Nhã Ái Thành Tính

Chương 117: Đêm đó của tôi với Lưu Giản, anh thật có thể quên sao?

/173


Tô Lương Mạt dùng sức kéo thẳng tay ra sau, "Buông ra."

"Vậy em ngồi xuống đây nói chuyện đàng hoàng với tôi."

Tô Lương Mạt nhìn nhìn bốn phía, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về phía bên này, chỉ đành không tình nguyện ngồi trở lại.

"Thật ra biện pháp càng tốt hơn, là đưa cô ta đi, em cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy."

Tô Lương Mạt hất tay, Chiêm Đông Kình buông lỏng đầu ngón tay.

"Đưa đi?"

"Chọn một nơi Lưu Giản không tìm ra được..."

"Quả thực là ý kiến hay."

Chiêm Đông Kình gật đầu, "Tôi có thể sắp xếp giúp em."

"Sau đó thì sao?" Ngữ điệu Tô Lương Mạt bình tĩnh, Chiêm Đông Kình nghe vậy, tất nhiên cũng có thể phân biệt được bên trong còn có vài phần nghiêm túc vài phần lạnh nhạt.

Tô Lương Mạt chống lại tầm mắt người đàn ông, "Tôi nói rồi, tôi chỉ là không muốn Tô Uyển chết trong tay Lưu Giản, dù sao sau này nếu tôi với Lưu Giản vẫn muốn ở chung một chỗ, chuyện này mỗi lần nhớ lại tất sẽ thành trở ngại lớn, nhưng Tô Uyển giết người là sự thật, một mạng đền một mạng rất bình thường."

"Lương Mạt, em thì chưa từng giết người sao?" Chiêm Đông Kình thình lình bật ra một câu.

"Ít nhất tôi không có chủ động giết người, người khác muốn mạng của tôi, tôi chỉ có thể đánh trả. Nhưng Tô Uyển không giống tôi." Tống Phương là đối với cô ta thế nào, cô ta đã quên toàn bộ.

Câu trả lời này không có quá xa so với dự trù của Chiêm Đông Kình, "Em muốn để cảnh sát nhúng tay vào, em cũng không nghĩ thử xem sự việc sẽ đơn giản như vậy chứ?"

"Những cái này tôi không có cách nào suy đoán trước."

Cuộc nói chuyện này, có chút cảm giác kết thúc không được vui vẻ.

Tô Lương Mạt sau đó liền rời đi, Chiêm Đông Kình nhìn bóng lưng Tô Lương Mạt thẳng tắp rời đi, cô không có làm loạn, cũng không có cầu xin hắn, tỉnh táo đến mức làm hắn có ảo giác khó mà nắm bắt được.

Kỳ thật, Chiêm Đông Kình cũng hiểu rõ, Tô Lương Mạt đã sớm không còn ở trong lòng bàn tay của mình.

***

Đậu Đậu mấy ngày nay đều bệnh, truyền nước xong đã bị Lưu Giản ôm đến bệnh viện, Tô Lương Mạt xuống xe nhìn thấy Lưu Giản tay phải ôm Đậu Đậu ngồi trên xích đu, hai cái bóng dáng một lớn một nhỏ cô đơn tựa cùng một chỗ, làm người ta nhìn vào đến đau lòng.

Cô đi về phía hai người, nhìn thấy má Vương ở trong sân, ánh mắt má Vương nhìn cô rất kỳ quái, trong lỗ mũi còn phát ra một tiếng 'hừ hừ'.

Tô Lương Mạt làm như không thấy, cô đi đến bên cạnh xích đu Lưu Giản đang ngồi.

Lưu Giản nghe thấy tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại, "Đến rồi à."

"Đậu Đậu đỡ hơn chưa?"

"Đỡ nhiều rồi." Lưu Giản kéo cô đến bên cạnh, để cho Tô Lương Mạt ngồi xuống, Đậu Đậu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ lên nhìn cô, "Muốn mẹ trẻ, muốn mẹ trẻ."

Lưu Giản vừa nghe, sắc mặt xanh mét, ngoắc tay ra hiệu bảo mẫu ở gần đó đến ôm Đậu Đậu đi.

