"Gấu..." (Mày tới làm gì?) Nhìn thấy COCO đang lao về phía mình, A Kim liền vội vàng lủi ra sau lưng Tiểu Thanh trốn.
"Thiên Thiên, trông nom COCO của cô kìa, A Kim căn bản không có thích nó nha!" Tiểu Thanh đứng chắn trước người A Kim.
"Này cô cũng muốn quản sao?" Thiên Thiên như chẳng có chuyện gì nhướng nhướng mày, "Để cho ki ki tự do yêu đương đi!"
"Tự do cái gì chứ?" Tiểu Thanh lập tức phản bác, "A Kim không có khả năng thích COCO, cô rõ ràng là ép duyên mà!"
"Ô..." Vội vàng xuất hiện! Đường Tư Viễn tạo lối thoát cho A Kim.
"A Kim, muốn xúc xích không?" Đường Tư Viễn đưa xúc xích cho A Kim, xem bộ dáng tránh né COCO kia, thật là buồn cười gần chết.
"Gấu gấu gấu!" (Ta chỉ biết mi muốn chọc ghẹo ta thôi!) Ta mới không cần ăn đồ của mi! Chỉ có đồ của Tư Nam ta mới ăn! Kiêu ngạo xoay người đi. Bất quá, trốn sau lưng mi lúc này cũng an toàn hơn một chút! Tránh cho con COCO kia làm phiền!
"Hừ! Không ăn thì quên đi! Tư Nam bây giờ còn đang bận chăm sóc cho Uông tổng, không có để ý tới mày đâu!" Đường Tư Viễn cố ý chọc giận A Kim.
"Gấu!" (Ngu ngốc!) Ta là ông chủ của mi, ta là Uông tổng, cho dù có chết mi cũng không có nghĩ ra đâu, làm gì có ai thông minh như Tư Nam của ta chứ!
"Mày có phải đang rất ganh tị không? Quan hệ của Tư Nam với Uông tổng rất tốt đó nha, trong công ti mày cũng thấy đó!" Đường Tư Viễn nhỏ giọng nói chuyện với A Kim.
"Gấu gấu!" (ngu ngốc!)
"Tư Viễn, cậu đang nói chuyện phiếm với A Kim à?" Nghe thấy Tư Viễn rì rầm với A Kim, mặc dù không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng mà Tu rất chắc chắn Đường Tư Viễn đang nói chuyện với A Kim, tuyệt đối không phải là giọng điệu lừa ki ki, mà là kiểu nói chuyện giữa người với người.
"Đúng vậy! Mọi người trong nhà tôi có thói quen nói chuyện với A Kim như vậy rồi, bởi vì nó cũng là một thành viên trong nhà mà!" Đường Tư Viễn giải thích, không biết tại sao hắn không hi vọng người khác cũng giống như mình nhận ra A Kim không phải là một con chó bình thường.
"A Kim, cục cưng ở đây à?" Thân ảnh Tư Nam xuất hiện, A Kim lập tức nhào lại, quanh quẩn bên chân em, vui vẻ vẫy đuôi.
"Tiểu Thanh, em có muốn thử nấm hương nướng không?" Đường Tư Viễn thấy Tư Nam đã tới, cũng không chọc ghẹo A Kim nữa, đem xâu nấm hương nướng đưa cho Tiểu Thanh.
"Tư Nam, Phong Lân đâu?" Tu hỏi.
"Vừa ngủ lại rồi!" Tư Nam bĩu môi.
"Chúng ta đi nào!" Mạnh Ba đứng dậy.
"Ăn xong chưa?" Tư Nam hỏi.
"Rất ngon!" Kiệt Nhĩ trả lời.
"Không sao đâu! Ăn thêm chút nữa đi. Ba mẹ tôi ở trong phòng khách, nếu có ai đi qua, hai người nhất định sẽ thấy." Tư Nam nhìn A Kim một chút, thấy anh gật đầu tiếp tục nói, "Khó có thời gian được ăn uống cùng nhau mà!"
"Thật sự không sao chứ?" Mạnh Ba nhìn Tư Nam.
"Yên tâm! Anh ấy trong phòng của tôi, không có gì đâu!"
"Gâu!" (Á) A Kim đột nhiên cắn quần Tư nam, ra ý bảo với em nơi này thiếu người.
"Hử?" Tư Nam nhìn ra xung quanh, đột nhiên đứng dậy, "Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, hay là chúng ta cùng đi lên nhìn qua Phong Lân một chút đi!"
