Sau khi trải qua chuyện lần trước, Lộ Diêu trở nên ngoan ngoãn và yên tĩnh hơn nhiều. Ban ngày đi học, buổi tối thi thoảng ngủ lại ký túc xá, còn lại phần lớn thời gian đều là chơi cùng sói xám, cuối tuần về nhà ăn cơm với anh trai… Một chút bất tri bất giác nhoáng cái mà qua hai tháng.
Lộ Diêu trời sinh đã mắc bệnh hay quên, điển hình như vết sẹo xử lí tốt thì cũng quên đau, ngày qua ngày cứ vô ưu vô lo như vậy, nhưng với tính cách của cô lại chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn nên bản tính thích khiêu chiến cao đến tận mây xanh, hiện tại nên làm gì?
“Sở Sở, cậu đừng ôm máy tính nữa!! Cậu xem ánh nắng bên ngoài rất tươi sáng, thời tiết thật tốt a, buổi chiều lại không có lịch học, chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
“Đi đi đi, đi tìm đại mỹ nhân đi, Gia không rảnh.” (Vì biệt danh là “Sở gia” nên đôi khi Sở Sở xưng là “Gia”) Sở gia tuy rằng nói chuyện cùng Lộ Diêu, ánh mắt vẫn không rời màn hình máy tính đến nửa điểm. Đừng tưởng rằng Sở gia đang nghiên cứu cái giáo dục kia!! Người ta cũng là có chính sự nha, Sở gia bề ngoài phóng đãng nhưng bên trong lại ẩn giấu linh hồn của một người phụ nữ mạnh mẽ, giờ phút này chính là vội vàng đánh kế hoạch hoạt động của đoàn ủy.
Tôi cũng đã tìm đại mỹ nhân, nhưng là giai nhân đã có hẹn nga, gần đây mỹ nhân nhận hoa đến mức mỏi tay, không biết ai lại có dấu ấn lớn như vậy? Nên người còn lại có thể lôi kéo chỉ có cậu!! Bằng không tôi làm sao có thể cùng một cô gái so với nam sinh đại học D còn giống hơn mà đi trên đường a? Lộ Diêu oán thầm.
“Thân, cậu làm cô gái tốt, cũng là đại biểu đại diện cho phong mạo chỉnh thể của những nữ thanh niên trẻ của tổ quốc, sẽ không thể không lo cho chính mình thật tốt sao? Cậu xem khuôn mặt của cậu kìa, bộ dạng càng ngày càng kích động, chậc chậc chậc… Còn có chỗ lỗ chân lông này, dùng một sợi dây nối vào kéo lên sẽ biến thành vật để học sinh tiểu học luyện chữ!! Mau cùng tớ đi ra ngoài cảm thụ một chút thiên nhiên, rời xa phóng xạ, tiến hành quang hợp một chút, tìm kiếm mùa xuân thuộc về cậu đi.” Lộ Diêu nhìn mái tóc rối tung của Sở gia cùng khuôn mặt hình quả táo phản xạ ánh đèn huỳnh của màn hình máy tính, vẻ mặt thực sự không thể cứng rắn được nữa. Ý đồ dùng phương pháp đả thích để kích thích cô gái này đi ra ngoài.
“Không được! Kế hoạch Gia đề ra còn chưa đánh xong, buổi tối còn phải tìm bí thư đoàn ủy họp để bàn về chi phí cần dùng, nha, lão nương sắp điên rồi!!” Tóc Sở gia vốn là hỗn độn giờ lại bị nắm nên càng thêm hỗn độn.
“Cậu không biết là đi ra ngoài thay đầu óc thì hiệu suất làm việc sẽ lên rất cao sao?” Lộ Diêu từng bước khuyên nhủ.
“… Cút đi, đừng dụ hoặc ta, ” Sở Sở khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, “Lão nương hôm nay liều mạng cùng kế hoạch đã đề ra và tên đoàn ủy mập mạp kia!”
“Tớ mời cậu ăn cơm?” Dùng vật chất dụ dỗ.
“Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất [1]…” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lúc này đã tính toán muốn ăn cái gì.
“Ở đường XX có quán thịt nướng, Gia giúp mình đi nha!” Là món cậu yêu nhất, không tin cậu không mắc câu, Lộ Diêu đưa ra điểm mấu chốt!