Tô Lương Mạt đến bên cạnh Lưu Giản, Lưu Giản hướng tầm mắt về phía xa, "Hôm nay ở sòng bài cả ngày à?"

"Không có," Tô Lương Mạt cũng không có chút giấu giếm, "bác trai bác gái em hôm nay tới tìm em, còn có Chiêm Đông Kình cũng tìm em."

Lưu Giản nghiêng mặt nhìn về phía cô.

Đôi con ngươi Tô Lương Mạt chân thành, "Lưu Giản không phải, anh không hiểu, Chiêm Đông Kình đưa Tô Uyển đi chỉ là muốn bắt em cúi đầu mà thôi, anh ta không có tốt bụng như vậy."

Lưu Giản một hồi lâu không lên tiếng, Tô Lương Mạt tiếp tục mở miệng, "Hôm nay anh ta nói với em, có thể nghĩ cách để Tô Uyển rời khỏi Ngự Châu, nhưng em biết trong lòng anh có ý nghĩ gì, huống hồ Tô Uyển đã làm ra chuyện gì em biết rõ, em không có đồng ý, Lưu Giản, dù bên ngoài hỗn loạn thế nào, em hy vọng anh có thể cho em tín nhiệm của anh."

Một cánh tay vươn ra vòng qua bả vai Tô Lương Mạt, "Chuyện của Tô Uyển, em cũng đừng để ý."

"Lưu Giản, không cần để chị ta chết trong tay anh, em biết anh không tin vào cái pháp luật pháp chế gì kia, em cũng không nghĩ sẽ nói giúp Tô Uyển cái gì, nhưng lần này, xem như em cầu xin anh, chúng ta giao chị ta cho cảnh sát đi, nên phán hình nặng thế nào, đó đều là chị ta đáng nhận lấy."

Lưu Giản trầm mặc không nói gì, anh cũng biết Tô Lương Mạt nói ra như vậy, đã rất không dễ dàng, nhưng anh muốn chính là Tô Uyển đền mạng, cô ta thêm một giây chưa chết, cảnh tượng Tống Phương chết thảm lúc trước là thêm một giây lưu lại trong tâm trí anh.

Đậu Đậu ở gần đó lại khóc, Lưu Giản đứng dậy, Tô Lương Mạt nhìn thấy một phong thư từ trên xích đu rơi xuống.

Lưu Giản đưa tay định nhặt, ảnh chụp bên trong đã rơi vãi đầy đất.

Đều là lúc cô ở quán cà phê với Chiêm Đông Kình bị người ta chụp được, có tấm hai người nói chuyện, còn có ảnh Chiêm Đông Kình cầm tay cô, Tô Lương Mạt cầm những tấm hình kia trong tay, "Ai đưa cho anh?"

"Chuyển phát nhanh gửi tới đấy."

Không trách được vẻ mặt má Vương vừa rồi lại như vậy, bà ta cũng là lúc Lưu Giản mở thư chuyển phát ra không cẩn thận nhìn thấy, Tô Lương Mạt đem ảnh chụp nhét vào lại phong thư rồi đưa trả Lưu Giản, người đàn ông chỉ liếc nhìn, "Đưa anh làm cái gì, vứt đi."

"Không cần em giải thích rõ ràng với anh à?"

"Có gì hay mà giải thích," Lưu Giản một lần nữa ngồi trở lại xích đu, "Chiêm Đông Kình có ý đồ gì, anh còn có thể không hiểu? Mấy trò xiếc khỉ này anh đã sớm dùng tám trăm năm trước rồi, Lương Mạt, nếu như có ngày anh với em không đượt tốt đẹp, sẽ chỉ là vấn đề xảy ra giữa hai người chúng ta."

Tô Lương Mạt phác thảo ý cười nơi khóe miệng.

Lưu Giản lại cười không nổi, đâm chọc của kẻ khác anh đều không để vào mắt, anh sợ nhất, là cảm giác của Tô Lương Mạt, nếu như hết thảy tình cảnh bọn họ gặp phải đều không phải là trở ngại, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không cách nào có được một phân tình cảm mãnh liệt, vậy anh có thể kiên trì được không?

