Edit: Chikajo
Beta: A Tử
Nam Cung Tiêu phát hiện đã hoàn toàn tiêu hủy chứng cớ “Phạm tội”, hài lòng vỗ vỗ tay, quay đầu như không có gì phân phó Nhược Trúc nói: “Nhược Trúc tỷ, nhớ đổi giấy dán cửa sổ đi.”
Nhược Trúc cúi đầu nhu thuận hồi đáp: “Dạ, giấy dán đã dùng được một năm rồi, đã sớm bị long ra từ lâu. Đa tạ Nam Cung tiểu công tử chỉ điểm.”
Nam Cung Tiêu cười hì hì tựa vào bệ cửa sổ, đem giấy đáp án trong lòng ném cho Tiêu Tử Y, lưu loát nói: “Tiêu Trạm hắn ở đâu?”
“Đi thăm Lý Vân Tuyển.” Tiêu Tử Y đem tờ giấy đáp án bị Nam Cung Tiêu vo thành một đống ở trên bàn vuốt phẳng, dùng chặn giấy đặt lên.
“Lý Vân Tuyển? Là ai?” Nam Cung Tiêu sửng sốt một chút, lập tức hỏi ngược lại.
Tiêu Tử Y tay cầm lấy bút ngừng một chút, mới nhớ tới tiểu ác ma này căn bản chưa thấy qua Lí Vân Tuyển. Ngày hôm qua khi tiểu la lỵ kia đến, hắn cũng không gặp.
“Uy, rốt cuộc là ai?” Nam Cung Tiêu thấy thần sắc muốn nói lại thôi trên mặt Tiêu Tử Y, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra biểu tình thú vị “Không phải là nữ hài tử chứ?”
Tiêu Tử Y liếc hắn một cái, không biết tiểu tử này rốt cuộc là cái gì chuyển thế, mà tinh linh cổ quái đến trình độ này? “Làm sao ngươi biết?”
Nam Cung Tiêu lấy tay chống cằm, nhún vai nói: “Rất đơn giản! Soái ca người gặp người yêu giống bổn thiếu gia hắn thấy cũng không thích, tiểu hài tử mới tới này lại một mình chạy tới xum xoe, xác định chắc chắn là một nữ oa.”
Tiêu Tử Y đột nhiên cảm giác được ánh mắt Nam Cung Tiêu có chút giống hồ ly, lộ ra một tia giảo hoạt.”Nga? Vậy tại sao đoán là tiểu hài tử?” Tiêu Tử Y nhìn tiểu bằng hữu Nam Cung nhảy xuống ghế dựa, chắp tay sau lưng hướng ngoài cửa thư phòng đi ra, hiển nhiên chính là muốn đi giúp vui.
“Cắt, cơ hồ tất cả mọi người biết công chúa ngươi thích tiểu hài tử, hơn nữa có thể làm cho Tiêu Trạm đi lấy lòng làm sao có thể là đại nhân chứ?” Nam Cung Tiêu tiêu sái khoát tay “Đề trước hết đặt ở chỗ ngươi, chờ ta lát nữa trở về lấy. Cũng không cần dẫn ta đi gặp bọn họ, ta chỉ cần tìm được cái phòng ầm ỹ nhất là đến nơi.”
Tiêu Tử Y nhìn bóng người nho nhỏ của Nam Cung Tiêu ra khỏi thư phòng, cười khổ lắc đầu. Đứa nhỏ này, rốt cuộc là bắt chước ai mà khôn khéo như vậy? Quả thật, nếu như theo lời đại nhân mà nói…, đã biết Tiêu Trạm là thân phận Hoàng Tôn, làm sao có thể đến phiên Tiêu Trạm đi lấy lòng đối phương?
“Công chúa, Nam Cung tiểu công tử này cũng thật lợi hại.” Nhược Trúc luôn luôn không thích đánh giá người khác cũng không khỏi nói nhỏ.
“Đúng vậy, thật là làm cho người ta giật mình.” Tiêu Tử Y đem tầm mắt chuyển tới đáp đề giấy trước mặt, chữ viết mặt trên vẫn phóng khoáng như thế. Không biết là cái dạng ca ca gì, mới có thể có một đệ đệ khôn khéo như vậy?
