Lúc này trời đã khuya, mọi người lần lượt ra về, Mã Thiên Lý muốn cùng tôi ở lại một đêm, có điều ngày mai Vương Thắng Nam còn phải đi làm nên Mã Thiên Lý gọi riêng phi cơ đưa Vương Thắng Nam về. Tôi vội dặn dò cô ấy, khi nào về đến nhà nhất định phải gọi điện báo cho tôi.
Nơi này cái gì cũng đẹp nhưng môi trường sống lại thật kỳ quái, cứ nghĩ tới cảnh tượng tôi đã nhìn thấy, giờ còn ở lại căn nhà đó nữa, liền có cảm giác thật khó chịu. Nhưng có vẻ như Mã Thiên Lý không phải là lần đầu tiên đến đây, anh rất thuộc đường, thuộc lối dẫn tôi vào bên trong.
Tôi không kìm được nói với anh: Thiên Lý, em đã làm hỏng việc của Tần Ức Đông, cậu ta lại là chủ nhà, giờ gặp mặt chẳng phải sẽ rất ngại sao?
Nếu em đã không thích, anh sẽ cẩn thận để em không phải xã giao với cậu ấy. Mã Thiên Lý luôn yêu chiều tôi, đến lúc này vẫn đặt cảm giác của tôi lên trên hết, nhưng trong lòng tôi luôn thấp thỏm, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng kia, cảm giác như lạc vào một thế giới khác vậy.
Tôi chợt nhớ tới bản tin châm biếm xem trên mạng trước đây, mọi người đều nói càng có nhiều tiền thì càng cảm thấy trống trải, càng thích làm những việc mang tính kích thích.
Tôi không khỏi nghĩ tới Mã Thiên Lý. Anh là người từng trải, lại nếm đủ sự đời, anh sẽ thích làm việc gì mang tính kích thích đây? Nhưng sau đó tôi lại thấy không nên nghĩ về anh như vậy. Cho dù xét từ góc độ nào, anh cũng là người đàn ông tốt, thích làm việc thiện, luôn đối xử tốt với mọi người, rất phong độ, đặc biệt là đối với tôi vô cùng tốt.
Khi tắm xong, tôi nhận được điện thoại của Vương Thắng Nam, cô ấy đã được đưa về nhà an toàn, cô ấy còn nói: Tâm Ái à, chị biết cô gái bên trong căn phòng đó là ai không? Em cứ thấy quen quen, về nhà mới nhớ ra, đó chính là cô XX diễn viên của bộ phim Mật sử XX… ‘
Tôi biết rất ít về giới showbiz, nhưng nhớ không nhầm thì XX cũng không nổi tiếng cho lắm.
Đúng là cô ta không nổi tiếng. Vương Thắng Nam do dự nói. Nhưng xem ra tin đồn là có thật, showbiz vốn là thùng nhuộm khổng lồ, chẳng được mấy người sạch sẽ... Còn anh Mã Thiên Lý nhà chị tuy đổi xử với chị rất tốt, cũng coi như chung thủy nhưng trong môi trường như vậy, chị nhất định phải quản anh ấy thật chặt, trên đời này không thiếu đàn bà trơ trẽn.
Lúc lên giường nghỉ ngơi, những lời Vương Thắng Nam nói không ngừng lởn vởn trong đầu tôi, còn cảnh tượng tôỉ bắt gặp ở cạnh bể bơi kia nữa.
Tôi chưa bao giờ hoài nghi tình cảm Mã Thiên Lý dành cho mình nhưng cứ nghĩ tới chuyện xung quanh anh có nhiều cám dỗ như vậy, tôi lại không khỏi lo lắng.
Mã Thiên Lý tắm xong, liền ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nói: Hôm nay chơi vui không? Anh thấy em ở nhà buồn chán, muốn thay đổi môi trường để em thư giãn, thoải mái.
Tim tôi thắt lại, anh nhận ra điều đó rồi sao?
Tuy ở căn nhà cũ kia là đề nghị của tôi nhưng nói thật, tôi luôn có cảm giác mình không thuộc về nơi đó. Ngay cả Vương Thắng Nam cũng nói tôi và Mã Thiên Lý ăn no rửng mỡ, rõ ràng có nhà lầu thế mà lại cứ muốn ở nhà cũ trải nghiệm cuộc sống bình dân.
