Tiêu Tử Y từng nói với Tiêu Trạm dạy bé rằng cái gì gọi là luân lý đạo đức, cái gì gọi là huynh muội không thể lấy nhau được, kết quả thật vất vả mãi mới dựng được ngôi nhà cao tầng thì đã bị bé Vân Tuyển cho một câu đổ sập.
Đáng thương ở chỗ là đến phế tích của nó cũng không dễ mà đắp lên phòng mới được. Tiêu Tử Y suy nghĩ mãi mới quyết định đem vấn đề khó này quăng trả cho Tiêu Cảnh Dương. Chính con hắn quan niệm có vấn đề thì hắn phải phụ trách, nàng chẳng còn cách giáo dục nào nữa.
Tiêu Tử Y ngồi trong lớp học thu dọn đồ của các bạn nhỏ trên bàn, có rất nhiều tranh giấy vụn, gỗ vụn lắp ghép tranh…Tuy việc này vẫn có thể để các cung nữ làm nhưng mà chỉ cần nàng không có việc gì thì tự mình ra tay vẫn hơn.
Hiện giờ bọn nhỏ đang ngồi trên bãi tập ngoài cửa sổ học tiết thể dục của Độc Cô Diệp, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng Độc Cô Huyền đặc biệt gọi Abe ầm ĩ. Mà nàng thì vẫn giống như trước tránh mặt Độc Cô Diệp, miễn cho gặp nhau lại thấy không vui. Nhưng mỗi lần Nam Cung Tranh tới trước tiên đều đến sớm mà về muộn một lát, cố tình đi đấu võ mồm với Độc Cô Diệp.
Được rồi, nàng cũng có thể sắp xếp cho tiết học hai người cùng một buổi chiều, dù sao thì cũng chẳng có ai có ý kiến phàn nàn gì cả.
Thời gian thấm thoát mà đã tới tháng năm. Tiêu Tử Y nghĩ hai ngày nữa là đầu tháng năm rồi, trong cung còn một ít việc tết Đoan ngọ. Vừa đúng lúc Thái Khổng Minh phối hợp giảng về một ít tiết Khuất nguyên, Lí Vân Thanh có thể dạy thêm ít tiết giáo dục chính trị tư tưởng chủ nghĩa yêu nước, tiết âm nhạc thì có thể bắt chước Khuất nguyên chín chương cổ nhạc, tiết thủ công thì có thể cho bọn trẻ học gói bánh trưng, cũng không rõ thủ công của Đàm Nguyệt Li có được không nữa.
Tiêu Tử Y đang tự hỏi xem tiết số học thì học cái gì, chỉ thấy vẻ mặt Nam Cung Sanh râu ria xồm xoàm mang theo một bầu rượu chân nam đá chân xiêu đi vào trong lớp học. Ôi, trông Nam Cung Sanh lôi thôi lếch thếch như vầy, sao chẳng thể nào có ai nghĩ được lại là ông chủ Lan đẹp trai vô địch kia chứ?
“Buổi trưa tốt lành” Nam Cung Sanh giơ bầu rượu lên coi như chào.
Hai người chào hỏi qua loa rồi đều lúng túng, bên ngoài lớp học tiếng bọn trẻ cười đùa vui vẻ mà trong lớp học thì lại im lặng như chết vậy.
Tiêu Tử Y kiên trì nhìn bầu rượu trên tay hắn bảo, “Tiên sinh Nam, trong lớp học cấm uống rượu đó” Ở trong cung Trường Nhạc Nam Cung Sanh lấy tên giả là Nam Sanh.
Nam Cung Sanh cười nói ào ào, “Quên mất, lần sau vậy” Nói dứt lời thì quay người ra khỏi lớp học đặt bầu rượu trên bậc cửa.
Vừa lúc Tiêu Tử Y thu dọn cờ nhảy linh tinh trên chiếc bàn trong, sau khi Nam Cung Sanh cất kỹ bầu rượu rồi, cứ tuỳ tiện vào nhà ngồi đối diện nhìn, cũng không chê chiếc bàn quá nhỏ so với thân thể to lớn của hắn.