"Làm sao vậy?" Tu cũng đứng dậy hỏi.
A Kha kéo Tu: "Anh để cho Tư Nam đi xử lí đi!" Có người không ở đây, hắn cũng đã sớm chú ý. Không đầy hai phút sau khi Tư Nam cùng Uông Phong Lân lên lầu, An Chi Huyến cũng đứng lên bỏ đi.
Tư Nam mang theo A Kim, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ nhanh chóng đi vào nhà.
"Mẹ, lúc nãy có người nào đi vào không mẹ?"
"Không có!" Mẹ Đường lắc đầu.
"Có chuyện gì sao?" Đường Chính Sâm thấp giọng hỏi, ba người một chó đã nhanh chóng đi lên lầu.
Tư Nam đẩy cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy Uông Phong Lân vẫn còn nằm ở trên giường, trong phòng cũng không có người nào khác.
"Gấu!" (Trong kia!) A Kim chạy về phía Toilet, hỗn đản! Đó là nơi ngọt ngào của ta với Tư Nam, không cho vào!
"Úi? Các người lên rồi à?" An Dĩ Huyên không nhanh không chậm từ trong toilet đi ra, "Tôi định muốn lên thăm Uông tổng một chút, nhưng mà nhu cầu cấp bách quá, thành ra phải giải quyết một chút, Tư Nam, cậu không để ý chứ?"
"Oh! Không có gì." Tư Nam hít sâu một hơi, đem tâm tình bình tĩnh trở lại, "Phong Lân ngủ rồi, hay là chúng ta xuống dưới ăn thịt nướng tiếp đi!"
"Oh, được!" An Chi Huyến gật đầu.
"Xấu hổ quá, Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, giao Phong Lân lại cho hai người nhé!"
"Không sao!" Hai người gật đầu, bọn họ đương nhiên nhìn ra được An Chi Huyến tuyệt đối không chỉ là lên thăm Uông tổng rồi thuận tiện mượn Toilet một cách đơn giản như vậy.
"Đi thôi!" Tư Nam nhìn chó cưng đang phẫn hận quanh quẩn bên cạnh An Chi Huyến nói, đưa tay vuốt ve cổ của anh, trấn an tâm tình của anh.
"Gấu!" (Ghê tởm!)
"Thiên Thiên, trông nom COCO của cô kìa, A Kim căn bản không có thích nó nha!" Tiểu Thanh đứng chắn trước người A Kim.
"Này cô cũng muốn quản sao?" Thiên Thiên như chẳng có chuyện gì nhướng nhướng mày, "Để cho ki ki tự do yêu đương đi!"
"Tự do cái gì chứ?" Tiểu Thanh lập tức phản bác, "A Kim không có khả năng thích COCO, cô rõ ràng là ép duyên mà!"
"Ô..." Vội vàng xuất hiện! Đường Tư Viễn tạo lối thoát cho A Kim.
"A Kim, muốn xúc xích không?" Đường Tư Viễn đưa xúc xích cho A Kim, xem bộ dáng tránh né COCO kia, thật là buồn cười gần chết.
"Gấu gấu gấu!" (Ta chỉ biết mi muốn chọc ghẹo ta thôi!) Ta mới không cần ăn đồ của mi! Chỉ có đồ của Tư Nam ta mới ăn! Kiêu ngạo xoay người đi. Bất quá, trốn sau lưng mi lúc này cũng an toàn hơn một chút! Tránh cho con COCO kia làm phiền!
"Hừ! Không ăn thì quên đi! Tư Nam bây giờ còn đang bận chăm sóc cho Uông tổng, không có để ý tới mày đâu!" Đường Tư Viễn cố ý chọc giận A Kim.
"Gấu!" (Ngu ngốc!) Ta là ông chủ của mi, ta là Uông tổng, cho dù có chết mi cũng không có nghĩ ra đâu, làm gì có ai thông minh như Tư Nam của ta chứ!
"Mày có phải đang rất ganh tị không? Quan hệ của Tư Nam với Uông tổng rất tốt đó nha, trong công ti mày cũng thấy đó!" Đường Tư Viễn nhỏ giọng nói chuyện với A Kim.
"Gấu gấu!" (ngu ngốc!)
"Tư Viễn, cậu đang nói chuyện phiếm với A Kim à?" Nghe thấy Tư Viễn rì rầm với A Kim, mặc dù không nghe rõ đang nói cái gì, nhưng mà Tu rất chắc chắn Đường Tư Viễn đang nói chuyện với A Kim, tuyệt đối không phải là giọng điệu lừa ki ki, mà là kiểu nói chuyện giữa người với người.
