Cành liễu khẽ lay động, hoa rơi nhẹ, mặt trời cuối ngày chỉ còn là tầng sáng mờ, ánh đỏ nhuộm nửa bầu trời, ánh vàng rực rỡ chiếu lên toàn bộ trường học thật chói mắt.
“Tôi thích cậu! Làm bạn gái của tôi, được không?” Người thiếu niên anh tuấn cao ngất đứng dưới ánh tịch dương, thanh âm trải qua sự biến đổi của tầm tuổi dần dần lộ ra sự trầm thấp đặc hữu trong thanh âm của đàn ông, trên cằm cũng thản nhiên xuất hiện một ít lông tơ. Thanh xuân đến mùa nảy mầm, nội tiết tố (hay còn gọi là hormone) nhanh chóng phân bố, nam sinh dũng cảm hướng về phía nữ sinh trong tâm chính mình mà thông báo, nhưng một tay gắt gao nắm đai an toàn của cặp sách lại tiết lộ nội tâm cậu ta không hề yên.
Gió chợt nổi lên, thổi bay làn nước xuân, lại thổi bay tâm hồn ai đang gợn sóng…
“Thích… Tôi sao? Thích tôi ở điểm gì?” Cô gái mang khuôn mặt minh diễm so với hình ảnh hoa đào nở rộ càng thêm yêu diễm, gió nhẹ thổi bay tóc đuôi ngựa lướt qua hé ra khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh, nhưng cô trời sinh trong mắt đã có khí chất trầm mặc thâm thúy giống như tràn ngập suy tư, và sương mù không thấy rõ suy nghĩ.
Người thiếu niên nhìn khuôn mặt minh diễm của cô gái, như ngây ngốc, nửa ngày sau mới phản ứng lại đây là cô đang nói chuyện cùng cậu ta. “… Tất cả đều… Đều thích!” Người thiếu niên vôn không biết ăn nói nên chỉ nói một câu, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn liền bịt kín một tầng mây đỏ.
Thiết Tây Á không nói chuyện, chính là lẳng lặng nhìn người thiếu niên đứng trước mặt. Cậu ta khá cao với khuôn mặt như trẻ con, làm cậu ta thoạt nhìn có vẻ ít tuổi hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, làn da còn trắng nõn mịn màng hơn cả con gái ngay cả lỗ chân lông cũng không tìm thấy, đẹp đến tinh xảo làm cho con gái phải ghen tị. Giống như vạn vật đến mùa sống lại, cậu ta như măng chồi sau cơn mưa xuân, chỉ trong một đêm cũng có thể chui lên từ dưới đất, điên cuồng mà sinh trưởng. Áo đồng phục rộng thùng thình mặc ở trên người cậu ta đã có chút ngắn và nhỏ, giấu ở dưới lớp quần áo là thân thể tuy còn thực đơn bạc, nhưng có thể thấy được bờ vai đủ rộng lớn.
Cô cùng các bạn học cơ hồ không tiếp xúc mấy, đối với nam sinh có khuôn mặt trẻ con này ấn tượng chỉ dừng lại ở điểm cậu ta thích ngồi dựa vào bên cửa sổ trong lớp học, bình thường luôn lạnh lùng, không thích nói chuyện, cô thậm chí không nhớ rõ tên của cậu ta, đây là lần đầu tiên cô cẩn thận đánh giá cậu ta.
“Thiết Tây Á, tôi thật sự thích cậu!! Làm bạn gái của tôi được không?” Người thiếu niên lại một lần nữa truy vấn, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, vội vàng muốn biết đáp án từ cô gái đó.
Lần đầu tiên cậu chú ý tới cô là ở ngày khai giảng, cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng đơn thuần, tóc cột thành đuôi ngựa gọn gàng, đón ánh mặt trời chân thành đi tới. Hé ra khuôn mặt diễm lệ vô song, làm mọi ánh dương quang đều ảm đạm; hồng nhan áo trắng, cả người cô thoạt nhìn giống như là bông hồng mai phóng ra từ trong tuyết, cực kỳ lãnh diễm, mà cô lại xem nhẹ mọi ánh mắt đang chiếu lên người mình, nhìn không chớp mắt chỗ ngồi sáng sủa ở góc lớp, im lặng.
Chỉ liếc mắt một cái cậu liền cảm thấy cô không giống với những cô gái khác, nhưng lại nói không nên lời rốt cuộc vì sao lại không giống, cho nên mỗi ngày cậu đều chú ý đến nhất cử nhất động của cô, muốn tìm câu trả lời cho cảm giác bất đồng ở cô gái đó là từ đâu đến. Cô rất ít trao đổi với bất cứ người nào, luôn độc lai độc vãng; cô thích im lặng đọc sách; thành tích của cô rất tốt; nghe nói cô không có ba ba; nghe nói mẹ cô là… ; nghe nói cô quan hệ ái muội với rất nhiều bạn học nam… Nghe rất nhiều rất nhiều lời đồn về cô, tốt, xấu, cô đều cười trừ.
