Quang nâng đầu Mục Túc lên.
“Mục Túc, xảy ra chuyện gì? Hình như không vui.”
“Quang, ngươi có cảm thấy Mục Túc ăn rất nhiều không?”
Quang nhìn Mục Túc cười, lại cầm một con chim nướng giơ lên.
“Mục Túc mỗi bữa cơm chỉ ăn có một con chim nhỏ a. Quang phải ăn tới năm con lận, nếu muốn ăn nhiều nữa, vẫn còn có thể ăn nổi a.”
“Nhưng mỗi ngày Quang phải hoạt động gấp mười lần Mục Túc, tiêu hao thể lực cũng gấp mười lần Mục Túc a.”
“Nhưng việc này liên quan gì đến việc Mục Túc không vui?”
“Mục Túc ăn sạch đồ của Quang, lại còn mập ra, Mục Túc áy náy a. Mục Túc không giúp Quang làm việc, lại còn ăn nhiều thức ăn như vậy.”
Mục Túc càng nói càng cúi thấp đầu. Đến lúc đầu gần đụng tới ngực thì lại bị Quang nâng lên, hôn choẹt một cái thật kêu lên mặt y.
“Quang thích nuôi Mục Túc mập lên một chút, như vậy đến lúc ôm sẽ cảm thấy rất mềm.”
Quang ôm lấy eo Mục Túc, khẽ siết chặt.
Mục Túc nằm úp sấp lên bả vai Quang. Mình hình như cũng tìm ra thêm được một công dụng nữa rồi, cái gì cũng không thể giúp được Quang, chỉ có lúc giao phối mới có thể khiến Quang vui vẻ a.
Mục Túc trong lúc nhất thời tựa hồ đã nghĩ thông suốt. Cũng giống như có cây lớn che chắn, Mục Túc sẽ dựa hết thảy vào Quang, ôm lấy cổ Quang, siết chặt. Sau này Quang sẽ là thủ lĩnh của Mục Túc, là cha mẹ cơm áo gạo tiền của Mục Túc, là thần hộ mệnh của Mục Túc, còn có, là người yêu của Mục Túc.
Quang dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Mục Túc, chỉ đưa tay vuốt vẻ mái tóc của Mục Túc.
Mục Túc có mái tóc rất tốt, có lẽ nên tìm một chỗ nào đó để Mục Túc tắm rửa sạch sẽ cho thoải mái.
Quang phát hiện Mục Túc đang thay đổi, cụ thể như thế nào thì hắn không nói được. Chỉ biết Mục Túc thích làm nũng hơn, khi hắn đòi giao phối, mười lần thì hết chín lần Mục Túc không còn phản kháng nữa ngược lại còn rất phối hợp. Thật khiến Quang tiết kiệm được không ít khi lực.
Đường lên núi không dễ đi, nhưng Quang và Mục Túc vẫn đi rất vui vẻ.
Buổi trưa, Mục Túc nằm nghỉ trên một tảng đá. Quang thì đã đi tìm nước rồi, hắn nói nghe thấy tiếng nước chảy, đoán rằng gần đây sẽ có nước. Mục Túc từ nhỏ đã sinh sống gần nguồn nước, vì thế loại thanh âm này y không thể nào lầm lẫn, nhưng tiếng nước này không có một chút khí thế nào hết.
Mục Túc đang suy nghĩ sao đến giờ Quang vẫn còn chưa quay trở lại thì đã bị một cái bóng đen chặn ánh mặt trời. Quang đã trở lại. Hắn còn đem cả túi nước áp lên mặt Mục Túc.
“Nước suối thật mát.”
“Không phải suối, là một con sông, bất quá nước chảy rất chậm, chắc là hạ lưu, dưới sông có cá. Mục Túc có thể xuống nước tắm một chút, thuận tiện đi bắt chút cá luôn.”
Mục Túc lục tục bò dậy, đã lâu rồi y không có xuống nước nha.
Quang dẫn Mục Túc đi tới bờ sông, bản thân thì đi nhóm lửa, còn Mục Túc thì đem nửa người nhấn xuống nước, hai tay vui vẻ quạt nước gọi Quang.
