Tiểu thái tử Nhạc Nghiêm Khang ngủ một giấc thật sâu đến tận năm canh giờ sau mới tỉnh dậy, trước khi ngủ bé đã cầu xin Thượng Đế lão nhân gia cho người đầu tiên bé nhìn thấy khi tỉnh dậy là phụ thân cùng mẫu thân của bé, bé không biết như vậy có bị gọi là “ chơi ăn gian “ giống như mẫu thân của bé hay nói mỗi khi người bị phụ phụ thân tìm thấy trong lúc bế bé trên tay cùng chơi trốn tìm hay không??? … “ Thượng Đế lão nhân gia ơi, người có nghe được lời khẩn cầu của Khang nhi không??? “
Nhạc Nghiêm Khang nhắm chặt mắt một lúc thật lâu mới gom đủ can đảm mở mắt nhìn xung quanh. Người đầu tiên bé nhìn thấy là phụ thân đại nhân của bé đang ngồi trên một chiếc ghế sát bên cạnh giường, trên tay người là một bản tấu chương … “ Vậy là bé không nhìn thấy được mẫu thân của bé rồi … mẫu thân đã hứa là sẽ ở bên cạnh bé kia mà! “ – Nhạc Nghiêm Khang cụp mắt cố gắng không òa khóc vì tủi thân cùng thất vọng.
“ Ân! “ – Nhạc Nghiêm Khang khẽ thốt lên rồi vội vàng mở mắt, vừa rồi có một cái gì mềm mại vừa cọ cọ vào người bé, bé lập tức đảo mắt nhìn xuống tìm kiếm…
“ Mẫu thân của bé quả nhiên rất giữ chữ tín nha! … Mẫu thân của bé không có gạt bé giống như mấy tên thái giám trong cung nha! … Mẫu thân của bé cũng rất yêu bé đó nha! “
Tiểu thái tử mỉm cười đến vui vẻ, hai giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt vô cùng đáng yêu khi bé con nhìn thấy cái mềm mềm cọ vào người bé là chính là mái tóc mềm mại của mẫu thân nhà bé.
Nhạc Tư Dương khẽ vuốt ve khuôn mặt tuy có phần xanh xao của hài tử nhẹ giọng lên tiếng:
“ Khang nhi tỉnh dậy rồi à! … Mẫu thân của con nhất định phải vừa ôm tay con vừa ngủ đó! … Nàng ấy nói Khang nhi sẽ rất buồn nếu khi tỉnh dậy mà không thấy nàng bên cạnh! “
Tiểu thái tử lại được dịp công khai sự ủy mị, thút thít khóc trước mặt phụ thân của bé, phụ thân của bé không thích hài tử ẻo lả yếu đuối nhưng bé thì lại rất mong manh dễ vỡ aaa!
Nhạc Tư Dương khẽ nhíu mi tâm khi tiếng thút tha thút thít kia đã thành công đánh thức cái tên nữ cải nam trang đang ngồi bệt xuống sàn nhà, gục đầu vào cạnh giường ôm tay hài tử nhà chàng mà ngủ kia tỉnh dậy.
Lâm Khả Doanh lấy tay dụi dụi mắt rồi lập tức chồm người lên nhìn vào cục bông đang thút thít khóc, cô khẽ vuốt tóc bé, mềm mại lên tiếng:
“ Ta thấy Khang nhi ngủ rất ngon, trong lúc ngủ còn mỉm cười nữa mà, sao bây giờ tỉnh dậy lại khóc như vậy? … Chân con đau lắm phải không? “
Tiểu thái tử lắc lắc cái đầu nhỏ nhắn, hít vào một hơi thật sâu cố gắng nín khóc khẽ lên tiếng, giọng nói non nớt đứt quãng vì cố kiềm nén
“ Lần đầu tiên … Thượng Đế lão nhân gia nhận lời Khang nhi cầu xin … Khang nhi vui quá … nên khóc! “
“ Ân! “ – mẫu thân của bé khẽ thốt lên.
“ Hửm? “ – phụ thân đại nhân nhà bé lại trầm giọng.
Ba ngày sau đó cuộc sống của tiểu thái tử chỉ xoay quanh những việc như: ăn, uống thuốc rồi đi ngủ … chiếc chân không chịu nghe lời kia cũng càng lúc càng bớt đau.
***
Lâm Khả Doanh mang một chậu nước ấm vào phòng, cô vừa xắn cao tay áo chuẩn bị giúp Khang nhi dùng khăn sạch lau người thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cô chống hai cánh tay xuống mặt bàn cố gắng đứng vững nhưng khung cảnh trước mắt lại mờ mờ ảo ảo, toàn thân như có hàng trăm con kiến bò trên da thịt làm cô ngứa ngáy bên trong cơ thể lại khô nóng làm cho cô cảm thấy cực kỳ khó chịu, bàn tay của cô bất giác cọ xát bên ngoài lớp áo, y phục trên cơ thể bị những động tác của cô làm cho xộc xệch, một phần xương quanh xanh thấp thoáng hiện ra.
