"Suỵt" Thiên Ý vội bịt miệng hắn ta, khiến hắn một phen kinh hoàng, từ thuở khai hoang lập nghiệp, nam nữ vốn thụ thụ bất thân, nhưng nữ tử này lại gan to tày trời nằm ôm ấp nam nhân xa lạ, thật là đáng khinh bỉ.
"Lão gia, tiểu thư vốn không được tốt nên sắc mặt có chút kì quái, vì vậy tiểu thư sợ ngài nhất thời không chấp nhận được nên mới vén màn che đậy vậy." Mộc A nhanh trí chen vào, may mắn cánh tay của Trần Nhậm vừa đụng tới tấm màn thì rụt lại, ông thở dài rồi nhìn Thiên Ý đang co ro trong chiếc chăn hồng.
"Con gái, ta biết là ta có lỗi với con, từ khi con sinh ra đã không may mắn mắc phải bệnh lạ, không được khỏe mạnh như những người khác, không được tiến cử làm phi tần, là cha vô dụng, cha vô dụng thật mà" Giọng nói của Trần Nhậm khàn khàn, cả một đời chinh chiến phơi sương, phơi gió chưa bao giờ lão cảm thấy bản thân vô dụng đến như này cả, lão chỉ có một cô con gái này, thật đau lòng mà.
Đào Đào rúc trong chăn nãy giờ đã chứng kiến tất cả, hắn nhăn mày nhìn nàng vẻ khó hiểu, thì ra nữ tử này nhìn vẻ ngoài hoạt bát, tươi trẻ vậy mà từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật rồi, thật khiến hắn có chút khâm phục nghị lực sống này.
"Hửm" Hắn chợt giật mình. Hình như có giọt nước gì vừa nhỏ vào vành tai hắn.
Nàng ta đang khóc sao?
Hắn lại nheo nheo đôi mắt, lấy tay gạt đi giọt nước mắt kia, ánh mắt có chút động lòng.
Đợi Trần Nhậm đi xa rồi nàng mới dám vén chăn lên, thở phào nhẹ nhõm, cha nàng mà biết được nàng nuôi sủng nam trong nhà thì chết mất thôi.
"Ngươi đó, lần này may cho ngươi đó" Nàng nhàn nhạt kể công.
Hắn liếc nhẹ Thiên Ý, rồi dáo dác cặp mắt xung quanh căn phòng rồi phía xa là khung cảnh ngoài sân.
Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ.
"Ta ở đây đã bao lâu rồi?"
Thiên Ý nhìn Mộc A rồi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đáp " Chắc cũng tầm nửa tháng, dù gì bọn ta cũng đã có công cứu giúp ngươi, giúp ngươi có chỗ ăn, chỗ ngủ, lại băng bó vết thương cho ngươi, giúp ngươi thay một bộ đồ đẹp..."
Hắn nheo mày nhìn.
" Ý tiểu thư nhà ta là người đang đứng trước mặt ngươi là ân nhân cứu giúp ngươi, cần ngươi báo đáp ấy." Mộc A hiểu ý lên tiếng giãi bày.
"Ấy, ta đường đường nghĩa hiệp cứu người, không cần báo đáp đâu, không cần, không cần đâu." Thiên Ý nhìn hắn cười hả hê.
"Ý ân nhân là muốn ta báo đáp thế nào?" Hắn mỉm cười rồi trả lời.
Nụ cười trên khóe môi hắn nhanh như cắt, cô chưa kịp thưởng thức trọn vẹn thì bị hắn dập tắt, lần đầu tiên cô nhìn thấy tên nam nhân mà cười đẹp thế này.
"Ta thì cũng không muốn gì nhiều, cả sơn trang này buồn tẻ, ngày ngày chỉ có ta với tiểu Mộc A nay lại thêm ngươi nên ta rất vui, chỉ mong ngươi có thể ở lại đây bầu bạn với ta, làm sủng vật của ta." Thiên Ý nhàn nhã ngồi xuống rồi chăm chăm nói.