“Giao dịch thành công!” Một khắc trước vẻ mặt và lời nói còn là cô gái chính nghĩa đến giờ phút này vì tình yêu với thịt sớm biến thành kẻ thông đồng với định phản quốc, kế hoạch đề ra, bàn với bí thư… So với món thịt đáng yêu kia, thì hết thảy đều là mây bay! Sở gia vô cùng vui vẻ xuống giường thay quần áo, còn cố ý mặc một cái quần cùng áo khoác rộng thùng thình, ý đồ muốn che đậy để đến lúc đó ăn đầy cả bụng lẫn cổ cũng không bị lộ, vô cùng hòa hứng ra ngoài.
“…” Lộ Diêu nhìn đến Sở gia trang bị một thân quần áo rộng thùng thình vô cùng thoải mái, khóe mắt nhịn không được cô rút, đây là tính đem quán ăn của người ta ăn đến sạch bách phải không? May mắn là đi giúp mình, bằng không tôi dù có tiền cũng không dám mời cậu ăn.
Suy nghĩ của Sở Sở là: Tiểu phú bà mời khách nên không thể khách khí, huống chi cũng không phải người ngoài, lúc này không làm thịt còn chờ đến khi nào! Tuy rằng Lộ Diêu tận lực lờ đi, nhưng là các cô sớm chiều ở chung nên chính là bạn thân, trong phòng này trừ Y Đình ra, hai cô và đại mỹ nhân chơi thân với nhau đến mức sắp từ ba người thành một người, từ những thói quen bình thường trong cuộc sống hàng ngày của Lộ Diêu, đến hành vi cử chỉ và nhiều phương diện khác đều có thể nhìn ra một ít manh mối, hơn nữa bạn trai lại lãnh khốc tuấn suất giàu bự, không hề ngoài ý muốn toàn tâm có thể xác định đây chính là một tiểu phú bà.
“Đi dạo lâu như vậy đều là xem đồ dùng gì đó của đàn ông, muốn mua quà tặng cho bạn trai cậu hả?”
“Đúng vậy, bất quá anh ấy không đặc biệt thích thứ gì, tớ đến bây giờ còn chưa nghĩ ra nên mua cái gì, cậu cho tớ vài gợi ý đi?” Lộ Diêu vẻ mặt đau khổ, thoạt nhìn cực kỳ phiền não. Sau khi hai người hòa hảo, Cố Dịch Huân tặng quà sinh nhật cho Lộ Diêu là một cái kẹp tóc bằng kim cương rất đẹp, cô rất thích, cho nên cô luôn nghĩ cũng muốn mua thứ gì đó để tặng anh, nhưng là tặng cái gì mới tốt đây? Anh không có hứng thú gì đặc biệt, cũng không đặc biệt thích ăn gì đó, đối với cái gì cũng là bộ dáng vô cùng lãnh đạm, đây chính là lí do vì sao muốn tặng quà cho anh từ mùa đông lại kéo dài tới mùa hè!
“Thiết ~ tặng cái gì a?! Cậu đem chính mình tắm rửa sạch sẽ sau đó thắt nơ hình con bướm lên trên người rồi mang đi tặng không phải là xong sao, bảo đảm so với tặng bất cứ thứ loạn thất bát tao không thực tế gì đều tốt hơn!” Theo cô quan sát, bạn trai Diêu Diêu thích nhất chính là cô ấy! Quan sát trạng thái của Diêu Diêu thời gian gần đây thì sẽ biết, sau mỗi lần đêm không về ký túc xá, ngày hôm sau đi học nhất định là một bộ như không ngủ đủ giấc, cả người mềm nhũn như giọt nước, không cần tưởng tượng cũng biết bạn trai cô ấy đã yêu thương cô ấy nhiều thế nào! Thật sự là, còn cần tặng quà gì a? Sở gia cười đến thập phần có nội hàm. (hàm ý)
“… Hỗn! Cậu là nữ dâm ~ tặc!” Lộ Diêu đỏ mặt, thân thủ chuyển qua đánh người bạn tốt không đứng đắn. Hiện tại là ban ngày lại ở trước bàn dân thiên hạ mà có thể nói ra nhừng lời rõ ràng như vậy a?
