Nguyệt Quang

Chương 4

/10


Có lẽ bởi vì đêm đó mất hết cả mặt mũi, từ lúc đó, cô mỗi lần đối mặt với Mạc Sâm thì luôn luôn khẩn trương.

Tuy nhiên sau khi đối mặt với anh cô vẫn thấy lúng túng, nhưng qua vài lần, cô phát hiện không biết vì sao anh có vể quan tâm cô, hay có thể nói cố ý tìm phiền toái.

Anh rất tốt, giao tình với bạn bè càng tốt hơn khiến người ta hâm mộ, nhưng không hiểu vì sao, mặc dù khi ở cạnh bạn tốt anh luôn mỉm cười, nhưng không ai chú ý tới thì anh lại yên lặng đứng ở một bên, nhìn mọi người nói chuyện phiếm, giống như là một người đứng xem, thỉnh thoảng mới tham dự vào.

Có mấy lần Đào Hoa nhắc đến việc Mạc Sâm tới đây nghỉ phép, cô rất tò mò, không hiểu anh làm gì, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.

Không biết có phải vì công việc hay không, mà anh đôi lúc lại toát ra vẻ xa cách khó gần.

Những ngày bận rộn trôi qua rất nhanh, cô gần như không có thời gian suy nghĩ tới chuyện khác.

Tuần đầu tiên, bọn họ đã sửa sang ngôi nhà; tuân thứ hai, sàn gỗ cũng làm xong.

Điều ngoài ý muốn đó là cô định tìm người tạo một trang web, thì Đào Hoa lại nói, chuyện lập trang web giao cho Hải Dương là được.

Chưa đầy ba ngày, người đàn ông khôi ngô cao lớn, mãnh nam đầu trọc đã thiết kế xong trang web, trừ việc chưa có sản phẩm thì trình tự mua và thanh toán sản phẩm cũng đã giải quyết xong. Hơn nữa còn hướng dẫn cô làm sao có thể đưa sản phẩm lên.

“Có vấn đề gì, cô có thể tới hỏi tôi.” Hải Dương nói.

Cô nhìn người đàn ông cao lớn này, biết anh ta nói thật, không phải chỉ tùy tiện nói chút lời khách sáo mà thôi.

“Cám ơn!” Cô mỉm cười.

Hải Dương gật đầu, trở về.

Như Nguyệt ngồi trên sàn,hai ngày nay cô đã đặt một số sản phẩm, tiếp theo chỉ cần trưng bày hàng, rồi chạy đi xin giấy phép, là có thể mở cửa hàng.

Căn phòng trên lầu, ba người đàn ông này đã giúp cô trang hoàng xong, ngay cả đồ dùng cũng chuẩn bị, chỉ cần chuyển vào mà thôi.

Cô ngả người chống tay về phía sau, nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra.

Về sau, nơi này chính là cửa hàng của cô, nhà của cô.

Nhà!

Đúng vậy! Cảm thấy rất thực tế.

Cô nằm xuống sàn nhà, nhắm mắt lại, hai tay đan trước ngực.

Mặc dù còn nhiều lo lắng, nhưng ít ra, cũng là khởi đầu mới.

Mùi hương thảo nhàn nhạt bay bay trong không khí, tiếng chim hót ríu rít ngoài phòng, ánh mặt trời len qua khung cửa sổ, chiếu xuống sàn gỗ, để cho cô cảm nhận được sự ấm áp.

“Hi!”

Cô mở mắt ra, thấy Mạc Sâm, ngạc nhiên hỏi, “Tôi không nghe thấy tiếng bước chân anh đi vào.”

“Tôi có bước chân của mèo.” Anh đặt thùng hàng xuống đất, ngồi xếp bằng bên cạnh cô.

“Không buồn cười.” Như Nguyệt vẫn nằm trên sàn nhà, cau mày nghiêng đầu nhìn anh, “Anh luôn bắt được tôi lúc tôi xấu hổ nhất.”

“Xin lỗi.” Anh nâng khóe miệng.

Nhìn xem người đàn ông này tuyệt đối không có thành ý xin lỗi.

“Thôi, dù sao tôi cũng bắt đầu quen.” Cô ngồi dậy, bất đắc dĩ càu nhàu, vừa đưa tay kiểm tra hàng hóa. Bởi vì cửa hàng Đào Hoa lúc nào cũng có người, cho nên sau khi Đào Hoa đồng ý, liền đổi địa chỉ đưa hàng là nhà Đào Hoa. Mấy ngày nay hàng liên tục gửi đến, cố một ít cô vẫn đặt nhờ ở nhà bọn họ.

“Vừa nãy cô làm gì?”

“Suy tư.”

“Ví dụ?”

“Tên cửa hàng.”

“Cô quyết định chưa?”

“Bí mật.” Cô dừng lại động tác kiểm tra hàng, ngẩng đầu nhìn anh nói.

Anh hơi ngạc nhiên nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ của anh, cô khẽ cười một tiếng, mở miệng giải thích, “Không phải là không nói bí mật cho anh, mà tên cửa hàng là ‘Bí Mật’.”

“Tại sao?” Anh bừng tỉnh, rồi lại không nhịn được tò mò.

Mấy ngày nay mọi người đều giúp cô tìm tên, bọn nhỏ cũng vậy, không hiểu vì sao cô lại chọn cái này?

