tham muốn giữ lấy mạnh như vậy, làm sao sẽ để cho người khác nghe được giọng rên rỉ kiều mị của cô.

"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu không nhịn được rên ra tiếng.

Hoàng Phu Tuyệt thấy được lời của mình cô có nghe được, dục vọng trong mắt rục rịch ngóc đầu dậy, anh gào thét một tiếng, chuẩn bị lột ra y phục của cô.

"Oa oa oa. . . . . ." Bên kia giường tiểu bảo bảo đột nhiên khóc thành tiếng.

"Ừm. . . . . . Mau dậy đi, bảo bảo đói bụng." Thủy Băng Nhu nghe được tiếng khóc của bảo bảo, tinh thần nhất thời phục hồi lại, nhẹ nhàng đẩy Hoàng Phu Tuyệt đang đè ở trên người cô, ý nhắc anh.

Nào có thể đoán được người đàn ông đè ở trên người cô không chút nào ngừng lại động tác trong tay, ngược lại càng thêm càn rỡ.

"Ừm. . . . . . Tuyệt, đừng làm rộn, ừm. . . . . ." Thủy Băng Nhu thừa dịp anh không chú ý, giống như con cá chạch từ trong ngực của anh trườn ra, tròng mắt nũng nịu trừng mắt với Hoàng Phu Tuyệt một cái, sau đó ôm lấy tiểu bảo bảo trên giường, dỗ dành.

Hoàng Phu Tuyệt thất bại khẽ nguyền rủa một tiếng, đều do tiểu tử thúi kia, vốn là anh đã có thể thành công ăn hết tiểu bảo bối của anh, ai ngờ hắn lạo ở đúng vào thời điểm máu chốt này - khóc, tiếp tục như vậy nữa, không chứng tới một ngày nào đó anh sẽ bị bất lực cũng nên, nhất định là do tên tiểu tử này làm hại.

"Bảo bảo, đừng khóc, có phải đói bụng hay không, mẹ cho con ăn." Thủy Băng Nhu ôm bảo bảo đi tới đi lui dịu dàng nói, sau đó ngồi ở bên giường nhấc y phục lên, khiến tiểu bảo bảo có thể tìm được thức ăn, bảo bảo ngậm ngậm được đầu ti mẹ thì không tiếp tục khóc nữa, nhìn bảo bảo trong ngực, ánh mắt của Thủy Băng Nhu mềm xuống, trên người tỏa ra ánh sáng của tình mẫu tử.

Hoàng Phu Tuyệt vẫn ở bên cạnh thấy cảnh này, trong lòng tức đến muốn đòi mạng, vốn là nơi đó hiện tại nên đến phiên anh đang ăn, ai ngờ cái tiểu tử thúi này lại dám chiếm vị trí vốn thuộc về anh, hơn nữa vẻ mặt còn là một bộ dáng hưởng thụ, tiểu tử thúi kia không biết đó là người phụ nữ của Hoàng Phu Tuyệt anh hay sao? Trừ anh ra, không có ai có thể đụng vào cô, Hoàng Phu Tuyệt càng nghĩ càng giận, nhanh chóng đi tới, muốn ôm lấy bảo bảo trong ngực Thủy Băng Nhu đi, lúc anh lơ đãng thấy chỗ cao vút đang cho bảo bảo ăn kia của Thủy Băng Nhu thì yết hầu của anh di động, hô hấp sâu hơn, hận không được lập tức lao về phía Thủy Băng Nhu.

"Tuyệt,anh nhanh đi tắm đi!" Thủy Băng Nhu nhìn thấy Hoàng Phu Tuyệt tới gần, nhỏ giọng nói, anh làm gì vẫn đứng ở trước mặt cô chứ, đợi một lát nữa cô còn muốn đi gần, cũng đã trễ như vậy, ngày mai làm thế nào có thể dậy sớm được đây.

"A. . . . . . Đó, đó, anh lập tức đi ngay." Hoàng Phu Tuyệt nghe được Thủy Băng Nhu nói, nhất thời nở nụ cười, bước nhanh đi vào phòng tắm.

Thấy bộ dáng hí hửng kia của Hoàng Phu Tuyệt, Thủy Băng Nhu nhíu mày một cái.

"Bảo bảo, cha con sao vậy? Tắm cũng đáng để vui như vậy sao?" Thủy Băng Nhu nói với tiểu bảo bảo trong ngực.

Thủy Băng Nhu dĩ nhiên không biết tâm tư của người đàn ông kia.