Đến cả Đàm Nguỵet Li tên kia lúc ngồi cũng phải kê lên cao mới ngồi, mà chẳng thèm nhìn ánh mắt của người khác. Tiêu Tử Y chợt thấy mép ghế bị người ta làm rớt xuống, vội vã phi tới đỡ.
“Thật xin lỗi. Không ngờ ghế lại ọp ẹp vậy, chân đều long ra cả” Nam Cung Sanh hơi nói xin lỗi.
Tiêu Tử Y cúi đầu khẽ cười, vốn xấu hổ ở cùng một chỗ với Nam Cung Sanh cứ vậy mà dễ dàng hoá giải.\
“Bàn cờ này trước đừng thu vội, theo giúp ta chơi đi nào” Nam Cung Sanh mỉm cười, cũng không đợi Tiêu Tử Y trả lời, cứ thế đem quân màu đỏ ra, bày lên trên bàn cờ.
Tiêu Tử Y cười trêu bảo, “Anh không phải là đầu bếp sao? Nếu một lát nữa mà để cho họ thấy anh chơi cờ với ta trong này, biết giải thích thế nào đây?”
“Hết cách thôi, ta chỉ làm một món điểm tâm thôi, hơn nữa công chúa để cho ta sống ở đây, cũng không hẳn là vì món điểm tâm thôi đó chứ?” Nam Cung Sanh bật cười bảo.
Đúng thật là có mưu đồ khác thật, tim Tiêu Tử Y đập bình bình, tay bày quân cờ chậm lại chút, Nam Cung Sanh thấy vậy duỗi tay ra giúp nàng tiếp tục bày quân cờ.
Tiêu Tử Y nhìn thấy cả từng đốt ngón tay rắn chắc, kiên định bỗng chốc không thốt ra được lời nào.
Người đàn ông này mạnh mẽ quá đi, hơn nữa lúc gặp mắt lần trước nàng vừa mới hoà giành quyền chủ độnh, mà gặp nhau lại trong cung nàng lại có chút không hiểu nghe làm theo ý nghĩ của hắn.
Khó chịu ghê, việc gì nàng phải chơi cờ nhảy với hắn chứ? Nghĩ kiểu gì cũng sẽ bị thua thảm hại thôi.
“Này, đây là kế hoạch ta viết ra, căn cứ vào thành tích cuộc thi buổi sáng mà thiết kế ra” Nam Cung Sanh giúp Tiêu Tử Y bày xong quân cờ, sau đó sờ ngực móc ra một tờ giấy trắng đặt lên bàn.
Tiêu Tử Y khiếp sợ mãi không nói ra được, nói đúng hơn là bị cảm động. Nàng cố gắng xây dựng nhà trẻ hết mức có thể, nhưng mà vẫn chỉ chung quy là có bốn năm đứa bé thôi, cho rằng chỉ cần chúng trưởng thành khoẻ mạnh là được, chứ lại không chú ý đến thành tích học tập của chúng thế nào cả. Còn Nam Cung Sanh thì chứng thực là đã bù lấp thiếu sót ấy của nàng.
“Thất thần gì chứ? Giữ ta lại ở trong này, không phải là vì muốn ta hỗ trợ hay sao? Dạy thì bản thân ta không giúp được gì rồi, nhưng mà chút việc cỏn con này thì dư sức” Nam Cung Sanh nở nụ cười nói vài câu. Râu xồm cứ theo từng lời mà rung rinh, chỉ tay vào bàn cờ bảo, “Xin mời công chúa đi trước”
Vốn không muốn chơi cờ nhưng Tiêu Tử Y bị hắn nói vậy thấy cự tuyệt hắn không hay cho lắm, tự nhiêm mà cùng hắn chơi cờ.
“Công chúa, quân cờ này có phải còn có cách chơi khác hay không?” Nam Cung Sanh lùi sau vài bước, bất ngờ nhảy cách hai quân cờ ra xa.
Mí mắt Tiêu Tử Y cũng bỗng giật giật, làm như không có việc gì đáp, “Đương nhiên là có nha, quy tắc là do người định ra mà, muốn chơi thế nào thì phải thông đồng với đối phương cho tốt, là có thể đổi cách chơi rồi” Nàng vừa nói vừa học giống Nam Cung Sanh, nhảy cách qua hai quân cờ.
