Lâm Miểu Miểu đi rất sớm, bởi vì không có giày và túi xách phối hợp, cô nắm chắc thời gian chạy một vòng Hồng Quế Nhai, hơn hai giờ mới đến được Trường Nguyệt Loan, Lý Trân cười nói: "Ta vừa mua cho con mấy bộ quần áo và ít đồ trang sức, mau tới thử xem."
Lâm Miểu Miểu lặng lẽ ngắm nhìn trang phục của chính mình, áo phông mũ liền rộng thùng thình cộng thêm quần âu, cô không biết nói chuyện cùng với bề trên, chỉ có thể thông qua lời nói của Lý Trân phỏng đoán: Có phải vì ăn mặc quá tùy tiện, đối phương cảm thấy cô thiếu tôn trọng không?
Quả thực cô không để tâm tới những chi tiết nhỏ này, gần trưa mới nhớ ra có thể cần phải chuẩn bị quần áo, ở trước mặt Lý Trân, hiển nhiên không giống như ở trước mặt Tông Chính, phải ăn mặc cẩn thận hơn.
Cô im lặng giây lát rồi giải thích một câu: "Con cũng mang theo quần áo......" Cô rất muốn tạo mối quan hệ tốt với người nhà Tông Chính, nhưng lại không biết mình làm đúng hay không, nhìn thấy Lý Trân, cô chợt nhớ tới mẹ mình.
Lúc cô một tuổi mẹ của cô đã qua đời vì tai nạn giao thông, khi cô biết được cha mẹ và thân thế của mình, một khoảng thời gian rất dài cũng không thể nhìn thẳng vào thân phận của mình, thậm chí cô từng oán hận Lý Yên, nếu không thể cho cô một gia đình vì sao phải sinh cô ra, mãi cho đến sau khi gặp Phác Hoằng Hi, cô mới dần dần chấp nhận thân phận của mình, cô chưa từng thấy qua mẹ mình, cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ. Nửa năm sau khi bị Lâm gia đưa đến nước Y, cô bị đuổi khỏi chỗ ở, cô oán hận tất cả mọi người của Lâm gia, cho đến khi Phác Hoằng Hi nói với cô câu nói kia.
Mỗi một người đến với thế giới này, nhất định sẽ có người đang mong đợi, có thể là cha mẹ của bạn, có thể là người yêu tương lai của bạn, bọn họ nhất định sẽ cảm ơn số phận đã mang bạn đến với thế giới này.
Sau khi Lý Yên được Lâm Thế Quần cho một khoản tiền đuổi đi, bà vẫn mong muốn mang cô đến với thế giới này, có lẽ là ôm tâm trạng mong đợi?
Sau hai năm, Lâm Thế Quần tìm được cô, trong lúc vô tình cô nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta và Phác Hoằng Hi, mới biết tất cả mọi chuyện đều do Cố Dung làm, sau đó trong lúc vô tình Lâm Tư phát hiện ra, đã nói cho Lâm Thế Quần. Lúc ấy cô chỉ cảm thấy buồn cười, cha của cô thì ra là thông qua cách này, biết được tình cảnh của cô.
Cô cũng không có hận Cố Dung nhiều, năm đó khi Cố Dung biết được sự tồn tại của Lý Yên, đang mang thai, nhưng cuối cùng vì tâm trạng không ổn định đã sẩy thai, mất đi khả năng sinh con......, lần này coi như cô thay mẹ mình trả nợ, đồng thời cũng thiếu nợ ân tình của Lâm Tư.
Khi Lâm Tư tự sát mất mạng, cô đã trở về Z thị thay chị báo thù. Cô nhận mình là người có thù nhất định sẽ báo, có ân nhất định sẽ trả, nhưng đối với Tông Chính......, ngay từ đầu cô cũng muốn nghiêm túc bồi thường cho anh ta, nhưng cuối cùng trên thực tế cũng không làm được, ngoài việc bị anh sai bảo làm người hầu mấy lần.
Lâm Miểu Miểu lại một lần nữa tổng kết, đây không phải là vấn đề của cô, chính xác là vấn đề của Tông Chính.
Đối mặt với Lý Trân Lâm Miểu Miểu vẫn có chút chột dạ, ngộ nhỡ sau này Tông gia biết được những việc cô từng làm......, cô lặng lẽ liếc nhìn Lý Trân, Lý Trân đang ở bên cạnh chỉ cho cô cách ăn mặc, cô nguyện ý cùng Tông Chính thử một lần, còn có một lý do nữa, đó chính là sự hòa thuận ấm áp trong gia đình của anh khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.
"Con và Tông Chính sống chung thế nào?"
"Cũng tốt ạ." Lâm Miểu Miểu trả lời. Nếu tính khí của Tông Chính không thay đổi thất thường, lúc nào cũng là cái bộ dạng đòi nợ, thì cô sẽ đổi câu "cũng tốt" thành "rất tốt".
Lý Trân cười một tiếng, "Tông Chính là người như thế nào, người làm mẹ như ta còn không biết sao? Từ nhỏ đã ngang ngược, lại ăn mềm không ăn cứng, con nghe theo nó một chút, sẽ không khó ở chung đâu."
Lâm Miểu Miểu chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng nhớ kỹ lời dạy của Lý Trân, nhưng mà dịu dàng, không phải sở trường của cô, nghe theo anh, rõ ràng lại để anh ta được nước lấn tới.
Đi dọc hành lang, Lý Trân giới thiệu sơ về triển lãm tranh Mễ Lan với cô.
Triển lãm tranh Mễ Lan là một phòng triển lãm tư nhân mở, chủ nhân của phòng triển lãm từng làm việc ở Christie Hồng Kông, đó là lý do vì sao thường sẽ có một số tác phẩm nghệ thuật đứng đầu niêm yết giá bán, nhất là mấy năm gần đây những nhà phê bình mỹ thuật nổi tiếng ở thị trường Châu Á rất được chào đón, phòng triển lãm Mễ Lan còn có những họa sĩ nổi tiếng như Tất Gia Tác, Tịch Lặc, Qua Nhã..., khiến những người sưu tầm tranh ở Z thị càng thêm coi trọng phòng triển lãm Mễ Lan.
Tháng năm sắp tới, sẽ mở hội đấu giá mùa xuân, lần này Lý Trân ngoài việc đi đến Mễ Lan gặp mặt một số bạn tốt, chính là vì hội đấu giá mùa xuân tháng sau.
Đến phòng triển lãm Mễ Lan, Lâm Miểu Miểu đi bên cạnh Lý Trân, Lý Trân nhìn Lâm Miểu Miểu luôn bình tĩnh, trong lòng khẽ gật đầu, có lẽ Lâm Miểu Miểu có khiếm khuyết khác, nhưng ít ra về mặt khí thế vượt xa người thường.
"Lát nữa con cứ theo ta là được, con không thích nói chuyện, ở bên cạnh nghe được rồi, đây đều là mấy người bạn tốt của ta." Lý Trân và Lâm Miểu Miểu gặp nhau 2 lần, cũng hiểu sơ sơ về cô, tuy là có điểm tiếc nuối Lâm Miểu Miểu dường như không thích giao thiệp cùng người khác, nhưng có thể dạy từ từ.