————————
Trong truyền thuyết, Đông Nhạc Đại Đế thống lĩnh dưới U Minh Địa phủ, có bảy mươi sáu cơ quan làm việc, xưng là bảy mươi sáu ti. Các ti đều có linh vị, tục xưng phán quan. Chúa tể cao nhất U Minh địa phủ là Thái Sơn thần Đông Nhạc Đại Đế. Tổ tiên Đông Nhạc Đại Đế ở tại Thái Sơn Đại miếu, Đông Nhạc miếu kinh thành chính là hành cung này.
Thái Sơn ở cổ đại được coi là nơi gần trời nhất, cùng một nhịp thở với vận mệnh vương triều, từ sự cố Tần Thủy Hoàng liền trở thành Thánh Địa qua nhiều triều đại đế vương dùng để phong thiện* . Nhưng không phải đế vương nào cũng đều có thể lên Thái Sơn phong thiện, cho nên mới có kinh thành Đông Nhạc miếu.
(Chikajo: * thời xưa chỉ vưa chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất)
Hội chùa Đông nhạc miếu bắt đầu từ ngày mười lăm tháng ba, liên tục nửa tháng, lấy ngày sinh nhật Đông Nhạc Đại Đế ngày hai mươi tám tháng ba làm ngày long trọng nhất. Ngày mười tám tháng ba là ngày hoàng đế dâng hương hàng năm.
Tới ngày gặp tai hoạ hoặc là thời điểm bất lợi năm xưa, hoàng đế thường thường sẽ ở trong miếu ăn chay tắm rửa tu hành ba ngày, khẩn cầu Đông Nhạc Đại Đế chúc phúc nhân gian.
Tiêu Tử Y nghe nói năm nay chính là năm đã gặp tai họa, nhưng ý kiến cao thấp trong triều cũng không giống nhau. Có người cho rằng là tai họa nhỏ, điều chỉnh một chút sẽ qua đi, nhưng cũng có người cho rằng tổn thất nghiêm trọng, là phía dưới giấu diếm không báo. Nhưng cuối cùng quyết định vẫn là hoàng đế chỉ dâng hương không ăn chay tu hành.
Tiêu Tử Y cho dù muốn quan tâm khó khăn của dân chúng một chút, cũng không còn chỗ đi quan tâm. Tựa theo lời Tiêu Cảnh Dương, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong cung làm công chúa, được bọn họ vỗ béo, sau đó lựa người xứng đáng gả đi. . . . . . Bất quá điều kiện tiên quyết hàng đầu là vương triều này không bị diệt vong.
Lịch sử nơi này đã toàn bộ đảo điên so với khi Tiêu Tử Y được học, cho nên ưu thế xuyên qua có thể “Biết trước tương lai” của nàng cũng đã không còn sót lại chút gì. Đáng thương nàng trước kia để giảng bài cho bọn nhỏ trong cô nhi viện, đã đem lịch sử Trung Quốc học thuộc làu làu. Hiện tại bất quá cũng chỉ tạm thời xem như một nữ tử đã đọc qua sách.
Tiêu Tử Y lần đầu tiên xuất cung sau khi đến thế giới này, ngồi bên trong kiệu khẽ lắc lư lắc lư, nàng thật vất vả khắc phục cảm giác choáng váng, hơi hơi kéo một góc mành, nhìn ra bên ngoài.
Đập vào mi mắt là ngã tư đường trống trải, cứ cách năm bước lại có một lính gác cấm vệ quân. Tiêu Tử Y sửng sốt một lát, mới nhớ đến một quyển sách nàng đã từng xem, trong cái loại phim truyền hình này người diễn vai hoàng đế đi tuần, hai bên ngã tư đường đều quỳ đầy dân chúng bình dân quả thực đúng là hình thức vô nghĩa. Vì phòng ngừa xảy ra sự cố ngoài ý muốn và bảo hộ hoàng đế an toàn, thường thường khi hoàng đế xuất hành ngã tư đường thực hành giới nghiêm.
Yên lặng, quả nhiên nếu nàng muốn dưới tình huống này nhân cơ hội chạy trốn, cũng là vô nghĩa.
