Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 49 - Chương 38

/92




“Cháu thông minh như thế, nhất định biết mình mấy tuổi đúng không?”

Thiểm Thiểm chầm chậm gật đầu, nhận lời khen ngợi dối trá này. Cô bé đang mặc váy mới, trên đầu cài bờm mới, mái tóc xoăn mềm lòa xòa vài sợi bên tai, tựa như một tiểu thiên sứ ngây thơ hồn nhiên.

Giống như lần trước, bé giơ tay ra dấu OK với Chu Diệu, xòe ba ngón tay.

Chu Diệu hơi tin, xem ra thật sự là ba tuổi. Chắc chắn, Alice là cô bé ba tuổi.

“I…am five.” Đột nhiên Thiểm Thiểm mở miệng nói cười tùy tiện, còn dùng tiếng Anh.

Chu Diệu lảo đảo, đây là trêu anh à, hóa ra là không nhớ được chữ số…

Chu Diệu xòe năm ngón tay với Thiểm Thiểm, nói cho bé biết: “Đây mới là năm, nhớ kỹ chưa?

Thiểm Thiểm cong cong miệng, lộ ra hai lúm đồng tiền, học Chu Diệu vươn năm ngón tay, nhẩm một tiếng “five”, sau đó đưa hai ngón tay nhỏ chạm vào ngón tay lớn của Chu diệu, tự nhiên lanh lợi mở miệng: “Give me five.”

Chu diệu: ... Bé cho rằng anh đang chơi trò chơi với bé à?

Dừng một chút, anh đành phải mở tay chạm vào lòng bàn tay của bé, đáp lại một câu: Give me five.

Sau đó cứ để tay nhỏ trong tay lớn, đến cầu thang, muốn bế Thiểm Thiểm lên tầng, vừa cúi đầu, một bác gái từ tầng trên đi xuống, nhìn thấy Alice liền thân thiết chào hỏi Chu Diệu, nhưng Chu Diệu lại không biết là ai.

Bác gái cong khom lưng, cười hề hề hỏi Chu Diệu: Cô bé này thật đáng yêu, mấy tuổi rồi?”

Chu diệu không biết trả lời thế nào, hỏi lại một câu: “… Cô đoán thử đi ạ?”

Thiểm Thiểm ngửa đầu, bắt chước Chu Diệu: “Cô… Đoán đi ạ?”

... Bác gái nhìn nhìn, đoán một số: Bốn tuổi rồi hả ?

Thiểm Thiểm gật đầu.

Chu Diệu:… Bây giờ anh thật không muốn nói gì cả.

Nhưng mà, Thiểm Thiểm không biết mình mấy tuổi là có nguyên nhân. Bởi vì bé mới được dạy tuổi mụ và tuổi thật là khác nhau, lại còn dùng hai ngôn ngữ để dạy, thế là bé hoàn toàn không phân biệt nổi. Chỉ biết, tính ra thì bé đi học muộn hơn so với các bạn.

Xét đến cùng, là do di truyền cái gen dốt toán học.

Cái gen đót toán này, đương nhiên không phải từ Chu Diệu.

Đa Ninh học toán không tốt, không tốt đến mức nào, chính là thành tích kém nhất trong các môn. Dù điểm số cũng coi là tàm tạm, nhưng so với các môn khác, thì thật sự có hơi chênh lệch quá mức. Cũng vì như vậy, cô thường bị cô giáo Đỗ gọi đến văn phòng khuyên bảo và kèm cặp sát sao.

Câu mà cô giáo Đỗ nói với cô nhiều nhất là: Đừng có áp lực và kháng cự việc học toán.

Nhưng cô sao có thể không áp lực? Mỗi lần thi đều khổ sở như vượt núi. Nói thật, sau khi lấy giấy kết hôn với Chu Diệu, Đa Ninh cực kì bội phục mình, có mẹ chồng là cô giáo dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp…

Trong khi Thiểm Thiểm và Chu Diệu đi mua tôm hùm, Đa Ninh và Nhan Nghệ đã tán gẫu xong ám ảnh thời trung học ấy.

Nhan Nghệ không nhịn được cảm khái: “Đa Ninh, cậu thật là một trang hảo hán!”

Thật ra rất tốt… Dù sao cô giáo Đỗ vẫn rất thương cô. Đa Ninh cắn môi dưới, so với áp lực thi toán thời trung học, bây giờ cô áp lực vì bí mật này, không biết sau này phải đối mặt với cô giáo Đỗ và ba Chu như thế nào.

Dường như Nhan Nghệ biết cô đang nghĩ gì, an ủi: “Đa Ninh, cậu không sai… Có khi nhà họ Chu còn muốn cảm kích cậu ấy.”