Tô Lương Mạt thấy người đàn ông không nói lời nào, cô đặt tay lên bả vai Lưu Giản, "Tô Uyển bây giờ ở Thanh Hồ Đường, trừ phi chính chị ta tự đi ra, nếu không chúng ta khó mà đi vào được, Lưu Giản, chuyện này để em nghĩ cách, em dụ chị ta ra ngoài."

Lưu Giản khẽ nhăn mày kiếm, "Em thật sự muốn làm như vậy?"

Tô Lương Mạt khom đầu gối, ngồi trở lại bên cạnh Lưu Giản, "Có lẽ trong mắt của chúng ta, sớm đã không còn cảm giác giết người đền mạng cơ bản nhất rồi, em với anh đều từng nổ súng, không phải là em ích kỷ, là em nhận định chuyện của Tô Uyển với chúng ta không giống nhau, chị dâu là vô tội, nếu như muốn bỏ quy tắc trong thế giới của chúng ta qua một bên để định đoạt, thì giao Tô Uyển cho luật phát xử trí đi được không?"

Lưu Giản chống lại tầm mắt cô, anh không tự chủ được khẽ gật đầu.

Tô Lương Mạt mừng rỡ, "Cảm ơn anh, Lưu Giản."

***

Đợi bác trai bác gái lại đến cầu cạnh cô lần nữa, Tô Lương Mạt liền tự mình dẫn bọn họ đến Thanh Hồ Đường.

Địa chỉ là Chiêm Đông Kình cho cô, Tô Lương Mạt dừng xe trước cửa biệt thự, hộ vệ phía ngoài lại ngăn đón không cho bọn họ đi vào.

Tô Uyển ở trên sân thượng tầng hai nhìn thấy bọn họ, mang dép chạy thẳng xuống, cô ta băng qua khoảng sân đi đến trước cửa sắt, "Ba, mẹ, sao hai người tới được?"

Tô Lương Mạt bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Chiêm Đông Kình, hộ vệ nhận lệnh xong lâp tức cho đi vào, Tô Lương Mạt nhìn quanh bốn phía, cũng may đây là một biệt thự độc lập, xung quanh cũng không có người nào ở, cô theo sau đám người đi vào, vào đến phòng khách, thấy bác trai một bạt tai tát thẳng lên mặt Tô Uyển.

"Mày nói rõ ràng mọi chuyện cho tao!"

Tô Uyển che mặt khóc nức nở, Tô Lương Mạt đứng nguyên tại chỗ, thấy hai đầu vai Tô Uyển không ngừng run rẩy, Tô Lương Mạt không cảm thấy cô ta có bao nhiêu đáng thương, nếu như có thể, cô muốn nhìn thử xem tim của Tô Uyển có phải là màu đen hay không.

Bác gái khóc không thành tiếng, ngồi khom lưng trên ghế sofa.

Tô Uyển bị đánh đến nghiêng mặt sang bên, bác trai một phát lôi cô ta đến bên cạnh, "Mày nói lại đàng hoàng với tao, người có phải do mày hại chết?"

"Ba, con không có làm."

Bác trai tiến lên lại muốn đánh, bị bác gái giữ chặt lại, "Được rồi, khó khăn lắm mới gặp được một lần, có phải ông đến cả thời gian nghe con gái nói mấy câu cũng không chịu cho nó?"

Tô Uyển khóc sướt mướt, Tô Lương Mạt tiến lên nói thẳng, "Tô Uyển, Lưu Giản lúc này chỉ nghĩ làm thế nào giết được chị, chị còn ở đây không chịu nói thật sao? Thuốc độc chính là giấu bên trong hộp thực phẩm dinh dưỡng phải không? Hơn nữa, chỉ có một viên chị dâu uống phải ngày hôm đó là có độc."

Tô Uyển đẩy tóc rơi lòa xòa trước trán, "Anh ấy cũng biết rồi?"

"Đều đã đi đến bước này rồi, chị còn không chịu nói thật?"

"Tôi nói tôi không có giết người, các người cũng sẽ không tin tôi." Tô Uyển xòe mu bàn tay lau nước mắt, "Bây giờ Chiêm Đông Kình chịu cứu tôi, Lương Mạt, cô giúp tôi nói rõ thử xem, sau này tôi tránh thật xa Lưu Giản còn không được sao?"