“Tiểu Lam ban đầu đặt tên là ‘Vườn hoa bí mật’, tôi cảm thấy cũng được, cộng thêm chỗ này giống như là trụ sở bí mật hồi nhỏ của tôi, hơn nữa tôi hi vọng những người tới đây, cũng có thể tạm thời thoát khỏi áp lực cuộc sống, lấy lại hơi sức, có thể coi chỗ này như là trụ sở bí mật trút bỏ phiền muộn, giúp bản thân tỉnh táo. Nhưng tên ‘Vườn hoa bí mật’ nhiều người sử dụng nên tôi mới nghĩ trực tiếp đặt là ‘Bí mật’.”

Cô mỉm cười chỉ vào căn phòng trước mặt nói: “Ngoài sân trừ bày mấy chậu hoa, còn có thể chuyển cây bàng ra chỗ khác, tôi đã hỏi Hải Dương rồi, anh ấy nói có thể giúp tôi. Trong phòng bên phải tôi muốn bày tủ sách và bàn ghế, có sách và tạp chí, để khách mua có thể ngồi xem. Bên trái sẽ trồng mấy cây hương thảo nhỏ, trà hoa, xà phòng, và các sản phẩm khác.

“Có vẻ khá tốt.” Nghe cô miêu tả, anh gần như có thể nhìn thấy cửa hàng sau khi làm xong.

“Hi vọng là như vậy.” Như Nguyệt đứng dậy, vui vẻ đi đến bên cạnh, vuốt ve hoa văn của gỗ, mỉm cười quay đầu nhìn anh: “Mấy anh làm thật đẹp, lúc đầu tôi còn có chút lo lắng đấy.”

“Tại sao?” Anh hơi ngạc nhiên.

“Bởi vì cảm giác không đúng.” Cô nghiêng đầu quan sát anh, “Nói anh là thợ mộc, tôi lại cảm thấy anh giống như nhạc sĩ chơi đàn piano, mặc thêm tây trang thì càng giống.”

“Piano?” Anh nghe thế cười ha ha, “Người đàn piano không phải là tôi, là Hải Dương.”

“Cái gì? Tiếng đàn đó là của Hải Dương sao?” Cô kinh ngạc kêu lên, “Tôi còn tưởng là Đào Hoa.”

“Cái này gọi là không thể nhìn bề ngoài.”

“Không thể nào?” Như Nguyệt kinh ngạc bật cười, “Thật sự là anh ấy đàn sao?”

“100%.” Mạc Sâm mỉm cười đứng dậy, “Tôi lần đầu tiên nghe được cũng giật mình, lúc ấy hiện trường toàn bộ im lặng, mấy phút đồng hồ sau không ai nói chuyện, tất cả đều bị dọa sợ. Suy nghĩ xem một người đàn ông to cao, kết quả lại có đàn ra những giai điệu du dương nhẹ nhàng, thật khiến người ta kinh hãi.”

Mạc Sâm nói khiến cô bật cười, lắc đầu thở dài: “Không nhìn ra, Hải Dương đúng là lợi hại, biết đàn, máy vi tính, làm mộc, còn có gì anh ấy không biết làm?”

“Có a.” Anh nhịn cười, vẻ mặt thành thật nhìn cô nói: “Nấu cơm.”

“Hả?” Cô ngẩn người.

Mạc Sâm gật đầu một cái hai tay ôm ngực nói: “Nếu không cô nghĩ tại sao cậu ta lại nghe lời Đào Hoa đến vậy?”

“Bởi vì cô ấy biết nấu cơm?” Cô sửng sốt hỏi lại.

“Tất nhiên , cô chưa từng nghe bắt được tâm của đàn ông, trước tiên phải bắt dạ dày anh ta sao?”

“Thế này thì thả, khó trách không ai thèm lấy tôi, tôi không biết nấu cơm.” Cô mắt cũng không chớp mỉm cười đùa giỡn.

Không ngờ, anh lại nhe răng cười một cái, nhíu mày trả lời.

“Không sao, tôi sẽ.”

Có ý gì?

Buổi tối hôm đó, Ba Như Nguyệt lăn qua lộn lại trên giường mới, trong đầu đều là câu nói của anh khi sáng.

“Không sao, tôi sẽ.”

Ý anh ta là sẽ không để ý việc con gái không biết nấu cơm, hay là có ý với cô?

Không thể nào?

Cô lại lật người, nhìn ánh sao lóe sáng ngoài cửa sổ, giống như đang lén nháy mắt với mình.

Nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều.

Người ta chỉ đối xử với cô như bạn bè bình thường, anh đối xử rất tốt với bạn của mình.

Trên thực tế, tình cảm của anh với bạn mình thật khiến người khác hâm mộ.

Bọn họ không giống những gia đình bình thường, trừ Sơ Tĩnh mấy đứa bé khác đều là nhận nuôi. Cuộc sống của bọn họ cũng không phải là không có vấn đề, trên thực tế, vấn đề chính là mấy đứa nhóc, khiến người lớn hoàn toàn mệt mỏi.

Cậu bé lớn nhất lại im như cái hũ nút, lão nhị thì hay đánh nhau với người khác, lão tam nhút nhát, hơn nữa lại vì là người nước ngoài nên lúc đi học thường phát sinh nhiều vấn đề, Đào Hoa và Hải Dương cứ ba ngày hai bữa lại bị giáo viên gọi tới trường học nhận người.

