Ngút Trời

Chương 60: Muốn một chỗ ở

/171


Edit: RosemaryMN

“Đây là thứ quỷ gì vậy?” Hà Hy Nguyên một cước đá tan một đống cát vàng vừa đột nhiên tụ lại thành hình một bàn tay to, từ vừa nãy đến giờ cát vàng bỗng dưng tụ lại thành những hình dáng bất đồng, công kích bọn họ.

Hạ Hinh Viêm linh hoạt tránh né, dù không sử dụng được linh lực nhưng cũng không có nghĩa là bản năng sát thủ của nàng đều mất đi.

Không có linh lực, chỉ bằng những động tác nhanh nhẹn, linh hoạt, nàng đã có thể tránh né hết công kích của những vật toàn cát vàng quỷ dị này.

Tiểu hồ ly lại chẳng có mấy việc, ở giữa các công kích từ các hướng khác nhau nhẹ nhàng tránh, đi qua, không bị thương tổn chút nào.

Chạy được một lúc, Hạ Hinh Viêm quay đầu hỏi Hà Hy Nguyên: “Tìm được đường ra không?”

“Không.” Hà Hy Nguyên bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, vẫy tay chụp tan một con cát vàng rắn dài vừa xuất hiện bên cạnh, nhìn theo cát vàng tung tán rơi xuống, tâm tình của hắn cũng bắt đầu xuống thấp, “Nơi này chỉ sợ là sẽ nhốt chúng ta lại.”

“Hắn cuối cùng tự bạo là để làm ra cái này sao?” Hạ Hinh Viêm có chút hiểu được Vương Lỗi vì sao lại tự bạo.

Chỉ là nàng vẫn cảm thấy người kia thật kỳ quái.

Hắn muốn cái kết quả cuối cùng là cùng nàng ngọc đá đều vỡ (ý là cả hai cùng chết) thì có gì tốt?

Nếu mọi người đường ai nấy đi, không có những sinh vật cát vàng đầy kỳ lạ này, ai cũng có thể bình an đi ra ngoài.

Chẳng lẽ chỉ vì mấy câu nói lúc trước của lão nhân, thế nhưng lại làm cho hắn ghi hận trong lòng?

Người như vậy, thật không biết nên nói là tự tôn quá mạnh mẽ hay nên xem là tấm lòng quá nhỏ.

“Khẳng định là như vậy.” Hà Hy Nguyên lại đánh bay một đống cát vàng, lần này cùng với lúc đầu chỉ phải sử dụng sức mạnh tay chân bất đồng, hắn đã phải dùng đến linh lực trong cơ thể.

Nói cách khác, những sinh vật cát vàng này đang mạnh lên.

Theo thời gian trôi qua, tốc độ biến hóa thành hình dạng càng ngày càng nhanh, hơn nữa lực lượng của chúng cũng càng ngày càng mạnh, không thể hủy diệt nếu chỉ dùng lực lượng cơ thể đơn thuần.

Phải dùng đến linh lực mới có thể phá hủy.

“Kẻ điên kia.” Hà Hy Nguyên tức giận đến mắng to.

Hắn có thể tưởng tượng ra nếu không nhanh chóng tìm được đường ra để thông qua khảo hạch, kết cục cuối cùng chỉ có thể táng thân nơi biển cát này.

Ai có thể biết được những sinh vật này trở nên càng ngày càng mạnh hơn có hay không giới hạn, nếu cứ tiếp tục như thế, đến cuối cùng trong hoàn cảnh sắc vệ chỉ sợ tràn ngập những quái vật cát vàng này thôi, cái gì cũng không còn nữa.

“A!” Một tiếng thét ngắn ngủi chói tai từ phía trước truyền đến, Hà Hy Nguyên ngẩng đầu nhìn qua, thấy hai chị em ngày trước tranh phòng với họ.

Hai người này đang ở giữa vòng vây của một đám quái vật cát vàng, cũng may bọn họ linh lực cũng không tồi, miễn cưỡng có thể ứng phó.

Chỉ có điều tốc độ khôi phục của những quái vật này quá nhanh, không được bao lâu, bọn họ chỉ sợ không thể tiếp tục kiên trì.