"Hoang đường, ta mà làm sủng vật của ngươi!" Hắn tức giận, trên tay hóa ra cây kiếm chĩa thẳng vào cổ nàng. Nàng hoảng sợ không dám hét lên, té bịch xuống đất.
"Ngươi, ngươi là yêu quái!" Mộc A hoảng sợ hét toáng lên thì bị hắn hóa phép im lặng, chỉ có thể ứ, á mà không rõ tiếng, đành đau lòng im lặng nhìn tiểu thư bị đe dọa tính mạng, đúng là làm ơn mắc oán mà. Tất cả đều do tiểu thư quá nhân hậu cứu giúp tên yêu quái này, giờ đây tính mạng bị đe dọa.
Hắn trừng đôi mắt nhìn Thiên Ý, vội rút cây kiếm lại "Đây là nơi nào?"
Thiên Ý thở phào nhẹ nhõm rồi đứng lên "Đây là sơn trang nhà ta, ngươi yên tâm, bọn ta không làm hại ngươi đâu."
"Đa tạ ơn cứu mạng của ân nhân, ban nãy là tại hạ quá nóng nảy, mong ân nhân lượng thứ"
"Ấy, ta không để tâm đâu, mà ta không ngờ các hạ lại biết phép thuật nha, thật ấn tượng." Thiên Ý tiến lại tiểu Đào Đào, rồi nhìn khắp xung quanh hắn với vẻ mặt đầy tò mò, đó giờ nàng chỉ nghe chuyện yêu, ma, thần tiên chỉ là viễn vông, truyền thuyết cổ hủ, không ngờ hôm nay được tận mắt chứng kiến, thật sự rất ấn tượng, quả là ấn tượng.
Hắn mỉm cười khoe mẽ "Tầm thường thôi, ta còn biết nhiều trò lắm."
"Xin hỏi quý danh của các hạ? Phải chăng là người phương nào? Tuổi bao nhiêu?" Thiên Ý tò mò lắm, từ khi nàng nhặt được hắn về, thì đã biết ngay hắn không phải người rồi, phải là con của Thần Sấm, vậy thì nàng gặp may rồi, dù gì trước khi thăng thiên được gặp thần tiên một lần cũng đủ mãn nguyện rồi.
"Gọi ta là Hắc Long được rồi, tuổi thì 7 vạn."
"Hắc Long sao? Thôi ta thấy ngươi vẫn hợp với tên Đào Đào hơn." Dù ngươi có là con của gốc đào già hay thần sấm thì ngươi vẫn là sủng vật của ta thôi.
"Chuyện ở lại với ngươi, ta e là không được, nếu ngươi có ước nguyện gì thì cứ nói, ta nhất định sẽ làm được."
"Vậy thì đợi đến tháng sau, dẫn ta đi coi thả hoa đăng. Ta nghe nói hoa đăng đẹp lắm nhưng do ta thân thể yếu quá nên cha ta lo lắng không cho ta đi đâu, ta cũng gần 20 rồi mà chỉ suốt ngày loanh quanh trong phủ, thật sự chán chết mất." Thiên Ý vẫn vui vẻ nói, nàng biết hắn cũng sẽ có cuộc sống của hắn, đâu thể nào ở lại mua vui cùng nàng, chỉ tiếc cuộc sống ngắn ngủi, kiếm được một vị bằng hữu thật khó mà.
"Như vậy thì được, hiện giờ ta cũng đang bị thương, cần một nơi an toàn tịnh dưỡng."
"Thật may quá, nơi đây vô cùng an toàn. Ngươi yên tâm"
Thế là Hắc Long đành trú ẩn tại sơn trang này, chỉ đợi ngày bình phục mà trở về.
Ngày ngày, tháng tháng trôi qua, rồi hắn cũng đã bình phục, các vết thương trên cơ thể cũng đã lặn dần.
