Thời điểm linh hồn nàng bay ra khỏi thân thể, say sưa kêu gào tên của hắn, hắn ôm chặt nàng hôn lên mỗi giọt mồ hôi của nàng. Cùng nhau đem đối phương ôm lấy thật sâu, đồng thời đang nằm trong lòng đối phương thật sâu, lại đau đến không thể nói ra.
Một đêm kia, bọn họ quên mình trong sự điên cuồng của đối phương, tận đến khi nàng mệt mỏi cực độ ngủ thật say, trên mặt vẫn mang theo sắc đỏ bừng sau khi hoan ái.
Mà hắn đem bản thân mình lưu lại ở trong cơ thể nàng, lẳng lặng nhìn nàng một đêm, nghĩ đến sau hừng đông phải xa nhau, có thể trong chốc lát ngắm nhìn được bao nhiêu càng tốt.
Bàn tay to vụng về gạt những sợi tóc tán loạn của nàng sang hai bên, khẽ chạm lên hai gì má trắng mịn non mềm của nàng, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp giữ nàng lại sao? Lúc này hắn thà làm hôn quân, nếu như mình là một hôn quân, có thể thoải mái không để ý đến các huynh đệ, không để ý đến quốc gia đại sự, cứ như vậy luôn ở bên cạnh nàng.
Nàng một mực bảo vệ rốt cuộc là ai?
Đêm nay nàng ngủ cũng không an ổn, bàn tay nhỏ bé luôn gắt gao siết chặt phía sau lưng hắn, đem chính mình cố gắng hết sức có thể rúc vào trong lồng ngực của hắn, giống như sợ buông lỏng tay, hắn sẽ biến mất không ở bên nàng.
Bất ngờ khóa chặt mày, thấp giọng khẽ nỉ non: “Sở Hạm… Cái tên hỗn đản nhà ngươi này…”
Cũng không vì chuyển động này của nàng mà làm hắn thay đổi, trong lòng biến thành ngàn vạn nhu tình, chỉ vì nữ nhân nho nhỏ trong ngực này. Khẽ hôn lên trên cánh môi mềm mại của nàng, như thế cũng không thể áp chế lại nội tâm đau đớn của hắn. Hắn biết tâm trí cùng thân thể mình cũng đã không thể rộng mở với nữ nhân khác.
“Ngươi tại sao lại là Tuyên Nguyệt Nhi… Nếu ngươi chỉ là một nữ tử bình thường, hắn là rất tốt, ta sẽ dùng cả cuộc đời luôn ở bên cạnh ngươi.”
Hắn cố gắng suy nghĩ xem có cách gì tìm ra manh mối, cuối cùng vẫn tập trung vào mục tiêu là trên người Cô Quân, nhưng không có bất cứ chứng cớ gì hắn làm sao có thể giải thích khúc mắc trước chúng tướng sĩ, tiêu được oán khí của bọn họ.
Toàn bộ huynh đệ đã chết, đều cùng với bọn họ vào sinh ra tử tới tận bây giờ.
Hắn đi tới phía trước. Thủ hạ đối với Hương Thảo dùng mọi cách tra tấn thẩm vấn, nhưng nàng cứ một mực chắc chắn chính Nguyệt Nhi đưa thuốc cho nàng, cũng không có người khác sai khiến, về sau không chịu nổi hình phạt lại cắn lưỡi tự sát. Việc này đối với Nguyệt Nhi chính là chứng cứ phạm tội chí mạng nhất.
Chẳng lẽ thực sự hoàn toàn không có biện pháp sao? Hắn không cam lòng. . . .
Khi Nguyệt Nhi tỉnh lại, Sở Hạm chẳng biết đã rời đi từ lúc nào. Trên thân thể lưu lại dấu vết cùng hắn tối hôm qua hoan ái, vừa ngượng ngùng, lại ngọt ngào.
Nàng cẩn thận ăn mặc chỉnh tề, búi tóc thật đẹp, cài lên ngọc trâm hắn tặng mình. Tuy rằng bây giờ mình không thể mặc trang phục tốt nhất, nhưng cũng không muốn quá mức lôi thôi.
Mặc dù đối với hắn hoàn toàn không đành lòng, nhưng tại sao không phải là kết cục kết nhất của hai người?