Tiêu Tử Y không khỏi nghĩ tới tên tiện nghi sư huynh Kì Mặc của nàng. Từ lần ở Trường Nhạc cung nhìn thấy hắn mặc y phục thái giám về sau cũng không gặp qua hắn. Cắt, phỏng chừng không biết lại phát hiện ra nơi nào thú vị mà chạy tới chơi rồi. Hắn cho nàng cái trâm gài tóc chim phượng hoàng là không có vấn đề, vẫn dùng tốt, nhưng mấu chốt ở chỗ nàng chưa đến tuổi cập kê, căn bản không dùng được, cho nên đành phải kiên trì nói với Nhược Trúc rất thích nó, mỗi ngày đều mang theo tùy thân.
Bất quá chính là tránh không được bị Nhược Trúc lén cười nhạo nàng muốn gả cho người ta tới điên rồi.
Tiêu Tử Y loạn xạ nghĩ, nghe cỗ kiệu chi nha chi nha vừa vang vừa đi lên, tầm mắt vẫn nhìn chăm chú trên ngã tư đường. Nàng không biết ở cổ đại có dạng kiến trúc gì được xem như tiên tiến nhất, nhưng nhìn kỹ lại, cơ hồ mỗi cửa hàng đều cảm giác hình dáng cũng không tệ lắm. Cũng không biết “Năm Tai họa ” này là hoàng đế không chịu thừa nhận? Hay là quan viên bên dưới đã quá khoa trương, muốn lật đổ người khác. Dù sao bên trong có thể ra tay rất nhiều, nàng căn bản không thể nào đoán được.
Suy tư trong chốc lát, tâm tư Tiêu Tử Y lại quay lại hai người Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu. Hai tiểu tử kia, ngoài dự kiến của nàng, ngày hôm qua cư nhiên ở Lí Vân Tuyển hao tổn cả buổi trưa, khiến trong lòng một ngự tỷ như nàng phải gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Chẳng lẽ nàng sẽ thua bởi một cái tiểu la lỵ? Nói đùa sao!
Được rồi, hôm nay vào trong miếu sẽ cầu, làm cho nàng toát ra mị lực. . . . . .
Beta: A Tử
Nam Cung Tiêu phát hiện đã hoàn toàn tiêu hủy chứng cớ “Phạm tội”, hài lòng vỗ vỗ tay, quay đầu như không có gì phân phó Nhược Trúc nói: “Nhược Trúc tỷ, nhớ đổi giấy dán cửa sổ đi.”
Nhược Trúc cúi đầu nhu thuận hồi đáp: “Dạ, giấy dán đã dùng được một năm rồi, đã sớm bị long ra từ lâu. Đa tạ Nam Cung tiểu công tử chỉ điểm.”
Nam Cung Tiêu cười hì hì tựa vào bệ cửa sổ, đem giấy đáp án trong lòng ném cho Tiêu Tử Y, lưu loát nói: “Tiêu Trạm hắn ở đâu?”
“Đi thăm Lý Vân Tuyển.” Tiêu Tử Y đem tờ giấy đáp án bị Nam Cung Tiêu vo thành một đống ở trên bàn vuốt phẳng, dùng chặn giấy đặt lên.
“Lý Vân Tuyển? Là ai?” Nam Cung Tiêu sửng sốt một chút, lập tức hỏi ngược lại.
Tiêu Tử Y tay cầm lấy bút ngừng một chút, mới nhớ tới tiểu ác ma này căn bản chưa thấy qua Lí Vân Tuyển. Ngày hôm qua khi tiểu la lỵ kia đến, hắn cũng không gặp.
“Uy, rốt cuộc là ai?” Nam Cung Tiêu thấy thần sắc muốn nói lại thôi trên mặt Tiêu Tử Y, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra biểu tình thú vị “Không phải là nữ hài tử chứ?”
Tiêu Tử Y liếc hắn một cái, không biết tiểu tử này rốt cuộc là cái gì chuyển thế, mà tinh linh cổ quái đến trình độ này? “Làm sao ngươi biết?”
Nam Cung Tiêu lấy tay chống cằm, nhún vai nói: “Rất đơn giản! Soái ca người gặp người yêu giống bổn thiếu gia hắn thấy cũng không thích, tiểu hài tử mới tới này lại một mình chạy tới xum xoe, xác định chắc chắn là một nữ oa.”