Hai cô bé thì, Sơ Tĩnh lại không chịu nói, mặc dù tiểu Lam cá tính độc lập nhưng lại hay kích động, thường cuốn vào tranh chấp của bọn nhóc, mỗi lần gây chuyện, cô bé sẽ cùng bọn họ đánh nhau sau đó mang bộ mặt sưng vù trở về, rồi tiếp đến Cảnh Dã và Hiểu Dạ bị giáo viên gọi đến trường học xin lỗi.

Mặc dù bọn họ không phải là những gia đình hoàn mĩ ngọt ngào, nhưng khi Hiểu Dạ có chuyện, Đào Hoa nhất định không nói hai lời chăm sóc bọn nhỏ, Đào Hoa có việc, Hiểu Dạ cũng vậy, không hề từ chối.

Những người đàn ông đã quen nhau từ lâu, họ không hề phân biệt đối xử với mấy đứa nhỏ, cô từng thấy Cảnh Dã đưa mấy đứa nhỏ đi chơi bóng rổ, hay Hải Dương dạy hai cô bé sử dụng máy tính.

Khi có chuyện, năm người lớn cùng năm đứa nhỏ cùng tụ tập ở phòng ăn, thảo luận.

Mạc Sâm mặc dù không thuộc về bất cứ gia đình nào, nhưng cả hai nhà đều coi anh như người nhà mình, đối với hai người đàn ông anh chính là huynh đệ tốt, đối với hai người phụ nữ anh giống như anh trai, còn đối với mấy đứa nhỏ, anh chính là chú Mạc Sâm luôn luôn giúp đỡ chúng giải quyết vấn đề rắc rối.

Thật ra… cô rất hâm mộ anh….

Lật đi lật lại trên giường, nhìn bức hình gia đình trong chiếc đèn bàn, nhìn cô gái nhỏ vui vẻ rạng rỡ, không hiểu sao một luồng khí nóng xông lên hốc mắt.

Rõ ràng thoát khỏi cuộc sống ăn nhờ ở đậu, nhưng sao cô lại cảm thấy rất cô đơn.

Buổi chiều lúc giúp cô cầm hành lí, Hiểu Dạ và Đào Hoa còn làm tiệc chúc mừng cho cô, nhưng sau khi bọn họ rời đi, niềm vui, sung sướng cũng nhanh chóng tan biến, cả ngôi nhà, chỉ còn lại có một mình cô.

Cô đóng cửa, tắt đền, một mình vào phòng tắm, một mình lên giường ngủ.

Căn phòng to như vậy, vắng lạnh khác thường.

Không có cảm giác ấm áp, chỉ có sự yên tĩnh tràn ngập trong không khí.

Cô thật thật… rất hâm mộ anh…..

Bởi vì, anh không ở đây nhưng ít ra, anh biết bất cứ lúc nào, trên thế giới này có một nơi, là nơi anh có thể thoải mái trở về, nơi đó vĩnh viễn thuộc về anh.

Co rúc trong chăn, hai mắt nhắm nghiền, không muốn nhìn bức ảnh gia đình hạnh phúc trước kia của mình, nhưng nước mắt cứ vẫn trào ra.

Đáng ghét….

Sáng sớm, cô tới cơ quan hành chính làm thủ tục, gọi điện thoại cho các thương gia ở nước ngoài rồi trở về cửa hàng, bày sản phẩm.

Hôm nay không phải ngày nghỉ, bọn nhóc đi học, Hải Dương có việc đi ra ngoài, Đào Hoa trông cửa hàng, Hiểu Dạ và Cảnh Dạ đưa Sơ Tĩnh bị cảm sốt khám bác sĩ, chỉ có Mạc Sâm là rảnh rỗi, cho nên khi anh xuất hiện, cô cũng rất tự nhiên đưa người tự chui đầu vào lưới này sử dụng tận lực, chuyện có thể dùng, đó là nhờ anh bê chậu hoa, sau đó lại nhờ anh bày sản phẩm.

“Cái gói hàng này đặt chỗ nào?”

“Chỗ này.” Cô quay đầu liếc mắt, đưa ngón tay ra chỉ cho anh. “Đừng đặt lên những thứ đó, cần cẩn thận, mỗi một chai hàng mẫu đều rất tốt.”

Mạc Sâm ôm cái thùng gỗ đi tới, đứng cạnh cô, giúp cô sắp đồ vào tủ kính, nói chuyện: “Những đồ vật này thật là nhiều.”

Cô cầm một cái trên tay mỉm cười nói: “Anh đừng xem thường nó nhỏ, những chất lỏng trong các bình nhỏ này, đều là tinh hoa trong tinh hoa. Cần 100 kg hương thảo mới có thể chiết xuất ra 3kg tinh dầu, cây đàn hương phải sống ba mươi năm hơn nữa phải cao hơn 30 thước mới có thể chặt xuống làm tinh dầu. Tinh dầu hoa hồng thì còn ghê hơn, cần 5000 kg cánh hoa hồng mới có thể cất được 1kg tinh dầu.”

5000 so với một?

Anh ngạc nhiên nhíu mày, giơ tay nhìn chai tinh dầu, “Cái này dung lượng bao nhiêu?”