Đa Ninh lắc đầu nở nụ cười, cảm kích cái gì. Cô sinh Thiểm Thiểm không phải vì muốn họ cảm kích, mà là vì chính cô.

Lựa chọn giấu giếm, nhưng mà không có cách nào. Thiểm Thiểm đáng yêu như thế, lúc ở Toronto nhìn bé con lớn lên mỗi ngày, mọi người đều hi vọng thời gian có thể chậm một chút.

Thiểm Thiểm và Chu Diệu trở lại, Chu Diệu mua hai loại tôm hùm cay và không cay. Đa Ninh lột vỏ đút cho Thiểm Thiểm, dỗ dành buổi tối chỉ có thể ăn năm con, Thiểm Thiểm vươn hai bàn tay bày tỏ: Không được, bé muốn mười con, thiếu một con cũng không được. Bởi vì Thiểm Thiểm không nhớ được con số, thực tế Đa Ninh chỉ cho bé ăn sáu con.

Nhưng mà, sáu con cũng là rất nhiều. Nếu dì ở đây, căn bản sẽ không cho Thiểm Thiểm ăn mấy thứ này.

Đối mặt với một đống vỏ tôm, Chu Diệu hỏi: “Alice, vừa xong cháu ăn mấy con?”

Thiểm Thiểm vươn tay, xòe mười ngón :”Ten.”

Chu Diệu mỉm cười, thật sự là một lời khó nói hết.

Buổi tối, Chu Diệu muốn đợi Thiểm Thiểm ngủ mới rời đi, tranh thủ nói với đa Ninh mấy câu. Nhưng bé con một mực, chắc là do trong nhà còn khách, lại là một chú đẹp trai, Mãi mà bé không ngủ.

Đa Ninh chỉ có thể yêu cầu Chu Diệu về trước, Chu Diệu không có cách nào: “Vậy anh ra ngoài trước.”

Chu Diệu đứng chờ ngoài hiên, dựa vào cửa chống cháy. Đại não hơi rối, có chút mơ hồ, nghĩ đến rất nhiều chuyện. Nếu anh nhớ không nhầm, Đa Ninh từng nói bé con tên là Thiểm Thiểm, có nghĩa là những điều lấp lánh.

Anh nhớ đến hồi cấp hai, Đa Ninh thường vẽ những con vật theo phong cách hoạt hình, anh thường đi theo hỏi chúng tên là gì. Sau đó, cô nói với anh: “Về sau lấy tên này đặt cho con cái cũng tốt mà.”

“À… Thế gọi là gì?”

Đa Ninh nói cho anh, đó là một tên tiếng Anh. Chu Diệu không nhớ kĩ, lúc đó chỉ cảm thấy Đa Ninh thật nhàm chán, đã mười hai tuổi mà còn ngây thơ như vậy. Hoặc nói cô quá thừa tình thương của mẹ, cười nhạo cô có phải muốn lấy chồng rồi không.

Đa Ninh đỏ mặt phản bác không phải, cô chỉ nghĩ tên gọi trước mà thôi. Cô còn giúp anh đặt tên con sau này, còn anh cứ cười nhạo cô…

Cười nhạo cười nhạo, Chu Diệu lại cố tình nhớ kĩ hai chữ Thiểm Thiểm. Thiểm Diệu Thiểm Diệu (thiểm diệu có nghĩa là lóng lánh), rất dễ nhớ mà. Lúc đại học, có lần anh nhắc tới muốn đặt tên con trai là Thiểm Thiểm, Đa Ninh bên cạnh gật đầu: “Ừ, Thiểm Diệu mà!”

Cho nên, cô cũng còn nhớ, đúng không? Về phần vì sao lại là con trai, hai chữ Thiểm Diệu là tên dành cho đàn ông còn gì?

Trong phòng ngủ, Đa Ninh tắm rửa cho Thiểm Thiểm, lau người rồi dỗ bé ngủ, kể cho bé nghe hai câu chuyện cổ tích mới dỗ được Thiểm Thiểm nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ thiếp đi. Đa Ninh sờ mái tóc hơi xoăn của bé, di động bên cạnh sáng lên.

Có một tin nhắn: “Anh đang ở bên ngoài.”

Đa Ninh vuốt trán, suýt chút nữa là quên Chu Diệu vẫn còn ngoài hiên…

Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, phòng khách vẫn sáng, Nhan Nghệ mặc áo ngủ đi ngang qua, dùng khẩu hình hỏi: “Thiểm Thiểm ngủ rồi à?”

Đa Ninh gật đầu, chỉ chỉ bên ngoài, đi tới.

Nhan Nghệ không rõ, chờ xem Đa Ninh mở


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status