"Tiểu Hắc Long, tiểu Hắc Long." Thiên Ý kiếm khắp xung quanh phủ mà vẫn không thấy Hắc Long đâu khiến nàng vô cùng suy tư, chẳng lẽ Đào Đào vì quá chán ghét nàng nên đã bỏ đi rồi, dù gì nàng cũng là ân công mà chưa báo đáp sao có thể bỏ nàng mà đi cơ chứ, thật quá đáng mà.
"Hức, hức." Tiếng ai khóc rên rỉ vang đến tai hắn, hắn đi đến đặt bông hoa mới hái được xuống trước mặt nàng.
Nàng ngẩng mặt nhìn thấy tiểu Hắc Long lòng vui sướng khó mà diễn ta, vội ôm chầm lấy hắn.
"Ngươi định bỏ ta đi sao, ngươi còn chưa đi xem thả hoa đăng với ta mà."
"Nhìn xem, ta có gì cho cô này." Hắc Long giơ nhành hoa đặt trên tay nàng, kì lạ đóa hoa này đỏ rực mê người, thân lại chẳng có lá, mặc dù cả đời không rời khỏi sơn trang nửa bước nhưng nàng vẫn chưa từng thấy bông hoa nào như thế này, nàng tò mò hỏi hắn.
"Hoa này rốt cuộc tên gì? Tại sao có hoa mà không có lá?"
Hắc Long mỉm cười rồi ngồi xuống kế bên nàng, lần đầu tiên hắn ngồi trước hiên nhà mà nhàn nhã tâm sự với một nữ tử như vậy.
"Đây là bỉ ngạn hoa, tương truyền nếu có hoa thì không có lá và ngược lại."
"Bỉ ngạn hoa sao? Ngươi hái nó ở đâu vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy nó đó." Nàng háo hức vô cùng, đây là lần đầu tiên nàng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mê hoặc lòng người đến như thế này, nếu như hoa đào mềm mỏng, thanh tao thì loại hoa bỉ ngạn này lại mang một nỗi chất chứa gì đó khó lòng hiểu được, một cảm giác man mác buồn.
"Nói ra thì ngươi đừng sợ, chứ ta hái nó ở Hoàng Tuyền." Đúng như dự đoán của hắn, cô nàng có vẻ sợ rồi, nhìn đôi mắt long lanh kìa thật khiến hắn hả hê mà.
"Hoàng Tuyền không phải nơi của người chết sao?" Thiên Ý hỏi.
"Đúng vậy." Hắn đáp.
"Vậy ngươi không sợ sao? Nơi đó có ồn ào náo nhiệt giống như ở đây không?" Thiên Ý lại hỏi.
"Ngươi muốn thử không?" Hắn trêu đùa.
"Dù gì bản thân ta cũng sắp không trụ nổi nữa, nơi đó kiểu gì ta cũng sẽ đi tham quan nhanh thôi." Đôi mi nàng khẽ rung rung, cứ tưởng chừng như sẽ có giọt nước mắt rơi xuống nhưng không, nàng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa đỏ rực như lửa kia.
"Sắp đến lễ hội hoa đăng rồi, cũng đến lúc ngươi đi phải không?"
Hắn không đáp chỉ lặng lẽ gật đầu.
Cây đào già khẽ rung mình theo làn gió nhẹ, những cánh đào mỏng manh rơi xuống chiếc xiêm y của nàng.
"Không sao, cuộc đời ta có được vị bằng hữu như ngươi coi như cũng tốt." Nàng nhoẻn miệng cười khiến hắn không khỏi xuyến xao, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, 9 vạn năm rồi hắn mới được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thuần khiết từ một nữ tử như này, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, số trời đã định.
"Ngươi thật lòng coi ta là bằng hữu?" Hắn nghi ngờ hỏi nàng, mặc dù nàng chẳng mảy may biết gì về hắn, vậy mà lại động lòng cho hắn chỗ ăn, ở, cứu giúp hắn, thật khiến người ta không khỏi sinh nghi mà, rốt cuộc mục đích là gì?
"Đúng vậy, chúng ta đều là những người bạn, ta và ngươi, cả A Mộc nữa."