“Phốc…” Thiết Tây Á đứng cách phía sau hai người không xa rốt cục không nhịn được, cười ra tiếng. Không nghĩ vừa ra cửa dạo phố lại có thể gặp được hai kẻ dở hơi này, tiểu cô nương bên cạnh Lộ Diêu cũng đáng yêu giống cô ấy! Người Lộ Viễn theo đuổi là một băng sơn mỹ nhân, còn cô gái lớn mật này chính là một tiểu ma nữ thẳng thắn, có pha vài phần nhanh nhẹn dũng mãnh cùng phong phạm năm đó của chính mình. Không sai ~
Lộ Diêu nghe được thanh âm, nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy một mỹ nữ trắng nõn ngũ quan hoàn hảo là kết tinh của nhiều dòng máu, váy mỏng màu xanh lục nhẹ nhàng bay bay, thiết kế cổ chữ V đem phần kiêu ngạo trắng muốt lộ ra, phía sau còn có một cái đai bóng loáng trên thắt lưng hoàn mỹ, mị hoặc dị thường, mỹ nữ ỷ vào bên quầy hàng, chân dài theo động tác bay nhẹ của vải dệt mà như ẩn như hiện, tóc dài lác đác phong tình vô hạn, chính là cười cười hướng chính mình vẫy tay
“Hi, tỷ tỷ, chị cũng đi dạo phố a?” Lộ Diêu hướng Thiết Tây Á vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt tươi cười xấu hổ, chị ấy nghe được?
“Ân, thời tiết không tệ nên ra ngoài đi dạo. Em… Có thể suy nghĩ một chút đến đề nghị của bạn em!” Thiết Tây Á nhìn như thành thục quyến rũ, kỳ thật cũng có chút tâm tính trẻ con, nhìn bộ dáng Lộ Diêu xấu hổ không khỏi nghĩ cô gái nhỏ này da mặt thật mỏng.
Chị ấy quả nhiên nghe được! Lộ Diêu vì thẹn mặt lại đỏ thêm vài phần. Thiết Tây Á thấy mặt Lộ Diêu càng hồng càng quẫn bách thì cười càng sung sướng.
“Ôi, tỷ tỷ, chị đẹp quá!” Sở gia như si như ngốc ngắm mỹ nhân rốt cục cũng hồi phục tinh thần sau khi khiếp sợ trước mỹ mạo của Thiết Tây Á, bỏ ái mộ cũ với Lộ Diêu, như hổ đói mà vui vẻ hướng đến niềm ái mộ mới, thân thủ giữ chặt Thiết Tây Á kết giao tình.
“Cám ơn, em cũng thực đáng yêu.” Cô gái nào khi được một cô gái khác ca ngợi và sùng bái đều thực cao hứng, Thiết Tây Á một đôi mị nhãn cười đến sáng lạn.
“Em gọi là Sở Sở, mỹ nữ tỷ tỷ gọi là gì a?”
“…”
Hai người tán gẫu đến không thể dập tắt sự vui vẻ, hoàn toàn đem Lộ Diêu trở thành người qua đường Giáp mà xem nhẹ, Lộ Diêu nghĩ rằng còn không bằng một mình đi chọn quà, nhìn trạng thái hiện tại của hai người này, không trông cậy sẽ hỗ trợ mình.
“Uy…”
“…” Hai người một lớn một nhỏ như hai người điên tán gẫu đến vô cùng happy, nên không phản ứng.
“Uy!” Lộ Diêu không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, làm mọi người xung quanh đều ghé mắt nhìn, vốn là vài người chói mắt lại càng gây thêm chú ý.
“Ôi, muội muội đừng há miệng lớn như vậy, rất ảnh hưởng đến hình tượng a, ngoan, mau khép lại.” Ngón tay Thiết Tây Á như ngọc nhẹ dùng một chút lực nâng cằm Lộ Diêu.
“Ai…” Lộ Diêu thất bại thở dài, “Cái kia, hai người đến quán cà phê trên lầu ngồi trước đi, em tự mình đi chọn, một lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm là tốt rồi.”
“Đi, quyết định như vậy đi, chúng ta ở trên lầu chờ cậu ấy. Đi thôi, tỷ tỷ.” Sở gia không còn nóng nảy muốn đi ăn thịt, bộ dạng gần như lôi kéo mỹ nữ tỷ tỷ vừa quen, dường như lộ hẳn ra bản chất… Sắc lang!
Lộ Diêu nhìn bóng dáng hai người nói nói cười cười đi xa dần, có một loại bi phẫn bị vứt bỏ… Hai người phụ nữ hư hỏng này!
“Dịch Huân ca ca, anh đã về rồi!”
“Ân.” Cố Dịch Huân đi đến chỗ Lộ Diêu, thân thiết hôn hai má phấn hồng của cô mà trả lời, tùy tay cởi áo khoác tây trang, cởi bỏ caravat, đang chuẩn bị đem quần áo treo lên, lại bị một đôi tay nhỏ bé tiếp lấy, đó là một việc tốt bất ngờ. Cố Dịch Huân trong chớp mắt liền kinh ngạc, hôm nay nhiệt tình có chút không giống với bình thường a? Yên tĩnh lâu như vậy, hôm nay không chịu ngồi yên, lại làm ầm ĩ muốn làm trò gì đây? Cũng không đúng, Tiếu Lãng (chắc là vệ sĩ đi theo LD) không báo cáo gì chứng tỏ cũng không có chuyện gì lớn, rốt cuộc làm sao vậy? Trong đầu Cố Dịch Huân nhanh chóng phân tích các khả năng có thể xảy ra.