Hạ Hinh Viêm nhìn thoáng qua, cũng không có đặc biệt lo lắng gì, dù sao nơi này cũng chỉ là một cửa khảo hạch mà thôi, tùy lúc có thể lựa chọn rời khỏi.

Cát vàng dưới chân đột nhiên xoay vòng dựng đứng lên, hình thành một cái cột cát vàng dài, nhanh chóng đánh lên lưng Hạ Hinh Viêm.

Thân thể Hạ Hinh Viêm mạnh mẽ vọt tới trước, nhảy sang bên cạnh, chân còn chưa chạm đất, sát khí bén nhọn phía sau đã lập tức tới gần.

“Cẩn thận phía sau!”

Giọng nói thanh thúy truyền đến cùng lúc Hạ Hinh Viêm làm ra động tác, một cú đá hậu, đá bay cát vàng, cũng không có đánh tan được luôn, Hà Hy Nguyên đứng ở bên cạnh vung tay lên, đem quái vật cát vàng vừa công kích Hạ Hinh Viêm đánh tan.

Hạ Hinh Viêm quay lại, nhìn về nơi Phương Linh Dụ đứng - người vừa rồi nhắc nhở nàng, hơi vuốt cằm: “Cảm ơn.”

Phương Linh Dụ cười đầy ôn như, cùng đệ đệ của nàng liên thủ xử lý một quái vật cát vàng xong, từ xa hô lên: “Các người còn chưa đi sao?”

Hạ Hinh Viêm chậm rãi lắc đầu, đi mới được nửa đường liền rời khỏi không phải phong cách của nàng.

“Bọn ta không kiên trì được nữa, những người khác cũng rời đi cả rồi, các người cẩn thận nhé.” Phương Linh Dụ kéo tay đệ đệ của mình nhanh chóng rời đi.

Nắm lấy thẻ bài để tiến vào hoàn cảnh sắc vệ, yên lặng niệm một tiếng, hai chị em Phương gia không tiếng động biến mất khỏi không gian này.

“Mấy thứ kia thật nguy hiểm.” Vừa thoát ra khỏi hoàn cảnh sắc vệ, Phương Vĩnh Thần trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

Thật sự là càng đánh càng mạnh, càng đánh càng nhiều.

Kết quả cuối cùng chỉ có một chính là bọn họ sẽ cạn sức mà chết.

Phương Linh Dụ lấy thuốc trị thương ra cẩn thận xử lý vết thương của bản thân và đệ đệ, nhìn xung quanh, những người tiến vào cửa thứ ba đều đã đi ra ngoài.

Chỉ trừ Hạ Hinh Viêm.

Ngũ Dịch ngẩng đầu, dặn dò Tiết Mạch một câu: “Người ở đây nhìn kĩ, ta đi xem qua những tiểu tử vừa thoát ra kia.”

Người lựa chọn rời đi, sẽ được mang đến chân núi, hắn phải đi qua xem sao.

Đương nhiên là không thể tiến vào hoàn cảnh sắc vệ, chỉ có thể đi vòng qua, cũng may đi không xa đã đến.

Đến chân núi nhìn thấy thật nhiều người đã lựa chọn thoát khỏi khảo hạch.

Ngũ Dịch nhìn thì thấy thiếu ba người, còn xung quanh một đám người đến cùng tiểu thư, thiếu gia nhà mình thì đều buồn bã, chán nản.

Dù sao tiểu chủ tử nhà mình khả năng đều không thông qua cửa khảo hạch thứ ba.

“Không thông qua được cửa thứ ba cũng không có nghĩa không có tiềm chất, ba ngày sau học viện sẽ phái người thông báo cho các ngươi những người được chọn.” Ngũ Dịch vẻ mặt nghiêm túc nói.

Uy nghiêm của lệnh tôn cấp năm mươi ở đó, lời hắn nói ra mặc dù lạnh lùng, nhưng những người khác nghe được chẳng những không chút chán ghét, ngược lại thập phần kinh ngạc, vui sướng.

Nói như vậy, tiểu chủ tử nhà bọn họ vẫn còn hi vọng?