Mành vén lên, một binh lính vẫn còn dáng vẻ đại hài tử thò đầu vào: “Đi ra.” Trong tiếng quát chói tai mang theo oán hận.
Nguyệt Nhi cười nhạy đứng dậy, đến khi thấy đại hài tử kia xê dịch bả vai thì cười khẽ: “Ngươi hận ta?”
Trong mắt của hắn tóe ra ngọn lửa cừu hận: “Trong số những người bị ngươi hạ độc chết, có ca ca của ta.”
Toàn thân Nguyệt Nhi chấn động, nàng bây giờ chỉ cầu mong được giải thoát bị người khác dùng làm kẻ chịu tội thay, thật sự đúng không? Nếu lần này hơn một trăm mạng người bị giết bằng thuốc độc, vậy có thể còn những lần sau hay không? Nết thành dân hai nước rạn nứt, chắc chắn sẽ xảy ra một hồi giết chóc.
Bình tĩnh nhìn lại hắn: “Ta không có giết ca ca ngươi, nhưng hắn lại vì ta mà chết, ta thật xin lỗi.”
Đại hài tử mặt lạnh băng: “Đi”. Đối với lời nói của nàng nửa phần cũng không tin.
Nàng biết, cũng bởi vì nàng không có cách nào làm người khác tin tưởng mình, cho nên tối hôm qua Sở Hạm mới có thể đau lòng như vậy.
Đi hường đến chỗ đoạn đầu đại được dựng tạm, chung quanh quan binh đã vây đầy, mà hắn an vị ngồi trên vị trí Đốc Trảm. (chỉ huy chém đầu)
Đi qua bên cạnh hắn, phía sau truyền đến tiếng hỏi thấp đau lòng của hắn: “Thật sự không chịu nói sao?”
Nàng cũng không quay đầu lại, buồn bã cười, nàng căn bản không có cách nào nói được, không chút do dự đi tới đoạn đầu đài. Ở trong đám người, nàng nhìn thấy Cô Quân.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của hắn, trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp, là ngươi sao? Là ngươi dùng máu của ta để đạt được mục đích làm thành dân hai nước rạn nứt sao? Khi đó nàng nhìn hắn nhếch khóe môi ánh mắt coi thường, giờ khắc này, nàng đột nhiên có chút hoài nghi lời nói của hắn, thành dân Tuyên Quốc bị Sở Quốc thống trị phải trải qua cuộc sống khuất nhục, nàng thật sự muốn tự mình quay về Tuyên Quốc nhìn xem.
Sở Hạm tay nắm chặt thành hai nắm đấm, nhắm mắt lại không nhìn tới thân hình nhỏ nhắn ngạo nghễ đứng trên đài kia, hắn sợ chính mình nhẫn nhịn không được, xông lên đài mang nàng rời đi. Hắn không thể chỉ sống vì mình, hắn còn có quốc gia, tướng sĩ, thành dân, trên vai của hắn gánh vác nhiều lắm… nhiều lắm…
Khi thấy nàng chưa từng quay lại nhìn mình liếc mắt lấy một cái, lại chăm chăm nhìn về phía Cô Quân, trái tim như đang rỉ máu… Vừa đau khổ vừa chua xót. Nếu trong lòng nàng không có hắn, vì sao tối qua lại hiến dâng hoàn toàn như vậy không có giữ lại, hắn vẫn cảm thấy nàng đối với hắn không đành lòng cũng yêu say đắm khắc cốt ghi tâm.
“Cát chảy… Cát chảy…” Cách đó không xa truyền đến thanh âm hỗn loạn hoảng sợ.
Sở Hạm vội vàng nhảy lên mặt bàn phóng tầm mắt nhìn xem, sau đoạn đầu đài không xa, một khoảng đất lớn đang sụt xuống, mấy ngàn tướng sĩ đã từ từ lún xuống, có binh lính hoảng sợ cuống cuồng liều mạng giãy giụa, bị lún xuống càng nhanh hơn.
Ở nơi này cũng chưa từng gặp phải cát chảy, cũng không biết ứng đối như thế nào, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Nguyệt Nhi đứng ở trên đoạn đầu đài, hướng phía Sở Hạm kêu to: “Sở Hạm, muốn giữ mạng sống của họ, ngươi ngay lập tức nhìn mỗi một động tác của ta, dùng miệng nói cho bọn họ biết phải làm như thế nào, bây giờ bắt bọn họ cố gắng hạn chế hô hấp, đem tứ chi từ từ mở rộng ra.” Nàng lớn lên cùng sa mạc, mặc dù chưa bao giờ tận mắt thấy cát chảy, nhưng nghe thấy cũng không ít.