Nhưng đột nhiên có một ngày, cậu phát hiện nụ cười của cô không có độ ấm, một đôi con ngươi xinh đẹp lại mang theo bi thương như thản nhiên còn có một loại tang thương không phù hợp với tuổi của cô, sự trống trơn chiếu thẳng đến chỗ sâu nhất trong linh hồn. Mỗi lần nhìn thấy cô tươi cười, tâm cậu đều run rẩy từng đợt, giống như có một bàn tay vô hình đang vuốt ve, rầu rĩ mà đau; cậu có một loại xúc động, muốn đem nhanh cô ôm vào trong lòng, hảo hảo mà che chở nỗi đau của cô, không cần cô lại miễn cưỡng nở nụ cười như vậy, quá xấu…
Suy nghĩ bất thình lình đó làm cho chính cậu hoảng sợ, từ khi nào chính mình bắt đầu có thể nhìn hiểu ánh mắt của cô, đọc biết nụ cười của cô? Lúc đầu chính là tò mò, muốn nhìn một chút nữ sinh này rốt cuộc vì sao lại bất đồng, cho nên cậu chú ý nhất cử nhất động của cô, lưu tâm những lời đồn về cô; sau đó, cậu phát hiện chính mình càng ngày càng không hiểu cô, cô gái này như là một mê cung, cả người tràn ngập cảm giác thần bí, cậu càng tò mò càng muốn tìm hiểu bí ẩn trên người cô; tiếp sau đó, có một ngày cậu đột nhiên nhìn mà hiểu được cô, nhưng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ ra, chính mình nhưng đã yêu cô gái giống như mê cung này, có rất nhiều điểm kỳ quái, bọn họ thậm chí nói chuyện cũng chưa từng nói qua, nhưng cậu như đã đi vào một tòa thành, tình nguyện tùy cô quy định phạm vi hoạt động cũng không nghĩ sẽ đi ra.
Thiết Tây Á lại bị truy vấn, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu niên đối diện, thân hình cậu ta cao lớn hơi gầy đắm chìm trong trong muôn vạn hào quang, cả người tản ra hương vị của ánh mặt trời cùng hơi thở tốt đẹp của tuổi trẻ… Giống như vương tử cưỡi bạch mã trong câu chuyện đồng thoại vừa ôn nhu lại vừa thâm tình a, làm cô hoảng loạn có chút không mở mắt ra được. Nhưng cô, là cô gái hư hỏng trong mắt người khác, sống trong tối tăm không tìm thấy ánh sáng mặt trời, thậm chí có thể cứ như vậy tiếp tục trầm luân trong địa ngục, khác nhau một trời một vực, như thế nào có thể ở cùng một chỗ? Làm sao có thể ở cùng một chỗ?!
“Thiết Tây Á đâu? Mọi ngừoi có ai thấy cô ấy không?” Một cô gái thở hồng hộc từ bên kia sân thể dục chạy tới, truy vấn một đám con gái đứng ở bên hồ bơi nhân tạo.
“Ở bên kia, ở cùng một bạn nam của lớp mình.” Nữ sinh tóc ngắn chỉ cho cô gái vừa chạy tới.
“Hai người không biết đang nói cái gì, đã rất lâu rồi.” Một cô gái tóc dài bổ sung, nói.
“Khẩn trương hoảng loạn như vậy là sao a? Vội vàng đi đầu thai sao? Chưa từng gặp người nào vội vàng như vậy a!” Nữ sinh Toan Nho nói với ngữ khí không tốt, vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh đứng dưới cây đào cách đó không xa ở bên kia hồ bơi. Con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia cũng giống như mẹ nó, đều là tiện nhân, ỷ vào có chút xinh đẹp liền nơi nơi đều có thể thông đồng với đàn ông, rõ ràng chính là một tiểu dâm ~ phụ, nam sinh cô thích kia mắt bị mù sao? Hoa hậu giảng đường, với người không khác gái lầu xanh! Vương tử là của ta, ngươi đừng nghĩ chạm vào anh ấy!! Trong mắt Toan Nho hiện lên oán độc.
“Là cô giáo tìm cô ấy, hình như là mẹ cô ấy xảy ra chuyện gì đó. Lúc đấy tôi vừa vặn đi ngang qua văn phòng, cô giáo liền gọi tôi lại một chút, còn có cảnh sát ở đó, rất dọa người!” Cô gái vỗ vỗ ngực, làm động tác vô cùng kinh hách.
“Mẹ nó? Cảnh sát? …” Trầm mặc một lát, nữ sinh Toan Nho vừa nói vừa đi đến hướng đối diện, “Cái kia, tôi giúp cậu đi gọi.” Ánh mắt léo lên một tia tính kế.
“Thiết Tây Á, Thiết Tây Á!” Tiếng gọi bén nhọn của Toan Nho truyền đến, đánh vỡ không khí tốt đẹp của hai người.
“Đây…” Môi đỏ mọng của Thiết Tây Á hơi giương lên, lời cự tuyệt vừa muốn nói ra miệng, liền bị một trận tiếng gào phá ngang.
“Ai nha, Thiết Tây Á cậu như thế nào ở trong này nha, ” Toan Nho thu hồi biểu tình khinh thường, làm một bộ như chị em tốt thân thiết tiến đến kéo tay Thiết Tây Á, “Cậu nhanh đi đến văn phòng của cô giáo đi, mẹ cậu giống như phạm vào chuyện gì! Cảnh sát đang tìm cậu đấy” Nữ sinh Toan Nho cố ý nhấn mạnh từ “phạm tội”, “cảnh sát” và tăng thêm vài phần ngữ khí, trong ánh mắt tràn đầy sự đắc ý, mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía người thiếu niên anh tuấn đứng bên cạnh, giống như đang nói: Cậu xem, nó là người như thế nào, mau cách xa nó chút đi!
