Lâm Thế Vân làm xong thủ tục và nộp tiền bảo lãnh, vừa ra khỏi sở cảnh sát, luật sư của Diệp Đạo liền đi tới nói với bà, Diệp Đạo muốn gặp bà.
Lâm Thế Vân hồi lâu vẫn không lên tiếng, giữa bọn họ còn có gì để nói chứ?
Ngồi trên xe, Lâm Thế Vân mệt mỏi nhắm mắt lại, Diệp Ninh muốn nói lại thôi, tội giết người, bất luận như thế nào cũng không thể nộp tiền bảo lãnh, dù sắc mặt của Lâm Thế Vân hay là không khí trong nhà, đều khiến lòng anh mơ hồ sinh ra dự cảm không tốt.
Vài phút sau, Diệp Ninh rốt cục cũng lên tiếng hỏi: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thế Vân mệt mỏi nói: “Về nhà rồi nói.”
Diệp Ninh lấy điện thoại ra, không biết là gọi cho ai, thật lâu sau, giọng nói của anh dường như mơ hồ không rõ: “Tôi biết rồi...... Có tin tức gì, hãy báo cho tôi biết trước tiên.”
Không khí bên trong xe vì cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi mà trở nên càng thêm ngưng trọng, Lâm Thế Vân nghiêng đầu nhìn biểu tình trên mặt con trai, trong lòng biết con đã biết được hơn phân nửa sự việc, dưới đáy lòng không khỏi nặng nề thở dài một tiếng.
Về nhà, Diệp Ninh khó khăn mấp máy môi, ánh mắt vừa bi thống lại mang theo khiếp sợ khó có thể tin cùng hận ý: “Mẹ, tại sao mẹ lại đứng ra chỉ chứng ba? Cho dù là bởi vì con, bởi vì con...... Con cũng không thể nào chấp nhận!”
Lâm Thế Vân nhìn con mình, nước mắt ào ào rơi xuống, từ lúc bị bắt đến bây giờ, liên tục ba ngày chưa ngủ, trông bà tiều tùy giống như già đi mấy chục tuổi.
Diệp Ninh tạm dừng một chút, cố đè nén sự thống khổ trong lòng: “Nếu nhất định phải có một người đến gánh vác, con còn tuổi trẻ, con có thể đi gánh vác.”
Lâm Thế Vân sắc mặt nhất thời biến đổi: “Con gánh vác? Con như thế nào gánh vác? Không chỉ là vụ án mưu sát Cố Dung, còn có thêm mấy mạng người, con gánh vác được hết tất cả sao?”
Diệp Ninh ngẩng đầu, kiên định trả lời: “Đây đều không phải do ba làm, con không tin!”
Lâm Thế Vân nhìn trên mặt Diệp Ninh lộ ra một tia hận ý, ngực giống như bị khoét một khối thịt, bà nhấp đôi môi khô nứt, giọng nói giống như gió đông hoang tàn xơ xác: “Con hận mẹ? Con nghĩ rằng mẹ và con là vì để thoát khỏi hiềm nghi mà vu oan cho ba con? Ha ha a --”
Lâm Thế Vân nở nụ cười, tiếng cười khàn khàn giống như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào: “Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của Cố Dung, vết thương trí mệnh ở bụng, miệng vết thương là do hai dao tạo thành! Nhát dao thứ nhất chỉ là vết thương nhẹ, nhát dao thứ hai mới thật sự lấy đi tính mạng bà ta! Lúc mẹ rời khỏi biệt thự là 5h15, Diệp Đạo tới biệt thự lúc 5h19, việc này nói lên cái gì?”
Việc này nói lên cái gì? Nếu Lâm Thế Vân nói là thật sự, như vậy nhát dao đầu tiên Cố Dung cũng chưa chết, bởi vì lúc ấy Lâm Thế Vân vô cùng kinh hoảng nên không chú ý tới điểm này, nhìn thấy máu, nhìn thấy Cố Dung ngã xuống...... Sau đó lại phát hiện ra thi thể của Cố Dung, bà ta căn bản không nghĩ tới, hung thủ còn có một người khác.
Diệp Ninh sắc mặt trắng nhợt, đầu óc lại nhớ tới ngày đó, ngày đó cũng giống như một ngày bình thường không có gì xảy ra, anh bỗng nhiên nhận được điện thoại của cậu mình Lâm Thế Quần, Lâm Thế Quần nói Lâm Thế Vân không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như cảm xúc có chỗ nào đó không đúng, vì thế Diệp Ninh gọi điện cho Lâm Thế Vân, sau khi nói mấy câu, Lâm Thế Vân không chịu được nữa sợ hãi nói ra việc bản thân đã lỡ tay đâm Cố Dung một dao.
