"Lâm Thế Quần đã nói gì với em?"
Lâm Miểu Miểu bị anh bức hỏi có chút phiền muộn, dứt khoát nhắm mắt lại.
Tông Chính bực dọc nhổm dậy, ngồi ở mép giường với lấy cái quần trên mặt đất, trực tiếp móc điện thoại di động ra gọi, mấy giây sau, anh không khách khí hỏi thẳng đầu dây bên kia: "Rốt cuộc ông đã nói với cô ấy những gì?"
Lâm Miểu Miểu vừa nghe, đã biết anh gọi cho ai, nhất thời đầu óc ong ong, đá một cái vào sau lưng anh: "Anh cúp ngay!"
Tông Chính từ bên giường đứng lên, che loa điện thoại, nhướng mày hỏi: "Tự em nói, hay để anh đi hỏi cha vợ?"
Lâm Miểu Miểu trong lòng tức giận, lạnh lùng trả lời: "Đây là việc riêng của em!"
"Vậy thì anh trực tiếp hỏi cha vợ nhé!" Anh cầm di động đi ra cửa, Lâm Miểu Miểu một lúc không nói gì, với cái tính khí này của Tông Chính, bất kể Lâm Thế Quần nói hay không nói, anh cũng sẽ dùng cách khác tìm được chân tướng, cô ấm ức gọi anh: "Không cần hỏi ông ấy, em nói."
Tông Chính đưa lưng về phía Lâm Miểu Miểu, khóe môi hơi cong lên, cười một cách giảo hoạt, anh vốn không có nhấn dãy số điện thoại kia, anh nói thêm mấy câu, mới giả bộ cúp máy.
Anh trèo lên giường, ôm cô vào lòng, bắt đầu cẩn thận gặng hỏi, vừa hỏi, vừa cởi quần áo của cô, Lâm Miểu Miểu không nói mà né tránh tay anh, Tông Chính không vui: "Em muốn mặc quần áo ngủ trưa à?"
"Người em rất khó chịu." Nét mặt của cô lộ rõ vẻ kháng cự, ánh mắt lên án.
Tông Chính im lặng, rõ là anh rất dịu dàng lại rất có kiên nhẫn, gần như bức mình đến phát điên, cũng chỉ làm có ba lần, vậy mà cô còn bày ra bộ dạng như bị tra tấn thế này được à?
Anh khẽ hừ một tiếng, xấu xa tố cáo trước: "Trong đầu em nghĩ lung tung cái gì đấy? Tất nhiên nếu em có nhu cầu, anh đây cũng......"
"Không có nhu cầu!"
Tông Chính nhìn cô chằm chằmlạnh buốt, trong lòng buồn bực, đây……giống như bị ghét bỏ ấy?
Lẽ nào đêm qua anh biểu hiện không tốt? Từ sau khi kết hôn anh đã tập trung tinh thần nghiên cứu, tất cả kiến thức lý thuyết đã rõ như lòng bàn tay lại còn được mở rộng phong phú hơn, nhất là sau khi thái độ của cô buông lỏng, buổi tối mỗi ngày trong đầu anh đều là hình ảnh hạn chế lứa tuổi, người nào đó đã muốn làm là phải làm tốt nhất, chỉ thiếu chưa vạch ra một kế sách cụ thể thôi.
Anh tự nhận hôm qua làm, điểm tối đa nếu là một trăm điểm, anh có thể đạt điểm tuyệt đối!
Hoàn toàn có thể chinh phục Lâm Miểu Miểu!
Hoàn toàn có thể khiến cô phục dưới quần tây của anh!
Nhưng......
Thái độ ghét bỏ này của cô, là thế nào đây?
Dẫu sao anh cũng chỉ có kiến thức lý thuyết, thấy thái độ này của Lâm Miểu Miểu cũng có chút hoài nghi, sau khi yên lặng mấy giây, anh truy đến cùng: "Em có cái gì không hài lòng?"
Chẳng lẽ anh quá ôn nhu? Tông Chính không khỏi hối hận, biết thế cứ dựa theo tính cách của mình cho rồi, giả bộ nhã nhặn gì cơ chứ!
Lâm Miểu Miểu hiển nhiên không muốn nói về vấn đề này, quả quyết thay đổi chủ đề, nhắc lại chuyện buổi trưa.
"......mẹ em cũng chết vì tai nạn giao thông, trước đây em chưa từng nghi ngờ gì cả, nhưng lần này bản thân mình xảy ra tai nạn, cho nên......"
"Em cảm thấy cái chết của mẹ em có điểm kỳ lạ?"
Lâm Miểu Miểu nhíu mày, không chắc chắn nói: "Em cũng không biết."
Lý Yên gặp tai nạn qua đời cô còn chưa đầy một tuổi, chuyện đã qua mười chín năm, Lý Yên chẳng qua chỉ là một cô gái thôn quê không ai biết đến, cho dù đi điều tra tài liệu về trước, chỉ sợ cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào? Cô chỉ có thể hỏi Lâm Thế Quần, tiếc là thời điểm Lý Yên chết, Lâm Thế Quần căn bản không biết, mãi cho đến khi bà ngoại của cô bệnh nặng, Lâm Thế Quần mới biết đến sự tồn tại của Lâm Miểu Miểu, mơ hồ nhớ lại Lý Yên năm đó.
"Ông ấy không nói người phụ nữ thần bí kia là ai? Năng lực của Lâm Thế Quần tuyệt đối không thể nghi ngờ, tập đoàn Lâm thị có thể có quy mô ngày hôm nay, công lao của Lâm Thế Quần không thể thiếu, bị người khác mưu hại, Tông Chính không tin ông ta sẽ không tra ra người đứng đằng sau.
Lâm Miểu Miểu lắc đầu, "Ông ấy chỉ nói người kia đã nhận được sự trừng phạt, nhưng không nói là ai." Tâm tình của cô đối với người phụ nữ thần bí kia có điểm phức tạp, người phụ nữ kia cứu Lý Yên, trở tay lại đem Lý Yên đẩy vào trong một hố lửa khác, nếu như vụ tai nạn của Lý Yên cũng do người làm, như vậy bà không chỉ trả ơn bằng cuộc sống, mà còn phải trả bằng cả tính mạng của mình.