"Sao tao lại sinh ra một đứa con gái như mày, vì một thằng đàn ông mà làm được tới mức độ này, Tô gia chúng ta có được một nghiên cứu sinh, lại đọc sách đọc đến nỗi trong đầu đều là cỏ!"

"Ba!" Tô Uyển hét lên một tiếng, "Con cũng sắp chết rồi, ba bây giờ vẫn còn muốn những thứ này phải không? Ba rốt cuộc có quan tâm đến con hay không?"

Bác trai vừa nghe, vành mắt đỏ bừng, ngồi chồm hổm dưới đất một hồi lâu không đứng lên được.

Tô Lương Mạt không khỏi nắm chặt hai tay rủ xuống bên người, cô nghe thấy thanh âm của mình từ trong cổ họng lan tràn, "Tô Uyển, tôi nghĩ cách đưa chị xuất ngoại, sau khi rời khỏi đây thì đừng có trở lại nữa."

"Thật sao?" Tô Uyển mặt mũi đầy khó tin, đến bác trai với bác gái cũng ngẩng đầu lên, "Lương Mạt, cháu thật sự đồng ý giúp đỡ?"

Chiêm Đông Kình sau khi đi vào đứng trước cửa ra vào một lúc, hắn dựa lên vách tường, nghe thấy lời của Tô Lương Mạt truyền đến tai mình, hắn nghĩ đi nghĩ lại, nhưng đoán không ra trong lời nói của cô rốt cuộc có giấu mấy phần chân ý gì.

Đôi con ngươi Tô Uyển đầy mong chờ, "Cảm ơn cô, Lương Mạt, tôi không ngờ cô sẽ đồng ý giúp tôi."

"Nếu tôi không chịu giúp, lúc Lưu Giản nổ súng muốn giết chị tôi cũng sẽ không thay chị cản lại phát súng đó."

Tô Uyển nghe vậy, lòng đầy cảm kích, cô ta tiến lên bắt lấy tay Tô Lương Mạt, "Trước kia tôi luôn nghĩ rằng Lưu Giản thích cô, là bởi vì cô anh ấy mới không để tôi vào mắt, nhưng đột ngột tôi lại nhìn ra rồi, lúc anh ấy hướng tôi mà nổ súng không có chút do dự, một chút tình cảm cũng không lưu, tôi yêu anh ấy hai năm, tình cảm bỏ ra lại không có được một chút hồi đáp."

Tô Lương Mạt nhìn cánh tay bị Tô Uyển nắm lấy, bây giờ Tô Uyển coi cô là cọng cỏ cứu mạng, nhưng nếu cô ta biết được ý nghĩ thật sự của cô, còn có thể đối với cô cảm động đến rơi nước mắt như vậy không?

Chiêm Đông Kình nhấc chân bước vào, bác trai bác gái biết người này, hai người liếc nhìn nhau, đứng ở bên cạnh không ai dám nói câu nào.

Tô Lương Mạt nghe thấy phía cửa truyền tới động tĩnh, cô giữ chặt tay Tô Uyển kéo cô ta đến trước bàn trà, "Chờ tin tức của tôi, tôi sắp xếp xong liền dẫn chị ra ngoài."

Chiêm Đông Kình đi đến ghế sofa trước mặt, ngồi thẳng xuống, "Em muốn để cô ta rời khỏi Thanh Hồ Đường?"

"Đề nghị của anh không sai, tôi nên đưa Tô Uyển đi." Trên mặt Tô Lương Mạt cật lực giả vờ bình thản.

"Đưa đi," Tầm mắt Chiêm Đông Kình khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Lương Mạt, "em có thể đảm bảo Lưu Giản sẽ không nhận được tin tức này, Tô Uyển một khi rời khỏi đây, chẳng khác nào chịu chết, điểm này không phải em không biết."

"Cái này tôi sẽ an bài tốt," Tô Lương Mạt nắm chặt tay Tô Uyển, sợ Tô Uyển đổi ý hoặc do dự, "chuyện này tôi giấu Lưu Giản, Kình thiếu, hy vọng anh có thể để chị ấy ở đây thêm vài ngày, cho tôi chút thời gian chuẩn bị."