Thực ra trong lòng tôi không mấy thoải mái nhưng chính tôi là người đề xướng, không thể mới đó mà đã thay đổi ý kiến được. Chỉ vì tôi luôn nghĩ nếu không làm như vậy thì tôi chẳng thể nào so sánh được với người trong ký ức của anh.
Có điều, tôi cũng không muốn thừa nhận việc đó nên vội che giấu: Sao em lại phải buồn chán chứ, em vẫn rất ổn mà.
Mã Thiên Lý cười. Tâm Ái, em không cần phải gượng ép bản thân, hơn nữa em cũng không cần phải hỏi anh những việc sẽ không xảy ra nữa, điều quan trọng đối với chúng ta chính là tương lai, em sống với anh là điều tốt nhất rồi.
Tôi hiểu ý anh, anh sợ tôi sẽ so đo, tính toán. Tôi không muốn anh nhìn nhận tôi như vậy, hơn nữa tôi đâu có điên mà đi ghen tuông với chính mình. Không được, em vẫn muốn biết, em muốn biết trong tình cảnh đó em sẽ như thế nào.
Lần này thì Mã Thiên Lý không nói gì.
Nhưng chỉ nói đến vậy thôi, tôi bỗng nhớ tới Tiêu Tịnh Phương, loại người như hắn sẽ như thế nào nhỉ, đến tuổi trung niên thì sẽ bớt phóng túng hay vẫn luôn làm càn và không nghiêm túc trong tình yêu như vậy? Không có người con gái nào có thể trói buộc được trái tim hắn ư?
Tôi không khỏi hiếu kỳ, hỏi Mã Thiên Lý: Đúng rồi, còn Tiêu Tịnh Phương kia, trong ký ức của anh, cậu ta sống như thế nào, chẳng lẽ mãi cũng không gặp được người con gái mà cậu ta yêu thích, vẫn không bao giờ nghiêm túc ư?
Mã Thiên Lý rõ ràng không thích nói về chuyện của Tiêu Tịnh Phương nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn quyết định mở miệng: Nó sao có thể thay đổi được, vẫn kiểu như bây giờ thôi nhưng nó may mắn hơn anh, em biết đấy, ngoại hình của nó không tồi, tự nhiên sẽ có rất nhiều người con gái theo đuổi nó, sau đó nó chọn cô gái có gia cảnh tốt nhất để kết hôn, dựa vào tài lực của nhà vợ bắt đầu mở rộng kinh doanh, may mắn mỉm cười nên phát tài... Nó phát tài rồi thì cũng có hiếu với mẹ anh hơn, mẹ anh vốn yêu chiều nó, luôn nói tốt về nó trước mặt anh, chỉ có một điều khiến mọi người không yên tâm là nó không chịu ổn định, kết hôn rồi ly hôn, cứ như vậy ba lần liền.
Tôi kinh ngạc nhìn Mã Thiên Lý, nhưng tình hình của Tiêu Tịnh Phương cũng chẳng khác mấy so với những gì tôi tưởng tượng, hắn ta dường như là người như vậy, không bao giờ có thể nghiêm túc trong tình yêu.
Người vợ đầu tiên của nó là một cô gái giàu có, nó tự nhiên có tiền nên đâm ra ăn chơi bồ bịch, bị người ta bắt ngay tại trận nên ly hôn. Sau đó nó lấy ngay cô bồ kia làm vợ thứ hai, nhưng tiếc rằng mới cưới nhau được nửa năm thì lại cãi vã rồi chia tay. Người vợ thứ ba còn được, người đó là do mẹ anh chọn lựa kĩ càng cho nó, hai đứa nó còn có một cô con gái, tiếc rằng cũng chỉ được một năm, nó lại chứng nào tật nấy, tối không về nhà, uống rượu rồi làm loạn cả nhà lên, cô vợ là con nhà có học đâu chịu nổi như vậy, ly hôn xong thì xuất ngoại. Từ đó trở đi, nó không bao giờ chịu kết hôn nữa, đưa đứa con gái cho mẹ anh nuôi dưỡng, em thấy mẹ anh vất vả nên thỉnh thoảng lại giúp đỡ trông nom con bé với Tráng Tráng của chúng ta.