Thụ nhân chi ân, dũng tuyền tương báo.(1)
Tính cách của Lý Yên thành thật chất phác như vậy, cho nên đến lúc chết bà cũng chưa từng oán hận người phụ nữ kia, chỉ nhắc qua người phụ nữ này với bà ngoại.
Thực sự Lâm Miểu Miểu cũng không muốn hỏi đến cùng để biết người phụ nữ kia là ai, biết rồi thì có thể làm gì đây? Vì Lý Yên lấy lại công bằng? Lý Yên cũng không muốn làm như vậy.
Chỉ là thái độ của Lâm Thế Quần......
Đáy lòng cô hờ hững nghĩ, chẳng lẽ vì ông ta tặng cho cô 10% cổ phần, cho nên đầu óc cô mới choáng váng đến mức quên mất ông ta là người lạnh lùng vô tình đến cỡ nào?
Lúc nào thì cô trở nên ngây thơ như vậy?
Trong lúc nhất thời Tông Chính cũng không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ ôm cô thật chặt, suy nghĩ một lúc, từ từ phân tích cùng cô: "Chuyện của mẹ em, chắc chắn có liên qua tới Cố Dung."
Điểm này Lâm Miểu Miểu cũng đồng ý, mấy lời Lâm Thế Quần nói hôm nay, kết hợp với những lời năm đó bà ngoại nói với cô, đầu đuôi sự việc năm đó xâu chuỗi trong đầu cô thật rõ ràng.
Khi ấy Cố Dung mang thai lần thứ hai, đã hơn năm tháng, vào buổi sáng một ngày nhận được điện thoại nặc danh, sau đó dựa theo gợi ý trong điện thoại bắt gian Lâm Thế Quần và Lý Yên tại giường, không lâu sau Cố Dung xảy thai đứa con trai đã thành hình, lại không thể sinh con nữa.
Lâm Miểu Miểu luôn cho rằng Lý Yên bị Lâm Thế Quần đuổi đi, tới hôm nay mới biết, năm đó Lâm Thế Quần chẳng những không đuổi bà, trái lại còn muốn bao nuôi bà, Lâm Thế Quần để lại cho Lý Yên một tấm danh thiếp, một tờ chi phiếu,......còn có một cái chìa khóa.
Tuy Lý Yên cũng là người bị hại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn với Cố Dung, ngay trong ngày hôm đó đã bắt xe rời khỏi Z thị.
Sau khi trở lại thôn Bảo Lam, bà sống trầm lặng, hơn bốn tháng sau mới phát hiện mình mang thai.
Cho dù là Trung Quốc bây giờ, chưa kết hôn sinh con còn phải chịu sự soi mói, huống hồ là nông thôn hai mươi năm trước, nhưng cái thai đã hơn bốn tháng, với trình độ điều trị lúc bấy giờ của thôn Bảo Lam, lấy ra đứa trẻ có thể lấy đi luôn mạng của Lý Yên, Lý Yên sau một đêm suy nghĩ, kiên quyết giữ lại cái thai, từ lúc đưa ra quyết định kia, thân thích của Lý gia ào ào đòi đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
Lâm Miểu Miểu từng chất vấn bà ngoại, tại sao Lý Yên phải sinh cô ra?
Bà ngoại ôm cô, trong đôi mắt đục ngầu nước mắt từ từ chảy ra, trẻ mất chồng, già lại mất con, những người thân của bà vì đứa con gái chưa chồng đã chửa, liền cắt đứt qua lại, cho nên sau khi Lý Yên chết, bà một mình mang theo cháu ngoại sống tiếp một cách quật cường.
Ban ngày ra đồng làm ruộng, buổi tối ở nhà làm thủ công, cuộc sống gian khổ cứ qua đi như vậy, bà sống cả đời chưa từng khuất phục số phận, nhưng mà bây giờ nhìn vào đôi mắt vừa căm phẫn vừa trong suốt của cháu gái mình, nước mắt lại không cầm được chảy xuống.
"Có người mẹ nào có thể nhẫn tâm chính tay giết chết đứa con của mình? Đứa trẻ là vô tội......"
Nước mắt ẩm ướt rơi lên gương mặt non nớt của Lâm Miểu Miểu, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ nhiệt độ nóng ấm ấy. Bà ngoại mới chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng trông còn già hơn những ông bà cụ bảy mươi tuổi ở quê, Lâm Miểu Miểu khi đó còn không hiểu tình cảm sâu sắc chất chứa trong những lời này, thế nhưng nước mắt cũng chảy theo.
Bà ngoại sức tàn lực kiệt ôm cô khóc nức nở, "Mẹ con nói cho dù đào rau dại ăn cỏ ăn rễ cây cũng phải nuôi con lớn, tội để một mình mẹ con chịu, nhưng mà mẹ con bạc mệnh đi sớm......"
“Bà ngoại bây giờ cũng không sống được mấy ngày...... Miểu Miểu của bà, bà ngoại thà chết cũng không muốn đưa con đến nhà kia......"
Đôi mắt đục ngầu của bà hiện lên đầy tơ máu đỏ, bởi vì buổi tối mỗi ngày khi làm sản phẩm thủ công, bà đều không nỡ thắp đèn, chỉ có thể mượn đèn đường nhà người khác, thị lực vốn đã kém, từ lúc biết bệnh tình của mình, đến hai ngày liền bà không chợp mắt, khóc rất thương tâm, mắt nhìn cái gì hầu như cũng không thấy rõ.
Từ trong một cái tủ cũ kĩ, bà lần mò lục lọi nửa ngày mới tìm được một tờ chi phiếu và một tấm danh thiếp kẹp trong quyển sách, để cho Lâm Miểu Miểu nhìn số điện thoại và tên trên đó, sau đó mang theo cô đi đến quầy bán quà vặt trong thôn gọi điện thoại cho Lâm Thế Quần.
Lặng lẽ nắm tay bà ngoại, làm cây gậy của bà, từ đầu đến cuối cô vẫn cắn chặt môi không để mình bật khóc, cô sợ mình vừa khóc, bà ngoại cũng khóc theo.