Nàng đoạt lấy một cái trường thương của binh lính đứng bên cạnh đang sững sờ, nháy xuống đoạn đầu đài, chạy về phía khu vực cát chảy.
“Nguyệt Nhi!” Sở Hạm quát một tiếng chói tai, vội vã nhảy lên đoạn đầu đài, chỉ kịp bắt lấy góc váo của nàng, trong tay lưu lại một mảnh vải bị xé nát. Nhìn thấy cơ thể nàng lọt vào chỗ cát chảy, mắt đỏ ngầu, nháy mắt tỉnh táo lại, chăm chú nhìn nàng đang loay hoay bắt đầu các động tác.
Nguyệt Nhi cố gắng hết dịu dàng đem trường thương đặt nằm ngang dướng thân thể, thân thể chậm rãi nằm vật xuống. Đợi cơ thể nằm ngửa, khe khẽ đem trường thương chuyển tới dưới cặp mông, tránh sử dụng sức của bàn chân, sẽ bị lún xuống, đến khi hai chân toàn toàn đưa lên cát xốp, cả người nằm ngang trên mặt đất, bình tĩnh chờ đợi. (Đoạn này ta dịch nôm na, k hiểu ta cũng chịu thôi >”<)
Bản thân trải qua trăm trận trăn thắng, hiểu biết rỗng rãi hắn lập tức hiểu được mục đích của nàng, không hề chớp mắt nhìn nàng chăm chú, không buông tha bất kì một động tác nào của nàng, lớn tiếng theo phương pháp của nàng mà truyền thụ, thanh âm vang dội, có thể chui lọt vào trong lỗ tai mỗi tướng sĩ.
Tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh nháy mắt dằn xuống nội tâm đang khủng hoảng, bình tâm tĩnh khí hoàn thành sửa sang cử chỉ, ngay khi mọi người trồi lên mặt đất thì mấy ngàn tướng sĩ bây giờ đã cùng một chỗ.
Một tướng tuân bên cạnh Nguyệt Nhi, nghiêng đầu nhìn nàng, không chút dò dự vươn tay về phía nàng.
Trong khi nàng đem bàn tay nhỏ bé mắt lấy bàn tay thô to kia, bàn tay to nháy mắt thu lại, trên khuôn mặt cương nghị lô ra mỉm cười. đồng thời lúc này một bàn tay nhỏ bé khác của nàng, bị một binh sĩ bên cạnh cầm chặt chẽ.
Lệ trong khóe mắt Nguyệt Nhi chảy xuống, cho dù nàng là địch nhân của bọn họ, bọn họ cũng không bỏ rơi nàng, đây chỉnh là quân đội của hắn, lính của hắn.
Ánh mắt Sở Hạm sáng quắc lo âu một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang cùng tử thần đấu tranh kia.
Xung quanh gió nhẹ tĩnh lặng, không người nào dám lớn giọng hô to, lẳng lặng dừng ở tình cảm quân đội khi cận kề cái chết – đoàn kết.
Hai canh giờ sau, đất đai lại khôi phục lại rắn chắc, chúng tướng sĩ mỏi mệt đứng dậy, bỗng chốc biến thành hoan hô. Tử Thần lướt qua bọn họ, lại không thể mang đi một người nào. (Chỗ trên kia chỉ là đang đứng yên trong cát, h mới lên được)
Nguyệt Nhi thở dài một hơi, một lần nữa quay về hướng đoạn đầu đài, giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua, lạnh nhạt nói: “Có thể hành hình.”
Giữa nắm tay Sở Hạm nắm chắt tràn ra một tia máu tươi, trong mắt lãnh lẽo tràn đầy tức giận, Nguyệt Nhi a, Nguyệt Nhi, Ngươi vì sao đến tận bây giờ vẫn cố chấp như vậy? Vì sao không chịu cho ta một chút cơ hội.
Dữ tợn quyết tâm xoay người: “Hành hình!”
Binh lính cầm đại đao trong tay chậm chạp không thể nâng lên. Hắn làm sao mà có thể nhẫn tâm chính tay chém đầu nữ tử yếu đuối vừa mới cứu mấy ngàn đại quân của bọn họ chứ?