Lâm Khả Doanh cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể tăng lên cao, cô cắn chặt môi cố lấy giọng điệu bình tĩnh, hai mắt không nhìn vào Khang nhi mà chỉ lên tiếng nói:
“ Khang nhi … ta có việc gấp phải đi ra ngoài một lúc! … Lát nữa con nhờ Triệu thúc thúc giúp con lau người rồi đi ngủ biết không? “ – vừa dứt lời cô xoay người lao thẳng ra khỏi phòng.
Nhạc Tư Dương và Dược Lão đang từ dược phòng rảo bước đi đến phòng của tiểu thái tử, khi vừa nhìn thấy Lâm Khả Doanh chạy như bay từ phòng Khang nhi chạy thẳng về phía thác nước ở sau cánh rừng trúc, hai người họ lập tức đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng đuổi theo sau Lâm Khả Doanh.
Lâm Khả Doanh càng lúc càng mất đi ý thức, cô chỉ có cảm giác những ngọn gió đêm làm cho cơ thể đang nóng rực này của cô cảm thấy dễ chịu nên vừa chạy vừa đưa tay cởi bỏ từng lớp y phục trên người, y phục như những dải lụa màu thiên thanh rơi xuống theo từng bước chân vội vã của cô trong đêm tối tạo nên một khung cảnh ngập tràn xuân sắc. Lâm Khả Doanh chạy đến dòng suối cũng là lúc trên người cô chỉ còn mặc chiếc áo yếm màu thiên thanh thêu những đóa hoa mộc lan màu hồng phấn xen kẽ những đóa hoa màu trắng. Cô đứng trước dòng suối do thác nước tạo thành một lúc rồi không ngần ngại bước nhanh xuống dòng suối tiến thẳng về phía thác nước, đi đến chỗ mực nước cao đến phần xương quai xanh của mình rồi dìm cơ thể trong làn nước mát lạnh.
Nước suối về đêm trở nên lạnh ngắt lúc này lại giống như một liều thuốc quý giá làm cho cô cảm thấy dễ chịu, từng đợt nước nhấp nhô nhẹ nhàng chạm vào da thịt làm cho cô cảm thấy như được vuốt ve, chiếc môi nhỏ bất giác phát ra những tiếng ngâm nga.
Dược Lão và Nhạc Tư Dương đứng trên bờ suối quan sát hết một loạt hành động vừa rồi của Lâm Khả Doanh, hai người chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau Dược Lão khẽ lắc đầu, ảo não lên tiếng:
“ Dục cổ cuối cùng đã phát tác! Lão phu và điện hạ đành phải đứng ở đây túc trực chờ đến khi cổ trùng hết phát tác sẽ đem nha đầu này về lại phòng! “
“ Á! “
Dược Lão vừa dứt lời lại nghe một tiếng hét vang đến bên tai, ông chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy Nhạc Tư Dương nhún mũi chân phi người bay đến chỗ tiểu Nguyệt nhà ông đang ngâm mình. Dược Lão không suy nghĩ nhiều, ông cũng phi người bay đến chỗ hai người họ.
Nhạc Tư Dương lúc này cũng trầm mình trong dòng suối, mực nước ngập đến phần xương quai xanh Lâm Khả Doanh nhưng lại chỉ ở mức dưới ngực chàng, hai bàn tay của chàng lúc này đang nâng cao khuôn mặt của cô sững sốt nhìn dòng chất lỏng màu đỏ ấm nóng phun ra từ hai cánh mũi cao mà không biết phải làm thế nào để ngăn dòng máu này tràn ra ngoài … máu của cô tuôn ra càng lúc càng nhiều, gương mặt tuấn mỹ bất phàm của chàng càng ngày càng tái nhợt!
“ Khốn kiếp! “ – Dược Lão nghiến răng không ngăn được sự tức giận lớn tiếng mắng.
“ Quốc sư, Lam Nguyệt xin giao lại cho ta! “ – Nhạc Tư Dương ôm Lâm Khả Doanh nhẹ giọng lên tiếng.
“ Được! Lão phu sẽ ở bìa rừng ngăn không cho người khác đi đến nơi này! … tiểu Nguyệt xin giao lại cho điện hạ! “
Nhạc Tư Dương chậm rãi gật đầu thay cho câu trả lời, chàng đưa mắt nhìn theo bóng dáng của Dược Lão cho đến lúc nhìn bóng ông khuất trong rừng trúc.
Chàng dịu dàng đưa mắt nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đã tái nhợt cùng dòng máu nóng không ngừng trào ra từ chiếc mũi nhỏ nhắn của cô, bàn tay thon dài của chàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô rồi nghiêng đầu đặt vào làn môi của cô một nụ hôn, bàn tay còn lại cũng dịu dàng mơn trớn phần lưng trắng ngần mịn màng.
