Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Chương 23

/102


Rốt cuộc đợi đến khi tiền sảnh có người gọi bưng món ăn lên, ta đã đói bụng đến mức hoa mắt choáng váng đầu, nhất là khi nhìn một đống thức ăn mỹ vị hoa lệ trước mặt mà không thể ăn được, cảm giác hết sức đau khổ.

Bọn nha hoàn sửa sang lại thoả đáng, người này đi sau người kia bưng thức ăn nối đuôi nhau tiến vào tiền sảnh. Ta đi theo phía sau Oánh Oánh, cảm thấy trong lòng hết sức khó chịu, tại sao mâm của người khác bưng đều là thịt cá, mâm ta bưng lại là dưa chuột xào với súp lơ, cho dù ta có muốn cướp cái mâm này chạy trốn cũng không đủ no bụng.

Lại thêm đường sao mà xa như vậy, ta cũng sắp bưng không nổi nữa rồi, sau khi rẽ vào bảy tám khúc quanh, cuối cùng đã tới tiền sảnh.

Có cơn gió nhẹ lưu luyến thổi qua, mang theo âm thanh của tiền sảnh, tiếng cười nói không dứt bên tai.

Đúng là giang hồ a, ta than một tiếng trong lòng.

Trận chiến này có thể nói là long trọng chưa từng có, bọn nha hoàn đi qua đi lại quanh bàn tiệc, ta đột nhiên không biết, món ăn trong tay mình ăn phải đặt ở đâu trên bàn. Những vị công tử hào hoa phong nhã nhẹ lay động cây quạt trong tay, thô lỗ ầm ĩ cười to, những cô gái xinh đẹp tuyệt trần mềm mại tinh xảo, những nữ hiệp anh khí bức người nâng chén nâng ly. Ta không khỏi bị cảnh náo nhiệt này hấp dẫn, mải nhìn quanh vẻ mặt mọi người, đột nhiên đụng trúng một người, cái mâm trên tay suýt chút nữa rớt xuống.

Ta ngẩng đầu, màu áo đỏ đập vào mắt. Người nọ thân hình cao lớn, khí độ xuất trần, đeo một cái mặt nạ bạch ngọc che mặt, nhưng cả người hắn dường như cũng tỏa sáng như ngọc. Trái tim ta nhảy thót lên, vội vàng nói: “Xin lỗi…”.

Người nọ cúi đầu cười, tay phải sờ lên mặt nạ, như thể muốn cởi xuống, đột nhiên bóng người trở nên mơ hồ, có bụi đất bay vào mắt ta, ta chớp mắt một cái thì đã không còn bóng dáng.

Tay áo đỏ phật qua gương mặt của ta, hơi thở tang thương kia, mang theo một chút mùi thơm.

“Dạ Kiếm Ly!”, ta thất thanh kêu lên, đuổi theo mấy bước về phía trước.

Nhưng nơi này đã không còn bóng dáng áo đỏ đó…

Thân thủ tuyệt thế, dường như chưa từng tồn tại trong bữa tiệc náo nhiệt này.

Có không ít người quăng ánh mắt kỳ quái về phía ta, ta ngơ ngác, đột nhiên nhớ ra, Dạ Kiếm Ly từng nói muốn tới Đại Hội Anh Hùng, cho nên người mới vừa rồi nhất định là hắn! Ta điên cuồng nhìn quanh bốn phía, nhiều cao thủ như thế, lại không có ai phát hiện ra tên kia sao?!

Trong lòng ta hỗn loạn, hoàn toàn không để ý bọn nha hoàn đã lui ra ngoài, chỉ còn một mình ta trở thành tiêu điểm của mọi người.

Chờ đến khi ta lấy lại tinh thần, trên đại hội đã hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn ta.

Ta đờ người, chỗ này mới vừa rồi không phải là đang ồn ào náo náo nhiệt nhiệt sao, sao tự dưng lại…

“Vị cô nương này không chịu rời đi, nhất định có chuyện vui cho mọi người”. Một gã mũi to xấu xí cười cười, giọng nói có chút quen thuộc, có vẻ như muốn giúp ta giải vây, “Món ăn trong tay cô nương tên gọi là gì?”.