“Đao hạ lưu tình!” Trong quân truyền đến tiếng hô lớn tiếng.
Hai mắt Sở Hạm nhắm chặt bỗng mở ra, Nguyệt Nhi được cứu rồi!
Hữu tham tướng(1 vị tướng quan trọng như cánh tay phải) của hắn đi đến trước đài, một gối quỳ xuống: “Sở Vương, đao hạ lưu tình, ta tin tưởng hơn một trăm mạng người kia, đều không phải do Nguyệt Nhi cô nương gây ra.”
Sở Hạm không nói.
“Nếu Nguyệt Nhi cô nương giết chết hơn một trăm tướng sĩ kia bằng thuốc độc, cũng sẽ không liều chết cứu mấy ngàn tướng sĩ.”
Mấy vạn đại quân đồng loạt quỳ xuống: “Chúng ta tin tưởng Nguyệt Nhi cô nương, Đao hạ lưu tình.”
Sở Hạm hai mắt dần dần đỏ ngầu, nước mắt hiện lên, đột nhiên quay lại, khóc không thành tiếng đem Nguyệt Nhi gắt gao kéo vào trong lòng. Ngay trước mấy vạn tướng sĩ của hắn, đem thân thể nàng nhu nhược như dương liễu trong gió chặt chẽ khóa lại trong lồng ngực rộng lớn của hắn.
Xung quanh gió nhẹ hiu hiu, không có một tiếng cười cợt cùng khinh bỉ, chỉ có rung động cùng vô vàn cảm động, vua của bọn họ có thể chịu được dày vò thống khổ như vậy.
Mặt Nguyệt Nhi nóng ran áp vào trên áo giáp lạnh như băng của hắn, trong nháy mắt tâm thấy thoải mái, tinh thần nhanh chóng thả lỏng ra. Cơ hồ tối hôm qua cả đêm hoan ái đoạt đi hơn phân nửa thể lực của nàng, vừa rồi chiến đấu với cát chảy, lại càng tiêu hao toàn bộ khí lực trong cơ thể nàng, toàn bộ dựa vào một cỗ ngạo khí không chịu khuất phục chống đỡ, lúc này bất ngờ trầm tĩnh lại, trước mắt tối sầm liền hôn mê trong lồng ngực của hắn.
Tim của hắn trầm xuống, sợ hãi vô danh.
Nguyệt Nhi, ngươi không thể có chuyện gì.
Ôm lấy nàng bước nhanh tới quân doanh của mình: “Truyền quân y.”
Vẫn là thanh âm bánh xe đơn điệu, thùng xe hơi hơi lay động, trong hơi thở đều nồng đậm mùi thuốc.
“Thế nào?” Sở Hạm thanh âm trầm thấp truyền đến.
“Bẩm báo Sở Vương, Nguyệt Nhi cô nương khí mạch đã vững vàng. . . .” Thanh âm một vị lão giả cẩn thận trả lời.
“Vững vàng, vững vàng, cũng đã bốn ngày, như thế nào còn không thấy tỉnh?” Thanh âm của Sở Hạm buồn bã nóng ruột cùng cuống lên.
Lão giả trầm mặc, qua một lúc lâu mới cố lấy dũng khí: “Thân thể Nguyệt Nhi cô nương không thoải mái là do cảm xúc lên xuống quá khích tạo thành, nghỉ ngơi điều dưỡng năm ngày qua, thân thể đã không còn đáng ngại, sở dĩ không tỉnh, chỉ sợ do chính nàng ta không chịu tỉnh lại.”
Sở Hạm kinh ngạc, men theo mày rậm nhìn xuống: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Xe ngựa dừng một chút, có tiếng của người xuống xe, xe ngựa lại tiếp tục đi.
Bàn tay kia vỗ về lên toàn thân nàng, vô cùng quen thuộc nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, tiến tới bên môi khẽ hôn. Tâm nàng theo hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run lên, còn khống chế. “Nguyệt Nhi…”
Nguyệt Nhi cho dù đang nhắm hai mắt cũng có thể cảm thấy ánh mắt bức người của hắn, không muốn mở to mắt nhìn mặt hắn, sợ bọn họ lại nhớ tới ngày trước như nước với lửa hằn thù nhìn nhau.