Hắc Long rung nhẹ hàng mi đen tuyền, nhẹ nhàng gỡ mảnh hoa đào vương trên tóc Thiên Ý rồi mỉm cười.
"Kiểu gì ngươi chết rồi ta cũng sẽ gặp lại ngươi, chúng ta sẽ cùng là bằng hữu."
"Thật sao? Sao lời của ngươi chẳng đáng tin cậy gì hết vậy?"
Hắc Long lôi ra trong vạt áo một chiếc vòng bằng cẩm thạch nhẹ nhàng đeo nó vào tay nàng. Chiếc vòng thoạt nhìn sơ thì bình thường nhưng nếu để ý kĩ thì vô cùng tinh xảo, phía trên có khắc hai chữ "Hắc Long" vô cùng uy nghi.
"Nếu sau này có việc gì cứ đến tìm ta, có vật này minh giám, ngươi không phải lo."
"Vậy thì ta yên tâm rồi." Nụ cười của nàng tươi thật tươi như mùa xuân đang đến, ấm áp như mùa thu vậy, thật khiến hắn không khỏi rời mắt.
Hắc Long nhẹ nhàng làm phép cho khúm hoa xung quanh nở rộ, cây đào già như đang vui vẻ hát ca cùng gió, đám bướm đủ loại màu cũng đâu chịu thua, đột nhiên chim đâu bay tới hót vang cả một vùng trời, những âm thanh vui nhộn, rộn ràng này sẽ khiến Thiên Ý chẳng bao giờ quên được, những khoảnh khắc tuyệt đẹp này mãi mãi hằn sâu trong tâm trí nàng.
"Tiểu Hắc Long, ngươi thật là giỏi." Nàng cười toe toét nhìn hắn rồi lôi hắn ra nhảy múa cùng nàng.
"Thích không?" Hắn chỉ mỉm cười, đứng lặng một góc.
"Thích chứ, thích lắm. Lần sau làm cho ta nữa nha."
Hắc Long không đáp chỉ im lặng dõi ánh mắt theo nàng, nhìn nàng hoạt bát, vui vẻ thế này khiến trong lòng hắn cũng vui lây theo.
"Lão gia, tiểu thư vốn không được tốt nên sắc mặt có chút kì quái, vì vậy tiểu thư sợ ngài nhất thời không chấp nhận được nên mới vén màn che đậy vậy." Mộc A nhanh trí chen vào, may mắn cánh tay của Trần Nhậm vừa đụng tới tấm màn thì rụt lại, ông thở dài rồi nhìn Thiên Ý đang co ro trong chiếc chăn hồng.
"Con gái, ta biết là ta có lỗi với con, từ khi con sinh ra đã không may mắn mắc phải bệnh lạ, không được khỏe mạnh như những người khác, không được tiến cử làm phi tần, là cha vô dụng, cha vô dụng thật mà" Giọng nói của Trần Nhậm khàn khàn, cả một đời chinh chiến phơi sương, phơi gió chưa bao giờ lão cảm thấy bản thân vô dụng đến như này cả, lão chỉ có một cô con gái này, thật đau lòng mà.
Đào Đào rúc trong chăn nãy giờ đã chứng kiến tất cả, hắn nhăn mày nhìn nàng vẻ khó hiểu, thì ra nữ tử này nhìn vẻ ngoài hoạt bát, tươi trẻ vậy mà từ nhỏ đã ốm yếu, bệnh tật rồi, thật khiến hắn có chút khâm phục nghị lực sống này.
"Hửm" Hắn chợt giật mình. Hình như có giọt nước gì vừa nhỏ vào vành tai hắn.
Nàng ta đang khóc sao?
Hắn lại nheo nheo đôi mắt, lấy tay gạt đi giọt nước mắt kia, ánh mắt có chút động lòng.
Đợi Trần Nhậm đi xa rồi nàng mới dám vén chăn lên, thở phào nhẹ nhõm, cha nàng mà biết được nàng nuôi sủng nam trong nhà thì chết mất thôi.