“10ml.” Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của anh, cô cười bổ sung: “Đây là chai dung lượng lớn, một chai 6000.”

Anh sững sờ kinh ngạc nhìn cô, “Tiền nhật?”

Cô buột miệng cười, lắc đầu, “Không, tiền đài loan.”

“Cô nói đùa.”

“Không có,” Cô nhìn anh nói: “Cũng hơi đắt, nhưng những này đều sử dụng phương pháp hóa học, tôi lại thích sản phẩm hữu cơ, mà sử dụng phương pháp chiết xuất khác, tuy ít nhưng rất quý, tốt cho cơ thể. Thật ra không phải tất cả các loại tinh dầu đều quý như vậy, chỉ là bình vừa rồi chính là cánh hoa hồng Bun ga ri, chế tạo tình tinh dầu hoa hồng, tinh dầu hoa hồng này là loại cao cấp nhất, cho nên rất quý, tôi phải dựa vào quan hệ mới có thể lấy được giá này.”

“Có nói nó vốn rất quý?”

“Ừ” Cô gật đầu, nhận chai tinh dầu, “ Trong tất cả các sản phẩm, tôi thích nhập khẩu từ Bun ga ri, nơi đó là vương quốc của hoa hồng, là nơi sản xuất tinh dầu đỉnh cao trên thế giới. Nhưng các loại tinh dầu khác không quá đắt như hoa hồng còn có oải hương, bạc hà, cam quyết, vì sản lượng nhiều nên chỉ cần mấy trăm đồng cũng có thể mua được.”

“Giá tiền tinh dầu sẽ phụ thuộc vào nơi sản xuất đến phương pháp điều chế nên sẽ có sự khác biệt.” Cô cầm một chai tinh dầu lên giải thích, “Anh xem, cùng là tinh dầu hoa hồng nhưn tinh dầu hoa hồng Bun ga ri bởi vì chưng cất cẩn thận có chọn lửa cho nên cánh hoa hồng bun ga ri sau khi cất dưới nhiệt độ 20 độ sẽ tự động ngưng lại không thể nhỏ giọt, nếu dùng phương pháp hóa học, tinh dầu hoa hồng sẽ không đọng lại.”

“Không nhỏ giọt được?” Anh nhíu mày, “Vậy còn có thể dùng sao?”

“Tất nhiên là được, chỉ cần dùng tay ma sát là được, chất lượng không thay đổi.” Cô cười nói: “Tinh dầu tốt, liệu pháp hương thơm đối với da mặt cũng tốt, bởi vì dùng trên cơ thể cho nên xông hay mát xa đều có ích.”

“Thật không nhìn ra.” Anh cúi đầu nhìn đống chai chai lọ lọ trong rương hàng, lại liếc cô một cái, cười như không cười nói: “Chẳng trách bình thường tôi lại ngửi được mùi thơm hoa cỏ trên người cô.”

Mặt Như Nguyệt đỏ hồng, vội vàng cúi đầu sửa lại mấy chai tinh dầu, sau đó nói: “Vì tôi bán sản phẩm cho nên phải dùng thử, nếu không làm sao bán cho khách.”

Anh cười cười giúp cô bày sản phẩm, một lúc sau không nhịn được lại hỏi: “Cô đối với mấy loại này hiểu rõ như vậy, có từng học qua sao?”

“Không có.” Cô ngừng một chút, lắc đầu, vừa cất tinh dầu vừa nói: “Không đúng, có thể nói là có. Thật ra trước đây tôi cái gì cũng không biết, vì tiếng Anh không tệ lắm cho nên cùng tiền bối ra nước ngoài bàn công việc, lúc đầu bị giáo huấn rất nhiều, nhưng sau đó lại gặp rất nhiều người kiên nhẫn, dạy tôi nhiều thứ, những kinh nghiệm này có thể coi như là học đi.”

Cô nói xong bật cười, ngẩng đầu nói: “Nói đến đây, tôi lần đầu tiên ra khỏi nước còn tưởng rằng Bun ga ri là ở Bắc Phi đấy.”

“Không thể nào?” Mạc Sâm vừa nghe, bật cười.

“Thật, lúc tôi ở trên máy bay còn hỏi tiền bối, không phải muốn đi Châu Phi sao? Tại sao lại nhiều người da trắng vậy, khiến tiền bối cười nhạo thật lâu. Sau đó mới nói cho tôi biết, Bungari ở Châu Âu.”

“Còn thừa lại để đâu?” Anh hỏi cô lại không thấy người.

“Để thùng gỗ sau cái bàn.”

Anh theo tiếng nói ngẩng đầu, mới phát hiện cô chẳng biết từ khi nào đã bê một chậu hương thảo trèo lên bậc thang, lúc trả lời anh còn đưa tay chỉ cho anh nhìn.

“Ở bên đó, thấy không? Oa aa——" Cô vừa xoay người lập tức mất thăng bằng , vội đưa tay tóm vào cạnh tủ, nhưng lại không kịp.

Mắt thấy cả người cô rơi xuống, anh nhanh chóng đặt tinh dầu xuống, xông tới, trong giây phút cuối cùng đón được cô, nhưng cả người anh cũng mất trọng tâm bị cô đè ngã trên mặt đất.

Như Nguyệt thở hổn hển còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã nghe anh hỏi.