Vừa vào phòng triển lãm, đã có mấy vị phu nhân cười tít mắt lên tiếng chào Lý Trân, chào hỏi xong, tầm mắt đồng loạt rơi vào trên người Lâm Miểu Miểu, Lý Trân cười giới thiệu cho mọi người, mấy vị phu nhân rất thân thuộc với Lý Trân cười tít mắt khen ngợi Lâm Miểu Miểu mấy câu, phần lớn đại loại là "lanh lợi" "xinh đẹp", còn hỏi Lý Trân lúc nào tổ chức tiệc cưới, Lý Trân cười cho qua chuyện, chờ lúc không có người, mới kéo Lâm Miểu Miểu lại hỏi: "Rốt cuộc các con dự định kéo dài đến lúc nào?"
Lâm Miểu Miểu im lặng, đem chuyện này ném lại cho Tông Chính: "Xem ý của anh ấy ạ."
Lý Trân đưa Lâm Miểu Miểu đến trước mặt bạn bè mình làm quen, rồi để cô đi tham quan một mình, Lâm Miểu Miểu xoa xoa mặt, khuôn mặt tươi cười gần như méo mó.
Phòng triển lãm trưng bày tranh chủ yếu là tranh, trong đó còn có hai tác phẩm xuất sắc giá trị vô cùng lớn, giá khởi điểm khác nhau 1,5 triệu đô la Mỹ và 2,1 triệu đô la Mỹ, Lâm Miểu Miểu đứng trước hai bức tranh sơn dầu trừu tượng dừng lại một lúc lâu, cũng không đánh giá này nọ, cô lặng lẽ đi đến một khu vực khác, khu vực này bày rất nhiều ảnh, những bức ảnh đó là những bức ảnh từ khắp nơi trên thế giới gửi đến tham gia hội đấu giá được sắp tới, Lâm Miểu Miểu thứ nhất không có sở thích sưu tập, thứ hai không có thừa tiền, nhìn một lúc lại đổi sang khu vực khác.
Khu vực này tất cả đều là tranh Trung Quốc, một bức vẽ lớn bày ở nơi dễ thấy nhất là bức tranh cảnh tuyết của họa sĩ Úc Hân.
Lúc tới Lý Trân có giới thiệu qua về Úc Hân cho cô biết, Úc Hân là một nữ họa sĩ vô cùng nổi tiếng, hiện giữ chức Phó chủ tịch hội mỹ thuật ở Z thị, vì theo truyền thống gia đình, nên từ nhỏ đã học quốc hoạ, cả đời không kết hôn, nay đã gần năm mươi tuổi, giỏi nhất là vẽ tranh phong cảnh, đặc biệt là là bức cảnh tuyết rơi và cảnh núi non xanh.
Ngành học của Lâm Miểu Miểu là chụp ảnh phong cảnh, đương nhiên cũng sẽ liên quan đến hội họa, nhưng đối với tranh trừu tượng cô không có tài thưởng thức, chỉ có thể xem bố cục, đi quanh hành lang lâu như vậy, cô cuối cùng cũng tìm được một bức có thể gây hứng thú.
"Cô bé cảm thấy bức tranh này thế nào?"
Lâm Miểu Miểu quay đầu lại, sau lưng là một người phụ nữ mặc trang phục thời Đường cách tân màu xanh đen, bề ngoài của bà nhìn qua chỉ hơn bốn mươi, tóc đã bạc một nửa, nhưng thần sắc lại rất sung mãn, bà đeo kính gọng vàng, ánh mắt bình lặng, hòa ái nhìn Lâm Miểu Miểu.
Bởi vì lúc còn nhỏ cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, khiến Lâm Miểu Miểu luôn có thiện cảm với những người phụ nữ lớn tuổi, ví dụ như bà nội của Tông Chính, ví dụ như Lý Trân dịu dàng ấm áp, ví dụ như người phụ nữ mặc trang phục thời Đường giản dị, nửa đầu bạc trắng này.
"Đẹp ở chỗ nào?" Lâm Miểu Miểu thẳng thắn thành khẩn, dùng kiến thức có hạn về hội họa của cô nhận xét: "Bố cục vô cùng khí thế......"
Người phụ nữ nở nụ cười, tùy ý chuyển sang bức tranh trước mặt khác, Lâm Miểu Miểu cũng không để ý, từ từ quan sát từng bức một, cô rất ít tiếp xúc với tranh thuỷ mặc chân chính, lúc này quan sát tranh phong cảnh của Úc Hân trong lòng hơi hiểu ra, cái gọi là quan niệm nghệ thuật, biến hóa linh hoạt, giống như hoa trong gương trăng trong nước, phóng khoáng vô cùng, khó nắm bắt được, không có dấu vết.
Lâm Miểu Miểu cũng chỉ hơi hơi có cảm xúc mà thôi, thầy giáo của cô từng nói thiên phú của cô đều dùng trên Taekwondo, tư chất về nghệ thuật cũng chỉ ở mức bình thường, ưu điểm duy nhất tiếp thu được chính là, luôn có thể hiểu rõ cảnh vật trước mặt, quan sát toàn cục rất tốt, nhưng hiểu được là một chuyện, chụp được hay không, lại là chuyện khác, giống như hiện tại cô có cảm xúc nhưng muốn hiểu hết toàn diện vậy thì có chút khó khăn.
Lâm Miểu Miểu cũng không đi loanh quanh được bao lâu, đã bị Lý Trân gọi quay lại, Lý Trân nói chuyện vớingười phụ nữ mặc trang phục thời Đường cách tân màu xanh đen kia, đợi khi giới thiệu, Lâm Miểu Miểu mới biết, người phụ nữ này chính là Úc Hân, bởi vì Úc Hân và Lý Trân là bạn bè nhiều năm, cho nên ngay từ đầu Lý Trân đã nhắc qua với Lâm Miểu Miểu, đứng cạnh Úc Hân còn có một người đàn ông xấp xỉ 50 tuổi.
Đều là họa sĩ, nhưng tác phẩm của Phương Đới và Úc Hân hoàn toàn khác nhau, sở trường của Phương Đới là vẽ tranh chân dung màu sắc tươi sáng, đặc biệt là chân dung phụ nữ.
Úc Hân đẩy kính gọng vàng, cười nói với Phương Đới: “Đây chính là cô bé vừa nãy nói chuyện với tôi, không nghĩ tới lại là con dâu Lý Trân.”
Phương Đới gật đầu, xoay đầu lại ôn tồn hỏi: "Cô bé, cháu có muốn làm người mẫu cho lão già này không?"
Lâm Miểu Miểu nhìn về phía Lý Trân, Lý Trân cười đáp: "Anh Phương gần một năm rồi không vẽ tranh chân dung phải không? Nhưng mà nói trước nhé, chúng tôi phải được ưu tiên quyền mua, Miểu Miểu con có thời gian rảnh không?"
Lâm Miểu Miểu hiển nhiên không có hứng thú với chuyện này, song trong lời nói của Lý Trân rõ ràng là hy vọng cô đồng ý, cô chỉ có thể gật đầu, sau đó Phương Đới liền cười ha hả hẹn thời gian với cô.
Hơn bốn giờ chiều, Lý Trân đưa cô rời khỏi phòng triển lãm Mễ Lan, vốn kế hoạch của Lâm Miểu Miểu là về thẳng hoa viên Thế Kỷ, nhưng nửa đường lại nhận được điện thoại của Tông Chính, bảo cô đi cưỡi ngựa.