"Ngươi đó, lần này may cho ngươi đó" Nàng nhàn nhạt kể công.
Hắn liếc nhẹ Thiên Ý, rồi dáo dác cặp mắt xung quanh căn phòng rồi phía xa là khung cảnh ngoài sân.
Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ.
"Ta ở đây đã bao lâu rồi?"
Thiên Ý nhìn Mộc A rồi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đáp " Chắc cũng tầm nửa tháng, dù gì bọn ta cũng đã có công cứu giúp ngươi, giúp ngươi có chỗ ăn, chỗ ngủ, lại băng bó vết thương cho ngươi, giúp ngươi thay một bộ đồ đẹp..."
Hắn nheo mày nhìn.
" Ý tiểu thư nhà ta là người đang đứng trước mặt ngươi là ân nhân cứu giúp ngươi, cần ngươi báo đáp ấy." Mộc A hiểu ý lên tiếng giãi bày.
"Ấy, ta đường đường nghĩa hiệp cứu người, không cần báo đáp đâu, không cần, không cần đâu." Thiên Ý nhìn hắn cười hả hê.
"Ý ân nhân là muốn ta báo đáp thế nào?" Hắn mỉm cười rồi trả lời.
Nụ cười trên khóe môi hắn nhanh như cắt, cô chưa kịp thưởng thức trọn vẹn thì bị hắn dập tắt, lần đầu tiên cô nhìn thấy tên nam nhân mà cười đẹp thế này.
"Ta thì cũng không muốn gì nhiều, cả sơn trang này buồn tẻ, ngày ngày chỉ có ta với tiểu Mộc A nay lại thêm ngươi nên ta rất vui, chỉ mong ngươi có thể ở lại đây bầu bạn với ta, làm sủng vật của ta." Thiên Ý nhàn nhã ngồi xuống rồi chăm chăm nói.
"Hoang đường, ta mà làm sủng vật của ngươi!" Hắn tức giận, trên tay hóa ra cây kiếm chĩa thẳng vào cổ nàng. Nàng hoảng sợ không dám hét lên, té bịch xuống đất.
"Ngươi, ngươi là yêu quái!" Mộc A hoảng sợ hét toáng lên thì bị hắn hóa phép im lặng, chỉ có thể ứ, á mà không rõ tiếng, đành đau lòng im lặng nhìn tiểu thư bị đe dọa tính mạng, đúng là làm ơn mắc oán mà. Tất cả đều do tiểu thư quá nhân hậu cứu giúp tên yêu quái này, giờ đây tính mạng bị đe dọa.
Hắn trừng đôi mắt nhìn Thiên Ý, vội rút cây kiếm lại "Đây là nơi nào?"
Thiên Ý thở phào nhẹ nhõm rồi đứng lên "Đây là sơn trang nhà ta, ngươi yên tâm, bọn ta không làm hại ngươi đâu."
"Đa tạ ơn cứu mạng của ân nhân, ban nãy là tại hạ quá nóng nảy, mong ân nhân lượng thứ"
"Ấy, ta không để tâm đâu, mà ta không ngờ các hạ lại biết phép thuật nha, thật ấn tượng." Thiên Ý tiến lại tiểu Đào Đào, rồi nhìn khắp xung quanh hắn với vẻ mặt đầy tò mò, đó giờ nàng chỉ nghe chuyện yêu, ma, thần tiên chỉ là viễn vông, truyền thuyết cổ hủ, không ngờ hôm nay được tận mắt chứng kiến, thật sự rất ấn tượng, quả là ấn tượng.
Hắn mỉm cười khoe mẽ "Tầm thường thôi, ta còn biết nhiều trò lắm."
"Xin hỏi quý danh của các hạ? Phải chăng là người phương nào? Tuổi bao nhiêu?" Thiên Ý tò mò lắm, từ khi nàng nhặt được hắn về, thì đã biết ngay hắn không phải người rồi, phải là con của Thần Sấm, vậy thì nàng gặp may rồi, dù gì trước khi thăng thiên được gặp thần tiên một lần cũng đủ mãn nguyện rồi.
