Ngoài cửa có người hỏi dò xem Sở Vương có trở về hay không, một hồi nói nhỏ giọng, tiếng bước chân tiến đến đứng cạnh cửa.
“Sở Vương, Lý ma ma phụ trách tuyển tú cầu kiến!” Ngoài thư phòng truyền đến tiếng chuyển lời.
Trong lòng Nguyệt Nhi đột nhiên đau xót, bút Tiểu Khải trong tay dừng ở trên giấy Tuyên Thành.
Sở Hạm đang bộn bề công chuyện, nghe thấy hai chữ tú nữ, có chút không kiên nhẫn, đang muốn đưa tay bảo lui, bỗng nhiên thấy Nguyệt Nhi rũ mắt xuống, rõ ràng đang có tâm sự, nhạy bén khẽ nghĩ: “Kêu nàng tiến vào.” (đấy lại ngược tâm nhau rồi đấy, lại hành hạ ta rồi đấy >”<)
Nguyệt Nhi đứng dậy: “Nô tì xin được cáo lui trước.”
“Ngươi cứ làm chuyện của ngươi.” Sở Hạm dùng ánh mắt quái gở đem nàng đè ép trở lại.
Lý ma ma rũ thấp mi mắt xuống sau khi tiến vào cúi lạy, thấy Nguyệt Nhi ngồi ngay ngắn bên cạnh Sở Vương, địa vị của nàng ở trong lòng của Sở Vương chỉ hơi suy nghĩ cũng biết. Âm thầm may mắn biết được công việc này của mình ngày hôm qua không va chạm khi gặp nàng.
“Sở Vương cưới Tuyên Quốc công chúa làm vợ đã gần được bốn năm, đến bây giờ vẫn chưa có con nối dõi…” Lý ma ma cẩn thận dừng lại, không dám ngẩng đầu, chuyện Sở Vương không thân mật với Tuyên Quốc vương phi sớm đã không phải là bí mật gì.
Sở Hạm liếc mắt qua Nguyệt Nhi, môi mỏng khẽ mím lại, tựa tiếu phi tiếu, sau đó tựa đầu quay sang một bên.
Lý ma ma thấy Sở Vương không giận, mới can đảm nói tiếp: “Quản sự trong cung sợ làm cản trở việc nối dõi tông đường của Sở Vương, lệnh cho lão nô tìm tỉ mỉ lựa chọn trong dân gian mười tám nữ tử có thanh danh mỹ mạo làm tú nữ, đã vào ở trong cung, chỉ chờ Sở Vương đích thân tuyển chọn…”
“Thật sự là hoàng thượng không vội, thái giám đã gấp, ta cũng chưa lo lắng không có con cháu, các ngươi lại vội vã như thế.” Sở Hạm đã có tâm tư nói đùa. “Bất quá cũng làm khó cho các ngươi một phen hao tổn tâm tư.”
Lý ma ma thấy Sở Vương tâm tình không tệ, thừa dịp tiến tới: “Lão nô nên thông báo cho các tú nữ kia lúc nào đợi Sở Vương tới?”
Sở Hạm chỉ nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi, thản nhiên nói: “Bây giờ.”
Tay nhỏ bé của Nguyệt Nhi cầm bút khẽ run lên, một giọt mực theo ngòi bút nhỏ xuống, loang trên tờ giấy.
Lý ma ma mừng rỡ, vội đứng dậy cung kính chờ đợi.
Sở Hạm đứng dậy, Nguyệt Nhi vẫn còn đang sững sờ, lại không chú ý đến hắn đã đứng dậy phải đứng dậy đưa tiễn.
“ Ta đi trước, ngươi cứ đem những tấu chương này sửa sang lại rồi đi sau.” Hắn hơi chỉnh lại vạt áo.
Nguyệt Nhi nhìn đống tấu chương giống như một ngón núi nhỏ, cau chặt mày, trong lòng lại càng chua xót, hắn đi chơi bời trăng hoa, lại muốn nàng sửa sang mệt chết, vừa nghĩ tới chơi bời trăng hoa, tâm liền trừng trận run rẩy nổi lên.
Hắn thấy nàng không đáp, trừng mắt nhìn nàng.
Trong tâm nàng mặc dù không muốn, vẫn quay về trừng mắt nhìn lại hắn, lạnh lùng nói: “Đã biết.”
Lúc này Sở Hạm mới vừa lòng đi trước dẫn đầu.