Trường đua của câu lạc bộ polo (mã cầu) nằm ở khu vực ngoại ô, Lâm Miểu Miểu hơi do dự: "Tôi không biết cưỡi ngựa......" Hơn nữa sắp 5 giờ rồi, đợi lúc cô đến cũng phải gần 5 rưỡi.
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của Tông Chính dịu đi mấy phần: "Tôi dạy cho em."
Lâm Miểu Miểu dựa theo tuyến đường ô-tô đi về phía trước, ở bãi đỗ xe của hội sở gọi điện cho Tông Chính, buổi chiều đánh hai trận bóng, lúc này Tông Chính đang ở trong biệt thự vùng quê của câu lạc bộ chơi bài, nhận được điện thoại của Lâm Miểu Miểu, anh vứt bài cho người bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.
Đỗ Thiếu Khiêm hạ bài, thuận miệng hỏi một câu: "Đi à?"
"Đón người."
Tông Chính từ trong biệt thự đi ra,ở xa đã nhìn thấy Lâm Miểu Miểu, dáng người cô rất cao, cái váy dài màu trắng anh chọn kia chỉ che được đến giữa bắp đùi cô, bên trên khoác một chiếc áo lông nửa thân, bên dưới đi đôi bốt cao gót màu đen qua đầu gối, khiến hai chân cô càng thêm thon dài xinh đẹp.
Trong lòng Tông Chính khẽ động, cô mặc chiếc váy trắng anh tỉ mỉ chọn, giống như tuyên bố quyền sở hữu vậy, trời chiều gió thổi se se lạnh, váy trắng nhẹ nhàng cuốn lên một góc, mấy lọn tóc dài bên tai lướt qua gò má cô, cô yên lặng đứng ở nơi đó, không để ý làn váy bay bay cùng mấy sợi tóc vương trên má, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cánh rừng không xa.
Anh bước nhanh tới, Lâm Miểu Miểu lập tức phát hiện ra anh, cũng đón anh đi tới, Tông Chính nhìn chăm chú khuôn mặt của cô nghĩ không thông, mặc dù cô rất đẹp, nhưng cũng không đẹp đến mức làm rung động lòng người, nhưng không biết tại sao cô luôn khiến anh cảm thấy rung động, trong nháy mắt tất cả cảm giác của anh liền thức tỉnh.
Tông Chính đưa tay vén mấy sợi tóc vương trên mặt cô ra sau tai, kéo tay cô đi, không về biệt thự, mà đi về khu chuồng ngựa, ngay sau đó đã có nhân viên dẫn Tông Chính đi xem chuồng ngựa độc quyền của anh.
"Em thích con nào?" Tông Chính hỏi.
Lâm Miểu Miểu nhìn hết lượt hơn mười con trong chuồng ngựa, mờ mịt lắc đầu, tâm trạng Tông Chính dường như rất tốt, kéo tay cô giới thiệu một cách quen thuộc, "Ngựa đánh bóng cần có tốc độ tốt, phải vận dụng sức lực và sự lanh lẹ, bởi vì tính đối kháng và tính thi đấu khá kịch liệt, cho nên tính nết của những con ngựa này tương đối ngoan ngoãn, trong đó phần lớn đều là ngựa cái......" Tông Chính giới thiệu một vòng, thấy Lâm Miểu Miểu vẫn mờ mịt như trước nhìn anh, anh liền giúp cô chọn một con ngựa cái ngoan nhất.
Tông Chính một tay nắm dây cương, một tay kéo Lâm Miểu Miểu, đi về trường đua, Lâm Miểu Miểu vừa mới giẫm lên bãi cỏ, đã thấy buồn bực, đôi bốt này mặc dù chỉ cao 6 phân, nhưng đế rất nhỏ, đi trên bãi cỏ mềm, gót lập tức bị ghim xuống.
Vừa rút lên, bước sau lại vậy, Tông Chính quay đầu lại thấy Lâm Miểu Miểu nhấc một chân, bực bội nhìn bãi cỏ bên dưới, cười đến đau cả ruột, thấy Lâm Miểu Miểu tức giận mới chỉ lên lưng ngựa: "Cần tôi bế em lên không?"
Lâm Miểu Miểu khẽ hừ một tiếng, mặc dù không biết cưỡi ngựa, nhưng cô có bản lĩnh, hất tay Tông Chính đạp lên yên ngựa, chờ lúc cô đang định nhảy lên lưng ngựa, lại phát hiện một vấn đề phiền muộn, váy không đủ rộng, không giang được chân......
Cô cắn răng, gắng gượng nhảy xuống.
"Rách rồi—— "
Lâm Miểu Miểu: "......"
Tông Chính thay cô nắm dây cương, nhìn vết rách trên váy cô, lại cười sằng sặc một trận, Lâm Miểu Miểu sắc mặt không thay đổi nhìn anh, mấy phút trước người nhân viên kia hỏi cô có cần thay quần áo hay không, cô chưa trả lời, Tông Chính đã từ chối luôn.
Tông Chính ngừng cười, sau đó cũng lên ngựa, ôm cô vào trước ngực, nắm dây cương hai chân kẹp chặt bụng ngựa, để ngựa bên chầm chậm.
Thời tiết hôm nay tốt đáng ngạc nhiên, tuy là mặt trời đã lặn, nhưng ráng chiều vẫn vương lại khắp bầu trời, Tông Chính nghiêm túc dạy cô làm thế nào kiểm soát con ngựa đang cưỡi, mặc dù ngựa chạy rất chậm, nhưng chạy hơn mười phút cũng cách bãi cỏ sau lưng khá xa, ngựa chạy vào vùng rừng thuộc trường đua, Tông Chính đặt dây cương vào trong tay Lâm Miểu Miểu, mình thì ôm thắt lưng của cô, vừa mới cầm được mấy giây, tay anh đã lần tới vết rách trên váy.
Lâm Miểu Miểu đang khống chế ngựa chuyển hướng, bỗng nhiên trên đùi có thêm một cái tay, vành tai cũng bị môi anh dán lên, thiếu chút nữa cô mất thăng bằng ngã xuống.
"Anh làm gì đấy?"
Tông Chính liếm liếm lỗ tai của cô, mới chậm rãi trả lời: "Đương nhiên là thu học phí!"
Theo bản năng Lâm Miểu Miểu rụt cổ lại, né tránh môi anh, bất chợt Tông Chính thì thầm dán vào lỗ tai cô hỏi: "Lỗ tai của em rất mẫn cảm có đúng không? Tôi vừa chạm vào em đã né, lúc tôi hôn cổ của em, em đều không có phản ứng......"
Lâm Miểu Miểu bình tĩnh trả lời: "Anh nghĩ nhiều rồi!"
"Phải không? Vậy em đừng tránh." Tông Chính không để ý cười lên, liếm vành tai cô, còn thổi hơi nóng vào trong lỗ tai cô, quả nhiên trông thấy cô run rẩy.
Lâm Miểu Miểu quay đầu lại nhìn anh trừng trừng, mấy chữ thoát ra từ kẽ răng: "Anh đừng có làm loạn!"
Tông Chính nhe răng cười: "Vịt chết còn mạnh miệng!"
Lâm Miểu Miểu tranh cãi cũng vô ích, nếu như không ở trên lưng ngựa, cô thật muốn đạp anh ta xuống, khi cô đang nắm dây cương bực bội vì bị Tông Chính quấy rối, chợt nhớ tới lúc chiều Lý Trân có nói với cô "kinh nghiệm nói chuyện": Thích mềm không thích cứng, thuận theo anh ta.