"Gọi ta là Hắc Long được rồi, tuổi thì 7 vạn."
"Hắc Long sao? Thôi ta thấy ngươi vẫn hợp với tên Đào Đào hơn." Dù ngươi có là con của gốc đào già hay thần sấm thì ngươi vẫn là sủng vật của ta thôi.
"Chuyện ở lại với ngươi, ta e là không được, nếu ngươi có ước nguyện gì thì cứ nói, ta nhất định sẽ làm được."
"Vậy thì đợi đến tháng sau, dẫn ta đi coi thả hoa đăng. Ta nghe nói hoa đăng đẹp lắm nhưng do ta thân thể yếu quá nên cha ta lo lắng không cho ta đi đâu, ta cũng gần 20 rồi mà chỉ suốt ngày loanh quanh trong phủ, thật sự chán chết mất." Thiên Ý vẫn vui vẻ nói, nàng biết hắn cũng sẽ có cuộc sống của hắn, đâu thể nào ở lại mua vui cùng nàng, chỉ tiếc cuộc sống ngắn ngủi, kiếm được một vị bằng hữu thật khó mà.
"Như vậy thì được, hiện giờ ta cũng đang bị thương, cần một nơi an toàn tịnh dưỡng."
"Thật may quá, nơi đây vô cùng an toàn. Ngươi yên tâm"
Thế là Hắc Long đành trú ẩn tại sơn trang này, chỉ đợi ngày bình phục mà trở về.
Ngày ngày, tháng tháng trôi qua, rồi hắn cũng đã bình phục, các vết thương trên cơ thể cũng đã lặn dần.
"Tiểu Hắc Long, tiểu Hắc Long." Thiên Ý kiếm khắp xung quanh phủ mà vẫn không thấy Hắc Long đâu khiến nàng vô cùng suy tư, chẳng lẽ Đào Đào vì quá chán ghét nàng nên đã bỏ đi rồi, dù gì nàng cũng là ân công mà chưa báo đáp sao có thể bỏ nàng mà đi cơ chứ, thật quá đáng mà.
"Hức, hức." Tiếng ai khóc rên rỉ vang đến tai hắn, hắn đi đến đặt bông hoa mới hái được xuống trước mặt nàng.
Nàng ngẩng mặt nhìn thấy tiểu Hắc Long lòng vui sướng khó mà diễn ta, vội ôm chầm lấy hắn.
"Ngươi định bỏ ta đi sao, ngươi còn chưa đi xem thả hoa đăng với ta mà."
"Nhìn xem, ta có gì cho cô này." Hắc Long giơ nhành hoa đặt trên tay nàng, kì lạ đóa hoa này đỏ rực mê người, thân lại chẳng có lá, mặc dù cả đời không rời khỏi sơn trang nửa bước nhưng nàng vẫn chưa từng thấy bông hoa nào như thế này, nàng tò mò hỏi hắn.
"Hoa này rốt cuộc tên gì? Tại sao có hoa mà không có lá?"
Hắc Long mỉm cười rồi ngồi xuống kế bên nàng, lần đầu tiên hắn ngồi trước hiên nhà mà nhàn nhã tâm sự với một nữ tử như vậy.
"Đây là bỉ ngạn hoa, tương truyền nếu có hoa thì không có lá và ngược lại."
"Bỉ ngạn hoa sao? Ngươi hái nó ở đâu vậy, đây là lần đầu tiên ta thấy nó đó." Nàng háo hức vô cùng, đây là lần đầu tiên nàng được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mê hoặc lòng người đến như thế này, nếu như hoa đào mềm mỏng, thanh tao thì loại hoa bỉ ngạn này lại mang một nỗi chất chứa gì đó khó lòng hiểu được, một cảm giác man mác buồn.
"Nói ra thì ngươi đừng sợ, chứ ta hái nó ở Hoàng Tuyền." Đúng như dự đoán của hắn, cô nàng có vẻ sợ rồi, nhìn đôi mắt long lanh kìa thật khiến hắn hả hê mà.
