“….Công chúa? Công chúa?” Nhược Trúc lo lắng đẩy vai Tiêu Tử Y.
“Hả? Sao vậy?” Tiêu Tử Y tỉnh người, nhìn quà tặng đầy trên mặt bàn trước mặt, có chút băn khoăn.
“Công chúa, đây là quà Mai Phi tặng cho người một đôi bình ngọc hoa sen đó ạ” Nhược Trúc chỉ vào danh mục quà tặng thì thầm.
Tiêu Tử Y để ý trước mặt nàng để hai bình ngọc hoa sen chế tác tinh xảo, ly cao vừa phải, chất ngọc nhu hoà, trong suốt nhìn xuyên thấu. Dưới đáy chai còn có ba bông sen nhỏ có lá có cành, nhìn tổng thể vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, có thể thấy đây là vật phẩm quý có giá trị xa xỉ.
“Công chúa, bây giờ đang là mùa sen nở, đợi lát nữa nô tỳ cho người đi hái ít sen về cắm trong bình nha” Nhược Trúc thấy Tiêu Tử Y ngơ ngẩn hồi lâu, tưởng nàng rất thích, cười đề nghị.
“À, được” Thực tế thì Tiêu Tử Y đang băn khoăn, ngẩng đầu lên cũng chẳng nhìn qua quà tặng trước mặt, không có hứng mà nhìn, định đứng dậy muốn về phòng đánh một giấc cho đã. Nhưng vừa mới tới cửa nàng chợt nhớ ra một chuyện, do dự một lúc rồi mới mở miệng hỏi, “Nhược Trúc, Nam….Nam công tử hôm nay huynh ấy có đến không?”
Nhược Trúc biết rõ Nam công tử trong miệng vị tiểu công chúa này vốn là Nam Cung Sanh, nàng ta mỉm cười lắc lắc đầu bảo, ‘Không thấy ạ, công chúa tìm huynh ấy có chuyện gì không? Nếu muốn huynh ấy làm điểm tâm, hình như ở trong phòng ăn có còn một ít đó ạ”
Nghe thấy Nam Cung Sanh không có, Tiêu Tử Y bất giác thở dài thườn thượt. Đêm qua nàng chẳng hiểu ma xui quỷ ám thế nào mà lại dễ dàng bị hắn làm cảm động, cứ đơn giản vậy mà đồng ý với hắn cái vấn đề mơ hồ đó, để đến nỗi tới tận giờ nàng lại thấy chút phiền muộn.
Thật khó quá đi. Nàng đồng ý thì đã đồng ý rồi, nhưng ít nhất thì cũng phải tế nhị mà hỏi cho rõ chứ!
Tiêu Tử Y thấy không phải là không cam lòng mà nàng biết cho tới giờ hai người họ chẳng có ai dũng cảm đi phá tầng giấy mỏng đó, chẳng biết đêm qua quỷ quái thế nào mà không khí lại đẹp, phụ nữ lại là động vật cảm tính, nàng không cách nào mà không thuận theo lòng của mình. Nàng thật sự là tâm động mất rồi.
Nàng thừa nhận trước đây cảm giác với Tiêu Cảnh Dương rất ngây thơ, mà từ lúc ở chung ở Nam Cung Sanh giọt tình cảm cứ thế được tích luỹ dần lên, vẫn có sự chênh lệch nhất định. Có đôi khi, lượng sẽ biến thành chất.
Hoặc là nên lựa thời gian để đi nói rõ với Tiêu Cảnh Dương, nếu hắn vẫn cố tình không chấp nhận sự thật, nàng đây đành phải nhờ hoàng đế trợ giúp vậy, để muốn một cái kết tốt nhất.
Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến phút cuối sau khi nói rõ với Tiêu Cảnh Dương chuyện này, sau này hắn sẽ không còn dùng cái loại ánh mắt dung túng mà nhìn nàng nữa, không còn dùng cái giọng sủng nịch nói chuyện với nàng nữa, rồi cũng sẽ không còn thổ lộ tiếng lòng với nàng nữa….
Nhưng mà nàng lại không thể tham lam sự ôn nhu của hắn, nàng cần chính là một người đàn ông mà nàng có thể ỷ lại vào hắn, cũng không cần một người ỷ lại vào nàng như một đứa con đâu.
Tiêu Cảnh Dương cần là nàng có thể chèo chống thay hắn, giúp hắn quản lý phụ nữ thiên hạ, nhưng nàng không làm nổi, nàng không có năng lực lớn như vậy.