Lý ma ma trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Nguyệt Nhi không tốt, nha hoàn này xem ra được Sở Vương nuông chiều, lại nuông chiều đến thế, mà Sở Vương hoàn toàn không có ý trách cứ, cơn lạnh từ lòng bàn chân thoáng dâng lên. Ở trước mặt nàng nói chuyền tú nữ, không biết có thích hợp hay không. Nếu nàng âm thầm tức giận, tùy tiện ở trước mặt Sở Vương thổi phồng một cái gì đó, cái mạng xui xẻo của mình cũng sớm chấm dứt.
Nguyệt Nhi chờ cho thân ảnh của Sở Hạm biến mất ở ngoài cửa, mới thẳng lưng bước xuống, khe khẽ thở dài, khi nào mới có thể rời khỏi đây.
Nghe được tiếng hắn đứng ở cửa gọi Quyền Quý.
Sở Hạm đi ra khỏi Dực Khôn Điện, nghĩ đến vẻ mặt ngu ngơ kia của Nguyệt Nhi, âm thầm đắc ý. Sai Quyền Quý lập tức đi gọi những tướng sĩ lần này tham gia giữ thành công lao lớn nhất vào cung, hắn đến Minh Hòa cung trước.
Lý ma ma mặc dù đối với việc Sở Vương mang theo tướng lãnh đi tuyển chọn tú nữ vô cùng khó hiểu, nhưng làm sao dám hỏi. (Anh Hạm thâm ghê *Cười gian*)
Sau khi đến bữa tối Sở Hạm mới trở lại Dực Khôn Điện, thấy Nguyệt Nhi vẫn đang ngồi bên cạnh án thư.Khẽ lau trán, tâm sinh cảm giác ấm áp, trước mắt biến thành cảnh hắn cùng nàng nắm tay bên nhau trọn đời đến già.
Ho nhẹ một tiếng. Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên thấy hắn từ bên ngoài chậm rãi đến gần. vội đứng dậy lui qua một bên.
Sở Hạm cầm lấy tấy chương đã sửa sang lại tốt nhìn kỹ, vẫn theo lẽ thông thường, sửa sang lại cũng cực kì chăm chú tỉ mỉ, cũng không bởi vì tâm tình không tốt, mà có sơ sót. Mặc dù ở ngoài hắn không tỏ vẻ, nhưng trong lòng cũng âm thầm khâm phục.
“Sở Vương, Mỹ Thiền cô nương cầu kiến.”
Nguyệt Nhi hạ mí mắt xuống, che dấu nội tâm chua xót, lần này hắn trở về, không bao giờ… giống như trước kia nữa, hoa thơm bên người nhiều như mây, tiếp đón không xuể.
Trong mắt Sở Hạm hơi lộ ra ý lạnh: “Chẳng lẽ không ai nói cho nàng biết, Dực Khôn Điện nếu không phải ta cho phép, ngoại trừ Vương Phi, những mỹ nhân khác không thể tiến vào hay sao?”
Nguyệt Nhi hơi ngẩn ra, lúc này mới biết Dực Khôn Điện có một điều quy định như vậy.
“Vừa rồi đã nói với Mỹ Thiền cô nương, nói nàng nên quay trở về Trữ Tĩnh Cung.”
“Vậy đi xuống đi.”
Người được phái đến cũng không đi: “Mỹ Thiền cô nương bảo nô tài nhất định phải bẩm báo với Sở Vương…”
Sở Hạm liếc người kia từ đầu đến chân: “Nói.”
“Mỹ Thiền cô nương nói, ở Trữ Tĩnh Cung đã chuẩn bị ca múa rượu ngon, vì tiếp đón Sở Vương, chúc mừng Sở Vương chiến thắng trở về.”
Sở Hạm buông tấu chương, tầm mắt đảo qua Nguyệt Nhi: “Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, cũng đúng lúc có thể nhân cơ hội này mà thả lỏng nghỉ ngơi.” Quay đầu về phía gã sai vặt nói: “Ta lập tức sẽ qua.”
Gã sai vặt vội đứng dậy lui ra ngoài.
Sở Hạm đi được hai bước, quay đầu nhìn Nguyệt Nhi vẫn đứng im một chỗ nói: “Vì sao không đi?”
“ Ngươi muốn ta cùng đi với ngươi tới Trữ Tĩnh Cung?” Nguyệt Nhi sau khi sửng sốt, ngực nhất thời nghẹn lại, ý của Mỹ Thiền lại có thể không hiểu ra, nàng đi theo, không phải là tự chuốc lấy nhục nhã?
“Ngươi là nha hoàn bên người của ta, tự nhiên phải luôn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh ta.”
Nguyệt Nhi nắm chặt nắm tay giấu trong tay áo, đi theo sau hắn.
Trữ Tĩnh Cung vừa múa vừa hát, thấy Sở Hạm tiến đến, vội quỳ xuống đất đón chào.