Dưa chuột xào với súp lơ, có thể đặt tên là gì đây… Ta há nửa miệng nhìn hắn, ra vẻ yếu đuối.

“Tiểu Thúy Hoa Tử!”, một giọng nói khác mừng rỡ vang lên.

“Tên rất hay!”, gã xấu xí vỗ tay nói: “Dưa chuột và súp lơ lại có cái tên ý cảnh như thế… Tiểu Thúy Hoa Tử… Chậc chậc”.



Mọi người đều giãn chân mày ra, trong đó bao gồm có cả ta. Người có thể gọi ta như vậy chỉ có một, đó chính là tên Niệm Vãn ngu ngốc kia.

Niệm Vãn?! Ta quay đầu nhìn lại.

Vẫn khiến người ta ngạt thở như lần đầu gặp mặt, thiếu niên tuyệt sắc xuất hiện như thiên thần giáng thế, cả người bao phủ ánh vàng chói lọi.

Chỉ có điều thiên thần này đang đứng bên cạnh lão Tiêu Kiến Nhân, vẻ mặt hớn hở nhìn ta, nhanh chóng làm cho bao nhiêu cô gái trong hội trường bắn tới ánh mắt mông lung cùng nụ cười dâm đãng. Ta lập tức bắt lấy cơ hội nhảy sang một góc, thành công không làm cho bất kỳ kẻ nào chú ý.

Tiêu Kiến Nhân giới thiệu với quần hùng: “Vị này là Niệm Vãn công tử, những ngày gần đây đang làm khách ở nhà tại hạ”.

Một câu nói mặc dù chưa làm rõ thân phận của Niệm Vãn, nhưng nghe giọng nói của Tiêu Kiến Nhân kính cẩn như vậy, mọi người liền hiểu Niệm Vãn có lai lịch lớn, cho nên lập tức tiến lên nịnh bợ, ánh mắt mê đắm, người nối tiếp người không dứt.

Áo đỏ áo đỏ, ta vội vàng rảo quanh, đột nhiên ta kịp nhận ra, ta tìm hắn làm cái quái gì chứ.

Người này giảo hoạt như hồ ly, lại khẩu thị tâm phi a…

Trong lòng ta cứng rắn quyết định, sống chết gì cũng không thừa nhận ta muốn gặp Dạ Kiếm Ly.

“Các chủ Thanh Phong Các đến”.

Quần hùng đột nhiên ngưng động tác, giống như bị khóa lại trong yên lặng.

Có tiếng bước chân từ xa đến gần, sau đó, một thân ảnh mặc áo màu xám tro đập vào tầm mắt.

“Kẻ hèn này tới muộn, các vị anh hùng, thật xin lỗi”, giọng nói mềm mại ngọt ngào này, từ sau hôm bỏ nhà đi, ta luôn luôn nhung nhớ.

Tiểu Hồng!

Ta cơ hồ muốn bật thốt lên, nhưng Tiểu Hồng không có nhìn về phía ta.

Quần hùng lại trở nên si mê, nhất là Niệm Vãn, vẻ mặt kia giống như là uống phải thuốc kích thích.

Tiểu Hồng mỏng manh cười khanh khách, thanh lệ không gì sánh được, ta đứng từ xa nhìn nàng, trong lòng chỉ cảm thấy vui mừng nói không ra lời.

Các chủ Thanh Phong Các thần bí nhất giang hồ xuất hiện ở Đại Hội Anh Hùng, là một tin tức nặng cân đến cỡ nào, ta nhìn thấy được bọn mật thám tình báo giang hồ kích động đến rơi nước mắt, nắm chặt cán bút đến mức sắp gãy đôi.

Nếu như ta đem tin tức cuộc sống riêng tư của mình bán cho bọn họ thì sao, ta đột nhiên nghĩ đến chuyện này, không chừng có thể gom về một khoản doanh thu kha khá… Hơn nữa còn có tin tức của môn chủ Triêu Thánh Môn Tư Mã Hiển Dương, Lệ Nhân Lệ Đao Dạ Kiếm Ly, siêu cấp mỹ nam Niệm Vãn, Túc Sát và sát thủ Poker… Oa ha ha, nhìn đâu cũng thấy cơ hội kinh doanh kiếm lời, quen biết nhiều người nổi tiếng thật là tốt quá.