“Cô không sao chứ?”

“Không… không sao…” Cô nằm trên người anh, tim đập thật nhanh, vịn vai anh, nói lắp.

“Có đau chỗ nào không?”

“Không có… không có….” Trong lòng vẫn còn sợ hãi cô ngẩng đầu, run giọng mở miệng, “Chắc không sao…”

“Rất tốt.” Anh cầm gương mặt nhỏ nhắn của cô, dùng sức hôn xuống.

A A A A này!

Anh đang làm cái gì?

Hai mắt Như Nguyệt mở lớn, mặt của anh đang gần sát mặt cô, môi lưỡi ấm áp cùng nhau dây dưa.

Cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã kết thúc nụ hôn, hung dữ mắng: “Đáng chết, bị em dọa sợ!”

Cô trừng mắt nhìn, môi hồng khẽ mở, cả người nóng bừng.

“Ừm… Xin lỗi…” Mặt đỏ tới mang tai, cô từ trên người anh bò dậy, vén sợi tóc bay toán loạn ra sau tai: “Tôi….à…. không phải cố ý….”

Anh ngồi dậy, định nói thêm nhưng khi nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, lại kiềm chế, sau đó hít sâu vài cái, cố nén cơn tức giận, mới nói: “Lần sau nếu cô muốn lấy cái gì để ở trên cao, gọi tôi là được.”

Hả? Gọi anh?

Như Nguyệt nhíu mày, liếc trộm người đàn ông dường như còn chưa hết tức giận ở bên cạnh, không nhịn được mở miệng: “Gọi anh? Tại sao? Anh không phải 24h đều ở đây.”

Mạc Sâm cứng đờ, chưa kịp mở miệng, cửa chính đột nhiên bị người kéo ra.

“Như Nguyệt?”

Cô nghe tiếng mặt tối sầm, quay đầu, quả nhiên nhìn thấy tên khốn kiếp mà cả đời này cô không muốn gặp lại.

“Làm sao anh biết chỗ này?” Cô mặt lạnh, chậm rãi đứng lên.

“Chú Bang cho địa chỉ.” Anh ta liếc nhìn Mạc Sâm vẫn đang ngồi dưới đất, ho nhẹ một tiếng, nhìn cô nói: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”

“Tôi không biết còn có cái gì tốt để nói.”

Hắn có chút lúng túng, thấy người đàn ông đẹp trai tóc vàng đứng lên, không khỏi đề phòng nhìn anh ta một cái, bước lại gần nhỏ giọng nói: “Như Nguyệt, làm ơn.”

Cô mím môi, trong nháy mắt thật sự muốn đuổi anh ta ra ngoài, nhưng lại không muốn cãi nhau với tên khốn kiếp này trước mặt Mạc Sâm, cô hít sâu một hơi, “Chúng ta ra ngoài nói.”

Nói xong, cô quay đầu nói với Mạc Sâm: “Xin lỗi, tôi ra ngoài một chút.”

“Cô chắc chắn chứ?” Hai tay anh nhét trong túi quần, nhìn thẳng vào cô xác nhận.

“Ừ.” Cô gật đầu, cầm áo khoác mặc vào, sau đó đi với anh ta ra ngoài.

Mạc Sâm đứng yên tại chỗ, nhìn cô và người đàn ông kia đứng ở trong sân.

Bên ngoài gió biển rất lớn, thổi bay mái tóc đen dài của cô.

Nhìn thái độ của cô, anh dùng đầu gối nghĩ cũng biết người này nhất định là vị hôn phu của cô.

Anh ta so với trong hình thì thấp bé hơn rất nhiều, sau khi đi ra ngoài, anh ta nhìn cô liên tục nói không hề dừng lại.

Cô thì từ đầu tới cuối lạnh lùng, thỉnh thoảng mới đáp lại một câu.

Nhưng anh nhìn ra được, thái độ của cô dần dần dao động, cô gần như căng thẳng, sống lưng cũng không còn thẳng, hình như có vẻ mất kiên nhẫn.

Mạc Sâm vẻ mặt bình thản nhìn bọn họ, có chút phiền não.

Ngày thứ hai sau khi cô xuất hiện, anh đã điều tra triệt để gia cảnh người đàn ông kia, anh ta tên Lâm Gia hùng, trước kia cũng yêu vài người, nhưng sau khi gặp cấp trên của cô, mới xác định mình đồng tình luyến ái, bởi vì không dám để cha mẹ biết, cộng thêm trưởng bối liên tục bức hôn, vừa đúng lúc quen Như Nguyệt, mới cầu hôn với cô.

Nói đi nói lại, người đàn ông này không chừng là song tính luyến, muốn một hòn đá hạ hai con chim, muốn ăn sạch hai bên, nên mới chạy đến tìm cô.

Cô thiện lương lại dũng cảm, không ngờ gặp phải tên đàn ông đần độn!

Thấy hắn ta đưa tay sờ nhẹ mặt cô, hai tay Mạc Sâm không tự chủ được nắm chặt thành quyền.

Trời đánh!

Anh không thể tin được cô lại dễ dàng tha thứ cho tên hèn yếu này, nhưng rõ ràng cô sẽ bị hắn ta thuyết phục

Đủ rồi!

Anh xúc động đưa tay cầm tay nắm cửa, đồng thời, nhìn thấy cô đẩy tay hắn ta ra.