"Hoàng Tuyền không phải nơi của người chết sao?" Thiên Ý hỏi.
"Đúng vậy." Hắn đáp.
"Vậy ngươi không sợ sao? Nơi đó có ồn ào náo nhiệt giống như ở đây không?" Thiên Ý lại hỏi.
"Ngươi muốn thử không?" Hắn trêu đùa.
"Dù gì bản thân ta cũng sắp không trụ nổi nữa, nơi đó kiểu gì ta cũng sẽ đi tham quan nhanh thôi." Đôi mi nàng khẽ rung rung, cứ tưởng chừng như sẽ có giọt nước mắt rơi xuống nhưng không, nàng chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa đỏ rực như lửa kia.
"Sắp đến lễ hội hoa đăng rồi, cũng đến lúc ngươi đi phải không?"
Hắn không đáp chỉ lặng lẽ gật đầu.
Cây đào già khẽ rung mình theo làn gió nhẹ, những cánh đào mỏng manh rơi xuống chiếc xiêm y của nàng.
"Không sao, cuộc đời ta có được vị bằng hữu như ngươi coi như cũng tốt." Nàng nhoẻn miệng cười khiến hắn không khỏi xuyến xao, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, 9 vạn năm rồi hắn mới được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thuần khiết từ một nữ tử như này, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, số trời đã định.
"Ngươi thật lòng coi ta là bằng hữu?" Hắn nghi ngờ hỏi nàng, mặc dù nàng chẳng mảy may biết gì về hắn, vậy mà lại động lòng cho hắn chỗ ăn, ở, cứu giúp hắn, thật khiến người ta không khỏi sinh nghi mà, rốt cuộc mục đích là gì?
"Đúng vậy, chúng ta đều là những người bạn, ta và ngươi, cả A Mộc nữa."
Hắc Long rung nhẹ hàng mi đen tuyền, nhẹ nhàng gỡ mảnh hoa đào vương trên tóc Thiên Ý rồi mỉm cười.
"Kiểu gì ngươi chết rồi ta cũng sẽ gặp lại ngươi, chúng ta sẽ cùng là bằng hữu."
"Thật sao? Sao lời của ngươi chẳng đáng tin cậy gì hết vậy?"
Hắc Long lôi ra trong vạt áo một chiếc vòng bằng cẩm thạch nhẹ nhàng đeo nó vào tay nàng. Chiếc vòng thoạt nhìn sơ thì bình thường nhưng nếu để ý kĩ thì vô cùng tinh xảo, phía trên có khắc hai chữ "Hắc Long" vô cùng uy nghi.
"Nếu sau này có việc gì cứ đến tìm ta, có vật này minh giám, ngươi không phải lo."
"Vậy thì ta yên tâm rồi." Nụ cười của nàng tươi thật tươi như mùa xuân đang đến, ấm áp như mùa thu vậy, thật khiến hắn không khỏi rời mắt.
Hắc Long nhẹ nhàng làm phép cho khúm hoa xung quanh nở rộ, cây đào già như đang vui vẻ hát ca cùng gió, đám bướm đủ loại màu cũng đâu chịu thua, đột nhiên chim đâu bay tới hót vang cả một vùng trời, những âm thanh vui nhộn, rộn ràng này sẽ khiến Thiên Ý chẳng bao giờ quên được, những khoảnh khắc tuyệt đẹp này mãi mãi hằn sâu trong tâm trí nàng.
"Tiểu Hắc Long, ngươi thật là giỏi." Nàng cười toe toét nhìn hắn rồi lôi hắn ra nhảy múa cùng nàng.
"Thích không?" Hắn chỉ mỉm cười, đứng lặng một góc.
"Thích chứ, thích lắm. Lần sau làm cho ta nữa nha."
Hắc Long không đáp chỉ im lặng dõi ánh mắt theo nàng, nhìn nàng hoạt bát, vui vẻ thế này khiến trong lòng hắn cũng vui lây theo.
/8
|