Tiêu Tử Y đột nhiên cảm giác được ánh mắt Nam Cung Tiêu có chút giống hồ ly, lộ ra một tia giảo hoạt.”Nga? Vậy tại sao đoán là tiểu hài tử?” Tiêu Tử Y nhìn tiểu bằng hữu Nam Cung nhảy xuống ghế dựa, chắp tay sau lưng hướng ngoài cửa thư phòng đi ra, hiển nhiên chính là muốn đi giúp vui.
“Cắt, cơ hồ tất cả mọi người biết công chúa ngươi thích tiểu hài tử, hơn nữa có thể làm cho Tiêu Trạm đi lấy lòng làm sao có thể là đại nhân chứ?” Nam Cung Tiêu tiêu sái khoát tay “Đề trước hết đặt ở chỗ ngươi, chờ ta lát nữa trở về lấy. Cũng không cần dẫn ta đi gặp bọn họ, ta chỉ cần tìm được cái phòng ầm ỹ nhất là đến nơi.”
Tiêu Tử Y nhìn bóng người nho nhỏ của Nam Cung Tiêu ra khỏi thư phòng, cười khổ lắc đầu. Đứa nhỏ này, rốt cuộc là bắt chước ai mà khôn khéo như vậy? Quả thật, nếu như theo lời đại nhân mà nói…, đã biết Tiêu Trạm là thân phận Hoàng Tôn, làm sao có thể đến phiên Tiêu Trạm đi lấy lòng đối phương?
“Công chúa, Nam Cung tiểu công tử này cũng thật lợi hại.” Nhược Trúc luôn luôn không thích đánh giá người khác cũng không khỏi nói nhỏ.
“Đúng vậy, thật là làm cho người ta giật mình.” Tiêu Tử Y đem tầm mắt chuyển tới đáp đề giấy trước mặt, chữ viết mặt trên vẫn phóng khoáng như thế. Không biết là cái dạng ca ca gì, mới có thể có một đệ đệ khôn khéo như vậy?
————————
Trong truyền thuyết, Đông Nhạc Đại Đế thống lĩnh dưới U Minh Địa phủ, có bảy mươi sáu cơ quan làm việc, xưng là bảy mươi sáu ti. Các ti đều có linh vị, tục xưng phán quan. Chúa tể cao nhất U Minh địa phủ là Thái Sơn thần Đông Nhạc Đại Đế. Tổ tiên Đông Nhạc Đại Đế ở tại Thái Sơn Đại miếu, Đông Nhạc miếu kinh thành chính là hành cung này.
Thái Sơn ở cổ đại được coi là nơi gần trời nhất, cùng một nhịp thở với vận mệnh vương triều, từ sự cố Tần Thủy Hoàng liền trở thành Thánh Địa qua nhiều triều đại đế vương dùng để phong thiện* . Nhưng không phải đế vương nào cũng đều có thể lên Thái Sơn phong thiện, cho nên mới có kinh thành Đông Nhạc miếu.
(Chikajo: * thời xưa chỉ vưa chúa lên núi Thái Sơn cúng tế trời đất)
Hội chùa Đông nhạc miếu bắt đầu từ ngày mười lăm tháng ba, liên tục nửa tháng, lấy ngày sinh nhật Đông Nhạc Đại Đế ngày hai mươi tám tháng ba làm ngày long trọng nhất. Ngày mười tám tháng ba là ngày hoàng đế dâng hương hàng năm.
Tới ngày gặp tai hoạ hoặc là thời điểm bất lợi năm xưa, hoàng đế thường thường sẽ ở trong miếu ăn chay tắm rửa tu hành ba ngày, khẩn cầu Đông Nhạc Đại Đế chúc phúc nhân gian.
Tiêu Tử Y nghe nói năm nay chính là năm đã gặp tai họa, nhưng ý kiến cao thấp trong triều cũng không giống nhau. Có người cho rằng là tai họa nhỏ, điều chỉnh một chút sẽ qua đi, nhưng cũng có người cho rằng tổn thất nghiêm trọng, là phía dưới giấu diếm không báo. Nhưng cuối cùng quyết định vẫn là hoàng đế chỉ dâng hương không ăn chay tu hành.