Thiết Tây Á bỏ cánh tay đang bám trên ở người của chính mình, lễ phép mà xa cách hướng Toan Nho cười cười tỏ vẻ cảm tạ, xoay người hướng văn phòng cô giáo đi đến.
“Thiết Tây Á!” Người thiếu niên thấy cô gái phải đi, vội vàng đuổi theo, bối rối giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, cả hai người đều là run lên. “Cậu còn chưa trả lời tôi.” Người thiếu niên cố ý muốn có một đáp án.
“Thực xin lỗi, tôi không thể.” Cô gái nói xoay người rời đi, chỉ để lại cho người thiếu niên một bóng dáng quyết tuyệt rời đi, không chút nào lưu luyến.
Nữ sinh Toan Nho nhìn Thiết Tây Á và Đoạn Thụy cơ hồ cắn răng ngân một tiếng, quả thật là một con tiện nhân, được tiện nghi còn khoe mẽ, không biết xấu hổ. “Đoạn Thụy ~~” Toan Nho phát ra thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng nói, “Nó là một đứa con gái hư hỏng, cách xa nó một chút mới tốt, cậu… Uy! Cậu đi đâu vậy a… Uy!” Nữ sinh Toan Nho vốn tính thừa cơ hội này sẽ cùng vương tử hảo hảo trao đổi một chút, không nghĩ tới vương tử cũng không quay đầu lại rời khỏi, cô ta tức giận đến dậm chân.
“Thực xin lỗi, tôi không thể. Thực xin lỗi, tôi không thể. Thực xin lỗi, tôi không thể…” Trong đầu Đoạn Thụy đều quanh quẩn nhừng lời này của Thiết Tây Á, còn có ngữ khí đạm mạc khi nói chuyện cùng vẻ mặt trong trẻo nhưng thần thái lại lạnh lùng, vì sao? Vì sao… Thẳng đến nhiều năm sau Đoạn Thụy mới hiểu được câu nói “Tôi không thể” đó bao hàm bao nhiêu chua xót và bất đắc dĩ, mà khi mối tình đầu của người thiếu niên thất bại chỉ cảm thấy trước nay chưa có thất bại và ảo não nào đến vậy, thất hồn lạc phách…
? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
“Cô chính là con gái của Lâm Đan, Thiết Tây Á?” Trong văn phòng, cảnh sát hỏi.
“Đúng, xin hỏi bà ấy xảy ra chuyện gì sao?” Thiết Tây Á có sự bình tĩnh và trầm ổn không hợp với tuổi của cô, lúc này chính là thản nhiên hỏi.
“Bà ấy đã chết. Mời người nhà cùng chúng tôi đi nhận diện thi thể một chút.” Người cảnh sát hơi lớn tuổi một chút nhìn cô gái trẻ xinh đẹp mà thương hại nhẹ nhàng nói.
“Được, tôi đã biết.” Thiết Tây Á vẫn bình tĩnh như trước lãnh đạm lên tiếng, giống như sớm đoán được kết quả như vậy là bình thường.
Một người cảnh sát trẻ rõ ràng là vừa mới ra trường, tràn đầy nhiệt huyết và nhiệt tình với công tác được giao phó, nhìn thấy bộ dạng Thiết Tây Á lãnh đạm giống như chuyện xảy ra không liên quan đến mình mà không khỏi nhíu nhíu mày, “Đi thôi.” Người cảnh sát lâu năm ngữ khí không được tốt, dẫn đầu xoay người đi ra cửa. Cảnh sát trưởng chính là nhìn quen các loại chuyện trong cuộc sống nên lắc lắc đầu, thở dài, đằng sau hai người đi theo ra ngoài.
“Ai nha, trời ạ! Kia không phải là Thiết Tây Á sao? Như thế nào lại bị cảnh sát đưa đi?!”
“Ai biết được? Mẹ nó là đi bán, nó có thể là người tốt gì a! Không chừng cũng là vì chuyện này mà bị bắt, không biết xấu hổ!”
“Cũng đúng ~ đáng ghét nga!”
“…” Dọc theo đường đi có rất nhiều người vây quanh cô rì rầm bàn luận, các loại đoán mò không hề có căn cứ, phỉ báng, lời đồn… Giống như lợi nhận, toàn bộ gia tăng ở trên người Thiết Tây Á.
Thiết Tây Á chính là hơi cúi đầu, đối với những lời đồn đại càng ngày càng khó nghe mắt điếc tai ngơ, cái gì cũng không nói cái gì cũng không giải thích, lẳng lặng đi theo phía sau cảnh sát. Sau này mỗi khi nhớ tới tình cảnh ngày đó Thiết Tây Á nhịn không được hoài nghi chính mình có phải đã luyện thành kim chung tráo và thiết bố sam [1] sao? Thật là bình tĩnh, hẳn là nên ủng hộ cho chính mình!