Anh vừa trấn an mẹ mình, vừa đi đến nơi xảy ra chuyện, lúc này Diệp Đạo gọi điện tới, người một nhà trong nháy mắt thống nhất ý kiến, Diệp Ninh đến biệt thự, phát hiện Cố Dung đã chết, lát sau Diệp Đạo cũng đến, chuyện kế tiếp cứ như vậy mà diễn ra, cha con hai người cùng nhau rửa sạch hiện trường gây án, toàn bộ quá trình, Diệp Ninh đều cảm thấy kinh sợ hãi hùng.
Diệp Ninh hỏi Diệp Đạo xử lý thi thể như thế nào, Diệp Đạo đề xuất giá họa cho Lâm Miểu Miểu, Diệp Ninh cùng ông ta nổi lên tranh chấp, nhưng Diệp Đạo rất nhanh đã thuyết phục được anh: “Lâm Miểu Miểu bị hiềm nghi, rất nhanh có thể rửa sạch, làm như vậy chính là đánh lừa hướng điều tra, khiến cảnh sát không thể nghĩ tới mẹ con......”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, lòng Diệp Ninh lại co thắt đau đớn.
“Việc này nói lên cái gì? Mẹ chỉ là đâm bị thương Cố Dung, bà ta còn chưa chết, nhưng ông ta đã giết người, từ đầu đến cuối đều im lặng không nói.” Lâm Thế Vân lau nước mắt, đáy mắt hiện đầy tơ máu tràn ngập hận ý.
“Có lẽ là người khác, không nhất định là ba, có lẽ là người khác......” Diệp Ninh cố chấp biện giải, trong mắt hiện lên sự bối rối chính anh cũng không phát hiện, “Lại nói vì sao ba muốn giết Cố Dung?”
“Vì sao ư?” Lâm Thế Vân nở nụ cười, đang tính mở miệng nói, quản gia ở bên ngoài gõ cửa, báo với bà có cảnh sát tới đây.
Một giờ sau, Lâm Thế Vân ngồi đối diện Diệp Đạo.
Bị bắt hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ, vẻ mặt Diệp Đạo vẫn như cũ, dường như vẫn đang ngồi trong văn phòng làm việc của ông ta.
“Thế Vân, em tiều tụy đi nhiều, mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt sao?” Vẫn giống như trước kia, ôn nhu săn sóc, ông ta cứ như vậy giằng co hơn hai mươi năm.
Bà trầm mặc vài giây, hỏi: “Ông dùng hết biện pháp muốn gặp tôi?”
“Đúng vậy.” Diệp Đạo ôn hòa cười cười, “Thế Vân, anh không biết em vì sao lại làm như vậy......”
“Không biết?” Lâm Thế Vân bén nhọn nở nụ cười, “Diệp Đạo! Diệp Đạo! Anh và Cố Dung rốt cuộc có quan hệ gì? Tôi quả thật bị mù mới gả cho anh!”
Diệp Đạo ngẩn ra, lập tức lại tự nhiên cười cười: “Sau khi Lâm Tư mất, anh cùng cô ấy quả thật có qua lại mấy lần, em cũng biết Lâm Miểu Miểu cũng có quyền kế thừa, anh trai em thậm chí muốn đem toàn bộ cổ phần trong công ty cho nó, anh cùng Cố Dung hợp tác, cũng là vì Diệp Ninh......”
“Vì Diệp Ninh? Vì Diệp Ninh, anh cùng ả ta hợp tác tới trên giường ư?”
“Thế Vân, em đang nói bậy bạ gì đó?” Ông ta kiên nhẫn khuyên nhủ: “Là anh trai em nói với em? Em đừng nghe lời anh em nói, em bị bắt, Diệp Ninh tự thú, đều không thoát khỏi quan hệ tới anh trai em......”
Lâm Thế Vân nghe ông ta giải thích, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang đường, nếu là trước đây, bà có lẽ thật sự sẽ tin ông ta, nhưng hiện tại......
“Tôi chỉ hỏi anh một vấn đề, Lâm Tư có phải là con gái của anh và Cố Dung hay không?” Lâm Thế Vân oán hận cắn môi, ánh mắt trừng thật to, giống như muốn trừng ra một cái lỗ trên khuôn mặt người đàn ông đối diện.
Sự ôn hòa trên mặt Diệp Đạo rốt cuộc cũng không duy trì được nữa, ngữ khí cũng không trấn định tự nhiên như vừa mới bắt đầu: “Thế Vân, tất cả đều là anh trai em nói với em? Chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em còn không biết anh là người như thế nào? Lâm Tư sao có thể là con gái của anh, trong lòng anh cho tới bây giờ chỉ có một mình em.”