Cái nàng có thể làm được, cũng là đem hết khả năng mang lại nhiều hạnh phúc hơn nữa cho trẻ con, chỉ có thế.
Điều Tiêu Cảnh Dương muốn đó nàng không nhận nổi. Nàng vừa nghĩ đến sau này cuộc sống của mình cứ vậy mà bị nhốt vào cung điện lạnh băng như thế, nàng cảm thấy kinh khủng vô cùng.
Cái nàng cần, đó chính là người ấy có thể cùng nàng không lo nghĩ gì ngồi trên nóc nhà ngắm trăng.
Nàng không biết tình yêu là gì, nhưng nàng biết rõ, nàng rất thích ở cùng một chỗ đi dạo với hắn, giả vờ như không thấy hắn, nhưng lúc hắn rời xa, ánh mắt nàng lại vội vã tìm kiếm hắn. Khi thấy hắn cười, nàng cũng bất giác mà mỉm cười theo.
Nàng biết rõ tình yêu không hẳn là một chuyện cứ dơn giản như thế, nhưng trong lòng hắn, Tiêu Cảnh Dương vẫn còn kém xa Nam Cung Sanh đó.
Tiêu Tử Y đi bất định trong các dãy hành lang cung điện, bất giác vuốt ve ánh trăng lưỡi liềm tinh xảo trên cổ, chẳng chú ý đến trước mặt đã xuất hiện thêm một người.
“Công chúa, mới vài ngày không gặp, hình như cô cũng có vẻ lờ đi ta à nha?” Nam Cung Tranh nhìn Tiêu Tử Y không ngẩng đầu lên mà cứ đi qua trước mặt nàng ta, bĩu môi bất mãn đuổi theo.
“Hả? Tiểu TRanh à? Vô ý quá. Tối qua ta ngủ không được ngon, hiện giờ tinh thần vẫn còn ngầy ngật đây này” Tiêu Tử Y vội vàng dừng bước, áy náy cười cười.
Nam Cung TRanh mở to đôi mắt đen đẹp lúng liếng nhìn về phía nàng, cứ như kiểu kiểm tra tỷ mỷ vậy, đánh giá từ trên xuống.
“Thế nào?….Sao thế?” Chả lẽ nàng ấy đã biết cái gì rồi ư? Tiêu Tử Y hơi ột dạ.
Trên khuôn mặt đẹp của Nam Cung Tranh hiện lên vẻ nghi hoặc, khó hiểu nói, “Lạ nha, hôm qua lúc ta ở công viên trò chơi có thấy một người rất giống công chúa, đi cùng với Lan lão bản đó nha!”
Tim Tiêu Tử Y càng đập mạnh, cố miễn cường cười cười nói, ‘Điều đó sao mà được!” Toi rồi, nàng sao lại quên, thân phận bên ngoài cung của Nam Cung Sanh không phải chuyện đùa, nếu đổi lại là hiện đại thì vốn là đỉnh cấp ngôi sao thần tượng. Nàng vẫn cùng vui chơi với hắn khắp nơi, quả nhiên chạy không khỏi con mắt soi mói của Nam Cung Tranh.
Nam Cung TRanh dù gì cũng không tin, vì vừa rồi nàng đã sớm nghe ngóng tin ở chỗ Trầm Ngọc Hàn, biết rõ ngày hôm qua công chúa đều nghỉ mãi trong cung không đi ra ngoài. Nàng bản tính con gái, nghĩ ngợi rồi nói thoải mái, ‘Có lẽ là cái vị Thẩm Tịch Dạ rất giống công chúa kia thôi. Đúng rồi nha! tối qua người đó còn mặc nam trang nữa đó. Chết rồi, chả lẽ Lan lão bản là một người đồng tính sao?”
Tiêu Tử Y nghe vậy thì mặt mũi đen xì lại, vội vàng nói lấp đi, ‘Tiểu TRanh à, cô nói ngày hôm qua tận mắt thấy sao? Vậy…À, ta nghe người ta nói, tối qua công viên trò chơi hoàng gia đó chỉ có tình nhân mới được đi vào thôi mà. Thế cô đi cùng ai vậy hả?”
Hai gò má Nam Cung Tranh bừng đỏ, cứ ấp a ấp úng mãi không nói nổi nên lời.
Tiêu Tử Y thấy vậy thì đã rõ rồi, cô gái nhỏ này cũng là cùng tình nhân đi đó thôi, nhưng mà rốt cuộc đối phương này là ai vậy nhỉ? Sao nàng lại chẳng có ấn tượng người nào có quan hệ mập mờ với Nam Cung Tranh chứ?