Bác gái đẩy đầy bác trai, bác trai hạ thấp tư thái tiến lên, "Cảm ơn Kình thiếu đã giúp đỡ, sau này chúng tôi nhất định tìm cơ hội báo đáp."

Chiêm Đông Kình giơ ngón tay chỉ chỉ Tô Uyển, "Em có thể đưa cô ta đi ngay bây giờ."

Tô Lương Mạt biết hắn là cố ý làm khó, "Tô Uyển, chị với bác trai bác gái chắc chắn còn nhiều lời muốn nói, chị dẫn hai bác lên lầu trước đi."

Tô Uyển nghe vậy, vội vàng đưa ba mẹ đi lên lầu.

Tô Lương Mạt xoay người nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa, Chiêm Đông Kình cố gắng tìm ra chút manh mối từ trong mắt cô, "Em một khắc trước còn nói muốn đưa Tô Uyển vào đồn cảnh sát, bây giờ lại ở đây nói với tôi muốn cứu cô ta, Lương Mạt, em đang tồn cái tâm tư gì?"

Tô Lương Mạt không khỏi liếc mắt nhìn về hướng đầu cầu thang trên lầu hai, động tác này lại không tránh thoát được ánh mắt Chiêm Đông Kình, hắn giống như bừng tỉnh đại ngộ lui người tựa ra sau, "Tôi có thể giữ cô ta lại vài ngày, nhưng đưa cô ta rời đi, để tôi sắp xếp."

Tô Lương Mạt giật mình, "Không cần anh hao tâm tổn trí, tôi tự mình làm được."

"Tôi không sợ, vì em tôi cam nguyện lao tâm tổn lực." Chiêm Đông Kình giương cao khóe môi lương bạc.

Lời này nghe vào tai Tô Lương Mạt, làm gì có nửa điểm ý tứ cảm động, Chiêm Đông Kình quả thực là thích quản chuyện của người khác, một khi hắn nhúng tay đưa Tô Uyển rời đi, thì giữa cô với Lưu Giản, há không thành bọt biển?

"Chiêm Đông Kình, anh đang đánh cái chủ ý gì?"

"Lương Mạt, nếu như em lén đưa Tô Uyển đi, em cho rằng Lưu Giản sẽ giống như tôi lúc trước à, dễ dàng bỏ qua cho em? Trên người Tô Uyển chính là cõng một cái mạng của Tống Phương."

"Điểm này không cần anh nhắc nhờ tôi, nếu tôi với anh ấy loạn lên, không phải vừa hay làm anh thỏa mãn ý nguyện sao?" Tô Lương Mạt thi thoảng lại nhìn lên đầu cầu thang, "Tóm lại, chuyện này tự tôi sẽ sắp xếp."

"Em đem người gửi lại đây, dù thế nào cũng phải cho tôi chút lợi tức chứ?"

Tô Lương Mạt cũng biết Chiêm Đông Kình không có lòng tốt như vậy.

Cô cũng không để Chiêm Đông Kình cảm thấy dễ chịu hơn phần nào, "Trước kia sao tôi không phát hiện, cao cao tại thượng như anh lại vì một người phụ nữ còn muốn sử dụng loại thủ đoạn này, anh giấu Tô Uyển đi là muốn tôi với Lưu Giản xảy ra nội chiến, sự tình bây giờ đang hướng về hy vọng của anh từng bước từng bước phát triển tới, anh còn có gì mà phiền muộn nữa?"

Nội chiến?

"Em thật còn coi Lưu Giản với em trở thành hai 'tuy hai mà một'." Giọng điệu Chiêm Đông Kình âm lệ, đưa tay túm Tô Lương Mạt lôi cô đến bên cạnh, đầu gối của cô đụng nhẹ lên ghế sofa, cả người không kịp chuẩn bị ngã ngửa xuống ghế, hai tay Chiêm Đông Kình đè chặt bả vai Tô Lương Mạt khiến cô càng lún xuống sâu hơn.

"Anh tốt nhất nên lập tức buông tôi ra."

"Nếu không thì sao đây?"

