Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 132 - Mười Phần Chiến Lực

/342


Đây là lần đầu tiên Chung Nhạc gặp phải cảnh tượng quỷ dị như thế này. Đằng Vương không ngờ lại phân hóa ra nhiều “Tiểu Đằng Vương” như vậy, trên cơ thể đứng đầy “Tiểu Đằng Vương”, tám Đằng Vương tạo nên một tổ, trong tay đều cầm Bát cực binh.

Trước nay hắn đã giao thủ với không ít Luyện khí sĩ Yêu tộc, có đủ loại cường giả, cũng không thiếu kẻ kỳ dị, ví dụ như thân thể Bái Thạch Tùng chất đầy lang yêu, linh cẩu yêu, tạo nên Trảm Mã đao trận, cực kỳ hung hiểm. Nhưng Bái Thạch Tùng dựa vào nguyên thần kết hợp với yêu quái khác mới tạo nên trận thế quỷ dị như vậy. Còn kẻ yêu dị như Đằng Vương thì giờ hắn mới gặp.

Mỗi một tiểu Đằng Vương trên người Đằng Vương đều là một cơ thể, cũng là một bộ phận của Đằng Vương. Mỗi một cá thể đều có thể độc lập tác chiến, cũng có thể tổ hợp lại, thật làm người ta không thể tưởng tượng nổi.

Hơn nữa y gần như không có bất cứ nhược điểm nào. Không tìm thấy trái tim với đầu của y, cho dù chém giết hết tất cả thân thể Đằng Vương, sợ rằng chẳng làm gì được tính mạng của y.

Mỗi một cá thể đều là chân thân, cũng đều là phân thân.

Y tự cao tự đại, không phải là không có đạo lý.

Tám tiểu Đằng Vương bao vây Chung Nhạc, đao kiếm tung bay, tám tòa Bát cực sát trận lập tức khởi động, đao quang kiếm ảnh bao phủ Chung Nhạc.

– Bát cực thuẫn sát!

– Bát cực đao trảm!

– Bát cực kiếm bích!

– Bát cực tỏa!

– Bát cực chùy kích!

Tám tòa sát trận cuồn cuộn vận hafnhxung quanh Chung Nhạc, đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương Quyết không ngừng biến hóa, lập tức phá vỡ Bát cực sát trận của Chung Nhạc, tạo nên nhiều vết thương trên người hắn.

Chung Nhạc có thân thể khá mạnh, bên ngoài làn da có đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương khiến cơ năng của thân thể tăng lên, lại có Huyền Vũ đồ đằng văn hộ thể, trong xương cốt có Long tướng đồ đằng văn tăng lên sức mạnh của gân cốt, có được quái lực của Long tướng, nhưng không chịu được uy lực quá ư là mạnh của Bát cực sát trận, vẫn để lại nhiều miệng vết thương trên người hắn

Cũng may lực phòng ngự của hắn khá mạnh, nên chưa bị vết thương trí mạng nào, ngay cả vết thương bị cắt ra cũng bị hắn che lại, không để chảy máu.

Hắn như một kẻ có thân thể bất tử, tất nhiên là kém loại yêu quái như Đằng Vương này rồi. Nếu chém đầu hoặc đâm thủng trái tim, hắn sẽ chết. Và nếu nhiều vết thương quá, thân thể hắn không chịu được, cũng sẽ lấy mạng hắn.

– Nhật nguyệt bảo chiếu!

Nhật nguyệt sau đầu Chung Nhạc bay lên, mặt trời và mặt trăng chiếu rọi, nhanh chóng khơi thông khí huyết ở vết thương, tránh cho quá nhiều vết thương khiến thực lực giảm mạnh. Tám cánh tay của hắn bay múa triển khai kiếm trận, không ngừng đối kháng với tám tòa sát trận, cùng lúc đó bảy đạo kiếm khí đâm mạnh vào trong cơ thể đằng nhân dưới chân.

– Kiếm thất thức!

Bảy đạo kiếm khí này theo thứ tự là Kim kiếm khí, Mộc kiếm khí, Thủy kiếm khí, Hỏa kiếm khí, Thổ kiếm khí, Long Tướng kiếm khí và san hô kiếm khí. Bảy đạo kiếm khí tập hợp lại, tạo nên kiếm thất thức trong Kiếm Kiển kiếm trận, tung hoành trong cơ thể đằng nhân, cắt nát vô số dây leo, phá đằng nhân từ bên trong.