Đúng là hạng cặn bã thì ở đâu cũng vẫn là cặn bã. Nhưng nói đến Tráng Tráng, tôi không khỏi tò mò.
Mã Thiên Lý do dự một lúc mới nói: Anh không muốn em buồn.
Thực ra tôi cũng rất sợ biết quá nhiều điều về Tráng Tráng, nhưng sao có thể không tò mò được đây?!
Tôi kiên trì đợi anh kể cho tôi nghe, phải một lúc lâu sau anh mới nói: Tráng Tráng bị đẻ non, sức khỏe không được tốt, phải nuôi trong lồng kính, tiền trị liệu một ngày cũng mất hơn hai nghìn tệ, anh không dám nói cho em biết, ở phòng em nằm có ba người mẹ khác, họ đều đã được ẵm con trong tay, chỉ có mình em là không được gặp con, em rất lo lắng. Sau đó khi bác sĩ kết luận Tráng Tráng mắc bệnh tim bẩm sinh, em đã luôn tự trách mình không chịu chăm sóc sức khỏe nên con mới bị như vậy. Em buồn rầu rất lâu, tối nào cũng khóc ròng, thế nên ngay tháng đầu tiên đã mắc bệnh hậu sản, mắt lúc nào cùng bị khô, chốc chốc lại phải nhỏ thuốc mắt.
Tôi không ngờ lại có chuyện như vậy.
Chắc chắn là em rất kiên cường. Tôi lẩm bẩm. Tôi trong ký ức của Mã Thiên Lý chắc chắn vừa kiên cường vừa vui vẻ, tâm tính lại tốt nhưng tôi bây giờ lại nhỏ nhen, hẹp hòi, quá bình thường, không biết rốt cuộc Mã Thiên Lý thích tôi ở điểm gì.
Mã Thiên Lý lại nói: Không, Tâm Ái, chắc chắn em không muốn biết lúc đó em là người thế nào đâu.
Tôi lạ lùng nhìn anh. Do dự một hồi lâu, anh mới nói: Em bỗng có thói con buôn, anh nhớ có một lần em mua dưa hấu, người bán dưa nói không ngọt không lấy tiền, em cứ nhất định kêu là quả dưa hấu đó không ngọt, cuối cùng người bán dưa không còn cách nào khác đành bán nửa giá cho em, sau đó em mới nói với anh, thật ra quả dưa đó rất ngọt nhưng em cố tình nói thế, chỉ là vì em không nỡ chi nhiều tiền như vậy... Là vì Tráng Tráng thích ăn dưa, lúc đó vẫn chưa phải mùa dưa, một miếng nhỏ cũng phải hơn hai mươi tệ... Lúc đó chúng ta đang cố gắng tích cóp tiền để phẫu thuật cho Tráng Tráng.
Tôi không dám nghĩ mình lúc đó lại là người như vậy, không dám mua đồ đẹp, cũng không trang điểm, một khuôn mặt nhợt nhạt, người như vậy có đáng để yêu không?
Tôi lại hỏi anh: Vậy anh vẫn yêu em ư?
Vô cùng yêu. Thiên Lý nhìn vào mắt tôi. Em không biết anh yêu em đến nhường nào đâu.
Tôi bỗng nghĩ tới một việc, vội hỏi anh: Vậy bố mẹ anh thì sao? Còn cả bố mẹ em nữa, lúc đó chúng ta vất vả như vậy mà không có ai giúp đỡ chúng ta sao?
Tôi còn nhớ ngày tôi và Mã Thiên Lý kết hôn, có rất nhiều họ hàng tới tham dự kia mà. Chẳng lẽ mọi người không giúp đỡ gì chúng tôi, hơn nữa, theo như Mã Thiên Lý nói, Tiêu Tịnh Phương sau này rất giàu có, hắn ta cũng không hề giúp chúng tôi sao?