Tô Lương Mạt thở hổn hển, khuôn mặt người đàn ông càng lúc càng áp lại gần, sống mũi thẳng tắp gần như chống đỡ mặt cô, Tô Lương Mạt nhìn thấy nơi đáy mắt Chiêm Đông Kình dâng lên dục vọng mãnh liệt, cổ họng hắn khẽ cuộn, ánh mắt cũng càng lúc càng sâu, Tô Lương Mạt quen thuộc thân thể của hắn hơi thở của hắn, cũng biết sắp phải đối mặt có khả năng là cái gì.

Cô kháng cự dùng hai tay ngăn cản trước lồng ngực Chiêm Đông Kình, "Còn nhớ đêm Hoắc lão gia tử chết đó không? Tôi với Lưu Giản ở trong nhà kho đã phát sinh chuyện gì, anh thật có thể quên sao?"

Làm thế nào nhanh chóng tìm được điểm yếu của đối phương, hơn nữa một kích phải trúng, Tô Lương Mạt sớm đã vận dụng bản lĩnh này rất tự nhiên.

Chiêm Đông Kình đè ép cô không động đậy, hố sâu trong đôi con ngươi mơ hồ phát ra đau đớn, rả rích tí tách rơi đầy trong tầm mắt Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình bị một câu nói đơn giản chặn ngang đến nửa ngày không thoát ra được, một hơi bị chèn ép nơi lồng ngực.

Tô Lương Mạt mượn cơ hộ muốn đẩy hắn ra, không ngờ Chiêm Đông Kình lại không nhúc nhích vẫn cứ đè cô như cũ.

"Nếu như tôi nói với em, tôi có thể quên thì sao?"

Lời của Chiêm Đông Kình, là từng câu từng chữ nện vào lỗ tai Tô Lương Mạt, bởi vì lời nói này trong ấn tượng của cô không phải là những lời Chiêm Đông Kình có thể nói ra được.

Tầm mắt cô rơi xuống gương mặt gần trong gang tấc này.

Chiêm Đông Kình lại sợ cô không tin, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt Tô Lương Mạt, cái xúc cảm mềm mịn nhẵn nhụi đó, là hắn quen thuộc, cô không khỏi co rúm lại, cau mày thật chặt, đầu ngón tay Chiêm Đông Kình thường luyện súng có vết chai sần cà qua bên gò má Tô Lương Mạt, "Thật đấy, tôi có thể quên, chỉ cần em vẫn là Tô Lương Mạt, tôi..."

"Nhưng tôi đã không phải là Tô Lương Mạt trước kia."

Chiêm Đông Kình cố gắng muốn thức tỉnh lại những ký ức về hắn đã bị cô chôn vùi trong tâm trí, giọng nói lưu luyến, "Lương Mạt."

Tô Lương Mạt nhìn thấy đáy mắt thâm thúy kia của hắn đang tiến tới gần, cô cắn cắn cánh môi, chống lại tầm mắt Chiêm Đông Kình.

Đôi con ngươi của Chiêm Đông Kình lọt vào trong đáy mắt của cô.

Đáy đầm của Tô Lương Mạt giống như một vũng nước hồ sâu thẳm, rõ ràng là bị mưa gió lay động rồi lại trong suốt không thấy đáy, hắn muốn nhìn sâu đến tận cùng, lại không ngờ sa chân vào vũng bùn. Ánh mắt Chiêm Đông Kình hoảng loạn, thuật nhiếp hồn của Tô Lương Mạt đối với hắn mà nói hình như không có tác dụng, nhưng Chiêm Đông Kình cũng sẽ có thời điểm buông lỏng cảnh giác, người đàn ông cúi thấp đầu xuống, môi mỏng áp lên đôi mắt Tô Lương Mạt, cô không thể không khép mi mắt lại.

Chiêm Đông Kình hoàn hồn, hai tay bóp eo Tô Lương Mạt.

"Tôi đã sớm nói với em, trò này của em đối với tôi vô dụng."

Lúc hắn nói chuyện hơi thở nóng rẫy phun đốt lên mặt Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình chú ý tới tóc trước trán của cô khá dài, thêm chút nữa sẽ che kín tầm mắt cô, hắn duỗi tay vén tóc cô đẩy ra hai bên, Tô Lương Mạt đề phòng hắn cực kỳ, đôi mắt phòng bị tùy thời dõi theo hắn, Chiêm Đông Kình cảm giác thấy bản thân mình trong mắt cô chính là một tên cướp.