Thề cả đời không qua lại với nhau, nhưng mọi chuyện lại chung quy dính dáng cùng một chỗ.
Một đêm kia, bọn họ quên mình trong sự điên cuồng của đối phương, tận đến khi nàng mệt mỏi cực độ ngủ thật say, trên mặt vẫn mang theo sắc đỏ bừng sau khi hoan ái.
Mà hắn đem bản thân mình lưu lại ở trong cơ thể nàng, lẳng lặng nhìn nàng một đêm, nghĩ đến sau hừng đông phải xa nhau, có thể trong chốc lát ngắm nhìn được bao nhiêu càng tốt.
Bàn tay to vụng về gạt những sợi tóc tán loạn của nàng sang hai bên, khẽ chạm lên hai gì má trắng mịn non mềm của nàng, chẳng lẽ thật sự không có biện pháp giữ nàng lại sao? Lúc này hắn thà làm hôn quân, nếu như mình là một hôn quân, có thể thoải mái không để ý đến các huynh đệ, không để ý đến quốc gia đại sự, cứ như vậy luôn ở bên cạnh nàng.
Nàng một mực bảo vệ rốt cuộc là ai?
Đêm nay nàng ngủ cũng không an ổn, bàn tay nhỏ bé luôn gắt gao siết chặt phía sau lưng hắn, đem chính mình cố gắng hết sức có thể rúc vào trong lồng ngực của hắn, giống như sợ buông lỏng tay, hắn sẽ biến mất không ở bên nàng.
Bất ngờ khóa chặt mày, thấp giọng khẽ nỉ non: “Sở Hạm… Cái tên hỗn đản nhà ngươi này…”
Cũng không vì chuyển động này của nàng mà làm hắn thay đổi, trong lòng biến thành ngàn vạn nhu tình, chỉ vì nữ nhân nho nhỏ trong ngực này. Khẽ hôn lên trên cánh môi mềm mại của nàng, như thế cũng không thể áp chế lại nội tâm đau đớn của hắn. Hắn biết tâm trí cùng thân thể mình cũng đã không thể rộng mở với nữ nhân khác.
“Ngươi tại sao lại là Tuyên Nguyệt Nhi… Nếu ngươi chỉ là một nữ tử bình thường, hắn là rất tốt, ta sẽ dùng cả cuộc đời luôn ở bên cạnh ngươi.”
Hắn cố gắng suy nghĩ xem có cách gì tìm ra manh mối, cuối cùng vẫn tập trung vào mục tiêu là trên người Cô Quân, nhưng không có bất cứ chứng cớ gì hắn làm sao có thể giải thích khúc mắc trước chúng tướng sĩ, tiêu được oán khí của bọn họ.
Toàn bộ huynh đệ đã chết, đều cùng với bọn họ vào sinh ra tử tới tận bây giờ.
Hắn đi tới phía trước. Thủ hạ đối với Hương Thảo dùng mọi cách tra tấn thẩm vấn, nhưng nàng cứ một mực chắc chắn chính Nguyệt Nhi đưa thuốc cho nàng, cũng không có người khác sai khiến, về sau không chịu nổi hình phạt lại cắn lưỡi tự sát. Việc này đối với Nguyệt Nhi chính là chứng cứ phạm tội chí mạng nhất.
Chẳng lẽ thực sự hoàn toàn không có biện pháp sao? Hắn không cam lòng. . . .
Khi Nguyệt Nhi tỉnh lại, Sở Hạm chẳng biết đã rời đi từ lúc nào. Trên thân thể lưu lại dấu vết cùng hắn tối hôm qua hoan ái, vừa ngượng ngùng, lại ngọt ngào.
Nàng cẩn thận ăn mặc chỉnh tề, búi tóc thật đẹp, cài lên ngọc trâm hắn tặng mình. Tuy rằng bây giờ mình không thể mặc trang phục tốt nhất, nhưng cũng không muốn quá mức lôi thôi.
Mặc dù đối với hắn hoàn toàn không đành lòng, nhưng tại sao không phải là kết cục kết nhất của hai người?
Mành vén lên, một binh lính vẫn còn dáng vẻ đại hài tử thò đầu vào: “Đi ra.” Trong tiếng quát chói tai mang theo oán hận.
Nguyệt Nhi cười nhạy đứng dậy, đến khi thấy đại hài tử kia xê dịch bả vai thì cười khẽ: “Ngươi hận ta?”
