Vừa chơi xong một ván, định ngẩng đầu lên cho đỡ mỏi cổ liền bắt gặp ngay khuôn mặt của Tần Ức Đông đang kề sát bên mình, tôi giật bắn cả mình, vội lùi lại một bước rồi nhìn hắn chằm chằm.
Ánh mắt của Tần Ức Đông không chút biến động, hắn cũng không hề có ý khách sáo với tôi, chỉ hỏi: Tình cảm giữa chị và anh Mã Thiên Lý rất tốt ư?
Hắn hỏi như vậy là có ý gì? Tôi chỉ ừ một tiếng.
“Sao hai người lại quen nhau? Hắn lại hỏi.
Lúc này tôi liền cảm thấy khó chịu, hắn muốn gì chứ, tra lai lịch ư?
Nhưng vì hắn là đối tác làm ăn của Mã Thiên Lý nên cũng không muốn làm khó dễ hắn, đành lịch sự trả lời: Chúng tôi là bạn học từ thời cấp hai.
Sau đó thì sao? Gia đình anh ấy không phản đối ư? Hắn hỏi nhiều thật đấy.
Tôi có vẻ không hài lòng, chau mày nói: Không, chúng tôi đến với nhau rất thuận lợi, yêu nhau, kết hôn rồi cùng nhau sinh sống.
Tần Ức Đông rõ ràng có vẻ bất ngờ, nghiêng đầu tỏ vẻ thăm dò tôi.
Tôi có đần độn đến mấy cũng hiểu được thái độ của hắn, chắc chắn hắn nghi ngờ tôi nói dối, tôi rõ ràng không đủ lôi cuốn để giữ được một nhân tài như Mã Thiên Lý.
Bị ánh mắt ấy dò xét quá lâu, cuối cùng tôi bực mình, nói luôn: Quan điểm về tình yêu của mỗi người là khác nhau, có người thích tình yêu cuồng nhiệt sống chết có nhau, có người lại thích tình yêu đơn giản nhưng bền lâu, tôi và Mã Thiên Lý là kiểu người như vậy, chúng tôi thích tình yêu nhẹ nhàng, sống cuộc sống bình dị, lo chuyện lặt vặt trong gia đình.
Tôi tưởng Tần Ức Đông nghe xong sẽ nói thêm gì đó, kết quả hắn chỉ nhếch mép, cố giấu đi nụ cười đen tối.
Thái độ này khiến tôi càng khó chịu, không hiểu hắn có ý gì, những lời tôi nói đã đắc tội hắn hay hắn đang cười tôi?
Thế cho nên, sau khi Mã Thiên Lý từ phòng thiền đi ra, lúc xuống núi, tôi liền kể lại chuyện đó cho anh nghe. Anh không cho rằng chuyện này có gì to tát, chỉ nói: Kiểu người như Tần Ức Đông mà em cứ nói chuyện thuận theo ý cậu ta thì cậu ta sẽ không thích, hơn nữa em cũng chỉ bày tỏ quan điểm của mình thôi, sợ gì phật lòng cậu ta chứ. Ngược lại, khi biết được điều này, cậu ta cũng sẽ không tìm em kiếm chuyện nữa. Nói chung trong chuyện này, em còn đang chiếm thế thượng phong nữa kìa.
Mã Thiên Lý nói cũng có lý, theo lẽ thường thì kiểu người như Tần Ức Đông sẽ không cùng chơi với hạng người biến thái hoặc cặn bã thực sự, có lẽ hắn cũng giống như Tiêu Tịnh Phương, chỉ ăn chơi xa hoa, tiêu tiền như rác mà thôi.
Tôi cũng không cần phải kinh ngạc làm gì, cứ giữ tâm trạng bình thường là tốt nhất.
Qua kỳ nghỉ Quốc khánh, tôi bắt tay vào tìm công việc mới.
Mã Thiên Lý từng hỏi tôi có cần anh tìm giúp không, tôi hiểu ý anh, chắc chắn anh muốn sắp xếp cho tôi một công việc thoải mái một chút nhưng tôi nghĩ như thế không nên, xét cho cùng thì với địa vị của anh, khi nhờ anh xin việc cho, đi làm rồi, người ta lại dùng ánh mắt khác để nhìn tôi, sau đó đối đãi với tôi như đối đãi với tiểu thư nhà giàu, như thế thì có gì hay ho chứ. Hơn nữa tôi đi làm là để tự lập, lúc nào cũng dựa vào anh thì còn gọi gì là tự lập nữa, phải không?
