Ông Ngụy nghiêm khắc dặn, Bà Ngụy đành lén để con cả dẫn con hai về nhà.
Trần Huyên nhớ lại, tuy Ông Ngụy không nghiêm khắc, Ngụy Niên vẫn về nhà, chớp mắt là đến tết, nếu ăn tết anh ta không về, theo tính tình của ông cụ, Ngụy Niên chắc chắn không cần về luôn.
Chạng vạng Ngụy Niên về, từ dưới bếp Trần Huyên bưng lên một mẹt bánh bao hấp nhân cải trắng, hơi nước từ bánh bao mới hấp bốc lên, mắt Trần Huyên nhắm lại, cho dù ngăn cách bởi lớp dày hơi nước, Trần Huyên vẫn thấy rõ ràng ánh mắt đầy địch ý của Ngụy Niên năm kia. Trong mắt Ngụy Niên không che giấu ghen ghét, qua nhiều năm không thấy ánh mắt như vậy, giờ gặp lại, không còn chua xót như ngày xưa. Trần Huyên liếc mắt nhìn Ngụy Niên. Ngụy Niên là tướng mạo điển hình của người Ngụy gia, tương đối giống Ngụy Thì, dáng vóc tuấn đĩnh, mày rậm sống mũi cao, làn da trắng trời sinh, mặc bộ Trung Sơn màu xám đang lưu hành đương thời. Không tính chán ghét trong mắt Ngụy Niên, Trần Huyên tự thấy cô với hắn đều khác nhau một trời một vực, cho dù là gia cảnh hay tướng mạo.
Trần Huyên biết Ngụy Niên không thích, đương nhiên không vội tìm xui xẻo, đặt bánh bao xuống rồi xoay người xuống bếp lấy cháo. Đợi đến khi cô bưng cháo vào nhà ăn thì đã không thấy Ngụy Niên.
Có điều khi Ông Ngụy bắt đầu dùng cơm, Ngụy Niên lại ngồi cùng bàn với cô, sắc mặt anh ta không được tốt lắm.
Ngụy Niên đã về nhà, anh ta ngồi cạnh anh trai Ngụy Thì, tiếp đó là ba đứa nhỏ. Trần Huyên vẫn như cũ ngồi ghế cuối.
Bà Ngụy nói một câu với thằng hai, “Mai a Huyên lại mặt, bánh trái tôi đã đặt mua ở thôn Đạo Hương, sáng mai anh đưa vợ anh đi. Để chú thím nhà a Huyên nếm thử.”
Ngụy Niên hừ một tiếng, Ông Ngụy trầm mặt, hỏi anh, “Lỗ tai anh điếc à?”
Ngụy Niên kìm nén đáp, “Con biết rồi.”
Trần Huyên hòa nhã cầm bánh cắn một miếng, nhân bánh cải trắng với thịt ở quê tết mới được ăn, ở nhà họ Ngụy lại là cơm canh tầm thường. Nhà chồng có tiền, chồng anh tuấn, Trần Huyên đúng là tu phúc tám đời mới có mối hôn nhân tốt này.
Quả thật là hôn nhân tốt nhưng phúc lớn vậy, cô không nhận nổi.
Trần Huyện rũ mắt xuống ăn bánh bao với cháo, không liếc nhìn Ngụy Niên một cái.
Ngụy Niên cũng như vậy.
Sau khi ăn xong, Trần Huyên cùng chị dâu cả thu thập bát đũa. Lý thị luôn thiện tâm, ngăn cản Trần Huyên, lặng lẽ nói với cô, “Chú hai trở lại, em về phòng đi, hai người trò chuyện. Việc này một mình chị làm được.”
Trần Huyện múc một chậu nước lạnh, thêm chút nước ấm, đem bát đũa bỏ vào, cười nói, “Còn nhiều thời gian để nói chuyện, không vội.” Giúp chị dâu cả rửa sạch bát đũa, qua phòng lão thái thái thấy bà không phân phó gì, Ông Ngụy cũng nói, “Sớm đi nghỉ đi.” Trần Huyên mới trở về phòng.