Liên tục nói lời cảm tạ với Ngũ Dịch xong, vội vàng mang theo tiểu chủ tử nhà mình về trấn để nghỉ ngơi cho tốt, chờ thông báo của học viện.

Ai cũng không có chú ý tới, Ngũ Dịch sắc mặt trầm trọng xoay người nhanh chóng rời đi.

Quay lại, Ngũ Dịch cúi đầu, trong giọng nói có một cỗ nghẹn lại, trầm trầm: “Có ba người không ra.”

Nghe xong lời nói của Ngũ Dịch, hai mắt vốn dĩ vẫn nhắm chặt của Tiết Mạch chậm rãi mở ra: “Bên trong chỉ còn hơi thở của một người.”

Bọn họ tuy không rõ những chuyện xảy ra bên trong hoàn cảnh sắc vệ, nhưng để duy trì nơi này có một phần linh lực của bọn họ nên họ có thể cảm nhận được một ít tin tức trong đó.

Ngay lúc Ngũ Dịch rời đi vừa nãy, hắn đã mạnh mẽ sử dụng linh lực để kiểm tra tình huống bên trong, chỉ cảm ứng được hơi thở của một người còn chưa đi ra, còn lại bên trong đều đã chết.

Ngũ Dịch kéo kéo khóe môi, muốn cười một chút để hóa giải bớt không khí trầm trọng nhưng hắn không thể thực hiện được, nụ cười của hắn giờ còn khó coi hơn cả khi khóc.

“Đừng cười, thật dọa người.” Tiết Mạch ngẩng đầu liếc nhẹ Ngũ Dịch một cái, không cười được thì đừng cười như thế dọa người?

Đã lớn tuổi như vậy rồi, đạo lý ấy còn không hiểu?

Vừa nghe xong lời nói của Tiết Mạch, Ngũ Dịch liền nóng nảy, rống giận: “Người cái bộ xương khô này, ngươi cười rộ lên i hệt như cương thi mà còn có mặt mũi nói ta!”

Ai cũng đều có tư cách nói hắn riêng Tiết Mạch này nụ cười khó coi nhất thiên hạ thì không có tư cách.

“Thứ bên trong đã được khởi động toàn bộ.” Tiết Mạch giọng khàn khàn chậm rãi nói.

Nhờ chút nhạc đệm vừa rồi, không khí đã dịu đi không ít.

“Không biết Hạ Hinh Viêm có thể đi ra hay không…” Ngũ Dịch tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, có chút lo lắng nhìn hoàn cảnh sắc vệ.

Sau khi thứ kia toàn bộ khởi động thì không ai có thể đi ra, hay vào hoàn cảnh sắc vệ, sống hay chết bây giờ liền xem vận khí của Hạ Hinh Viêm.

Nhưng xem biểu tình của hai người, ai cũng không tin Hạ Hinh Viêm có thể đi ra.

Cho dù linh lực của nàng tăng lên nhanh chóng, cho dù nàng có một linh thú hình người thì sao?

Trong hoàn cảnh sắc vệ này, thứ kia từng được khởi động năm lần, hai lần là khi hai nhân vật phong vân của học viện kia khảo hạch, còn lại ba lần thì toàn bộ người vào cửa đều chết.

Đây là lần thứ sáu, không biết có kỳ tích xảy ra hay không.

Kỳ tích sỡ dĩ được gọi là kỳ tích vì nó rất ít xảy ra.

Lần này sẽ là kỳ tích sao?

Suy nghĩ của Ngũ Dịch không ai có thể trả lời.

Trong hoàn cảnh sắc vệ, Hà Hy Nguyên cả một đầu đều đen, vây xung quanh đều là quái vật cát vàng, từng đợt, từng đợt tập kích mà đến.

“A Hy, người nhanh tránh.” Hạ Hinh Viêm hét một tiếng, chính mình cũng nhanh chóng tránh sang bên cạnh, cùng Hà Hy Nguyên cách ra một khoảng.

Quả nhiên, những quái vật cát vàng này đều chuyển phương hướng, bỏ qua Hà Hy Nguyên, tất cả đều chuyển hướng công kích sang Hạ Hinh Viêm.

Chỉ có Hạ Hinh Viêm mới là mục tiêu của bọn hắn.