“Anh lại đây nha, em có quà muốn tặng cho anh!” Lộ Diêu hiển nhiên hưng trí bừng bừng, không phát hiện điểm dị thường của Cố Dịch Huân. Hai tay lôi kéo cổ tay Cố Dịch Huân nhắm thẳng phòng ngủ đi đến, Cố Dịch Huân dùng chút lực kéo Lộ Diêu vào bên người chậm rãi cọ cọ, tay còn lại đặt trên cúc áo sơmi mở cúc, lắc lắc xương cổ nhức mỏi.
“Ngồi ở chỗ này, không được nhúc nhích, ” Lộ Diêu ấn ấn vào ngực Cố Dịch Huân, làm cho anh ngồi ở trên giường, chính mình quỳ gối bên người Cố Dịch Huân, một tay ôm lấy cổ anh, một tay che lên mắt Cố Dịch Huân, “Nhắm mắt lại, không được nhìn lén.” Cố Dịch Huân vẫn không nói chuyện, chỉ trừng mắt nhìn mọi chuyện. Lông mi thon dài lướt qua lòng bàn tay Lộ Diêu, ngứa ngứa, ở trên đôi mắt phượng hẹp dài mệt mỏi của anh xoa bóp một chút, Lộ Diêu nhìn anh yên lặng đùa giỡn mình, liền thu tay lại.
“Không được nhìn lén nga!” Lộ Diêu xoay người lấy quà đã chuẩn bị từ trong túi ra, sợ anh nhìn lén nên lại cảnh cáo.
Cố Dịch Huân lẳng lặng ngồi ở trên giường, nghe Lộ Diêu đi lại tạo ra tiếng quần áo ma sát vào nhau, tiếng lẩm nhẩm này nọ, khóe miệng không tự giác nở rộ một chút, mỉm cười nhu hòa. Rốt cục sau khi anh về nhà sẽ không bao giờ yên tĩnh chán ngắt như trước nữa!
Anh thích thời điểm bước vào cửa được cô gái nhỏ ngọt ngào gọi một tiếng “Dịch Huân ca ca, anh đã về rồi”, thích cô thiên chân không có tà ý cùng khuôn mặt tười cười sáng lạn vô ưu vô lo, thích cô mỗi ngày bày ra những trò đa dạng nhưng thực tế lại là những trò chơi ngây thơ nhàm chán, thích nhìn cô chơi xấu trước mỗi lần ân ái, ra sức giãy dụa làm anh ngột ngạt khi đó đôi mắt to giảo hoạt chuyển động nhanh như chớp, thích cô mỗi đêm trằn trọc dưới thân anh, ngâm nha, khóc lóc cầu xin tha thứ khi đôi mắt to ngập nước khuôn mặt ẩn tình thẹn thùng cùng tiếng kêu mềm mại đáng yêu…
Cuộc sống có cô, ấm áp và vui vẻ, cuộc sống mạo hiểm lạnh lùng trong biển máu lúc trước cơ hồ phảng phất đã cách một thế hệ… Cố Dịch Huân hơi ngẩng đầu lên, hít thật sâu một ngụm lớn không khí mang theo hương vị ngọt ngào của cô, rồi lại chậm rãi thở ra, ngươi cản trở ta, đây là một cơ hội cuối cùng! Nếu không, bất luận ngươi là ai, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt [2]!
“Đinh đinh ~ anh có thể mở mắt ra rồi!” Lộ Diêu cao hứng, phấn chấn đêm một phần quà đã chuẩn bị mở ra, đặt ở trước mắt Cố Dịch Huân.
Một khắc khi Cố Dịch Huân nhìn đến món quà, khóe mắt liền run rẩy, vừa mới nhu tình hòa hùng, giờ giống như bay hết sạch một chút cũng không còn, chỉ còn lại cảm giác vô lực thật sâu sắc… Tiểu yêu tinh, em rốt cuộc là muốn tặng quà cho anh hay muốn đùa giỡn anh?
—————————————————————–
[1] Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất: Đây là lời dạy của Khổng Tử dạy học trò về nhân cách của người quân tử. Có nghĩa là: Giàu sang không thể cám dỗ, nghèo khó không thể chuyển lay, quyền uy không thể khuất phục.