Một cỗ tức giận vọt thẳng lên, hắn không nói hai lời trực tiếp che miệng cô lại.

Cô cũng không nghĩ hắn đột nhiên sẽ làm như vậy.

Phản ứng đầu tiên của Tô Lương Mạt là cắn chặt răng, đầu lưỡi người đàn ông ở bên ngoài dò xét mấy lần cũng không vào được, tay trái Chiêm Đông Kình giữ chặt cằm Tô Lương Mạt, hai ngón tay ở hai bên gò má cô dùng lực, hàm răng cứng rắn bị cạy mở, đầu lưỡi linh hoạt tất nhiên cũng tiến quân thần tốc, ướt át triền miên đã quá lâu chưa có được khiến Chiêm Đông Kình thiếu chút nữa không khống chế nỗi.

Một hồi tiếng bước chân truyền đến, Tô Uyển ở đầu cầu thang hét lên.

Chiêm Đông Kình vẫn chưa thỏa mãn, giống như còn chưa có nếm đủ thêm tư vị thâm nhập đã bị phá đám, Tô Uyển chỉ bọn họ, "Các người..."

Cô ta kinh ngạc đứng ở đó.

Tô Lương Mạt nhẹ vén đầu tóc, thấy Chiêm Đông Kình còn không có ý định ngồi dậy, "Tránh ra."

Chiêm Đông Kình thu hồi hai chân thon dài.

Tô Lương Mạt sửa soạn lại tóc tai, bác trai bác gái đang từ trên lầu đi xuống, cô đi tới nói với Tô Uyển, "Chờ điện thoại của tôi, tôi sắp xếp xong liền tới tìm chị."

"Được."

Bác trai bác gái mặc dù bị tức đến sắp chết, nhưng dù sao cũng là con gái ruột thịt, cũng không thể nhìn Tô Uyển đi chịu chết.

Tô Lương Mạt không có thèm liếc đến Chiêm Đông Kình, dẫn theo hai người họ liền rời đi.

Tô Uyển nhìn người đàn ông trong phòng khách, cô ta thu bước chân muốn lên lầu.

"Đứng lại."

Tô Uyển không thể không xoay người.

"Cô thật sự tin tưởng lời của Tô Lương Mạt?"

Tô Uyển lộ vẻ mặt nghi hoặc, "Anh có ý gì?"

"Nói không chừng cô ấy là muốn dụ cô ra khỏi Thanh Hồ Đường." Chiêm Đông Kình nói nửa đùa nửa thật.

Tô Uyển thế mà lại lắc đầu, "Lúc Lưu Giản hướng tôi nổ súng, quả thật là Lương Mạt giúp tôi đẩy súng của anh ấy ra, hơn nữa, tôi là chị cô ấy."

Chiêm Đông Kình nghe vậy, cũng không nói cái gì nữa.

***

Đường Khả cũng là vô tình biết được Tô Uyển đang ở đây, từ sau khi xảy ra chuyện bị đả thương lần trước về sau, cô ta luôn tiết chế tính khí ở nhà với Mạc Thanh, coi như là ở nhà an tâm dưỡng thương.

Hộ về trước cửa đều biết cô ta, Đường Khả tất nhiên cũng được ra vào tự do.

Tô Uyển đối với Đường Khả ấn tượng không sâu, nhìn Đường Khả đang quanh co lòng vòng trong phòng khách, "Đông Kình đem cô giấu ở đây rất kỹ đấy, lúc trước không phải cô theo chân Lưu Giản à?"

"Cô đến đây rốt cuộc có chuyện gì không?"

Tầm mắt Đường Khả vòng vo trên người Tô Uyển, "A," Cô ta ý vị thâm trường nói, "tôi hiểu rồi, Lưu Giản vì Tô Lương Mạt mà đuổi cô ra ngoài, lại còn đang đuổi giết cô khắp nơi."

Sắc mặt Tô Uyển một hồi khó coi, "Là Chiêm Đông Kình để tôi ở lại đây, mời cô đi ra ngoài."