“Vậy ảnh chụp anh và Cố Dung lén lút qua lại làm sao mà có?” Lâm Thế Vân bi thương đau đớn cười, “Anh nghĩ rằng tôi tại sao lại tới tìm Cố Dung? Chính là vì cái hạng mục thất thoát kia sao? Là bởi vì có người gửi những tấm ảnh đó tới văn phòng của tôi!”
“Diệp Đạo, anh thật sự tính toán rất tốt! Lâm Miểu Miểu bị bắt ra nước ngoài, Lâm Tư, Diệp Ninh, một đứa là con gái của anh, một đứa là con trai anh, về sau, tập đoàn Lâm thị ắt hẳn sẽ đổi sang họ Diệp rồi!”
“Tôi không cần biết anh giết ai, tôi cũng không để ý anh có phải rửa tiền hay không, tôi để ý là, anh giết Cố Dung, lại muốn tôi gánh tội thay cho anh!”
“Anh không có, Thế Vân, em hãy tin tưởng anh, anh không bao giờ làm như vậy!” Diệp Đạo đứng lên, bắt lấy tay Lâm Thế Vân.
Lâm Thế Vân không bỏ tay ông ta ra: “Vậy anh vì sao không nói sau khi tôi rời đi anh đã tới đó? Anh vì sao không nói cho tôi biết, là anh giết ả ta? Nếu không phải anh trai tôi nói cho tôi biết, tôi vẫn nghĩ rằng mình đã giết ả ta! Tôi đã sợ tới mức mấy ngày nay không dám ngủ, anh vì sao không nói cho tôi biết?”
Bởi vì hai người tranh cãi kịch liệt, Vương Húc và Tiểu Ngô cùng vài cảnh sát khác tiến vào, tách hai người bọn họ ra, Diệp Đạo vẫn chưa từ bỏ muốn giải thích, nhưng nhìn thấy cảnh sát tiến vào, đành phải không ngừng mà lặp lại, xin Lâm Thế Vân nghe ông ta giải thích.
Lâm Thế Vân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình, kết hôn hơn hai mươi năm, cho rằng bản thân đã hiểu hết về ông ta, hóa ra khi ông ta lộ ra bộ mặt thật sự, bà mới phát hiện, tất cả về ông ta đều xa lạ như biến thành một người khác.
Ông ta là ai vậy?
Chồng của bà - Diệp Đạo, hay là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ?
“Thế Vân, em nghe anh giải thích, anh thật sự không có giết người......”
Giọng nói quen thuộc không ngừng truyền đến, Lâm Thế Vân nhìn ông ta một cái, ngơ ngác ra khỏi sở cảnh sát, ánh mặt trời ngày hè chiếu sáng gay gắt chiếu vào người khiến bà không mở mắt ra được, có cái gì đó từ trong khóe mắt chảy xuống.
Thật lâu sau, bà đứng dưới ánh mặt trời, bị phơi nắng tới đầu váng mắt hoa, trong đầu vẫn mơ màng như trước chưa tỉnh táo lại được, bà lấy điện thoại ra ấn một dãy số, ngữ khí hoang tàn giống như sa mạc trong đêm tối: “Anh, những ảnh chụp kia có phải do anh gửi đến hay không? Mọi chuyện đều là kế hoạch của anh đúng hay không?”
Lâm Thế Quần trầm mặc nghe xong chất vấn của em mình, không trả lời, giống như một người ngoài cuộc, đáp một câu không liên quan: “Anh đã mua một trang viên ở ngoại ô Florence, em hãy tới đó cho khuây khỏa đi......”
Trong lòng Lâm Thế Vân một mảnh lạnh như băng, cha đã già, vì vụ án này mà thiếu chút nữa phải vào bệnh viện.
Chồng thì trong ngoài không đồng nhất, cùng chị dâu giang díu với nhau, giá họa cho Lâm Miểu Miểu, sau khi sự tình bại lộ, hắn lại không chút nào do dự giá họa bà.
Còn con trai của mình, bởi vì bà đứng ra chỉ chứng Diệp Đạo, đã sinh ra khoảng cách với bà.
Mà anh trai của mình...... Chính là người tạo ra tất cả việc này.
“Diệp phu nhân --”
Lâm Thế Vân quay đầu, Vương Húc dẫn theo phía sau một số cảnh sát bước nhanh đi tới, Vương Húc vẻ mặt quỷ dị nhìn bà: “Diệp phu nhân, Diệp tiên sinh chỉ ra và xác nhận bà chính là hung thủ, mời Diệp phu nhân cùng chúng tôi quay lại một chuyến, hỗ trợ điều tra......”
Lâm Thế Vân bình tĩnh cười cười, bà vuốt lại chút tóc mai rơi xuống trên thái dương, gật gật đầu: “Được.”