Lúc đầu bọn họ còn qua thăm chúng ta, mua một chút đồ dùng cho em bé nhưng nói đến việc giúp đỡ thì không có ai giúp cả, sức khỏe của bố anh không tốt, mẹ anh luôn phải chăm sóc cho ông ấy, mà con người đến khi lớn tuổi thì chỉ thích tiết kiệm thôi. Còn bố mẹ em, không gây thêm phiền phức cho chúng ta đã là tốt lắm rồi, em cũng vốn không mong đợi ở họ điều gì, những họ hàng khác cũng chỉ có danh nghĩa họ hàng vậy thôi.
Còn Tiêu Tịnh Phương? Tôi hỏi. Cậu ta giàu có như vậy mà cũng không giúp đỡ chúng ta tí nào sao?
Có cho ít tiền. Mã Thiên Lý thờ ơ nói. Nhưng quan hệ giữa anh và nó không được tốt, những thứ nó cho cũng chỉ vì nể mặt mẹ anh.
Tôi hiểu rồi, vả lại tôi cũng không thích Tiêu Tịnh Phương, có lẽ ngay từ lúc đầu, quan hệ giữa hai vợ chồng tôi với Tiêu Tịnh Phương đã không tốt rồi.
Nghĩ lại tôi bỗng thấy trong lòng thật nặng nề, chỉ có gia đình nhỏ chúng tôi nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau mà thôi.
Mã Thiên Lý dường như không muốn tôi buồn bã, căng thẳng, lại nói: Nhưng khi Tráng Tráng lên bốn tuổi, chúng ta đã có đủ tiền cho con phẫu thuật, cuộc phẫu thuật rất thành công, hôm đó em mừng đến nỗi vừa khóc vừa cười, tối đến còn không ngủ được. Lúc tối, anh ngủ bên cạnh ở giường bệnh, em thì cứ đi đi lại lại ngoài hành lang, tóc em rất dài, thời gian đó vì ăn ngủ không điều độ nên cả người em chỉ còn da bọc xương, có người đi vệ sinh nhìn thấy em thì sợ đến mức hét toáng lên. Em vì chuyện đó mà bực mình hỏi anh, em giống ma đến thế sao? Anh không nhịn được cười.
Ngoài cửa sổ bỗng có pháo hoa nở rộ, tôi nghiêng tai lắng nghe, còn có một số người chơi ở dưới sân, có lẽ là uống say rồi, la hét ầm ĩ.
Nơi này cái gì cũng đẹp nhưng môi trường sống lại thật kỳ quái, cứ nghĩ tới cảnh tượng tôi đã nhìn thấy, giờ còn ở lại căn nhà đó nữa, liền có cảm giác thật khó chịu. Nhưng có vẻ như Mã Thiên Lý không phải là lần đầu tiên đến đây, anh rất thuộc đường, thuộc lối dẫn tôi vào bên trong.
Tôi không kìm được nói với anh: Thiên Lý, em đã làm hỏng việc của Tần Ức Đông, cậu ta lại là chủ nhà, giờ gặp mặt chẳng phải sẽ rất ngại sao?
Nếu em đã không thích, anh sẽ cẩn thận để em không phải xã giao với cậu ấy. Mã Thiên Lý luôn yêu chiều tôi, đến lúc này vẫn đặt cảm giác của tôi lên trên hết, nhưng trong lòng tôi luôn thấp thỏm, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh tượng kia, cảm giác như lạc vào một thế giới khác vậy.
Tôi chợt nhớ tới bản tin châm biếm xem trên mạng trước đây, mọi người đều nói càng có nhiều tiền thì càng cảm thấy trống trải, càng thích làm những việc mang tính kích thích.
Tôi không khỏi nghĩ tới Mã Thiên Lý. Anh là người từng trải, lại nếm đủ sự đời, anh sẽ thích làm việc gì mang tính kích thích đây? Nhưng sau đó tôi lại thấy không nên nghĩ về anh như vậy. Cho dù xét từ góc độ nào, anh cũng là người đàn ông tốt, thích làm việc thiện, luôn đối xử tốt với mọi người, rất phong độ, đặc biệt là đối với tôi vô cùng tốt.
