An An khổ não đưa tay nhỏ vỗ bôm bốp vào một bên hàm của mình, đôi mắt láo liên liếc nhìn xung quanh rồi lại tiếp tục co mình, hoàn toàn biến thân thành một con tôm chín rúc hẵn vào trong xó.
Lúc hai người đi đến nơi, còn nửa nén hương nữa thịnh yến mới bắt đầu, vậy đôi vợ chồng trẻ liền bị tách ra, Mạc Tà được đưa đến bên cạnh anh em chú bác nhà mình, còn nàng thì trực tiếp bị ném vào động rắn rết. À không, ném vào rừng mỹ nhân như hoa như ngọc, bao gồm mẹ, vợ, em gái cùng con gái của mãnh hổ mặc hoàng bào.
Hoàng hậu bèn nhân tiện gọi hết tất cả mọi người lại, bảo An An ra mắt chào mọi người, gọi là giữ lễ. Mỗi người mỗi kính trà mời trà, cúi lưng gật đầu, khiêm nhường tặng nhau vài ba câu. Dù rằng nhân số đã được giản lược lại chỉ còn mấy chục, nhưng cũng đủ khiến cho An An cảm thấy gần như quay cuồng trời đất.
Rốt cuộc cảm giác cơ thể của mình đang kêu gào đòi được giải lao, An An liền quyết định liều mạng bỏ trốn, tìm một cái hốc nhỏ bên trong hòn giả sơn rồi dứt khoát chui vào, trốn hẵn vào trong đấy, chết cũng không bò ra.
– A… miệng của mình… đơ luôn rồi… hờ hờ… thế này thì đừng hòng ăn được nhiều đồ ăn… bảo Tiểu Mẫn ở nhà chuẩn bị đồ ăn là đúng…
An An vừa xoa bóp quai hàm của mình vừa rên rĩ ngả lưng dựa vào vách đá. Còn đang thều thào than vãn thì bỗng nhiên một tiếng “phì” vang lên, trực tiếp cuốn trái tim bé nhỏ của An AN bay lên cuốn họng.
– …Q..quỷ…
Đang lúc An An mở miệng muốn la toáng lên thì một bàn tay bé nhỏ nhanh như chớp vươn ra chộp mạnh lấy nàng, sau đó dùng sức kéo xuống, kèm theo một âm thanh thầm thì nho nhỏ.
– Xuỵt, im lặng! Ngươi muốn bị phát hiện sao?
Người An An lúc này đã ngã lăn quay ra, dựa hẵn vào thân thể của kẻ ở phía sau. Cảm giác như thế nào nhỉ? Ừm, rất mát, mát lạnh. Cũng rất nhỏ, nhỏ nhắn như xương cốt của một đứa trẻ.
“Con nhà ai đây? Quá quậy!”
An An vừa làu bàu phàn nàn trong bụng vừa định mở miệng ra trả lời, nhưng mà bàn tay nhỏ đang bịt miệng nàng vẫn không chịu buông ra, đành buồn bực mà lắc đầu.
– Ngươi là người mới?
Gật đầu. “Ta muốn nói bằng miệng”…
– Ngươi là Hoa Phi? Không đúng, hôm nay là ngày Hoa phi ra mắt mọi người, cô ta nên xuất hiện trong yến tiệc mới đúng. Là phi tần nào khác?
Lắc đầu. “Buông tay ra đi…”
– Không phải sao… Hay ngươi là tiểu thư nhà nào được mời vào đây diện kiến?
Lại lắc đầu. “Ta nói, nếu ngươi buông tay ra thì sẽ không cần phải nói nhiều như vậy đâu”…
Đột nhiên đôi bàn tay nhỏ bé trên người nàng thít chặt hơn nữa, rúc hẵn vào sâu phía bên trong. An An chưa kịp nhận thức chuyện đang xảy ra thì cả thân thể đã bị lôi vào sâu tít trong hòn núi giả. Từ phía xa xa, âm thanh nhốn nháo đột ngột vang lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng khiến An An nhức đầu.
“Đang tìm người sao?”
Liếc mắt nhìn thân thể đang ngồi phía sau lưng, An An thật muốn rướn cổ hét lên rằng người mà bọn họ tìm đang ở đây uy hiếp nàng. Nhưng không hiểu vì sao nàng quyết định ngậm miệng. Ít ra thì ở với nhóc con này, An An cảm thấy tương đối thoải mái hơn một tí.