Hội quán tư nhân lưng chừng núi, một dòng suối được dẫn xuống từ trên đỉnh núi bị, đi ngang qua toàn bộ tiểu viện.
Lâm Thế Quần vừa mới tiến vào, liền trông thấy Úc Hân đã ngồi trong viện.
Úc Hân bình thản tiếp đón: “Đã hai mươi năm, chúng ta không ngồi xuống ăn với nhau một bữa cơm, hôm nay sao lại hẹn tôi ra ăn cơm?”
Trong mắt Lâm Thế Quần hiện lên một tia hoảng hốt, rất nhanh quay về vẻ bình thản cười hàn huyên: “Quả thật đã hơn hai mươi năm.”
Sau khi Úc Gia qua đời, Lâm Thế Quần có quan hệ khá tốt với Úc Hân, lúc Úc Gia gặp nạn không lâu, Lâm Thế Quần còn cùng Úc Hân gặp mặt vài lần, cùng Úc Hân ngồi trong ngôi nhà tiêu điều vắng vẻ, cùng nhớ về Úc Gia, mãi đến khi tin tức ông kết hôn với Cố Dung được thông báo......
Chồng sắp cưới của em gái có qua lại mờ ám với người phụ nữ khác, em gái chết chưa tới hai tháng, người đàn ông đó lại cùng người phụ nữ khác ‘phụng tử thành hôn’, bất kể là người làm chị nào, đều không thể bỏ qua cho người đàn ông như vậy.
“Thu tay lại đi.” Lâm Thế Quần bỗng nhiên nói.
Vẻ mặt Úc Hân vẫn ung dung bình thản, nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt cười hỏi: “Tôi nghe không hiểu lắm.”
“Lục Bình từng nói, là có người nặc danh gửi những bức ảnh của Lâm Tư cho cô ấy.” Lâm Thế Quần dời tầm mắt từ rừng trúc, dừng trên khuôn mặt của Úc Hân,“Tôi vẫn luôn bán tín bán nghi, bởi vì tôi nghĩ không ra rốt cuộc còn có ai, nhất định phải dồn Lâm Tư vào chỗ chết......”
“Những thứ kia -- ảnh chụp Cố Dung và Diệp Đạo yêu đương vụng trộm, kết quả kiểm tra DNA của Lâm Tư, chứng cứ Cố Dung làm thâm hụt tài chính tập đoàn Lâm thị......” Lâm Thế Quần thẳng tắp nhìn chằm chằm Úc Hân, ánh mắt bình tĩnh, trong khoảnh khắc ấy, giống như một lưỡi dao sắc bén, “Là cô gửi tới?”
Tay Úc Hân run lên, chén trà lắc lư tràn ra vài giọt trà màu hổ phách, bà đặt chén trà xuống, muốn lấy khăn giấy ra lau, Lâm Thế Quần đã nhanh chóng đưa tờ khăn giấy tới trước mặt.
Bà tiếp nhận tờ khăn giấy, cẩn thận lau vài giọt nước dính trên tay, cẩn thận giống như kia không phải là nước trà bình thường, mà là cái gì đó lau cũng không sạch, tẩy cũng không ra.
Úc Hân để tờ khăn giấy sang một bên, nhìn chằm chằm tay mình, tự giễu cười: “Anh cho là lau sẽ sạch được? Kỳ thật không thể, người khác nhìn không thấy, nhưng trong lòng anh luôn nhớ tới nó.”
Lâm Thế Quần bình tĩnh nghe, mãi đến lúc Úc Hân ngẩng đầu nói: “Không sai, là tôi.”
“Còn có cái gì là cô làm nữa?” Lâm Thế Quần hỏi.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi từ đầu đến cuối, chỉ làm hai việc đó.”
Chỉ làm hai việc này thôi sao?
Nhưng hai việc trên --
Việc thứ nhất, mượn đao của Lục Bình, cướp đi tính mệnh của Lâm Tư.
Việc thứ hai, mượn đao của Lâm Thế Quần, lấy mạng Cố Dung.
Lâm Thế Quần trầm mặc không nói, bất luận kẻ nào đều có lập trường đi chỉ trích Úc Hân, chỉ có ông là không, mà ông cũng giống như bà chỉ làm hai việc, Úc Hân muốn mượn đao của ông, ông liền tương kế tựu kế, mượn đao của Lâm Thế Vân, đao của Diệp Đạo, cuối cùng, Cố Dung trở thành vật hi sinh trong trận âm mưu này.
“Thu tay lại đi.” Ông thở dài một tiếng.
Úc Hân đặt tay lên chân, tươi cười bình tĩnh: “Hắn ta còn chưa chết.”
Như vậy, hết thảy, vẫn chưa chấm dứt.