– Long Nhạc huynh muốn phá hoại cơ thể ta ư? Ha ha, hoàn toàn không có khả năng! Ngươi không biết được sinh mệnh lực của ta mạnh tới mức nào đâu!

Đằng Vương cười ha ha, âm thanh vang vọng. Chung Nhạc lập tức cảm thấy kiếm thất thức của mình tạo nên vô số thương tổn trong cơ thể đằng nhân cao tới hơn hai mươi trượng này, nhưng dù có cắt đứt bao nhiêu dây leo, lại có dây khác không ngừng sinh ra, duy trì cơ thể đằng nhân không sụp đổ.

Không chỉ như vậy, dây leo trong cơ thể Đằng Vương đan xen lẫn nhau, hóa thành đủ loại đồ đằng văn hoa mỹ, hẳn là công pháp mà Đằng Vương tu luyện biến cơ thể mình thành một đại trận, phía trên dây leo cũng có đồ đằng văn, nhốt bảy tơ kiếm trong cơ thể, làm Chung Nhạc không thể thu hồi được những tơ kiếm này.

Cùng lúc đ, đằng nhân tám tay đánh nát tất cả Tam Túc Kim Ô, rồi thò tay chụp tới Chung Nhạc đang bị vây công.

Tám tiểu Đằng Vương bao vây hắn, nên khi bàn tay lớn này giáng xuống chẳng gặp trở ngại gì, Chung Nhạc tức giận, rít lên, nguyên thần xuất hiện sau người.

Mấy ngày nay hắn tu luyện thiên nguyên thần của Yêu Thần Minh Vương Quyết, luyện nên pháp môn nguyên thần chiến đấu, khiến nguyên thần trưởng thành nhanh chóng, đã cao tới một trượng hai, đồng thời cũng ở hình thái Minh Vương tám tay nắm tám binh khí, đón đỡ công kích của tám vị Đằng Vương. Mà Chung Nhạc thì tán đi Bát cực binh trong tay, nâng tay đối chiến bàn tay khổng lồ đang chụp xuống.

Ầm…

Tám bàn tay Chung Nhạc giơ lên, tiếp được một chưởng này của Đằng Vương. Ngay sau đó Đằng Vương lại vung quyền đánh tới. Mà lúc này từ bờ vai của đằng nhân mà Chung Nhạc đang đứng trên mọc ra đám dây leo cuốn lấy thân thể hắn.

– Phá…

Từng khối cơ bắp, xương cốt, gân trên người Chung Nhạc rung lên dữ dội với tần suất nhanh tới đáng sợ, lúc cơ bắp giật còn nghe được tiếng không khí bộc phát tiếng nổ lớn như sấm vang, rõ ràng là tốc độ rung của từng khối cơ bắp của hắn quá nhanh, phá vỡ cả âm chướng, chấn vỡ đám dây leo đang quấn quanh người.

Ầm…

Tám cánh tay của Chung Nhạc lại đón đỡ nắm đấm của Đằng Vương. Mà y lại vung quyền đấm tới, cười ha ha:

– Long Nhạc huynh, đây là tám phần chiến lực của ta, ngươi cảm thấy thế nào?

Chung Nhạc gầm lên, Tam Túc Kim Ô như hỏa vân gào thét bay ra từ trong mặt trời sau đầu, phá tan sát trận của tám vị tiểu dvong. Chung Nhạc theo sát sau đàn Kim Ô, phi thân bay lên. Sau người mọc ra đôi cánh Kim Ô, giang ra, né tránh cự quyền từ trên không trung giáng xuống.

Mà cự quyền kia thì đánh nát tất cả Tam Túc Kim Ô.

Chung Nhạc giang cánh bay xung quanh đằng nhân vô cùng to lớn này với tốc độ cực nhanh, tìm kiếm sơ hở. Đằng nhân có thân thể quá lớn, thân thể cao hai mươi trượng này phải tương đương với tòa nhà hai mươi tầng, di chuyển khá bất tiện. Đằng nhân giang tám cánh tay, vung quyền tung chưởng, nhưng toàn đánh hụt. Mà đao quang kiếm ảnh trong tay Chung Nhạc thì chém về phía thân thể đằng nhân.

