Chúc Kỳ Trinh gấp đến độ xoay quanh ở trong phòng, chỉ nghe anh trai còn nói: "Em gái ngoan, bất kể em dùng phương pháp gì để kháng cự cuộc hôn nhân này, cũng không cần dùng phương thức làm tổn thương tới mình, em như vậy chỉ có thể khiến cho mọi người lo lắng, nhưng kết quả chuyện này lại không hề giúp được gì. Em gái, trước tiên ăn ít cơm đi, hoặc là len lén ăn, anh không nói đâu. Ngoan, mở cửa đi."
"Không mở không mở, mọi người muốn gả em làm vợ cái tên lính thối tha đó, thì em vĩnh viễn không ra." Cô thét lên rồi úp mặt trên giường ô ô khóc lên, cô hận chết cái tên lính thối tha đó rồi, nếu không phải là anh ta nói cưới mình, cô phải làm như vậy để người khác quan tâm sao? Còn làm hại dì Lý ngã bệnh, đầu sỏ gây nên tất cả đều là cái tên lính thối tha đó, Liên Trưởng tồi, mặt cá ươn! Cô đem tất cả những lời thô tục có thể nghĩ tới toàn bộ áp dụng lên người Đông Phương Càn, đem hắn nguyền rủa đến mức ở trong lòng thương tích đầy mình.
Chúc Kỳ Trinh khóc suốt một buổi chiều, buổi tối cũng không còn tâm tình ăn cái gì. Ngày thứ hai tỉnh lại, lúc rửa mặt phát hiện mắt sưng lên.
"Tên lính thối tha, anh hại tôi mặt mày hốc hác rồi, tôi không những gả cho anh, mà âm hồn không tiêu tan cũng quấn lấy anh!" Cô soi gương nói. Sau đó căm giận bất bình xoay người đi đến bên tủ treo quần áo tìm đồ ăn.
Đưa tay lần mò, phát hiện trừ ngày hôm qua ăn còn dư lại nửa túi bánh bích quy, vẫn còn có ba túi bánh bích quy bốn bình nước, cô nhớ ngày hôm qua rõ ràng là còn dư lại một túi hai chai mà?
Trứng ngốc Chúc Kỳ Trinh sau khi đem bánh bích quy cùng nước mua được về căn bản không đếm mấy gói, chỉ là dùng toàn bộ não một lúc nhét vào trong quần áo, mấy ngày ăn tới cô cũng hoàn toàn không nhớ đến cuối cùng mình đã ăn bao nhiêu, bởi vì cô có lúc ăn một bịch, có lúc ăn nửa bịch, có lúc ăn hai bữa, có lúc ăn bốn bữa, có thể nói hoàn toàn không có quy luật, nhưng cô mơ hồ cảm thấy mình không có mua nhiều như vậy, ăn ba ngày rồi mà vẫn còn ba bịch bánh bốn bình nước.
Vò đầu bứt tai, nắm chặt lấy đầu ngón tay đếm nửa ngày cũng không còn tính ra rốt cuộc mình đã ăn bao nhiêu, vì vậy cô dứt khoát từ bỏ, nghĩ cũng thực sự cho phép mình đếm sai rồi.
Ngày thứ tư yên lặng một cách khác thường, không có bất kỳ người nào tới thuyết phục, chỉ là người đến đưa cơm vẫn là anh trai, Chúc Kỳ Trinh vô cùng lo lắng cho dì Lý.
Ban đêm, trong giấc mơ, Chúc Kỳ Trinh mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân. Cô nghĩ là nằm mơ, cho nên mắt đều lười nhác không mở ra. Nhưng tiếp theo lại là tiếng tủ treo quần áo được mở ra, cô chợt tỉnh táo lại. Mở mắt ra, nhìn thấy một bóng đen đứng ở trước tủ treo quần áo, làm cô sợ tới mức thét lên một tiếng.
"Em gái, đừng sợ đừng sợ, là anh đây."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cô mới thấy nỗi hoảng sợ dịu trở lại, nhưng tiếp theo lại tủi thân bội phần, vì vậy lại khóc "Oa" lên một tiếng.
"Em sao thế?" Chúc Giác Trinh vội vàng chạy tới, bật đèn đầu giường lên.
"Em biết ngay mà, mọi người bắt nạt em, còn để bánh bích quy lẫn vào trong bánh bích quy của em dụ dỗ em. . . . . ."
"Em không phải cũng đã ngoan ngoãn ăn rồi sao? Anh mỗi ngày đều để một hai bịch vào, ăn xong rồi mới nói anh dụ dỗ em, thật là vong ân phụ nghĩa." Chúc Giác Trinh buồn cười xoa xoa đầu của cô.
Chúc Kỳ Trinh khóc càng dữ hơn, "Em nào biết anh mỗi ngày đều lẻn vào, em căn bản là không có đếm nha, nếu không phải ngày hôm qua chỉ còn dư một túi, em mới không phát hiện ra."