Công việc tốt không phải muốn tìm là tìm được ngay, hơn nữa còn không thể đi làm xa được, thế nên sự lựa chọn của tôi rất ít, mà rút kinh nghiệm lần trước, lần này nhất định tôi phải tìm một công ty có quy mô lớn hơn, quản lý phải có bài bản, thế nên tôi không vội, cứ thong thả lựa chọn cho thật kĩ.
Quan trọng là giờ Mã Thiên Lý cũng không nói gì.
Đến lúc bí quá, chẳng tìm được công việc nào phù hợp, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ, liền thăm dò anh: Thiên Lý, em làm công cho anh, anh làm ông chủ có được không? Chúng ta sẽ giấu mối quan hệ của mình với mọi người trong công ty.
Mã Thiên Lý bỗng chau mày, cắt ngang lời tôi: Coi em như người ngoài ư? Đám người tinh ranh đó, chỉ cần nhìn ánh mắt chúng ta nhìn nhau thôi là đã phát hiện ra rồi. Hơn nữa, công việc ở công ty anh cũng không thích hợp với em.
Tôi hiếu kỳ hỏi: Sao lại không hợp, em không chỉ biết mỗi việc chăm sóc khách hàng thôi đâu, công việc văn phòng em cũng có thể làm được mà.
Anh làm đầu tư. Mã Thiên Lý đưa tay vuốt tóc tôi. Nghề này khá nhạy cảm, đồng nghiệp của anh lại khá ranh ma, đối với người có bụng dạ như em, chưa tới một ngày em đã bị bọn họ soi xét hết lai lịch rồi.
Tôi rất bất ngờ, bấy lâu còn tưởng công ty của Mã Thiên Lý rất lớn vì nó giống như tập đoàn cơ mà, khai thác khoáng sản, còn làm bất động sản gì đó nữa.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh liền cười nói: Tham gia vào làm thực thì mệt lắm, bây giờ anh chỉ đầu tư thôi.
Quả nhiên là người có tiền, rất biết cách dùng tiền để đẻ ra tiền.
Tôi thở một hơi dài, lẩm bẩm: Vậy để em từ từ kiếm công việc khác vậy, thực khó tìm quá!
Mã Thiên Lý biết lý do đang làm khó tôi trong chuyện này, thấy tôi mệt mỏi như vậy thì ôm tôi, dỗ dành: Chúng ta đổi nơi ở là được rồi, em tìm được công việc ở đâu thì chúng ta sẽ chuyển nhà đến gần đó.
Vì công việc mà chuyển nhà ư? Đúng là chuyện bé xé ra to rồi.
Tôi vội lắc đầu, nói: Thôi, để em tìm thêm, thể nào cũng sẽ tìm thấy, nhiều công ty quy mô nhỏ nhưng quản lý lại rất tốt.
Mã Thiên Lý lại không nói gì nữa.
Cũng không biết dây thần kinh nào của Vương Thắng Nam bị chập, dịp Quốc khánh các cửa hàng thi nhau ưu đãi, giảm giá thì không đi shopping, cứ nhè sau Quốc khánh mới kéo tôi đi may quần áo.
Cô ấy nói có một nơi chuyên đặt may quần áo theo mẫu, may rất cẩn thận và đẹp, chẳng khác gì hàng hiệu cả. Quần áo ở những cửa hàng thời trang có giá vài nghìn tệ, ở đây chỉ cần bỏ ra hơn nghìn tệ là đã có đúng mẫu đó rồi. Thế nhưng, dáng cô ấy đâu có tệ, cũng không nghèo đến mức không đủ tiền mua quần áo may sẵn.
Thế là tôi liền nói: Dáng người em đâu có gì đặc biệt, đi may đo làm gì cho mất thời gian. Giờ cũng còn nhiều cửa hàng quần áo hạ giá, không đến nỗi quá đắt đâu.
Chị là vợ đại gia đấy, mốt bây giờ là như thế, phải mặc hàng độc, chỉ có may đo mới không bị đụng hàng với ai cả.
Tôi đành cùng cô ấy đến tiệm may kia. Đến nơi, vào trong tiệm rồi tôi mới thấy đúng là có không ít người đến đây may quần áo, mà quần áo mẫu trong ảnh trông cũng đẹp, Vương Thắng Nam lật xem một hồi.
Có điều không hiểu tại sao nhân viên ở cửa tiệm đó cứ quấn lấy tôi, giới thiệu với tôi đủ kiểu cách thời trang hợp mốt, mặc dù Vương Thắng Nam mới là người tới đây để đặt may quần áo khiến cô ấy không khỏi bực bội. Sau đó, cô ấy phát hiện ra lý do là vì chiếc đồng hồ đang đeo trên tay tôi.