"Đúng vậy! Mọi người trong nhà tôi có thói quen nói chuyện với A Kim như vậy rồi, bởi vì nó cũng là một thành viên trong nhà mà!" Đường Tư Viễn giải thích, không biết tại sao hắn không hi vọng người khác cũng giống như mình nhận ra A Kim không phải là một con chó bình thường.
"A Kim, cục cưng ở đây à?" Thân ảnh Tư Nam xuất hiện, A Kim lập tức nhào lại, quanh quẩn bên chân em, vui vẻ vẫy đuôi.
"Tiểu Thanh, em có muốn thử nấm hương nướng không?" Đường Tư Viễn thấy Tư Nam đã tới, cũng không chọc ghẹo A Kim nữa, đem xâu nấm hương nướng đưa cho Tiểu Thanh.
"Tư Nam, Phong Lân đâu?" Tu hỏi.
"Vừa ngủ lại rồi!" Tư Nam bĩu môi.
"Chúng ta đi nào!" Mạnh Ba đứng dậy.
"Ăn xong chưa?" Tư Nam hỏi.
"Rất ngon!" Kiệt Nhĩ trả lời.
"Không sao đâu! Ăn thêm chút nữa đi. Ba mẹ tôi ở trong phòng khách, nếu có ai đi qua, hai người nhất định sẽ thấy." Tư Nam nhìn A Kim một chút, thấy anh gật đầu tiếp tục nói, "Khó có thời gian được ăn uống cùng nhau mà!"
"Thật sự không sao chứ?" Mạnh Ba nhìn Tư Nam.
"Yên tâm! Anh ấy trong phòng của tôi, không có gì đâu!"
"Gâu!" (Á) A Kim đột nhiên cắn quần Tư nam, ra ý bảo với em nơi này thiếu người.
"Hử?" Tư Nam nhìn ra xung quanh, đột nhiên đứng dậy, "Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, hay là chúng ta cùng đi lên nhìn qua Phong Lân một chút đi!"
"Làm sao vậy?" Tu cũng đứng dậy hỏi.
A Kha kéo Tu: "Anh để cho Tư Nam đi xử lí đi!" Có người không ở đây, hắn cũng đã sớm chú ý. Không đầy hai phút sau khi Tư Nam cùng Uông Phong Lân lên lầu, An Chi Huyến cũng đứng lên bỏ đi.
Tư Nam mang theo A Kim, Mạnh Ba cùng Kiệt Nhĩ nhanh chóng đi vào nhà.
"Mẹ, lúc nãy có người nào đi vào không mẹ?"
"Không có!" Mẹ Đường lắc đầu.
"Có chuyện gì sao?" Đường Chính Sâm thấp giọng hỏi, ba người một chó đã nhanh chóng đi lên lầu.
Tư Nam đẩy cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy Uông Phong Lân vẫn còn nằm ở trên giường, trong phòng cũng không có người nào khác.
"Gấu!" (Trong kia!) A Kim chạy về phía Toilet, hỗn đản! Đó là nơi ngọt ngào của ta với Tư Nam, không cho vào!
"Úi? Các người lên rồi à?" An Dĩ Huyên không nhanh không chậm từ trong toilet đi ra, "Tôi định muốn lên thăm Uông tổng một chút, nhưng mà nhu cầu cấp bách quá, thành ra phải giải quyết một chút, Tư Nam, cậu không để ý chứ?"
"Oh! Không có gì." Tư Nam hít sâu một hơi, đem tâm tình bình tĩnh trở lại, "Phong Lân ngủ rồi, hay là chúng ta xuống dưới ăn thịt nướng tiếp đi!"
"Oh, được!" An Chi Huyến gật đầu.
"Xấu hổ quá, Mạnh Ba, Kiệt Nhĩ, giao Phong Lân lại cho hai người nhé!"
"Không sao!" Hai người gật đầu, bọn họ đương nhiên nhìn ra được An Chi Huyến tuyệt đối không chỉ là lên thăm Uông tổng rồi thuận tiện mượn Toilet một cách đơn giản như vậy.
"Đi thôi!" Tư Nam nhìn chó cưng đang phẫn hận quanh quẩn bên cạnh An Chi Huyến nói, đưa tay vuốt ve cổ của anh, trấn an tâm tình của anh.
"Gấu!" (Ghê tởm!)
/87
|