Môi hôn nóng bỏng cùng cái ấm nóng như lửa cơ hồ đem cả người Lộ Diêu hòa tan, đợi chút, nóng như lửa? Lộ Diêu thừa dịp Cố Dịch Huân buông ra để thở liền thoát khỏi ôm ấp của anh nhanh như cá chạch, bàn tay nhỏ mềm nhẵn lạnh lẽo phủ lên cái trán trơn bóng của Cố Dịch Huân, xúc cảm là nóng bỏng.
“Dịch Huân ca ca, anh phát sốt.” Trong giọng nói của Lộ Diêu là lo lắng hỗn loạn mà trước đây chưa bao giờ cô ôn nhu cùng lo lắng quá thế, vô cùng đau lòng.
“Anh… Khụ khụ khụ…” Thanh âm khàn khàn vừa mới nói ra miệng định chặn ngang, người đã muốn ho khụ lên.
“Ca! Ca!” Lộ Diêu hướng về phía cửa phòng lớn tiếng gọi Lộ Viễn.
Lộ Viễn cũng đang lo lắng tình huống bên trong, thời thời khắc khắc đều chú ý, lúc này nghe được tiếng hô của Lộ Diêu vội vàng đi tới, thấy Cố Dịch Huân ôm Lộ Diêu mà tựa vào trên vai cô giống như đang ngủ, nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Cố Dịch Huân ôm thân thể mềm mại của Lộ Diêu, nhiều ngày như vậy tới hôm nay mới là lần đầu tiên cảm thấy bình tĩnh và thoải mái, sự mỏi mệt trong nháy mắt liền đánh úp lại, thoang thoảng gửi được mùi huân y thảo quen thuộc, mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cục hỗn loạn đi vào giấc ngủ.
“Dịch Huân ca ca phát sốt, mau gọi bác sĩ a!”
Thời điểm Lộ Diêu vừa phá cửa thì Tề Hạo đã liên hệ với bác sĩ, lúc này nghe được đoạn đối thoại của Lộ Diêu và Lộ Viễn, trực tiếp kêu bác sĩ đi lên.
“Anh ấy thế nào?” Lộ Diêu lo lắng hỏi.
Bác sĩ cau mày, giọng nói công thức lạnh như băng lại mang theo một tia bất mãn, “Bị thương vì sao không nghỉ ngơi cho tốt? Thân thể suy yếu làm sức chống cự giảm xuống, hơn nữa miệng vết thương sưng lên không sốt mới là lạ!”
“…” Lộ Diêu cúi đầu, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn lắng nghe.
“Tôi kê cho cậu ấy một ít thuốc hạ sốt, cô nhớ kỹ phải cho cậu ấy uống đúng giờ, để tôi châm hương đốt ngải giúp cậu ấy hạ sốt, chờ cậu ấy tỉnh lại thì cho ậu ấy ăn một chút đồ ăn loãng, không cần ăn nhiều, có thể chia thành nhiều bữa.”
“Ân, được.” Lộ Diêu nhẹ giọng đáp lời, nhất nhất cẩn thận ghi nhớ.
Cố Dịch Huân đã lâu không nghỉ ngơi một cách đầy đủ, vẫn là dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ, thân thể vượt qua vài ngày này sớm đã mỏi mệt đến không chịu nổi, lúc này liền nặng nề ngủ. Lộ Diêu ngồi ở bên giường nắm bàn tay to của Cố Dịch Huân, nhẹ nhàng mà vuốt ve hàng mi đen dày của anh, vuốt lên hốc mắt thâm quầng, lướt xuống hai gò má, đôi môi khô nứt, rồi phủ kín cái cằm hơi nhọn, lén lút mà rơi lệ.