Nghĩ một chút, An An quyết định lấy ngón tay khều khều cái bàn tay đang bịt ngang miệng mình. Bàn tay không nhỏ. So với tay của àng thì không nhỏ chút nào, ngón tay thon dài, không gầy mà tròn mủm, nung núc thịt, chạm vào rất trơn láng, rất đàn hồi, rất thích ý. An An không nhịn được chọt chọt thêm vài cái. Quả thật rất thích ý.
Từ phía sau, âm thanh cáu bẳng đột nhiên vang lên, mang theo chút cảm giác giống như nàng đang gây cho hắn phiền toái.
– Đừng chọc nữa, ngươi muốn ta buông tay sao?
Chính là ý đó. An An vui mừng gật đầu. Rốt cuộc đứa nhỏ này cũng chịu hiểu ý nàng.
– Cũng được. Nhưng với điều kiện là người phải im lặng. Hơn nữa phải ở lại nơi này cùng với ta.
Không thành vấn đề. An An cầu còn không kịp, nàng chui vào đây vốn là để trốn mọi người mà. Vậy nên đầu ai kia gật lấy gật để.
Tay đứa nhỏ kia rốt cuộc cũng chịu buông lỏng. Nó từ từ tách ra khỏi người nàng rồi phịch một tiếng, ngẩng đầu ngồi dựa lưng vào vách đá. An An hơi nhíu mi. Qua vài tia ánh sáng le lói từ ngọn đèn lồng bên ngoài động núi giả hắt vào trong, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng của tiểu tặc vừa uy hiếp mình.
Đó là một đứa con trai độ chừng mười một mười hai, tóc vấn cao, búi gọn bên trong một chiếc mão tinh tế bằng vàng. Con trai tuổi này da vẫn còn rất đẹp, mịn màng tinh tế không thua gì con gái. Lại nhớ đến mu bàn tay đầy thịt vừa rồi, tay An An liền táy máy, chỉ muốn chọt thử vào cái má phúng phính đang đối diện với mình.
Bất quá tâm tình của đứa trẻ không được tốt lắm. Đầu của nó dựa vào vách đá, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước. Ở phía trước, An An xoay đầu nhìn theo. Ngoại trừ vách tường đen thui trơ mặt nhìn đời ra, nàng không tìm thấy thứ gì đặc biệt khác. Rất biết điều giữ nguyên không khí lạnh hơn cả mùa đông này, An An quyết định co mình lại, ngồi yên lặng bên cạnh đứa trẻ kia, chờ đợi thời gian dần dần trôi qua.
Hai người một lớn một nhỏ cứ thế im lặng ngồi cạnh nhau, chờ đợi và chờ đợi.
Một người chờ thời gian nhanh chóng trôi qua. Một người chờ một người quay trở về.
…
Rốt cuộc ngủ khì lúc nào không hay.
…
– Chết cha! Lần này không chém đầu thì cũng bị lột da hết tám chín phần rồi!
Đứa trẻ đang lim dim ngủ giật mình choàng tỉnh. Gương mặt non nớt vẫn còn ngơ ngác chuyện gì xảy ra, chỉ thấy kẻ ngu ngốc bên cạnh mình vừa hét chói lói lên một tiếng vừa ngớ ngẩn lăn lết ra ngoài. Nói là “ngớ ngẩn lăn lết”, là bởi vì dường như nàng ta quên bản thân mình đang ở đâu, cư nhiên bật người đứng thẳng dậy. Khỏi nói cũng biết, cái đầu của nàng ta lãnh hết mọi hậu quả. Đã thế còn không chịu thông minh hơn một chút, cúi mình từ từ đi ra, lại cứ hết đứng lên, sau đó hét thất thanh rồi chúi mình xuống, rồi lại đứng lên, rồi lại hét thất thanh xong rồi cúi xuống…
Đứa nhỏ từ tốn bước ra khỏi hòn giả sơn, dùng ánh mắt khó hiều nhìn kẻ đang ôm đầu khóc hu hu bên ngoài. Trong lòng không ngừng tự hỏi, rốt cuộc thì sọ của cô ta làm bằng thứ gì mà đập hoài không nát đi cho rồi?
An An lần này thì hoảng sợ thật rồi. Ban đầu ý định của nàng chỉ là lánh đi một chút, chờ tới lúc thiết yến thì xuất hiện cũng không thành vấn đề gì. Nhưng lại không ngờ bản thân mình thế mà ngủ quên luôn. Mà ngủ quên cũng nên thức tỉnh đúng lúc, lại không ngờ bản thân cứ thế làm một giấc từ lúc chập choạng tối cho đến gần khuya.
Khuya? An An mếu máo. Kiểu này thì bị chém đầu chắc rồi.