Lâm Thế Vân hồi lâu vẫn không lên tiếng, giữa bọn họ còn có gì để nói chứ?
Ngồi trên xe, Lâm Thế Vân mệt mỏi nhắm mắt lại, Diệp Ninh muốn nói lại thôi, tội giết người, bất luận như thế nào cũng không thể nộp tiền bảo lãnh, dù sắc mặt của Lâm Thế Vân hay là không khí trong nhà, đều khiến lòng anh mơ hồ sinh ra dự cảm không tốt.
Vài phút sau, Diệp Ninh rốt cục cũng lên tiếng hỏi: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thế Vân mệt mỏi nói: “Về nhà rồi nói.”
Diệp Ninh lấy điện thoại ra, không biết là gọi cho ai, thật lâu sau, giọng nói của anh dường như mơ hồ không rõ: “Tôi biết rồi...... Có tin tức gì, hãy báo cho tôi biết trước tiên.”
Không khí bên trong xe vì cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi mà trở nên càng thêm ngưng trọng, Lâm Thế Vân nghiêng đầu nhìn biểu tình trên mặt con trai, trong lòng biết con đã biết được hơn phân nửa sự việc, dưới đáy lòng không khỏi nặng nề thở dài một tiếng.
Về nhà, Diệp Ninh khó khăn mấp máy môi, ánh mắt vừa bi thống lại mang theo khiếp sợ khó có thể tin cùng hận ý: “Mẹ, tại sao mẹ lại đứng ra chỉ chứng ba? Cho dù là bởi vì con, bởi vì con...... Con cũng không thể nào chấp nhận!”
Lâm Thế Vân nhìn con mình, nước mắt ào ào rơi xuống, từ lúc bị bắt đến bây giờ, liên tục ba ngày chưa ngủ, trông bà tiều tùy giống như già đi mấy chục tuổi.
Diệp Ninh tạm dừng một chút, cố đè nén sự thống khổ trong lòng: “Nếu nhất định phải có một người đến gánh vác, con còn tuổi trẻ, con có thể đi gánh vác.”
Lâm Thế Vân sắc mặt nhất thời biến đổi: “Con gánh vác? Con như thế nào gánh vác? Không chỉ là vụ án mưu sát Cố Dung, còn có thêm mấy mạng người, con gánh vác được hết tất cả sao?”
Diệp Ninh ngẩng đầu, kiên định trả lời: “Đây đều không phải do ba làm, con không tin!”
Lâm Thế Vân nhìn trên mặt Diệp Ninh lộ ra một tia hận ý, ngực giống như bị khoét một khối thịt, bà nhấp đôi môi khô nứt, giọng nói giống như gió đông hoang tàn xơ xác: “Con hận mẹ? Con nghĩ rằng mẹ và con là vì để thoát khỏi hiềm nghi mà vu oan cho ba con? Ha ha a --”
Lâm Thế Vân nở nụ cười, tiếng cười khàn khàn giống như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào: “Trong báo cáo khám nghiệm tử thi của Cố Dung, vết thương trí mệnh ở bụng, miệng vết thương là do hai dao tạo thành! Nhát dao thứ nhất chỉ là vết thương nhẹ, nhát dao thứ hai mới thật sự lấy đi tính mạng bà ta! Lúc mẹ rời khỏi biệt thự là 5h15, Diệp Đạo tới biệt thự lúc 5h19, việc này nói lên cái gì?”
Việc này nói lên cái gì? Nếu Lâm Thế Vân nói là thật sự, như vậy nhát dao đầu tiên Cố Dung cũng chưa chết, bởi vì lúc ấy Lâm Thế Vân vô cùng kinh hoảng nên không chú ý tới điểm này, nhìn thấy máu, nhìn thấy Cố Dung ngã xuống...... Sau đó lại phát hiện ra thi thể của Cố Dung, bà ta căn bản không nghĩ tới, hung thủ còn có một người khác.
Diệp Ninh sắc mặt trắng nhợt, đầu óc lại nhớ tới ngày đó, ngày đó cũng giống như một ngày bình thường không có gì xảy ra, anh bỗng nhiên nhận được điện thoại của cậu mình Lâm Thế Quần, Lâm Thế Quần nói Lâm Thế Vân không biết đã xảy ra chuyện gì, dường như cảm xúc có chỗ nào đó không đúng, vì thế Diệp Ninh gọi điện cho Lâm Thế Vân, sau khi nói mấy câu, Lâm Thế Vân không chịu được nữa sợ hãi nói ra việc bản thân đã lỡ tay đâm Cố Dung một dao.