Người đàn ông này, quả nhiên không kìm được bắt đầu kiếm cớ chọc nàng rồi. Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn quân cờ hai ngừơi đang bắt đầu đánh giáp la cà, cười khẽ bảo, “Thực ra có chuyện Tử Y vẫn rất kỳ lạ, tại sao anh lại phải nói 1 ngày cũng là bạn cũ thế thế nào? Chữ cũ cũng không phải viết như vậy ha?”
Nam Cung Sanh dùng ngón trỏ và ngón giữa nhặt lên một quân cờ đứng cuối trực tiếp nhảy thẳng một bước tới tận trận địa của Tiêu Tử Y, mỉm cười phản kích bảo, “Thật kỳ lạ lắm sao? Nhưng mà lúc ấy công chúa cũng không có biểu hiện kỳ lạ như bây giờ mà”
Tiêu Tử Y nhìn quân cờ đỏ chói mắt kia, buồn bực một lúc rồi cầm lấy chính quân xanh của mình dựa theo cách vừa rồi Nam Cung Sanh nhảy nhảy một đường tới, nàng cười hì hì xấu xa đáp, “Mặc kệ, là ta hỏi trước, anh phải trả lời trước. Cái này với chơi cờ giống nhau đều có trước có sau nha!”
Nam Cung Sanh cũng không thèm so đo với nàng, tâm tình bình tĩnh cười đáp, “ Thực ra thì cũng chẳng có gì, là lúc trước tại hạ cùng công chúa sau khi đáp đề xong, phát hiện ra chữ của công chúa có chút rất kỳ lạ”
“Rất kỳ lạ ư?” Tiêu Tử Y cau mày nghĩ ngợi cái từ mà Nam Cung Sanh hình dung này. Hắn không hề giống những người khác bảo nàng viết sai lỗi chính tả để hình dung chữ giản thể của nàng, mà chỉ nói là rất kỳ lạ thôi.
“Đúng, rất kỳ lạ” Nam Cung Sanh giấu hai con mắt thật sâu trong biển râu nhìn biểu hiện trên mặt Tiêu Tử Y, chậm rãi nói, “Bởi vì chút chữ này, trong lịch sử có một người đã dùng qua, đó chính là Độc Cô Hoàng hậu tiền triều”
Đáng thương ở chỗ là đến phế tích của nó cũng không dễ mà đắp lên phòng mới được. Tiêu Tử Y suy nghĩ mãi mới quyết định đem vấn đề khó này quăng trả cho Tiêu Cảnh Dương. Chính con hắn quan niệm có vấn đề thì hắn phải phụ trách, nàng chẳng còn cách giáo dục nào nữa.
Tiêu Tử Y ngồi trong lớp học thu dọn đồ của các bạn nhỏ trên bàn, có rất nhiều tranh giấy vụn, gỗ vụn lắp ghép tranh…Tuy việc này vẫn có thể để các cung nữ làm nhưng mà chỉ cần nàng không có việc gì thì tự mình ra tay vẫn hơn.
Hiện giờ bọn nhỏ đang ngồi trên bãi tập ngoài cửa sổ học tiết thể dục của Độc Cô Diệp, ngẫu nhiên còn nghe thấy tiếng Độc Cô Huyền đặc biệt gọi Abe ầm ĩ. Mà nàng thì vẫn giống như trước tránh mặt Độc Cô Diệp, miễn cho gặp nhau lại thấy không vui. Nhưng mỗi lần Nam Cung Tranh tới trước tiên đều đến sớm mà về muộn một lát, cố tình đi đấu võ mồm với Độc Cô Diệp.
Được rồi, nàng cũng có thể sắp xếp cho tiết học hai người cùng một buổi chiều, dù sao thì cũng chẳng có ai có ý kiến phàn nàn gì cả.
Thời gian thấm thoát mà đã tới tháng năm. Tiêu Tử Y nghĩ hai ngày nữa là đầu tháng năm rồi, trong cung còn một ít việc tết Đoan ngọ. Vừa đúng lúc Thái Khổng Minh phối hợp giảng về một ít tiết Khuất nguyên, Lí Vân Thanh có thể dạy thêm ít tiết giáo dục chính trị tư tưởng chủ nghĩa yêu nước, tiết âm nhạc thì có thể bắt chước Khuất nguyên chín chương cổ nhạc, tiết thủ công thì có thể cho bọn trẻ học gói bánh trưng, cũng không rõ thủ công của Đàm Nguyệt Li có được không nữa.