Nguyên lai… Nguyên lai anh thế nhưng một mình yên lặng thừa nhận chịu đựng nhiều ngày như vậy, vì sao không nói cho em biết, vì sao? Vì hạnh phúc của chúng ta, anh vất vả như vậy mệt mỏi như vậy, nhưng em lại luôn tùy hứng nghịch ngợm, còn phát giận điên loạn với anh, chỉ biết không ngừng gây thêm phiền toái cho anh… Đồ lưu manh! Hỗn đản thối! Vì sao muốn cho em nhiều thứ tốt như vậy?! Giọt nước mắt trong suốt thật to rơi xuống từng giọt từng giọt, hai hàng nước mắt chảy xuống như cọ rửa hai gò má mềm mại.
Lộ Diêu rốt cuộc không khống chế được, che miệng lại rồi xoay nhanh người đi hướng ban công, tận tình khóc ra tiếng.
Ánh tịch dương phía tây dần rõ nét, không gian xung quanh đường chân trời bị nhuộm thành một mảnh màu hồng, tựa như ánh mắt phiếm hồng của Lộ Diêu. Mãi cho đến khi Lộ Diêu bình tĩnh trở lại mới một lần nữa đi trở về phòng ngủ.
Điếu châm trên người Cố Dịch Huân đã hết, cái nóng cũng giảm đi tương đối, chính là ra rất nhiều mồ hôi. Lộ Diêu nhìn thân ảnh cao lớn cơ hồ chiếm hơn phân nửa cái giường, khẽ thở dài. Vẫn luôn là anh yên lặng thủ hộ em, lần này, đến lượt em đến thủ hộ anh!
Đi vào phòng tắm mang chậu nước ấm và khăn mặt ra, lại từ tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ sạch sẽ, thay Cố Dịch Huân lau đi mồ hôi ẩm ướt trên thân thể, thay quần áo khô mát, thậm chí ngay cả râu cũng thay anh cạo sạch sẽ. Bởi vì trong thuốc có thành phần gây buồn ngủ mà động tác của Lộ Diêu lại tận lực mềm nhẹ cẩn thận, cho nên Cố Dịch Huân vẫn yên lặng ngủ say.
Lộ Diêu làm xong hết thảy mọi việc đã muốn thở hổn hển cùng mồ hôi đầy người, nhìn chăm chú vào đường cong cương nghị trên khuôn mặt Cố Dịch Huân sau khi ngủ liền trở nên ôn hòa, trong lòng ê ẩm mềm xuống. Nghĩ đến lần trước khi chính mình tỉnh lại ở trên giường đã được thay áo ngủ thoải mái, vết thương được rửa sạch lại băng bó cẩn thận, bây giờ cô mới biết thời điểm anh chiếu cố cô có cảm giác và tâm tình gì.
Trời đã tối, Lộ Diêu nhìn Cố Dịch Huân không có ý định tỉnh lại, nên chính mình cũng đi tắm rửa, có thể là ban ngày đã quá mức mệt mỏi, khi vừa rúc vào bên người Cố Dịch Huân cũng không biết đi vào giấc ngủ từ khi nào.
Cố Dịch Huân đang chìm trong mộng đẹp ngọt ngào, cảm giác được một đôi tay nhỏ bé mềm mại trắng mịn đang thay chính mình lau thân thể và đổi quần áo mới, động tác ôn nhu mà lại chậm rãi nhẹ nhàng, là cô! Giống như là nở nụ cười, nhưng lập tức ý thức lại một lần nữa lâm vào mê man.
Cảm giác vừa ngủ nhưng lại ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, ánh mặt trời sáng ngời xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo thành một vệt sáng chớp lên như ngọn đèn, trong không khí có tro bụi rất nhỏ hòa cùng gió khởi vũ bay loạn. Trong lòng là hương thơm từ thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, Cố Dịch Huân buộc chặt cánh tay quanh thân cô, bả đầu chôn ở bên gáy Lộ Diêu hít vào một hơi thật sâu, Cố Dịch Huân cảm thấy tinh thần tốt lên không ít, khí lực toàn thân dần dần được khôi phục.
“Ngô…” Có cái gì đó phất phất vào cổ, ngứa, Lộ Diêu xoa xoa mắt chậm rãi hoạt động thân thể, vận động làm nóng thân thể trước khi rời giường.