Anh vừa trấn an mẹ mình, vừa đi đến nơi xảy ra chuyện, lúc này Diệp Đạo gọi điện tới, người một nhà trong nháy mắt thống nhất ý kiến, Diệp Ninh đến biệt thự, phát hiện Cố Dung đã chết, lát sau Diệp Đạo cũng đến, chuyện kế tiếp cứ như vậy mà diễn ra, cha con hai người cùng nhau rửa sạch hiện trường gây án, toàn bộ quá trình, Diệp Ninh đều cảm thấy kinh sợ hãi hùng.
Diệp Ninh hỏi Diệp Đạo xử lý thi thể như thế nào, Diệp Đạo đề xuất giá họa cho Lâm Miểu Miểu, Diệp Ninh cùng ông ta nổi lên tranh chấp, nhưng Diệp Đạo rất nhanh đã thuyết phục được anh: “Lâm Miểu Miểu bị hiềm nghi, rất nhanh có thể rửa sạch, làm như vậy chính là đánh lừa hướng điều tra, khiến cảnh sát không thể nghĩ tới mẹ con......”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, lòng Diệp Ninh lại co thắt đau đớn.
“Việc này nói lên cái gì? Mẹ chỉ là đâm bị thương Cố Dung, bà ta còn chưa chết, nhưng ông ta đã giết người, từ đầu đến cuối đều im lặng không nói.” Lâm Thế Vân lau nước mắt, đáy mắt hiện đầy tơ máu tràn ngập hận ý.
“Có lẽ là người khác, không nhất định là ba, có lẽ là người khác......” Diệp Ninh cố chấp biện giải, trong mắt hiện lên sự bối rối chính anh cũng không phát hiện, “Lại nói vì sao ba muốn giết Cố Dung?”
“Vì sao ư?” Lâm Thế Vân nở nụ cười, đang tính mở miệng nói, quản gia ở bên ngoài gõ cửa, báo với bà có cảnh sát tới đây.
Một giờ sau, Lâm Thế Vân ngồi đối diện Diệp Đạo.
Bị bắt hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ, vẻ mặt Diệp Đạo vẫn như cũ, dường như vẫn đang ngồi trong văn phòng làm việc của ông ta.
“Thế Vân, em tiều tụy đi nhiều, mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt sao?” Vẫn giống như trước kia, ôn nhu săn sóc, ông ta cứ như vậy giằng co hơn hai mươi năm.
Bà trầm mặc vài giây, hỏi: “Ông dùng hết biện pháp muốn gặp tôi?”
“Đúng vậy.” Diệp Đạo ôn hòa cười cười, “Thế Vân, anh không biết em vì sao lại làm như vậy......”
“Không biết?” Lâm Thế Vân bén nhọn nở nụ cười, “Diệp Đạo! Diệp Đạo! Anh và Cố Dung rốt cuộc có quan hệ gì? Tôi quả thật bị mù mới gả cho anh!”
Diệp Đạo ngẩn ra, lập tức lại tự nhiên cười cười: “Sau khi Lâm Tư mất, anh cùng cô ấy quả thật có qua lại mấy lần, em cũng biết Lâm Miểu Miểu cũng có quyền kế thừa, anh trai em thậm chí muốn đem toàn bộ cổ phần trong công ty cho nó, anh cùng Cố Dung hợp tác, cũng là vì Diệp Ninh......”
“Vì Diệp Ninh? Vì Diệp Ninh, anh cùng ả ta hợp tác tới trên giường ư?”
“Thế Vân, em đang nói bậy bạ gì đó?” Ông ta kiên nhẫn khuyên nhủ: “Là anh trai em nói với em? Em đừng nghe lời anh em nói, em bị bắt, Diệp Ninh tự thú, đều không thoát khỏi quan hệ tới anh trai em......”
Lâm Thế Vân nghe ông ta giải thích, trong lòng cảm thấy vô cùng hoang đường, nếu là trước đây, bà có lẽ thật sự sẽ tin ông ta, nhưng hiện tại......
“Tôi chỉ hỏi anh một vấn đề, Lâm Tư có phải là con gái của anh và Cố Dung hay không?” Lâm Thế Vân oán hận cắn môi, ánh mắt trừng thật to, giống như muốn trừng ra một cái lỗ trên khuôn mặt người đàn ông đối diện.
Sự ôn hòa trên mặt Diệp Đạo rốt cuộc cũng không duy trì được nữa, ngữ khí cũng không trấn định tự nhiên như vừa mới bắt đầu: “Thế Vân, tất cả đều là anh trai em nói với em? Chúng ta làm vợ chồng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em còn không biết anh là người như thế nào? Lâm Tư sao có thể là con gái của anh, trong lòng anh cho tới bây giờ chỉ có một mình em.”
