Ngút Trời

Q.1 - Chương 91 - Ai Quy Định

/171


Hà Hy Nguyên đứng dưới khán đàn khẩn trương nắm chặt tay, cả người cũng nghiêng về phía trước, cơ bắp toàn thân căng chặt lại.

Tiểu hồ ly cố tình lại vô cùng bình tĩnh. Hắn bình thản xõa tung đuôi, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, nhìn đám giám khảo trên đài đang kiểm định chất lượng dược tề giống như nhìn một trò hề.

“A Hy, đừng khẩn trương.”

Hiếm lắm mới có lần tiểu hồ ly có thể bình tĩnh đi an ủi người khác.

“Ngươi rất tự tin là Hinh Viêm nhất định sẽ thắng?” Thần kinh căng thẳng của Hà Hy Nguyên cũng không vì lời an ủi của tiểu hồ ly mà thả lỏng, ngược lại càng căng chặt hơn, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm sân khấu, sợ bỏ lỡ bất kì một chi tiết nào.

“Ngươi đừng quên, Hinh Viêm là ai? Nàng chính là Hạ Hinh Viêm!” Ngữ khí của tiểu hồ ly vô cùng khẳng định.

Hà Hy Nguyên bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Cho dù ngươi cực kì tin tưởng Hinh Viêm, cũng không cần đến mức này chứ!”

Hắn cũng giống tiểu hồ ly, vô điều kiện tín nhiệm Hinh Viêm. Nhưng lần này dù sao cũng là luyện dược sư so tài, Hinh Viêm vốn không phải luyện dược sư, lại là lần đầu tiên luyện chế dược tề, không thể cứ mù quáng tin tưởng nàng nhất định sẽ thắng như vậy chứ.

“Hinh Viêm không có khả năng thắng.”

Hà Hy Nguyên rút ra kết luận.

“Vốn dĩ là không có khả năng thắng.” Âm thanh hài hước của tiểu hồ ly vang lên, Hà Hy nguyên nghe được liền sửng sốt, kinh ngạc quay đầu nhìn tiểu hồ ly. Ánh mắt tiểu hồ ly rõ ràng là trần trụi khinh bỉ bộ dáng ngu ngốc của hắn.

“Ngươi có ý gì?” Cho dù trong lòng mơ hồ có được đáp án, hắn vẫn không nhịn được hỏi ra khỏi miệng.

Tiểu hồ ly bất đắc dĩ trơn tròn mắt, nhìn hắn giống như nhìn một kẻ ngu ngốc: “Ta đúng là cực kì tin tưởng Hinh Viêm, nhưng cũng không nói nàng có thể thắng được một đám luyện dược sư chính thống!”

“Vậy ngươi biểu hiện bình tĩnh như vậy là bởi vì...”Hà Hy Nguyên nói nửa câu thì dừng lại, dưới ánh mắt chế nhạo của tiểu hồ ly, đáp án đã tự động nhảy ra: “Ngươi căn bản chưa từng cho rằng Hinh Viêm sẽ thắng.”

Hóa ra Đoạn Hằng Nghê sở dĩ không khẩn trương là bởi vì hắn căn bản một chút hy vọng cũng không có.

Nhìn thấy ánh mắt “cuối cùng ngươi cũng chịu hiểu” của tiểu hồ ly, Hà Hy Nguyên cười gượng chuyển ánh mắt lên sân khấu.

Mặc kệ, dù sao cũng chỉ là một trò chơi, chỉ cần Hinh Viêm cao hứng, nàng muốn chơi thế nào liền chơi thế đó.

Tiểu hồ ly nhàm chán ngáp một. A Hy quá nghiêm túc, sao có thể trông chờ Hinh Viêm sẽ chiến thắng luyện dược sư so tài?

Nếu luyện dược sư so tài có thể để một người căn bản chưa từng luyện dược dễ dàng chiến thắng thì luyện dược sư sao có thể là chức nghiệp cao quý được người người kính trọng?

Hội trưởng hiệp hội luyện dược sư đương nhiên không cần tự mình đi giám định chất lượng dược tề. Nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt của lão vẫn nhìn chăm chú vào Hạ Hinh Viêm được tất cả mọi người chú ý kia.

Trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, sao còn chưa giám định xong, mau mau loại nàng khỏi cuộc thi cho đỡ chướng mắt a.

Đương nhiên đối với tiếng lòng của lão, Hạ Hinh Viêm không tâm linh tương thông với lão không thể biết được. Nàng vẫn chậm rì rì đứng trên sân khấu, chậm rãi thu thập các loại dụng cụ cùng dược liệu lại, sau đó lại chậm rì rì đi xuống sân khấu.

Hội trưởng vừa nhìn thấy Hạ Hinh Viêm đi đến khu vực giám định dược tề, ánh mắt liền chuyển lên người những luyện dược sư đang làm giám khảo.

Mấy vị giám khảo đang nghiêm túc làm việc bỗng nhiên bị một tầm mắt nóng rực dọa cho lạnh cả người, sát khí thật lớn.

Bọn họ theo bản năng tìm đến căn nguyên của ánh mắt bất thiện kia thì nhìn thấy bộ dáng hung thần ác sát của hội trưởng nhà mình.