Mỹ Thiền nhìn thấy Sở Hạm thay đổi mặc thường phục còn có khí chất hiên ngang hơn cả mặc áo khoác giáp bạc, không tự chủ được âm thầm ái mộ.
Lại nhìn thấy Nguyệt Nhi phía sau hắn, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
“Miễn lễ, đứng lên đi.” Sở Hạm khẽ đỡ Mỹ Thiền, nàng dựa thế đứng dậy, tóc mai và vành tai cùng nhau chạm vào hắn, cùng hắn đi lên phía trên bữa tiệc.
Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng hai người phía trước, ngọn lửa phun ra trong mắt có thể đem hai người thiêu đốt chung một chỗ, cảm thấy bốn phía có ánh mắt quét tới, cảm thấy bối rối, vội làm mặt lạnh.
Bước chân liền rối loạn, một chân bước lên trên vạt áo sa mỏng buông trên mặt đất của Mỹ Thiền.
Mỹ Thiền thét một tiếng kinh hãi, châu thoa rung loạn, hướng trên mặt đất ngã xuống.
Cánh tay Sở Hạm nằm ở bên eo nhỏ nhắn của nàng, ở bên tai nàng cười khẽ: “Cẩn thận.”
Mỹ Thiền khẽ cúi mắt cảm ơn, thân thể áp vào trong lồng ngực của hắn, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, thiên kiều bách mị (Trăm ngàn quyến rũ)
Vốn là chật vật lại hóa thành cảnh xuân nhu tình.
Mặt Nguyệt nhi nháy mắt tái nhợt, hơi thở cứng lại, ngực giống như bị đè nén, bịt bằng một khối đồng lạnh. Rõ ràng là lúc trước nàng phản bội hắn, bây giờ hắn dùng lại chiêu phản bội này thì quả đắng nàng khó có thể nuốt xuống. (đáng đời ai bảo hổng nghe lời >:P)
Như cây gỗ chờ bọn họ ngồi xuống, đứng ở phía bên phải hắn.
Mỹ Thiền thấy Sở Hạm không giống ngày xưa mắt lạnh mặt hàn, càng đong đưa, lời nói mê hoặc liên miên.
Nguyệt Nhi quay mặt sang một bên, không nhìn hai người phía trước. Nhưng nàng lại không cách nào che lỗ tai lại, ngăn cản tiếng cười của bọn họ truyền đến, như đứng trên thảm đinh.
Mỹ Thiền rót rượu ngon, đưa đến bên môi hắn, hắn cũng không từ chối, đưa tay đón lấy. Mỹ Thiền không chấp nhận, nhẹ nhàng né qua, mĩ nhãn đưa lên: “Lập tức uống trên tay Mỹ Thiền, lại càng không tăng thêm hương vị?”
Sở Hạm cười ha ha: “Ngươi quả thật là người biết được tính tình người khác.”
Mỹ Thiền hé miệng cười khẽ, lại đưa chén ngọc đến bên môi hắn. Hắn ngoái đầu nhìn lại, thấy Nguyệt Nhi đờ đẫn nhìn lên xà nhà khắc hoa, toàn bộ không để ý tới hắn, trong lòng ngầm bực, cũng liền nhìn lên chén trong tay Mỹ Thiền lạnh nhạt hớp một cái. Mỹ Thiền mừng đến ngã lăn vào trong lồng ngực hắn: “Sở Vương, rượu này có ngon miệng không?”
Sở Hạm nâng cằm nàng lên: “Nói vậy người trong lòng ngon miệng hơn.” Làm cho Mỹ Thiền một hồi cười lớn.
Mặc dù Nguyệt Nhi nhìn không chớp mắt lên xà nhà, trong mắt cũng ngoan cường không mang theo sắc thái gì, nhưng trong tâm lại nhỏ máu tươi.
“Đêm đẹp như thế. Mà lại không có ca múa trợ hứng?” Sở Hạm thấy tay nàng không an phận, không lộ dấu vết chuyển sang hướng khác.
Mỹ Thiền vội đứng dậy: “Sở Vương chưa từng nghe ta gảy đàn, không bằng ta đàn tặng Sở Vương một khóc, cũng tăng thêm nhã hứng.”
“Rất tốt!”
Mỹ Thiền khoan thai đi đến bên cạnh một cây thất huyền cầm ngồi xuống, nàng có ý khoe khoang, tất nhiên là thi triển hết tài nghệ gia truyền, “Phượng nhãn lưu phán gian” (Mắt phượng đảo qua nhân gian) quả nhiên là một khúc nhạc tuyệt đẹp, coi như cũng ít thấy.