Cô ấp thấp giọng thì thầm vào tai tôi: Mấy người này không hổ là nhân viên phục vụ, tinh mắt thật đấy, giờ em mói để ý thấy chiếc đồng hồ này của chị, cái vòng gỗ trước đây của chị đâu rồi?
Rất nhiều đồ trang sức trên người tôi đều là do Mã Thiên Lý mua, cho nên tôi cũng không rõ chúng đắt rẻ như thế nào.
Nghe Vương Thắng Nam nhắc tới, tôi mới trả lời: Ờ, cái vòng đó cất đi rồi.
Tôi không có thói quen đeo đồng hồ, thường ngày cần xem giờ, tôi đều rút điện thoại ra nhìn. Thế nhưng không hiểu Mã Thiên Lý nghĩ thế nào, thỉnh thoảng lại mua đồng hồ đeo tay mới cho tôi, bên trong hộp đựng còn có cả giấy chứng nhận và mã hàng gì đó, tôi cũng không dám hỏi tường tận, chỉ cần nhìn mặt ngoài đính đầy những hạt kim cương nhỏ chói mắt cũng đủ biết giá của nó trên trời như thế nào. Tôi vốn định cất hết đi nhưng Mã Thiên Lý cứ một mực bảo tôi phải đeo, anh còn nói tôi từ xưa tới nay chưa bao giờ được đeo đồng hồ xịn, anh muốn bù đắp cho tôi. Anh đã nói vậy, tôi cũng không tiện từ chối thiện ý của anh nữa.
Vương Thắng Nam cầm tay tôi lên ngắm nghía cái đồng hồ một lúc, vừa ngắm vừa tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Lộ Tâm Ái, chị đúng là vợ đại gia của đại gia, dùng toàn đồ hiệu đắt tiền thế này…”
Cô ấy cứ nhìn chằm chằm khiến tôi thấy ái ngại, liền giúp cô ấy chọn một bộ váy.
Haizz, chị thỉnh thoảng cũng nên tham gia vào cuộc sống của dân thường đi nhỉ.” Vương Thắng Nam trêu chọc tôi.
Tôi nhìn bảng giá của tiệm may, lắc đầu nói: Chị thấy cũng không hợp lý lắm, may thế này cứ phải đi đi lại lại nhiều lần, khi nhận hàng rồi mà có chỗ nào không vừa ý còn phải đi lại mấy lần nữa, chẳng bằng mua hẳn hàng may sẵn, giá cả cũng tương đương thôi.
Vương Thắng Nam nghe thấy thế thì liền châm chọc: Đồ ngủ của nhà chị cũng đều được làm bằng lụa tơ tằm thì chị còn để ý đến mấy thứ này làm gì. Thôi, cùng may với em đi, như vậy chúng ta mới có nhiều cơ hội để gặp nhau hơn.
Tôi cũng thấy ưng một mẫu trong cuốn catalogue, gần đây quần áo của tôi đều do Mã Thiên Lý chọn, đã lâu rồi tôi không tự mua quần áo cho mình.
Vương Thắng Nam chọn một kiểu váy diêm dúa giống Phạm Băng Băng từng mặc, nhìn cũng rất bắt mắt. Có điều quần áo đẹp còn phải xem người mặc nó như thế nào, tôi nghĩ mình sẽ không mặc được kiểu diễm lệ như vậy.
Tôi thích các mẫu trang phục của cô Linh Gia hơn nhưng đã là gái có chồng rồi, mặc như vậy liệu có cưa sừng làm nghé quá không?
Tôi lật đi lật lại catalogue hồi lâu, nhân viên phục vụ lại giúp tôi lấy một cuốn khác, đó là những mẫu thời trang năm ngoái. Tôi mở ra xem, liền ưng ngay một kiểu váy dài trong đó. Cô người mẫu trong ảnh quả là rất phong cách, trang phục cũng rất đẹp, có chút hoài cổ với một lớp ren dài, mặt trên chiếc váy thêu tranh thủy mặc.
Tôi hào hứng chọn mẫu váy đó, nhưng khi nhân viên phục vụ lấy vải ra thì tôi lại hơi thất vọng vì vải ở tiệm may này chắc chắn không thể bằng mẫu thật, nhưng thôi cứ may tạm vậy. Sau đó tôi đứng lên để nhân viên đo kích thước các vòng.
Vưong Thắng Nam cầm cuốn catalogue, đưa tay vẽ vào không khí, tưởng tượng hình dáng tôi khi mặc chiếc váy đó, nghiêng đầu nói: Thẩm mỹ của chị cũng khá đấy, mẫu này là của Đỗ Sa Sa mặc, một nữ minh tinh đang nổi lắm đấy.