Trong phòng xác của bệnh viện, nhiệt độ vốn là thấp hơn bên ngoài nên không khí cũng âm lãnh hơn nhiều, làm cho người ta nhịn không được lạnh cả người, nổi lên một tầng lại một tầng da gà. Hai cảnh sát đứng ở phía sau Thiết Tây Á nhìn bóng dáng đơn bạc của cô gái gầy yếu đang đi từng bước một đến bên chiếc giường phủ vải trắng, trong lòng dâng lên một cỗ thương hại không rõ nguyên nhân. Tuy rằng cô gái không khóc không nháo thậm chí vẫn thực bình tĩnh phối hợp với công việc của bọn họ, nhưng là toàn thân cô tản mát ra từng trận hơi thở bi thương, lại làm cho người nhìn không cầm được lòng mà chua xót.
Tay Thiết Tây Á tái nhợt chậm rãi kéo mảnh vải trắng, hình ảnh Lâm Đan tái nhợt trầm lặng trên mặt một điểm huyết sắc cũng không có ánh vào mi mắt. Thời điểm kia là cảm giác gì đây? Cô nhớ rất rõ ràng cô không khóc, người nằm trước mặt là người cho cô sinh mệnh lại chưa từng cho cô một chút tình thương của người mẹ, trước đây cô từng đối với sự lãnh đạm và coi thường của bà ấy mà khóc mà nháo; sau khi lớn lên cô đối với việc bà ấy đem mỗi một người đàn ông khác nhau làm chồng, là oán là hận; cô từng bức thiết hy vọng chính mình có thể mau chút lớn lên, mau chút rời khỏi bà ấy, rời đi cái nơi tràn ngập ô uế ~ hương vị sắc dục; nhưng là hiện tại… Cô trừ bỏ vô lực và bi ai thì cảm giác gì cũng không có, trong lòng giống như là một khoảng trống rỗng, mơ hồ có tiếng gió vù vù xuyên qua khe cửa thổi vào bên trong, đem tâm vốn là vỡ nát phá thành các mảnh nhỏ vô cùng thê thảm.
Bòng đêm nuốt sống thế giới cuối cùng cũng hé một tia sáng. Cảnh sát đã sớm rời đi, trong phòng xác âm trầm trống trải chỉ còn một cô gái xinh đẹp đến yêu dã ôm đầu gối ngồi dựa vào bên giường, thì thào nói nhỏ cái gì đó.
“Kết quả như vậy bà cao hứng sao? Vì sao không quý trọng chính mình? Vì sao lại vì người đàn ông chính mình theo đuổi mà sa đọa? Bà muốn lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình sao? Ha ha, bà thật sự là một người đàn bà ngu muội…” Ánh mắt Thiết Tây Á mơ hồ, thanh âm trống rỗng làm cho người ta kinh hãi.
“…”
“Người đàn ông kia rốt cuộc là dạng nào? Đáng giá vì ông ấy như vậy sao?”
“…”
“Liền vì người đàn ông đó, cho nên bà oán tôi sao? Tôi có làm sai cái gì đâu? Bà rốt cuộc có hay không yêu thương tôi dù chỉ là một chút?”
“…”
…
“Nhiều năm như vậy đây lại là lần đầu tiên hai chúng ta yên lặng nói chuyện, đáng tiếc, chính là tôi đang nói, bà lại không nghe được.”
Mặt trời lên cao mặt trăng ẩn dần, ánh nắng của sáng sớm xuyên qua cửa sổ ở mái nhà chiếu nghiêng vào trong, lại không thể làm tiêu tan một chút thê lương hay âm lãnh. Thiết Tây Á tự nhủ tự nói như vậy suốt một đêm, lúc này thanh âm đã khàn khàn.
“Đi thôi, trở về nơi nên trở về đi…” Thiết Tây Á thở dài, đứng lên hoạt động hai chân đã tê dại, trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy lại tĩnh như cục diện đáng buồn hiện tại, trong mắt đã khôi phục sự tỉnh táo, thần sắc kiên định.
Thiết Tây Á trước đi đến trường học làm thủ tục thôi học, dùng học phí mấy ngày hôm trước Lâm Đan đưa làm hậu sự đơn giản cho bà ấy. Mọi người nhìn thế nào cũng không quan trọng, làm một người điều cơ bản nhất là sinh tồn cũng sắp không duy trì được, còn cố ra vẻ lễ nghĩa hay liêm sỉ gì nữa? Từ nay về sau, nên đi nơi nào…
Thiết Tây Á nhìn mây đen dần dần tụ lại trên bầu trời, thật lâu sau, thở dài.
——————————————————————-
[1] Kim chung tráo và thiết bố sam: Là 2 trong 72 tuyệt kĩ hay cung phu của Thiếu Lâm Tự.
Kim chung tráo 金鐘罩 (chuông vàng úp): Dùng vài thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng. Sau 6-8 năm thì công phu cáo thành.
Thiết bố sam hay thiết bố sam công 鐵布衫功 (áo giáp sắt): Luyện vai, ngực, lưng cho thành cứng như sắt.
Ở đây, muốn dùng hai cụm từ này để nói Thiết Tây Á đã quá quen với những lời đồn, cũng đã sớm luyện bản thân thành người mắt điếc tai ngơ với đồn đại.