Ngụy Niên không có trong phòng, Trần Huyên mở tủ quần áo, thấy không có quần áo của anh. Cô lắc đầu, không nói gì thổi đèn đi ngủ sớm.
Ngày thứ hai, sau bữa sáng Ông Ngụy nói với Ngụy Niên cùng Trần Huyên lại mặt, đợi Ông Ngụy cất bước, Trần Huyên mang đồ theo Ngụy Niên ra cửa. Ngụy Niên vừa thấy Trần Huyên là khó chịu, bước chân đi vừa lớn vừa nhanh.
Trần Huyên không theo kịp, nhất thời bị anh bỏ xa một đoạn.
Đợi qua hai con ngõ nhỏ, Trần Huyên hoàn toàn không thấy Ngụy Niên. Cô biết, cô vĩnh viễn không theo nổi bước chân của anh.
Ngụy Niên anh tuấn như vậy, có tài cán, cao không thể chạm.
Không thể trèo cao, không bằng không trèo.
Mặc dù cô không thấy Ngụy Niên nhưng cũng biết chỗ ở của chú thím, vì thế Trần Huyên từ từ cước bộ. Không lâu thì thấy Ngụy Niên giận giữ đi tới, nói ngay một câu, “Cô đi đâu vậy?”
Trần Huyên nhìn anh, chậm rãi nói, “Anh đi quá nhanh, tôi theo không kịp nên đi chậm lại.”
Ngụy Niên hoàn toàn không nghĩ tới vừa rồi mình đi quá nhanh, trái lại lửa giận đổ hết lên đầu cô, “Theo không kịp thì nói với tôi một câu, cô câm à?”
Trần Huyên biết, Ngụy Niên bình thường không phải người như vậy, anh thật sự không thích cô, ghét cô nên mới thế. Năm đó, khi Ngụy Niên biết cô về quê, đối xử với cô vừa khách khí lại thân thiện. Cho nên mẫu thuẫn giữa cô và Ngụy Niên chính là từ cuộc hôn nhân này. Trần Huyên không muốn Ngụy Niên đỏ mặt tía tai ồn ào, cũng không nguyện ý thấy Ngụy Niên mặt lạnh, cô nói khẽ, “Ngụy Niên, tôi biết anh xem thường tôi. Kỳ thật tôi cũng biết không xứng với anh, thời điểm thích hợp, hai chúng ta không thể thật sự ở cùng thì nói với hai vị lão nhân một tiếng, tôi sẽ về quê sống cuộc sống của tôi. Anh thấy thế nào?”
Ngụy Niên đang nổi giận, vừa nghe lời Trần Huyên nói ra, anh lập tức như bị hạ chú, cả người hạ hỏa thở gấp, hoài nghi nhìn về phía cô, hỏi cô, “Thật à?”
T
rần Huyên gật đầu, “Tôi sớm biết không xứng với anh. Cha mẹ tôi đều mất rồi. Tôi không muốn không gả, chú thím có thể cho là đầu óc tôi có bệnh. Đợi trưởng bối biết chúng ta thật sự không thể ở cùng nhau, sẽ không miễn cưỡng.”
Tuy Ngụy Niên chướng mắt Trần Huyên nhưng cô nói vậy, anh đáp,” Đây không phải chuyện xứng hay không, hai chúng ta không quen biết. Tôi không biết cô thích gì, cô cũng không. Hôn nhân môn đăng hậu đối phong kiến nặng quá. Thanh niên bây giờ không nên vậy, còn em bé gì chứ, tầm thường! Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Ngụy Niên cẩn thận lấy đồ trong tay Trần Huyên, “Con gái các cô không đi nhanh cũng không sao. Cô không biết đâu, tôi vừa quay đầu lại không thấy cô, sợ mồ hôi lạnh đầy người, còn nghĩ cô bỏ đi đấy.”
Trần Huyên cười, “Đi làm sao được.”