Khi tắm xong, tôi nhận được điện thoại của Vương Thắng Nam, cô ấy đã được đưa về nhà an toàn, cô ấy còn nói: Tâm Ái à, chị biết cô gái bên trong căn phòng đó là ai không? Em cứ thấy quen quen, về nhà mới nhớ ra, đó chính là cô XX diễn viên của bộ phim Mật sử XX… ‘
Tôi biết rất ít về giới showbiz, nhưng nhớ không nhầm thì XX cũng không nổi tiếng cho lắm.
Đúng là cô ta không nổi tiếng. Vương Thắng Nam do dự nói. Nhưng xem ra tin đồn là có thật, showbiz vốn là thùng nhuộm khổng lồ, chẳng được mấy người sạch sẽ... Còn anh Mã Thiên Lý nhà chị tuy đổi xử với chị rất tốt, cũng coi như chung thủy nhưng trong môi trường như vậy, chị nhất định phải quản anh ấy thật chặt, trên đời này không thiếu đàn bà trơ trẽn.
Lúc lên giường nghỉ ngơi, những lời Vương Thắng Nam nói không ngừng lởn vởn trong đầu tôi, còn cảnh tượng tôỉ bắt gặp ở cạnh bể bơi kia nữa.
Tôi chưa bao giờ hoài nghi tình cảm Mã Thiên Lý dành cho mình nhưng cứ nghĩ tới chuyện xung quanh anh có nhiều cám dỗ như vậy, tôi lại không khỏi lo lắng.
Mã Thiên Lý tắm xong, liền ôm lấy tôi, nhẹ nhàng nói: Hôm nay chơi vui không? Anh thấy em ở nhà buồn chán, muốn thay đổi môi trường để em thư giãn, thoải mái.
Tim tôi thắt lại, anh nhận ra điều đó rồi sao?
Tuy ở căn nhà cũ kia là đề nghị của tôi nhưng nói thật, tôi luôn có cảm giác mình không thuộc về nơi đó. Ngay cả Vương Thắng Nam cũng nói tôi và Mã Thiên Lý ăn no rửng mỡ, rõ ràng có nhà lầu thế mà lại cứ muốn ở nhà cũ trải nghiệm cuộc sống bình dân.
Thực ra trong lòng tôi không mấy thoải mái nhưng chính tôi là người đề xướng, không thể mới đó mà đã thay đổi ý kiến được. Chỉ vì tôi luôn nghĩ nếu không làm như vậy thì tôi chẳng thể nào so sánh được với người trong ký ức của anh.
Có điều, tôi cũng không muốn thừa nhận việc đó nên vội che giấu: Sao em lại phải buồn chán chứ, em vẫn rất ổn mà.
Mã Thiên Lý cười. Tâm Ái, em không cần phải gượng ép bản thân, hơn nữa em cũng không cần phải hỏi anh những việc sẽ không xảy ra nữa, điều quan trọng đối với chúng ta chính là tương lai, em sống với anh là điều tốt nhất rồi.
Tôi hiểu ý anh, anh sợ tôi sẽ so đo, tính toán. Tôi không muốn anh nhìn nhận tôi như vậy, hơn nữa tôi đâu có điên mà đi ghen tuông với chính mình. Không được, em vẫn muốn biết, em muốn biết trong tình cảnh đó em sẽ như thế nào.
Lần này thì Mã Thiên Lý không nói gì.
Nhưng chỉ nói đến vậy thôi, tôi bỗng nhớ tới Tiêu Tịnh Phương, loại người như hắn sẽ như thế nào nhỉ, đến tuổi trung niên thì sẽ bớt phóng túng hay vẫn luôn làm càn và không nghiêm túc trong tình yêu như vậy? Không có người con gái nào có thể trói buộc được trái tim hắn ư?
Tôi không khỏi hiếu kỳ, hỏi Mã Thiên Lý: Đúng rồi, còn Tiêu Tịnh Phương kia, trong ký ức của anh, cậu ta sống như thế nào, chẳng lẽ mãi cũng không gặp được người con gái mà cậu ta yêu thích, vẫn không bao giờ nghiêm túc ư?