“Đây là thứ quỷ quái gì vậy?” Hà Hy Nguyên vội tiến lên phía trước.

Hắn không hiểu Hạ Hinh Viêm tại sao lại rời khỏi sự bảo hộ của hắn.

Linh lực của nàng hiện tại không dùng được, chẳng lẽ nàng định chỉ dùng sức lực thân thể công kích sao?

Đùa giỡn cái gì!

Quái vật cát vàng này không thể đánh thắng được nếu chỉ dùng lực lượng của thân thể.

Hắn vẫn đang đối phó với những quái vật cát vàng này tự nhiên biết lúc này chúng càng ngày càng mạnh.

“Đừng đi qua.” Trong đầu Hà Hy Nguyên đột nhiên vang lên giọng nói của Dập Hoàng, dừng bước chân giống như bị người kéo giữ.

Hà Hy Nguyên nhướng mày, cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình.

Dập Hoàng thế nhưng có thể kiềm giữ thân thể hắn?

Tuy rằng chỉ là làm cho thân thể hắn dừng lại trong nháy mắt, nhưng như vậy đã thật khó tưởng tượng.

Thật sự làm cho hắn hiểu được Dập Hoàng mạnh đến thế nào.

Mạnh mẽ kết nối tâm linh với hắn, mạnh mẽ kiềm chế thân thể hắn.

Đáng giận!

Thật có điểm không cam lòng a.

Thực lực của hắn với Dập Hoàng sao lại kém nhiều như vậy.

Nhưng dù sao đây cũng không phải vấn đề chủ yếu lúc này, mấu chốt nhất hiện tại chính là tình cảnh của Hạ Hinh Viêm không tốt.

“Không được đi qua chẳng lẽ để ta trơ mắt nhìn nàng chết?” Hà Hy Nguyên khó thở, không hề nghĩ ngợi gì tức giận phản bác Dập Hoàng ở trong lòng.

Hắn không thể nhìn Hạ Hinh Viêm gặp nguy hiểm.

“Hừ.” Một tiếng hừ nhẹ lạnh lùng, không nói gì, lại làm cho Hà Hy Nguyên trong lòng chấn động.

Cái đầu đang nóng lên lúc này thoáng tỉnh táo lại, hiểu được Dập Hoàng tuyệt đối sẽ không để cho Hạ Hinh Viêm xảy ra việc gì.

Nếu Dập Hoàng đã nói như thế, hắn cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thực lực của Dập Hoàng cao như thế, so với hắn với Đoạn Hằng Nghê cộng lại đều mạnh hơn.

“Kia là thứ gì vậy?” Hà Hy Nguyên nhẹ nhàng hỏi, hắn thật sự tò mò, chưa từng gặp qua sinh vật nào như vậy.

“Phản lực.” Dập Hoàng thản nhiên giải thích.

“Ở trong hoàn cảnh sắc vệ sẽ luôn có người đến tu luyện, lúc tu luyện sẽ có linh lực bị hoàn cảnh sắc vệ hấp thu.”

Hà Hy Nguyên gật đầu, những điều này hắn cũng biết.

Dù sao muốn duy trì một hoàn cảnh sắc vệ, lúc kiến tạo ngoại trừ cần phải bỏ ra một lượng lớn tiền tài, thì còn cần một nguồn linh lực rất lớn, tốn rất nhiều thời gian cùng tinh lực mới có thể tạo nên một hoàn cảnh sắc vệ.

Đương nhiên, cũng không phải chỉ cần tạo ra là xong việc.

Hoàn cảnh sắc vệ sở dĩ không có bao nhiêu chính là vì vấn đề duy trì sau khi kiến tạo.

Để duy trì nó cần không ngừng rót linh lực vào, để đảm bảo cho hoàn cảnh sắc vệ vẫn hoạt động bình thường.

Chỉ có những lão sư học viện có cấp bậc linh lực đủ cao, linh lực cũng đủ mạnh, đủ nhiều mới có thể bảo trì trạng thái tốt cho hoàn cảnh sắc vệ.