Tính bà ngoại rất cứng cỏi, từ trước đến giờ chưa từng thấy bà cúi đầu, yêu cầu với cô cũng rất nghiêm khắc, sau khi biết cô đánh nhau, đã đánh cô một trận lên bờ xuống ruộng, nhưng Lâm Miểu Miểu cũng là một người tính tình bướng bỉnh không chịu thua, có người mắng chửi liền đánh không tha, mãi cho đến một ngày, trong lúc vô tình cô trông thấy bà ngoại xách theo trứng gà quý báu trong nhà đi xin lỗi người ta, trước giờ toàn là bà ngoại mạnh mẽ đứng trên người khác, chứ khom lưng chắp tay......
Từ đó cô cũng không đánh nhau với người khác nữa, đến khi được Lâm Thế Quần đón về nhà họ Lâm.
Môi trường xa lạ, trong lòng thấp thỏm lo âu, lo lắng cho bà ngoại, lại bị động chạm đến vết sẹo sâu kín trong lòng, cô đã đánh Diệp Ninh.
Sau khi đánh xong, trái lại cô còn thở phào nhẹ nhõm, lần này có thể đi tìm bà ngoại, cô biết, nếu như không phải không còn biện pháp nào, bà ngoại thà chết cũng không muốn đưa cô đến Lâm gia, thế nhưng cô thà cùng chết với bà ngoại còn hơn, rốt cuộc có thể ra khỏi tòa nhà to lớn ấy, cô nhìn lên bầu trời, nhưng không biết đi nơi nào tìm bà.
Lúc ấy, cô vẫn cho mình là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời, nhiều năm sau đó khi cô nhớ về thôn Bảo Lam, cuộc sống tám năm gian khổ, lại là niềm hạnh phúc cũng là hồi ức duy nhất có thể khiến đáy lòng cô cảm thấy ấm áp.
......
Nội tình năm đó, Cố Dung cũng không phải không biết, lúc Lâm Miểu Miểu chừng mười tuổi vẫn không thể nghĩ ra vì sao Cố Dung hận cô như vậy. Lâm Miểu Miểu tưởng là việc này cũng qua đi lâu rồi, cô rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, nhưng......
Phác Hoằng Hi từng đánh giá, tính cách của cô ở hầu hết mọi phương diện đều rất dũng cảm, nhưng ở phương diện tình cảm lại rất thích trốn tránh. Lâm Miểu Miểu cũng không phủ nhận điểm này, điều này có liên quan đến những gì cô trải qua lúc nhỏ, nếu không phải có cuộc hôn nhân bất ngờ với Tông Chính, một người ngang ngược không nói lý, chứ không cô cũng không biết lúc nào mình mới có thể kết hôn.
Cô rất hài lòng, rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, cho nên đối với tất cả những người và chuyện muốn phá hư cuộc sống của cô......đáy lòng cô lần đầu tiên dâng lên ý muốn chiến đấu mãnh liệt như vậy, cho nên cô đi gặp Lâm Thế Quần, muốn tìm ra chân tướng, Lâm Thế Quần biết rõ người kia là ai lại bảo vệ người ấy, Lâm Miểu Miểu không biết mình có cảm giác gì, cô cho là mình đã không để ý từ lâu, hoá ra vẫn cảm thấy khó chịu.
Lâm Miểu Miểu cũng không che giấu tâm tình của mình, Tông Chính muốn an ủi cô, lại cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ ôm chặt cô hơn, dùng hàm dưới cọ cọ lên đỉnh đầu cô, anh im lặng một lúc lâu, bất thình lình nói: "Anh nghĩ tới một người."
Lâm Miểu Miểu ngẩng cao đầu.
"Người Cố Dung hận nhất chắc chắn không phải em, mà là......" Anh chậm rãi nói ra hai chữ: "Lục Bình."
"......mà người Lục Bình hận nhất, chắc chắn cũng là Cố Dung."
Từ vẻ mặt mờ mịt của Lâm Miểu Miểu, Tông Chính đoán cô nhất định không biết Lục Bình là ai, liền nói rõ: "Thời điểm Lâm Tư chết, anh mới biết......"
Lâm Miểu Miểu quả thực không biết Lục Bình là ai, ngày hôm nay Lâm Thế Quần từ chối nói ra người đó là ai, cô thậm chí còn hoài nghi là Úc Hân, vốn ấn tượng về Úc Hân trong lòng cô rất tốt, chỉ là sau gặp mặt và khi trải qua vụ tai nạn ở phòng tranh, Úc Hân luôn để lại cho cô cảm giác không thể giải thích rõ, hai mươi năm trước, vị hôn thê của Lâm Thế Quần chết, Cố Dung mới có thể toại nguyện gả cho Lâm Thế Quần, mà vị hôn thê Lâm Thế Quần lại là em gái Úc Hân, Úc Gia.
Lâm Miểu Miểu không biết giữa Úc Hân và Cố Dung còn có xích mích gì, để cho người sau tâm cao khí ngạo tránh xuất hiện ở chốn tụ họp nơi phòng tranh, mà cô còn xảy ra chuyện ở phòng tranh của Úc Hân, như vậy người Lâm Thế Quần muốn bảo vệ, có phải là Úc Hân hay không?
Nhưng bây giờ, lại xuất hiện thêm một Lục Bình.
Nói đến Lục Bình, Tông Chính không thể không nhắc tới Lâm Thế Quần, sau chuyện của Lâm Tư, anh đã từng xem thường phương thức xử lý của Lâm Thế Quần đối với phụ nữ, từ chuyện của Lý Yên và Lâm Miểu Miểu, là có thể nhìn ra một vài điều.
Thủ đoạn kinh doanh của Lâm Thế Quần không thể nghi ngờ, nhưng trên việc liên quan đến phụ nữ, không giống Đỗ Thiếu Khiêm một tay cáo già trên tình trường, ngay cả Tông Chính cũng cảm thấy cao hơn người một bậc.
Lâm Miểu Miểu vẫn cho là Lâm Thế Quần năm đó là tình tay ba, hiện tại mới biết, hóa ra là tình tay tư, một người khác chính là vợ của Trần Khắc người nắm quyền tập đoàn Trần thị hiện giờ, Lục Bình.