Tôi biết Đỗ Sa Sa - nữ minh tinh mới nổi tiếng được hai năm nay, nghe nói cô ta nhận được rất nhiều giải thưởng ở nước ngoài, có điều tôi rất ít khi xem phim cô ta đóng, vì bình thường tôi thích xem phim mang tính giải trí như phim hài hơn, những bộ phim nghệ thuật tâm lý nặng nề mà cô ta đóng tôi lại không thích xem. Hơn nữa, Đỗ Sa Sa rất tự cao, không bao giờ nhận quảng cáo, cho nên đối với cô ta, tôi mới chỉ nghe tên chứ chưa từng biết mặt. Bây giờ nhìn thấy rồi, tôi mới biết cô ta lại xinh đẹp và có khí chất đến vậy.
Tôi thở dài một hơi. Đồ may này của chúng ta chỉ là phiên bản miền núi thôi.
Không phải ai cũng có cơ hội như chị, có thể mua được bản gốc. Vương Thắng Nam cười nói. Mua hàng miền núi em cũng cảm thấy vui rồi.
Tôi cũng cười, nói với cô ấy: Đừng coi chị là vợ đại gia gì cả, đồ rẻ ai mà chẳng thích, nếu có cửa tiệm nào đang big sale, chị còn rủ em đi giành mua ấy chứ.
Đợi nhân viên tiệm may đo số đo xong rời khỏi đó, tôi mới nói với Vương Thắng Nam rằng bây giờ ra ngoài tôi vẫn có thói quen tiêu tiền của mình, tuy Mã Thiên Lý nói đưa tôi tiền nhưng tôi vẫn luôn nghĩ nếu đã có thể kiếm tiền thì tiêu tiền của mình vẫn thoải mái hơn. Tôi làm thế không phải là muốn tạo khoảng cách với Mã Thiên Lý mà là muốn sự tồn tại của mình có ích đối với xã hội hơn.
Vương Thắng Nam nghe thấy thế thì chọc chọc tay vào bụng tôi, cảm thán: Thế thì chị vẫn là vợ đại gia, chốc nữa nhớ mời em ăn cơm đấy!
Lúc rời khỏi tiệm may, Vương Thắng Nam lại nói với tôi: Chị phải cẩn thận với kẻ thứ ba đấy.
Tôi hiểu ý của cô ấy nhưng với chuyện này, tôi rất yên tâm. Bên cạnh Mã Thiên Lý quả thật không có kiểu đàn bà đó.
Vương Thắng Nam thấy tôi có vẻ thờ ơ với chuyện con giáp thứ mười ba(*) này, liền cố gắng giảng giải: Thời buổi này những con giáp thứ mười ba mặt dày lắm, công ty em có một anh chàng vợ đang bầu bí mà vẫn đi quan hệ linh tinh, hai vợ chồng nhà đó yêu nhau từ thời cấp hai cơ đấy, chị bảo thế có đáng ghê tởm không, em thật không dám tin vào tình yêu nữa.
(*) Tiếng lóng, ý chỉ những cô gái chuyên đi cặp bồ với đàn ông đã có vợ.
Tôi cũng phụ họa theo: Đất nước của chúng ta nên có luật về việc ngoại tình, để những kẻ mèo mả gà đồng đó phải ngồi tù hết mới được. Có điều, em thấy đấy, thời buổi này có nhiều trường hợp làm mẹ đơn thân mà, hơn nữa, còn được pháp luật bảo vệ, thế nên đàn ông không tốt thì cứ bỏ đi cho đỡ phải suy nghĩ nhiều. Nhưng mà Thắng Nam này, em cũng đừng suy nghĩ tiêu cực quá, vẫn có đàn ông tốt, chỉ cần mình lựa chọn cẩn thận một chút là được. Em phải tăng cường việc đi xem mắt lên, cố gắng lấy chồng càng sớm càng tốt.”
Tôi không ngờ những lời nói này của tôi lại khiến Vương Thắng Nam bực bội, cô nàng bĩu môi nói: Lộ Tâm Ái, chị cũng giục em sao? Hình như những người phụ nữ đã kết hôn đều có tư tưởng muốn dụ gái ế của cả thế giới này bước chân vào vương quốc của mình để nếm trải mùi đời hay sao ây. Mỗi lần đi đâu tụ tập là lại có người hỏi em tại sao đến giờ vẫn chưa kết hôn. Xì! Con gái lớn tuổi mà chưa kết hôn là phạm pháp sao? Tại sao mọi người ai cũng sợ em sẽ không kết hôn vậy?