Tiêu Tử Y cho dù muốn quan tâm khó khăn của dân chúng một chút, cũng không còn chỗ đi quan tâm. Tựa theo lời Tiêu Cảnh Dương, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong cung làm công chúa, được bọn họ vỗ béo, sau đó lựa người xứng đáng gả đi. . . . . . Bất quá điều kiện tiên quyết hàng đầu là vương triều này không bị diệt vong.
Lịch sử nơi này đã toàn bộ đảo điên so với khi Tiêu Tử Y được học, cho nên ưu thế xuyên qua có thể “Biết trước tương lai” của nàng cũng đã không còn sót lại chút gì. Đáng thương nàng trước kia để giảng bài cho bọn nhỏ trong cô nhi viện, đã đem lịch sử Trung Quốc học thuộc làu làu. Hiện tại bất quá cũng chỉ tạm thời xem như một nữ tử đã đọc qua sách.
Tiêu Tử Y lần đầu tiên xuất cung sau khi đến thế giới này, ngồi bên trong kiệu khẽ lắc lư lắc lư, nàng thật vất vả khắc phục cảm giác choáng váng, hơi hơi kéo một góc mành, nhìn ra bên ngoài.
Đập vào mi mắt là ngã tư đường trống trải, cứ cách năm bước lại có một lính gác cấm vệ quân. Tiêu Tử Y sửng sốt một lát, mới nhớ đến một quyển sách nàng đã từng xem, trong cái loại phim truyền hình này người diễn vai hoàng đế đi tuần, hai bên ngã tư đường đều quỳ đầy dân chúng bình dân quả thực đúng là hình thức vô nghĩa. Vì phòng ngừa xảy ra sự cố ngoài ý muốn và bảo hộ hoàng đế an toàn, thường thường khi hoàng đế xuất hành ngã tư đường thực hành giới nghiêm.
Yên lặng, quả nhiên nếu nàng muốn dưới tình huống này nhân cơ hội chạy trốn, cũng là vô nghĩa.
Tiêu Tử Y không khỏi nghĩ tới tên tiện nghi sư huynh Kì Mặc của nàng. Từ lần ở Trường Nhạc cung nhìn thấy hắn mặc y phục thái giám về sau cũng không gặp qua hắn. Cắt, phỏng chừng không biết lại phát hiện ra nơi nào thú vị mà chạy tới chơi rồi. Hắn cho nàng cái trâm gài tóc chim phượng hoàng là không có vấn đề, vẫn dùng tốt, nhưng mấu chốt ở chỗ nàng chưa đến tuổi cập kê, căn bản không dùng được, cho nên đành phải kiên trì nói với Nhược Trúc rất thích nó, mỗi ngày đều mang theo tùy thân.
Bất quá chính là tránh không được bị Nhược Trúc lén cười nhạo nàng muốn gả cho người ta tới điên rồi.
Tiêu Tử Y loạn xạ nghĩ, nghe cỗ kiệu chi nha chi nha vừa vang vừa đi lên, tầm mắt vẫn nhìn chăm chú trên ngã tư đường. Nàng không biết ở cổ đại có dạng kiến trúc gì được xem như tiên tiến nhất, nhưng nhìn kỹ lại, cơ hồ mỗi cửa hàng đều cảm giác hình dáng cũng không tệ lắm. Cũng không biết “Năm Tai họa ” này là hoàng đế không chịu thừa nhận? Hay là quan viên bên dưới đã quá khoa trương, muốn lật đổ người khác. Dù sao bên trong có thể ra tay rất nhiều, nàng căn bản không thể nào đoán được.
Suy tư trong chốc lát, tâm tư Tiêu Tử Y lại quay lại hai người Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu. Hai tiểu tử kia, ngoài dự kiến của nàng, ngày hôm qua cư nhiên ở Lí Vân Tuyển hao tổn cả buổi trưa, khiến trong lòng một ngự tỷ như nàng phải gióng lên hồi chuông cảnh báo.
Chẳng lẽ nàng sẽ thua bởi một cái tiểu la lỵ? Nói đùa sao!
Được rồi, hôm nay vào trong miếu sẽ cầu, làm cho nàng toát ra mị lực. . . . . .
/322
|