Sau khi Trần Huyên nói sẽ rời khỏi Ngụy gia, trong lòng Ngụy Niên quả thực như mây đen gặp trăng sáng, nghĩ lại mới thấy Trần Huyên tuy là gái nông thôn nhưng hiểu lý lẽ. Anh hòa khí nói với cô, “Cô vừa tới Bắc Kinh, sợ không biết đường đi ở đây.” Chu đáo dẫn Trần Huyên tới nhà Lý trưởng quỹ.
Đến nơi, Ngụy Niên càng hòa thuận, đối đãi với chú thím Trần vô cùng tốt, còn kêu bà Lý cầm đồng đại dương kêu tiệc rượu bên ngoài cho bữa trưa. Thím Trần thấy cháu rể ôn tồn, kéo Trần Huyên ra nói riêng, hỏi cháu rể có đối tốt với cô hay không.
Trần Huyên trả lời, “Đều tốt ạ.”
Thím Trần vỗ vỗ tay Trần Huyên, mặt mày hớn hở, “Thím biết con có phúc, sau này đừng quên giúp em trai em gái con.” Lời này chính là chỉ em trai em gái họ con chú thím rồi.
Trần Huyên vốn ít lời, thím nói gì, cô cũng chỉ gật đầu rồi im lặng.
Ngụy Niên nhiều việc, ăn xong ngồi chơi một lát rồi gọi Trần Huyên cùng về. Chú thím Trần tiễn đến cửa, Chú Trần nói, “Sáng mai chú thím về với ông bà rồi. A Huyên sống tốt với A Niên, chăm sóc cậu ấy cho tốt, cả đời con đều hưởng phúc khí.”
Thím Trần phụ họa, “Đúng vậy, vợ chồng son sống tốt.”
Trần Huyên không nói, Ngụy Niên cười khéo léo nói, “Chúng con nhỡ rõ, chú thím hai người vào nhà đi.”
Chú thím Trần trông bọn họ đi xa mới về phòng.
Ngụy Niên trực tiếp gọi xe kéo cùng Trần Huyên ngồi xe trở về. Trên đường còn hỏi cô,
“Trước kia cô chưa từng ngồi xe kéo à?”
Không chỉ trước kia, hai đời của cô cũng chưa ngồi qua, vừa ngồi lên, Trần Huyên lo lắng hai tay kéo căng, ngón tay bóp chặt vào nhau, Ngụy Niên xoay người an ủi cô, “Không sao, cực vững chắc, cô đừng lo quá. Trần Huyên lại càng căng thẳng.
Về đến nhà, Trần Huyên cứng người không động được, Ngụy Niên đành giúp cô xuống xe. Ngụy Niên cười, “Cô thật là…có vậy thôi cũng sợ. Trong thành phố có tàu điện, ô tô, về sau ngồi cô có sợ không?”
Trần Huyên tự nhủ, về sau tôi đều lao động trong nhà anh, có được ra ngoài ngồi tàu điện, ô tô gì chứ.
Ngụy Niên trả tiền xe, đỡ Trần Huyên vào cửa, Ngụy Kim ở hành lang dưới hiên nhặt giày đứa nhỏ, thấy hai người trở về, khóe môi khẽ nhếch, cười nói, “Sao lại đỡ về thế kia? Em dâu về lại mặt thấy mệt à?”
Ngụy Niên đáp, “Cô ấy lần đầu ngồi xe kéo không quen.”
Ngụy Kim nói, “Có vài bước đường còn ngồi xe kéo, phí tiền.”
“Chị quản tôi tiêu tiền làm gì, mà chị tính ở nhà mẹ đẻ qua năm à? Chị còn chưa về nhà chồng là sao?” Ngụy Niên đáp trả chị lớn Ngụy Kim hai câu, Ngụy Kim không chịu, cáo trạng lên Bà Ngụy, “Mẹ nghe xem, giờ không phải thằng bé làm đương gia mà nó đã muốn đuổi con đi kìa!”
