Sau khi ăn xong một bát cơm đầy ú ụ, cậu ta mới chịu bỏ đũa xuống, lúc bấy giờ mới hỏi một câu: “Vậy cậu đi gặp mặt làm quen nhiều lần rồi ư?”
“Hai ba lần gì đó.” Bỗng tôi cảm thấy nhàm chán.
“Truyền lại cho tớ ít kinh nghiệm đi, để phòng sau này rảnh rỗi, tớ cũng thử đi gặp mặt làm quen một lần.” Cậu ta vừa cười vừa nói ra câu này, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo, chẳng tự nhiên chút nào.
Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu ta lúc này không tốt, rõ ràng có chút buồn bực. Thực ra tôi cũng vậy, tôi thấy ngày hôm nay chúng tôi gặp nhau cái gì cũng tốt, chỉ khi nói đến vấn đề này thì cứ như thể đi đường vòng vậy, cho dù tôi có nói gì, làm gì, cậu ta cũng không nói với tôi được một câu lọt tai. Vậy tôi còn ngơ ngẩn ngồi đây làm gì chứ? Tôi giận dỗi cầm túi xách bỏ đi. Cậu ta cứ đi đằng sau tôi, cũng chẳng an ủi tôi lấy một câu.
Đi qua một ngã tư, cuối cùng tôi không kìm được bực tức quay đầu mắng cậu ta: “Đi theo tôi để làm gì, đồ xấu xa…”
cậu ta không còn giống như trước đây nữa rồi. Trước đây cậu ta là một đứa trẻ vô cùng thật thà, nói chuyện không bao giờ vòng vo. Nhưng tôi nghĩ sống trong môi trường chợ búa như vậy, cậu ta cũng chỉ đến thế thôi, không thể nào tốt đẹp hơn được. Kể cả có là người tốt thì khi phải sống trong môi trường đó từ bé đến lớn, dần dà cũng sẽ học được những thói xấu.
cậu ta chỉ cần sải vài bước chan là đã có thể đứng trước mặt tôi, nhưng lời nói tôi mong đợi thì cậu ta vẫn không nói.
Tôi đành thở dài, nói: “Tớ cũng không biết cậu gọi tớ ra đây để làm gì nhưng gần đây tớ có rất nhiều mâu thuẫn, kể cả cậu không nói thì tớ cũng suy nghĩ rất nhiều vấn đề…” Đến nước này thì tôi cũng dứt khoát nói cho rõ ràng: “Hoàn cảnh của chúng ta khác biệt quá lớn, xung quanh tớ không có người nào học vấn thấp hơn bậc cao đẳng, học lực của cậu mới chỉ dừng lại ở tốt nghiệp cấp hai, môi trường làm việc của chúng ta cũng khác biệt, chuyện tình cảm đâu chỉ có thể nói trên đầu môi, còn có rất nhiều yếu tố…”
“Tớ hiểu” Cậu ta gật đầu, cũng không giải thích gì mà chỉ nói: “Đúng là có sự khác biệt quá lớn.”
Tôi hít một hơi thật sâu, thực ra trước đây mọi thứ đều rất ổn, chỉ là do tôi, tôi luôn có cảm giác mình sẽ bị thiệt thòi khi quen biết Mã Thiên Lý. Xung quanh có nhiều đối tượng xuất sắc muốn hẹn hò tôi như vậy, tôi việc gì phải đi tìm hồi ức của tuổi thơ thế này chứ. Thực ra nhiều khi hồi ức chỉ thích hợp để cất vào ngăn kéo, không nên mở ra nữa, vì biết đâu được khi mở ra, trong đó lại toàn những yêu ma quỷ quái. Nhưng phải nói thật là, từ tước tới giờ, người khiến trái tim tôi rung động chỉ có… người ở trước mặt tôi đây thôi…
Lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tôi chỉ coi đó là một cảm giác bất thường, bây giờ nghĩ lại, đó chẳng phải là tình yêu chưa trọn vẹn đó sao… Mà bộ dạng của cậu ta, đích thị là đang hụt hẫng, thật tội nghiệp.
Tôi không nỡ nhẫn tâm, vội an ủi: “Tớ cũng đâu có từ chối cậu… Chỉ là tớ muốn suy nghĩ thêm… Chúng ta đã lâu như vậy không gặp… Cậu cũng phải để cho tớ có thời gian suy nghĩ chứ…”
Từ lúc đó, Mã Đai thò lò mũi xanh không nói gì nữa, cậu ta quả là biết kìm nén. Nhưng con tim tôi cứ như thể đang mọc cỏ vậy. Từ lúc về tới nhà cho đến giờ đã hơn mười một giờ rồi tôi vẫn không sao ngủ được. Cuối cùng tôi không cam chịu dằn vặt một mình, quyết định quấy rối Mã Đại thò lò mũi xanh, khiến cậu ta cũng không ngủ được như tôi. Kết quả chuông mới reo hai hồi, Mã Đại thò lò mũi xanh đã nhấc máy. Cậu ta “a lô “ rất nhỏ nhẹ.
Tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi, nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc hỏi cậu ta: “Bây giờ đêm khuya vắng người, cậu đừng vòng vo nữa, nói rõ với tớ xem nào. Chúng ta cũng đừng có chơi trò đoán qua đoán lại nữa, rốt cuộc thì cậu nghĩ thế nào?”
Mã Thiên Lý im lặng một lúc mới nói: “Sắp đến Noel rồi, không biết gần đây cậu ra sao, cũng không biết cậu đang làm gì, mỗi ngày lên lớp tớ đều quen rất nhiều bạn học mới, cũng không biết cậu có quen được bạn mới nào không, xin cầu chúc cho cậu luôn hạnh phúc.
Chẳng hiểu tại sao cậu ta bỗng dưng lại nói ra những lời này, khiến tôi ngớ cả người. Đến khi cậu ta nói lời chúc mừng năm mới, tôi mới nhận ra những câu này nghe rất quen, sau đó tôi phát hiện đó đều là những lời tôi viết trong các tấm thiệp gửi cho cậu ta lúc tôi đi học xa. Đúng vậy, có một dạo tôi đã đi mua những tấm thiệp rồi ra bưu điện gửi cho cậu ta, nhưng không ngờ cậu ta lại có thẻ nhớ được hết nội dung như vậy.
Trong lúc tôi đang ngỡ ngàng không nói nên lời, cậu ta bỗng nhiên im lặng.
“Cậu biết tớ vụng về, cũng không biết dùng những lời đường mật để dỗ dành cho cậu vui cười, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, chúng ta chỉ mới gặp lại nhau, kể cả tớ nói thật thì cậu có tin không?” Cậu ta chậm rãi nói. “Nhưng trái tim thì có thật, tớ có thể đem ra cân cho cậu.”
Tôi im lặng hồi lâu, mặt nóng bừng bừng, lời nói này vô cùng ngọt ngào, rõ ràng đã khiến tôi vui rồi. Đây mà là không biết nói lời đường mật sao… Nếu cậu ta mà học được cách nói lời đường mật thì chắc tôi bị chìm đắm trong lu mật mất thôi. Tôi sặp bị bệnh tiểu đường mất rồi…
Tôi nhếch mép cười, cố ý trêu chọc cậu ta: “Tớ hiểu ý cậu rồi, nhà cậu không còn bán thịt lợn bơm nước nữa rồi… Tớ biết mà…”
Sau khi gác máy, tôi vui không tả xiết, chỉ muốn lăn lộn trên giường, nhưng là giường đơn nên lại thôi.
“Hai ba lần gì đó.” Bỗng tôi cảm thấy nhàm chán.
“Truyền lại cho tớ ít kinh nghiệm đi, để phòng sau này rảnh rỗi, tớ cũng thử đi gặp mặt làm quen một lần.” Cậu ta vừa cười vừa nói ra câu này, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo, chẳng tự nhiên chút nào.
Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của cậu ta lúc này không tốt, rõ ràng có chút buồn bực. Thực ra tôi cũng vậy, tôi thấy ngày hôm nay chúng tôi gặp nhau cái gì cũng tốt, chỉ khi nói đến vấn đề này thì cứ như thể đi đường vòng vậy, cho dù tôi có nói gì, làm gì, cậu ta cũng không nói với tôi được một câu lọt tai. Vậy tôi còn ngơ ngẩn ngồi đây làm gì chứ? Tôi giận dỗi cầm túi xách bỏ đi. Cậu ta cứ đi đằng sau tôi, cũng chẳng an ủi tôi lấy một câu.
Đi qua một ngã tư, cuối cùng tôi không kìm được bực tức quay đầu mắng cậu ta: “Đi theo tôi để làm gì, đồ xấu xa…”
cậu ta không còn giống như trước đây nữa rồi. Trước đây cậu ta là một đứa trẻ vô cùng thật thà, nói chuyện không bao giờ vòng vo. Nhưng tôi nghĩ sống trong môi trường chợ búa như vậy, cậu ta cũng chỉ đến thế thôi, không thể nào tốt đẹp hơn được. Kể cả có là người tốt thì khi phải sống trong môi trường đó từ bé đến lớn, dần dà cũng sẽ học được những thói xấu.
cậu ta chỉ cần sải vài bước chan là đã có thể đứng trước mặt tôi, nhưng lời nói tôi mong đợi thì cậu ta vẫn không nói.
Tôi đành thở dài, nói: “Tớ cũng không biết cậu gọi tớ ra đây để làm gì nhưng gần đây tớ có rất nhiều mâu thuẫn, kể cả cậu không nói thì tớ cũng suy nghĩ rất nhiều vấn đề…” Đến nước này thì tôi cũng dứt khoát nói cho rõ ràng: “Hoàn cảnh của chúng ta khác biệt quá lớn, xung quanh tớ không có người nào học vấn thấp hơn bậc cao đẳng, học lực của cậu mới chỉ dừng lại ở tốt nghiệp cấp hai, môi trường làm việc của chúng ta cũng khác biệt, chuyện tình cảm đâu chỉ có thể nói trên đầu môi, còn có rất nhiều yếu tố…”
“Tớ hiểu” Cậu ta gật đầu, cũng không giải thích gì mà chỉ nói: “Đúng là có sự khác biệt quá lớn.”