“Vậy ảnh chụp anh và Cố Dung lén lút qua lại làm sao mà có?” Lâm Thế Vân bi thương đau đớn cười, “Anh nghĩ rằng tôi tại sao lại tới tìm Cố Dung? Chính là vì cái hạng mục thất thoát kia sao? Là bởi vì có người gửi những tấm ảnh đó tới văn phòng của tôi!”
“Diệp Đạo, anh thật sự tính toán rất tốt! Lâm Miểu Miểu bị bắt ra nước ngoài, Lâm Tư, Diệp Ninh, một đứa là con gái của anh, một đứa là con trai anh, về sau, tập đoàn Lâm thị ắt hẳn sẽ đổi sang họ Diệp rồi!”
“Tôi không cần biết anh giết ai, tôi cũng không để ý anh có phải rửa tiền hay không, tôi để ý là, anh giết Cố Dung, lại muốn tôi gánh tội thay cho anh!”
“Anh không có, Thế Vân, em hãy tin tưởng anh, anh không bao giờ làm như vậy!” Diệp Đạo đứng lên, bắt lấy tay Lâm Thế Vân.
Lâm Thế Vân không bỏ tay ông ta ra: “Vậy anh vì sao không nói sau khi tôi rời đi anh đã tới đó? Anh vì sao không nói cho tôi biết, là anh giết ả ta? Nếu không phải anh trai tôi nói cho tôi biết, tôi vẫn nghĩ rằng mình đã giết ả ta! Tôi đã sợ tới mức mấy ngày nay không dám ngủ, anh vì sao không nói cho tôi biết?”
Bởi vì hai người tranh cãi kịch liệt, Vương Húc và Tiểu Ngô cùng vài cảnh sát khác tiến vào, tách hai người bọn họ ra, Diệp Đạo vẫn chưa từ bỏ muốn giải thích, nhưng nhìn thấy cảnh sát tiến vào, đành phải không ngừng mà lặp lại, xin Lâm Thế Vân nghe ông ta giải thích.
Lâm Thế Vân ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình, kết hôn hơn hai mươi năm, cho rằng bản thân đã hiểu hết về ông ta, hóa ra khi ông ta lộ ra bộ mặt thật sự, bà mới phát hiện, tất cả về ông ta đều xa lạ như biến thành một người khác.
Ông ta là ai vậy?
Chồng của bà - Diệp Đạo, hay là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ?
“Thế Vân, em nghe anh giải thích, anh thật sự không có giết người......”
Giọng nói quen thuộc không ngừng truyền đến, Lâm Thế Vân nhìn ông ta một cái, ngơ ngác ra khỏi sở cảnh sát, ánh mặt trời ngày hè chiếu sáng gay gắt chiếu vào người khiến bà không mở mắt ra được, có cái gì đó từ trong khóe mắt chảy xuống.
Thật lâu sau, bà đứng dưới ánh mặt trời, bị phơi nắng tới đầu váng mắt hoa, trong đầu vẫn mơ màng như trước chưa tỉnh táo lại được, bà lấy điện thoại ra ấn một dãy số, ngữ khí hoang tàn giống như sa mạc trong đêm tối: “Anh, những ảnh chụp kia có phải do anh gửi đến hay không? Mọi chuyện đều là kế hoạch của anh đúng hay không?”
Lâm Thế Quần trầm mặc nghe xong chất vấn của em mình, không trả lời, giống như một người ngoài cuộc, đáp một câu không liên quan: “Anh đã mua một trang viên ở ngoại ô Florence, em hãy tới đó cho khuây khỏa đi......”
Trong lòng Lâm Thế Vân một mảnh lạnh như băng, cha đã già, vì vụ án này mà thiếu chút nữa phải vào bệnh viện.
Chồng thì trong ngoài không đồng nhất, cùng chị dâu giang díu với nhau, giá họa cho Lâm Miểu Miểu, sau khi sự tình bại lộ, hắn lại không chút nào do dự giá họa bà.
Còn con trai của mình, bởi vì bà đứng ra chỉ chứng Diệp Đạo, đã sinh ra khoảng cách với bà.
Mà anh trai của mình...... Chính là người tạo ra tất cả việc này.
“Diệp phu nhân --”
Lâm Thế Vân quay đầu, Vương Húc dẫn theo phía sau một số cảnh sát bước nhanh đi tới, Vương Húc vẻ mặt quỷ dị nhìn bà: “Diệp phu nhân, Diệp tiên sinh chỉ ra và xác nhận bà chính là hung thủ, mời Diệp phu nhân cùng chúng tôi quay lại một chuyến, hỗ trợ điều tra......”
Lâm Thế Vân bình tĩnh cười cười, bà vuốt lại chút tóc mai rơi xuống trên thái dương, gật gật đầu: “Được.”