“Không phải tôi đuổi chị đi, con dâu không được ở nhà mẹ đẻ quá 23, nay đã là mùng 10 tháng chạp, chị ở đến 23 cũng không liên quan đến tôi nhé! Tôi chỉ sợ lúc đó sắc mặt nhà chồng chị khó coi thôi!” Ngụy Niên đưa Trần Huyên về phòng, ở trong sân nói với Bà Ngụy,
“Mẹ, con còn có việc ở cửa hàng, phải đi rồi.”
“Đi đi, sáng mai đưa chị con về nhà chồng.”
“Con không rảnh!” Ngụy Niên giải quyết được cuộc hôn nhân, tâm tình tốt đến cửa hàng làm việc.
Bà Ngụy nói với Ngụy Kim, “Con thấy lạ không, buổi sáng em con mặt nặng mày nhẹ, cha nó còn mắng nó vài câu. Lại mặt xong liền vui vẻ như vậy.”
Ánh mắt Ngụy Kim chợt lóe, thấp giọng nói với mẹ, “Mẹ đừng thấy em dâu hai bày dáng vẻ quê mùa ngày thường, con thấy cô ta có tâm cơ đấy. Chẳng lẽ mẹ không phát hiện ra, em hai còn đỡ cô ta vào cửa, làm bộ làm tịch.”
“Không phải là vì ngồi xe kéo lần đầu nên sợ sao?”
“Mẹ, lời này mẹ cũng tin. Ngày thường cô ta làm ruộng, rắn, côn trùng, chuột, kiến đều thấy cả, ngồi xe kéo mà sợ? Chẳng qua là lừa thằng nhỏ ngốc kia thôi.”
Bà Ngụy nghe con gái xúi bẩy liền thấy con dâu hai tâm cơ, có điều bà vẫn nói, “Vốn a Niên không vừa ý cuộc hôn nhân này, kệ nó hồi tâm thế nào. Dù sao quay về là tốt rồi.”
Cuối cùng bà vẫn ngóng trông con trai và con dâu hòa thuận.
Ngụy Kim hừ nhẹ, không nói thêm.
Trần Huyên nhớ lại, tuy Ông Ngụy không nghiêm khắc, Ngụy Niên vẫn về nhà, chớp mắt là đến tết, nếu ăn tết anh ta không về, theo tính tình của ông cụ, Ngụy Niên chắc chắn không cần về luôn.
Chạng vạng Ngụy Niên về, từ dưới bếp Trần Huyên bưng lên một mẹt bánh bao hấp nhân cải trắng, hơi nước từ bánh bao mới hấp bốc lên, mắt Trần Huyên nhắm lại, cho dù ngăn cách bởi lớp dày hơi nước, Trần Huyên vẫn thấy rõ ràng ánh mắt đầy địch ý của Ngụy Niên năm kia. Trong mắt Ngụy Niên không che giấu ghen ghét, qua nhiều năm không thấy ánh mắt như vậy, giờ gặp lại, không còn chua xót như ngày xưa. Trần Huyên liếc mắt nhìn Ngụy Niên. Ngụy Niên là tướng mạo điển hình của người Ngụy gia, tương đối giống Ngụy Thì, dáng vóc tuấn đĩnh, mày rậm sống mũi cao, làn da trắng trời sinh, mặc bộ Trung Sơn màu xám đang lưu hành đương thời. Không tính chán ghét trong mắt Ngụy Niên, Trần Huyên tự thấy cô với hắn đều khác nhau một trời một vực, cho dù là gia cảnh hay tướng mạo.
Trần Huyên biết Ngụy Niên không thích, đương nhiên không vội tìm xui xẻo, đặt bánh bao xuống rồi xoay người xuống bếp lấy cháo. Đợi đến khi cô bưng cháo vào nhà ăn thì đã không thấy Ngụy Niên.
Có điều khi Ông Ngụy bắt đầu dùng cơm, Ngụy Niên lại ngồi cùng bàn với cô, sắc mặt anh ta không được tốt lắm.