Trong mắt của hắn tóe ra ngọn lửa cừu hận: “Trong số những người bị ngươi hạ độc chết, có ca ca của ta.”
Toàn thân Nguyệt Nhi chấn động, nàng bây giờ chỉ cầu mong được giải thoát bị người khác dùng làm kẻ chịu tội thay, thật sự đúng không? Nếu lần này hơn một trăm mạng người bị giết bằng thuốc độc, vậy có thể còn những lần sau hay không? Nết thành dân hai nước rạn nứt, chắc chắn sẽ xảy ra một hồi giết chóc.
Bình tĩnh nhìn lại hắn: “Ta không có giết ca ca ngươi, nhưng hắn lại vì ta mà chết, ta thật xin lỗi.”
Đại hài tử mặt lạnh băng: “Đi”. Đối với lời nói của nàng nửa phần cũng không tin.
Nàng biết, cũng bởi vì nàng không có cách nào làm người khác tin tưởng mình, cho nên tối hôm qua Sở Hạm mới có thể đau lòng như vậy.
Đi hường đến chỗ đoạn đầu đại được dựng tạm, chung quanh quan binh đã vây đầy, mà hắn an vị ngồi trên vị trí Đốc Trảm. (chỉ huy chém đầu)
Đi qua bên cạnh hắn, phía sau truyền đến tiếng hỏi thấp đau lòng của hắn: “Thật sự không chịu nói sao?”
Nàng cũng không quay đầu lại, buồn bã cười, nàng căn bản không có cách nào nói được, không chút do dự đi tới đoạn đầu đài. Ở trong đám người, nàng nhìn thấy Cô Quân.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt đờ đẫn của hắn, trong mắt lóe lên thần sắc phức tạp, là ngươi sao? Là ngươi dùng máu của ta để đạt được mục đích làm thành dân hai nước rạn nứt sao? Khi đó nàng nhìn hắn nhếch khóe môi ánh mắt coi thường, giờ khắc này, nàng đột nhiên có chút hoài nghi lời nói của hắn, thành dân Tuyên Quốc bị Sở Quốc thống trị phải trải qua cuộc sống khuất nhục, nàng thật sự muốn tự mình quay về Tuyên Quốc nhìn xem.
Sở Hạm tay nắm chặt thành hai nắm đấm, nhắm mắt lại không nhìn tới thân hình nhỏ nhắn ngạo nghễ đứng trên đài kia, hắn sợ chính mình nhẫn nhịn không được, xông lên đài mang nàng rời đi. Hắn không thể chỉ sống vì mình, hắn còn có quốc gia, tướng sĩ, thành dân, trên vai của hắn gánh vác nhiều lắm… nhiều lắm…
Khi thấy nàng chưa từng quay lại nhìn mình liếc mắt lấy một cái, lại chăm chăm nhìn về phía Cô Quân, trái tim như đang rỉ máu… Vừa đau khổ vừa chua xót. Nếu trong lòng nàng không có hắn, vì sao tối qua lại hiến dâng hoàn toàn như vậy không có giữ lại, hắn vẫn cảm thấy nàng đối với hắn không đành lòng cũng yêu say đắm khắc cốt ghi tâm.
“Cát chảy… Cát chảy…” Cách đó không xa truyền đến thanh âm hỗn loạn hoảng sợ.
Sở Hạm vội vàng nhảy lên mặt bàn phóng tầm mắt nhìn xem, sau đoạn đầu đài không xa, một khoảng đất lớn đang sụt xuống, mấy ngàn tướng sĩ đã từ từ lún xuống, có binh lính hoảng sợ cuống cuồng liều mạng giãy giụa, bị lún xuống càng nhanh hơn.
Ở nơi này cũng chưa từng gặp phải cát chảy, cũng không biết ứng đối như thế nào, trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Nguyệt Nhi đứng ở trên đoạn đầu đài, hướng phía Sở Hạm kêu to: “Sở Hạm, muốn giữ mạng sống của họ, ngươi ngay lập tức nhìn mỗi một động tác của ta, dùng miệng nói cho bọn họ biết phải làm như thế nào, bây giờ bắt bọn họ cố gắng hạn chế hô hấp, đem tứ chi từ từ mở rộng ra.” Nàng lớn lên cùng sa mạc, mặc dù chưa bao giờ tận mắt thấy cát chảy, nhưng nghe thấy cũng không ít.