Mạc Sâm dừng lại động tác, một giây sau, khóe miệng khẽ giương lên.

Đáng đời tên khốn kiếp!

Tên khốn kiếp kia lại không biết nói cái gì, khiến cho sắc mặt cô càng trở nên khó coi.

Làm rất tốt!

Cô lại ưỡn thẳng sống lưng, nói lại mấy câu.

Mặc dù biết làm như vậy là không đúng, nhưng anh thật sự vui mừng, tên kia đúng là đồ ngu ngốc, bởi vì ngu ngốc cho nên không nhận ra cô đang tức giận, còn nói không ngừng, giống như con chim máy không dừng lại được.

Sau đó cô cười, nhìn về phía anh ta nói mấy câu.

Vẻ mặt của anh ta lúc này hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Sâm.

Mạc Sâm thấy thế, cực kì phối hợp mỉm cười, hơi vuốt cằm nhìn anh ta.

Anh ta lo âu, cúi đầu nhìn cô nói một chuỗi dài.

Anh nhìn thấy cô đang rất tức giận, càng cười vui vẻ, sau đó cô quay người nhìn anh, gọi: “Mạc Sâm, phiền anh ra ngoài một chút được không?”

Anh nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, tới bên cạnh cô.

Cô ôm tay anh, cười vô cùng ngọt ngào, “Thật xin lỗi, vừa rồi không giới thiệu, Mạc Sâm, đây là vị hôn phu trước của em, Lâm Gia Hùng. Gia Hùng, người này là vị hôn phu hiện tại của tôi, Mạc Sâm.”

Nghe được câu giới thiệu cuối cùng của cô, Mạc Sâm mặc dù cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi chỉ nhìn cô một cái. Nụ cười trên mặt cô không hề giảm, đáy mắt lộ ra khẩn cầu, hai cánh tay ôm chặt lấy cánh tay anh, anh biết cô đang lo lắng.

Anh mỉm cười, ý bảo cô an tâm, ngước mắt nhìn người đàn ông đang có dáng vẻ không dám tin, đưa tay chào hỏi, “Xin chào.”

Sắc mặt Lâm Gia Hùng trầm xuống, không để ý đến anh, chỉ vội vàng nhìn cô: “Như Nguyệt, đừng dại dột, em không cần phải vì chuyện này mà tùy tiện tìm một người đàn ông tới gạt anh. Em biết anh ta bao lâu? Hai tuần? Hay ba tuần?”

Mạc Sâm phối hợp khiến cô nhẹ nhõm, biết anh nguyện ý phối hợp, lá gan của cô cũng lớn hơn, cười nói: “Gia Hùng, anh đừng có lộn xộn, hôn nhân là chuyện lớn làm sao có thể lấy ra đùa cợt, tôi sẽ không lấy chuyện đó ra làm trò đùa. Chỉ biết ba tuần thì đã sao? Cũng có người biết mười năm mới kết hôn, kết quả chưa đầy một tháng đã chia tay. Mạc Sâm, anh nói có đúng không?”

“Đúng.” Anh mỉm cười đồng ý.

Lâm Gia Hùng trợn mắt giận dữ nhìn anh, còn chưa kịp mở miệng lại nghe Như Nguyệt nói: “Thực ra, tôi và Mạc Sâm có duyên gặp gỡ phải cảm ơn anh, nếu không phải vì anh giải trừ hôn ước với tôi, tôi thật sự không thể gặp được chân mệnh thiên tử trong cuộc đời mình!”

“Không có cùng em giải trừ——"

“Lâm tiên sinh.” Mạc Sâm đột ngột mở miệng cắt đứt lời anh ta, mỉm cười bổ sung: “Lễ đính hôn của tôi và Như Nguyệt tổ chức vào tháng sau, lúc đó hoan nghênh anh tới uống rượu mừng.”

Anh ta nghe vậy, cả gương mặt sung huyết đỏ bừng, cực kì tức giận nhìn Mạc Sâm, rồi lại nhìn Như Nguyệt nói: “Đừng làm loạn, anh hiểu rõ em không phải là nghiêm túc!”

“À, nhưng tôi chính là nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.”

“Anh hiểu rõ cảm giác của em, nhưng anh vừa mới nói——" anh ta dừng lại một chút, nhìn Mạc Sâm rồi lại không nhịn được tiếp tục nói: “Tất cả đều có nguyên nhân, dù sao anh cũng hứa với bác gái sẽ chăm sóc em!”

“Chăm sóc tôi? À, không cần phải phiền anh.” Cô cười nói tự nhiên ngẩng đầu nhìn cười đàn ông đẹp trai cao lớn ở bên cạnh, ngọt ngào nói: “Mạc Sâm sẽ chăm sóc tôi.”

“Đúng, tôi sẽ chăm sóc cô ấy.” 100%

“Anh thật muốn kết hôn… với người đàn ông này?” Lâm Gia Hùng vẫn không thể tin chất vấn cô.

Anh ta cố ý không tin, khiến cô càng tức giận, híp mắt, quay người nhón chân, vịn cổ Mạc Sâm, cưỡng hôn anh!

Mạc Sâm sững sờ, ngay sau đó vòng quanh eo cô, hết sức vui vẻ phối hợp.