Trong bốn người, Úc Gia hương tàn ngọc nát(2), Cố Dung gả cho Lâm Thế Quần, Lục Bình gả cho Trần Khắc, các tình địch đều đã lập gia đình, nếu không dừng tranh chấp năm đó, hậu quảkhông biết nghiêm trọng đến mức nào, vì sau khi Lâm Tư chết không lâu, Lục Bình cũng xảy ra chuyện, hai chân bị tàn tật.
"Chuyện của Lâm Tư, có liên quan đến tập đoàn Trần thị phải không?" Lâm Miểu Miểu hỏi.
Trong bữa cơm ở nhà họ Lâm, bởi vì Diệp Đạo nhắc đến tập đoàn Trần thị, tâm trạng Cố Dung đã không khống chế được ngay lúc đó, còn chỉ trích nói tất cả tội lỗi đều do Lâm Thế Quần gây ra, tối qua cô cũng chẳng có thời gian nào hỏi Tông Chính chuyện của Lâm Tư.
Tông Chính hừ lạnh một tiếng, lật lại nợ cũ việc cô tìm nhầm người báo thù: "Anh có phải nên vui mừng mình vẫn còn sống hay không, không bị em trực tiếp ném từ tầng mười tám xuống, hử?"
Lâm Miểu Miểu chột dạ vùi vào trong lòng anh, cô nợ nhân tình của Lâm Tư, nhưng nhân tình này còn chưa lớn đến mức vì cô ấy giết người, đó là lí do mà cô chỉ chụp ảnh của Tông Chính, bắt chước làm theo mà thôi.
Chuyện của Lâm Tư, bất luận là bị cắm sừng hay là sự lỗ mãng của Lâm Miểu Miểu, đều là vết sẹo của Tông Chính, vừa nhắc tới cả người anh lập tức tỏa ra hơi thở tức giận, anh liếc cô thật lâu, mới nói một cách không thể nào vui vẻ: "Sau khi đính hôn, cô ấy cùng với anh chàng mối tình đầu ngày trước nối lại tình xưa, hình như còn muốn bỏ trốn, người đàn ông kia bị người khác mua chuộc, chụp hình mình và Lâm Tư, rồi tung ra rất nhiều ảnh......, về sau tra được người tung ảnh có liên quan đến tập đoàn Trần thị, mặc dù không có chứng cứ, nhưng chuyện phát sinh, không cần chứng cứ cũng đoán được!
"Hai năm qua tập đoàn Trần thị bị hai nhà Tông Lâm chèn ép dữ dội, xe của em bị người khác ra tay, tập đoàn Trần thị quả thật có hiềm nghi rất lớn.
"Đêm hôm đó, anh có nhìn ra cái gì không?" Cô hỏi.
Cố Dung từng ra tay một lần, Tông Chính và Lâm Miểu Miểu đều đưa bà ta vào diện tình nghi số một, mục đích đến nhà lớn Lâm gia là để quan sát tình hình, đương nhiên Lâm Miểu Miểu cũng có để tâm quan sát, nhưng mà cô theo dõi suốt buổi tối, cũng không nhìn ra được cái gì, vì cô gặp chuyện, tâm tình Cố Dung rất tốt, giữa bữa lại vì nhắc tới chuyện Lâm Tư, sau khi tâm trạng mất khống chế liền một mực im lặng, sau bữa cơm thì về phòng luôn.
Nhìn qua không có gì đáng nghi.
"Anh điều tra một số quyết sách của Cố Dung mấy năm nay......" Tông Chính dừng lại một chút, "Cách thức của bà ta quen thói quanh co lòng vòng, thích đi từ từ từng bước từng bước một, còn như dùng tai nạn ô tô trực tiếp muốn lấy mạng của em, không giống phong cách làm việc của bà ta......anh còn phát hiện một chuyện ngoài dự tính......"
Lâm Miểu Miểu tò mò nhìn về phía anh, anh từ từ nói: "Trong hai năm qua, Cố Dung đưa ra mười lăm quyết sách đầu tư, bất kể lớn hay nhỏ, không trừ cái nào tất cả đều thất bại.”
"Làm kinh doanh có lời có lỗ, thế nhưng từ sau khi Lâm Tư chết, Cố Dung giống như gặp phải vận xui, toàn thua nỗ, biểu bảng báo cáohai năm qua của tập đoàn Lâm thị cũng bị ảnh hưởng không nhỏ."
Lâm Miểu Miểu im lặng trong chốc lát, tiêu hóa lời nói của Tông Chính, không có chứng cứ, dựa vào suy đoán, cứ tiếp tục suy đoán thế này, Cố Dung, Lục Bình...... đều là người có động cơ, cô thực sự không muốn suy nghĩ nữa.
Cho nên cô trực tiếp hỏi Tông Chính người có vẻ thông minh hơn cô: "Anh thấy người nào có khả năng hơn?"
Tông Chính hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo ý sát phạt: "Đều không phải thứ tốt lành gì, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, em không cần phải để ý, anh sẽ xử lý chuyện này."
Lâm Miểu Miểu im lặng, từ nhỏ cô đã có dũng khí đánh nhau với những thằng con trai lớn hơn cô, ở nước Y bị lừa vào câu lạc bộ ngầm, cũng dám liều mạng, bị đánh bể đầu chảy máu cũng không thoả hiệp, trả thù Tông Chính cũng dùng thủ đoạn không chính đáng, trên bản chất mà nói, cô không phải một người thành thật tuân thủ phấp luật, nhưng cô cũng sẽ không chủ động đi gây chuyện, cô cũng có giới hạn của mình.
Về phần Tông Chính......anh chở cô còn chẳng kiêng nể gì vượt đèn đỏ, cũng không giống một người tuân thủ pháp luật, nhưng...... nếu vì trả thù đối phương không từ thủ đoạn, hại luôn cả chính mình, như vậy cô thà không trả thù còn hơn.
"Anh muốn làm thế nào?" Cô lo lắng hỏi.
Chú thích:
(1) 受人之恩,涌泉相报: Cho dù chỉ nhận một ân huệ nhỏ nhoi của người khác cũng cần phải báo đáp gấp bội.
(2) 香消玉殒: chỉ cái chết của người con gái đẹp. Ở đây ý chỉ Úc Gia đã chết.
Lâm Miểu Miểu bị anh bức hỏi có chút phiền muộn, dứt khoát nhắm mắt lại.