Cô hơi nghiêng đầu, né tránh môi của Tông Chính, nhưng đầu anh đặt trên bả vai cô, còn có thể trốn đi nơi nào, một giây sau, vành tai đã bị cắn, khuôn mặt cô vẫn không hề thay đổi chỉ cắn môi, hơi thở đè nén, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, Tông Chính mỉm cười in một nụ hôn lên má của cô.
"Anh đừng làm loạn......"
Vẫn là mấy chữ này, nhưng giọng nói bất đắc dĩ lại còn mềm mại hơn.
Tông Chính liếc nhìn cô, ung dung bình tĩnh hỏi: "Hôm qua ai nói, ôm hôn tùy ý thế nhỉ? Em muốn nuốt lời à?"
Lâm Miểu Miểu im lặng, bị từ chối chẳng lẽ vì chưa đủ mềm mại, trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ xem nói như thế nào, cô nhấp môi dưới, lại mở miệng nói lần nữa: "Đừng như vậy nữa, có được không?"
Tông Chính nhìn đi nhìn lại vẻ mặt của cô, thở dài: "Em đã cầu xin tôi như vậy......" Anh nói ngắt quãng, ý cười trong đáy mắt hiện ra, "Hôn tai có cảm giác gì? Hôn cổ có cảm giác gì? Hôn ngực em có cảm giác gì? Sờ đùi có cảm giác không?......" Tay anh luồn vào trong chiếc váy thông suốt, vuốt ve dọc đùi cô.
"Trả lời xong, sẽ không làm gì em nữa."
Ánh mắt Lâm Miểu Miểu nhìn anh xem thường, Tông Chính suy nghĩ hỏi: "Sao em không mắng tôi hạ lưu?"
Lâm Miểu Miểu cảm thấy trình độ mắng người của mình phải thăng cấp bức thiết, thế nhưng cô nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được, nhịn một lúc, không có tâm trạng nói: "Anh hạ lưu!"
Tông Chính ôm thắt lưng của cô, cười sặc sụa, anh hắng giọng, nâng mặt cô xoay đầu cô về phía mình, hơi cúi đầu dán môi mình lên môi cô, Lâm Miểu Miểu ngắm nhìn anh, sống mũi của anh rất thẳng, bởi vì có thói quen sinh hoạt tốt, chất lượng cuộc sống cao, nên da rất nhẵn nhụi, đường nét gò má vô cùng đẹp, anh rũ lông mi, chăm chú nhìn vào môi cô, rất chuyên chú lại hạ xuống môi cô một nụ hôn, hơi thở quấn quít, gần như khiến cô nghẹt thở.
Cô nhất định là bị ánh mắt chuyên chú của anh mê hoặc, cho nên mới ở trong nụ hôn nhẹ nhàng không sâu của anh hết sức triền miên, chủ động đưa ra đầu lưỡi liếm môi anh.
Khi trời gần tối, Tông Chính mới ôm cô thúc ngựa lao vùn vụt trở về trường đua, Lâm Miểu Miểu tựa vào ngực anh, đôi má đỏ hồng, cô buồn bực nghĩ, lần sau đó vẫn không nên quá chủ động, cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại anh, thế mà đầu lưỡi tê dại đến bây giờ vẫn còn đau âm ỷ, ngực cũng bị bóp hơi đau, vì cô giãy dụa, váy lại rách thêm một đường......
***
Sau khi chia tay Lâm Miểu Miểu, Lý Trân về thẳng Thiên Hà Viên, lúc ăn cơm tối, ở trên bàn ăn Lý Trân, Tông Nam Sơn, và Khưu Thục Thanh nói đến chuyện buổi chiều ở phòng triển lãm.
"Mặc dù hoàn cảnh sinh ra không tốt, cũng không có cha mẹ chăm sóc, lại một mình sống ở nước Y nhiều năm, mới tiếp xúc vài lần, nhưng xem ra cũng được, có điều tính cách hơi lạnh lùng."
Khưu Thục Thanh không để ý nói: "A Chính là người nóng nảy, lúc nóng lúc lạnh, ta thấy cũng tốt, chỉ cần bản thân A Chính thích là được, con thấy bọn trẻ sống chung thế nào?"
"Ở công ty con có thấy chúng nó ở cùng nhau, xem ra cũng không tệ." Người tiếp lời chính là Tông Nam Sơn, lúc đầu ông cũng rất lo lắng cho hai đứa này, nhất là chưa từng gặp Lâm Miểu Miểu, tính cách đối phương làm sao có thể dựa vào vài trang giấy mà hiểu được, nhưng ở công ty quan sát vợ chồng trẻ ăn ở mấy ngày, cũng yên tâm hơn phần nào.
"Vẫn có một chuyện, hơi rắc rối." Lý Trân bỗng thở dài, nói với Khưu Thục Thanh, "Sau khi Lâm gia nhắc tới chuyện liên hôn, chúng ta chỉ xem qua tư liệu của Lâm Miểu Miểu, tuần trước phái người đến nước Y hôm qua vừa trở lại, con vừa xem, đã sợ hết hồn. Bình thường nhìn trầm tĩnh, không thích nói chuyện, không nghĩ đến nó lại là vận động viên thi đấu thể thao, giờ nó mới 20 tuổi, đang ở thời kỳ hoàng kim trong thi đấu, có thể từ bỏ thi đấu để sinh con không? Năm ngoái nó mới vừa giành quán quân hạng 51 kg trong giải vô địch thế giới."
Khưu Thục Thanh nghe vậy ngược lại không lo lắng chút nào, trọng điểm chú ý cũng không giống với Lý Trân, bà cười híp mắt nói: "Vô địch thế giới rất tốt, chắt trai của ta sinh ra nhất định sẽ mạnh hơn đứa trẻ nhà khác, ngày mai gọi con bé tới, chuyện thi đấu để đích thân ta hỏi, ta còn không nắm bắt được một tiểu cô nương sao?"
Lý Trân nở nụ cười: "Dạ dạ dạ, có người ra tay, Tôn Ngộ Không cũng chạy không thoát lòng bàn tay của người."
"Tiệc cưới rốt cuộc đến lúc nào mới tổ chức, con thấy Lâm Miểu Miểu trước giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Tông Chính tiểu tử thúi kia, hình như cũng không có ý định này." Lý Trân thở dài, người làm mẹ lúc nào cũng nhọc lòng vì con cái.
"Con cũng đừng lo lắng, bọn trẻ chúng nó có cách nghĩ của riêng mình, để chúng nó tự lo đi."
Ăn được nửa bữa cơm, Tông Nam Sơn vẫn không cho ý kiến, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, dặn dò Lý Trân: "Lâm Miểu Miểu một mình lớn lên ở nước ngoài, cách nghĩ có thể không giống với chung ta, mình nên quan tâm, chỉ dạy con bé nhiều hơn, gia hòa mới có thể vạn sự hưng."
"May mà con bé lớn lên ở nước ngoài, nếu lớn lên ở Lâm gia kia, không biết sẽ thành cái dạng gì." Khưu Thục Thanh bỗng thở dài, "Đứa nhỏ này ta thấy cũng rất đáng thương, nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, nếu đã gả vào đây, sau này nên quan tâm nhiều hơn."
Lý Trân cũng đồng ý: "Miễn là nó không chê con phiền, ngược lại con có rất nhiều thời gian, ngày mai con kêu con bé qua đây trước đã."