Đương nhiên, con người rất thông minh, ở trong hoàn cảnh sắc vệ luôn có đệ tử đến tu luyện, linh lực được phóng ra khi chiến đấu cũng không thể lãng phí, sẽ được phương pháp đặc thù chuyển hóa để sử dụng cho hoàn cảnh sắc vệ.

“Ý ngươi là linh lực của đệ tử bị hoàn cảnh sắc vệ hấp thu rất nhiều?” Hà Hy Nguyên kinh ngạc nói, vừa xong, không đợi Dập Hoàng trả lời, lập tức tự mình phản bác lại.

“Không có khả năng, hoàn cảnh sắc vệ cho dù muốn hấp thu linh lực của đệ tử cũng không thể hấp thu được bao nhiêu.”

Cái này hoàn toàn khác so với linh lực được rót vào từ bên ngoài để duy trì hoàn cảnh sắc vệ, linh lực do đệ tử phóng ra sẽ có bảy, tám phần bị tiêu hao, có thể hấp thu được hai, ba phần đã là nhiều.

Lời của Dập Hoàng hắn có thể hiểu được đại khái, đó là khi đệ tử ở trong hoàn cảnh sắc vệ sinh ra cảm xúc tiêu cực được tích lũy lại.

Dù sao ở thời điểm tu luyện, trong hoàn cảnh sắc vệ là vô số tranh đấu, đối chiến.

Ai có thể luôn giữ được bình tĩnh khi đối chiến, sẽ luôn có lúc bộc lộ ra một mặt âm u của con người.

Tựa như, giết chóc, âm ngoan, độc ác…

Cảm xúc tiêu cực mang theo linh lực như vậy bị hấp thu tự nhiên sẽ ảnh hưởng một chút đối với hoàn cảnh sắc vệ.

Trong tình huống bình thường, ở những hoàn cảnh sắc vệ khác sẽ không có ảnh hưởng gì.

Bởi vì khi lão sư của học viện rót linh lực vào để duy trì, loại phản lực này tự nhiên sẽ được tinh lọc.

Nhưng hoàn cảnh sắc vệ này lại tích lũy nhiều phản lực này như vậy…

Hà Hy Nguyên lập tức liền nổi giận: “Lão sư ở đây là kẻ ngốc sao? Không biết tinh lọc sao!”

Khó trách trước khi tiến vào hoàn cảnh sắc vệ lại nhắc nhở bọn họ, không thể kiên trì liền thoát ra, nói cách khác có gì ngoài ý muốn xảy ra học viện không chịu trách nhiệm.

Chắc chắn họ đã biết trước có những vấn đề như thế này nên mới đem mọi chuyện nói trước.

“Hẳn là nơi này hấp thu linh lực do đệ tử phóng ra quá tốt.” Dập Hoàng cười lạnh một tiếng.

Hắn không biết học viện này dùng phương pháp gì nhưng hắn có thể cảm giác được, nơi này chỉ cần có người phóng ra linh lực lập tức sẽ bị hấp thu.

Nơi này có khả năng hấp thu đến bảy phần linh lực được phóng ra, thậm chí cao hơn.

Học viện khác lãng phí bảy, tám phần, nơi này lại hấp thu được hơn bảy phần.

Nhiều linh lực chứa cảm xúc tiêu cực (phản lực) như thế bị hấp thu, cho dù muốn tinh lọc có thể làm được bao nhiêu.

Từng năm từng năm tích lũy lại, trong hoàn cảnh sắc vệ của học viện, phản lực đã tích lũy đến trình độ mà chỉ có thể dùng hai chữ khủng bố đến để hình dung.

Hà Hy Nguyên không biết nói gì, cái này vì sao lại như thế?

“Tên kia vừa nãy chọn tự bạo chẳng lẽ vì biết bí mật này của hoàn cảnh sắc vệ.” Tuy là câu hỏi nhưng giọng Hà Hy Nguyên đầy khẳng định.

Nghiến răng nghiến lợi nghĩ tại sao lúc nãy không đánh cho tên kia thêm mấy cái.

Thế nhưng để cho hắn chọc ra phiền toái lớn như vậy.