Tông Chính bực dọc nhổm dậy, ngồi ở mép giường với lấy cái quần trên mặt đất, trực tiếp móc điện thoại di động ra gọi, mấy giây sau, anh không khách khí hỏi thẳng đầu dây bên kia: "Rốt cuộc ông đã nói với cô ấy những gì?"
Lâm Miểu Miểu vừa nghe, đã biết anh gọi cho ai, nhất thời đầu óc ong ong, đá một cái vào sau lưng anh: "Anh cúp ngay!"
Tông Chính từ bên giường đứng lên, che loa điện thoại, nhướng mày hỏi: "Tự em nói, hay để anh đi hỏi cha vợ?"
Lâm Miểu Miểu trong lòng tức giận, lạnh lùng trả lời: "Đây là việc riêng của em!"
"Vậy thì anh trực tiếp hỏi cha vợ nhé!" Anh cầm di động đi ra cửa, Lâm Miểu Miểu một lúc không nói gì, với cái tính khí này của Tông Chính, bất kể Lâm Thế Quần nói hay không nói, anh cũng sẽ dùng cách khác tìm được chân tướng, cô ấm ức gọi anh: "Không cần hỏi ông ấy, em nói."
Tông Chính đưa lưng về phía Lâm Miểu Miểu, khóe môi hơi cong lên, cười một cách giảo hoạt, anh vốn không có nhấn dãy số điện thoại kia, anh nói thêm mấy câu, mới giả bộ cúp máy.
Anh trèo lên giường, ôm cô vào lòng, bắt đầu cẩn thận gặng hỏi, vừa hỏi, vừa cởi quần áo của cô, Lâm Miểu Miểu không nói mà né tránh tay anh, Tông Chính không vui: "Em muốn mặc quần áo ngủ trưa à?"
"Người em rất khó chịu." Nét mặt của cô lộ rõ vẻ kháng cự, ánh mắt lên án.
Tông Chính im lặng, rõ là anh rất dịu dàng lại rất có kiên nhẫn, gần như bức mình đến phát điên, cũng chỉ làm có ba lần, vậy mà cô còn bày ra bộ dạng như bị tra tấn thế này được à?
Anh khẽ hừ một tiếng, xấu xa tố cáo trước: "Trong đầu em nghĩ lung tung cái gì đấy? Tất nhiên nếu em có nhu cầu, anh đây cũng......"
"Không có nhu cầu!"
Tông Chính nhìn cô chằm chằmlạnh buốt, trong lòng buồn bực, đây……giống như bị ghét bỏ ấy?
Lẽ nào đêm qua anh biểu hiện không tốt? Từ sau khi kết hôn anh đã tập trung tinh thần nghiên cứu, tất cả kiến thức lý thuyết đã rõ như lòng bàn tay lại còn được mở rộng phong phú hơn, nhất là sau khi thái độ của cô buông lỏng, buổi tối mỗi ngày trong đầu anh đều là hình ảnh hạn chế lứa tuổi, người nào đó đã muốn làm là phải làm tốt nhất, chỉ thiếu chưa vạch ra một kế sách cụ thể thôi.
Anh tự nhận hôm qua làm, điểm tối đa nếu là một trăm điểm, anh có thể đạt điểm tuyệt đối!
Hoàn toàn có thể chinh phục Lâm Miểu Miểu!
Hoàn toàn có thể khiến cô phục dưới quần tây của anh!
Nhưng......
Thái độ ghét bỏ này của cô, là thế nào đây?
Dẫu sao anh cũng chỉ có kiến thức lý thuyết, thấy thái độ này của Lâm Miểu Miểu cũng có chút hoài nghi, sau khi yên lặng mấy giây, anh truy đến cùng: "Em có cái gì không hài lòng?"
Chẳng lẽ anh quá ôn nhu? Tông Chính không khỏi hối hận, biết thế cứ dựa theo tính cách của mình cho rồi, giả bộ nhã nhặn gì cơ chứ!
Lâm Miểu Miểu hiển nhiên không muốn nói về vấn đề này, quả quyết thay đổi chủ đề, nhắc lại chuyện buổi trưa.
"......mẹ em cũng chết vì tai nạn giao thông, trước đây em chưa từng nghi ngờ gì cả, nhưng lần này bản thân mình xảy ra tai nạn, cho nên......"
"Em cảm thấy cái chết của mẹ em có điểm kỳ lạ?"
Lâm Miểu Miểu nhíu mày, không chắc chắn nói: "Em cũng không biết."
Lý Yên gặp tai nạn qua đời cô còn chưa đầy một tuổi, chuyện đã qua mười chín năm, Lý Yên chẳng qua chỉ là một cô gái thôn quê không ai biết đến, cho dù đi điều tra tài liệu về trước, chỉ sợ cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào? Cô chỉ có thể hỏi Lâm Thế Quần, tiếc là thời điểm Lý Yên chết, Lâm Thế Quần căn bản không biết, mãi cho đến khi bà ngoại của cô bệnh nặng, Lâm Thế Quần mới biết đến sự tồn tại của Lâm Miểu Miểu, mơ hồ nhớ lại Lý Yên năm đó.
"Ông ấy không nói người phụ nữ thần bí kia là ai? Năng lực của Lâm Thế Quần tuyệt đối không thể nghi ngờ, tập đoàn Lâm thị có thể có quy mô ngày hôm nay, công lao của Lâm Thế Quần không thể thiếu, bị người khác mưu hại, Tông Chính không tin ông ta sẽ không tra ra người đứng đằng sau.
Lâm Miểu Miểu lắc đầu, "Ông ấy chỉ nói người kia đã nhận được sự trừng phạt, nhưng không nói là ai." Tâm tình của cô đối với người phụ nữ thần bí kia có điểm phức tạp, người phụ nữ kia cứu Lý Yên, trở tay lại đem Lý Yên đẩy vào trong một hố lửa khác, nếu như vụ tai nạn của Lý Yên cũng do người làm, như vậy bà không chỉ trả ơn bằng cuộc sống, mà còn phải trả bằng cả tính mạng của mình.