Khúc dừng, Sở Hạm khẽ vỗ tay, cười khẽ: “Hảo khúc, nhưng mà so với một người, còn kém rất nhiều.”
Mỹ Thiền sửng sốt, nàng tự nhận mình kỹ thuật đánh đàn tuyệt hảo, không ngờ Sở vương nói so với người khác kém rất nhiều, cảm thấy không phục, trên mặt lại nũng nịu cười nói: “Sở Vương đang nói đến người nào?”
“Nha hoàn này của ta — Nguyệt Nhi!” Một khúc nhạc của Nguyệt Nhi bắt lấy hồn phách của hắn mang đi, lưu luyến không thôi.
Mỹ Thiền dung nhan cứng đờ, rất nhanh lại tiếp tục cười duyên, ngồi vào bên người Sở Hạm làm nũng: “Ta không tin.”
Sở Hạm uống rượu không nói.
“Nếu không, ngài bảo nàng đàn cho chúng ta nghe qua một khúc, để Mỹ Thiền được mở rộng lỗ tai, thua cũng tâm phục khẩu phục. Nếu đúng như theo lời nói của Sở Vương, ta cũng cố học tốt một ít, say này mới có thể hầu hạ Sở Vương thật tốt.”
Sở Hạm hơi chần chừ.
“Chắc chắn Sở Vương nói lung tung để trêu đùa ta, ta không tin trong thiên hạ này có người kỹ thuật gảy đàn cao như vậy.” Mỹ Thiền không tin một nha hoàn có thể bắn ra một khúc nhạc ra hồn.
Sở Hạm cười xé gió: “Còn có thể không tin ta.” Quay đầu nhìn Nguyệt Nhi nói: “Ngươi liền đàn một khúc, làm cho nàng tâm phục khẩu phục.”
Nguyệt Nhi đem tầm mắt từ trên xà nhà rơi xuống trên người Sở Hạm, trong mắt tràn đầy lãnh đạm cùng vẻ khinh thường: “Ta là một nô tì làm sao dám ở trước mặt mỹ nhân phô ra cái vẻ kém cỏi vụng về.”
Lửa giận trong lòng Sở Hạm nháy mắt bị vẻ lãnh đạm cùng khinh thưởng của nàng châm lên, trong lòng nàng mức độ nặng nhẹ của hắn không đáng như vậy: “Ngươi không cần khiêm tốn. cứ việc đàn đi.”
“Ta không có thói quen dùng đàn của người khác.” Thanh âm của Nguyệt Nhi lạnh tới cực điểm.
Sở Hạm cũng tức giận tới cực điểm, rồi đột nhiên giận tái mặt: “Chuyện nào có đáng gì, gọi người mang đàn đến cho ngươi là được chứ gì. Người đâu!”
“Sở Vương thật sự muốn ta đàn?” Tâm Nguyệt Nhi cũng lạnh tới cực điểm.
Sở Hạm trừng nhanh qua nàng, không thể thả lỏng, nữ nhân này bao giờ mới đem tôn nghiêm của hắn để vào trong mắt.
“Một khi đã như vậy, chính mình đi lấy, không dám làm phiền người khác.” Nguyệt Nhi kiên quyết rời khỏi Trữ Tĩnh Cung.
Sở Hạm nắm chặt nắm tay, căm tức nhìn bóng dáng nhỏ xinh của nàng đi ra ngoài.
Mỹ Thiền thấy không khí bất thường, vội rót rượu, đưa lên: “Sở Vương, không cần vì một nha hoàn mà tức giận.”
Sở Hạm tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, Nguyệt Nhi vừa rời khỏi, hắn tự nhiên cũng không có tâm tình cùng Mỹ Thiền trêu đùa.
Nguyệt Nhi tay ôm trường cầm, đi tới trước chiếc bàn con, ngồi thẳng đối diện với Sở Hạm, lạnh lẽo cùng phẫn nộ giao chiến giữa không trung, nàng lạnh lùng cười, hay tay cầm lấy một mặt trường cầm, giơ lên cao quá mức, giữa tiếng kinh hô của mọi người, đem trường cầm từ nhỏ đã đi theo nàng, hung hăng đánh tới mấy chiếc bàn nhỏ bên cạnh, một tiếng, trường cầm gãy làm đôi.
Con ngươi lãnh liệt của Sở Hạm không ngừng biến ảo, chứa đầy thần sắc phức tạp.
Mỹ Thiền bị biến đổi đột nhiên tới sợ ngây người, sau đó lấy lại tinh thần, lại càng tức giận Nguyệt Nhi miệt thị đối với nàng, nàng là một nô tì dựa vào cái gì dám khinh bỉ nàng, lúc này đồng thời cũng âm thầm vui mừng.