Tôi thấy cô ây bị kích động như thế thì liền an ủi, vỗ về.
Ánh mắt của Tần Ức Đông không chút biến động, hắn cũng không hề có ý khách sáo với tôi, chỉ hỏi: Tình cảm giữa chị và anh Mã Thiên Lý rất tốt ư?
Hắn hỏi như vậy là có ý gì? Tôi chỉ ừ một tiếng.
“Sao hai người lại quen nhau? Hắn lại hỏi.
Lúc này tôi liền cảm thấy khó chịu, hắn muốn gì chứ, tra lai lịch ư?
Nhưng vì hắn là đối tác làm ăn của Mã Thiên Lý nên cũng không muốn làm khó dễ hắn, đành lịch sự trả lời: Chúng tôi là bạn học từ thời cấp hai.
Sau đó thì sao? Gia đình anh ấy không phản đối ư? Hắn hỏi nhiều thật đấy.
Tôi có vẻ không hài lòng, chau mày nói: Không, chúng tôi đến với nhau rất thuận lợi, yêu nhau, kết hôn rồi cùng nhau sinh sống.
Tần Ức Đông rõ ràng có vẻ bất ngờ, nghiêng đầu tỏ vẻ thăm dò tôi.
Tôi có đần độn đến mấy cũng hiểu được thái độ của hắn, chắc chắn hắn nghi ngờ tôi nói dối, tôi rõ ràng không đủ lôi cuốn để giữ được một nhân tài như Mã Thiên Lý.
Bị ánh mắt ấy dò xét quá lâu, cuối cùng tôi bực mình, nói luôn: Quan điểm về tình yêu của mỗi người là khác nhau, có người thích tình yêu cuồng nhiệt sống chết có nhau, có người lại thích tình yêu đơn giản nhưng bền lâu, tôi và Mã Thiên Lý là kiểu người như vậy, chúng tôi thích tình yêu nhẹ nhàng, sống cuộc sống bình dị, lo chuyện lặt vặt trong gia đình.
Tôi tưởng Tần Ức Đông nghe xong sẽ nói thêm gì đó, kết quả hắn chỉ nhếch mép, cố giấu đi nụ cười đen tối.
Thái độ này khiến tôi càng khó chịu, không hiểu hắn có ý gì, những lời tôi nói đã đắc tội hắn hay hắn đang cười tôi?
Thế cho nên, sau khi Mã Thiên Lý từ phòng thiền đi ra, lúc xuống núi, tôi liền kể lại chuyện đó cho anh nghe. Anh không cho rằng chuyện này có gì to tát, chỉ nói: Kiểu người như Tần Ức Đông mà em cứ nói chuyện thuận theo ý cậu ta thì cậu ta sẽ không thích, hơn nữa em cũng chỉ bày tỏ quan điểm của mình thôi, sợ gì phật lòng cậu ta chứ. Ngược lại, khi biết được điều này, cậu ta cũng sẽ không tìm em kiếm chuyện nữa. Nói chung trong chuyện này, em còn đang chiếm thế thượng phong nữa kìa.
Mã Thiên Lý nói cũng có lý, theo lẽ thường thì kiểu người như Tần Ức Đông sẽ không cùng chơi với hạng người biến thái hoặc cặn bã thực sự, có lẽ hắn cũng giống như Tiêu Tịnh Phương, chỉ ăn chơi xa hoa, tiêu tiền như rác mà thôi.
Tôi cũng không cần phải kinh ngạc làm gì, cứ giữ tâm trạng bình thường là tốt nhất.
Qua kỳ nghỉ Quốc khánh, tôi bắt tay vào tìm công việc mới.
Mã Thiên Lý từng hỏi tôi có cần anh tìm giúp không, tôi hiểu ý anh, chắc chắn anh muốn sắp xếp cho tôi một công việc thoải mái một chút nhưng tôi nghĩ như thế không nên, xét cho cùng thì với địa vị của anh, khi nhờ anh xin việc cho, đi làm rồi, người ta lại dùng ánh mắt khác để nhìn tôi, sau đó đối đãi với tôi như đối đãi với tiểu thư nhà giàu, như thế thì có gì hay ho chứ. Hơn nữa tôi đi làm là để tự lập, lúc nào cũng dựa vào anh thì còn gọi gì là tự lập nữa, phải không?
Công việc tốt không phải muốn tìm là tìm được ngay, hơn nữa còn không thể đi làm xa được, thế nên sự lựa chọn của tôi rất ít, mà rút kinh nghiệm lần trước, lần này nhất định tôi phải tìm một công ty có quy mô lớn hơn, quản lý phải có bài bản, thế nên tôi không vội, cứ thong thả lựa chọn cho thật kĩ.