Tôi hít một hơi thật sâu, thực ra trước đây mọi thứ đều rất ổn, chỉ là do tôi, tôi luôn có cảm giác mình sẽ bị thiệt thòi khi quen biết Mã Thiên Lý. Xung quanh có nhiều đối tượng xuất sắc muốn hẹn hò tôi như vậy, tôi việc gì phải đi tìm hồi ức của tuổi thơ thế này chứ. Thực ra nhiều khi hồi ức chỉ thích hợp để cất vào ngăn kéo, không nên mở ra nữa, vì biết đâu được khi mở ra, trong đó lại toàn những yêu ma quỷ quái. Nhưng phải nói thật là, từ tước tới giờ, người khiến trái tim tôi rung động chỉ có… người ở trước mặt tôi đây thôi…
Lúc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tôi chỉ coi đó là một cảm giác bất thường, bây giờ nghĩ lại, đó chẳng phải là tình yêu chưa trọn vẹn đó sao… Mà bộ dạng của cậu ta, đích thị là đang hụt hẫng, thật tội nghiệp.
Tôi không nỡ nhẫn tâm, vội an ủi: “Tớ cũng đâu có từ chối cậu… Chỉ là tớ muốn suy nghĩ thêm… Chúng ta đã lâu như vậy không gặp… Cậu cũng phải để cho tớ có thời gian suy nghĩ chứ…”
Từ lúc đó, Mã Đai thò lò mũi xanh không nói gì nữa, cậu ta quả là biết kìm nén. Nhưng con tim tôi cứ như thể đang mọc cỏ vậy. Từ lúc về tới nhà cho đến giờ đã hơn mười một giờ rồi tôi vẫn không sao ngủ được. Cuối cùng tôi không cam chịu dằn vặt một mình, quyết định quấy rối Mã Đại thò lò mũi xanh, khiến cậu ta cũng không ngủ được như tôi. Kết quả chuông mới reo hai hồi, Mã Đại thò lò mũi xanh đã nhấc máy. Cậu ta “a lô “ rất nhỏ nhẹ.
Tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi, nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc hỏi cậu ta: “Bây giờ đêm khuya vắng người, cậu đừng vòng vo nữa, nói rõ với tớ xem nào. Chúng ta cũng đừng có chơi trò đoán qua đoán lại nữa, rốt cuộc thì cậu nghĩ thế nào?”
Mã Thiên Lý im lặng một lúc mới nói: “Sắp đến Noel rồi, không biết gần đây cậu ra sao, cũng không biết cậu đang làm gì, mỗi ngày lên lớp tớ đều quen rất nhiều bạn học mới, cũng không biết cậu có quen được bạn mới nào không, xin cầu chúc cho cậu luôn hạnh phúc.
Chẳng hiểu tại sao cậu ta bỗng dưng lại nói ra những lời này, khiến tôi ngớ cả người. Đến khi cậu ta nói lời chúc mừng năm mới, tôi mới nhận ra những câu này nghe rất quen, sau đó tôi phát hiện đó đều là những lời tôi viết trong các tấm thiệp gửi cho cậu ta lúc tôi đi học xa. Đúng vậy, có một dạo tôi đã đi mua những tấm thiệp rồi ra bưu điện gửi cho cậu ta, nhưng không ngờ cậu ta lại có thẻ nhớ được hết nội dung như vậy.
Trong lúc tôi đang ngỡ ngàng không nói nên lời, cậu ta bỗng nhiên im lặng.
“Cậu biết tớ vụng về, cũng không biết dùng những lời đường mật để dỗ dành cho cậu vui cười, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua, chúng ta chỉ mới gặp lại nhau, kể cả tớ nói thật thì cậu có tin không?” Cậu ta chậm rãi nói. “Nhưng trái tim thì có thật, tớ có thể đem ra cân cho cậu.”
Tôi im lặng hồi lâu, mặt nóng bừng bừng, lời nói này vô cùng ngọt ngào, rõ ràng đã khiến tôi vui rồi. Đây mà là không biết nói lời đường mật sao… Nếu cậu ta mà học được cách nói lời đường mật thì chắc tôi bị chìm đắm trong lu mật mất thôi. Tôi sặp bị bệnh tiểu đường mất rồi…
Tôi nhếch mép cười, cố ý trêu chọc cậu ta: “Tớ hiểu ý cậu rồi, nhà cậu không còn bán thịt lợn bơm nước nữa rồi… Tớ biết mà…”
Sau khi gác máy, tôi vui không tả xiết, chỉ muốn lăn lộn trên giường, nhưng là giường đơn nên lại thôi.
/67
|