Những tiểu Đằng Vương bên ngoài cơ thể đằng nhân vung tám cánh tay, hóa thành từng tòa Bát cực sát trận nghênh chiến Chung Nhạc, đằng nhân cười ha ha:

– Long Nhạc huynh, ngươi có muốn xem chiến lực mười phần của ta không?

Vù vù vù, đám tiểu Đằng Vương bên ngoài thân thể y đột nhiên bay lên, dưới chân có dây leo nối với đằng nhân, dây lắc lư trong không trung, nâng tiểu Đằng Vương liên tục tấn công Chung Nhạc.

Những tiếng va chạm dữ dội vang lên không dứt. Đám dây leo bay múa, từng vị Đằng Vương sử dụng Bát cực sát trận đánh tới, dùng nhanh đánh nhanh với Chung Nhạc giữa không trung.

Số lượng Đằng Vương trên dây nhiều khiến người ta phải khiếp sợ, từ bốn phương tám hướng công tới, khiến Chung Nhạc phải mệt mỏi đối phó.

Thế công của Đằng Vương càng lúc càng quỷ dị, càng ngày càng khó lường. Chung Nhạc tự tin rằng tu vi mấy ngày nay đã tăng lên rất mạnh, cho dù gặp cường giả Khai Luân cảnh đã tu thành Ngũ Hành Luân thì cũng không gò bó là bao, nhưng giao thủ với Đằng Vương lại khiến hắn có phần bó tay bó chân

Mà bình đài, Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội vẫn trọng thương không dậy nổi. Hai vị Luyện khí sĩ nghe thấy từ trong Yêu Thần Minh Vương cung vang lên những tiếng nổ dữ dội, không khỏi hoảng sợ, yên lặng liếc nhau.

– Long Nhạc huynh với Đằng Vương đã giao chiến rồi, không biết tình hình ra sao…

Đột nhiên cả hai thấy từ cửa cung của Yêu Thần Minh Vương có những dây leo xanh ngắt, to như thùng nước xuyên qua, như giao long uốn lượn thân mình, trông khủng bố và dữ tợn, đâm sâu vào trong núi đá, khiến mặt đất nứt toác ra.

– Đằng Vương thật lợi hại, không rõ thân thể y rốt cuộc dài tới mức nào…

Hồ Thất Muội lẩm bẩm:

– Rễ của y kéo dài ra ngoài cung, là đang bày trận ư?

Lại có thêm nhiều dây leo bay ra khỏi cung điện, cắm rễ trong núi, tạo nên một quả cầu lớn, hệ như lồng giam bao phủ, phong tỏa cung điện.

Mà trên những dây leo to đùng ấy là chi chít đồ đằng văn, thi thoảng lại phát sáng, rất là cổ quái.

– Y đang định phong ấn Yêu Thần Minh Vương cung, nhốt Long Nhạc huynh trong đó, làm cho hắn không thể trốn thoát.

Ngư Huyền Cơ nói với sắc mặt ngưng trọng:

– Long Nhạc huynh thật sự không phải đối thủ của y sao? Thất Muội có thể sử dụng mấy phần tu vi? Giờ liệu có gẩy được tỳ bà không?

Hồ Thất Muội lắc đầu, sắc mặt tái nhơt:

– Giờ tu vi của ta chỉ còn một, hai phần, dù có gẩy được tỳ bà, với công kích của kiếm khí vô hình cũng không cách nào chặt đứt được đám dây leo này, mà có khi còn khiến thương thế phát tác, lấy luôn mạng của ta.

Ngư Huyền Cơ cưỡng chế sử dụng tu vi, đột nhiên mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi, ủ rũ nói:

– Ta cũng không cách nào sử dụng được tu vi! Chết tiệt, nếu ta mà tìm hiểu ra được thần nhãn của Minh Vương, sẽ không bị đồ đằng văn trên cầu đả thương…

– Giờ chúng ta chỉ có thể trông cậy vào Long Nhạc huynh…

Hồ Thất Muội lẩm bẩm.