Giờ phút này Hoàng Phu Tuyệt ở trong phòng tắm, miệng vui vẻ hát, nhanh chóng tắm tắm, anh cố ý dùng rất nhiều xà bông thơm để tắm, hi vọng tắm được thơm ngào ngạt, chờ một chút nữa ở trên giường mê đảo cô gái nhỏ, nhìn xem trong mắt cô có phải chỉ có tiểu tử thúi kia hay không, cô ở trước mặt của anh một mực nói trên người tiểu tử thúi kia có mùi sữa thơm, rất dễ chịu, hừ. . . . . . Chờ một chút nữa bảo bối của anh ngửi được mùi thơm loại xà bông anh mới cho nghiên cứu ra, nhất định sẽ mê mẩn, càng nghĩ trong lòng Hoàng Phu Tuyệt càng hài lòng.

Trong chốc lát, Hoàng Phu Tuyệt trên eo quấn một cái khăn lông cứ như vậy đi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt tản mát ra ánh sáng mê hoặc lòng người.

Thời điểm khi Thủy Băng Nhu đem tiểu bảo bảo đã ngủ say trong ngực thả vào trên giường, nhìn thấy cử động mê hoặc người này của Hoàng Phu Tuyệt, gương mặt trong nháy mắt đỏ hồng.

"Làm sao anh không mặc quần áo, nếu cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?" Thủy Băng Nhu đứng dậy đang muốn đi qua ngăn kéo lấy quần áo cho anh mặc vào.

"Không cần, anh rất nóng, em giúp anh hạ nhiệt đi!" Hoàng Phu Tuyệt đem Thủy Băng Nhu ôm vào trong ngực quyến rũ nói, chỉ cần vừa nghĩ tới vóc người tuyệt vời của cô, toàn thân anh liền nóng lên rồi.

"Em muốn đi tắm." Thủy Băng Nhu nhỏ giọng nói, ngực của anh thật vô cùng nóng bỏng, như sắp đốt cháy cô vậy.

"Được, anh chờ em." giọng Hoàng Phu Tuyệt trầm thấp vang lên ở bên tai của cô, mang theo mị hoặc nhè nhẹ, làm cho người ta không nhịn được trầm mê.

Thủy Băng Nhu thối lui ra khỏi ngực của anh đi tới phòng tắm, cái người yêu nghiệt này, thời thời khắc khắc đều nhớ tới muốn hấp dẫn cô, chỉ là nể mặt anh trong lúc cô mang thai chịu ngoan ngoãn, sẽ để cho anh cứ thoải mái mà hấp dẫn vậy đi.

Hoàng Phu Tuyệt thấy Thủy Băng Nhu vào phòng tắm, mới đi đến bên giường, nhìn tiểu bảo bảo trên giường, hả hê nói: "Hừ. . . . . . Tiểu tử thúi, ta mới là người Tiểu Nhu nhi quan tam nhất, mi mà dám giành sự chú ý của Nhu nhi, đừng trách ta ném mi đi."

"Có nghe hay không? Chờ một lát nữa nhìn cho thật kỹ, hôm nay cha trước hết dạy i bài học giáo dục giới tính đi!" Thấy tiểu bảo bảo còn đang ngủ, không chút nào để ý tới bộ dáng của anh, Hoàng Phu Tuyệt vẫn hướng về phía bảo bảo tiếp tục nói.

Hồi lâu sau, Hoàng Phu Tuyệt thấy tiểu bảo bảo từ đầu tới đuôi cũng nhắm mắt lại, trong lòng không vui, vì vậy nằm ở trên giường, chờ Thủy Băng Nhu đến.

Tiểu Nhu, hôm nay em chạy không khỏi rồi, anh muốn hung hăng ăn em vào trong bụng, Hoàng Phu Tuyệt cười càng vui vẻ hơn.

Thủy Băng Nhu tắm xong, đi ra khỏi phòng tắm, thấy cảnh tượng trước mắt, hô hấp hơi chậm lại, lúc này Hoàng Phu Tuyệt tà mị nằm ở trên giường, hạ thân anh chỉ vây quanh một cái khăn tắm, mắt như suối nước thâm thúy nhìn cô, làm cho người ta không nhịn được đắm chìm trong đó, dung nhan một loại thiên thần, da thịt màu lúa mạch lộ ra hấp dẫn, làm người ta thét chói tai, lồng ngực cứ như vậy lộ ra ngoài, thấy cô đi ra, yết hầu khẽ di động, hấp dẫn nói không thành lời.

Yêu nghiệt, đây quả thực là Yêu Tinh sống sờ sờ, muốn chết nha, cô chỉ cảm giác trong lỗ mũi giống như có cái gì đó âm ấm muốn chảy ra ngàn vạn lần không được vào lúc này chảy máu mũi nha, nếu không liền mất mặt chết mất, trong lòng Thủy Băng Nhu cầu khẩn, đến gần ánh mắt si mê nhìn anh.

"Bảo bối, lại đây, đối với vóc người của ông xã, em có thể thoả mãn." giọng nói hấp dẫn của Hoàng Phu Tuyệt trong nháy mắt vang lên, anh cứ như vậy nhìn thẳng vào cô, trong mắt toàn bộ dục vọng đều hiện ra.


/110

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status