Nhìn cô gái nhỏ còn mông lung do buồn ngủ, bộ dáng ngây thơ mơ mơ màng màng, tâm tình Cố Dịch Huân sáng sủa lên không ít, tinh tế hôn xương quai xanh của Lộ Diêu, cổ, lỗ tai, trên khuôn mặt cũng lưu luyến trằn trọc, Lộ Diêu ngơ ngác sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, nhìn cái đầu đang chôn ở trước ngực chính mình bất đắc dĩ thở dài.
“Dịch Huân ca ca…” Thanh âm ngọt ngào mang theo ngữ khí ôn nhu, làm cho người nghe được xương cốt mềm nhũn.
“Ân?” Hàm hàm hồ hồ đáp lời, động tác môi hôn vẫn tiếp tục.
“Đứng lên ăn cơm, anh đã tới giờ uống thuốc rồi.”
“…” Khẽ hôn biến thành cắn nhẹ.
“Ân… Không cần náo loạn a, mau đứng lên.”
“…” Tiếp tục cắn.
“Cố Dịch Huân!”
“Ngô?” Nghe ra ngữ khí của cô gái nhỏ đã biến hóa, người đàn ông vừa thưởng đến điểm ngon ngọt liền lưu luyến ngẩng đầu từ nơi ôn hương, vẫn là ngữ khí này có vẻ quen thuộc hơn, vừa rồi còn là ngữ khí làm cột sống tê rần.
Ôn nhu cũng là muốn phân thân, đôi mắt ôn nhu đối với người đàn ông trước mặt này chính là mây bay, “Đứng lên! Ăn cơm!” Lộ Diêu nổi giận đùng đùng hướng Cố Dịch Huân rống lớn, lại vẫn là động tác mềm nhẹ cầm lấy cốc nước đã chuẩn bị từ sớm đưa tới bên miệng Cố Dịch Huân.
Liền cầm tay Lộ Diêu uống miếng nước cho nhuận yết hầu, rồi chậm rãi mở miệng, “Anh nghĩ… Ăn em trước!” Trong thanh âm còn mang khàn khàn, không biết bởi vì sao. Bàn tay to đã muốn tập kích lên bộ phận cao ngất mềm mại của Lộ Diêu mà khám phá, một tay khác lại tìm được quần áo dưới thân.
“Ai nha… Anh… Thân thể anh còn chưa bình phục đâu, ” Hô hấp của Lộ Diêu đã bắt đầu rối loạn, vẫn cố gắng duy trì lý trí, “Ăn cơm trước, sao đó làm!”
“Được!” Cố Dịch Huân trả lời rõ ràng, buông Lộ Diêu ra.
“…” Lộ Diêu đỏ mặt cúi đầu, “Em đi lấy cháo cho anh.” Người hầu vẫn đặt cháo trên bếp để luôn nóng, Lộ Diêu chỉ cần gọi là có thể trực tiếp bưng lên.
“Có chút nóng, chờ nguội một chút hãy ăn.” Lộ Diêu cầm bát cháo nhẹ nhàng thổi thổi, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, đáng yêu lại gợi cảm. Cố Dịch Huân thấy vậy lại càng thêm tính thú dạt dào.
“Anh đói.”
“Bác sĩ nói một lần chỉ có thể ăn như vậy, không thể ăn tiếp, kiên trì một chút, đợi lát nữa lại ăn có được hay không?”
“Anh là nói… Muốn ăn em!”
“…”
Kéo bàn tay nhỏ bé của Lộ Diêu vào trong lòng, tiếp tục đi xuống phía dưới quần áo.
“Cái kia… Em cảm thấy anh vẫn là nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“…” Nụ hôn cực nóng hôn lên người Lộ Diêu, hôn lên da thịt lộ ra bên ngoài.
“Anh… Xác định thể lực của anh có thể?” Đói bụng lâu như vậy hẳn là cũng chưa đủ khí lực đi?
“Vậy để anh chứng minh cho em xem là được, để xem em có phải không cần cầu xin tha thứ.” Mâu quang sắc bén, ngữ khí cuồng quyến, vương giả trở về!