“Quang cùng nhau xuống đây a.”
Quang thấy Mục Túc chơi cực kỳ vui vẻ, lập tức bật dậy đi về phía Mục Túc.
Mục Túc nhìn Quang đột nhiên có dự cảm xấu.
Mục Túc từ từ thối lui ra giữa lòng sông, nhìn Quang bước xuống nước, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng Quang đã nhanh tay tóm được, ôm chầm lấy y.
“Quang không nên nha, Mục Túc còn chưa có ăn cơm.”
“Không kịp rồi. Quang đã cho Mục Túc thời gian rồi, hiện tại đã dùng hết.”
“Nhất định phải…hả?”
“Ừ!”
Quang đem Mục Túc đặt bên bờ, nhẹ nhàng hôn Mục Túc từ gáy xuống đến hông, lại hôn từng tấc da thịt giữa hai chân Mục Túc, kéo mông y lại gần một chút, Quang liền đưa tính khí của mình đến cái lỗ nhỏ trơn trơn kia.
Hai chân Mục Túc quấn quanh hông Quang, cả người dựa vào lớp đất mềm mại của bờ sông mà hưởng thụ những cú chuyển động nhịp nhàng trong nước của Quang.
Quang không ngừng hất nước lên người Mục Túc, sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm đi, thành công khiến Mục Túc phải run rẩy từng đợt.
“A! A! Quang dùng lực nữa nha, Mục Túc còn muốn…..còn muốn!!! A a !”
Thân thiết ngay tại bờ sông có thể khiến cho Mục Túc càng thêm buông lỏng, càng khiến y bắt Quang ôm chặt y hơn, động càng mạnh hơn nữa. Quang rất dẻo dai, hơn nữa da thịt toàn thân lại rắn chắc. Mục Túc trong lúc kích tình muốn cắn Quang một cái nhưng lại không thể hạ thủ, chẳng thể nào khác hơn đành dùng tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn mà giải tỏa cơn động dục đang hoành hành trong cơ thể.
“A!”
“Mục Túc, xảy ra chuyện gì? Hình như không vui.”
“Quang, ngươi có cảm thấy Mục Túc ăn rất nhiều không?”
Quang nhìn Mục Túc cười, lại cầm một con chim nướng giơ lên.
“Mục Túc mỗi bữa cơm chỉ ăn có một con chim nhỏ a. Quang phải ăn tới năm con lận, nếu muốn ăn nhiều nữa, vẫn còn có thể ăn nổi a.”
“Nhưng mỗi ngày Quang phải hoạt động gấp mười lần Mục Túc, tiêu hao thể lực cũng gấp mười lần Mục Túc a.”
“Nhưng việc này liên quan gì đến việc Mục Túc không vui?”
“Mục Túc ăn sạch đồ của Quang, lại còn mập ra, Mục Túc áy náy a. Mục Túc không giúp Quang làm việc, lại còn ăn nhiều thức ăn như vậy.”
Mục Túc càng nói càng cúi thấp đầu. Đến lúc đầu gần đụng tới ngực thì lại bị Quang nâng lên, hôn choẹt một cái thật kêu lên mặt y.
“Quang thích nuôi Mục Túc mập lên một chút, như vậy đến lúc ôm sẽ cảm thấy rất mềm.”
Quang ôm lấy eo Mục Túc, khẽ siết chặt.
Mục Túc nằm úp sấp lên bả vai Quang. Mình hình như cũng tìm ra thêm được một công dụng nữa rồi, cái gì cũng không thể giúp được Quang, chỉ có lúc giao phối mới có thể khiến Quang vui vẻ a.
Mục Túc trong lúc nhất thời tựa hồ đã nghĩ thông suốt. Cũng giống như có cây lớn che chắn, Mục Túc sẽ dựa hết thảy vào Quang, ôm lấy cổ Quang, siết chặt. Sau này Quang sẽ là thủ lĩnh của Mục Túc, là cha mẹ cơm áo gạo tiền của Mục Túc, là thần hộ mệnh của Mục Túc, còn có, là người yêu của Mục Túc.