Tiêu Tử Y đang tự hỏi xem tiết số học thì học cái gì, chỉ thấy vẻ mặt Nam Cung Sanh râu ria xồm xoàm mang theo một bầu rượu chân nam đá chân xiêu đi vào trong lớp học. Ôi, trông Nam Cung Sanh lôi thôi lếch thếch như vầy, sao chẳng thể nào có ai nghĩ được lại là ông chủ Lan đẹp trai vô địch kia chứ?
“Buổi trưa tốt lành” Nam Cung Sanh giơ bầu rượu lên coi như chào.
Hai người chào hỏi qua loa rồi đều lúng túng, bên ngoài lớp học tiếng bọn trẻ cười đùa vui vẻ mà trong lớp học thì lại im lặng như chết vậy.
Tiêu Tử Y kiên trì nhìn bầu rượu trên tay hắn bảo, “Tiên sinh Nam, trong lớp học cấm uống rượu đó” Ở trong cung Trường Nhạc Nam Cung Sanh lấy tên giả là Nam Sanh.
Nam Cung Sanh cười nói ào ào, “Quên mất, lần sau vậy” Nói dứt lời thì quay người ra khỏi lớp học đặt bầu rượu trên bậc cửa.
Vừa lúc Tiêu Tử Y thu dọn cờ nhảy linh tinh trên chiếc bàn trong, sau khi Nam Cung Sanh cất kỹ bầu rượu rồi, cứ tuỳ tiện vào nhà ngồi đối diện nhìn, cũng không chê chiếc bàn quá nhỏ so với thân thể to lớn của hắn.
Đến cả Đàm Nguỵet Li tên kia lúc ngồi cũng phải kê lên cao mới ngồi, mà chẳng thèm nhìn ánh mắt của người khác. Tiêu Tử Y chợt thấy mép ghế bị người ta làm rớt xuống, vội vã phi tới đỡ.
“Thật xin lỗi. Không ngờ ghế lại ọp ẹp vậy, chân đều long ra cả” Nam Cung Sanh hơi nói xin lỗi.
Tiêu Tử Y cúi đầu khẽ cười, vốn xấu hổ ở cùng một chỗ với Nam Cung Sanh cứ vậy mà dễ dàng hoá giải.\
“Bàn cờ này trước đừng thu vội, theo giúp ta chơi đi nào” Nam Cung Sanh mỉm cười, cũng không đợi Tiêu Tử Y trả lời, cứ thế đem quân màu đỏ ra, bày lên trên bàn cờ.
Tiêu Tử Y cười trêu bảo, “Anh không phải là đầu bếp sao? Nếu một lát nữa mà để cho họ thấy anh chơi cờ với ta trong này, biết giải thích thế nào đây?”
“Hết cách thôi, ta chỉ làm một món điểm tâm thôi, hơn nữa công chúa để cho ta sống ở đây, cũng không hẳn là vì món điểm tâm thôi đó chứ?” Nam Cung Sanh bật cười bảo.
Đúng thật là có mưu đồ khác thật, tim Tiêu Tử Y đập bình bình, tay bày quân cờ chậm lại chút, Nam Cung Sanh thấy vậy duỗi tay ra giúp nàng tiếp tục bày quân cờ.
Tiêu Tử Y nhìn thấy cả từng đốt ngón tay rắn chắc, kiên định bỗng chốc không thốt ra được lời nào.
Người đàn ông này mạnh mẽ quá đi, hơn nữa lúc gặp mắt lần trước nàng vừa mới hoà giành quyền chủ độnh, mà gặp nhau lại trong cung nàng lại có chút không hiểu nghe làm theo ý nghĩ của hắn.
Khó chịu ghê, việc gì nàng phải chơi cờ nhảy với hắn chứ? Nghĩ kiểu gì cũng sẽ bị thua thảm hại thôi.