“Tê…”
“A…”
Tiếng vải dệt bị xé rách cùng tiếng kêu sợ hãi của người phụ nữ đồng thời vang lên…
“Dịch Huân ca ca, anh phát sốt.” Trong giọng nói của Lộ Diêu là lo lắng hỗn loạn mà trước đây chưa bao giờ cô ôn nhu cùng lo lắng quá thế, vô cùng đau lòng.
“Anh… Khụ khụ khụ…” Thanh âm khàn khàn vừa mới nói ra miệng định chặn ngang, người đã muốn ho khụ lên.
“Ca! Ca!” Lộ Diêu hướng về phía cửa phòng lớn tiếng gọi Lộ Viễn.
Lộ Viễn cũng đang lo lắng tình huống bên trong, thời thời khắc khắc đều chú ý, lúc này nghe được tiếng hô của Lộ Diêu vội vàng đi tới, thấy Cố Dịch Huân ôm Lộ Diêu mà tựa vào trên vai cô giống như đang ngủ, nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Cố Dịch Huân ôm thân thể mềm mại của Lộ Diêu, nhiều ngày như vậy tới hôm nay mới là lần đầu tiên cảm thấy bình tĩnh và thoải mái, sự mỏi mệt trong nháy mắt liền đánh úp lại, thoang thoảng gửi được mùi huân y thảo quen thuộc, mí mắt càng ngày càng nặng, rốt cục hỗn loạn đi vào giấc ngủ.
“Dịch Huân ca ca phát sốt, mau gọi bác sĩ a!”
Thời điểm Lộ Diêu vừa phá cửa thì Tề Hạo đã liên hệ với bác sĩ, lúc này nghe được đoạn đối thoại của Lộ Diêu và Lộ Viễn, trực tiếp kêu bác sĩ đi lên.
“Anh ấy thế nào?” Lộ Diêu lo lắng hỏi.
Bác sĩ cau mày, giọng nói công thức lạnh như băng lại mang theo một tia bất mãn, “Bị thương vì sao không nghỉ ngơi cho tốt? Thân thể suy yếu làm sức chống cự giảm xuống, hơn nữa miệng vết thương sưng lên không sốt mới là lạ!”
“…” Lộ Diêu cúi đầu, giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn lắng nghe.
“Tôi kê cho cậu ấy một ít thuốc hạ sốt, cô nhớ kỹ phải cho cậu ấy uống đúng giờ, để tôi châm hương đốt ngải giúp cậu ấy hạ sốt, chờ cậu ấy tỉnh lại thì cho ậu ấy ăn một chút đồ ăn loãng, không cần ăn nhiều, có thể chia thành nhiều bữa.”
“Ân, được.” Lộ Diêu nhẹ giọng đáp lời, nhất nhất cẩn thận ghi nhớ.
Cố Dịch Huân đã lâu không nghỉ ngơi một cách đầy đủ, vẫn là dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ, thân thể vượt qua vài ngày này sớm đã mỏi mệt đến không chịu nổi, lúc này liền nặng nề ngủ. Lộ Diêu ngồi ở bên giường nắm bàn tay to của Cố Dịch Huân, nhẹ nhàng mà vuốt ve hàng mi đen dày của anh, vuốt lên hốc mắt thâm quầng, lướt xuống hai gò má, đôi môi khô nứt, rồi phủ kín cái cằm hơi nhọn, lén lút mà rơi lệ.
Nguyên lai… Nguyên lai anh thế nhưng một mình yên lặng thừa nhận chịu đựng nhiều ngày như vậy, vì sao không nói cho em biết, vì sao? Vì hạnh phúc của chúng ta, anh vất vả như vậy mệt mỏi như vậy, nhưng em lại luôn tùy hứng nghịch ngợm, còn phát giận điên loạn với anh, chỉ biết không ngừng gây thêm phiền toái cho anh… Đồ lưu manh! Hỗn đản thối! Vì sao muốn cho em nhiều thứ tốt như vậy?! Giọt nước mắt trong suốt thật to rơi xuống từng giọt từng giọt, hai hàng nước mắt chảy xuống như cọ rửa hai gò má mềm mại.