“Tôi thích cậu! Làm bạn gái của tôi, được không?” Người thiếu niên anh tuấn cao ngất đứng dưới ánh tịch dương, thanh âm trải qua sự biến đổi của tầm tuổi dần dần lộ ra sự trầm thấp đặc hữu trong thanh âm của đàn ông, trên cằm cũng thản nhiên xuất hiện một ít lông tơ. Thanh xuân đến mùa nảy mầm, nội tiết tố (hay còn gọi là hormone) nhanh chóng phân bố, nam sinh dũng cảm hướng về phía nữ sinh trong tâm chính mình mà thông báo, nhưng một tay gắt gao nắm đai an toàn của cặp sách lại tiết lộ nội tâm cậu ta không hề yên.
Gió chợt nổi lên, thổi bay làn nước xuân, lại thổi bay tâm hồn ai đang gợn sóng…
“Thích… Tôi sao? Thích tôi ở điểm gì?” Cô gái mang khuôn mặt minh diễm so với hình ảnh hoa đào nở rộ càng thêm yêu diễm, gió nhẹ thổi bay tóc đuôi ngựa lướt qua hé ra khuôn mặt làm điên đảo chúng sinh, nhưng cô trời sinh trong mắt đã có khí chất trầm mặc thâm thúy giống như tràn ngập suy tư, và sương mù không thấy rõ suy nghĩ.
Người thiếu niên nhìn khuôn mặt minh diễm của cô gái, như ngây ngốc, nửa ngày sau mới phản ứng lại đây là cô đang nói chuyện cùng cậu ta. “… Tất cả đều… Đều thích!” Người thiếu niên vôn không biết ăn nói nên chỉ nói một câu, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn liền bịt kín một tầng mây đỏ.
Thiết Tây Á không nói chuyện, chính là lẳng lặng nhìn người thiếu niên đứng trước mặt. Cậu ta khá cao với khuôn mặt như trẻ con, làm cậu ta thoạt nhìn có vẻ ít tuổi hơn so với bạn bè cùng lứa tuổi, làn da còn trắng nõn mịn màng hơn cả con gái ngay cả lỗ chân lông cũng không tìm thấy, đẹp đến tinh xảo làm cho con gái phải ghen tị. Giống như vạn vật đến mùa sống lại, cậu ta như măng chồi sau cơn mưa xuân, chỉ trong một đêm cũng có thể chui lên từ dưới đất, điên cuồng mà sinh trưởng. Áo đồng phục rộng thùng thình mặc ở trên người cậu ta đã có chút ngắn và nhỏ, giấu ở dưới lớp quần áo là thân thể tuy còn thực đơn bạc, nhưng có thể thấy được bờ vai đủ rộng lớn.
Cô cùng các bạn học cơ hồ không tiếp xúc mấy, đối với nam sinh có khuôn mặt trẻ con này ấn tượng chỉ dừng lại ở điểm cậu ta thích ngồi dựa vào bên cửa sổ trong lớp học, bình thường luôn lạnh lùng, không thích nói chuyện, cô thậm chí không nhớ rõ tên của cậu ta, đây là lần đầu tiên cô cẩn thận đánh giá cậu ta.
“Thiết Tây Á, tôi thật sự thích cậu!! Làm bạn gái của tôi được không?” Người thiếu niên lại một lần nữa truy vấn, ánh mắt không hề chớp nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, vội vàng muốn biết đáp án từ cô gái đó.
Lần đầu tiên cậu chú ý tới cô là ở ngày khai giảng, cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng đơn thuần, tóc cột thành đuôi ngựa gọn gàng, đón ánh mặt trời chân thành đi tới. Hé ra khuôn mặt diễm lệ vô song, làm mọi ánh dương quang đều ảm đạm; hồng nhan áo trắng, cả người cô thoạt nhìn giống như là bông hồng mai phóng ra từ trong tuyết, cực kỳ lãnh diễm, mà cô lại xem nhẹ mọi ánh mắt đang chiếu lên người mình, nhìn không chớp mắt chỗ ngồi sáng sủa ở góc lớp, im lặng.
Chỉ liếc mắt một cái cậu liền cảm thấy cô không giống với những cô gái khác, nhưng lại nói không nên lời rốt cuộc vì sao lại không giống, cho nên mỗi ngày cậu đều chú ý đến nhất cử nhất động của cô, muốn tìm câu trả lời cho cảm giác bất đồng ở cô gái đó là từ đâu đến. Cô rất ít trao đổi với bất cứ người nào, luôn độc lai độc vãng; cô thích im lặng đọc sách; thành tích của cô rất tốt; nghe nói cô không có ba ba; nghe nói mẹ cô là… ; nghe nói cô quan hệ ái muội với rất nhiều bạn học nam… Nghe rất nhiều rất nhiều lời đồn về cô, tốt, xấu, cô đều cười trừ.
