Trong mơ hồ, Thu Hải Đường hình như nói mấy câu, sau đó gọi một nữ sinh tên Mạc Toàn lên bục phát ngôn, tại lúc hai nữ sinh đi qua nhau, Mạc Toàn giơ chân ra...
Một khắc khi Thu Hải Đường ưỡng ngực ngẩng cao đầu, không có phòng bị, loạng choạng mấy bưới ngã nhào xuống đất, tây chân loạn xạ đứng dậy mới phát ra, thì đã có tiếng kêu kinh ngạc của học sinh “ Mau xem! Đó không phải dây chuyền hoa tuyết của học trưởng Tuyết Không sao?”
Tất cả con người đều ngó đầu ra nhìn theo hướng nữ sinh đó chỉ, một sợi dây chuyền hoa tuyết màu xanh tĩnh lặng nằm dưới đất, học sinh học viện Tinh Hải đều biết, đó chính là vật yêu quý của Dương Tuyết Không, trên đời này chỉ có một sợi duy nhất, từ trước đến nay cùng Dương Tuyết Không không có tách rời.
“ Trời ơi! Là từ trên người Thu Hải Đường rớt xuống!” Nữ sinh đó hét lên.
Sắc mặt Thu Hải Đường nháy mắt trắng bệch, thầm kêu “ Không thể nào, làm sao có thể?”
Day chuyền hoa tuyết rõ ràng là cô sai người để lên người Tiêu Mộng Mộng, làm sao có thể xuất hiện ở đây, mà còn từ trên người cô rớt xuống. Lưu Tinh khoan thai từ trên bục đi xuống, nhặt dây chuyền hoa tuyết lên, đặt vào lòng bàn tay, “ Bạn học Thu Hải Đường, xin hỏi bạn có lời giải thích gì không?”
“ Tôi không biết, tôi không biết......” Sự kiêu ngạo trên mặt Thu Hải Đường đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt xinh đẹp có phần méo mó.
“ Đồ là từ trên người bạn rơi xuống, bạn nói với tôi không biết.” Lưu Tinh nhíu mày, “ Mọi người biết Dương Tuyết Không là biểu ca bạn, bạn không phải nhân lúc Tuyết Không học trưởng không chú ý lấy trộm chứ?”
Lời của Lưu Tinh vừa rơi xuống, cả hội trường ồn ã.
“ Thật là! Quá đáng mà, cố nhiên lại trộm đồ của biểu ca mình!”
“ Đúng a, điện nặng à?”
“ Xem cô ta bifnht hường kiêu ngạo như công chúa, hóa ra là kẻ cắp!”
“ Nham hiểu quá, lúc trưa, cố nhiên còn vu cáo cho bạn học Tiêu Mộng Mộng nữa, người gọi cuộc điện thoại đó nhất định là cô ta!”
“............”
Thu Hải Đường ngay thường ngạo mạn như chim khổng tước, không coi ai ra gì, lại ngang tàn bức người, ở học viện Tinh Hải có rất nhiều kẻ địch, chỉ là các học sinh không dám đắc tội với 5 vị thiếu gia nên không làm gì được cô ta, bây giờ thấy cô ta làm ra cái loại sự tình này, liên tiếp phát ra những lời chỉ trích cô ta.
Cả đời này Thu Hải Đường chưa bao giờ xấu hổ như thế, hận không thể đào một lỗ mà chui xuống.
“ Thật sự không phải tôi trộm, tôi làm sao có thể trộm đồ của biểu ca mình chứ? Tôi nếu thích đồ của biểu ca, chỉ cần nói với anh ấy, biểu ca nhất định sẽ tặng cho tôi, biểu ca thương tôi nhất mà!” Thu Hải Đường nước mắt long lanh nhìn Lư Tinh, hy vọng Lưu Tinh vì quan hệ của cô với Dương Tuyết Không mà tha cho cô.
“ Tôi biết vì sao cô ấy trộm dây chuyền của Dương Tuyết Không!” Một tiếng nỏi rụt rẻ vang lên, thanh âm không lớn, nhưng lại giống như một quả bom khủng bố, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Người đó, cố nhiên là.......Thành Duyệt Duyệt!
Sắc mặt Thành Duyệt Duyệt trắng như ma, vành mắt rất hồng, run rẩy hướng Thu Hải Đường đi đến.
“ Duyệt Duyệt, cậu nói linh tinh gì đấy?” Thu Hải Đường nghiêm giọng hỏi.
Thành Duyệt Duyệt run lẩy bẩy, thanh âm khóc nức nở nói: “ Biểu tỷ, giấu không được nữa, bọn họ đều biết rồi!”
“ Duyệt Duyệt, cậu đừng nói bậy, cái gì mà giấu không được? Mình không có trộm dây chuyền của biểu ca, cậu trúng ta sao?” Thu Hải Đường thế nào cung không ngờ, ngay thời khắc mấu chối người vạch trần cô, mặc nhiên là biểu muội thân thiết!
“ Biểu tỷ, xin lỗi!” Thành Duyệt Duyệt khóc ra tiếng.
Buổi trưa, cô đột nhiên bị một đám người áo đen bao vây, những người đó đưa cô vào một căn phòng tối, sau đó dùng hành động thô bạo ép buộc cô, chụp lại ảnh, đồng thời uy hiếp cô, nếu không nói ra sự thật liên quan đến sợi dây chuyền sẽ đưa những tấm ảnh này lên mạng.