Lúc bắt đầu, Như Nguyệt chỉ vì giận dỗi, nhưng chưa đầy hai giây, cô có chút choáng váng, thiếu chút nữa quên mất bên cạnh còn có một tên kì đà cản mũi.

Trời ạ, chuyện vừa xảy ra trong phòng không phải là ảo giác, mùi vị của anh thật tuyệt.

Muốn hít thở, Như Nguyệt thật vất vả rời khỏi môi anh, hai gò má cô ửng hồng nhìn người đàn ông trước mắt, môi mỏng của anh giương nhẹ, cặp mắt trong suốt giữa trời hè chói chang, nhìn cô dịu dàng thâm tình, giống như cô chính là người anh yêu thương.

Trong lòng cô khẽ run lên, cả người như nhũn ra, gần như muốn hòa tan trước ánh mắt nhìn của anh.

Ba Như Nguyệt, đừng nhìn anh nữa, tất cả chỉ là đang diễn mà thôi.

Cô thầm nói, biết giờ phút này mình phải đối diện với Lâm Gia Hùng nếu không tất cả sẽ uổng phí.

Nhưng mặc kệ trong đầu cô nghĩ như thế nào, nhưng ánh mắt không thể dời khỏi anh.

Trời ạ, cô thật sự hi vọng, thật sự hi vọng đây là sự thật…..

Cổ họng cô co rút, cảm thấy nhịp tim của mình đập thật nhanh, thật mạnh.

Mạc Sâm khẽ vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng cười, bắt đầu dời đi tầm mắt, bàn tay nhẹ nhàng ôm eo cô, quay đầu nói với người ngu ngốc đang trợn mắt há hốc mồm không nói ra lời ở bên cạnh: “Xin lỗi, chỉ sợ là hôn ước của chúng tôi chính là thật.”

Lâm Gia Hùng á khẩu, không nói được gì nhìn anh chằm chằm, lại nhìn Như Nguyệt giống như con chim nhỏ nép vào ngực Mạc Sâm.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm trạng gật đầu: “Tôi biết rõ anh không thể tiếp nhận được.”

“Nhưng… nhưng… anh ta là người nước ngoài….” Anh ta yếu đuối giãy giụa lần cuối cùng.

“Người nước ngoài thì sao?” Sắc mặt cô trầm xuống, “Ít nhất anh ấy rất nghiêm túc với tôi. Anh phải biết tôi nghĩ tới tình cảm cũ mới nói chuyện Mạc Sâm với anh, nhưng không có nghĩa tôi muốn kết hôn phải cần sự đồng ý của anh! Anh không cần quá đáng! Nếu anh không thể tôn trọng lão công của tôi, tôi nghĩ chúng ta cũng không có cách nào coi anh là bạn cũ, mời anh đi!”

Anh ta nghe vậy, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, “Anh… anh không có ý đó…. Chỉ là, thiệp mừng đã phát rồi… ba mẹ đều hỏi….”

Trời ạ, cô trước kia sao lại muốn cả đời ở với anh ta?

Như Nguyệt nhìn người đàn ông hèn yếu trước mắt, chỉ cảm thấy buồn, cô hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Mấy tuần này, tôi đã suy nghĩ cẩn thận, thực sự tôi không thích anh, nếu trái tim tôi đặt trên người anh đã sớm biết hai chúng ta không được. Anh nói anh không cố ý lừa dối, anh cho rằng sẽ sống với tôi đến đầu bạc, nhưng còn tôi? Anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi? Có nghĩ tôi cũng muốn được hạnh phúc? Có nghĩ tới tôi cũng có quyền lợi theo đuổi hạnh phúc của mình?”

Nghe lời nói của cô…. Anh ta nhất thời á khẩu không trả lời được, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.

“Anh nghĩ tôi nguyện ý trở về kết hôn giả với anh, thay anh lừa gạt mọi người, nhưng gạt được nhất thời, có thể lừa dối cả đời sao? Hôm đó người bắt gặp là tôi, nếu như lần sau là ba mẹ anh thì sao?”

Kết hôn giả?

Thì ra đấy chính là mục đích của tên khốn kiếp này khi tới đây.

Nghe đến đó, sắc mặt Mạc Sâm trầm xuống, lúc này mới hiểu được tại sao cô lại tức giận.

Anh cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nắm chặt tay cô.

Cô không quay đầu nhìn anh, chỉ cảm kích nắm lấy bàn tay to lớn của anh, nhìn người đàn ông trước mặt nói: “Tôi biết rõ anh có áp lực rất lớn, nhưng trốn tránh không phải là biện pháp, đối với tôi, đối với Minh Hoành đều không công bằng, có lẽ trong lúc nhất thời bọn họ không thể tiếp nhận, nhưng dù sao cũng còn hơn anh dùng trăm phương nghìn kế lừa gạt bọn họ, rồi lại gặp phải tình huống ngoài ý muốn, để bọn họ biết thì tốt hơn.”

Lâm Gia Hùng hoàn toàn suy sụp đứng tại chỗ, thật lâu không tìm lại được tiếng nói, vẻ mặt tái nhợt nhìn cô.

“Như Nguyệt… em…. Thật không thể…..”

“Không thể.” Cô nói chém đinh chặt sắt: “Bây giờ không thể, tương lai cũng không thể, tôi và Mạc Sâm đã có ý định kết hôn, tôi cũng không thể giúp anh lừa gạt mọi người.”