Nhưng đột nhiên có một ngày, cậu phát hiện nụ cười của cô không có độ ấm, một đôi con ngươi xinh đẹp lại mang theo bi thương như thản nhiên còn có một loại tang thương không phù hợp với tuổi của cô, sự trống trơn chiếu thẳng đến chỗ sâu nhất trong linh hồn. Mỗi lần nhìn thấy cô tươi cười, tâm cậu đều run rẩy từng đợt, giống như có một bàn tay vô hình đang vuốt ve, rầu rĩ mà đau; cậu có một loại xúc động, muốn đem nhanh cô ôm vào trong lòng, hảo hảo mà che chở nỗi đau của cô, không cần cô lại miễn cưỡng nở nụ cười như vậy, quá xấu…
Suy nghĩ bất thình lình đó làm cho chính cậu hoảng sợ, từ khi nào chính mình bắt đầu có thể nhìn hiểu ánh mắt của cô, đọc biết nụ cười của cô? Lúc đầu chính là tò mò, muốn nhìn một chút nữ sinh này rốt cuộc vì sao lại bất đồng, cho nên cậu chú ý nhất cử nhất động của cô, lưu tâm những lời đồn về cô; sau đó, cậu phát hiện chính mình càng ngày càng không hiểu cô, cô gái này như là một mê cung, cả người tràn ngập cảm giác thần bí, cậu càng tò mò càng muốn tìm hiểu bí ẩn trên người cô; tiếp sau đó, có một ngày cậu đột nhiên nhìn mà hiểu được cô, nhưng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ ra, chính mình nhưng đã yêu cô gái giống như mê cung này, có rất nhiều điểm kỳ quái, bọn họ thậm chí nói chuyện cũng chưa từng nói qua, nhưng cậu như đã đi vào một tòa thành, tình nguyện tùy cô quy định phạm vi hoạt động cũng không nghĩ sẽ đi ra.
Thiết Tây Á lại bị truy vấn, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía người thiếu niên đối diện, thân hình cậu ta cao lớn hơi gầy đắm chìm trong trong muôn vạn hào quang, cả người tản ra hương vị của ánh mặt trời cùng hơi thở tốt đẹp của tuổi trẻ… Giống như vương tử cưỡi bạch mã trong câu chuyện đồng thoại vừa ôn nhu lại vừa thâm tình a, làm cô hoảng loạn có chút không mở mắt ra được. Nhưng cô, là cô gái hư hỏng trong mắt người khác, sống trong tối tăm không tìm thấy ánh sáng mặt trời, thậm chí có thể cứ như vậy tiếp tục trầm luân trong địa ngục, khác nhau một trời một vực, như thế nào có thể ở cùng một chỗ? Làm sao có thể ở cùng một chỗ?!
“Thiết Tây Á đâu? Mọi ngừoi có ai thấy cô ấy không?” Một cô gái thở hồng hộc từ bên kia sân thể dục chạy tới, truy vấn một đám con gái đứng ở bên hồ bơi nhân tạo.
“Ở bên kia, ở cùng một bạn nam của lớp mình.” Nữ sinh tóc ngắn chỉ cho cô gái vừa chạy tới.
“Hai người không biết đang nói cái gì, đã rất lâu rồi.” Một cô gái tóc dài bổ sung, nói.
“Khẩn trương hoảng loạn như vậy là sao a? Vội vàng đi đầu thai sao? Chưa từng gặp người nào vội vàng như vậy a!” Nữ sinh Toan Nho nói với ngữ khí không tốt, vẻ mặt phẫn hận nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh đứng dưới cây đào cách đó không xa ở bên kia hồ bơi. Con hồ ly tinh không biết xấu hổ kia cũng giống như mẹ nó, đều là tiện nhân, ỷ vào có chút xinh đẹp liền nơi nơi đều có thể thông đồng với đàn ông, rõ ràng chính là một tiểu dâm ~ phụ, nam sinh cô thích kia mắt bị mù sao? Hoa hậu giảng đường, với người không khác gái lầu xanh! Vương tử là của ta, ngươi đừng nghĩ chạm vào anh ấy!! Trong mắt Toan Nho hiện lên oán độc.
“Là cô giáo tìm cô ấy, hình như là mẹ cô ấy xảy ra chuyện gì đó. Lúc đấy tôi vừa vặn đi ngang qua văn phòng, cô giáo liền gọi tôi lại một chút, còn có cảnh sát ở đó, rất dọa người!” Cô gái vỗ vỗ ngực, làm động tác vô cùng kinh hách.
“Mẹ nó? Cảnh sát? …” Trầm mặc một lát, nữ sinh Toan Nho vừa nói vừa đi đến hướng đối diện, “Cái kia, tôi giúp cậu đi gọi.” Ánh mắt léo lên một tia tính kế.
“Thiết Tây Á, Thiết Tây Á!” Tiếng gọi bén nhọn của Toan Nho truyền đến, đánh vỡ không khí tốt đẹp của hai người.
“Đây…” Môi đỏ mọng của Thiết Tây Á hơi giương lên, lời cự tuyệt vừa muốn nói ra miệng, liền bị một trận tiếng gào phá ngang.
“Ai nha, Thiết Tây Á cậu như thế nào ở trong này nha, ” Toan Nho thu hồi biểu tình khinh thường, làm một bộ như chị em tốt thân thiết tiến đến kéo tay Thiết Tây Á, “Cậu nhanh đi đến văn phòng của cô giáo đi, mẹ cậu giống như phạm vào chuyện gì! Cảnh sát đang tìm cậu đấy” Nữ sinh Toan Nho cố ý nhấn mạnh từ “phạm tội”, “cảnh sát” và tăng thêm vài phần ngữ khí, trong ánh mắt tràn đầy sự đắc ý, mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía người thiếu niên anh tuấn đứng bên cạnh, giống như đang nói: Cậu xem, nó là người như thế nào, mau cách xa nó chút đi!