Một khắc khi Thu Hải Đường ưỡng ngực ngẩng cao đầu, không có phòng bị, loạng choạng mấy bưới ngã nhào xuống đất, tây chân loạn xạ đứng dậy mới phát ra, thì đã có tiếng kêu kinh ngạc của học sinh “ Mau xem! Đó không phải dây chuyền hoa tuyết của học trưởng Tuyết Không sao?”
Tất cả con người đều ngó đầu ra nhìn theo hướng nữ sinh đó chỉ, một sợi dây chuyền hoa tuyết màu xanh tĩnh lặng nằm dưới đất, học sinh học viện Tinh Hải đều biết, đó chính là vật yêu quý của Dương Tuyết Không, trên đời này chỉ có một sợi duy nhất, từ trước đến nay cùng Dương Tuyết Không không có tách rời.
“ Trời ơi! Là từ trên người Thu Hải Đường rớt xuống!” Nữ sinh đó hét lên.
Sắc mặt Thu Hải Đường nháy mắt trắng bệch, thầm kêu “ Không thể nào, làm sao có thể?”
Day chuyền hoa tuyết rõ ràng là cô sai người để lên người Tiêu Mộng Mộng, làm sao có thể xuất hiện ở đây, mà còn từ trên người cô rớt xuống. Lưu Tinh khoan thai từ trên bục đi xuống, nhặt dây chuyền hoa tuyết lên, đặt vào lòng bàn tay, “ Bạn học Thu Hải Đường, xin hỏi bạn có lời giải thích gì không?”
“ Tôi không biết, tôi không biết......” Sự kiêu ngạo trên mặt Thu Hải Đường đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt xinh đẹp có phần méo mó.
“ Đồ là từ trên người bạn rơi xuống, bạn nói với tôi không biết.” Lưu Tinh nhíu mày, “ Mọi người biết Dương Tuyết Không là biểu ca bạn, bạn không phải nhân lúc Tuyết Không học trưởng không chú ý lấy trộm chứ?”
Lời của Lưu Tinh vừa rơi xuống, cả hội trường ồn ã.
“ Thật là! Quá đáng mà, cố nhiên lại trộm đồ của biểu ca mình!”
“ Đúng a, điện nặng à?”
“ Xem cô ta bifnht hường kiêu ngạo như công chúa, hóa ra là kẻ cắp!”
“ Nham hiểu quá, lúc trưa, cố nhiên còn vu cáo cho bạn học Tiêu Mộng Mộng nữa, người gọi cuộc điện thoại đó nhất định là cô ta!”
“............”
Thu Hải Đường ngay thường ngạo mạn như chim khổng tước, không coi ai ra gì, lại ngang tàn bức người, ở học viện Tinh Hải có rất nhiều kẻ địch, chỉ là các học sinh không dám đắc tội với 5 vị thiếu gia nên không làm gì được cô ta, bây giờ thấy cô ta làm ra cái loại sự tình này, liên tiếp phát ra những lời chỉ trích cô ta.
Cả đời này Thu Hải Đường chưa bao giờ xấu hổ như thế, hận không thể đào một lỗ mà chui xuống.
“ Thật sự không phải tôi trộm, tôi làm sao có thể trộm đồ của biểu ca mình chứ? Tôi nếu thích đồ của biểu ca, chỉ cần nói với anh ấy, biểu ca nhất định sẽ tặng cho tôi, biểu ca thương tôi nhất mà!” Thu Hải Đường nước mắt long lanh nhìn Lư Tinh, hy vọng Lưu Tinh vì quan hệ của cô với Dương Tuyết Không mà tha cho cô.
“ Tôi biết vì sao cô ấy trộm dây chuyền của Dương Tuyết Không!” Một tiếng nỏi rụt rẻ vang lên, thanh âm không lớn, nhưng lại giống như một quả bom khủng bố, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
Người đó, cố nhiên là.......Thành Duyệt Duyệt!
Sắc mặt Thành Duyệt Duyệt trắng như ma, vành mắt rất hồng, run rẩy hướng Thu Hải Đường đi đến.
“ Duyệt Duyệt, cậu nói linh tinh gì đấy?” Thu Hải Đường nghiêm giọng hỏi.
Thành Duyệt Duyệt run lẩy bẩy, thanh âm khóc nức nở nói: “ Biểu tỷ, giấu không được nữa, bọn họ đều biết rồi!”
“ Duyệt Duyệt, cậu đừng nói bậy, cái gì mà giấu không được? Mình không có trộm dây chuyền của biểu ca, cậu trúng ta sao?” Thu Hải Đường thế nào cung không ngờ, ngay thời khắc mấu chối người vạch trần cô, mặc nhiên là biểu muội thân thiết!
“ Biểu tỷ, xin lỗi!” Thành Duyệt Duyệt khóc ra tiếng.
Buổi trưa, cô đột nhiên bị một đám người áo đen bao vây, những người đó đưa cô vào một căn phòng tối, sau đó dùng hành động thô bạo ép buộc cô, chụp lại ảnh, đồng thời uy hiếp cô, nếu không nói ra sự thật liên quan đến sợi dây chuyền sẽ đưa những tấm ảnh này lên mạng.
/38
|