Lộ Diêu rốt cuộc không khống chế được, che miệng lại rồi xoay nhanh người đi hướng ban công, tận tình khóc ra tiếng.
Ánh tịch dương phía tây dần rõ nét, không gian xung quanh đường chân trời bị nhuộm thành một mảnh màu hồng, tựa như ánh mắt phiếm hồng của Lộ Diêu. Mãi cho đến khi Lộ Diêu bình tĩnh trở lại mới một lần nữa đi trở về phòng ngủ.
Điếu châm trên người Cố Dịch Huân đã hết, cái nóng cũng giảm đi tương đối, chính là ra rất nhiều mồ hôi. Lộ Diêu nhìn thân ảnh cao lớn cơ hồ chiếm hơn phân nửa cái giường, khẽ thở dài. Vẫn luôn là anh yên lặng thủ hộ em, lần này, đến lượt em đến thủ hộ anh!
Đi vào phòng tắm mang chậu nước ấm và khăn mặt ra, lại từ tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ sạch sẽ, thay Cố Dịch Huân lau đi mồ hôi ẩm ướt trên thân thể, thay quần áo khô mát, thậm chí ngay cả râu cũng thay anh cạo sạch sẽ. Bởi vì trong thuốc có thành phần gây buồn ngủ mà động tác của Lộ Diêu lại tận lực mềm nhẹ cẩn thận, cho nên Cố Dịch Huân vẫn yên lặng ngủ say.
Lộ Diêu làm xong hết thảy mọi việc đã muốn thở hổn hển cùng mồ hôi đầy người, nhìn chăm chú vào đường cong cương nghị trên khuôn mặt Cố Dịch Huân sau khi ngủ liền trở nên ôn hòa, trong lòng ê ẩm mềm xuống. Nghĩ đến lần trước khi chính mình tỉnh lại ở trên giường đã được thay áo ngủ thoải mái, vết thương được rửa sạch lại băng bó cẩn thận, bây giờ cô mới biết thời điểm anh chiếu cố cô có cảm giác và tâm tình gì.
Trời đã tối, Lộ Diêu nhìn Cố Dịch Huân không có ý định tỉnh lại, nên chính mình cũng đi tắm rửa, có thể là ban ngày đã quá mức mệt mỏi, khi vừa rúc vào bên người Cố Dịch Huân cũng không biết đi vào giấc ngủ từ khi nào.
Cố Dịch Huân đang chìm trong mộng đẹp ngọt ngào, cảm giác được một đôi tay nhỏ bé mềm mại trắng mịn đang thay chính mình lau thân thể và đổi quần áo mới, động tác ôn nhu mà lại chậm rãi nhẹ nhàng, là cô! Giống như là nở nụ cười, nhưng lập tức ý thức lại một lần nữa lâm vào mê man.
Cảm giác vừa ngủ nhưng lại ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh lại, ánh mặt trời sáng ngời xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng, tạo thành một vệt sáng chớp lên như ngọn đèn, trong không khí có tro bụi rất nhỏ hòa cùng gió khởi vũ bay loạn. Trong lòng là hương thơm từ thân thể mềm mại của cô gái nhỏ, Cố Dịch Huân buộc chặt cánh tay quanh thân cô, bả đầu chôn ở bên gáy Lộ Diêu hít vào một hơi thật sâu, Cố Dịch Huân cảm thấy tinh thần tốt lên không ít, khí lực toàn thân dần dần được khôi phục.
“Ngô…” Có cái gì đó phất phất vào cổ, ngứa, Lộ Diêu xoa xoa mắt chậm rãi hoạt động thân thể, vận động làm nóng thân thể trước khi rời giường.