Nam Cung Tranh bị Tiêu Tử Y nhìn chằm chằm thì vô cùng lúng túng, phất phất tay nói lảng đi, ‘Khụ, công chúa cô đừng có hỏi nữa. Với tư cách trao đổi, ta và cô chỉ nói phét thôi nha. Đây là quan hệ có liên quan cô đó, nhưng lại không sao dám nói cùng cô đâu”
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, phản ứng đầu tiên chính là chuyện đã bị người khác nắm được nàng không phải con gái ruột của hoàng đế. Nàng thở sâu một cái, tỉnh tảo hỏi tiếp, “Nói đi, ta muốn biết đó”
Nam Cung Tranh nhìn quanh cẩn thận, rồi ghé đầu thì thầm, “Công chúa à mấy ngày trước cô bế quan không biết, giờ trong cung đang truyền nhau đồn đại rằng thái tử có hành vi thất đức, nhưng mà chuyện cụ thể thế nào thì không rõ. Ta nghĩ đi nghĩ lại, điều này chỉ có thể đúng là….liên quan đến công chúa cô… Hơn nữa, lời đồn này truyền trùng hợp vào đúng thời điểm cô đóng cửa không ra ngoài…” Nam Cung Tranh càng nói càng nhỏ dần không dám thêm, chuyện này chẳng giống như trong cung đã đồn thổi, nàng ta chỉ đành chọn chuyện quan trọng nhất nói thôi.
Hoàng cung vốn là nơi tăm tối âm u, lời đồn thổi có thể đủ để làm bị thương tất cả, đừng nói là loại chuyện này chỉ là lời đồn đại vớ vẩn thôi đâu. Không biết là đúng hay sai, rất nhiều người cam tâm tình nguyện thêm mắm thêm muối, bỏ đá xuống giếng đó.
Hơn nữa, người ngay bên cạnh công chúa, đã nhiều lần thấy thái tử điện hạ nhìn nàng bằng ánh mắt kiểu thế. Tuy nàng không hiểu trong đó bao hàm ý nghĩa ra sao, nhưng cũng ít nhiều có chút hoài nghi trong lòng.
Tiêu Tử Y ngơ ngác mà nghe, trong đầu trống rỗng.
Thái tử phế truất, chỉ có gây ra chuyện phản nghịch hoặc là thất đức mới bị quy vào.
“Hả? Sao vậy?” Tiêu Tử Y tỉnh người, nhìn quà tặng đầy trên mặt bàn trước mặt, có chút băn khoăn.
“Công chúa, đây là quà Mai Phi tặng cho người một đôi bình ngọc hoa sen đó ạ” Nhược Trúc chỉ vào danh mục quà tặng thì thầm.
Tiêu Tử Y để ý trước mặt nàng để hai bình ngọc hoa sen chế tác tinh xảo, ly cao vừa phải, chất ngọc nhu hoà, trong suốt nhìn xuyên thấu. Dưới đáy chai còn có ba bông sen nhỏ có lá có cành, nhìn tổng thể vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, có thể thấy đây là vật phẩm quý có giá trị xa xỉ.
“Công chúa, bây giờ đang là mùa sen nở, đợi lát nữa nô tỳ cho người đi hái ít sen về cắm trong bình nha” Nhược Trúc thấy Tiêu Tử Y ngơ ngẩn hồi lâu, tưởng nàng rất thích, cười đề nghị.
“À, được” Thực tế thì Tiêu Tử Y đang băn khoăn, ngẩng đầu lên cũng chẳng nhìn qua quà tặng trước mặt, không có hứng mà nhìn, định đứng dậy muốn về phòng đánh một giấc cho đã. Nhưng vừa mới tới cửa nàng chợt nhớ ra một chuyện, do dự một lúc rồi mới mở miệng hỏi, “Nhược Trúc, Nam….Nam công tử hôm nay huynh ấy có đến không?”
Nhược Trúc biết rõ Nam công tử trong miệng vị tiểu công chúa này vốn là Nam Cung Sanh, nàng ta mỉm cười lắc lắc đầu bảo, ‘Không thấy ạ, công chúa tìm huynh ấy có chuyện gì không? Nếu muốn huynh ấy làm điểm tâm, hình như ở trong phòng ăn có còn một ít đó ạ”
Nghe thấy Nam Cung Sanh không có, Tiêu Tử Y bất giác thở dài thườn thượt. Đêm qua nàng chẳng hiểu ma xui quỷ ám thế nào mà lại dễ dàng bị hắn làm cảm động, cứ đơn giản vậy mà đồng ý với hắn cái vấn đề mơ hồ đó, để đến nỗi tới tận giờ nàng lại thấy chút phiền muộn.
