Nguyên Nguyên, Em Là Của Tôi

Chương 1 - Chương 1

/35


Chuyến bay từ Sydney về Thượng Hải vừa hạ cánh, cô liền đưa mắt nhìn xung quanh.

Chà! Cảnh vật không có gì thay đổi. Bầu trời hôm nay thật đẹp, như tâm trạng của người con gái được trở về nhà vậy. Ngó nghiêng một lúc không thấy bóng dáng của tri kỉ An An, cô thầm nghĩ : “ Người bạn tốt này chẳng lẽ quên mất hôm nay mình về nước sao “. Bỗng sau lưng cô vang lên tiếng gọi thật to. Quay đầu lại thấy An An, cô vô cùng hạnh phúc.

Cả quãng đường về, câu chuyện của cô và An An chỉ xoay quanh trường học cô sắp chuyển tới và những công việc cô đã làm ở Sydney. Nhìn thấy nụ cười của cô bạn thân, Thảo Nguyên cảm thấy mệt mỏi sau chuyến bay đã giảm đi rất nhiều.

Việc đầu tiên sau khi về nước cô nên làm vẫn là về nhà. Cô bấm chuông, bố và mẹ liền háo hức chạy tới mở cửa. Sau màn hỏi thăm thắm thiết, họ cùng nhau vào nhà, chuẩn bị cho bữa tối.

Trong bữa ăn, bố hỏi cô rất nhiều chuyện, quan trọng nhất vẫn là câu chuyện về cô và người bạn trai “ lời đồn “ ở nước ngoài. Cô chỉ mỉm cười, tặc lưỡi cho qua. Bố cô lại nói:

- Bố đã xin cho con vào Trung học Thần Hi. Có thể học cùng Tiểu An, cũng ngay gần nhà, tiện đi lại. Hai ngày nữa sẽ tới nhập học.

Mặc dù hơi vội vã, nhưng khi nghĩ đến những người bạn mới, môi trường mới, Thảo Nguyên lại vô cùng háo hức.

Ăn xong, cô thu dọn mâm bát rồi mở laptop. Check in facebook một lát, cô quyết định ra ngoài đi dạo. Tiết trời se lạnh ở nơi đây khiến cô cảm thấy vô cùng thích thú. Cũng đã một năm cô không trở về nơi này, quả là không có gì khác biệt.

Đang miên man với những suy nghĩ thì Tiểu Nguyên nghe thấy tiếng ồn ào phía trước. Cô thật sự rất ghét những ai phá hỏng suy nghĩ của cô. Tiến lại gần đám ồn ào, cô nhìn thấy rất nhiều tên cao to bặm trợn đang vây đánh một nam sinh. Cô trước giờ chưa từng thấy đánh nhau, vậy nên càng không biết làm thế nào trong hoàn cảnh này. Cứu giúp không thể, bỏ đi cũng không đành. Chẳng lẽ gọi An An? Không, giờ này Tiểu An có lẽ đã đánh một giấc êm ru rồi, ngày hôm nay cô đã làm phiền Tiểu An quá nhiều. Thấy tình hình không thể suy nghĩ thêm, cô đành liều mình chạy tới can ngăn những tên bặm trợn :

- Dừng tay!

Quả nhiên bọn họ đều dừng lại. Cô cảm thấy lời nói của mình thật có uy lực, nhưng lại dần sợ hãi khi cả lũ bọn họ đang tiến tới phía cô:

- Mày là con nào?

Đầu chưa kịp nghĩ thêm gì cô đã thấy có một bàn tay rất nhanh kéo mình chạy đi. Là chàng trai ban nãy, hắn đã nhanh nhảu lúc bọn họ không để ý kéo cô chạy thoát. Đằng sau lưng cô, những tên bặm trợn vẫn đang đuổi theo. Chạy một hồi, cô cùng chàng trai kia núp sau một cái cây to. Giữa bóng tối mập mờ, hắn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cô toát ra. Cảm nhận được đôi mắt long lanh đang nhìn hắn. Cảm nhận được nhịp thở gấp phát ra. Giây phút ấy thật sự như đã ngừng trôi. Thấy bên ngoài có vẻ yên tĩnh, cô đứng lên, kéo hắn ra ngoài, khẽ bảo:

- Không sao rồi. Chúng ta ra ngoài thôi.

Hắn đứng nhìn cô một hồi lâu, nói một câu ngắn gọn rồi rất nhanh chạy đi:

- Cảm ơn cô! Ơn này nhất định sẽ báo!

/35

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status