"Hừ, cũng không thử nhìn lại thân phận của mình xem," Đường Khả đi tới ngồi xuống ghế sofa, "có hỏa khí đừng có hướng phía tôi bùng phát, là Tô Lương Mạt hại cô thành như vậy."

Tô Uyển không nói lời nào, tất nhiên cũng có thể nghĩ đến ý tứ trong lời nói của Đường Khả.

Đường Khả quan sát tường tận sắc mặt người đối diện, "Thật đúng đừng nói, nhìn cô an an tĩnh tĩnh vậy, không ngờ thủ đoạn so với tôi còn cay độc hơn, còn có thể giết người," Cô ta vắt một chân lên, "cô có muốn đối phó Tô Lương Mạt không?"

"Cô có biện pháp gì?"

Đường Khả vẻ mặt mừng rỡ, "Cô là chị của cô ta, có một số việc chắc chắn cô biết, cái sòng bài Tô Lương Mạt quản lý kia là của Lưu Giản, cô chỉ cần nói cho tôi biết cô ta vì sao có thể nắm chắc thắng thua, tôi bảo đảm thay cô giải tỏa hỏa khí này."

Chuyện của Tô Lương Mạt, Tô Uyển cũng có nghe qua, nhưng huyền cơ trong đó cô ta nào có biết.

Đường Khả thấy Tô Uyển không nói gì, cho là Tô Uyển đang do dự, "Cô ta cũng đoạt người đàn ông của cô đi rồi, cô còn che chở cho cô ta làm gì?"

"Cô rất hận Lương Mạt?"

"Đương nhiên," Đường Khả cong khóe miệng, "cũng giống như cô vậy."

Tô Uyển biết, nếu hôm nay mình không nói ra cái gì đó, e là Đường Khả này sẽ không ngừng tìm mình gây phiền phức, "Cụ thể tôi cũng không biết, nhưng mà cô ta thường xuyên đeo sợi dây chuyền, có lần tôi tình cờ nghe được, nói là giây chuyền này có thể đem đến cho cô ta vận khí tốt, nghĩ muốn có lá bài nào thì sẽ có lá bài đó."

Đường Khả như có điều suy nghĩ, "Tôi đã nói, một người không thể nào có vận khí tốt đến mức như cô ta vậy, thì ra là còn có huyền cơ bên trong."

Tô Uyển cũng là tùy tiện bịa ra một lý do, "Cô định làm gì?"

"Chuyện tiếp theo cô đừng để ý," Đường Khả khẽ nheo mắt lại, cô ta đứng dậy nhìn Tô Uyển, "nếu như chuyện này thật sự giống như cô nói vậy, tôi trở lại chắc chắn cảm tạ cô thật tốt."

Tô Uyển chỉ muốn, đừng đến tìm mình gây rắc rối là được.

Đường Khả trước khi đến đã sớm điều tra rõ ràng chuyện của Tô Uyển, đương nhiên cũng biết hai chị em Tô gia này từ trước đến nay không có tình cảm gì, sau đó lại vì chuyện của Lưu Giản, lúc này là hoàn toàn quyết liệt.

Nhưng nếu bàn về hiểu rõ Tô Lương Mạt, Đường Khả còn kém xa Tô Uyển.

Lúc này xem như có đại thu hoạch, mới lần đầu tiên liền giải đáp thắc mắc vẫn chưa được khai thông trong lòng Đường Khả.

Tô Uyển nhìn cô ta đi ra ngoài, sau khi xác định cô ta đã rời đi, Tô Uyển cầm lấy điện thoại di động nhắn một tin cho Tô Lương Mạt, đem chuyện nói dối vừa rồi kể lại rõ ràng.

Từ lần Tô Lương Mạt giúp cô ta đẩy súng của Lưu Giản ra, lại nói là giúp đỡ an bài đưa cô ta ra ngoài, thời khắc đó, Tô Uyển đối với Tô Lương Mạt chính là tin tưởng.

Tô Uyển để điện thoại di động xuống, nhìn xem nơi này hết thảy đều xa lạ, không khỏi buồn bã.

Tô Uyển đời này cũng coi như trải qua vô cùng nhẹ nhàng, nhưng sai lầm lớn nhất, là yêu một người đàn ông mình không nên yêu.

/173

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status