Nàng đoạt lấy một cái trường thương của binh lính đứng bên cạnh đang sững sờ, nháy xuống đoạn đầu đài, chạy về phía khu vực cát chảy.
“Nguyệt Nhi!” Sở Hạm quát một tiếng chói tai, vội vã nhảy lên đoạn đầu đài, chỉ kịp bắt lấy góc váo của nàng, trong tay lưu lại một mảnh vải bị xé nát. Nhìn thấy cơ thể nàng lọt vào chỗ cát chảy, mắt đỏ ngầu, nháy mắt tỉnh táo lại, chăm chú nhìn nàng đang loay hoay bắt đầu các động tác.
Nguyệt Nhi cố gắng hết dịu dàng đem trường thương đặt nằm ngang dướng thân thể, thân thể chậm rãi nằm vật xuống. Đợi cơ thể nằm ngửa, khe khẽ đem trường thương chuyển tới dưới cặp mông, tránh sử dụng sức của bàn chân, sẽ bị lún xuống, đến khi hai chân toàn toàn đưa lên cát xốp, cả người nằm ngang trên mặt đất, bình tĩnh chờ đợi. (Đoạn này ta dịch nôm na, k hiểu ta cũng chịu thôi >”<)
Bản thân trải qua trăm trận trăn thắng, hiểu biết rỗng rãi hắn lập tức hiểu được mục đích của nàng, không hề chớp mắt nhìn nàng chăm chú, không buông tha bất kì một động tác nào của nàng, lớn tiếng theo phương pháp của nàng mà truyền thụ, thanh âm vang dội, có thể chui lọt vào trong lỗ tai mỗi tướng sĩ.
Tướng sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh nháy mắt dằn xuống nội tâm đang khủng hoảng, bình tâm tĩnh khí hoàn thành sửa sang cử chỉ, ngay khi mọi người trồi lên mặt đất thì mấy ngàn tướng sĩ bây giờ đã cùng một chỗ.
Một tướng tuân bên cạnh Nguyệt Nhi, nghiêng đầu nhìn nàng, không chút dò dự vươn tay về phía nàng.
Trong khi nàng đem bàn tay nhỏ bé mắt lấy bàn tay thô to kia, bàn tay to nháy mắt thu lại, trên khuôn mặt cương nghị lô ra mỉm cười. đồng thời lúc này một bàn tay nhỏ bé khác của nàng, bị một binh sĩ bên cạnh cầm chặt chẽ.
Lệ trong khóe mắt Nguyệt Nhi chảy xuống, cho dù nàng là địch nhân của bọn họ, bọn họ cũng không bỏ rơi nàng, đây chỉnh là quân đội của hắn, lính của hắn.
Ánh mắt Sở Hạm sáng quắc lo âu một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang cùng tử thần đấu tranh kia.
Xung quanh gió nhẹ tĩnh lặng, không người nào dám lớn giọng hô to, lẳng lặng dừng ở tình cảm quân đội khi cận kề cái chết – đoàn kết.
Hai canh giờ sau, đất đai lại khôi phục lại rắn chắc, chúng tướng sĩ mỏi mệt đứng dậy, bỗng chốc biến thành hoan hô. Tử Thần lướt qua bọn họ, lại không thể mang đi một người nào. (Chỗ trên kia chỉ là đang đứng yên trong cát, h mới lên được)
Nguyệt Nhi thở dài một hơi, một lần nữa quay về hướng đoạn đầu đài, giống như chuyện vừa rồi chưa từng phát sinh qua, lạnh nhạt nói: “Có thể hành hình.”
Giữa nắm tay Sở Hạm nắm chắt tràn ra một tia máu tươi, trong mắt lãnh lẽo tràn đầy tức giận, Nguyệt Nhi a, Nguyệt Nhi, Ngươi vì sao đến tận bây giờ vẫn cố chấp như vậy? Vì sao không chịu cho ta một chút cơ hội.
Dữ tợn quyết tâm xoay người: “Hành hình!”
Binh lính cầm đại đao trong tay chậm chạp không thể nâng lên. Hắn làm sao mà có thể nhẫn tâm chính tay chém đầu nữ tử yếu đuối vừa mới cứu mấy ngàn đại quân của bọn họ chứ?