Lâm Miểu Miểu lặng lẽ ngắm nhìn trang phục của chính mình, áo phông mũ liền rộng thùng thình cộng thêm quần âu, cô không biết nói chuyện cùng với bề trên, chỉ có thể thông qua lời nói của Lý Trân phỏng đoán: Có phải vì ăn mặc quá tùy tiện, đối phương cảm thấy cô thiếu tôn trọng không?
Quả thực cô không để tâm tới những chi tiết nhỏ này, gần trưa mới nhớ ra có thể cần phải chuẩn bị quần áo, ở trước mặt Lý Trân, hiển nhiên không giống như ở trước mặt Tông Chính, phải ăn mặc cẩn thận hơn.
Cô im lặng giây lát rồi giải thích một câu: "Con cũng mang theo quần áo......" Cô rất muốn tạo mối quan hệ tốt với người nhà Tông Chính, nhưng lại không biết mình làm đúng hay không, nhìn thấy Lý Trân, cô chợt nhớ tới mẹ mình.
Lúc cô một tuổi mẹ của cô đã qua đời vì tai nạn giao thông, khi cô biết được cha mẹ và thân thế của mình, một khoảng thời gian rất dài cũng không thể nhìn thẳng vào thân phận của mình, thậm chí cô từng oán hận Lý Yên, nếu không thể cho cô một gia đình vì sao phải sinh cô ra, mãi cho đến sau khi gặp Phác Hoằng Hi, cô mới dần dần chấp nhận thân phận của mình, cô chưa từng thấy qua mẹ mình, cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ. Nửa năm sau khi bị Lâm gia đưa đến nước Y, cô bị đuổi khỏi chỗ ở, cô oán hận tất cả mọi người của Lâm gia, cho đến khi Phác Hoằng Hi nói với cô câu nói kia.
Mỗi một người đến với thế giới này, nhất định sẽ có người đang mong đợi, có thể là cha mẹ của bạn, có thể là người yêu tương lai của bạn, bọn họ nhất định sẽ cảm ơn số phận đã mang bạn đến với thế giới này.
Sau khi Lý Yên được Lâm Thế Quần cho một khoản tiền đuổi đi, bà vẫn mong muốn mang cô đến với thế giới này, có lẽ là ôm tâm trạng mong đợi?
Sau hai năm, Lâm Thế Quần tìm được cô, trong lúc vô tình cô nghe được cuộc nói chuyện giữa ông ta và Phác Hoằng Hi, mới biết tất cả mọi chuyện đều do Cố Dung làm, sau đó trong lúc vô tình Lâm Tư phát hiện ra, đã nói cho Lâm Thế Quần. Lúc ấy cô chỉ cảm thấy buồn cười, cha của cô thì ra là thông qua cách này, biết được tình cảnh của cô.
Cô cũng không có hận Cố Dung nhiều, năm đó khi Cố Dung biết được sự tồn tại của Lý Yên, đang mang thai, nhưng cuối cùng vì tâm trạng không ổn định đã sẩy thai, mất đi khả năng sinh con......, lần này coi như cô thay mẹ mình trả nợ, đồng thời cũng thiếu nợ ân tình của Lâm Tư.
Khi Lâm Tư tự sát mất mạng, cô đã trở về Z thị thay chị báo thù. Cô nhận mình là người có thù nhất định sẽ báo, có ân nhất định sẽ trả, nhưng đối với Tông Chính......, ngay từ đầu cô cũng muốn nghiêm túc bồi thường cho anh ta, nhưng cuối cùng trên thực tế cũng không làm được, ngoài việc bị anh sai bảo làm người hầu mấy lần.
Lâm Miểu Miểu lại một lần nữa tổng kết, đây không phải là vấn đề của cô, chính xác là vấn đề của Tông Chính.
Đối mặt với Lý Trân Lâm Miểu Miểu vẫn có chút chột dạ, ngộ nhỡ sau này Tông gia biết được những việc cô từng làm......, cô lặng lẽ liếc nhìn Lý Trân, Lý Trân đang ở bên cạnh chỉ cho cô cách ăn mặc, cô nguyện ý cùng Tông Chính thử một lần, còn có một lý do nữa, đó chính là sự hòa thuận ấm áp trong gia đình của anh khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.
"Con và Tông Chính sống chung thế nào?"
"Cũng tốt ạ." Lâm Miểu Miểu trả lời. Nếu tính khí của Tông Chính không thay đổi thất thường, lúc nào cũng là cái bộ dạng đòi nợ, thì cô sẽ đổi câu "cũng tốt" thành "rất tốt".
Lý Trân cười một tiếng, "Tông Chính là người như thế nào, người làm mẹ như ta còn không biết sao? Từ nhỏ đã ngang ngược, lại ăn mềm không ăn cứng, con nghe theo nó một chút, sẽ không khó ở chung đâu."
Lâm Miểu Miểu chợt nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, trong lòng nhớ kỹ lời dạy của Lý Trân, nhưng mà dịu dàng, không phải sở trường của cô, nghe theo anh, rõ ràng lại để anh ta được nước lấn tới.
Đi dọc hành lang, Lý Trân giới thiệu sơ về triển lãm tranh Mễ Lan với cô.
Triển lãm tranh Mễ Lan là một phòng triển lãm tư nhân mở, chủ nhân của phòng triển lãm từng làm việc ở Christie Hồng Kông, đó là lý do vì sao thường sẽ có một số tác phẩm nghệ thuật đứng đầu niêm yết giá bán, nhất là mấy năm gần đây những nhà phê bình mỹ thuật nổi tiếng ở thị trường Châu Á rất được chào đón, phòng triển lãm Mễ Lan còn có những họa sĩ nổi tiếng như Tất Gia Tác, Tịch Lặc, Qua Nhã..., khiến những người sưu tầm tranh ở Z thị càng thêm coi trọng phòng triển lãm Mễ Lan.
Tháng năm sắp tới, sẽ mở hội đấu giá mùa xuân, lần này Lý Trân ngoài việc đi đến Mễ Lan gặp mặt một số bạn tốt, chính là vì hội đấu giá mùa xuân tháng sau.
Đến phòng triển lãm Mễ Lan, Lâm Miểu Miểu đi bên cạnh Lý Trân, Lý Trân nhìn Lâm Miểu Miểu luôn bình tĩnh, trong lòng khẽ gật đầu, có lẽ Lâm Miểu Miểu có khiếm khuyết khác, nhưng ít ra về mặt khí thế vượt xa người thường.
"Lát nữa con cứ theo ta là được, con không thích nói chuyện, ở bên cạnh nghe được rồi, đây đều là mấy người bạn tốt của ta." Lý Trân và Lâm Miểu Miểu gặp nhau 2 lần, cũng hiểu sơ sơ về cô, tuy là có điểm tiếc nuối Lâm Miểu Miểu dường như không thích giao thiệp cùng người khác, nhưng có thể dạy từ từ.
Vừa vào phòng triển lãm, đã có mấy vị phu nhân cười tít mắt lên tiếng chào Lý Trân, chào hỏi xong, tầm mắt đồng loạt rơi vào trên người Lâm Miểu Miểu, Lý Trân cười giới thiệu cho mọi người, mấy vị phu nhân rất thân thuộc với Lý Trân cười tít mắt khen ngợi Lâm Miểu Miểu mấy câu, phần lớn đại loại là "lanh lợi" "xinh đẹp", còn hỏi Lý Trân lúc nào tổ chức tiệc cưới, Lý Trân cười cho qua chuyện, chờ lúc không có người, mới kéo Lâm Miểu Miểu lại hỏi: "Rốt cuộc các con dự định kéo dài đến lúc nào?"