Mã Thiên Lý rõ ràng không thích nói về chuyện của Tiêu Tịnh Phương nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn quyết định mở miệng: Nó sao có thể thay đổi được, vẫn kiểu như bây giờ thôi nhưng nó may mắn hơn anh, em biết đấy, ngoại hình của nó không tồi, tự nhiên sẽ có rất nhiều người con gái theo đuổi nó, sau đó nó chọn cô gái có gia cảnh tốt nhất để kết hôn, dựa vào tài lực của nhà vợ bắt đầu mở rộng kinh doanh, may mắn mỉm cười nên phát tài... Nó phát tài rồi thì cũng có hiếu với mẹ anh hơn, mẹ anh vốn yêu chiều nó, luôn nói tốt về nó trước mặt anh, chỉ có một điều khiến mọi người không yên tâm là nó không chịu ổn định, kết hôn rồi ly hôn, cứ như vậy ba lần liền.
Tôi kinh ngạc nhìn Mã Thiên Lý, nhưng tình hình của Tiêu Tịnh Phương cũng chẳng khác mấy so với những gì tôi tưởng tượng, hắn ta dường như là người như vậy, không bao giờ có thể nghiêm túc trong tình yêu.
Người vợ đầu tiên của nó là một cô gái giàu có, nó tự nhiên có tiền nên đâm ra ăn chơi bồ bịch, bị người ta bắt ngay tại trận nên ly hôn. Sau đó nó lấy ngay cô bồ kia làm vợ thứ hai, nhưng tiếc rằng mới cưới nhau được nửa năm thì lại cãi vã rồi chia tay. Người vợ thứ ba còn được, người đó là do mẹ anh chọn lựa kĩ càng cho nó, hai đứa nó còn có một cô con gái, tiếc rằng cũng chỉ được một năm, nó lại chứng nào tật nấy, tối không về nhà, uống rượu rồi làm loạn cả nhà lên, cô vợ là con nhà có học đâu chịu nổi như vậy, ly hôn xong thì xuất ngoại. Từ đó trở đi, nó không bao giờ chịu kết hôn nữa, đưa đứa con gái cho mẹ anh nuôi dưỡng, em thấy mẹ anh vất vả nên thỉnh thoảng lại giúp đỡ trông nom con bé với Tráng Tráng của chúng ta.
Đúng là hạng cặn bã thì ở đâu cũng vẫn là cặn bã. Nhưng nói đến Tráng Tráng, tôi không khỏi tò mò.
Mã Thiên Lý do dự một lúc mới nói: Anh không muốn em buồn.
Thực ra tôi cũng rất sợ biết quá nhiều điều về Tráng Tráng, nhưng sao có thể không tò mò được đây?!
Tôi kiên trì đợi anh kể cho tôi nghe, phải một lúc lâu sau anh mới nói: Tráng Tráng bị đẻ non, sức khỏe không được tốt, phải nuôi trong lồng kính, tiền trị liệu một ngày cũng mất hơn hai nghìn tệ, anh không dám nói cho em biết, ở phòng em nằm có ba người mẹ khác, họ đều đã được ẵm con trong tay, chỉ có mình em là không được gặp con, em rất lo lắng. Sau đó khi bác sĩ kết luận Tráng Tráng mắc bệnh tim bẩm sinh, em đã luôn tự trách mình không chịu chăm sóc sức khỏe nên con mới bị như vậy. Em buồn rầu rất lâu, tối nào cũng khóc ròng, thế nên ngay tháng đầu tiên đã mắc bệnh hậu sản, mắt lúc nào cùng bị khô, chốc chốc lại phải nhỏ thuốc mắt.
Tôi không ngờ lại có chuyện như vậy.
Chắc chắn là em rất kiên cường. Tôi lẩm bẩm. Tôi trong ký ức của Mã Thiên Lý chắc chắn vừa kiên cường vừa vui vẻ, tâm tính lại tốt nhưng tôi bây giờ lại nhỏ nhen, hẹp hòi, quá bình thường, không biết rốt cuộc Mã Thiên Lý thích tôi ở điểm gì.
Mã Thiên Lý lại nói: Không, Tâm Ái, chắc chắn em không muốn biết lúc đó em là người thế nào đâu.