Ngụy Niên đã về nhà, anh ta ngồi cạnh anh trai Ngụy Thì, tiếp đó là ba đứa nhỏ. Trần Huyên vẫn như cũ ngồi ghế cuối.
Bà Ngụy nói một câu với thằng hai, “Mai a Huyên lại mặt, bánh trái tôi đã đặt mua ở thôn Đạo Hương, sáng mai anh đưa vợ anh đi. Để chú thím nhà a Huyên nếm thử.”
Ngụy Niên hừ một tiếng, Ông Ngụy trầm mặt, hỏi anh, “Lỗ tai anh điếc à?”
Ngụy Niên kìm nén đáp, “Con biết rồi.”
Trần Huyên hòa nhã cầm bánh cắn một miếng, nhân bánh cải trắng với thịt ở quê tết mới được ăn, ở nhà họ Ngụy lại là cơm canh tầm thường. Nhà chồng có tiền, chồng anh tuấn, Trần Huyên đúng là tu phúc tám đời mới có mối hôn nhân tốt này.
Quả thật là hôn nhân tốt nhưng phúc lớn vậy, cô không nhận nổi.
Trần Huyện rũ mắt xuống ăn bánh bao với cháo, không liếc nhìn Ngụy Niên một cái.
Ngụy Niên cũng như vậy.
Sau khi ăn xong, Trần Huyên cùng chị dâu cả thu thập bát đũa. Lý thị luôn thiện tâm, ngăn cản Trần Huyên, lặng lẽ nói với cô, “Chú hai trở lại, em về phòng đi, hai người trò chuyện. Việc này một mình chị làm được.”
Trần Huyện múc một chậu nước lạnh, thêm chút nước ấm, đem bát đũa bỏ vào, cười nói, “Còn nhiều thời gian để nói chuyện, không vội.” Giúp chị dâu cả rửa sạch bát đũa, qua phòng lão thái thái thấy bà không phân phó gì, Ông Ngụy cũng nói, “Sớm đi nghỉ đi.” Trần Huyên mới trở về phòng.
Ngụy Niên không có trong phòng, Trần Huyên mở tủ quần áo, thấy không có quần áo của anh. Cô lắc đầu, không nói gì thổi đèn đi ngủ sớm.
Ngày thứ hai, sau bữa sáng Ông Ngụy nói với Ngụy Niên cùng Trần Huyên lại mặt, đợi Ông Ngụy cất bước, Trần Huyên mang đồ theo Ngụy Niên ra cửa. Ngụy Niên vừa thấy Trần Huyên là khó chịu, bước chân đi vừa lớn vừa nhanh.
Trần Huyên không theo kịp, nhất thời bị anh bỏ xa một đoạn.
Đợi qua hai con ngõ nhỏ, Trần Huyên hoàn toàn không thấy Ngụy Niên. Cô biết, cô vĩnh viễn không theo nổi bước chân của anh.
Ngụy Niên anh tuấn như vậy, có tài cán, cao không thể chạm.
Không thể trèo cao, không bằng không trèo.
Mặc dù cô không thấy Ngụy Niên nhưng cũng biết chỗ ở của chú thím, vì thế Trần Huyên từ từ cước bộ. Không lâu thì thấy Ngụy Niên giận giữ đi tới, nói ngay một câu, “Cô đi đâu vậy?”
Trần Huyên nhìn anh, chậm rãi nói, “Anh đi quá nhanh, tôi theo không kịp nên đi chậm lại.”
Ngụy Niên hoàn toàn không nghĩ tới vừa rồi mình đi quá nhanh, trái lại lửa giận đổ hết lên đầu cô, “Theo không kịp thì nói với tôi một câu, cô câm à?”