Nhìn cô gái nhỏ còn mông lung do buồn ngủ, bộ dáng ngây thơ mơ mơ màng màng, tâm tình Cố Dịch Huân sáng sủa lên không ít, tinh tế hôn xương quai xanh của Lộ Diêu, cổ, lỗ tai, trên khuôn mặt cũng lưu luyến trằn trọc, Lộ Diêu ngơ ngác sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, nhìn cái đầu đang chôn ở trước ngực chính mình bất đắc dĩ thở dài.
“Dịch Huân ca ca…” Thanh âm ngọt ngào mang theo ngữ khí ôn nhu, làm cho người nghe được xương cốt mềm nhũn.
“Ân?” Hàm hàm hồ hồ đáp lời, động tác môi hôn vẫn tiếp tục.
“Đứng lên ăn cơm, anh đã tới giờ uống thuốc rồi.”
“…” Khẽ hôn biến thành cắn nhẹ.
“Ân… Không cần náo loạn a, mau đứng lên.”
“…” Tiếp tục cắn.
“Cố Dịch Huân!”
“Ngô?” Nghe ra ngữ khí của cô gái nhỏ đã biến hóa, người đàn ông vừa thưởng đến điểm ngon ngọt liền lưu luyến ngẩng đầu từ nơi ôn hương, vẫn là ngữ khí này có vẻ quen thuộc hơn, vừa rồi còn là ngữ khí làm cột sống tê rần.
Ôn nhu cũng là muốn phân thân, đôi mắt ôn nhu đối với người đàn ông trước mặt này chính là mây bay, “Đứng lên! Ăn cơm!” Lộ Diêu nổi giận đùng đùng hướng Cố Dịch Huân rống lớn, lại vẫn là động tác mềm nhẹ cầm lấy cốc nước đã chuẩn bị từ sớm đưa tới bên miệng Cố Dịch Huân.
Liền cầm tay Lộ Diêu uống miếng nước cho nhuận yết hầu, rồi chậm rãi mở miệng, “Anh nghĩ… Ăn em trước!” Trong thanh âm còn mang khàn khàn, không biết bởi vì sao. Bàn tay to đã muốn tập kích lên bộ phận cao ngất mềm mại của Lộ Diêu mà khám phá, một tay khác lại tìm được quần áo dưới thân.
“Ai nha… Anh… Thân thể anh còn chưa bình phục đâu, ” Hô hấp của Lộ Diêu đã bắt đầu rối loạn, vẫn cố gắng duy trì lý trí, “Ăn cơm trước, sao đó làm!”
“Được!” Cố Dịch Huân trả lời rõ ràng, buông Lộ Diêu ra.
“…” Lộ Diêu đỏ mặt cúi đầu, “Em đi lấy cháo cho anh.” Người hầu vẫn đặt cháo trên bếp để luôn nóng, Lộ Diêu chỉ cần gọi là có thể trực tiếp bưng lên.
“Có chút nóng, chờ nguội một chút hãy ăn.” Lộ Diêu cầm bát cháo nhẹ nhàng thổi thổi, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, đáng yêu lại gợi cảm. Cố Dịch Huân thấy vậy lại càng thêm tính thú dạt dào.
“Anh đói.”
“Bác sĩ nói một lần chỉ có thể ăn như vậy, không thể ăn tiếp, kiên trì một chút, đợi lát nữa lại ăn có được hay không?”
“Anh là nói… Muốn ăn em!”
“…”
Kéo bàn tay nhỏ bé của Lộ Diêu vào trong lòng, tiếp tục đi xuống phía dưới quần áo.
“Cái kia… Em cảm thấy anh vẫn là nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“…” Nụ hôn cực nóng hôn lên người Lộ Diêu, hôn lên da thịt lộ ra bên ngoài.
“Anh… Xác định thể lực của anh có thể?” Đói bụng lâu như vậy hẳn là cũng chưa đủ khí lực đi?
“Vậy để anh chứng minh cho em xem là được, để xem em có phải không cần cầu xin tha thứ.” Mâu quang sắc bén, ngữ khí cuồng quyến, vương giả trở về!
“Tê…”
“A…”
Tiếng vải dệt bị xé rách cùng tiếng kêu sợ hãi của người phụ nữ đồng thời vang lên…
/62
|