Thiết Tây Á bỏ cánh tay đang bám trên ở người của chính mình, lễ phép mà xa cách hướng Toan Nho cười cười tỏ vẻ cảm tạ, xoay người hướng văn phòng cô giáo đi đến.
“Thiết Tây Á!” Người thiếu niên thấy cô gái phải đi, vội vàng đuổi theo, bối rối giữ chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, cả hai người đều là run lên. “Cậu còn chưa trả lời tôi.” Người thiếu niên cố ý muốn có một đáp án.
“Thực xin lỗi, tôi không thể.” Cô gái nói xoay người rời đi, chỉ để lại cho người thiếu niên một bóng dáng quyết tuyệt rời đi, không chút nào lưu luyến.
Nữ sinh Toan Nho nhìn Thiết Tây Á và Đoạn Thụy cơ hồ cắn răng ngân một tiếng, quả thật là một con tiện nhân, được tiện nghi còn khoe mẽ, không biết xấu hổ. “Đoạn Thụy ~~” Toan Nho phát ra thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng nói, “Nó là một đứa con gái hư hỏng, cách xa nó một chút mới tốt, cậu… Uy! Cậu đi đâu vậy a… Uy!” Nữ sinh Toan Nho vốn tính thừa cơ hội này sẽ cùng vương tử hảo hảo trao đổi một chút, không nghĩ tới vương tử cũng không quay đầu lại rời khỏi, cô ta tức giận đến dậm chân.
“Thực xin lỗi, tôi không thể. Thực xin lỗi, tôi không thể. Thực xin lỗi, tôi không thể…” Trong đầu Đoạn Thụy đều quanh quẩn nhừng lời này của Thiết Tây Á, còn có ngữ khí đạm mạc khi nói chuyện cùng vẻ mặt trong trẻo nhưng thần thái lại lạnh lùng, vì sao? Vì sao… Thẳng đến nhiều năm sau Đoạn Thụy mới hiểu được câu nói “Tôi không thể” đó bao hàm bao nhiêu chua xót và bất đắc dĩ, mà khi mối tình đầu của người thiếu niên thất bại chỉ cảm thấy trước nay chưa có thất bại và ảo não nào đến vậy, thất hồn lạc phách…
? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ? ?
“Cô chính là con gái của Lâm Đan, Thiết Tây Á?” Trong văn phòng, cảnh sát hỏi.
“Đúng, xin hỏi bà ấy xảy ra chuyện gì sao?” Thiết Tây Á có sự bình tĩnh và trầm ổn không hợp với tuổi của cô, lúc này chính là thản nhiên hỏi.
“Bà ấy đã chết. Mời người nhà cùng chúng tôi đi nhận diện thi thể một chút.” Người cảnh sát hơi lớn tuổi một chút nhìn cô gái trẻ xinh đẹp mà thương hại nhẹ nhàng nói.
“Được, tôi đã biết.” Thiết Tây Á vẫn bình tĩnh như trước lãnh đạm lên tiếng, giống như sớm đoán được kết quả như vậy là bình thường.
Một người cảnh sát trẻ rõ ràng là vừa mới ra trường, tràn đầy nhiệt huyết và nhiệt tình với công tác được giao phó, nhìn thấy bộ dạng Thiết Tây Á lãnh đạm giống như chuyện xảy ra không liên quan đến mình mà không khỏi nhíu nhíu mày, “Đi thôi.” Người cảnh sát lâu năm ngữ khí không được tốt, dẫn đầu xoay người đi ra cửa. Cảnh sát trưởng chính là nhìn quen các loại chuyện trong cuộc sống nên lắc lắc đầu, thở dài, đằng sau hai người đi theo ra ngoài.
“Ai nha, trời ạ! Kia không phải là Thiết Tây Á sao? Như thế nào lại bị cảnh sát đưa đi?!”
“Ai biết được? Mẹ nó là đi bán, nó có thể là người tốt gì a! Không chừng cũng là vì chuyện này mà bị bắt, không biết xấu hổ!”
“Cũng đúng ~ đáng ghét nga!”
“…” Dọc theo đường đi có rất nhiều người vây quanh cô rì rầm bàn luận, các loại đoán mò không hề có căn cứ, phỉ báng, lời đồn… Giống như lợi nhận, toàn bộ gia tăng ở trên người Thiết Tây Á.
Thiết Tây Á chính là hơi cúi đầu, đối với những lời đồn đại càng ngày càng khó nghe mắt điếc tai ngơ, cái gì cũng không nói cái gì cũng không giải thích, lẳng lặng đi theo phía sau cảnh sát. Sau này mỗi khi nhớ tới tình cảnh ngày đó Thiết Tây Á nhịn không được hoài nghi chính mình có phải đã luyện thành kim chung tráo và thiết bố sam [1] sao? Thật là bình tĩnh, hẳn là nên ủng hộ cho chính mình!