Lâm Miểu Miểu im lặng, đem chuyện này ném lại cho Tông Chính: "Xem ý của anh ấy ạ."
Lý Trân đưa Lâm Miểu Miểu đến trước mặt bạn bè mình làm quen, rồi để cô đi tham quan một mình, Lâm Miểu Miểu xoa xoa mặt, khuôn mặt tươi cười gần như méo mó.
Phòng triển lãm trưng bày tranh chủ yếu là tranh, trong đó còn có hai tác phẩm xuất sắc giá trị vô cùng lớn, giá khởi điểm khác nhau 1,5 triệu đô la Mỹ và 2,1 triệu đô la Mỹ, Lâm Miểu Miểu đứng trước hai bức tranh sơn dầu trừu tượng dừng lại một lúc lâu, cũng không đánh giá này nọ, cô lặng lẽ đi đến một khu vực khác, khu vực này bày rất nhiều ảnh, những bức ảnh đó là những bức ảnh từ khắp nơi trên thế giới gửi đến tham gia hội đấu giá được sắp tới, Lâm Miểu Miểu thứ nhất không có sở thích sưu tập, thứ hai không có thừa tiền, nhìn một lúc lại đổi sang khu vực khác.
Khu vực này tất cả đều là tranh Trung Quốc, một bức vẽ lớn bày ở nơi dễ thấy nhất là bức tranh cảnh tuyết của họa sĩ Úc Hân.
Lúc tới Lý Trân có giới thiệu qua về Úc Hân cho cô biết, Úc Hân là một nữ họa sĩ vô cùng nổi tiếng, hiện giữ chức Phó chủ tịch hội mỹ thuật ở Z thị, vì theo truyền thống gia đình, nên từ nhỏ đã học quốc hoạ, cả đời không kết hôn, nay đã gần năm mươi tuổi, giỏi nhất là vẽ tranh phong cảnh, đặc biệt là là bức cảnh tuyết rơi và cảnh núi non xanh.
Ngành học của Lâm Miểu Miểu là chụp ảnh phong cảnh, đương nhiên cũng sẽ liên quan đến hội họa, nhưng đối với tranh trừu tượng cô không có tài thưởng thức, chỉ có thể xem bố cục, đi quanh hành lang lâu như vậy, cô cuối cùng cũng tìm được một bức có thể gây hứng thú.
"Cô bé cảm thấy bức tranh này thế nào?"
Lâm Miểu Miểu quay đầu lại, sau lưng là một người phụ nữ mặc trang phục thời Đường cách tân màu xanh đen, bề ngoài của bà nhìn qua chỉ hơn bốn mươi, tóc đã bạc một nửa, nhưng thần sắc lại rất sung mãn, bà đeo kính gọng vàng, ánh mắt bình lặng, hòa ái nhìn Lâm Miểu Miểu.
Bởi vì lúc còn nhỏ cùng bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, khiến Lâm Miểu Miểu luôn có thiện cảm với những người phụ nữ lớn tuổi, ví dụ như bà nội của Tông Chính, ví dụ như Lý Trân dịu dàng ấm áp, ví dụ như người phụ nữ mặc trang phục thời Đường giản dị, nửa đầu bạc trắng này.
"Đẹp ở chỗ nào?" Lâm Miểu Miểu thẳng thắn thành khẩn, dùng kiến thức có hạn về hội họa của cô nhận xét: "Bố cục vô cùng khí thế......"
Người phụ nữ nở nụ cười, tùy ý chuyển sang bức tranh trước mặt khác, Lâm Miểu Miểu cũng không để ý, từ từ quan sát từng bức một, cô rất ít tiếp xúc với tranh thuỷ mặc chân chính, lúc này quan sát tranh phong cảnh của Úc Hân trong lòng hơi hiểu ra, cái gọi là quan niệm nghệ thuật, biến hóa linh hoạt, giống như hoa trong gương trăng trong nước, phóng khoáng vô cùng, khó nắm bắt được, không có dấu vết.
Lâm Miểu Miểu cũng chỉ hơi hơi có cảm xúc mà thôi, thầy giáo của cô từng nói thiên phú của cô đều dùng trên Taekwondo, tư chất về nghệ thuật cũng chỉ ở mức bình thường, ưu điểm duy nhất tiếp thu được chính là, luôn có thể hiểu rõ cảnh vật trước mặt, quan sát toàn cục rất tốt, nhưng hiểu được là một chuyện, chụp được hay không, lại là chuyện khác, giống như hiện tại cô có cảm xúc nhưng muốn hiểu hết toàn diện vậy thì có chút khó khăn.
Lâm Miểu Miểu cũng không đi loanh quanh được bao lâu, đã bị Lý Trân gọi quay lại, Lý Trân nói chuyện vớingười phụ nữ mặc trang phục thời Đường cách tân màu xanh đen kia, đợi khi giới thiệu, Lâm Miểu Miểu mới biết, người phụ nữ này chính là Úc Hân, bởi vì Úc Hân và Lý Trân là bạn bè nhiều năm, cho nên ngay từ đầu Lý Trân đã nhắc qua với Lâm Miểu Miểu, đứng cạnh Úc Hân còn có một người đàn ông xấp xỉ 50 tuổi.
Đều là họa sĩ, nhưng tác phẩm của Phương Đới và Úc Hân hoàn toàn khác nhau, sở trường của Phương Đới là vẽ tranh chân dung màu sắc tươi sáng, đặc biệt là chân dung phụ nữ.
Úc Hân đẩy kính gọng vàng, cười nói với Phương Đới: “Đây chính là cô bé vừa nãy nói chuyện với tôi, không nghĩ tới lại là con dâu Lý Trân.”
Phương Đới gật đầu, xoay đầu lại ôn tồn hỏi: "Cô bé, cháu có muốn làm người mẫu cho lão già này không?"
Lâm Miểu Miểu nhìn về phía Lý Trân, Lý Trân cười đáp: "Anh Phương gần một năm rồi không vẽ tranh chân dung phải không? Nhưng mà nói trước nhé, chúng tôi phải được ưu tiên quyền mua, Miểu Miểu con có thời gian rảnh không?"
Lâm Miểu Miểu hiển nhiên không có hứng thú với chuyện này, song trong lời nói của Lý Trân rõ ràng là hy vọng cô đồng ý, cô chỉ có thể gật đầu, sau đó Phương Đới liền cười ha hả hẹn thời gian với cô.
Hơn bốn giờ chiều, Lý Trân đưa cô rời khỏi phòng triển lãm Mễ Lan, vốn kế hoạch của Lâm Miểu Miểu là về thẳng hoa viên Thế Kỷ, nhưng nửa đường lại nhận được điện thoại của Tông Chính, bảo cô đi cưỡi ngựa.
Trường đua của câu lạc bộ polo (mã cầu) nằm ở khu vực ngoại ô, Lâm Miểu Miểu hơi do dự: "Tôi không biết cưỡi ngựa......" Hơn nữa sắp 5 giờ rồi, đợi lúc cô đến cũng phải gần 5 rưỡi.
Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của Tông Chính dịu đi mấy phần: "Tôi dạy cho em."
