Nhà Có Chó Dữ

Chương 83

/87


"Vạn nhất em né không kịp thì sao?" Uông Phong Lân đưa ta lau vết máu trên mặt của A Kim, "Như vậy, A Kim rời đi mới có thể thuyết phục người khác."

Tư Nam gật đầu, "Nhưng mà anh có biết không nhìn thấy A Kim bị thương em đau lòng lắm!"

"Nếu như em bị thương, anh sẽ càng đau lòng, sẽ đau đến chết!" Uông Phong Lân đỡ gáy Tư Nam, nhẹ hôn lên bờ môi em.

Khi nụ hôn dài kết thúc, kéo giãn khoảng cách ra, hai người không khỏi nhìn nhau cười to, trên mặt đều lem nhem hết cả.

Tư Nam ôm lấy thân thể của A Kim: "Đợi em!" Nói xong đứng dậy đem A Kim ôm vào trong toilet, sau đó xoay người đi ra, đỡ Uông Phong Lân xuống giường, "Đi thôi, chúng ta ba người cùng tắm với nhau."

"Rốt cuộc cũng có thể tắm chung với em rồi!" Uông Phong Lân dựa đầu lên vai Tư Nam, "Sau này ngày nào cũng tắm với nhau nha!"

"Dạ." Tư Nam gật đầu, "Em anh tắm cho em!"

"Được thôi!" Uông Phong Lân ghé vào lỗ tai em hà hơi: "Chồng em sẽ vì em mà cung cấp dịch vụ tốt nhất!"

"Đáng ghét, cái gì mà chồng hả?" Tư Nam đánh nhẹ anh, "Anh là vợ nhỏ!"

"Anh đây hẳn là phải được yêu nhất chứ?" Uông PHong Lân một tay ôm lấy eo Tư Nam, "Em cần phải thương anh thật nhiều nha!"

Gần hai tháng trôi qua, Tư Nam cùng Uông Phong Lân ở trong bệnh viện, mỗi ngày sáng tối đều giúp anh ra ngoài đi dạo một chút, vật lí trị liệu. Bình thường thì vẫn đến uông thị đi làm như trước, mang tài liệu về cho anh xem lại, kí duyệt. Chỉ là Uông Phong Lân như trước ngày nào cũng nói hai chân mình không có sức, bước đi đều muốn đem nửa thân trên đặt lên người em.

Ánh nắng rực rỡ buổi sớm mai rọi vào cửa sổ, làn gió nhẹ xao rèm cửa.

"Nhiều ngày như vậy, anh tại sao chẳng khá lên chút nào!" Tư Nam oán giận Uông Phong Lân bên cạnh cứ lấy nửa thân trên dựa vào người mình.

"Nhưng chân anh đúng là không có sức mà!" Giọng điệu nhõng nhẽo của Uông Phong Lân làm cho Tư Nam rất chi là bất đắc dĩ.

"Như thế nào lại không có sức chứ? Lâm toàn nói anh đáng ra phải khỏe lại rồi." Tư Nam đỡ Uông Phong Lân ngồi xuống giường, ngồi xổm xuống, ôn nhu xoa bóp hai chân cho anh.

"Anh cũng không biết nữa!" Vẻ mặt Uông Phong Lân rất ủy khuất, cảm thụ bàn tay ôn nhu của Tư Nam vuốt ve bắp chân mình, giống như có một dòng điện kích thích từng bộ phận, không khỏi phát ra tiếng kêu đau đớn, "Ôi."

"Làm sao vậy?" Tư Nam mở mắt nhìn anh, "Khó chịu à?"

Uông Phong Lân kéo tay Tư Nam, giọng nói có chút khàn khàn: "Không phải không thoải mái."

"Vậy anh..." Ánh mắt Tư Nam vô tình rơi xuống nơi nào đó đã đội lên như cái lều con con, nhịn cười rụt tay lại, vỗ nhẹ lên đùi anh, "Lại nghĩ đến cái gì không nên nghĩ phải không! Anh chưa có khỏe lại mà!"