Thật khó quá đi. Nàng đồng ý thì đã đồng ý rồi, nhưng ít nhất thì cũng phải tế nhị mà hỏi cho rõ chứ!
Tiêu Tử Y thấy không phải là không cam lòng mà nàng biết cho tới giờ hai người họ chẳng có ai dũng cảm đi phá tầng giấy mỏng đó, chẳng biết đêm qua quỷ quái thế nào mà không khí lại đẹp, phụ nữ lại là động vật cảm tính, nàng không cách nào mà không thuận theo lòng của mình. Nàng thật sự là tâm động mất rồi.
Nàng thừa nhận trước đây cảm giác với Tiêu Cảnh Dương rất ngây thơ, mà từ lúc ở chung ở Nam Cung Sanh giọt tình cảm cứ thế được tích luỹ dần lên, vẫn có sự chênh lệch nhất định. Có đôi khi, lượng sẽ biến thành chất.
Hoặc là nên lựa thời gian để đi nói rõ với Tiêu Cảnh Dương, nếu hắn vẫn cố tình không chấp nhận sự thật, nàng đây đành phải nhờ hoàng đế trợ giúp vậy, để muốn một cái kết tốt nhất.
Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến phút cuối sau khi nói rõ với Tiêu Cảnh Dương chuyện này, sau này hắn sẽ không còn dùng cái loại ánh mắt dung túng mà nhìn nàng nữa, không còn dùng cái giọng sủng nịch nói chuyện với nàng nữa, rồi cũng sẽ không còn thổ lộ tiếng lòng với nàng nữa….
Nhưng mà nàng lại không thể tham lam sự ôn nhu của hắn, nàng cần chính là một người đàn ông mà nàng có thể ỷ lại vào hắn, cũng không cần một người ỷ lại vào nàng như một đứa con đâu.
Tiêu Cảnh Dương cần là nàng có thể chèo chống thay hắn, giúp hắn quản lý phụ nữ thiên hạ, nhưng nàng không làm nổi, nàng không có năng lực lớn như vậy.
Cái nàng có thể làm được, cũng là đem hết khả năng mang lại nhiều hạnh phúc hơn nữa cho trẻ con, chỉ có thế.
Điều Tiêu Cảnh Dương muốn đó nàng không nhận nổi. Nàng vừa nghĩ đến sau này cuộc sống của mình cứ vậy mà bị nhốt vào cung điện lạnh băng như thế, nàng cảm thấy kinh khủng vô cùng.
Cái nàng cần, đó chính là người ấy có thể cùng nàng không lo nghĩ gì ngồi trên nóc nhà ngắm trăng.
Nàng không biết tình yêu là gì, nhưng nàng biết rõ, nàng rất thích ở cùng một chỗ đi dạo với hắn, giả vờ như không thấy hắn, nhưng lúc hắn rời xa, ánh mắt nàng lại vội vã tìm kiếm hắn. Khi thấy hắn cười, nàng cũng bất giác mà mỉm cười theo.
Nàng biết rõ tình yêu không hẳn là một chuyện cứ dơn giản như thế, nhưng trong lòng hắn, Tiêu Cảnh Dương vẫn còn kém xa Nam Cung Sanh đó.
Tiêu Tử Y đi bất định trong các dãy hành lang cung điện, bất giác vuốt ve ánh trăng lưỡi liềm tinh xảo trên cổ, chẳng chú ý đến trước mặt đã xuất hiện thêm một người.
“Công chúa, mới vài ngày không gặp, hình như cô cũng có vẻ lờ đi ta à nha?” Nam Cung Tranh nhìn Tiêu Tử Y không ngẩng đầu lên mà cứ đi qua trước mặt nàng ta, bĩu môi bất mãn đuổi theo.
“Hả? Tiểu TRanh à? Vô ý quá. Tối qua ta ngủ không được ngon, hiện giờ tinh thần vẫn còn ngầy ngật đây này” Tiêu Tử Y vội vàng dừng bước, áy náy cười cười.
Nam Cung TRanh mở to đôi mắt đen đẹp lúng liếng nhìn về phía nàng, cứ như kiểu kiểm tra tỷ mỷ vậy, đánh giá từ trên xuống.
“Thế nào?….Sao thế?” Chả lẽ nàng ấy đã biết cái gì rồi ư? Tiêu Tử Y hơi ột dạ.