Hơn nữa đây lại là buổi ra mắt của Hoa Phi, An An lại không có mặt. Dù vô tình hay cố ý, người ta cũng sẽ cho rằng bản thân mình muốn đối đầu với người ta. Người ta chỉ cần thỏ thẻ vài câu, hoàng thượng sẽ tức giận. Hoàng hậu sẽ ghen tuông, cũng sẽ giận chó đánh mèo, các hoàng tử công chúa rất ác độc, chắc chắn sẽ châm chích vài câu, nêm thêm vài muôi mắm, cho thêm vài muỗng muối, ít tiêu ít đường. Kết quả là An An lên thớt, chết không thể chết lại.
An An từ lúc còn là một cô gái nghèo cho đến lúc đi vào ngụ trong cơ thể này, nàng chưa từng bước vào hoàng cung, cũng không hề biết rốt cuộc nó là như thế nào. Chỉ khi nàng sắp được gả đi, đại phu nhân mới phổ cập giáo dục cho nàng một cách vội vàng. Vội vàng đó chính là “ Hoàng cung rất nguy hiểm, hoàng thất rất máu tanh, hoàng tộc là tổ hợp của lang sói. Né tất cả tránh tất cả. CẨN THẬN MẠNG SỐNG!”
Bất quá chưa kịp né chưa kịp tránh, họa đã giáng xuống đầu.
Vô lực gục ngã trên mặt đất, An An xinh đẹp từ từ biến thành hóa thạch.
Khịt mũi nhìn hóa thạch hình người trước mắt, đứa trẻ nhỏ ngước đầu đánh giá thời gian một chút, lại quay đầu nhìn về cung điện phía xa xa giống như suy nghĩ điều gì đó, rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
– Ngươi sợ bị trách phạt?
Kẻ kia đã hóa đá. Đá không biết nói chuyện.
– Thật tình. Chưa thấy ai ngốc nghếch lại còn chết nhát như ngươi.
Kẻ kia đã hóa đá. Xin nhắc lại, đá không biết nói chuyện.
– Đi theo ta. Ngươi sẽ không bị phạt đâu.
Bỏ lại một câu, đứa trẻ nhỏ tiêu sái bước đi. Phía trước hang động, An An từ từ hóa lại thành người, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, tức tốc vén váy nhảy chân sáo chạy theo đuôi cứu tinh của mình.
Lúc hai người đi đến nơi, còn nửa nén hương nữa thịnh yến mới bắt đầu, vậy đôi vợ chồng trẻ liền bị tách ra, Mạc Tà được đưa đến bên cạnh anh em chú bác nhà mình, còn nàng thì trực tiếp bị ném vào động rắn rết. À không, ném vào rừng mỹ nhân như hoa như ngọc, bao gồm mẹ, vợ, em gái cùng con gái của mãnh hổ mặc hoàng bào.
Hoàng hậu bèn nhân tiện gọi hết tất cả mọi người lại, bảo An An ra mắt chào mọi người, gọi là giữ lễ. Mỗi người mỗi kính trà mời trà, cúi lưng gật đầu, khiêm nhường tặng nhau vài ba câu. Dù rằng nhân số đã được giản lược lại chỉ còn mấy chục, nhưng cũng đủ khiến cho An An cảm thấy gần như quay cuồng trời đất.
Rốt cuộc cảm giác cơ thể của mình đang kêu gào đòi được giải lao, An An liền quyết định liều mạng bỏ trốn, tìm một cái hốc nhỏ bên trong hòn giả sơn rồi dứt khoát chui vào, trốn hẵn vào trong đấy, chết cũng không bò ra.
– A… miệng của mình… đơ luôn rồi… hờ hờ… thế này thì đừng hòng ăn được nhiều đồ ăn… bảo Tiểu Mẫn ở nhà chuẩn bị đồ ăn là đúng…
An An vừa xoa bóp quai hàm của mình vừa rên rĩ ngả lưng dựa vào vách đá. Còn đang thều thào than vãn thì bỗng nhiên một tiếng “phì” vang lên, trực tiếp cuốn trái tim bé nhỏ của An AN bay lên cuốn họng.
– …Q..quỷ…
Đang lúc An An mở miệng muốn la toáng lên thì một bàn tay bé nhỏ nhanh như chớp vươn ra chộp mạnh lấy nàng, sau đó dùng sức kéo xuống, kèm theo một âm thanh thầm thì nho nhỏ.
– Xuỵt, im lặng! Ngươi muốn bị phát hiện sao?