Thụ nhân chi ân, dũng tuyền tương báo.(1)
Tính cách của Lý Yên thành thật chất phác như vậy, cho nên đến lúc chết bà cũng chưa từng oán hận người phụ nữ kia, chỉ nhắc qua người phụ nữ này với bà ngoại.
Thực sự Lâm Miểu Miểu cũng không muốn hỏi đến cùng để biết người phụ nữ kia là ai, biết rồi thì có thể làm gì đây? Vì Lý Yên lấy lại công bằng? Lý Yên cũng không muốn làm như vậy.
Chỉ là thái độ của Lâm Thế Quần......
Đáy lòng cô hờ hững nghĩ, chẳng lẽ vì ông ta tặng cho cô 10% cổ phần, cho nên đầu óc cô mới choáng váng đến mức quên mất ông ta là người lạnh lùng vô tình đến cỡ nào?
Lúc nào thì cô trở nên ngây thơ như vậy?
Trong lúc nhất thời Tông Chính cũng không biết phải an ủi cô thế nào, chỉ ôm cô thật chặt, suy nghĩ một lúc, từ từ phân tích cùng cô: "Chuyện của mẹ em, chắc chắn có liên qua tới Cố Dung."
Điểm này Lâm Miểu Miểu cũng đồng ý, mấy lời Lâm Thế Quần nói hôm nay, kết hợp với những lời năm đó bà ngoại nói với cô, đầu đuôi sự việc năm đó xâu chuỗi trong đầu cô thật rõ ràng.
Khi ấy Cố Dung mang thai lần thứ hai, đã hơn năm tháng, vào buổi sáng một ngày nhận được điện thoại nặc danh, sau đó dựa theo gợi ý trong điện thoại bắt gian Lâm Thế Quần và Lý Yên tại giường, không lâu sau Cố Dung xảy thai đứa con trai đã thành hình, lại không thể sinh con nữa.
Lâm Miểu Miểu luôn cho rằng Lý Yên bị Lâm Thế Quần đuổi đi, tới hôm nay mới biết, năm đó Lâm Thế Quần chẳng những không đuổi bà, trái lại còn muốn bao nuôi bà, Lâm Thế Quần để lại cho Lý Yên một tấm danh thiếp, một tờ chi phiếu,......còn có một cái chìa khóa.
Tuy Lý Yên cũng là người bị hại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hổ thẹn với Cố Dung, ngay trong ngày hôm đó đã bắt xe rời khỏi Z thị.
Sau khi trở lại thôn Bảo Lam, bà sống trầm lặng, hơn bốn tháng sau mới phát hiện mình mang thai.
Cho dù là Trung Quốc bây giờ, chưa kết hôn sinh con còn phải chịu sự soi mói, huống hồ là nông thôn hai mươi năm trước, nhưng cái thai đã hơn bốn tháng, với trình độ điều trị lúc bấy giờ của thôn Bảo Lam, lấy ra đứa trẻ có thể lấy đi luôn mạng của Lý Yên, Lý Yên sau một đêm suy nghĩ, kiên quyết giữ lại cái thai, từ lúc đưa ra quyết định kia, thân thích của Lý gia ào ào đòi đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
Lâm Miểu Miểu từng chất vấn bà ngoại, tại sao Lý Yên phải sinh cô ra?
Bà ngoại ôm cô, trong đôi mắt đục ngầu nước mắt từ từ chảy ra, trẻ mất chồng, già lại mất con, những người thân của bà vì đứa con gái chưa chồng đã chửa, liền cắt đứt qua lại, cho nên sau khi Lý Yên chết, bà một mình mang theo cháu ngoại sống tiếp một cách quật cường.
Ban ngày ra đồng làm ruộng, buổi tối ở nhà làm thủ công, cuộc sống gian khổ cứ qua đi như vậy, bà sống cả đời chưa từng khuất phục số phận, nhưng mà bây giờ nhìn vào đôi mắt vừa căm phẫn vừa trong suốt của cháu gái mình, nước mắt lại không cầm được chảy xuống.
"Có người mẹ nào có thể nhẫn tâm chính tay giết chết đứa con của mình? Đứa trẻ là vô tội......"
Nước mắt ẩm ướt rơi lên gương mặt non nớt của Lâm Miểu Miểu, đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ nhiệt độ nóng ấm ấy. Bà ngoại mới chỉ hơn năm mươi tuổi, nhưng trông còn già hơn những ông bà cụ bảy mươi tuổi ở quê, Lâm Miểu Miểu khi đó còn không hiểu tình cảm sâu sắc chất chứa trong những lời này, thế nhưng nước mắt cũng chảy theo.
Bà ngoại sức tàn lực kiệt ôm cô khóc nức nở, "Mẹ con nói cho dù đào rau dại ăn cỏ ăn rễ cây cũng phải nuôi con lớn, tội để một mình mẹ con chịu, nhưng mà mẹ con bạc mệnh đi sớm......"
“Bà ngoại bây giờ cũng không sống được mấy ngày...... Miểu Miểu của bà, bà ngoại thà chết cũng không muốn đưa con đến nhà kia......"
Đôi mắt đục ngầu của bà hiện lên đầy tơ máu đỏ, bởi vì buổi tối mỗi ngày khi làm sản phẩm thủ công, bà đều không nỡ thắp đèn, chỉ có thể mượn đèn đường nhà người khác, thị lực vốn đã kém, từ lúc biết bệnh tình của mình, đến hai ngày liền bà không chợp mắt, khóc rất thương tâm, mắt nhìn cái gì hầu như cũng không thấy rõ.
Từ trong một cái tủ cũ kĩ, bà lần mò lục lọi nửa ngày mới tìm được một tờ chi phiếu và một tấm danh thiếp kẹp trong quyển sách, để cho Lâm Miểu Miểu nhìn số điện thoại và tên trên đó, sau đó mang theo cô đi đến quầy bán quà vặt trong thôn gọi điện thoại cho Lâm Thế Quần.
Lặng lẽ nắm tay bà ngoại, làm cây gậy của bà, từ đầu đến cuối cô vẫn cắn chặt môi không để mình bật khóc, cô sợ mình vừa khóc, bà ngoại cũng khóc theo.