[2] Tâm ngoan thủ lạt: Thủ đoạn tàn nhẫn lòng dạ độc ác.
Lộ Diêu trời sinh đã mắc bệnh hay quên, điển hình như vết sẹo xử lí tốt thì cũng quên đau, ngày qua ngày cứ vô ưu vô lo như vậy, nhưng với tính cách của cô lại chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn nên bản tính thích khiêu chiến cao đến tận mây xanh, hiện tại nên làm gì?
“Sở Sở, cậu đừng ôm máy tính nữa!! Cậu xem ánh nắng bên ngoài rất tươi sáng, thời tiết thật tốt a, buổi chiều lại không có lịch học, chúng ta ra ngoài đi dạo đi?”
“Đi đi đi, đi tìm đại mỹ nhân đi, Gia không rảnh.” (Vì biệt danh là “Sở gia” nên đôi khi Sở Sở xưng là “Gia”) Sở gia tuy rằng nói chuyện cùng Lộ Diêu, ánh mắt vẫn không rời màn hình máy tính đến nửa điểm. Đừng tưởng rằng Sở gia đang nghiên cứu cái giáo dục kia!! Người ta cũng là có chính sự nha, Sở gia bề ngoài phóng đãng nhưng bên trong lại ẩn giấu linh hồn của một người phụ nữ mạnh mẽ, giờ phút này chính là vội vàng đánh kế hoạch hoạt động của đoàn ủy.
Tôi cũng đã tìm đại mỹ nhân, nhưng là giai nhân đã có hẹn nga, gần đây mỹ nhân nhận hoa đến mức mỏi tay, không biết ai lại có dấu ấn lớn như vậy? Nên người còn lại có thể lôi kéo chỉ có cậu!! Bằng không tôi làm sao có thể cùng một cô gái so với nam sinh đại học D còn giống hơn mà đi trên đường a? Lộ Diêu oán thầm.
“Thân, cậu làm cô gái tốt, cũng là đại biểu đại diện cho phong mạo chỉnh thể của những nữ thanh niên trẻ của tổ quốc, sẽ không thể không lo cho chính mình thật tốt sao? Cậu xem khuôn mặt của cậu kìa, bộ dạng càng ngày càng kích động, chậc chậc chậc… Còn có chỗ lỗ chân lông này, dùng một sợi dây nối vào kéo lên sẽ biến thành vật để học sinh tiểu học luyện chữ!! Mau cùng tớ đi ra ngoài cảm thụ một chút thiên nhiên, rời xa phóng xạ, tiến hành quang hợp một chút, tìm kiếm mùa xuân thuộc về cậu đi.” Lộ Diêu nhìn mái tóc rối tung của Sở gia cùng khuôn mặt hình quả táo phản xạ ánh đèn huỳnh của màn hình máy tính, vẻ mặt thực sự không thể cứng rắn được nữa. Ý đồ dùng phương pháp đả thích để kích thích cô gái này đi ra ngoài.
“Không được! Kế hoạch Gia đề ra còn chưa đánh xong, buổi tối còn phải tìm bí thư đoàn ủy họp để bàn về chi phí cần dùng, nha, lão nương sắp điên rồi!!” Tóc Sở gia vốn là hỗn độn giờ lại bị nắm nên càng thêm hỗn độn.
“Cậu không biết là đi ra ngoài thay đầu óc thì hiệu suất làm việc sẽ lên rất cao sao?” Lộ Diêu từng bước khuyên nhủ.
“… Cút đi, đừng dụ hoặc ta, ” Sở Sở khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, “Lão nương hôm nay liều mạng cùng kế hoạch đã đề ra và tên đoàn ủy mập mạp kia!”
“Tớ mời cậu ăn cơm?” Dùng vật chất dụ dỗ.
“Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất [1]…” Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lúc này đã tính toán muốn ăn cái gì.
“Ở đường XX có quán thịt nướng, Gia giúp mình đi nha!” Là món cậu yêu nhất, không tin cậu không mắc câu, Lộ Diêu đưa ra điểm mấu chốt!
“Giao dịch thành công!” Một khắc trước vẻ mặt và lời nói còn là cô gái chính nghĩa đến giờ phút này vì tình yêu với thịt sớm biến thành kẻ thông đồng với định phản quốc, kế hoạch đề ra, bàn với bí thư… So với món thịt đáng yêu kia, thì hết thảy đều là mây bay! Sở gia vô cùng vui vẻ xuống giường thay quần áo, còn cố ý mặc một cái quần cùng áo khoác rộng thùng thình, ý đồ muốn che đậy để đến lúc đó ăn đầy cả bụng lẫn cổ cũng không bị lộ, vô cùng hòa hứng ra ngoài.