Ngư Huyền Cơ giật giật khóe mắt, cũng thì thào:

– Chỉ có thể trông cậy vào hắn… Thật đáng giận, rốt cuộc thì nhược điểm của Đằng Vương nằm ở đâu?

Đột nhiên Yêu Thần Minh Vương cung nứt ra, một đạo hỏa quang phóng lên trên cao. Chính là Chung Nhạc vỗ cánh bay lên, mà phía sau hắn, từng cái dây leo rầm rầm đâm thủng Yêu Thần Minh Vương cung, đuổi theo hắn. Ở đầu mỗi dây leo là một tiểu Đằng Vương, cầm trong tay Bát cực binh tạo nên Bát cực sát trận tấn công Chung Nhạc.

Ngư Huyền Cơ và Hồ Thất Muội nhìn mà nghẹn họng. Rầm rầm, lại có thêm nhiều Đằng Vương xông ra khỏi cung điện. Chỉ trong giây lát ngắn ngủi, đã có trên dưới trăm Đằng Vương xuất hiện khắp bầu trời, tạo nên trăm tòa Bát cực sát trận.

Hồ Thất Muội tuyệt vọng:

– Thế này thì còn đánh đấm gì nữa?

Nàng vừa nói xong, mái hiên của cung điện ầm ầm nổ tung, lại có thêm những dây leo to đùng bay ra, rồi co lại. Lại thấy một đằng nhân cao tới hai mươi trượng đứng ở trên cung điện, vung nắm đấm cực lớn đánh tới Chung Nhạc.

Ngư Huyền Cơ cũng tuyệt vọng, hiển nhiên Chung Nhạc có sở trường về thân pháp, nhanh tới kinh người, mà lúc này xung quanh cung điện đã bị Đằng Vương bày trận phong tỏa, mà Đằng Vương thì có nhiều như vậy, còn thêm một Đằng Vương khổng lồ nữa. Trận chiến này, Chung Nhạc ngay cả nửa phần hy vọng đều không có.

Không gian hoạt động của hắn bị hạn chế, tương đương với bị trói buộc tay chân, rất là bất tiện khi giao chiến với loại quái vật như Đằng Vương.

Hiển nhiên Chung Nhạc cũng thấy không còn đường để bay nhảy, bèn hạ xuống cung điện. Mà đám dây leo cùng đằng nhân trong không trung cũng rơi xuống, đặt chân xuống cung điện.

– Hay, hay lắm! Long Nhạc, ngươi là Luyện khí sĩ đầu tiên bị ta đánh lâu như vậy mà không chết!

Đằng Vương cười ha ha.

Hồ Thất Muội và Ngư Huyền Cơ mặt mày tái nhợt, yên lặng nhìn nhau, đều nhìn thấy sự tuyệt vọng trong đôi mắt đối phương. Đằng Vương mạnh quá, mạnh tới mức khiến bọn họ không nhìn thấy bất cứ hy vọng chiến thắng y.

– Đại nhật vô cương!

Trong Yêu Thần Minh Vương cung, mặt trời sau đầu Chung Nhạc đột nhiên bành trướng, trở thành hỏa cầu cuồn cuộn lửa cháy. Ngọn lửa như chất lỏng trào ra khắp nơi, liệt hỏa hừng hực bốc cháy khắp đại điện. Thế lửa càng lúc càng mãnh liệt, làm cho nhiệt độ trong cung điện tăng tới mức cả không khí cũng bùng cháy. Trong khoảnh khắc, toàn bộ hơi nước trong không khí đều bị đốt khô.

Một đám Đằng Vương xuyên qua hỏa thế vọt vào cơ thể đằng nhân khổng lồ, đồng thanh nói:

– Vô dụng thôi! Có Luyện khí sĩ tu thành Ngũ Hành Luân, dùng Hỏa luân trong Ngũ Hành Luân luyện ta mà chẳng thể giết được ta, trình độ về chân hỏa của ngươi còn kém xa hắn!

– Lửa của ta khác!

Chung Nhạc trầm tĩnh lại, nhẹ giọng nói:

– Lửa này của ta là lửa mặt trời, hơn nữa không phải do ta tạo ra, mà ta dẫn dắt từ trong cơ thể ngươi. Giờ, ngươi chết được rồi!

/342

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status