Anh ta giống như bị đánh một quyền thật mạnh, vẫn đứng yên tại chỗ.

“Tự anh suy nghĩ thật kĩ thôi.” Thấy anh ta vẫn khăng khăng ngoan cố, Như Nguyệt không muốn nói nhiều, nói xong câu này, cùng Mạc Sâm quay người đi vào trong nhà.

Ở trong nhà, ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều.

Cô đóng cửa, hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí lúng túng quay đầu nói cảm ơn với Mạc Sâm: “Xin lỗi, tôi không cố ý kéo anh vào, cảm ơn anh đã giúp một tay.”

“Không sao, tôi rất vui lòng.” Anh mỉm cười mở miệng.

Cô nhớ tới nụ hôn kia, bỗng nhiên đỏ mặt, không dám nhìn anh, vội vàng tới cạnh bàn cởi áo khoác treo lên mắc, có chút hoảng hốt sửa lại giấy tờ trên bàn.

Nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, anh không có cách nào trêu chọc cô nữa, chỉ cầm các chai tinh dầu, chờ lúc anh ngẩng đầu lại nhìn thấy cô cau mày nhìn ra cửa, đôi tay nắm chặt giấy tờ.

Mạc Sâm theo tầm mắt của cô nhìn theo, chỉ thấy tên khốn kiếp kia vẫn còn ở đó giống như đứa bé lạc đường, mê mang lại bi thảm đứng trong gió.

Biết cô không đành ,lòng, không muốn cô phải đi ra ngoài nói chuyện với tên khốn kiếp kia, anh chủ động nói: “Chỗ này gọi xe không được, tôi đưa anh ta tới sân bay.”

Cô nghe thế thở phào nhẹ nhõm, lại cảm thấy ngại ngùng, “Cám ơn.”

“Đừng suy nghĩ nhiều, tôi đưa anh ta lên máy bay sau đó quay lại.” Mạc Sâm mỉm cười, muốn cô an tâm, sau đó cầm chìa khóa xe bước đi.

Cô không biết được anh đã nói gì với Gia Hùng, nhưng không bao lâu, Như Nguyệt đã thấy Gia Hùng bị anh thuyết phục, đi lên xe.

“Anh nghe rõ cho tôi, tôi mặc kệ anh có vấn đề gì, từ nay về sau, anh đừng để tôi phát hiện ra anh lại xuất hiện trước mặt cô ấy, không cho phép gọi điện, khong cho phép gửi thư, không cho phép nhắn lại, càng không cho phép tìm người truyền lời, một chữ cũng không cho phép, hiểu không?”

“Nhưng, nhưng….”

“Không nhưng gì hết.” Mạc Sâm híp mắt cảnh cáo, “Coi như là anh trên đường vô tình gặp cô ấy thì cũng nhanh chóng mà tránh xa, chỉ cần tôi biết anh xuất hiện ở gần cô ấy, hoặc thử gọi điện, viết thư, nhắn lại, hay tìm người chuyển lời, dù chỉ là một lần, anh dám làm cô ấy đau lòng, tôi đảo bảo sẽ khiến anh hi vọng mình chưa từng sống trên đời.”

Lời nói của anh vô cùng nhẹ, nhưng mỗi câu mỗi chữ giống như băng lạnh, sắc bén khác thường, khiến người ta sợ hãi.

Bị xách lên dựa sát vào tường ở sân bay, Gia Hùng nhìn vị hôn phu của Như Nguyệt, sợ hãi không nói ra lời.

“Hiểu thì gật đầu.”

Anh ta cuống quýt gật đầu.

“Tốt.” Mạc Sâm hài lòng mỉm cười, nhẹ buông tay, để anh ta xuống mặt đất, thay anh ta chỉnh lại áo khoác, sửa sang cà vạt, sau đó mới đưa vé máy bay cho anh ta, “Anh bây giờ có thể đi.”

Hai chân mềm nhũn, dựa vào tường, Lâm Gia Hùng có chút hoài nghi mình bị ảo giác, nhưng lúc anh ta muốn mở miệng kháng nghị lại thấy người đàn ông trước mặt mỉm cười, đôi mắt màu xanh lạnh băng.

“Anh… anh rốt cuộc là ai?” Anh ta run giọng hỏi.

“Chồng chưa cưới của Ba Như Nguyệt.” Mạc Sâm liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhắc nhở. “Anh còn ba phút.”

“Cái… cái gì?” Anh ta ngây ngốc nhìn người đàn ông tóc vàng lãnh khốc.

“Lên máy bay.”

Lâm Gia Hùng chần chừ nhìn cửa chính nhà vệ sinh nam.

“Hai phút năm mươi giây.” Mạc Sâm nhẹ nhàng thông báo.

Cảm nhận được sự uy hiếp của anh, lông tóc toàn thân dựng đứng Lâm Gia Hùng có ngu cũng biết tình huống không đúng vội vàng cầm vé máy bay chạy ra ngoài.

Coi như cũng thức thời.

Mạc Sâm thu lại vẻ tươi cười, đi ra ngoài, xác định anh ta lên máy bay.

Sau khi chờ máy bay cất cánh, anh mới đi về phía bãi đỗ xe, lái xe rời đi.

/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status