“Sở Vương, Lý ma ma phụ trách tuyển tú cầu kiến!” Ngoài thư phòng truyền đến tiếng chuyển lời.
Trong lòng Nguyệt Nhi đột nhiên đau xót, bút Tiểu Khải trong tay dừng ở trên giấy Tuyên Thành.
Sở Hạm đang bộn bề công chuyện, nghe thấy hai chữ tú nữ, có chút không kiên nhẫn, đang muốn đưa tay bảo lui, bỗng nhiên thấy Nguyệt Nhi rũ mắt xuống, rõ ràng đang có tâm sự, nhạy bén khẽ nghĩ: “Kêu nàng tiến vào.” (đấy lại ngược tâm nhau rồi đấy, lại hành hạ ta rồi đấy >”<)
Nguyệt Nhi đứng dậy: “Nô tì xin được cáo lui trước.”
“Ngươi cứ làm chuyện của ngươi.” Sở Hạm dùng ánh mắt quái gở đem nàng đè ép trở lại.
Lý ma ma rũ thấp mi mắt xuống sau khi tiến vào cúi lạy, thấy Nguyệt Nhi ngồi ngay ngắn bên cạnh Sở Vương, địa vị của nàng ở trong lòng của Sở Vương chỉ hơi suy nghĩ cũng biết. Âm thầm may mắn biết được công việc này của mình ngày hôm qua không va chạm khi gặp nàng.
“Sở Vương cưới Tuyên Quốc công chúa làm vợ đã gần được bốn năm, đến bây giờ vẫn chưa có con nối dõi…” Lý ma ma cẩn thận dừng lại, không dám ngẩng đầu, chuyện Sở Vương không thân mật với Tuyên Quốc vương phi sớm đã không phải là bí mật gì.
Sở Hạm liếc mắt qua Nguyệt Nhi, môi mỏng khẽ mím lại, tựa tiếu phi tiếu, sau đó tựa đầu quay sang một bên.
Lý ma ma thấy Sở Vương không giận, mới can đảm nói tiếp: “Quản sự trong cung sợ làm cản trở việc nối dõi tông đường của Sở Vương, lệnh cho lão nô tìm tỉ mỉ lựa chọn trong dân gian mười tám nữ tử có thanh danh mỹ mạo làm tú nữ, đã vào ở trong cung, chỉ chờ Sở Vương đích thân tuyển chọn…”
“Thật sự là hoàng thượng không vội, thái giám đã gấp, ta cũng chưa lo lắng không có con cháu, các ngươi lại vội vã như thế.” Sở Hạm đã có tâm tư nói đùa. “Bất quá cũng làm khó cho các ngươi một phen hao tổn tâm tư.”
Lý ma ma thấy Sở Vương tâm tình không tệ, thừa dịp tiến tới: “Lão nô nên thông báo cho các tú nữ kia lúc nào đợi Sở Vương tới?”
Sở Hạm chỉ nhìn chằm chằm Nguyệt Nhi, thản nhiên nói: “Bây giờ.”
Tay nhỏ bé của Nguyệt Nhi cầm bút khẽ run lên, một giọt mực theo ngòi bút nhỏ xuống, loang trên tờ giấy.
Lý ma ma mừng rỡ, vội đứng dậy cung kính chờ đợi.
Sở Hạm đứng dậy, Nguyệt Nhi vẫn còn đang sững sờ, lại không chú ý đến hắn đã đứng dậy phải đứng dậy đưa tiễn.
“ Ta đi trước, ngươi cứ đem những tấu chương này sửa sang lại rồi đi sau.” Hắn hơi chỉnh lại vạt áo.
Nguyệt Nhi nhìn đống tấu chương giống như một ngón núi nhỏ, cau chặt mày, trong lòng lại càng chua xót, hắn đi chơi bời trăng hoa, lại muốn nàng sửa sang mệt chết, vừa nghĩ tới chơi bời trăng hoa, tâm liền trừng trận run rẩy nổi lên.
Hắn thấy nàng không đáp, trừng mắt nhìn nàng.
Trong tâm nàng mặc dù không muốn, vẫn quay về trừng mắt nhìn lại hắn, lạnh lùng nói: “Đã biết.”
Lúc này Sở Hạm mới vừa lòng đi trước dẫn đầu.
Lý ma ma trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Nguyệt Nhi không tốt, nha hoàn này xem ra được Sở Vương nuông chiều, lại nuông chiều đến thế, mà Sở Vương hoàn toàn không có ý trách cứ, cơn lạnh từ lòng bàn chân thoáng dâng lên. Ở trước mặt nàng nói chuyền tú nữ, không biết có thích hợp hay không. Nếu nàng âm thầm tức giận, tùy tiện ở trước mặt Sở Vương thổi phồng một cái gì đó, cái mạng xui xẻo của mình cũng sớm chấm dứt.