Người An An lúc này đã ngã lăn quay ra, dựa hẵn vào thân thể của kẻ ở phía sau. Cảm giác như thế nào nhỉ? Ừm, rất mát, mát lạnh. Cũng rất nhỏ, nhỏ nhắn như xương cốt của một đứa trẻ.
“Con nhà ai đây? Quá quậy!”
An An vừa làu bàu phàn nàn trong bụng vừa định mở miệng ra trả lời, nhưng mà bàn tay nhỏ đang bịt miệng nàng vẫn không chịu buông ra, đành buồn bực mà lắc đầu.
– Ngươi là người mới?
Gật đầu. “Ta muốn nói bằng miệng”…
– Ngươi là Hoa Phi? Không đúng, hôm nay là ngày Hoa phi ra mắt mọi người, cô ta nên xuất hiện trong yến tiệc mới đúng. Là phi tần nào khác?
Lắc đầu. “Buông tay ra đi…”
– Không phải sao… Hay ngươi là tiểu thư nhà nào được mời vào đây diện kiến?
Lại lắc đầu. “Ta nói, nếu ngươi buông tay ra thì sẽ không cần phải nói nhiều như vậy đâu”…
Đột nhiên đôi bàn tay nhỏ bé trên người nàng thít chặt hơn nữa, rúc hẵn vào sâu phía bên trong. An An chưa kịp nhận thức chuyện đang xảy ra thì cả thân thể đã bị lôi vào sâu tít trong hòn núi giả. Từ phía xa xa, âm thanh nhốn nháo đột ngột vang lên, càng lúc càng gần, càng lúc càng khiến An An nhức đầu.
“Đang tìm người sao?”
Liếc mắt nhìn thân thể đang ngồi phía sau lưng, An An thật muốn rướn cổ hét lên rằng người mà bọn họ tìm đang ở đây uy hiếp nàng. Nhưng không hiểu vì sao nàng quyết định ngậm miệng. Ít ra thì ở với nhóc con này, An An cảm thấy tương đối thoải mái hơn một tí.
Nghĩ một chút, An An quyết định lấy ngón tay khều khều cái bàn tay đang bịt ngang miệng mình. Bàn tay không nhỏ. So với tay của àng thì không nhỏ chút nào, ngón tay thon dài, không gầy mà tròn mủm, nung núc thịt, chạm vào rất trơn láng, rất đàn hồi, rất thích ý. An An không nhịn được chọt chọt thêm vài cái. Quả thật rất thích ý.
Từ phía sau, âm thanh cáu bẳng đột nhiên vang lên, mang theo chút cảm giác giống như nàng đang gây cho hắn phiền toái.
– Đừng chọc nữa, ngươi muốn ta buông tay sao?
Chính là ý đó. An An vui mừng gật đầu. Rốt cuộc đứa nhỏ này cũng chịu hiểu ý nàng.
– Cũng được. Nhưng với điều kiện là người phải im lặng. Hơn nữa phải ở lại nơi này cùng với ta.
Không thành vấn đề. An An cầu còn không kịp, nàng chui vào đây vốn là để trốn mọi người mà. Vậy nên đầu ai kia gật lấy gật để.
Tay đứa nhỏ kia rốt cuộc cũng chịu buông lỏng. Nó từ từ tách ra khỏi người nàng rồi phịch một tiếng, ngẩng đầu ngồi dựa lưng vào vách đá. An An hơi nhíu mi. Qua vài tia ánh sáng le lói từ ngọn đèn lồng bên ngoài động núi giả hắt vào trong, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy hình dáng của tiểu tặc vừa uy hiếp mình.
Đó là một đứa con trai độ chừng mười một mười hai, tóc vấn cao, búi gọn bên trong một chiếc mão tinh tế bằng vàng. Con trai tuổi này da vẫn còn rất đẹp, mịn màng tinh tế không thua gì con gái. Lại nhớ đến mu bàn tay đầy thịt vừa rồi, tay An An liền táy máy, chỉ muốn chọt thử vào cái má phúng phính đang đối diện với mình.
Bất quá tâm tình của đứa trẻ không được tốt lắm. Đầu của nó dựa vào vách đá, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước. Ở phía trước, An An xoay đầu nhìn theo. Ngoại trừ vách tường đen thui trơ mặt nhìn đời ra, nàng không tìm thấy thứ gì đặc biệt khác. Rất biết điều giữ nguyên không khí lạnh hơn cả mùa đông này, An An quyết định co mình lại, ngồi yên lặng bên cạnh đứa trẻ kia, chờ đợi thời gian dần dần trôi qua.