“…” Lộ Diêu nhìn đến Sở gia trang bị một thân quần áo rộng thùng thình vô cùng thoải mái, khóe mắt nhịn không được cô rút, đây là tính đem quán ăn của người ta ăn đến sạch bách phải không? May mắn là đi giúp mình, bằng không tôi dù có tiền cũng không dám mời cậu ăn.
Suy nghĩ của Sở Sở là: Tiểu phú bà mời khách nên không thể khách khí, huống chi cũng không phải người ngoài, lúc này không làm thịt còn chờ đến khi nào! Tuy rằng Lộ Diêu tận lực lờ đi, nhưng là các cô sớm chiều ở chung nên chính là bạn thân, trong phòng này trừ Y Đình ra, hai cô và đại mỹ nhân chơi thân với nhau đến mức sắp từ ba người thành một người, từ những thói quen bình thường trong cuộc sống hàng ngày của Lộ Diêu, đến hành vi cử chỉ và nhiều phương diện khác đều có thể nhìn ra một ít manh mối, hơn nữa bạn trai lại lãnh khốc tuấn suất giàu bự, không hề ngoài ý muốn toàn tâm có thể xác định đây chính là một tiểu phú bà.
“Đi dạo lâu như vậy đều là xem đồ dùng gì đó của đàn ông, muốn mua quà tặng cho bạn trai cậu hả?”
“Đúng vậy, bất quá anh ấy không đặc biệt thích thứ gì, tớ đến bây giờ còn chưa nghĩ ra nên mua cái gì, cậu cho tớ vài gợi ý đi?” Lộ Diêu vẻ mặt đau khổ, thoạt nhìn cực kỳ phiền não. Sau khi hai người hòa hảo, Cố Dịch Huân tặng quà sinh nhật cho Lộ Diêu là một cái kẹp tóc bằng kim cương rất đẹp, cô rất thích, cho nên cô luôn nghĩ cũng muốn mua thứ gì đó để tặng anh, nhưng là tặng cái gì mới tốt đây? Anh không có hứng thú gì đặc biệt, cũng không đặc biệt thích ăn gì đó, đối với cái gì cũng là bộ dáng vô cùng lãnh đạm, đây chính là lí do vì sao muốn tặng quà cho anh từ mùa đông lại kéo dài tới mùa hè!
“Thiết ~ tặng cái gì a?! Cậu đem chính mình tắm rửa sạch sẽ sau đó thắt nơ hình con bướm lên trên người rồi mang đi tặng không phải là xong sao, bảo đảm so với tặng bất cứ thứ loạn thất bát tao không thực tế gì đều tốt hơn!” Theo cô quan sát, bạn trai Diêu Diêu thích nhất chính là cô ấy! Quan sát trạng thái của Diêu Diêu thời gian gần đây thì sẽ biết, sau mỗi lần đêm không về ký túc xá, ngày hôm sau đi học nhất định là một bộ như không ngủ đủ giấc, cả người mềm nhũn như giọt nước, không cần tưởng tượng cũng biết bạn trai cô ấy đã yêu thương cô ấy nhiều thế nào! Thật sự là, còn cần tặng quà gì a? Sở gia cười đến thập phần có nội hàm. (hàm ý)
“… Hỗn! Cậu là nữ dâm ~ tặc!” Lộ Diêu đỏ mặt, thân thủ chuyển qua đánh người bạn tốt không đứng đắn. Hiện tại là ban ngày lại ở trước bàn dân thiên hạ mà có thể nói ra nhừng lời rõ ràng như vậy a?
“Phốc…” Thiết Tây Á đứng cách phía sau hai người không xa rốt cục không nhịn được, cười ra tiếng. Không nghĩ vừa ra cửa dạo phố lại có thể gặp được hai kẻ dở hơi này, tiểu cô nương bên cạnh Lộ Diêu cũng đáng yêu giống cô ấy! Người Lộ Viễn theo đuổi là một băng sơn mỹ nhân, còn cô gái lớn mật này chính là một tiểu ma nữ thẳng thắn, có pha vài phần nhanh nhẹn dũng mãnh cùng phong phạm năm đó của chính mình. Không sai ~
Lộ Diêu nghe được thanh âm, nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy một mỹ nữ trắng nõn ngũ quan hoàn hảo là kết tinh của nhiều dòng máu, váy mỏng màu xanh lục nhẹ nhàng bay bay, thiết kế cổ chữ V đem phần kiêu ngạo trắng muốt lộ ra, phía sau còn có một cái đai bóng loáng trên thắt lưng hoàn mỹ, mị hoặc dị thường, mỹ nữ ỷ vào bên quầy hàng, chân dài theo động tác bay nhẹ của vải dệt mà như ẩn như hiện, tóc dài lác đác phong tình vô hạn, chính là cười cười hướng chính mình vẫy tay
“Hi, tỷ tỷ, chị cũng đi dạo phố a?” Lộ Diêu hướng Thiết Tây Á vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, vẻ mặt tươi cười xấu hổ, chị ấy nghe được?