Quan trọng là giờ Mã Thiên Lý cũng không nói gì.
Đến lúc bí quá, chẳng tìm được công việc nào phù hợp, trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ, liền thăm dò anh: Thiên Lý, em làm công cho anh, anh làm ông chủ có được không? Chúng ta sẽ giấu mối quan hệ của mình với mọi người trong công ty.
Mã Thiên Lý bỗng chau mày, cắt ngang lời tôi: Coi em như người ngoài ư? Đám người tinh ranh đó, chỉ cần nhìn ánh mắt chúng ta nhìn nhau thôi là đã phát hiện ra rồi. Hơn nữa, công việc ở công ty anh cũng không thích hợp với em.
Tôi hiếu kỳ hỏi: Sao lại không hợp, em không chỉ biết mỗi việc chăm sóc khách hàng thôi đâu, công việc văn phòng em cũng có thể làm được mà.
Anh làm đầu tư. Mã Thiên Lý đưa tay vuốt tóc tôi. Nghề này khá nhạy cảm, đồng nghiệp của anh lại khá ranh ma, đối với người có bụng dạ như em, chưa tới một ngày em đã bị bọn họ soi xét hết lai lịch rồi.
Tôi rất bất ngờ, bấy lâu còn tưởng công ty của Mã Thiên Lý rất lớn vì nó giống như tập đoàn cơ mà, khai thác khoáng sản, còn làm bất động sản gì đó nữa.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh liền cười nói: Tham gia vào làm thực thì mệt lắm, bây giờ anh chỉ đầu tư thôi.
Quả nhiên là người có tiền, rất biết cách dùng tiền để đẻ ra tiền.
Tôi thở một hơi dài, lẩm bẩm: Vậy để em từ từ kiếm công việc khác vậy, thực khó tìm quá!
Mã Thiên Lý biết lý do đang làm khó tôi trong chuyện này, thấy tôi mệt mỏi như vậy thì ôm tôi, dỗ dành: Chúng ta đổi nơi ở là được rồi, em tìm được công việc ở đâu thì chúng ta sẽ chuyển nhà đến gần đó.
Vì công việc mà chuyển nhà ư? Đúng là chuyện bé xé ra to rồi.
Tôi vội lắc đầu, nói: Thôi, để em tìm thêm, thể nào cũng sẽ tìm thấy, nhiều công ty quy mô nhỏ nhưng quản lý lại rất tốt.
Mã Thiên Lý lại không nói gì nữa.
Cũng không biết dây thần kinh nào của Vương Thắng Nam bị chập, dịp Quốc khánh các cửa hàng thi nhau ưu đãi, giảm giá thì không đi shopping, cứ nhè sau Quốc khánh mới kéo tôi đi may quần áo.
Cô ấy nói có một nơi chuyên đặt may quần áo theo mẫu, may rất cẩn thận và đẹp, chẳng khác gì hàng hiệu cả. Quần áo ở những cửa hàng thời trang có giá vài nghìn tệ, ở đây chỉ cần bỏ ra hơn nghìn tệ là đã có đúng mẫu đó rồi. Thế nhưng, dáng cô ấy đâu có tệ, cũng không nghèo đến mức không đủ tiền mua quần áo may sẵn.
Thế là tôi liền nói: Dáng người em đâu có gì đặc biệt, đi may đo làm gì cho mất thời gian. Giờ cũng còn nhiều cửa hàng quần áo hạ giá, không đến nỗi quá đắt đâu.
Chị là vợ đại gia đấy, mốt bây giờ là như thế, phải mặc hàng độc, chỉ có may đo mới không bị đụng hàng với ai cả.
Tôi đành cùng cô ấy đến tiệm may kia. Đến nơi, vào trong tiệm rồi tôi mới thấy đúng là có không ít người đến đây may quần áo, mà quần áo mẫu trong ảnh trông cũng đẹp, Vương Thắng Nam lật xem một hồi.
Có điều không hiểu tại sao nhân viên ở cửa tiệm đó cứ quấn lấy tôi, giới thiệu với tôi đủ kiểu cách thời trang hợp mốt, mặc dù Vương Thắng Nam mới là người tới đây để đặt may quần áo khiến cô ấy không khỏi bực bội. Sau đó, cô ấy phát hiện ra lý do là vì chiếc đồng hồ đang đeo trên tay tôi.