Trên mặt cười gượng một tiếng, tiếp tục giả bộ trấn định kiểm tra chất lượng dược tề. Trong lòng bọn họ lại không ngừng kêu oan: “Hội trưởng à, làm mất mặt luyện dược sư cũng không phải chúng tôi, xin ngài hãy thu ánh mắt như muốn giết người lại có được không!”

Kết quả giám định quả nhiên cho thấy luyện dược sư so tài là vô cùng khắc nghiệt. Hơn trăm người còn lại cũng bị loại tới bảy phần, còn lại cũng chưa đến ba mươi người.

Tỉ lệ loại bỏ cao như vậy khiến những người ngồi dưới đài thổn thức không thôi. Lại nhìn bộ dáng những luyện dược sư đang có mặt ở đây, dù là đứng trên sân khấu hay ở dưới khán đài đều vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ tập mãi đã thành thói quen.

Bọn họ biểu hiện như vậy càng khiến người khác khâm phục không thôi. Luyện dược sư tới cùng phải có bao nhiêu nghị lực mới có thể bước tiếp trên con đường đầy khó khăn này.

Cuối cùng cũng đến lượt Hạ Hinh Viêm, nàng vẫn chậm rãi đi tới khu vực giám định dược tề, bước chân thong dong lại như giẫm vào trong lòng mỗi người, khiến tất cả đều vô cùng khẩn trương hồi hộp.

Không một ai có thể không chú ý Hạ Hinh Viêm, bởi từ đầu cuộc thi tới giờ, cho dù là thái độ hay cách luyện dược của nàng đều khiến người kinh ngạc không thôi.

Hạ Hinh Viêm cười tủm tỉm đặt thành phẩm của mình trước mặt ban giám khảo, không thèm để ý khuôn mặt giống như bị táo bón của bọn họ, yên tĩnh đứng một bên chờ đợi kết quả.

Nàng không nóng nảy nhưng những người ở đây đều cực kì nóng nảy. Đặc biệt là vị hội trưởng đang ngồi trên ghế khách quý kia quả thực là gấp gáp đến điên rồi. Trong lòng không ngừng mắng mấy vị giám khảo đang đứng sững sờ kia: “Mẹ nó, còn chần chờ gì nữa, còn không mau loại bỏ Hạ Hinh Viêm đi!”

Cũng không để lão phải chờ lâu, vị giám khảo kia nhanh chóng buông một câu: “Không hợp cách, ngươi bị loại.”

Một câu này vừa thốt ra, cả hội trường thế nhưng cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tự nhiên cũng có Bạch Đan Quyên Cùng Dịch Cẩn Minh là cười sung sướng khi người gặp họa.

Hội trưởng vừa lòng gật đầu. Rất tốt, cuối cùng cũng giải quyết được phiền toái này rồi.

Nhưng mà đúng lúc lão vừa thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói thanh lãnh của nữ tử lại vang lên: “Khoan đã.”

Hội trưởng nhìn xuống, người vừa mở miệng không phải ai khác mà chính là Hạ Hinh Viêm. Lão tức giận tới mức râu dựng đứng. Khoan đã cái gì, không hợp cách chính là không hợp cách!

Nhất định phải đem nàng đá ra ngoài!

Trong lòng hắn rít gào nhưng giám khảo đứng phía dưới vẫn phải ôn hòa lên tiếng, đảm bảo cuộc thi công bằng, công tư phân minh: “Ngươi còn có nghi vấn?”

“Đương nhiên.” Hạ Hinh Viêm nhướng mày: “Dược tề của ta có gì không hợp cách?”

Lời này vừa nói ra, đừng nói luyện dược sư không còn gì để nói, ngay cả khán giả dưới đài cũng trừng mắt nhìn Hạ Hịnh Viêm. Người này không phải có bệnh đấy chứ, không hợp cách chẳng lẽ còn cần lí do sao?

Chẳng lẽ nàng không thấy dược tề phải là đan dược hoặc nước thuốc sao, làm gì có dược tề nào là thuốc bột như nàng?

Trong số ban giám khảo có một người còn miễn cưỡng trấn định, cố gắng duy trì bình tĩnh trả lời nàng: “Dược tề như vậy dược hiệu sẽ không cao.”

Vị giám khảo kia xem ra thực khách khí, còn gọi thuốc bột mà Hạ Hinh Viêm luyện chế ra là dược tề chứ không đến nỗi nói thẳng là phế liệu.

“Sao ngươi biết dược hiệu không cao?” Câu hỏi tự tin của nàng khiến luyện dược sư kia hoảng hốt, theo bản năng muốn đưa tay ra giám định thử thuốc bột mà nàng chế ra.

Đúng lúc này, bang một, tay của vị giám khảo kia bị người vô tình hất ra.

Luyện dược sư vô cùng tức giận, quay đầu trừng mắt với kẻ dám đánh hắn. Ngay lập tức bộ dáng hung ác giống như quả bóng bị xì hơi, bởi vì người kia chính là hội trưởng nhà mình.

Chỉ là, vị giám khảo ngước nhìn vị trí khách quý cách xa nơi này, cảm thán tốc độ của hội trưởng không phải nhanh bình thường.

“Ngươi là Hạ Hinh Viêm đúng không?” Hội trưởng ôn hòa cười, nhưng trên mặt lại đằng đằng sát khí, cảm giác giống như lão sắp nổi điên đến nơi.

/171

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status