Lâm Miểu Miểu dựa theo tuyến đường ô-tô đi về phía trước, ở bãi đỗ xe của hội sở gọi điện cho Tông Chính, buổi chiều đánh hai trận bóng, lúc này Tông Chính đang ở trong biệt thự vùng quê của câu lạc bộ chơi bài, nhận được điện thoại của Lâm Miểu Miểu, anh vứt bài cho người bên cạnh, đứng dậy đi ra ngoài.
Đỗ Thiếu Khiêm hạ bài, thuận miệng hỏi một câu: "Đi à?"
"Đón người."
Tông Chính từ trong biệt thự đi ra,ở xa đã nhìn thấy Lâm Miểu Miểu, dáng người cô rất cao, cái váy dài màu trắng anh chọn kia chỉ che được đến giữa bắp đùi cô, bên trên khoác một chiếc áo lông nửa thân, bên dưới đi đôi bốt cao gót màu đen qua đầu gối, khiến hai chân cô càng thêm thon dài xinh đẹp.
Trong lòng Tông Chính khẽ động, cô mặc chiếc váy trắng anh tỉ mỉ chọn, giống như tuyên bố quyền sở hữu vậy, trời chiều gió thổi se se lạnh, váy trắng nhẹ nhàng cuốn lên một góc, mấy lọn tóc dài bên tai lướt qua gò má cô, cô yên lặng đứng ở nơi đó, không để ý làn váy bay bay cùng mấy sợi tóc vương trên má, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cánh rừng không xa.
Anh bước nhanh tới, Lâm Miểu Miểu lập tức phát hiện ra anh, cũng đón anh đi tới, Tông Chính nhìn chăm chú khuôn mặt của cô nghĩ không thông, mặc dù cô rất đẹp, nhưng cũng không đẹp đến mức làm rung động lòng người, nhưng không biết tại sao cô luôn khiến anh cảm thấy rung động, trong nháy mắt tất cả cảm giác của anh liền thức tỉnh.
Tông Chính đưa tay vén mấy sợi tóc vương trên mặt cô ra sau tai, kéo tay cô đi, không về biệt thự, mà đi về khu chuồng ngựa, ngay sau đó đã có nhân viên dẫn Tông Chính đi xem chuồng ngựa độc quyền của anh.
"Em thích con nào?" Tông Chính hỏi.
Lâm Miểu Miểu nhìn hết lượt hơn mười con trong chuồng ngựa, mờ mịt lắc đầu, tâm trạng Tông Chính dường như rất tốt, kéo tay cô giới thiệu một cách quen thuộc, "Ngựa đánh bóng cần có tốc độ tốt, phải vận dụng sức lực và sự lanh lẹ, bởi vì tính đối kháng và tính thi đấu khá kịch liệt, cho nên tính nết của những con ngựa này tương đối ngoan ngoãn, trong đó phần lớn đều là ngựa cái......" Tông Chính giới thiệu một vòng, thấy Lâm Miểu Miểu vẫn mờ mịt như trước nhìn anh, anh liền giúp cô chọn một con ngựa cái ngoan nhất.
Tông Chính một tay nắm dây cương, một tay kéo Lâm Miểu Miểu, đi về trường đua, Lâm Miểu Miểu vừa mới giẫm lên bãi cỏ, đã thấy buồn bực, đôi bốt này mặc dù chỉ cao 6 phân, nhưng đế rất nhỏ, đi trên bãi cỏ mềm, gót lập tức bị ghim xuống.
Vừa rút lên, bước sau lại vậy, Tông Chính quay đầu lại thấy Lâm Miểu Miểu nhấc một chân, bực bội nhìn bãi cỏ bên dưới, cười đến đau cả ruột, thấy Lâm Miểu Miểu tức giận mới chỉ lên lưng ngựa: "Cần tôi bế em lên không?"
Lâm Miểu Miểu khẽ hừ một tiếng, mặc dù không biết cưỡi ngựa, nhưng cô có bản lĩnh, hất tay Tông Chính đạp lên yên ngựa, chờ lúc cô đang định nhảy lên lưng ngựa, lại phát hiện một vấn đề phiền muộn, váy không đủ rộng, không giang được chân......
Cô cắn răng, gắng gượng nhảy xuống.
"Rách rồi—— "
Lâm Miểu Miểu: "......"
Tông Chính thay cô nắm dây cương, nhìn vết rách trên váy cô, lại cười sằng sặc một trận, Lâm Miểu Miểu sắc mặt không thay đổi nhìn anh, mấy phút trước người nhân viên kia hỏi cô có cần thay quần áo hay không, cô chưa trả lời, Tông Chính đã từ chối luôn.
Tông Chính ngừng cười, sau đó cũng lên ngựa, ôm cô vào trước ngực, nắm dây cương hai chân kẹp chặt bụng ngựa, để ngựa bên chầm chậm.
Thời tiết hôm nay tốt đáng ngạc nhiên, tuy là mặt trời đã lặn, nhưng ráng chiều vẫn vương lại khắp bầu trời, Tông Chính nghiêm túc dạy cô làm thế nào kiểm soát con ngựa đang cưỡi, mặc dù ngựa chạy rất chậm, nhưng chạy hơn mười phút cũng cách bãi cỏ sau lưng khá xa, ngựa chạy vào vùng rừng thuộc trường đua, Tông Chính đặt dây cương vào trong tay Lâm Miểu Miểu, mình thì ôm thắt lưng của cô, vừa mới cầm được mấy giây, tay anh đã lần tới vết rách trên váy.
Lâm Miểu Miểu đang khống chế ngựa chuyển hướng, bỗng nhiên trên đùi có thêm một cái tay, vành tai cũng bị môi anh dán lên, thiếu chút nữa cô mất thăng bằng ngã xuống.
"Anh làm gì đấy?"
Tông Chính liếm liếm lỗ tai của cô, mới chậm rãi trả lời: "Đương nhiên là thu học phí!"
Theo bản năng Lâm Miểu Miểu rụt cổ lại, né tránh môi anh, bất chợt Tông Chính thì thầm dán vào lỗ tai cô hỏi: "Lỗ tai của em rất mẫn cảm có đúng không? Tôi vừa chạm vào em đã né, lúc tôi hôn cổ của em, em đều không có phản ứng......"
Lâm Miểu Miểu bình tĩnh trả lời: "Anh nghĩ nhiều rồi!"
"Phải không? Vậy em đừng tránh." Tông Chính không để ý cười lên, liếm vành tai cô, còn thổi hơi nóng vào trong lỗ tai cô, quả nhiên trông thấy cô run rẩy.
Lâm Miểu Miểu quay đầu lại nhìn anh trừng trừng, mấy chữ thoát ra từ kẽ răng: "Anh đừng có làm loạn!"
Tông Chính nhe răng cười: "Vịt chết còn mạnh miệng!"
Lâm Miểu Miểu tranh cãi cũng vô ích, nếu như không ở trên lưng ngựa, cô thật muốn đạp anh ta xuống, khi cô đang nắm dây cương bực bội vì bị Tông Chính quấy rối, chợt nhớ tới lúc chiều Lý Trân có nói với cô "kinh nghiệm nói chuyện": Thích mềm không thích cứng, thuận theo anh ta.