“Ân, thời tiết không tệ nên ra ngoài đi dạo. Em… Có thể suy nghĩ một chút đến đề nghị của bạn em!” Thiết Tây Á nhìn như thành thục quyến rũ, kỳ thật cũng có chút tâm tính trẻ con, nhìn bộ dáng Lộ Diêu xấu hổ không khỏi nghĩ cô gái nhỏ này da mặt thật mỏng.
Chị ấy quả nhiên nghe được! Lộ Diêu vì thẹn mặt lại đỏ thêm vài phần. Thiết Tây Á thấy mặt Lộ Diêu càng hồng càng quẫn bách thì cười càng sung sướng.
“Ôi, tỷ tỷ, chị đẹp quá!” Sở gia như si như ngốc ngắm mỹ nhân rốt cục cũng hồi phục tinh thần sau khi khiếp sợ trước mỹ mạo của Thiết Tây Á, bỏ ái mộ cũ với Lộ Diêu, như hổ đói mà vui vẻ hướng đến niềm ái mộ mới, thân thủ giữ chặt Thiết Tây Á kết giao tình.
“Cám ơn, em cũng thực đáng yêu.” Cô gái nào khi được một cô gái khác ca ngợi và sùng bái đều thực cao hứng, Thiết Tây Á một đôi mị nhãn cười đến sáng lạn.
“Em gọi là Sở Sở, mỹ nữ tỷ tỷ gọi là gì a?”
“…”
Hai người tán gẫu đến không thể dập tắt sự vui vẻ, hoàn toàn đem Lộ Diêu trở thành người qua đường Giáp mà xem nhẹ, Lộ Diêu nghĩ rằng còn không bằng một mình đi chọn quà, nhìn trạng thái hiện tại của hai người này, không trông cậy sẽ hỗ trợ mình.
“Uy…”
“…” Hai người một lớn một nhỏ như hai người điên tán gẫu đến vô cùng happy, nên không phản ứng.
“Uy!” Lộ Diêu không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng, làm mọi người xung quanh đều ghé mắt nhìn, vốn là vài người chói mắt lại càng gây thêm chú ý.
“Ôi, muội muội đừng há miệng lớn như vậy, rất ảnh hưởng đến hình tượng a, ngoan, mau khép lại.” Ngón tay Thiết Tây Á như ngọc nhẹ dùng một chút lực nâng cằm Lộ Diêu.
“Ai…” Lộ Diêu thất bại thở dài, “Cái kia, hai người đến quán cà phê trên lầu ngồi trước đi, em tự mình đi chọn, một lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm là tốt rồi.”
“Đi, quyết định như vậy đi, chúng ta ở trên lầu chờ cậu ấy. Đi thôi, tỷ tỷ.” Sở gia không còn nóng nảy muốn đi ăn thịt, bộ dạng gần như lôi kéo mỹ nữ tỷ tỷ vừa quen, dường như lộ hẳn ra bản chất… Sắc lang!
Lộ Diêu nhìn bóng dáng hai người nói nói cười cười đi xa dần, có một loại bi phẫn bị vứt bỏ… Hai người phụ nữ hư hỏng này!
“Dịch Huân ca ca, anh đã về rồi!”
“Ân.” Cố Dịch Huân đi đến chỗ Lộ Diêu, thân thiết hôn hai má phấn hồng của cô mà trả lời, tùy tay cởi áo khoác tây trang, cởi bỏ caravat, đang chuẩn bị đem quần áo treo lên, lại bị một đôi tay nhỏ bé tiếp lấy, đó là một việc tốt bất ngờ. Cố Dịch Huân trong chớp mắt liền kinh ngạc, hôm nay nhiệt tình có chút không giống với bình thường a? Yên tĩnh lâu như vậy, hôm nay không chịu ngồi yên, lại làm ầm ĩ muốn làm trò gì đây? Cũng không đúng, Tiếu Lãng (chắc là vệ sĩ đi theo LD) không báo cáo gì chứng tỏ cũng không có chuyện gì lớn, rốt cuộc làm sao vậy? Trong đầu Cố Dịch Huân nhanh chóng phân tích các khả năng có thể xảy ra.