"Có phải sau khi anh khỏe lại, cái gì cũng được phải không?" Uông Phong Lân cười nỏi.

"Chờ anh khỏe lại đi!" Tư Nam bĩu môi.

"Bảo bối, ngày mai là sinh nhật em! Muốn quà gì nè?" Uông Phong Lân hỏi.

"Có phải em muốn gì cũng được?" Tư Nam hỏi.

Uông Phong Lân gật đầu rất nghiêm túc: "Chỉ cần là thức bảo bối thích, anh sẽ làm được, cái gì cũng có thể!"

"Em chỉ muốn anh khỏe lại!" Tư Nam thở dài, "Ôi, anh làm được sao?"

"Anh đã làm hết sức rồi!" Uông Phong Lân dừng lại nơi mắt Tư Nam, "Bảo bối, em tốt với anh nhất!"

"Ngu ngốc!" Tư Nam đánh nhẹ anh một cái, "Anh ban ngày ngoan ngoãn cùng Phiên Gia MM làm trị liệu đi, em đến công ti trước đây."

Uông Phong Lân kéo lấy Tư Nam hôn em thật sâu, đột nhiên bật cười: "Mỗi ngày em đi làm, trước khi đi anh đều cho em một goodbye-kiss, như vậy anh có giống cô vợ nhỏ không nhỉ?"

"Ha ha, đúng vậy! Cô vợ bé bỏng của em." Tư Nam cũng bật cười, "Anh á, phải mau khỏe lên đi!"

"Hừ, em chờ anh khỏe lại đi!" Uông Phong Lân hôn em cái nữa, "Anh nhất định làm cho em biết ai mới là chồng!"

"Em rất mong chờ nha!" Tư Nam đẩy anh ra, "sáng nay có khách bên Mĩ qua, em không thể đến muộn! Anh là tổng tài, thật sự là rất sướng nha!"

"Ai có thể có được bảo bối tài sắc như anh chứ!" Uông Phong Lân nắm tay Tư Nam không chịu thả ra.

"Thả tay đi! Thật là!" Tư Nam vuốt tay anh, "Em đi làm!"

"Uh, tối gặp." Uông Phong Lân nhìn theo bóng lưng em, ngồi trên giường vài phút, sau đó đứng dậy, nhúc nhích hai chân, bước đi đến cửa sổ, đứng sau rèm cửa nhìn xuống dưới lầu, xem chiếc xe của Tư Nam chạy ra ngoài đường, khóe miệng cong lên cười, "Bảo bối ngốc!"

Trong phòng họp của tập đoàn Uông thị, sau khi hai bên bàn bạc kí kết hợp đồng, trao đổi thông tin, trình tự này coi như đã xong.

"Thật không ngờ được, đối tác bên Mĩ lại là anh." Tư Nam nhìn người đàn ông trắng nõn tuấn mĩ nhưng lại lộ ra khí tức nguy hiểm không nói nên lời.

"Ha ha, nếu không biết là cậu là đối tượng hợp tác khu vực Châu Á, tôi có thể rất lo lắng đó!" Người đối diện cong miệng tạo thành nụ cười.

"Ngoại trừ Uông thị, anh còn có thể tìm được đối tác tốt hơn để hợp tác sao?" Tư Nam quay lại cười với hắn, "Bất quá, chuyện xe cộ lần trước, thật đúng là phải cảm ơn anh."

"Không cần khách sáo như vậy chứ? So với lần cậu cứu tôi ở Mĩ, cái này không đáng để tính toán." Người đàn ông đối diện cười cười, quay qua người đàn ông da trắng bên cạnh giới thiệu: "Joe, đây là cậu Đường, là trợ lí riêng của Uông tổng. Lúc ở nước Mĩ, có lần tôi bị truy sát, vừa khéo lạc vào phòng ngủ của cậu Đường, được cậu ấy giấu ở dưới gầm giường, mới thoát được một kiếp, cho nên, đây là ân nhân cứu mạng của tôi đó!"

/87

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status