“Không có việc gì, những thứ kia chỉ công kích những người tham gia khảo hạch.” Dập Hoàng vẫn rất yên tâm, so ra thì nơi này cũng không quá nguy hiểm, chỉ cần Hạ Hinh Viêm cảm thấy không thể tiếp tục được luôn có thể an toàn lui ra ngoài.

Hà Hy Nguyên gật đầu, đồng ý lời nói của Dập Hoàng.

Đoạn đối thoại này Hà Hy Nguyên cũng không giấu Đoạn Hằng Nghê nên tiểu hồ ly cũng nghe được những gì Dập Hoàng nói.

Chỉ có Hạ Hinh Viêm vẫn đang hăng hái cùng quái vật cát vàng chiến đấu nên không biết.

“Hinh Viêm có phải lại muốn dựa vào cái này tu luyện tăng cấp bậc?” Tiểu hồ ly quay đầu, nhìn Hà Hy Nguyên.

Hà Hy Nguyên nghĩ đến biểu hiện liều mạng của Hạ Hinh Viêm khi ở trong Lâm sơn, cũng không có cách gì đi ngăn cản Hạ Hinh Viêm.

Đành phải đem ánh mắt dừng lại trên người Hạ Hinh Viêm,, nhìn nàng linh hoạt xuyên qua giữa một đám quái vật cát vàng, nhẹ nhàng di chuyển, không một chút chật vật khi phải đối phó với địch.

Động tác tao nhã, bước chân nhẹ nhàng, giống như đang ở trên vũ đài nhảy múa nhanh nhẹn mà phong nhã.

“Vài thứ kia yếu ớt như vậy sao?” Hà Hy Nguyên nhíu mày, nhìn về những quái vật cát vàng liên tục bị Hạ Hinh Viêm đánh tan.

Hắn vừa rồi chiến đấu với mấy thứ kia đều phải sử dụng linh lực cơ mà?

Chỉ riêng lực lượng thân thể làm sao có thể có hiệu quả tốt như thế?

“Phải nói rằng Hinh Viêm của chúng ta năng lực quá mạnh mẽ.” Tiểu hồ ly đắc ý ngửa đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

Hinh Viêm nhà hắn thật lợi hại, mỗi một chiêu đều có thể đánh tan một quái vật cát vàng.

Hà Hy Nguyên nghe được lời nói của tiểu hồ ly cũng gật đầu phụ họa.

Kìm lòng không được khẽ cười, không chỉ vì thực lực của Hạ HinhViêm mà vì câu nói kia của Đoạn Hằng Nghê.

Hinh Viêm của chúng ta.

Đây mới là mấu chốt trong mấu chốt.

Hạ Hinh Viêm xuyên qua quái vật cát vàng, không sử dụng được linh lực nên tiềm năng thân thể được kích phát ra cực hạn.

Kinh nghiệm kiếp trước, một chút cũng không quên.

Liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được nhược điểm của quái vật cát vàng.

Nàng luôn tin rằng, trên đời không có thứ gì không có nhược điểm, bất luận là cái gì, đều có điểm yếu.

Cho nên khi quái vật cát vàng công kích, nàng cũng cẩn thận quan sát quái vật cát vàng hình thành bộ dáng gì.

Cát vàng không có khả năng phân bố đồng đều trên khắp cơ thể, sẽ có những điểm cát vàng dày hơn cũng có những điểm ít hơn.

Những thứ khác biệt nhỏ này trong chốc lát ngắn ngủi công kích tạo ra khác biệt rõ ràng.

Tựa như Hà Hy Nguyên công kích vừa rồi, hoàn toàn dựa vào yêu lực mạnh mẽ của mình đánh tan quái vật cát vàng.

Cái gì nhược điểm, không nhược điểm, đều không cần quan tâm, chỉ cần mạnh mẽ bùng nổ yêu lực.

Dưới lực lượng như vậy, quái vật cát vàng thực lực không quá mạnh mẽ tự nhiên là không chịu nổi một kích.

Nhưng nàng hiện tại không có trình độ như vậy, đừng nói hiện tại không sử dụng được linh lực, sử dụng được cũng không có khả năng.

Nàng mới chỉ là linh sư cấp mười hai, không có nhiều linh lực như vậy để sử dụng tùy ý.