Quang dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong đầu của Mục Túc, chỉ đưa tay vuốt vẻ mái tóc của Mục Túc.
Mục Túc có mái tóc rất tốt, có lẽ nên tìm một chỗ nào đó để Mục Túc tắm rửa sạch sẽ cho thoải mái.
Quang phát hiện Mục Túc đang thay đổi, cụ thể như thế nào thì hắn không nói được. Chỉ biết Mục Túc thích làm nũng hơn, khi hắn đòi giao phối, mười lần thì hết chín lần Mục Túc không còn phản kháng nữa ngược lại còn rất phối hợp. Thật khiến Quang tiết kiệm được không ít khi lực.
Đường lên núi không dễ đi, nhưng Quang và Mục Túc vẫn đi rất vui vẻ.
Buổi trưa, Mục Túc nằm nghỉ trên một tảng đá. Quang thì đã đi tìm nước rồi, hắn nói nghe thấy tiếng nước chảy, đoán rằng gần đây sẽ có nước. Mục Túc từ nhỏ đã sinh sống gần nguồn nước, vì thế loại thanh âm này y không thể nào lầm lẫn, nhưng tiếng nước này không có một chút khí thế nào hết.
Mục Túc đang suy nghĩ sao đến giờ Quang vẫn còn chưa quay trở lại thì đã bị một cái bóng đen chặn ánh mặt trời. Quang đã trở lại. Hắn còn đem cả túi nước áp lên mặt Mục Túc.
“Nước suối thật mát.”
“Không phải suối, là một con sông, bất quá nước chảy rất chậm, chắc là hạ lưu, dưới sông có cá. Mục Túc có thể xuống nước tắm một chút, thuận tiện đi bắt chút cá luôn.”
Mục Túc lục tục bò dậy, đã lâu rồi y không có xuống nước nha.
Quang dẫn Mục Túc đi tới bờ sông, bản thân thì đi nhóm lửa, còn Mục Túc thì đem nửa người nhấn xuống nước, hai tay vui vẻ quạt nước gọi Quang.
“Quang cùng nhau xuống đây a.”
Quang thấy Mục Túc chơi cực kỳ vui vẻ, lập tức bật dậy đi về phía Mục Túc.
Mục Túc nhìn Quang đột nhiên có dự cảm xấu.
Mục Túc từ từ thối lui ra giữa lòng sông, nhìn Quang bước xuống nước, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhưng Quang đã nhanh tay tóm được, ôm chầm lấy y.
“Quang không nên nha, Mục Túc còn chưa có ăn cơm.”
“Không kịp rồi. Quang đã cho Mục Túc thời gian rồi, hiện tại đã dùng hết.”
“Nhất định phải…hả?”
“Ừ!”
Quang đem Mục Túc đặt bên bờ, nhẹ nhàng hôn Mục Túc từ gáy xuống đến hông, lại hôn từng tấc da thịt giữa hai chân Mục Túc, kéo mông y lại gần một chút, Quang liền đưa tính khí của mình đến cái lỗ nhỏ trơn trơn kia.
Hai chân Mục Túc quấn quanh hông Quang, cả người dựa vào lớp đất mềm mại của bờ sông mà hưởng thụ những cú chuyển động nhịp nhàng trong nước của Quang.
Quang không ngừng hất nước lên người Mục Túc, sau đó lại dùng đầu lưỡi liếm đi, thành công khiến Mục Túc phải run rẩy từng đợt.
“A! A! Quang dùng lực nữa nha, Mục Túc còn muốn…..còn muốn!!! A a !”
Thân thiết ngay tại bờ sông có thể khiến cho Mục Túc càng thêm buông lỏng, càng khiến y bắt Quang ôm chặt y hơn, động càng mạnh hơn nữa. Quang rất dẻo dai, hơn nữa da thịt toàn thân lại rắn chắc. Mục Túc trong lúc kích tình muốn cắn Quang một cái nhưng lại không thể hạ thủ, chẳng thể nào khác hơn đành dùng tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn mà giải tỏa cơn động dục đang hoành hành trong cơ thể.
“A!”
/51
|