Tính bà ngoại rất cứng cỏi, từ trước đến giờ chưa từng thấy bà cúi đầu, yêu cầu với cô cũng rất nghiêm khắc, sau khi biết cô đánh nhau, đã đánh cô một trận lên bờ xuống ruộng, nhưng Lâm Miểu Miểu cũng là một người tính tình bướng bỉnh không chịu thua, có người mắng chửi liền đánh không tha, mãi cho đến một ngày, trong lúc vô tình cô trông thấy bà ngoại xách theo trứng gà quý báu trong nhà đi xin lỗi người ta, trước giờ toàn là bà ngoại mạnh mẽ đứng trên người khác, chứ khom lưng chắp tay......
Từ đó cô cũng không đánh nhau với người khác nữa, đến khi được Lâm Thế Quần đón về nhà họ Lâm.
Môi trường xa lạ, trong lòng thấp thỏm lo âu, lo lắng cho bà ngoại, lại bị động chạm đến vết sẹo sâu kín trong lòng, cô đã đánh Diệp Ninh.
Sau khi đánh xong, trái lại cô còn thở phào nhẹ nhõm, lần này có thể đi tìm bà ngoại, cô biết, nếu như không phải không còn biện pháp nào, bà ngoại thà chết cũng không muốn đưa cô đến Lâm gia, thế nhưng cô thà cùng chết với bà ngoại còn hơn, rốt cuộc có thể ra khỏi tòa nhà to lớn ấy, cô nhìn lên bầu trời, nhưng không biết đi nơi nào tìm bà.
Lúc ấy, cô vẫn cho mình là đứa trẻ đáng thương nhất trên đời, nhiều năm sau đó khi cô nhớ về thôn Bảo Lam, cuộc sống tám năm gian khổ, lại là niềm hạnh phúc cũng là hồi ức duy nhất có thể khiến đáy lòng cô cảm thấy ấm áp.
......
Nội tình năm đó, Cố Dung cũng không phải không biết, lúc Lâm Miểu Miểu chừng mười tuổi vẫn không thể nghĩ ra vì sao Cố Dung hận cô như vậy. Lâm Miểu Miểu tưởng là việc này cũng qua đi lâu rồi, cô rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, nhưng......
Phác Hoằng Hi từng đánh giá, tính cách của cô ở hầu hết mọi phương diện đều rất dũng cảm, nhưng ở phương diện tình cảm lại rất thích trốn tránh. Lâm Miểu Miểu cũng không phủ nhận điểm này, điều này có liên quan đến những gì cô trải qua lúc nhỏ, nếu không phải có cuộc hôn nhân bất ngờ với Tông Chính, một người ngang ngược không nói lý, chứ không cô cũng không biết lúc nào mình mới có thể kết hôn.
Cô rất hài lòng, rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, cho nên đối với tất cả những người và chuyện muốn phá hư cuộc sống của cô......đáy lòng cô lần đầu tiên dâng lên ý muốn chiến đấu mãnh liệt như vậy, cho nên cô đi gặp Lâm Thế Quần, muốn tìm ra chân tướng, Lâm Thế Quần biết rõ người kia là ai lại bảo vệ người ấy, Lâm Miểu Miểu không biết mình có cảm giác gì, cô cho là mình đã không để ý từ lâu, hoá ra vẫn cảm thấy khó chịu.
Lâm Miểu Miểu cũng không che giấu tâm tình của mình, Tông Chính muốn an ủi cô, lại cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ ôm chặt cô hơn, dùng hàm dưới cọ cọ lên đỉnh đầu cô, anh im lặng một lúc lâu, bất thình lình nói: "Anh nghĩ tới một người."
Lâm Miểu Miểu ngẩng cao đầu.
"Người Cố Dung hận nhất chắc chắn không phải em, mà là......" Anh chậm rãi nói ra hai chữ: "Lục Bình."
"......mà người Lục Bình hận nhất, chắc chắn cũng là Cố Dung."
Từ vẻ mặt mờ mịt của Lâm Miểu Miểu, Tông Chính đoán cô nhất định không biết Lục Bình là ai, liền nói rõ: "Thời điểm Lâm Tư chết, anh mới biết......"
Lâm Miểu Miểu quả thực không biết Lục Bình là ai, ngày hôm nay Lâm Thế Quần từ chối nói ra người đó là ai, cô thậm chí còn hoài nghi là Úc Hân, vốn ấn tượng về Úc Hân trong lòng cô rất tốt, chỉ là sau gặp mặt và khi trải qua vụ tai nạn ở phòng tranh, Úc Hân luôn để lại cho cô cảm giác không thể giải thích rõ, hai mươi năm trước, vị hôn thê của Lâm Thế Quần chết, Cố Dung mới có thể toại nguyện gả cho Lâm Thế Quần, mà vị hôn thê Lâm Thế Quần lại là em gái Úc Hân, Úc Gia.
Lâm Miểu Miểu không biết giữa Úc Hân và Cố Dung còn có xích mích gì, để cho người sau tâm cao khí ngạo tránh xuất hiện ở chốn tụ họp nơi phòng tranh, mà cô còn xảy ra chuyện ở phòng tranh của Úc Hân, như vậy người Lâm Thế Quần muốn bảo vệ, có phải là Úc Hân hay không?
Nhưng bây giờ, lại xuất hiện thêm một Lục Bình.
Nói đến Lục Bình, Tông Chính không thể không nhắc tới Lâm Thế Quần, sau chuyện của Lâm Tư, anh đã từng xem thường phương thức xử lý của Lâm Thế Quần đối với phụ nữ, từ chuyện của Lý Yên và Lâm Miểu Miểu, là có thể nhìn ra một vài điều.
Thủ đoạn kinh doanh của Lâm Thế Quần không thể nghi ngờ, nhưng trên việc liên quan đến phụ nữ, không giống Đỗ Thiếu Khiêm một tay cáo già trên tình trường, ngay cả Tông Chính cũng cảm thấy cao hơn người một bậc.
Lâm Miểu Miểu vẫn cho là Lâm Thế Quần năm đó là tình tay ba, hiện tại mới biết, hóa ra là tình tay tư, một người khác chính là vợ của Trần Khắc người nắm quyền tập đoàn Trần thị hiện giờ, Lục Bình.