Trong phòng xác của bệnh viện, nhiệt độ vốn là thấp hơn bên ngoài nên không khí cũng âm lãnh hơn nhiều, làm cho người ta nhịn không được lạnh cả người, nổi lên một tầng lại một tầng da gà. Hai cảnh sát đứng ở phía sau Thiết Tây Á nhìn bóng dáng đơn bạc của cô gái gầy yếu đang đi từng bước một đến bên chiếc giường phủ vải trắng, trong lòng dâng lên một cỗ thương hại không rõ nguyên nhân. Tuy rằng cô gái không khóc không nháo thậm chí vẫn thực bình tĩnh phối hợp với công việc của bọn họ, nhưng là toàn thân cô tản mát ra từng trận hơi thở bi thương, lại làm cho người nhìn không cầm được lòng mà chua xót.
Tay Thiết Tây Á tái nhợt chậm rãi kéo mảnh vải trắng, hình ảnh Lâm Đan tái nhợt trầm lặng trên mặt một điểm huyết sắc cũng không có ánh vào mi mắt. Thời điểm kia là cảm giác gì đây? Cô nhớ rất rõ ràng cô không khóc, người nằm trước mặt là người cho cô sinh mệnh lại chưa từng cho cô một chút tình thương của người mẹ, trước đây cô từng đối với sự lãnh đạm và coi thường của bà ấy mà khóc mà nháo; sau khi lớn lên cô đối với việc bà ấy đem mỗi một người đàn ông khác nhau làm chồng, là oán là hận; cô từng bức thiết hy vọng chính mình có thể mau chút lớn lên, mau chút rời khỏi bà ấy, rời đi cái nơi tràn ngập ô uế ~ hương vị sắc dục; nhưng là hiện tại… Cô trừ bỏ vô lực và bi ai thì cảm giác gì cũng không có, trong lòng giống như là một khoảng trống rỗng, mơ hồ có tiếng gió vù vù xuyên qua khe cửa thổi vào bên trong, đem tâm vốn là vỡ nát phá thành các mảnh nhỏ vô cùng thê thảm.
Bòng đêm nuốt sống thế giới cuối cùng cũng hé một tia sáng. Cảnh sát đã sớm rời đi, trong phòng xác âm trầm trống trải chỉ còn một cô gái xinh đẹp đến yêu dã ôm đầu gối ngồi dựa vào bên giường, thì thào nói nhỏ cái gì đó.
“Kết quả như vậy bà cao hứng sao? Vì sao không quý trọng chính mình? Vì sao lại vì người đàn ông chính mình theo đuổi mà sa đọa? Bà muốn lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình sao? Ha ha, bà thật sự là một người đàn bà ngu muội…” Ánh mắt Thiết Tây Á mơ hồ, thanh âm trống rỗng làm cho người ta kinh hãi.
“…”
“Người đàn ông kia rốt cuộc là dạng nào? Đáng giá vì ông ấy như vậy sao?”
“…”
“Liền vì người đàn ông đó, cho nên bà oán tôi sao? Tôi có làm sai cái gì đâu? Bà rốt cuộc có hay không yêu thương tôi dù chỉ là một chút?”
“…”
…
“Nhiều năm như vậy đây lại là lần đầu tiên hai chúng ta yên lặng nói chuyện, đáng tiếc, chính là tôi đang nói, bà lại không nghe được.”
Mặt trời lên cao mặt trăng ẩn dần, ánh nắng của sáng sớm xuyên qua cửa sổ ở mái nhà chiếu nghiêng vào trong, lại không thể làm tiêu tan một chút thê lương hay âm lãnh. Thiết Tây Á tự nhủ tự nói như vậy suốt một đêm, lúc này thanh âm đã khàn khàn.
“Đi thôi, trở về nơi nên trở về đi…” Thiết Tây Á thở dài, đứng lên hoạt động hai chân đã tê dại, trên khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy lại tĩnh như cục diện đáng buồn hiện tại, trong mắt đã khôi phục sự tỉnh táo, thần sắc kiên định.
Thiết Tây Á trước đi đến trường học làm thủ tục thôi học, dùng học phí mấy ngày hôm trước Lâm Đan đưa làm hậu sự đơn giản cho bà ấy. Mọi người nhìn thế nào cũng không quan trọng, làm một người điều cơ bản nhất là sinh tồn cũng sắp không duy trì được, còn cố ra vẻ lễ nghĩa hay liêm sỉ gì nữa? Từ nay về sau, nên đi nơi nào…
Thiết Tây Á nhìn mây đen dần dần tụ lại trên bầu trời, thật lâu sau, thở dài.
——————————————————————-
[1] Kim chung tráo và thiết bố sam: Là 2 trong 72 tuyệt kĩ hay cung phu của Thiếu Lâm Tự.
Kim chung tráo 金鐘罩 (chuông vàng úp): Dùng vài thô quấn cục thành quả chùy rồi đánh vào thân mình mọi bộ vị, lúc đầu thấy đau sau dần không thấy đau thì thay bằng chùy gỗ, rồi chùy đồng. Sau 6-8 năm thì công phu cáo thành.
Thiết bố sam hay thiết bố sam công 鐵布衫功 (áo giáp sắt): Luyện vai, ngực, lưng cho thành cứng như sắt.
Ở đây, muốn dùng hai cụm từ này để nói Thiết Tây Á đã quá quen với những lời đồn, cũng đã sớm luyện bản thân thành người mắt điếc tai ngơ với đồn đại.
/62
|