Trên khuôn mặt đẹp của Nam Cung Tranh hiện lên vẻ nghi hoặc, khó hiểu nói, “Lạ nha, hôm qua lúc ta ở công viên trò chơi có thấy một người rất giống công chúa, đi cùng với Lan lão bản đó nha!”
Tim Tiêu Tử Y càng đập mạnh, cố miễn cường cười cười nói, ‘Điều đó sao mà được!” Toi rồi, nàng sao lại quên, thân phận bên ngoài cung của Nam Cung Sanh không phải chuyện đùa, nếu đổi lại là hiện đại thì vốn là đỉnh cấp ngôi sao thần tượng. Nàng vẫn cùng vui chơi với hắn khắp nơi, quả nhiên chạy không khỏi con mắt soi mói của Nam Cung Tranh.
Nam Cung TRanh dù gì cũng không tin, vì vừa rồi nàng đã sớm nghe ngóng tin ở chỗ Trầm Ngọc Hàn, biết rõ ngày hôm qua công chúa đều nghỉ mãi trong cung không đi ra ngoài. Nàng bản tính con gái, nghĩ ngợi rồi nói thoải mái, ‘Có lẽ là cái vị Thẩm Tịch Dạ rất giống công chúa kia thôi. Đúng rồi nha! tối qua người đó còn mặc nam trang nữa đó. Chết rồi, chả lẽ Lan lão bản là một người đồng tính sao?”
Tiêu Tử Y nghe vậy thì mặt mũi đen xì lại, vội vàng nói lấp đi, ‘Tiểu TRanh à, cô nói ngày hôm qua tận mắt thấy sao? Vậy…À, ta nghe người ta nói, tối qua công viên trò chơi hoàng gia đó chỉ có tình nhân mới được đi vào thôi mà. Thế cô đi cùng ai vậy hả?”
Hai gò má Nam Cung Tranh bừng đỏ, cứ ấp a ấp úng mãi không nói nổi nên lời.
Tiêu Tử Y thấy vậy thì đã rõ rồi, cô gái nhỏ này cũng là cùng tình nhân đi đó thôi, nhưng mà rốt cuộc đối phương này là ai vậy nhỉ? Sao nàng lại chẳng có ấn tượng người nào có quan hệ mập mờ với Nam Cung Tranh chứ?
Nam Cung Tranh bị Tiêu Tử Y nhìn chằm chằm thì vô cùng lúng túng, phất phất tay nói lảng đi, ‘Khụ, công chúa cô đừng có hỏi nữa. Với tư cách trao đổi, ta và cô chỉ nói phét thôi nha. Đây là quan hệ có liên quan cô đó, nhưng lại không sao dám nói cùng cô đâu”
Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, phản ứng đầu tiên chính là chuyện đã bị người khác nắm được nàng không phải con gái ruột của hoàng đế. Nàng thở sâu một cái, tỉnh tảo hỏi tiếp, “Nói đi, ta muốn biết đó”
Nam Cung Tranh nhìn quanh cẩn thận, rồi ghé đầu thì thầm, “Công chúa à mấy ngày trước cô bế quan không biết, giờ trong cung đang truyền nhau đồn đại rằng thái tử có hành vi thất đức, nhưng mà chuyện cụ thể thế nào thì không rõ. Ta nghĩ đi nghĩ lại, điều này chỉ có thể đúng là….liên quan đến công chúa cô… Hơn nữa, lời đồn này truyền trùng hợp vào đúng thời điểm cô đóng cửa không ra ngoài…” Nam Cung Tranh càng nói càng nhỏ dần không dám thêm, chuyện này chẳng giống như trong cung đã đồn thổi, nàng ta chỉ đành chọn chuyện quan trọng nhất nói thôi.
Hoàng cung vốn là nơi tăm tối âm u, lời đồn thổi có thể đủ để làm bị thương tất cả, đừng nói là loại chuyện này chỉ là lời đồn đại vớ vẩn thôi đâu. Không biết là đúng hay sai, rất nhiều người cam tâm tình nguyện thêm mắm thêm muối, bỏ đá xuống giếng đó.
Hơn nữa, người ngay bên cạnh công chúa, đã nhiều lần thấy thái tử điện hạ nhìn nàng bằng ánh mắt kiểu thế. Tuy nàng không hiểu trong đó bao hàm ý nghĩa ra sao, nhưng cũng ít nhiều có chút hoài nghi trong lòng.
Tiêu Tử Y ngơ ngác mà nghe, trong đầu trống rỗng.
Thái tử phế truất, chỉ có gây ra chuyện phản nghịch hoặc là thất đức mới bị quy vào.
/322
|