“Này, đây là kế hoạch ta viết ra, căn cứ vào thành tích cuộc thi buổi sáng mà thiết kế ra” Nam Cung Sanh giúp Tiêu Tử Y bày xong quân cờ, sau đó sờ ngực móc ra một tờ giấy trắng đặt lên bàn.
Tiêu Tử Y khiếp sợ mãi không nói ra được, nói đúng hơn là bị cảm động. Nàng cố gắng xây dựng nhà trẻ hết mức có thể, nhưng mà vẫn chỉ chung quy là có bốn năm đứa bé thôi, cho rằng chỉ cần chúng trưởng thành khoẻ mạnh là được, chứ lại không chú ý đến thành tích học tập của chúng thế nào cả. Còn Nam Cung Sanh thì chứng thực là đã bù lấp thiếu sót ấy của nàng.
“Thất thần gì chứ? Giữ ta lại ở trong này, không phải là vì muốn ta hỗ trợ hay sao? Dạy thì bản thân ta không giúp được gì rồi, nhưng mà chút việc cỏn con này thì dư sức” Nam Cung Sanh nở nụ cười nói vài câu. Râu xồm cứ theo từng lời mà rung rinh, chỉ tay vào bàn cờ bảo, “Xin mời công chúa đi trước”
Vốn không muốn chơi cờ nhưng Tiêu Tử Y bị hắn nói vậy thấy cự tuyệt hắn không hay cho lắm, tự nhiêm mà cùng hắn chơi cờ.
“Công chúa, quân cờ này có phải còn có cách chơi khác hay không?” Nam Cung Sanh lùi sau vài bước, bất ngờ nhảy cách hai quân cờ ra xa.
Mí mắt Tiêu Tử Y cũng bỗng giật giật, làm như không có việc gì đáp, “Đương nhiên là có nha, quy tắc là do người định ra mà, muốn chơi thế nào thì phải thông đồng với đối phương cho tốt, là có thể đổi cách chơi rồi” Nàng vừa nói vừa học giống Nam Cung Sanh, nhảy cách qua hai quân cờ.
Người đàn ông này, quả nhiên không kìm được bắt đầu kiếm cớ chọc nàng rồi. Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn quân cờ hai ngừơi đang bắt đầu đánh giáp la cà, cười khẽ bảo, “Thực ra có chuyện Tử Y vẫn rất kỳ lạ, tại sao anh lại phải nói 1 ngày cũng là bạn cũ thế thế nào? Chữ cũ cũng không phải viết như vậy ha?”
Nam Cung Sanh dùng ngón trỏ và ngón giữa nhặt lên một quân cờ đứng cuối trực tiếp nhảy thẳng một bước tới tận trận địa của Tiêu Tử Y, mỉm cười phản kích bảo, “Thật kỳ lạ lắm sao? Nhưng mà lúc ấy công chúa cũng không có biểu hiện kỳ lạ như bây giờ mà”
Tiêu Tử Y nhìn quân cờ đỏ chói mắt kia, buồn bực một lúc rồi cầm lấy chính quân xanh của mình dựa theo cách vừa rồi Nam Cung Sanh nhảy nhảy một đường tới, nàng cười hì hì xấu xa đáp, “Mặc kệ, là ta hỏi trước, anh phải trả lời trước. Cái này với chơi cờ giống nhau đều có trước có sau nha!”
Nam Cung Sanh cũng không thèm so đo với nàng, tâm tình bình tĩnh cười đáp, “ Thực ra thì cũng chẳng có gì, là lúc trước tại hạ cùng công chúa sau khi đáp đề xong, phát hiện ra chữ của công chúa có chút rất kỳ lạ”
“Rất kỳ lạ ư?” Tiêu Tử Y cau mày nghĩ ngợi cái từ mà Nam Cung Sanh hình dung này. Hắn không hề giống những người khác bảo nàng viết sai lỗi chính tả để hình dung chữ giản thể của nàng, mà chỉ nói là rất kỳ lạ thôi.
“Đúng, rất kỳ lạ” Nam Cung Sanh giấu hai con mắt thật sâu trong biển râu nhìn biểu hiện trên mặt Tiêu Tử Y, chậm rãi nói, “Bởi vì chút chữ này, trong lịch sử có một người đã dùng qua, đó chính là Độc Cô Hoàng hậu tiền triều”
/322
|