Nhà Có Chó Dữ

Chương 30

/87


"Hay là anh muốn tắm hai lần? Tư Nam hỏi lại.

Á? Tắm hai lần, đó không phải nói là đều được ăn đậu hũ sao? Được đó! Vội vàng gật đầu.

Ôi... Tư Nam lắc đầu, "Biết ngay mà. Được rồi, anh tự tìm chỗ trốn cho tốt đi, đừng để cho người khác nhìn thấy."

"Gâu!" A Kim gật đầu, xoay người trốn vào trong tủ quần áo.

Tư Nam đi ra khỏi phòng mình, đẩy cửa đi vào phòng dành cho khách ở đối diện, ngồi xuống bên cạnh giường Uông Phong Lân, thật sự giống y như là vương tử cứu giúp thụy mĩ nhân nhẹ nhàng hạ người xuống, in lại một nụ hôn nhẹ nhàng trên đôi môi của anh, đôi môi của anh rất mềm mại, mặc dù người đang ngủ say, nhưng đôi môi vẫn rất ấm áp.

"Uhm..." Uông Phong Lân mở mắt.

"Tỉnh rồi!" Tư Nam ngẩng đầu, cười cười, "Thụy mĩ nhân, cảm giác thế nào?"

"Còn phải hỏi sao!" Uông Phong Lân đưa tay ôm Tư Nam vào lòng, "Em ôm anh à?"

"Hi hi, em mới không cần ôm anh! Anh nặng như vậy!" Tư Nam chọt chọt anh.

"Vậy anh ôm em hả!"

"Đi đường còn đi không được, anh còn đòi ôm em?"

"Cái đó vẫn có thể ôm em mà!" Uông Phong Lân hôn lên môi Tư Nam, sau khi nụ hôn dài chấm dứt, mới chậm rãi kéo dãn ra một chút, "Cho dù là như thế này, vẫn muốn được ôm em."

"Được rồi!" Lưỡi Tư Nam nhẹ liếm qua môi dưới, khóe mắt thẹn thùng liếc qua mặt Uông Phong Lân, "Không cần ôm nữa, đứng lên nào!"

"Tắm cùng nhau à?" Vẻ mặt Uông Phong Lân đầy chờ mong.

Đúng là nói như vậy, thật sự muốn cùng anh khỏa thân đối diện nhau, Tư Nam cảm thấy thật mắc cỡ. Mặc dù biết sớm đã bị anh nhìn sạch sẽ, nhưng mà cái đó dù sao cũng là nhìn qua hai mắt của A Kim, không phải là ánh mắt của cái người anh tuấn, bá đạo, cao lớn cường tráng hơn cả mình. Huống chi, tắm rửa cho A Kim từ nhỏ đã trở thành thói quen. Mà bây giờ sẽ trần trụi trước mắt người đàn ông này, thật đúng là không biết phải làm sao cả.

"Làm sao vậy? Em mắc cỡ à?" Uông Phong Lân nhìn ra tâm trạng của người trước mặt, đưa tay vuốt ve khuôn mặt em, "Sớm muộn gì cũng thấy mà!"

"Ai muốn nhìn anh chứ!" Tư Nam nhẹ nhàng nhăn mũi tát nhẹ anh một cái. "Anh đứng dậy mau!"

"Uh!" Uông Phong Lân đứng dậy, dưới sự trợ giúp của Tư Nam bước xuống giường.

"Anh khỏe không?"

"Chắc không có gì đâu, bất quá, chân có chút không có sức." Chính là cho dù có sức cũng muốn dựa vào em.

"Bỏ đi, hay anh ngồi xuống đi!" Dìu anh ngồi lại giường, "Em xả nước giúp anh tắm rửa vậy."

"Vậy em không tắm cùng anh à?" Uông Phong Lân cảm thấy có chút thất vọng.

"Em giúp anh tắm!" Tư Nam đi vào phòng tắm, "Anh ngồi đó đi, đừng lộn xộn nữa!"

"Uh!" Phảng phất bản thân vốn là A Kim như trước, hết thảy đều nghe theo lời sắp xếp của em, trái lại không lộn xộn nữa, đợi em xả nước ra xong, sẽ tắm cho mình. Nhưng mà, bây giờ cuộc được ngón tay mềm mại em xoa nắn là da thịt của mình chứ không phải là những sợi lông vàng thật dài của A Kim, là thân thể của mình, khó có thể kềm chế được trống ngực đập càng lúc càng nhanh, tưởng tượng đến ngón tay của em chỉ niết qua bả vai của mình, chạm dọc theo sống lưng của mình, hạnh phúc dâng lên khó có thể gọi tên.

Tư Nam từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy anh ngồi trên giường ngẩn người, "Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Tiểu Nam," Uông Phong Lân kéo Tư Nam vào trong lòng của mình, "Anh muốn cả đời đều được hạnh phúc như vậy!"

"Hi hi, tắm rửa mà cũng hạnh phúc à?"

Có em bên cạnh, cho nên rất hạnh phúc! Trân ái nâng khuôn mặt Tư Nam lên, tại sao yêu em? Có lẽ chẳng có lí do gì cả. Nhưng mà, biết rất rõ ngoại trừ em ra thì chẳng ai có thể cho anh cảm giác yên tâm như vậy. Từ nhỏ chỉ biết tất cả đều phải tự dựa vào chính bản thân, trước khi gặp được em thậm chí còn không tin tưởng vào cái gọi là tình yêu, cho nên trước đó mới cam tâm đồng ý đính hôn cùng với Tỉnh Thượng Đan, chỉ bất quá cảm giác được tất cả mọi người ai cũng như ai thôi. Nhưng mà, bây giờ thì khác rồi. Có em, anh mới thật sự biết được hạnh phúc là gì. Không phải là bản đồ của Uông thị không ngừng khuếch trương, không phải là những người phụ nữ khác nhau trên giường mỗi đêm, không phải là khoái cảm khi nhìn thấy đối thủ bị khuất phục ngay trước mắt... Là nụ cười bình thản của em, là khi ngón tay mềm của em ấm áp lướt trên da thịt anh.

"Anh tại sao lại đột nhiên cảm thấy như vậy?" Tư Nam cười anh, không biết anh suy nghĩ rất nhiều, chỉ biết giờ khắc này ánh mắt của anh nhìn mình rất trong, mang theo ý nghĩ yêu thương nồng đậm.

"Anh không chỉ cảm tính, mà còn rất gợi cảm nha!" Uông Phong Lân vừa nói vừa bắt đầu cởi từng hạt nút trên áo sơ mi của mình.

"Vào trong phòng tắm rồi hãy cởi!" Tư Nam kéo anh, "Đừng để bị cảm!"

"Tiểu Nam, em là tốt nhất!" Liền dựa đầu xuống vai em ra sức cọ cọ rồi lại cọ cọ.

"Anh thật sự rất giống A Kim!" Tư Nam vò vò tóc anh.

"Tiểu Nam," Uông Phong Lân ngẩng đầu lên, "Chỉ còn hơn một tháng, anh sẽ hoàn toàn bình phục, khi đó em sẽ bị mất A Kim."

"Dạ." Tư Nam gật đầu.

"Anh hi vọng, em sẽ không đau lòng. Bởi vì, anh sẽ thay nó bảo vệ em, hơn nữa sẽ yêu em." Ánh mắt nghiêm túc của Uông Phong Lân làm cho Tư Nam không kềm chế được tình cảm liền hôn thật sâu lên môi anh.

Trong phòng tắm.

/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status