“ Ưm! “ – Lâm Khả Doanh cảm thấy vô cùng dễ chịu, cô khẽ nhíu mày, hai cánh môi vô thức hé mở như một bông hoa vừa nở không chút ngại ngùng mút trọn đôi môi của chàng vào trong khoang miệng của cô, tham lam cắn mút, tham lam giữ chặt chiếc môi mềm kia làm của riêng mình, nhất quyết không chịu tách rời hai cánh môi của mình ra khỏi bờ môi của chàng.
Dòng máu đỏ tươi ấm nóng không biết từ khi nào đã không còn trào ra khỏi chiếc mũi nhỏ của cô nữa, Nhạc Tư Dương kiên quyết tách chiếc môi của mình ra khỏi cánh môi ngọt ngào thơm mềm của Lâm Khả Doanh, chàng vốc từng ngụm nước suối rửa sạch vết máu còn đọng lại trên khuôn mặt của cô rồi cong môi nở nụ cười.
Lâm Khả Doanh lại nhíu mày tỏ vẻ khó chịu giống hệt một tiểu hài tử đang ăn hồ lô ngào đường mà bị người khác giật mất cây hồ lô mình cầm trên tay, hai bàn tay cô chạy loạn trước ngực áo của chàng rồi bất ngờ vung tay giật tung chiếc đai lưng thắt ngang hông chàng làm cho từng lớp y phục trên người chàng từng lớp bung ra, chiếc đai lưng cẩn những viên ngọc lục bảo của chàng cũng bị cô thuận tay ném ra xa.
Lâm Khả Doanh vẫn nhắm mắt làm theo những gì bản năng của cô mách bảo nên không biết những hành động vừa rồi của nàng hiện ra trong đôi mắt màu nâu sâu hun hút của Nhạc Tư Dương lại tràn đầy sự bao dung cùng nuông chiều. Chàng kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô rồi cùng cô đi vào khu vực nước nông hơn, mực nước lúc này chỉ còn cao đến ngang hông của cô mà thôi.
“ Nàng chơi ăn gian! “ – Nhạc Tư Dương kề cánh môi của chàng vào tai nàng khẽ nói, nói xong chàng còn cắn nhẹ vào vành tai cô, động tác vô cùng khiêu khích.
Nhạc Tư Dương lại ôm chặt chiếc eo nhỏ của Lâm Khả Doanh kéo cô ngã vào lòng chàng, bàn tay của chàng nhanh chóng giật tung chiếc yếm màu thiên thanh xinh xắn ra khỏi cơ thể của cô rồi nghiêm cẩn ngắm nhìn.
Lâm Khả Doanh khẽ rướn cao người ưỡn ngực cảm nhận từng đợt gió mát lạnh thổi đến, cơ thể cùng những đường cong hoàn mỹ, làn da trắng như bạch ngọc thượng hạng cùng những giọt nước trượt xuống trên làn da mịn màng của cô càng làm cho cô trở nên tuyệt mỹ. Nhạc Tư Dương một tay đỡ lấy tấm lưng trần mảnh mai của cô, vùi đầu vào khuôn ngực tuy chưa phát triển toàn diện nhưng đã đầy đặn và mềm mại, chân ngực cao, vòng ngực cong vút cùng hai nụ hoa màu hồng đào vểnh cao, tham lam xoa nắn cắn mút.
Lâm Khả Doanh khẽ ngâm nga, cơ thể như muốn được lắp đầy bởi sự thoải mái đang mơn trớn trên tầng tấc da thịt, hai cánh tay cô vòng qua ôm lấy chiếc cổ của Nhạc Tư Dương rồi áp sát cơ thể của mình vào cơ thể của chàng.
“ Nhan Lam Nguyệt, mở mắt ra nhìn ta! “ – Nhạc Tư Dương khàn giọng ra lệnh, giọng điệu uy nghiêm của một bậc đế vương đã thành công làm cho Lâm Khả Doanh ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê từ từ mở mắt.
“ Ân! “
Lâm Khả Doang ngẩn người nhìn ngắm nam tử vừa quen thuộc nhưng vừa xa lạ trước mặt, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của chàng hoàn hảo không có bất cứ tì vết nào, đôi mắt nâu sâu hun hút, khóe môi đỏ như son cong cong dụ hoặc.
“ Nhan Lam Nguyệt! … cả cuộc đời này nàng chỉ có một trượng phu duy nhất … người đó chính là ta, Nhạc Tư Dương! “
Lâm Khả Doanh nhoẻn miệng mỉm cười, khẽ gật đầu đồng ý.
“ Ưm! … A!!!“
Hai cánh tay của Lâm Khả Doanh ôm chặt lấy chiếc cổ của Nhạc Tư Dương làm điểm tựa, cơ thể uyển chuyển lắc lư theo những nụ hôn ấm nóng, cô có cảm giác cơ thể của mình bị xé rách rồi lại nhanh chóng được lấp đầy, cứ như vậy cô đắm chìm trong từng đợt, từng đợt cảm giác đau đớn cùng khoái cảm như những cơn sóng tràn vào bờ cát rồi lại chậm rãi tan ra thành muôn ngàn bọt biển…
/30
|