Trần Huyên biết, Ngụy Niên bình thường không phải người như vậy, anh thật sự không thích cô, ghét cô nên mới thế. Năm đó, khi Ngụy Niên biết cô về quê, đối xử với cô vừa khách khí lại thân thiện. Cho nên mẫu thuẫn giữa cô và Ngụy Niên chính là từ cuộc hôn nhân này. Trần Huyên không muốn Ngụy Niên đỏ mặt tía tai ồn ào, cũng không nguyện ý thấy Ngụy Niên mặt lạnh, cô nói khẽ, “Ngụy Niên, tôi biết anh xem thường tôi. Kỳ thật tôi cũng biết không xứng với anh, thời điểm thích hợp, hai chúng ta không thể thật sự ở cùng thì nói với hai vị lão nhân một tiếng, tôi sẽ về quê sống cuộc sống của tôi. Anh thấy thế nào?”
Ngụy Niên đang nổi giận, vừa nghe lời Trần Huyên nói ra, anh lập tức như bị hạ chú, cả người hạ hỏa thở gấp, hoài nghi nhìn về phía cô, hỏi cô, “Thật à?”
T
rần Huyên gật đầu, “Tôi sớm biết không xứng với anh. Cha mẹ tôi đều mất rồi. Tôi không muốn không gả, chú thím có thể cho là đầu óc tôi có bệnh. Đợi trưởng bối biết chúng ta thật sự không thể ở cùng nhau, sẽ không miễn cưỡng.”
Tuy Ngụy Niên chướng mắt Trần Huyên nhưng cô nói vậy, anh đáp,” Đây không phải chuyện xứng hay không, hai chúng ta không quen biết. Tôi không biết cô thích gì, cô cũng không. Hôn nhân môn đăng hậu đối phong kiến nặng quá. Thanh niên bây giờ không nên vậy, còn em bé gì chứ, tầm thường! Cô có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Ngụy Niên cẩn thận lấy đồ trong tay Trần Huyên, “Con gái các cô không đi nhanh cũng không sao. Cô không biết đâu, tôi vừa quay đầu lại không thấy cô, sợ mồ hôi lạnh đầy người, còn nghĩ cô bỏ đi đấy.”
Trần Huyên cười, “Đi làm sao được.”
Sau khi Trần Huyên nói sẽ rời khỏi Ngụy gia, trong lòng Ngụy Niên quả thực như mây đen gặp trăng sáng, nghĩ lại mới thấy Trần Huyên tuy là gái nông thôn nhưng hiểu lý lẽ. Anh hòa khí nói với cô, “Cô vừa tới Bắc Kinh, sợ không biết đường đi ở đây.” Chu đáo dẫn Trần Huyên tới nhà Lý trưởng quỹ.
Đến nơi, Ngụy Niên càng hòa thuận, đối đãi với chú thím Trần vô cùng tốt, còn kêu bà Lý cầm đồng đại dương kêu tiệc rượu bên ngoài cho bữa trưa. Thím Trần thấy cháu rể ôn tồn, kéo Trần Huyên ra nói riêng, hỏi cháu rể có đối tốt với cô hay không.
Trần Huyên trả lời, “Đều tốt ạ.”
Thím Trần vỗ vỗ tay Trần Huyên, mặt mày hớn hở, “Thím biết con có phúc, sau này đừng quên giúp em trai em gái con.” Lời này chính là chỉ em trai em gái họ con chú thím rồi.
Trần Huyên vốn ít lời, thím nói gì, cô cũng chỉ gật đầu rồi im lặng.
Ngụy Niên nhiều việc, ăn xong ngồi chơi một lát rồi gọi Trần Huyên cùng về. Chú thím Trần tiễn đến cửa, Chú Trần nói, “Sáng mai chú thím về với ông bà rồi. A Huyên sống tốt với A Niên, chăm sóc cậu ấy cho tốt, cả đời con đều hưởng phúc khí.”
Thím Trần phụ họa, “Đúng vậy, vợ chồng son sống tốt.”
Trần Huyên không nói, Ngụy Niên cười khéo léo nói, “Chúng con nhỡ rõ, chú thím hai người vào nhà đi.”
Chú thím Trần trông bọn họ đi xa mới về phòng.
Ngụy Niên trực tiếp gọi xe kéo cùng Trần Huyên ngồi xe trở về. Trên đường còn hỏi cô,
“Trước kia cô chưa từng ngồi xe kéo à?”