Chúc Giác Trinh cười ha ha, cười xong lại bất đắc dĩ thở dài, nói: "Em gái, đừng làm cái việc kháng cự vô vị này nữa, vô dụng thôi. Em còn chưa hiểu rõ cha sao? Ông đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không thể thay đổi? Lúc anh còn nhỏ đối kháng với ông vài chục năm. Ông muốn anh thành tích tốt, anh không đạt yêu cầu, ông muốn anh học tiếng Anh, anh lại học thư pháp, anh ngậm miệng chính là không nói lời nào, nhưng em xem có ích gì không? Ngoại trừ chính anh chịu chút nỗi đau về da thịt, đối với kết quả không hề giúp ích gì. Anh khi còn bé chịu đòn ít sao? Em vẫn luôn khuyên anh đừng ngang bướng, nghe lời cha, mà anh thật sự không phải là thích chơi đùa không phải là ngang bướng, anh chỉ là một mực đấu tranh với ông."
Chúc Kỳ Trinh dần dần ngừng khóc, thút thít nói: "Xin lỗi anh." Trong lòng cô anh trai vẫn là đứa trẻ ngang bướng thích gây chuyện, hơn nữa còn luôn chọc cha phát cáu, cô trước kia thì thường thường buồn bực, rõ ràng chuyện rất đơn giản, anh chỉ cần gật đầu nhẹ hoặc là nói chuyện là đã có thể giải quyết, thế mà anh lại luôn làm ngược lại .
Chúc Giác Trinh lắc lắc đầu, cười nói: "Cho đến khi trưởng thành mới hiểu, mỗi quyết định của cha xuất phát điểm đều là vì tốt cho chúng ta. Ông nghiêm nghị, hà khắc đối với anh, yêu cầu anh làm mọi thứ một cách tốt nhất, bởi vì anh nhất định phải tiếp quản ông, cho nên anh phải theo ông xây dựng lên con đường chính trực, không cho phép phương hướng lệch một chút khỏi quỹ đạo. Mà ông đối với em chưa từng có yêu cầu, bất luận thành tích hay là sở thích, bởi vì ông yêu em, ông muốn để cho em sống tự do tự tại không có bất kỳ áp lực nào."
Chúc Kỳ Trinh lại khóc to lên, "Anh nói dối, anh với cha là cùng một giuộc, ông căn bản không yêu em, ông chỉ là nuôi em cho mập rồi bán đi với giá tiền tốt. Yêu em mà còn có thể không để ý đến cảm nhận của em không nên gả em cho cái tên lính thối tha đó sao?"
"Không mở không mở, mọi người muốn gả em làm vợ cái tên lính thối tha đó, thì em vĩnh viễn không ra." Cô thét lên rồi úp mặt trên giường ô ô khóc lên, cô hận chết cái tên lính thối tha đó rồi, nếu không phải là anh ta nói cưới mình, cô phải làm như vậy để người khác quan tâm sao? Còn làm hại dì Lý ngã bệnh, đầu sỏ gây nên tất cả đều là cái tên lính thối tha đó, Liên Trưởng tồi, mặt cá ươn! Cô đem tất cả những lời thô tục có thể nghĩ tới toàn bộ áp dụng lên người Đông Phương Càn, đem hắn nguyền rủa đến mức ở trong lòng thương tích đầy mình.
Chúc Kỳ Trinh khóc suốt một buổi chiều, buổi tối cũng không còn tâm tình ăn cái gì. Ngày thứ hai tỉnh lại, lúc rửa mặt phát hiện mắt sưng lên.
"Tên lính thối tha, anh hại tôi mặt mày hốc hác rồi, tôi không những gả cho anh, mà âm hồn không tiêu tan cũng quấn lấy anh!" Cô soi gương nói. Sau đó căm giận bất bình xoay người đi đến bên tủ treo quần áo tìm đồ ăn.
Đưa tay lần mò, phát hiện trừ ngày hôm qua ăn còn dư lại nửa túi bánh bích quy, vẫn còn có ba túi bánh bích quy bốn bình nước, cô nhớ ngày hôm qua rõ ràng là còn dư lại một túi hai chai mà?
Trứng ngốc Chúc Kỳ Trinh sau khi đem bánh bích quy cùng nước mua được về căn bản không đếm mấy gói, chỉ là dùng toàn bộ não một lúc nhét vào trong quần áo, mấy ngày ăn tới cô cũng hoàn toàn không nhớ đến cuối cùng mình đã ăn bao nhiêu, bởi vì cô có lúc ăn một bịch, có lúc ăn nửa bịch, có lúc ăn hai bữa, có lúc ăn bốn bữa, có thể nói hoàn toàn không có quy luật, nhưng cô mơ hồ cảm thấy mình không có mua nhiều như vậy, ăn ba ngày rồi mà vẫn còn ba bịch bánh bốn bình nước.