Trải qua một màn hàn huyên khách sáo, mọi người rốt cuộc ngồi xuống, Tiêu Kiến Nhân bắt đầu nói một chút chuyện linh tinh đơn giản như là hiện trạng các bang phái trên giang hồ tranh cãi với nhau có thể cho lão ra mặt giải hòa hay không, hay là phái nào lợi hại, rồi lại anh hùng thiếu niên này rất có tiền đồ sau này ngôi vị của ta nhất định là của cậu, … Ta nghe mà buồn ngủ, nếu như lão đã muốn mời Thanh Phong Các, như vậy nhất định không thể đột nhiên nói ra chuyện mà ta có hứng thú, tinh thần ta buông lỏng, bụng lại bắt đầu kêu rột rột, ta thật đói a.

Đột nhiên một người cười nói: “Mộ Dung huynh gần đây có khỏe không?”.

Giọng nói này là của Tư Mã Hiển Dương, ta nhìn theo tiếng nói, trong lòng sợ hãi than một tiếng, không thể nào…

Tư Mã Hiển Dương vẫn cải trang thành Lương Phi Yến, hóa ra cũng chính là gã mũi to xấu xí vừa nãy giúp ta giải vây, ta đã nói giọng của gã nghe rất quen mà, có điều vừa rồi trong lòng căng thẳng quá nên ta cũng không nghĩ ra.

Trong bữa tiệc, một gã trung niên cất cao giọng nói: “Đương nhiên không tệ, Mộ Dung gia đã trừ được đại họa đáng lo nhất”.

Đại họa đáng lo nhất? Đại họa đáng lo nhất của Mộ Dung gia không phải là Diệp Vô Trần sao?! Tim ta đột nhiên thót lên, chỉ mong dự cảm xấu trong lòng kia là sai.

“Hừm? Vậy thì thật là đáng mừng nha”.

Nghe điệu bộ của Tư Mã Hiển Dương, anh ta chính là biết rõ còn cố hỏi. Chẳng lẽ khi ta ở chung với anh ta, Diệp Vô Trần đã xảy ra chuyện, còn anh ta thì giấu giếm không nói cho ta sao?!

Ta âm thầm suy nghĩ lung tung, mọi người trong bữa tiệc đều đang ăn uống linh đình, tiếng chén đũa không ngừng vang bên tai, đáng tiếc là ta đã rối đến mức không còn đói bụng. Đột nhiên một người khẽ cười bên tai ta, nói: “Tiểu Thúy Hoa Tử, đang suy nghĩ gì mà sắc mặt tệ như vậy?”.

Ta lại một lần nữa trở thành tiêu điểm của mọi người, nhưng lần này chủ yếu là ánh mắt ghen tỵ của các hiệp nữ. Ta lướt mắt qua đám đông, nhìn thấy một đôi mắt trong trẻo đang nhìn thẳng ta, là Tiểu Hồng!

Nhưng nàng chỉ nhìn ta, trong ánh mắt không có niềm vui mừng, cũng không có đố kỵ.

Trong lòng ta chợt lạnh, nàng… Chỉ là giả vờ thôi phải không?

Lúc này có người nhắc tới Tuyệt Địa tiên nhân, Tiêu Kiến Nhân ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt kính cẩn, “Sư phụ ta ngài ấy không để ý tới thế tục, ta tất nhiên không dám quấy rầy”.

Lão lại là đệ tử của Tuyệt Địa tiên nhân? Vậy không phải chính là sư huynh của Dạ Kiếm Ly sao?!

“Nói tới đây, sư phụ từng cho sư đệ xuống núi tới dự Đại Hội Anh Hùng, nhưng sao vẫn còn chưa tới…”.

“Sư huynh, ta tới từ sớm rồi!”.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, thiếu niên đeo mặt nạ bạch ngọc xuất hiện trên nóc nhà, hồng y lẫm liệt, tóc đen tung bay.

Khí thế không ai sánh bằng.

Dạ Kiếm Ly.


/102

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status