“Anh lại đây nha, em có quà muốn tặng cho anh!” Lộ Diêu hiển nhiên hưng trí bừng bừng, không phát hiện điểm dị thường của Cố Dịch Huân. Hai tay lôi kéo cổ tay Cố Dịch Huân nhắm thẳng phòng ngủ đi đến, Cố Dịch Huân dùng chút lực kéo Lộ Diêu vào bên người chậm rãi cọ cọ, tay còn lại đặt trên cúc áo sơmi mở cúc, lắc lắc xương cổ nhức mỏi.
“Ngồi ở chỗ này, không được nhúc nhích, ” Lộ Diêu ấn ấn vào ngực Cố Dịch Huân, làm cho anh ngồi ở trên giường, chính mình quỳ gối bên người Cố Dịch Huân, một tay ôm lấy cổ anh, một tay che lên mắt Cố Dịch Huân, “Nhắm mắt lại, không được nhìn lén.” Cố Dịch Huân vẫn không nói chuyện, chỉ trừng mắt nhìn mọi chuyện. Lông mi thon dài lướt qua lòng bàn tay Lộ Diêu, ngứa ngứa, ở trên đôi mắt phượng hẹp dài mệt mỏi của anh xoa bóp một chút, Lộ Diêu nhìn anh yên lặng đùa giỡn mình, liền thu tay lại.
“Không được nhìn lén nga!” Lộ Diêu xoay người lấy quà đã chuẩn bị từ trong túi ra, sợ anh nhìn lén nên lại cảnh cáo.
Cố Dịch Huân lẳng lặng ngồi ở trên giường, nghe Lộ Diêu đi lại tạo ra tiếng quần áo ma sát vào nhau, tiếng lẩm nhẩm này nọ, khóe miệng không tự giác nở rộ một chút, mỉm cười nhu hòa. Rốt cục sau khi anh về nhà sẽ không bao giờ yên tĩnh chán ngắt như trước nữa!
Anh thích thời điểm bước vào cửa được cô gái nhỏ ngọt ngào gọi một tiếng “Dịch Huân ca ca, anh đã về rồi”, thích cô thiên chân không có tà ý cùng khuôn mặt tười cười sáng lạn vô ưu vô lo, thích cô mỗi ngày bày ra những trò đa dạng nhưng thực tế lại là những trò chơi ngây thơ nhàm chán, thích nhìn cô chơi xấu trước mỗi lần ân ái, ra sức giãy dụa làm anh ngột ngạt khi đó đôi mắt to giảo hoạt chuyển động nhanh như chớp, thích cô mỗi đêm trằn trọc dưới thân anh, ngâm nha, khóc lóc cầu xin tha thứ khi đôi mắt to ngập nước khuôn mặt ẩn tình thẹn thùng cùng tiếng kêu mềm mại đáng yêu…
Cuộc sống có cô, ấm áp và vui vẻ, cuộc sống mạo hiểm lạnh lùng trong biển máu lúc trước cơ hồ phảng phất đã cách một thế hệ… Cố Dịch Huân hơi ngẩng đầu lên, hít thật sâu một ngụm lớn không khí mang theo hương vị ngọt ngào của cô, rồi lại chậm rãi thở ra, ngươi cản trở ta, đây là một cơ hội cuối cùng! Nếu không, bất luận ngươi là ai, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt [2]!
“Đinh đinh ~ anh có thể mở mắt ra rồi!” Lộ Diêu cao hứng, phấn chấn đêm một phần quà đã chuẩn bị mở ra, đặt ở trước mắt Cố Dịch Huân.
Một khắc khi Cố Dịch Huân nhìn đến món quà, khóe mắt liền run rẩy, vừa mới nhu tình hòa hùng, giờ giống như bay hết sạch một chút cũng không còn, chỉ còn lại cảm giác vô lực thật sâu sắc… Tiểu yêu tinh, em rốt cuộc là muốn tặng quà cho anh hay muốn đùa giỡn anh?
—————————————————————–
[1] Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất: Đây là lời dạy của Khổng Tử dạy học trò về nhân cách của người quân tử. Có nghĩa là: Giàu sang không thể cám dỗ, nghèo khó không thể chuyển lay, quyền uy không thể khuất phục.
[2] Tâm ngoan thủ lạt: Thủ đoạn tàn nhẫn lòng dạ độc ác.
/62
|