Cô hơi nghiêng đầu, né tránh môi của Tông Chính, nhưng đầu anh đặt trên bả vai cô, còn có thể trốn đi nơi nào, một giây sau, vành tai đã bị cắn, khuôn mặt cô vẫn không hề thay đổi chỉ cắn môi, hơi thở đè nén, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, Tông Chính mỉm cười in một nụ hôn lên má của cô.
"Anh đừng làm loạn......"
Vẫn là mấy chữ này, nhưng giọng nói bất đắc dĩ lại còn mềm mại hơn.
Tông Chính liếc nhìn cô, ung dung bình tĩnh hỏi: "Hôm qua ai nói, ôm hôn tùy ý thế nhỉ? Em muốn nuốt lời à?"
Lâm Miểu Miểu im lặng, bị từ chối chẳng lẽ vì chưa đủ mềm mại, trong đầu cô nhanh chóng suy nghĩ xem nói như thế nào, cô nhấp môi dưới, lại mở miệng nói lần nữa: "Đừng như vậy nữa, có được không?"
Tông Chính nhìn đi nhìn lại vẻ mặt của cô, thở dài: "Em đã cầu xin tôi như vậy......" Anh nói ngắt quãng, ý cười trong đáy mắt hiện ra, "Hôn tai có cảm giác gì? Hôn cổ có cảm giác gì? Hôn ngực em có cảm giác gì? Sờ đùi có cảm giác không?......" Tay anh luồn vào trong chiếc váy thông suốt, vuốt ve dọc đùi cô.
"Trả lời xong, sẽ không làm gì em nữa."
Ánh mắt Lâm Miểu Miểu nhìn anh xem thường, Tông Chính suy nghĩ hỏi: "Sao em không mắng tôi hạ lưu?"
Lâm Miểu Miểu cảm thấy trình độ mắng người của mình phải thăng cấp bức thiết, thế nhưng cô nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra được, nhịn một lúc, không có tâm trạng nói: "Anh hạ lưu!"
Tông Chính ôm thắt lưng của cô, cười sặc sụa, anh hắng giọng, nâng mặt cô xoay đầu cô về phía mình, hơi cúi đầu dán môi mình lên môi cô, Lâm Miểu Miểu ngắm nhìn anh, sống mũi của anh rất thẳng, bởi vì có thói quen sinh hoạt tốt, chất lượng cuộc sống cao, nên da rất nhẵn nhụi, đường nét gò má vô cùng đẹp, anh rũ lông mi, chăm chú nhìn vào môi cô, rất chuyên chú lại hạ xuống môi cô một nụ hôn, hơi thở quấn quít, gần như khiến cô nghẹt thở.
Cô nhất định là bị ánh mắt chuyên chú của anh mê hoặc, cho nên mới ở trong nụ hôn nhẹ nhàng không sâu của anh hết sức triền miên, chủ động đưa ra đầu lưỡi liếm môi anh.
Khi trời gần tối, Tông Chính mới ôm cô thúc ngựa lao vùn vụt trở về trường đua, Lâm Miểu Miểu tựa vào ngực anh, đôi má đỏ hồng, cô buồn bực nghĩ, lần sau đó vẫn không nên quá chủ động, cô chỉ nhẹ nhàng đáp lại anh, thế mà đầu lưỡi tê dại đến bây giờ vẫn còn đau âm ỷ, ngực cũng bị bóp hơi đau, vì cô giãy dụa, váy lại rách thêm một đường......
***
Sau khi chia tay Lâm Miểu Miểu, Lý Trân về thẳng Thiên Hà Viên, lúc ăn cơm tối, ở trên bàn ăn Lý Trân, Tông Nam Sơn, và Khưu Thục Thanh nói đến chuyện buổi chiều ở phòng triển lãm.
"Mặc dù hoàn cảnh sinh ra không tốt, cũng không có cha mẹ chăm sóc, lại một mình sống ở nước Y nhiều năm, mới tiếp xúc vài lần, nhưng xem ra cũng được, có điều tính cách hơi lạnh lùng."
Khưu Thục Thanh không để ý nói: "A Chính là người nóng nảy, lúc nóng lúc lạnh, ta thấy cũng tốt, chỉ cần bản thân A Chính thích là được, con thấy bọn trẻ sống chung thế nào?"
"Ở công ty con có thấy chúng nó ở cùng nhau, xem ra cũng không tệ." Người tiếp lời chính là Tông Nam Sơn, lúc đầu ông cũng rất lo lắng cho hai đứa này, nhất là chưa từng gặp Lâm Miểu Miểu, tính cách đối phương làm sao có thể dựa vào vài trang giấy mà hiểu được, nhưng ở công ty quan sát vợ chồng trẻ ăn ở mấy ngày, cũng yên tâm hơn phần nào.
"Vẫn có một chuyện, hơi rắc rối." Lý Trân bỗng thở dài, nói với Khưu Thục Thanh, "Sau khi Lâm gia nhắc tới chuyện liên hôn, chúng ta chỉ xem qua tư liệu của Lâm Miểu Miểu, tuần trước phái người đến nước Y hôm qua vừa trở lại, con vừa xem, đã sợ hết hồn. Bình thường nhìn trầm tĩnh, không thích nói chuyện, không nghĩ đến nó lại là vận động viên thi đấu thể thao, giờ nó mới 20 tuổi, đang ở thời kỳ hoàng kim trong thi đấu, có thể từ bỏ thi đấu để sinh con không? Năm ngoái nó mới vừa giành quán quân hạng 51 kg trong giải vô địch thế giới."
Khưu Thục Thanh nghe vậy ngược lại không lo lắng chút nào, trọng điểm chú ý cũng không giống với Lý Trân, bà cười híp mắt nói: "Vô địch thế giới rất tốt, chắt trai của ta sinh ra nhất định sẽ mạnh hơn đứa trẻ nhà khác, ngày mai gọi con bé tới, chuyện thi đấu để đích thân ta hỏi, ta còn không nắm bắt được một tiểu cô nương sao?"
Lý Trân nở nụ cười: "Dạ dạ dạ, có người ra tay, Tôn Ngộ Không cũng chạy không thoát lòng bàn tay của người."
"Tiệc cưới rốt cuộc đến lúc nào mới tổ chức, con thấy Lâm Miểu Miểu trước giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, Tông Chính tiểu tử thúi kia, hình như cũng không có ý định này." Lý Trân thở dài, người làm mẹ lúc nào cũng nhọc lòng vì con cái.
"Con cũng đừng lo lắng, bọn trẻ chúng nó có cách nghĩ của riêng mình, để chúng nó tự lo đi."
Ăn được nửa bữa cơm, Tông Nam Sơn vẫn không cho ý kiến, nhưng đột nhiên nhớ ra cái gì đó, dặn dò Lý Trân: "Lâm Miểu Miểu một mình lớn lên ở nước ngoài, cách nghĩ có thể không giống với chung ta, mình nên quan tâm, chỉ dạy con bé nhiều hơn, gia hòa mới có thể vạn sự hưng."
"May mà con bé lớn lên ở nước ngoài, nếu lớn lên ở Lâm gia kia, không biết sẽ thành cái dạng gì." Khưu Thục Thanh bỗng thở dài, "Đứa nhỏ này ta thấy cũng rất đáng thương, nhà chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, nếu đã gả vào đây, sau này nên quan tâm nhiều hơn."
Lý Trân cũng đồng ý: "Miễn là nó không chê con phiền, ngược lại con có rất nhiều thời gian, ngày mai con kêu con bé qua đây trước đã."
/89
|