Không chỉ trước kia, hai đời của cô cũng chưa ngồi qua, vừa ngồi lên, Trần Huyên lo lắng hai tay kéo căng, ngón tay bóp chặt vào nhau, Ngụy Niên xoay người an ủi cô, “Không sao, cực vững chắc, cô đừng lo quá. Trần Huyên lại càng căng thẳng.
Về đến nhà, Trần Huyên cứng người không động được, Ngụy Niên đành giúp cô xuống xe. Ngụy Niên cười, “Cô thật là…có vậy thôi cũng sợ. Trong thành phố có tàu điện, ô tô, về sau ngồi cô có sợ không?”
Trần Huyên tự nhủ, về sau tôi đều lao động trong nhà anh, có được ra ngoài ngồi tàu điện, ô tô gì chứ.
Ngụy Niên trả tiền xe, đỡ Trần Huyên vào cửa, Ngụy Kim ở hành lang dưới hiên nhặt giày đứa nhỏ, thấy hai người trở về, khóe môi khẽ nhếch, cười nói, “Sao lại đỡ về thế kia? Em dâu về lại mặt thấy mệt à?”
Ngụy Niên đáp, “Cô ấy lần đầu ngồi xe kéo không quen.”
Ngụy Kim nói, “Có vài bước đường còn ngồi xe kéo, phí tiền.”
“Chị quản tôi tiêu tiền làm gì, mà chị tính ở nhà mẹ đẻ qua năm à? Chị còn chưa về nhà chồng là sao?” Ngụy Niên đáp trả chị lớn Ngụy Kim hai câu, Ngụy Kim không chịu, cáo trạng lên Bà Ngụy, “Mẹ nghe xem, giờ không phải thằng bé làm đương gia mà nó đã muốn đuổi con đi kìa!”
“Không phải tôi đuổi chị đi, con dâu không được ở nhà mẹ đẻ quá 23, nay đã là mùng 10 tháng chạp, chị ở đến 23 cũng không liên quan đến tôi nhé! Tôi chỉ sợ lúc đó sắc mặt nhà chồng chị khó coi thôi!” Ngụy Niên đưa Trần Huyên về phòng, ở trong sân nói với Bà Ngụy,
“Mẹ, con còn có việc ở cửa hàng, phải đi rồi.”
“Đi đi, sáng mai đưa chị con về nhà chồng.”
“Con không rảnh!” Ngụy Niên giải quyết được cuộc hôn nhân, tâm tình tốt đến cửa hàng làm việc.
Bà Ngụy nói với Ngụy Kim, “Con thấy lạ không, buổi sáng em con mặt nặng mày nhẹ, cha nó còn mắng nó vài câu. Lại mặt xong liền vui vẻ như vậy.”
Ánh mắt Ngụy Kim chợt lóe, thấp giọng nói với mẹ, “Mẹ đừng thấy em dâu hai bày dáng vẻ quê mùa ngày thường, con thấy cô ta có tâm cơ đấy. Chẳng lẽ mẹ không phát hiện ra, em hai còn đỡ cô ta vào cửa, làm bộ làm tịch.”
“Không phải là vì ngồi xe kéo lần đầu nên sợ sao?”
“Mẹ, lời này mẹ cũng tin. Ngày thường cô ta làm ruộng, rắn, côn trùng, chuột, kiến đều thấy cả, ngồi xe kéo mà sợ? Chẳng qua là lừa thằng nhỏ ngốc kia thôi.”
Bà Ngụy nghe con gái xúi bẩy liền thấy con dâu hai tâm cơ, có điều bà vẫn nói, “Vốn a Niên không vừa ý cuộc hôn nhân này, kệ nó hồi tâm thế nào. Dù sao quay về là tốt rồi.”
Cuối cùng bà vẫn ngóng trông con trai và con dâu hòa thuận.
Ngụy Kim hừ nhẹ, không nói thêm.
/5
|