Cô ấp thấp giọng thì thầm vào tai tôi: Mấy người này không hổ là nhân viên phục vụ, tinh mắt thật đấy, giờ em mói để ý thấy chiếc đồng hồ này của chị, cái vòng gỗ trước đây của chị đâu rồi?
Rất nhiều đồ trang sức trên người tôi đều là do Mã Thiên Lý mua, cho nên tôi cũng không rõ chúng đắt rẻ như thế nào.
Nghe Vương Thắng Nam nhắc tới, tôi mới trả lời: Ờ, cái vòng đó cất đi rồi.
Tôi không có thói quen đeo đồng hồ, thường ngày cần xem giờ, tôi đều rút điện thoại ra nhìn. Thế nhưng không hiểu Mã Thiên Lý nghĩ thế nào, thỉnh thoảng lại mua đồng hồ đeo tay mới cho tôi, bên trong hộp đựng còn có cả giấy chứng nhận và mã hàng gì đó, tôi cũng không dám hỏi tường tận, chỉ cần nhìn mặt ngoài đính đầy những hạt kim cương nhỏ chói mắt cũng đủ biết giá của nó trên trời như thế nào. Tôi vốn định cất hết đi nhưng Mã Thiên Lý cứ một mực bảo tôi phải đeo, anh còn nói tôi từ xưa tới nay chưa bao giờ được đeo đồng hồ xịn, anh muốn bù đắp cho tôi. Anh đã nói vậy, tôi cũng không tiện từ chối thiện ý của anh nữa.
Vương Thắng Nam cầm tay tôi lên ngắm nghía cái đồng hồ một lúc, vừa ngắm vừa tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Lộ Tâm Ái, chị đúng là vợ đại gia của đại gia, dùng toàn đồ hiệu đắt tiền thế này…”
Cô ấy cứ nhìn chằm chằm khiến tôi thấy ái ngại, liền giúp cô ấy chọn một bộ váy.
Haizz, chị thỉnh thoảng cũng nên tham gia vào cuộc sống của dân thường đi nhỉ.” Vương Thắng Nam trêu chọc tôi.
Tôi nhìn bảng giá của tiệm may, lắc đầu nói: Chị thấy cũng không hợp lý lắm, may thế này cứ phải đi đi lại lại nhiều lần, khi nhận hàng rồi mà có chỗ nào không vừa ý còn phải đi lại mấy lần nữa, chẳng bằng mua hẳn hàng may sẵn, giá cả cũng tương đương thôi.
Vương Thắng Nam nghe thấy thế thì liền châm chọc: Đồ ngủ của nhà chị cũng đều được làm bằng lụa tơ tằm thì chị còn để ý đến mấy thứ này làm gì. Thôi, cùng may với em đi, như vậy chúng ta mới có nhiều cơ hội để gặp nhau hơn.
Tôi cũng thấy ưng một mẫu trong cuốn catalogue, gần đây quần áo của tôi đều do Mã Thiên Lý chọn, đã lâu rồi tôi không tự mua quần áo cho mình.
Vương Thắng Nam chọn một kiểu váy diêm dúa giống Phạm Băng Băng từng mặc, nhìn cũng rất bắt mắt. Có điều quần áo đẹp còn phải xem người mặc nó như thế nào, tôi nghĩ mình sẽ không mặc được kiểu diễm lệ như vậy.
Tôi thích các mẫu trang phục của cô Linh Gia hơn nhưng đã là gái có chồng rồi, mặc như vậy liệu có cưa sừng làm nghé quá không?
Tôi lật đi lật lại catalogue hồi lâu, nhân viên phục vụ lại giúp tôi lấy một cuốn khác, đó là những mẫu thời trang năm ngoái. Tôi mở ra xem, liền ưng ngay một kiểu váy dài trong đó. Cô người mẫu trong ảnh quả là rất phong cách, trang phục cũng rất đẹp, có chút hoài cổ với một lớp ren dài, mặt trên chiếc váy thêu tranh thủy mặc.
Tôi hào hứng chọn mẫu váy đó, nhưng khi nhân viên phục vụ lấy vải ra thì tôi lại hơi thất vọng vì vải ở tiệm may này chắc chắn không thể bằng mẫu thật, nhưng thôi cứ may tạm vậy. Sau đó tôi đứng lên để nhân viên đo kích thước các vòng.
Vưong Thắng Nam cầm cuốn catalogue, đưa tay vẽ vào không khí, tưởng tượng hình dáng tôi khi mặc chiếc váy đó, nghiêng đầu nói: Thẩm mỹ của chị cũng khá đấy, mẫu này là của Đỗ Sa Sa mặc, một nữ minh tinh đang nổi lắm đấy.