Hội quán tư nhân lưng chừng núi, một dòng suối được dẫn xuống từ trên đỉnh núi bị, đi ngang qua toàn bộ tiểu viện.
Lâm Thế Quần vừa mới tiến vào, liền trông thấy Úc Hân đã ngồi trong viện.
Úc Hân bình thản tiếp đón: “Đã hai mươi năm, chúng ta không ngồi xuống ăn với nhau một bữa cơm, hôm nay sao lại hẹn tôi ra ăn cơm?”
Trong mắt Lâm Thế Quần hiện lên một tia hoảng hốt, rất nhanh quay về vẻ bình thản cười hàn huyên: “Quả thật đã hơn hai mươi năm.”
Sau khi Úc Gia qua đời, Lâm Thế Quần có quan hệ khá tốt với Úc Hân, lúc Úc Gia gặp nạn không lâu, Lâm Thế Quần còn cùng Úc Hân gặp mặt vài lần, cùng Úc Hân ngồi trong ngôi nhà tiêu điều vắng vẻ, cùng nhớ về Úc Gia, mãi đến khi tin tức ông kết hôn với Cố Dung được thông báo......
Chồng sắp cưới của em gái có qua lại mờ ám với người phụ nữ khác, em gái chết chưa tới hai tháng, người đàn ông đó lại cùng người phụ nữ khác ‘phụng tử thành hôn’, bất kể là người làm chị nào, đều không thể bỏ qua cho người đàn ông như vậy.
“Thu tay lại đi.” Lâm Thế Quần bỗng nhiên nói.
Vẻ mặt Úc Hân vẫn ung dung bình thản, nhấp một ngụm trà, lạnh nhạt cười hỏi: “Tôi nghe không hiểu lắm.”
“Lục Bình từng nói, là có người nặc danh gửi những bức ảnh của Lâm Tư cho cô ấy.” Lâm Thế Quần dời tầm mắt từ rừng trúc, dừng trên khuôn mặt của Úc Hân,“Tôi vẫn luôn bán tín bán nghi, bởi vì tôi nghĩ không ra rốt cuộc còn có ai, nhất định phải dồn Lâm Tư vào chỗ chết......”
“Những thứ kia -- ảnh chụp Cố Dung và Diệp Đạo yêu đương vụng trộm, kết quả kiểm tra DNA của Lâm Tư, chứng cứ Cố Dung làm thâm hụt tài chính tập đoàn Lâm thị......” Lâm Thế Quần thẳng tắp nhìn chằm chằm Úc Hân, ánh mắt bình tĩnh, trong khoảnh khắc ấy, giống như một lưỡi dao sắc bén, “Là cô gửi tới?”
Tay Úc Hân run lên, chén trà lắc lư tràn ra vài giọt trà màu hổ phách, bà đặt chén trà xuống, muốn lấy khăn giấy ra lau, Lâm Thế Quần đã nhanh chóng đưa tờ khăn giấy tới trước mặt.
Bà tiếp nhận tờ khăn giấy, cẩn thận lau vài giọt nước dính trên tay, cẩn thận giống như kia không phải là nước trà bình thường, mà là cái gì đó lau cũng không sạch, tẩy cũng không ra.
Úc Hân để tờ khăn giấy sang một bên, nhìn chằm chằm tay mình, tự giễu cười: “Anh cho là lau sẽ sạch được? Kỳ thật không thể, người khác nhìn không thấy, nhưng trong lòng anh luôn nhớ tới nó.”
Lâm Thế Quần bình tĩnh nghe, mãi đến lúc Úc Hân ngẩng đầu nói: “Không sai, là tôi.”
“Còn có cái gì là cô làm nữa?” Lâm Thế Quần hỏi.
“Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi từ đầu đến cuối, chỉ làm hai việc đó.”
Chỉ làm hai việc này thôi sao?
Nhưng hai việc trên --
Việc thứ nhất, mượn đao của Lục Bình, cướp đi tính mệnh của Lâm Tư.
Việc thứ hai, mượn đao của Lâm Thế Quần, lấy mạng Cố Dung.
Lâm Thế Quần trầm mặc không nói, bất luận kẻ nào đều có lập trường đi chỉ trích Úc Hân, chỉ có ông là không, mà ông cũng giống như bà chỉ làm hai việc, Úc Hân muốn mượn đao của ông, ông liền tương kế tựu kế, mượn đao của Lâm Thế Vân, đao của Diệp Đạo, cuối cùng, Cố Dung trở thành vật hi sinh trong trận âm mưu này.
“Thu tay lại đi.” Ông thở dài một tiếng.
Úc Hân đặt tay lên chân, tươi cười bình tĩnh: “Hắn ta còn chưa chết.”
Như vậy, hết thảy, vẫn chưa chấm dứt.
/89
|