Nguyệt Nhi chờ cho thân ảnh của Sở Hạm biến mất ở ngoài cửa, mới thẳng lưng bước xuống, khe khẽ thở dài, khi nào mới có thể rời khỏi đây.
Nghe được tiếng hắn đứng ở cửa gọi Quyền Quý.
Sở Hạm đi ra khỏi Dực Khôn Điện, nghĩ đến vẻ mặt ngu ngơ kia của Nguyệt Nhi, âm thầm đắc ý. Sai Quyền Quý lập tức đi gọi những tướng sĩ lần này tham gia giữ thành công lao lớn nhất vào cung, hắn đến Minh Hòa cung trước.
Lý ma ma mặc dù đối với việc Sở Vương mang theo tướng lãnh đi tuyển chọn tú nữ vô cùng khó hiểu, nhưng làm sao dám hỏi. (Anh Hạm thâm ghê *Cười gian*)
Sau khi đến bữa tối Sở Hạm mới trở lại Dực Khôn Điện, thấy Nguyệt Nhi vẫn đang ngồi bên cạnh án thư.Khẽ lau trán, tâm sinh cảm giác ấm áp, trước mắt biến thành cảnh hắn cùng nàng nắm tay bên nhau trọn đời đến già.
Ho nhẹ một tiếng. Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên thấy hắn từ bên ngoài chậm rãi đến gần. vội đứng dậy lui qua một bên.
Sở Hạm cầm lấy tấy chương đã sửa sang lại tốt nhìn kỹ, vẫn theo lẽ thông thường, sửa sang lại cũng cực kì chăm chú tỉ mỉ, cũng không bởi vì tâm tình không tốt, mà có sơ sót. Mặc dù ở ngoài hắn không tỏ vẻ, nhưng trong lòng cũng âm thầm khâm phục.
“Sở Vương, Mỹ Thiền cô nương cầu kiến.”
Nguyệt Nhi hạ mí mắt xuống, che dấu nội tâm chua xót, lần này hắn trở về, không bao giờ… giống như trước kia nữa, hoa thơm bên người nhiều như mây, tiếp đón không xuể.
Trong mắt Sở Hạm hơi lộ ra ý lạnh: “Chẳng lẽ không ai nói cho nàng biết, Dực Khôn Điện nếu không phải ta cho phép, ngoại trừ Vương Phi, những mỹ nhân khác không thể tiến vào hay sao?”
Nguyệt Nhi hơi ngẩn ra, lúc này mới biết Dực Khôn Điện có một điều quy định như vậy.
“Vừa rồi đã nói với Mỹ Thiền cô nương, nói nàng nên quay trở về Trữ Tĩnh Cung.”
“Vậy đi xuống đi.”
Người được phái đến cũng không đi: “Mỹ Thiền cô nương bảo nô tài nhất định phải bẩm báo với Sở Vương…”
Sở Hạm liếc người kia từ đầu đến chân: “Nói.”
“Mỹ Thiền cô nương nói, ở Trữ Tĩnh Cung đã chuẩn bị ca múa rượu ngon, vì tiếp đón Sở Vương, chúc mừng Sở Vương chiến thắng trở về.”
Sở Hạm buông tấu chương, tầm mắt đảo qua Nguyệt Nhi: “Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày, cũng đúng lúc có thể nhân cơ hội này mà thả lỏng nghỉ ngơi.” Quay đầu về phía gã sai vặt nói: “Ta lập tức sẽ qua.”
Gã sai vặt vội đứng dậy lui ra ngoài.
Sở Hạm đi được hai bước, quay đầu nhìn Nguyệt Nhi vẫn đứng im một chỗ nói: “Vì sao không đi?”
“ Ngươi muốn ta cùng đi với ngươi tới Trữ Tĩnh Cung?” Nguyệt Nhi sau khi sửng sốt, ngực nhất thời nghẹn lại, ý của Mỹ Thiền lại có thể không hiểu ra, nàng đi theo, không phải là tự chuốc lấy nhục nhã?
“Ngươi là nha hoàn bên người của ta, tự nhiên phải luôn luôn đi theo hầu hạ bên cạnh ta.”
Nguyệt Nhi nắm chặt nắm tay giấu trong tay áo, đi theo sau hắn.
Trữ Tĩnh Cung vừa múa vừa hát, thấy Sở Hạm tiến đến, vội quỳ xuống đất đón chào.
Mỹ Thiền nhìn thấy Sở Hạm thay đổi mặc thường phục còn có khí chất hiên ngang hơn cả mặc áo khoác giáp bạc, không tự chủ được âm thầm ái mộ.
