Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 29 - Chương 20

/92


Ôn tuyền sơn trang không chỉ có suối nước nóng, ngoài suối nước nóng ra, những hạng mục giải trí khác cũng có rất nhiều. Cưỡi ngựa, chèo thuyền, trượt cỏ, còn có trò điên cuồng bắt heo, gọi là heo nhỏ thi chạy.

Trò heo nhỏ thi chạy chủ yếu dành cho các cặp ba mẹ có đưa theo trẻ con vui đùa. Đa Ninh và Chu Diệu cùng nhau đứng bên ngoài hàng rào quan sát tình hình chiến đấu bên trong, Chu Diệu mặc bộ đồ cowboy áo sơ mi trắng đứng bên cạnh cô, cười cười nói: Đa Ninh, hôm nay anh đưa em đi chơi, có phải giúp em tìm cảm hứng hay không?

Tìm cảm hứng. . . Quả thật, vừa rồi trong đầu Đa Ninh hiện lên hình ảnh một con heo nhỏ đáng yêu chạy điên cuồng. Nhưng đối với cách nói đảo ngược tranh công của Chu Diệu, Đa Ninh tỏ vẻ không chấp nhận; cô xoay người, ngửa đầu, nhìn Chu Diệu nghiêm túc hỏi lại: Không phải em với anh tới đây ngâm nước nóng. . . Dập lửa sao?

Tại sao đột nhiên lại biến thành anh đưa cô đi chơi rồi?

Cũng bởi vì Nhan Nghệ đã phân tích một tầng ý nghĩa khác của hai chữ dập lửa, lúc Đa Ninh nói ra thì cẩn thận tạm dừng lại. Cũng bởi vì sự tạm dừng không tự nhiên này, tim Chu Diệu đập nhanh hơn một chút, thiếu chút nữa cho là Đa Ninh nghe hiểu ý nghĩa chân chính của hai chữ dập lửa.

Đúng, em đi theo anh. . . Không phải là anh với em. Chu Diệu thỏa hiệp nói, phản ứng tim đập nhanh vừa rồi của anh, theo góc độ sinh lý học chính là do sự điều tiết nhanh hơn của thận tạo ra. Bởi vì trông người trước mặt quá mức ra vẻ, tiện tay, Chu Diệu lấy kính râm mà Đa Ninh vẫn luôn đeo xuống.

Sau đó, tự đeo lên cho mình.

Mặt Đa Ninh nhỏ, kính râm của cô có phần làm lỗ tai anh bị kẹt, nhưng Chu Diệu hoàn tòan không ghét bỏ chút nào. Sau khi đeo lên, nhếch môi lên với Đa Ninh, khoe một nụ cười nhe răng tiêu chuẩn.

Kính râm cứ thế bị đoạt đi. . . Đa Ninh duỗi tay thử cướp về.

Đừng keo kiệt, để anh đeo một lúc. Chu Diệu ấn tay của Đa Ninh, sau đó chống lại đôi mắt đen xinh đẹp của Đa Ninh, ăn ngay nói thật, Em không đeo kính râm rất đẹp.

Đa Ninh: . . . Cô cũng không phải vì xinh đẹp!

Em muốn ngăn nắng. Đa Ninh mở miệng nói, vẻ mặt có phần không vui nhìn về phía người đàn ông giành kính râm của cô.

Anh thay em che. Chu Diệu trấn an nói, sau đó kéo cô đè lên cái bóng trên mặt đất của anh, dùng thân thể của mình thay cô chắn đi ánh mặt trời giữa trưa.

Hai người lần lượt đứng, Chu Diệu dùng vóc dáng cao to của anh thay cô cản toàn bộ ánh mặt trời, Đa Ninh ngơ ngác, vòng vo thay đổi đề tài hỏi Chu Diệu: Không phải đợi buổi tối mới ngâm suối nước nóng sao?

Ừ. . . Chu Diệu đáp lại cô, lại nghiêm túc nói tiếp, Ngâm nước nóng thì phải vào buổi tối mới tốt, lúc đó thì làn da càng dễ dàng hấp thu khoáng chất trong nước, mỹ dung dưỡng nhan; đồng thời ngâm vào buổi tối thì không bị gấp rút, làm máu trong cơ thể tuần hoàn nhanh hơn, còn trợ giúp giấc ngủ.

Đa Ninh gật đầu, vẻ mặt nghe hiểu được: Thì ra là như vậy.

Chu Diệu cũng gật đầu: Chính là như vậy. Lập tức, cười cười, lộ ra hàm răng trắng đều. Quan trọng nhất tối nay anh không phải là Chu Diệu chính nhân quân tử, mà là sói xám lớn • Diệu; một con sói xám lớn luôn toan tính làm sao để nuốt sống được con cừu nhỏ.

Đa Ninh, em xem con heo kia thật buồn cười. Thu hồi tâm tư đàn ông, Chu Diệu nâng ngón tay chỉ về một con heo đang chạy phía trước mà nói, mặt đẹp mày kiếm tràn đầy ý cười.

Ha. . . Đa Ninh phối hợp nở nụ cười, sau đó yên lặng, trề khóe môi xuống.