Vò đầu bứt tai, nắm chặt lấy đầu ngón tay đếm nửa ngày cũng không còn tính ra rốt cuộc mình đã ăn bao nhiêu, vì vậy cô dứt khoát từ bỏ, nghĩ cũng thực sự cho phép mình đếm sai rồi.
Ngày thứ tư yên lặng một cách khác thường, không có bất kỳ người nào tới thuyết phục, chỉ là người đến đưa cơm vẫn là anh trai, Chúc Kỳ Trinh vô cùng lo lắng cho dì Lý.
Ban đêm, trong giấc mơ, Chúc Kỳ Trinh mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân. Cô nghĩ là nằm mơ, cho nên mắt đều lười nhác không mở ra. Nhưng tiếp theo lại là tiếng tủ treo quần áo được mở ra, cô chợt tỉnh táo lại. Mở mắt ra, nhìn thấy một bóng đen đứng ở trước tủ treo quần áo, làm cô sợ tới mức thét lên một tiếng.
"Em gái, đừng sợ đừng sợ, là anh đây."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, cô mới thấy nỗi hoảng sợ dịu trở lại, nhưng tiếp theo lại tủi thân bội phần, vì vậy lại khóc "Oa" lên một tiếng.
"Em sao thế?" Chúc Giác Trinh vội vàng chạy tới, bật đèn đầu giường lên.
"Em biết ngay mà, mọi người bắt nạt em, còn để bánh bích quy lẫn vào trong bánh bích quy của em dụ dỗ em. . . . . ."
"Em không phải cũng đã ngoan ngoãn ăn rồi sao? Anh mỗi ngày đều để một hai bịch vào, ăn xong rồi mới nói anh dụ dỗ em, thật là vong ân phụ nghĩa." Chúc Giác Trinh buồn cười xoa xoa đầu của cô.
Chúc Kỳ Trinh khóc càng dữ hơn, "Em nào biết anh mỗi ngày đều lẻn vào, em căn bản là không có đếm nha, nếu không phải ngày hôm qua chỉ còn dư một túi, em mới không phát hiện ra."
Chúc Giác Trinh cười ha ha, cười xong lại bất đắc dĩ thở dài, nói: "Em gái, đừng làm cái việc kháng cự vô vị này nữa, vô dụng thôi. Em còn chưa hiểu rõ cha sao? Ông đã quyết định chuyện gì thì ai cũng không thể thay đổi? Lúc anh còn nhỏ đối kháng với ông vài chục năm. Ông muốn anh thành tích tốt, anh không đạt yêu cầu, ông muốn anh học tiếng Anh, anh lại học thư pháp, anh ngậm miệng chính là không nói lời nào, nhưng em xem có ích gì không? Ngoại trừ chính anh chịu chút nỗi đau về da thịt, đối với kết quả không hề giúp ích gì. Anh khi còn bé chịu đòn ít sao? Em vẫn luôn khuyên anh đừng ngang bướng, nghe lời cha, mà anh thật sự không phải là thích chơi đùa không phải là ngang bướng, anh chỉ là một mực đấu tranh với ông."
Chúc Kỳ Trinh dần dần ngừng khóc, thút thít nói: "Xin lỗi anh." Trong lòng cô anh trai vẫn là đứa trẻ ngang bướng thích gây chuyện, hơn nữa còn luôn chọc cha phát cáu, cô trước kia thì thường thường buồn bực, rõ ràng chuyện rất đơn giản, anh chỉ cần gật đầu nhẹ hoặc là nói chuyện là đã có thể giải quyết, thế mà anh lại luôn làm ngược lại .
Chúc Giác Trinh lắc lắc đầu, cười nói: "Cho đến khi trưởng thành mới hiểu, mỗi quyết định của cha xuất phát điểm đều là vì tốt cho chúng ta. Ông nghiêm nghị, hà khắc đối với anh, yêu cầu anh làm mọi thứ một cách tốt nhất, bởi vì anh nhất định phải tiếp quản ông, cho nên anh phải theo ông xây dựng lên con đường chính trực, không cho phép phương hướng lệch một chút khỏi quỹ đạo. Mà ông đối với em chưa từng có yêu cầu, bất luận thành tích hay là sở thích, bởi vì ông yêu em, ông muốn để cho em sống tự do tự tại không có bất kỳ áp lực nào."
Chúc Kỳ Trinh lại khóc to lên, "Anh nói dối, anh với cha là cùng một giuộc, ông căn bản không yêu em, ông chỉ là nuôi em cho mập rồi bán đi với giá tiền tốt. Yêu em mà còn có thể không để ý đến cảm nhận của em không nên gả em cho cái tên lính thối tha đó sao?"
/69
|