Lại nhìn thấy Nguyệt Nhi phía sau hắn, trong mắt hiện lên thần sắc phức tạp.
“Miễn lễ, đứng lên đi.” Sở Hạm khẽ đỡ Mỹ Thiền, nàng dựa thế đứng dậy, tóc mai và vành tai cùng nhau chạm vào hắn, cùng hắn đi lên phía trên bữa tiệc.
Nguyệt Nhi nhìn chằm chằm bóng dáng hai người phía trước, ngọn lửa phun ra trong mắt có thể đem hai người thiêu đốt chung một chỗ, cảm thấy bốn phía có ánh mắt quét tới, cảm thấy bối rối, vội làm mặt lạnh.
Bước chân liền rối loạn, một chân bước lên trên vạt áo sa mỏng buông trên mặt đất của Mỹ Thiền.
Mỹ Thiền thét một tiếng kinh hãi, châu thoa rung loạn, hướng trên mặt đất ngã xuống.
Cánh tay Sở Hạm nằm ở bên eo nhỏ nhắn của nàng, ở bên tai nàng cười khẽ: “Cẩn thận.”
Mỹ Thiền khẽ cúi mắt cảm ơn, thân thể áp vào trong lồng ngực của hắn, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, thiên kiều bách mị (Trăm ngàn quyến rũ)
Vốn là chật vật lại hóa thành cảnh xuân nhu tình.
Mặt Nguyệt nhi nháy mắt tái nhợt, hơi thở cứng lại, ngực giống như bị đè nén, bịt bằng một khối đồng lạnh. Rõ ràng là lúc trước nàng phản bội hắn, bây giờ hắn dùng lại chiêu phản bội này thì quả đắng nàng khó có thể nuốt xuống. (đáng đời ai bảo hổng nghe lời >:P)
Như cây gỗ chờ bọn họ ngồi xuống, đứng ở phía bên phải hắn.
Mỹ Thiền thấy Sở Hạm không giống ngày xưa mắt lạnh mặt hàn, càng đong đưa, lời nói mê hoặc liên miên.
Nguyệt Nhi quay mặt sang một bên, không nhìn hai người phía trước. Nhưng nàng lại không cách nào che lỗ tai lại, ngăn cản tiếng cười của bọn họ truyền đến, như đứng trên thảm đinh.
Mỹ Thiền rót rượu ngon, đưa đến bên môi hắn, hắn cũng không từ chối, đưa tay đón lấy. Mỹ Thiền không chấp nhận, nhẹ nhàng né qua, mĩ nhãn đưa lên: “Lập tức uống trên tay Mỹ Thiền, lại càng không tăng thêm hương vị?”
Sở Hạm cười ha ha: “Ngươi quả thật là người biết được tính tình người khác.”
Mỹ Thiền hé miệng cười khẽ, lại đưa chén ngọc đến bên môi hắn. Hắn ngoái đầu nhìn lại, thấy Nguyệt Nhi đờ đẫn nhìn lên xà nhà khắc hoa, toàn bộ không để ý tới hắn, trong lòng ngầm bực, cũng liền nhìn lên chén trong tay Mỹ Thiền lạnh nhạt hớp một cái. Mỹ Thiền mừng đến ngã lăn vào trong lồng ngực hắn: “Sở Vương, rượu này có ngon miệng không?”
Sở Hạm nâng cằm nàng lên: “Nói vậy người trong lòng ngon miệng hơn.” Làm cho Mỹ Thiền một hồi cười lớn.
Mặc dù Nguyệt Nhi nhìn không chớp mắt lên xà nhà, trong mắt cũng ngoan cường không mang theo sắc thái gì, nhưng trong tâm lại nhỏ máu tươi.
“Đêm đẹp như thế. Mà lại không có ca múa trợ hứng?” Sở Hạm thấy tay nàng không an phận, không lộ dấu vết chuyển sang hướng khác.
Mỹ Thiền vội đứng dậy: “Sở Vương chưa từng nghe ta gảy đàn, không bằng ta đàn tặng Sở Vương một khóc, cũng tăng thêm nhã hứng.”
“Rất tốt!”
Mỹ Thiền khoan thai đi đến bên cạnh một cây thất huyền cầm ngồi xuống, nàng có ý khoe khoang, tất nhiên là thi triển hết tài nghệ gia truyền, “Phượng nhãn lưu phán gian” (Mắt phượng đảo qua nhân gian) quả nhiên là một khúc nhạc tuyệt đẹp, coi như cũng ít thấy.