Ít có người đứng phơi nắng dưới mặt trời tháng năm, xem xong heo con thi chạy, Đa Ninh phải về phòng khách sạn ngủ trưa một lúc. Đương nhiên Chu Diệu đồng ý, cùng Đa Ninh đi về khách sạn. Trong lòng tính toán ngủ trưa một giấc cũng tốt. . .

Đi ngang qua khách sạn có cửa hàng lớn, Chu Diệu nhìn thấy áo tắm bảy sắc bên trong, hỏi người bên cạnh: Mang áo tắm không? Nếu không có, mua trước một chiếc.

Mang theo. Đa Ninh mỉm cười, áo tắm hai mảnh đấy.

Chu Diệu gật đầu, vậy là tốt rồi. Dừng lại, Anh không mang, đi vào mua một chiếc với anh đi. Chu Diệu nói.

Đa Ninh chọn cho Chu Diệu một chiếc quần bơi tứ giác màu đen, Chu Diệu không quá vừa lòng, cẩn thận quan sát rồi nhắc nhở cô: . . . Có lẽ cái này hơi nhỏ một chút.

Chẳng lẽ anh thích cái rộng rãi? Đa Ninh quét mắt tới khu vực quần cộc thích hợp cho mấy ông cụ mặc, nhìn xem có đẹp hay không. Chu Diệu không hề soi mói, trực tiếp cầm chiếc quần bơi tứ giác màu đen cô vừa mới chọn, thanh toán tiền.

Nếu như nhỏ, mặc không quá thoải mái. Trên đường trở lại phòng khách sạn, Chu Diệu vẫn còn rối rắm về vấn đề quần bơi nhỏ.

Có đôi khi Chu Diệu thật sự rất đồng bóng, Đa Ninh nhìn về phía Chu Diệu, than thở một câu: Nếu không anh đừng mặc.

. . . Nhất thời Chu Diệu không kịp phản ứng, lập tức nở nụ cười, đang muốn đáp lại, di động vang lên.

Là một cuộc điện thoại liên quan đến công việc. Trước tiên Chu Diệu nghiêng người đẩy cửa phòng khách sạn ra cho Đa Ninh, sau đó mím môi, đi sang một bên nói chuyện điện thoại.

Sói xám lớn • Diệu lập tức khôi phục gương mặt giám đốc Chu khôn khéo, lạnh lùng phủ định phương án mà người đầu bên kia mới đưa ra: Không được, như vậy không đủ lợi nhuận.

Đa Ninh liếc mắt nhìn Chu Diệu một cái, im lặng vào phòng siute của khách sạn.

Phòng khách sạn thuộc kiểu suite của Nhật Bản, bên trong có hai phòng đối diện. Buổi sáng lúc chọn kiểu phòng, cô cướp lời nói với nhân viên tiếp tân của khách sạn: Chúng tôi muốn một phòng suite.

Chu Diệu đứng bên cạnh cũng nói thế với nhân viên tiếp tân: Đúng, chúng tôi chỉ cần phòng suite. Khóe miệng hơi trề ra một cái.

Hai gian phòng đối lập nhau đều có cửa bằng gỗ, Đa Ninh đi vào gian phòng bên trái. Túi lớn của cô đang để trên một tấm thảm tương tự tatami, rèm vải màu vàng nhẹ nhàng ma sát xuống mặt đất, cửa sổ nửa mở, gió núi thổi hiu hiu rèm cửa sổ như treo ngọc, thanh thúy rung động.

Bên ngoài, Chu Diệu còn đang gọi điện thoại, giọng nói lúc nhẹ lúc nặng. Đa Ninh kéo rèm cửa lên, sau đó lấy áo tắm hai mảng thơm mát từ trong túi ra, thầm nghĩ có lẽ buổi tối phải uống chút rượu. . .

Phòng bên ngoài, Chu Diệu gọi điện thoại xong rồi, thấy Đa Ninh đã trở về phòng, đi đến phòng bên trái, duỗi tay đẩy cửa theo thói quen.

. . . Kết quả là khóa trái.

Ban ngày ban mặt, có gì quan trọng mà phải khóa trái sao? Chu Diệu bất đắc đi vào căn gian bên phải của mình, sau đó lại quay ra gõ cửa gỗ bên trái hai cái, nói với người muốn ngủ trưa bên trong: . . . Anh gọi cơm chiều cho em rồi.

Hai giây sau, bên trong truyền ra giọng nói cảm ơn khách khí.

Chu Diệu gật gật đầu, nhìn thời gian trên di động, vậy mà đã là hai giờ chiều rồi.

Buổi tối vẫn là tiệc đứng, nhưng hình thức lại biến thành tự mình nướng, BBQ ngoài trời, ghế ăn trắng đặt trong vườn hoa, đầu bếp đội mũ đứng một góc đang lật toàn bộ số thịt dê lại.

Không khí náo nhiệt, lại thích ý.

Chu Diệu ăn hai miếng thận dê nướng, Đa Ninh tròn hai mắt hỏi: Không phải anh bị nóng trong sao?

Đúng. . . Chu Diệu gật đầu đáp lại cô, Nhưng uống thuốc nhuận tràng rồi, không có việc gì.

Đồ nướng Chu Diệu thích


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status