Cho nên, nàng vận dụng kĩ năng hạng nhất của kiếp trước – quan sát.

Quan sát kĩ càng.

Vừa tránh đi công kích của quái vật cát vàng đồng thời sử dụng toàn bộ tinh thần quan sát quá trình ngưng tụ của quái vật cát vàng, sau đó ở thời cơ tốt nhất đánh vào chỗ yếu của nó.

Nói ra nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng phải làm rồi mới biết chỗ khó khăn trong đó.

Nếu chỉ một đối thủ sẽ rất dễ, nhưng vấn đề là quái vật cát vàng có cả một đám.

Ở giữa một đám đối thủ, tránh né, quan sát, công kích, thời gian thật sự là càng lúc càng thiếu.

Có thể làm được điều đó, tuyệt đối không phải người bình thường.

Tiểu hồ ly lắc lư đuôi to của mình, vẫy bay những cát vàng đang lan tới, đôi mắt hẹp dài híp lại, lóe lên sự hưng phấn.

Càng xem Hạ Hinh Viêm, trong lòng hắn càng cao hứng.

Nhìn xem, đây là người mà hắn nhìn trúng, ánh mắt của hắn thật sự rất tốt.

Đắc ý giơ cao khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe môi sắp kéo ra đến tận sau đầu nha.

Một cơn gió thổi qua, một ngụm cát vàng bị thổi bay vào miệng của Đoạn Hằng Nghê, xộc vào cổ họng của hắn một miệng đầy cát vàng.

Hắn lập tức ngậm miệng, suýt nghẹn, ho khan liên tục.

“Phi phi…” Tiểu hồ ly lúc lắc cái đầu, liên tục nhổ cát vàng ra.

Hai móng vuốt nhỏ không ngừng cầm lấy hai túm lông nhỏ bên miệng, đem tất cả các vàng đang đính trên mặt phủi xuống.

“Làm sao vậy?” Những tiếng ho khác lạ làm cho Hà Hy Nguyên chú ý, cúi đầu kỳ quái nhìn về phía Đoạn Hằng Nghê.

Không phải vừa rồi còn tốt sao, không có ai công kích hắn mà sao hắn bộ dáng còn như rất thống khổ.

Bị cát vàng mắc ở giữa cổ họng nghẹn lại nên tiểu hồ ly rơi nước mắt liên tục, ho khan không ngừng làm sao còn hơi sức đi trả lời Hà Hy Nguyên.

“Ngu ngốc.” Giọng nói lạnh lùng thản nhiên của Dập Hoàng vang lên trong đầu Đoạn Hằng Nghê.

Vốn đã bị nghẹn cực kỳ khó chịu, tiểu hồ ly lại tức giận đến mất lý trí, không quan tâm trong miệng còn đầy cát muốn mở miệng phản bác.

“Ngươi…khụ, khụ…” Vừa hô được một chữ đã bị nghẹn lại, kịch liệt ho khan.

Trong đầu vang lên một tiếng hừ lạnh khinh thường rất nhỏ, làm cho tiểu hồ ly tức giận đến dung móng vuốt cào đất.

Không mở miệng mắng được, tiểu hồ ly tức giận ra sức cào, đem cát vàng dưới chân trở thành tên Dập Hoàng đáng giận kia.

Hắn dẫm, hắn cào, hắn cào chết hắn!!

Trong ngân trâm, Dập Hoàng nhướng mày, cái gì gọi là Hinh Viêm nhà hắn, cái gì cũng phải có giới hạn.

Biết Hạ Hinh Viêm không có gì nguy hiểm, Hà Hy Nguyên cũng an tâm, yên lặng ở một bên xem, nhưng cũng đề cao cảnh giác nếu có gì nguy hiểm hắn sẽ nhanh chóng ra tay.

Hắn không biết chuyện nhỏ vừa rồi giữa Dập Hoàng và Đoạn Hằng Nghê nên cũng không để ý, chỉ cho là Đoạn Hằng Nghê không cẩn thận nuốt phải một ngụm cát vàng.

Cũng không biết một con hồ ly nào đó bị người làm cho tức giận quá mức mà không thể trả thù, chỉ có thể phát tiết vào cát vàng dưới chân.


/171

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status