Tôi lạ lùng nhìn anh. Do dự một hồi lâu, anh mới nói: Em bỗng có thói con buôn, anh nhớ có một lần em mua dưa hấu, người bán dưa nói không ngọt không lấy tiền, em cứ nhất định kêu là quả dưa hấu đó không ngọt, cuối cùng người bán dưa không còn cách nào khác đành bán nửa giá cho em, sau đó em mới nói với anh, thật ra quả dưa đó rất ngọt nhưng em cố tình nói thế, chỉ là vì em không nỡ chi nhiều tiền như vậy... Là vì Tráng Tráng thích ăn dưa, lúc đó vẫn chưa phải mùa dưa, một miếng nhỏ cũng phải hơn hai mươi tệ... Lúc đó chúng ta đang cố gắng tích cóp tiền để phẫu thuật cho Tráng Tráng.
Tôi không dám nghĩ mình lúc đó lại là người như vậy, không dám mua đồ đẹp, cũng không trang điểm, một khuôn mặt nhợt nhạt, người như vậy có đáng để yêu không?
Tôi lại hỏi anh: Vậy anh vẫn yêu em ư?
Vô cùng yêu. Thiên Lý nhìn vào mắt tôi. Em không biết anh yêu em đến nhường nào đâu.
Tôi bỗng nghĩ tới một việc, vội hỏi anh: Vậy bố mẹ anh thì sao? Còn cả bố mẹ em nữa, lúc đó chúng ta vất vả như vậy mà không có ai giúp đỡ chúng ta sao?
Tôi còn nhớ ngày tôi và Mã Thiên Lý kết hôn, có rất nhiều họ hàng tới tham dự kia mà. Chẳng lẽ mọi người không giúp đỡ gì chúng tôi, hơn nữa, theo như Mã Thiên Lý nói, Tiêu Tịnh Phương sau này rất giàu có, hắn ta cũng không hề giúp chúng tôi sao?
Lúc đầu bọn họ còn qua thăm chúng ta, mua một chút đồ dùng cho em bé nhưng nói đến việc giúp đỡ thì không có ai giúp cả, sức khỏe của bố anh không tốt, mẹ anh luôn phải chăm sóc cho ông ấy, mà con người đến khi lớn tuổi thì chỉ thích tiết kiệm thôi. Còn bố mẹ em, không gây thêm phiền phức cho chúng ta đã là tốt lắm rồi, em cũng vốn không mong đợi ở họ điều gì, những họ hàng khác cũng chỉ có danh nghĩa họ hàng vậy thôi.
Còn Tiêu Tịnh Phương? Tôi hỏi. Cậu ta giàu có như vậy mà cũng không giúp đỡ chúng ta tí nào sao?
Có cho ít tiền. Mã Thiên Lý thờ ơ nói. Nhưng quan hệ giữa anh và nó không được tốt, những thứ nó cho cũng chỉ vì nể mặt mẹ anh.
Tôi hiểu rồi, vả lại tôi cũng không thích Tiêu Tịnh Phương, có lẽ ngay từ lúc đầu, quan hệ giữa hai vợ chồng tôi với Tiêu Tịnh Phương đã không tốt rồi.
Nghĩ lại tôi bỗng thấy trong lòng thật nặng nề, chỉ có gia đình nhỏ chúng tôi nương tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau mà thôi.
Mã Thiên Lý dường như không muốn tôi buồn bã, căng thẳng, lại nói: Nhưng khi Tráng Tráng lên bốn tuổi, chúng ta đã có đủ tiền cho con phẫu thuật, cuộc phẫu thuật rất thành công, hôm đó em mừng đến nỗi vừa khóc vừa cười, tối đến còn không ngủ được. Lúc tối, anh ngủ bên cạnh ở giường bệnh, em thì cứ đi đi lại lại ngoài hành lang, tóc em rất dài, thời gian đó vì ăn ngủ không điều độ nên cả người em chỉ còn da bọc xương, có người đi vệ sinh nhìn thấy em thì sợ đến mức hét toáng lên. Em vì chuyện đó mà bực mình hỏi anh, em giống ma đến thế sao? Anh không nhịn được cười.
Ngoài cửa sổ bỗng có pháo hoa nở rộ, tôi nghiêng tai lắng nghe, còn có một số người chơi ở dưới sân, có lẽ là uống say rồi, la hét ầm ĩ.
/67
|