“Đao hạ lưu tình!” Trong quân truyền đến tiếng hô lớn tiếng.
Hai mắt Sở Hạm nhắm chặt bỗng mở ra, Nguyệt Nhi được cứu rồi!
Hữu tham tướng(1 vị tướng quan trọng như cánh tay phải) của hắn đi đến trước đài, một gối quỳ xuống: “Sở Vương, đao hạ lưu tình, ta tin tưởng hơn một trăm mạng người kia, đều không phải do Nguyệt Nhi cô nương gây ra.”
Sở Hạm không nói.
“Nếu Nguyệt Nhi cô nương giết chết hơn một trăm tướng sĩ kia bằng thuốc độc, cũng sẽ không liều chết cứu mấy ngàn tướng sĩ.”
Mấy vạn đại quân đồng loạt quỳ xuống: “Chúng ta tin tưởng Nguyệt Nhi cô nương, Đao hạ lưu tình.”
Sở Hạm hai mắt dần dần đỏ ngầu, nước mắt hiện lên, đột nhiên quay lại, khóc không thành tiếng đem Nguyệt Nhi gắt gao kéo vào trong lòng. Ngay trước mấy vạn tướng sĩ của hắn, đem thân thể nàng nhu nhược như dương liễu trong gió chặt chẽ khóa lại trong lồng ngực rộng lớn của hắn.
Xung quanh gió nhẹ hiu hiu, không có một tiếng cười cợt cùng khinh bỉ, chỉ có rung động cùng vô vàn cảm động, vua của bọn họ có thể chịu được dày vò thống khổ như vậy.
Mặt Nguyệt Nhi nóng ran áp vào trên áo giáp lạnh như băng của hắn, trong nháy mắt tâm thấy thoải mái, tinh thần nhanh chóng thả lỏng ra. Cơ hồ tối hôm qua cả đêm hoan ái đoạt đi hơn phân nửa thể lực của nàng, vừa rồi chiến đấu với cát chảy, lại càng tiêu hao toàn bộ khí lực trong cơ thể nàng, toàn bộ dựa vào một cỗ ngạo khí không chịu khuất phục chống đỡ, lúc này bất ngờ trầm tĩnh lại, trước mắt tối sầm liền hôn mê trong lồng ngực của hắn.
Tim của hắn trầm xuống, sợ hãi vô danh.
Nguyệt Nhi, ngươi không thể có chuyện gì.
Ôm lấy nàng bước nhanh tới quân doanh của mình: “Truyền quân y.”
Vẫn là thanh âm bánh xe đơn điệu, thùng xe hơi hơi lay động, trong hơi thở đều nồng đậm mùi thuốc.
“Thế nào?” Sở Hạm thanh âm trầm thấp truyền đến.
“Bẩm báo Sở Vương, Nguyệt Nhi cô nương khí mạch đã vững vàng. . . .” Thanh âm một vị lão giả cẩn thận trả lời.
“Vững vàng, vững vàng, cũng đã bốn ngày, như thế nào còn không thấy tỉnh?” Thanh âm của Sở Hạm buồn bã nóng ruột cùng cuống lên.
Lão giả trầm mặc, qua một lúc lâu mới cố lấy dũng khí: “Thân thể Nguyệt Nhi cô nương không thoải mái là do cảm xúc lên xuống quá khích tạo thành, nghỉ ngơi điều dưỡng năm ngày qua, thân thể đã không còn đáng ngại, sở dĩ không tỉnh, chỉ sợ do chính nàng ta không chịu tỉnh lại.”
Sở Hạm kinh ngạc, men theo mày rậm nhìn xuống: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
Xe ngựa dừng một chút, có tiếng của người xuống xe, xe ngựa lại tiếp tục đi.
Bàn tay kia vỗ về lên toàn thân nàng, vô cùng quen thuộc nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, tiến tới bên môi khẽ hôn. Tâm nàng theo hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run lên, còn khống chế. “Nguyệt Nhi…”
Nguyệt Nhi cho dù đang nhắm hai mắt cũng có thể cảm thấy ánh mắt bức người của hắn, không muốn mở to mắt nhìn mặt hắn, sợ bọn họ lại nhớ tới ngày trước như nước với lửa hằn thù nhìn nhau.
Thề cả đời không qua lại với nhau, nhưng mọi chuyện lại chung quy dính dáng cùng một chỗ.
/23
|