Khúc dừng, Sở Hạm khẽ vỗ tay, cười khẽ: “Hảo khúc, nhưng mà so với một người, còn kém rất nhiều.”
Mỹ Thiền sửng sốt, nàng tự nhận mình kỹ thuật đánh đàn tuyệt hảo, không ngờ Sở vương nói so với người khác kém rất nhiều, cảm thấy không phục, trên mặt lại nũng nịu cười nói: “Sở Vương đang nói đến người nào?”
“Nha hoàn này của ta — Nguyệt Nhi!” Một khúc nhạc của Nguyệt Nhi bắt lấy hồn phách của hắn mang đi, lưu luyến không thôi.
Mỹ Thiền dung nhan cứng đờ, rất nhanh lại tiếp tục cười duyên, ngồi vào bên người Sở Hạm làm nũng: “Ta không tin.”
Sở Hạm uống rượu không nói.
“Nếu không, ngài bảo nàng đàn cho chúng ta nghe qua một khúc, để Mỹ Thiền được mở rộng lỗ tai, thua cũng tâm phục khẩu phục. Nếu đúng như theo lời nói của Sở Vương, ta cũng cố học tốt một ít, say này mới có thể hầu hạ Sở Vương thật tốt.”
Sở Hạm hơi chần chừ.
“Chắc chắn Sở Vương nói lung tung để trêu đùa ta, ta không tin trong thiên hạ này có người kỹ thuật gảy đàn cao như vậy.” Mỹ Thiền không tin một nha hoàn có thể bắn ra một khúc nhạc ra hồn.
Sở Hạm cười xé gió: “Còn có thể không tin ta.” Quay đầu nhìn Nguyệt Nhi nói: “Ngươi liền đàn một khúc, làm cho nàng tâm phục khẩu phục.”
Nguyệt Nhi đem tầm mắt từ trên xà nhà rơi xuống trên người Sở Hạm, trong mắt tràn đầy lãnh đạm cùng vẻ khinh thường: “Ta là một nô tì làm sao dám ở trước mặt mỹ nhân phô ra cái vẻ kém cỏi vụng về.”
Lửa giận trong lòng Sở Hạm nháy mắt bị vẻ lãnh đạm cùng khinh thưởng của nàng châm lên, trong lòng nàng mức độ nặng nhẹ của hắn không đáng như vậy: “Ngươi không cần khiêm tốn. cứ việc đàn đi.”
“Ta không có thói quen dùng đàn của người khác.” Thanh âm của Nguyệt Nhi lạnh tới cực điểm.
Sở Hạm cũng tức giận tới cực điểm, rồi đột nhiên giận tái mặt: “Chuyện nào có đáng gì, gọi người mang đàn đến cho ngươi là được chứ gì. Người đâu!”
“Sở Vương thật sự muốn ta đàn?” Tâm Nguyệt Nhi cũng lạnh tới cực điểm.
Sở Hạm trừng nhanh qua nàng, không thể thả lỏng, nữ nhân này bao giờ mới đem tôn nghiêm của hắn để vào trong mắt.
“Một khi đã như vậy, chính mình đi lấy, không dám làm phiền người khác.” Nguyệt Nhi kiên quyết rời khỏi Trữ Tĩnh Cung.
Sở Hạm nắm chặt nắm tay, căm tức nhìn bóng dáng nhỏ xinh của nàng đi ra ngoài.
Mỹ Thiền thấy không khí bất thường, vội rót rượu, đưa lên: “Sở Vương, không cần vì một nha hoàn mà tức giận.”
Sở Hạm tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch, Nguyệt Nhi vừa rời khỏi, hắn tự nhiên cũng không có tâm tình cùng Mỹ Thiền trêu đùa.
Nguyệt Nhi tay ôm trường cầm, đi tới trước chiếc bàn con, ngồi thẳng đối diện với Sở Hạm, lạnh lẽo cùng phẫn nộ giao chiến giữa không trung, nàng lạnh lùng cười, hay tay cầm lấy một mặt trường cầm, giơ lên cao quá mức, giữa tiếng kinh hô của mọi người, đem trường cầm từ nhỏ đã đi theo nàng, hung hăng đánh tới mấy chiếc bàn nhỏ bên cạnh, một tiếng, trường cầm gãy làm đôi.
Con ngươi lãnh liệt của Sở Hạm không ngừng biến ảo, chứa đầy thần sắc phức tạp.
Mỹ Thiền bị biến đổi đột nhiên tới sợ ngây người, sau đó lấy lại tinh thần, lại càng tức giận Nguyệt Nhi miệt thị đối với nàng, nàng là một nô tì dựa vào cái gì dám khinh bỉ nàng, lúc này đồng thời cũng âm thầm vui mừng.
/23
|