Tôi biết Đỗ Sa Sa - nữ minh tinh mới nổi tiếng được hai năm nay, nghe nói cô ta nhận được rất nhiều giải thưởng ở nước ngoài, có điều tôi rất ít khi xem phim cô ta đóng, vì bình thường tôi thích xem phim mang tính giải trí như phim hài hơn, những bộ phim nghệ thuật tâm lý nặng nề mà cô ta đóng tôi lại không thích xem. Hơn nữa, Đỗ Sa Sa rất tự cao, không bao giờ nhận quảng cáo, cho nên đối với cô ta, tôi mới chỉ nghe tên chứ chưa từng biết mặt. Bây giờ nhìn thấy rồi, tôi mới biết cô ta lại xinh đẹp và có khí chất đến vậy.
Tôi thở dài một hơi. Đồ may này của chúng ta chỉ là phiên bản miền núi thôi.
Không phải ai cũng có cơ hội như chị, có thể mua được bản gốc. Vương Thắng Nam cười nói. Mua hàng miền núi em cũng cảm thấy vui rồi.
Tôi cũng cười, nói với cô ấy: Đừng coi chị là vợ đại gia gì cả, đồ rẻ ai mà chẳng thích, nếu có cửa tiệm nào đang big sale, chị còn rủ em đi giành mua ấy chứ.
Đợi nhân viên tiệm may đo số đo xong rời khỏi đó, tôi mới nói với Vương Thắng Nam rằng bây giờ ra ngoài tôi vẫn có thói quen tiêu tiền của mình, tuy Mã Thiên Lý nói đưa tôi tiền nhưng tôi vẫn luôn nghĩ nếu đã có thể kiếm tiền thì tiêu tiền của mình vẫn thoải mái hơn. Tôi làm thế không phải là muốn tạo khoảng cách với Mã Thiên Lý mà là muốn sự tồn tại của mình có ích đối với xã hội hơn.
Vương Thắng Nam nghe thấy thế thì chọc chọc tay vào bụng tôi, cảm thán: Thế thì chị vẫn là vợ đại gia, chốc nữa nhớ mời em ăn cơm đấy!
Lúc rời khỏi tiệm may, Vương Thắng Nam lại nói với tôi: Chị phải cẩn thận với kẻ thứ ba đấy.
Tôi hiểu ý của cô ấy nhưng với chuyện này, tôi rất yên tâm. Bên cạnh Mã Thiên Lý quả thật không có kiểu đàn bà đó.
Vương Thắng Nam thấy tôi có vẻ thờ ơ với chuyện con giáp thứ mười ba(*) này, liền cố gắng giảng giải: Thời buổi này những con giáp thứ mười ba mặt dày lắm, công ty em có một anh chàng vợ đang bầu bí mà vẫn đi quan hệ linh tinh, hai vợ chồng nhà đó yêu nhau từ thời cấp hai cơ đấy, chị bảo thế có đáng ghê tởm không, em thật không dám tin vào tình yêu nữa.
(*) Tiếng lóng, ý chỉ những cô gái chuyên đi cặp bồ với đàn ông đã có vợ.
Tôi cũng phụ họa theo: Đất nước của chúng ta nên có luật về việc ngoại tình, để những kẻ mèo mả gà đồng đó phải ngồi tù hết mới được. Có điều, em thấy đấy, thời buổi này có nhiều trường hợp làm mẹ đơn thân mà, hơn nữa, còn được pháp luật bảo vệ, thế nên đàn ông không tốt thì cứ bỏ đi cho đỡ phải suy nghĩ nhiều. Nhưng mà Thắng Nam này, em cũng đừng suy nghĩ tiêu cực quá, vẫn có đàn ông tốt, chỉ cần mình lựa chọn cẩn thận một chút là được. Em phải tăng cường việc đi xem mắt lên, cố gắng lấy chồng càng sớm càng tốt.”
Tôi không ngờ những lời nói này của tôi lại khiến Vương Thắng Nam bực bội, cô nàng bĩu môi nói: Lộ Tâm Ái, chị cũng giục em sao? Hình như những người phụ nữ đã kết hôn đều có tư tưởng muốn dụ gái ế của cả thế giới này bước chân vào vương quốc của mình để nếm trải mùi đời hay sao ây. Mỗi lần đi đâu tụ tập là lại có người hỏi em tại sao đến giờ vẫn chưa kết hôn. Xì! Con gái lớn tuổi mà chưa kết hôn là phạm pháp sao? Tại sao mọi người ai cũng sợ em sẽ không kết hôn vậy?
Tôi thấy cô ây bị kích động như thế thì liền an ủi, vỗ về.
/67
|