Hai người một lớn một nhỏ cứ thế im lặng ngồi cạnh nhau, chờ đợi và chờ đợi.
Một người chờ thời gian nhanh chóng trôi qua. Một người chờ một người quay trở về.
…
Rốt cuộc ngủ khì lúc nào không hay.
…
– Chết cha! Lần này không chém đầu thì cũng bị lột da hết tám chín phần rồi!
Đứa trẻ đang lim dim ngủ giật mình choàng tỉnh. Gương mặt non nớt vẫn còn ngơ ngác chuyện gì xảy ra, chỉ thấy kẻ ngu ngốc bên cạnh mình vừa hét chói lói lên một tiếng vừa ngớ ngẩn lăn lết ra ngoài. Nói là “ngớ ngẩn lăn lết”, là bởi vì dường như nàng ta quên bản thân mình đang ở đâu, cư nhiên bật người đứng thẳng dậy. Khỏi nói cũng biết, cái đầu của nàng ta lãnh hết mọi hậu quả. Đã thế còn không chịu thông minh hơn một chút, cúi mình từ từ đi ra, lại cứ hết đứng lên, sau đó hét thất thanh rồi chúi mình xuống, rồi lại đứng lên, rồi lại hét thất thanh xong rồi cúi xuống…
Đứa nhỏ từ tốn bước ra khỏi hòn giả sơn, dùng ánh mắt khó hiều nhìn kẻ đang ôm đầu khóc hu hu bên ngoài. Trong lòng không ngừng tự hỏi, rốt cuộc thì sọ của cô ta làm bằng thứ gì mà đập hoài không nát đi cho rồi?
An An lần này thì hoảng sợ thật rồi. Ban đầu ý định của nàng chỉ là lánh đi một chút, chờ tới lúc thiết yến thì xuất hiện cũng không thành vấn đề gì. Nhưng lại không ngờ bản thân mình thế mà ngủ quên luôn. Mà ngủ quên cũng nên thức tỉnh đúng lúc, lại không ngờ bản thân cứ thế làm một giấc từ lúc chập choạng tối cho đến gần khuya.
Khuya? An An mếu máo. Kiểu này thì bị chém đầu chắc rồi.
Hơn nữa đây lại là buổi ra mắt của Hoa Phi, An An lại không có mặt. Dù vô tình hay cố ý, người ta cũng sẽ cho rằng bản thân mình muốn đối đầu với người ta. Người ta chỉ cần thỏ thẻ vài câu, hoàng thượng sẽ tức giận. Hoàng hậu sẽ ghen tuông, cũng sẽ giận chó đánh mèo, các hoàng tử công chúa rất ác độc, chắc chắn sẽ châm chích vài câu, nêm thêm vài muôi mắm, cho thêm vài muỗng muối, ít tiêu ít đường. Kết quả là An An lên thớt, chết không thể chết lại.
An An từ lúc còn là một cô gái nghèo cho đến lúc đi vào ngụ trong cơ thể này, nàng chưa từng bước vào hoàng cung, cũng không hề biết rốt cuộc nó là như thế nào. Chỉ khi nàng sắp được gả đi, đại phu nhân mới phổ cập giáo dục cho nàng một cách vội vàng. Vội vàng đó chính là “ Hoàng cung rất nguy hiểm, hoàng thất rất máu tanh, hoàng tộc là tổ hợp của lang sói. Né tất cả tránh tất cả. CẨN THẬN MẠNG SỐNG!”
Bất quá chưa kịp né chưa kịp tránh, họa đã giáng xuống đầu.
Vô lực gục ngã trên mặt đất, An An xinh đẹp từ từ biến thành hóa thạch.
Khịt mũi nhìn hóa thạch hình người trước mắt, đứa trẻ nhỏ ngước đầu đánh giá thời gian một chút, lại quay đầu nhìn về cung điện phía xa xa giống như suy nghĩ điều gì đó, rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
– Ngươi sợ bị trách phạt?
Kẻ kia đã hóa đá. Đá không biết nói chuyện.
– Thật tình. Chưa thấy ai ngốc nghếch lại còn chết nhát như ngươi.
Kẻ kia đã hóa đá. Xin nhắc lại, đá không biết nói chuyện.
– Đi theo ta. Ngươi sẽ không bị phạt đâu.
Bỏ lại một câu, đứa trẻ nhỏ tiêu sái bước đi. Phía trước hang động, An An từ từ hóa lại thành người, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, tức tốc vén váy nhảy chân sáo chạy theo đuôi cứu tinh của mình.
/16
|