Trong bốn người, Úc Gia hương tàn ngọc nát(2), Cố Dung gả cho Lâm Thế Quần, Lục Bình gả cho Trần Khắc, các tình địch đều đã lập gia đình, nếu không dừng tranh chấp năm đó, hậu quảkhông biết nghiêm trọng đến mức nào, vì sau khi Lâm Tư chết không lâu, Lục Bình cũng xảy ra chuyện, hai chân bị tàn tật.
"Chuyện của Lâm Tư, có liên quan đến tập đoàn Trần thị phải không?" Lâm Miểu Miểu hỏi.
Trong bữa cơm ở nhà họ Lâm, bởi vì Diệp Đạo nhắc đến tập đoàn Trần thị, tâm trạng Cố Dung đã không khống chế được ngay lúc đó, còn chỉ trích nói tất cả tội lỗi đều do Lâm Thế Quần gây ra, tối qua cô cũng chẳng có thời gian nào hỏi Tông Chính chuyện của Lâm Tư.
Tông Chính hừ lạnh một tiếng, lật lại nợ cũ việc cô tìm nhầm người báo thù: "Anh có phải nên vui mừng mình vẫn còn sống hay không, không bị em trực tiếp ném từ tầng mười tám xuống, hử?"
Lâm Miểu Miểu chột dạ vùi vào trong lòng anh, cô nợ nhân tình của Lâm Tư, nhưng nhân tình này còn chưa lớn đến mức vì cô ấy giết người, đó là lí do mà cô chỉ chụp ảnh của Tông Chính, bắt chước làm theo mà thôi.
Chuyện của Lâm Tư, bất luận là bị cắm sừng hay là sự lỗ mãng của Lâm Miểu Miểu, đều là vết sẹo của Tông Chính, vừa nhắc tới cả người anh lập tức tỏa ra hơi thở tức giận, anh liếc cô thật lâu, mới nói một cách không thể nào vui vẻ: "Sau khi đính hôn, cô ấy cùng với anh chàng mối tình đầu ngày trước nối lại tình xưa, hình như còn muốn bỏ trốn, người đàn ông kia bị người khác mua chuộc, chụp hình mình và Lâm Tư, rồi tung ra rất nhiều ảnh......, về sau tra được người tung ảnh có liên quan đến tập đoàn Trần thị, mặc dù không có chứng cứ, nhưng chuyện phát sinh, không cần chứng cứ cũng đoán được!
"Hai năm qua tập đoàn Trần thị bị hai nhà Tông Lâm chèn ép dữ dội, xe của em bị người khác ra tay, tập đoàn Trần thị quả thật có hiềm nghi rất lớn.
"Đêm hôm đó, anh có nhìn ra cái gì không?" Cô hỏi.
Cố Dung từng ra tay một lần, Tông Chính và Lâm Miểu Miểu đều đưa bà ta vào diện tình nghi số một, mục đích đến nhà lớn Lâm gia là để quan sát tình hình, đương nhiên Lâm Miểu Miểu cũng có để tâm quan sát, nhưng mà cô theo dõi suốt buổi tối, cũng không nhìn ra được cái gì, vì cô gặp chuyện, tâm tình Cố Dung rất tốt, giữa bữa lại vì nhắc tới chuyện Lâm Tư, sau khi tâm trạng mất khống chế liền một mực im lặng, sau bữa cơm thì về phòng luôn.
Nhìn qua không có gì đáng nghi.
"Anh điều tra một số quyết sách của Cố Dung mấy năm nay......" Tông Chính dừng lại một chút, "Cách thức của bà ta quen thói quanh co lòng vòng, thích đi từ từ từng bước từng bước một, còn như dùng tai nạn ô tô trực tiếp muốn lấy mạng của em, không giống phong cách làm việc của bà ta......anh còn phát hiện một chuyện ngoài dự tính......"
Lâm Miểu Miểu tò mò nhìn về phía anh, anh từ từ nói: "Trong hai năm qua, Cố Dung đưa ra mười lăm quyết sách đầu tư, bất kể lớn hay nhỏ, không trừ cái nào tất cả đều thất bại.”
"Làm kinh doanh có lời có lỗ, thế nhưng từ sau khi Lâm Tư chết, Cố Dung giống như gặp phải vận xui, toàn thua nỗ, biểu bảng báo cáohai năm qua của tập đoàn Lâm thị cũng bị ảnh hưởng không nhỏ."
Lâm Miểu Miểu im lặng trong chốc lát, tiêu hóa lời nói của Tông Chính, không có chứng cứ, dựa vào suy đoán, cứ tiếp tục suy đoán thế này, Cố Dung, Lục Bình...... đều là người có động cơ, cô thực sự không muốn suy nghĩ nữa.
Cho nên cô trực tiếp hỏi Tông Chính người có vẻ thông minh hơn cô: "Anh thấy người nào có khả năng hơn?"
Tông Chính hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói mang theo ý sát phạt: "Đều không phải thứ tốt lành gì, thà rằng giết lầm còn hơn bỏ sót, em không cần phải để ý, anh sẽ xử lý chuyện này."
Lâm Miểu Miểu im lặng, từ nhỏ cô đã có dũng khí đánh nhau với những thằng con trai lớn hơn cô, ở nước Y bị lừa vào câu lạc bộ ngầm, cũng dám liều mạng, bị đánh bể đầu chảy máu cũng không thoả hiệp, trả thù Tông Chính cũng dùng thủ đoạn không chính đáng, trên bản chất mà nói, cô không phải một người thành thật tuân thủ phấp luật, nhưng cô cũng sẽ không chủ động đi gây chuyện, cô cũng có giới hạn của mình.
Về phần Tông Chính......anh chở cô còn chẳng kiêng nể gì vượt đèn đỏ, cũng không giống một người tuân thủ pháp luật, nhưng...... nếu vì trả thù đối phương không từ thủ đoạn, hại luôn cả chính mình, như vậy cô thà không trả thù còn hơn.
"Anh muốn làm thế nào?" Cô lo lắng hỏi.
Chú thích:
(1) 受人之恩,涌泉相报: Cho dù chỉ nhận một ân huệ nhỏ nhoi của người khác cũng cần phải báo đáp gấp bội.
(2) 香消玉殒: chỉ cái chết của người con gái đẹp. Ở đây ý chỉ Úc Gia đã chết.
/89
|