Nhân Gian Hoan Hỉ

Chương 5 - Chương 3

/92


Edit: Tiểu Bao tử

Đa Ninh ở tạm một căn nhà trong chuỗi khách sạn trên đường Thiên Xuyên.

Ở gia viên Lam Thiên phía Bắc thành phố A cô còn có một căn nhà cũ, là bất động sản bà ngoại qua đời để lại cho cô. Nhà hai gian cuối những năm 80, mặc dù phòng ốc cũ kĩ, nhưng cũng là khu trung tâm gần trường học.

Giữa gia viên Lam Thiên và Tinh Hải Loan, cô cân nhắc một hồi mới quyết định bán Tinh Hải Loan đi.

Trước bồn rửa mặt khách sạn, Đa Ninh sấy khô mái tóc dài đã nuôi ba năm bò lên giường lớn, nằm một lát, định mở điện thoại gọi video cho dì ở Toronto, Canada. Dù có chênh lệch múi giờ thì giờ này dì cũng đã rời giường, video còn chưa nhận được trả lời, di động đã có một cuộc điện thoại gọi tới trước, màn hình nhấp nháy dãy số 11 số.

Cuộc gọi đến chứng tỏ là mã vùng của thành phố A.

Từ sau khi cô thay điện thoại chưa từng xuất hiện dãy số nào dài như vậy, nhưng có thể nhận ra 11 con số này là số di động của anh họ Hứa Văn Nghiệp.

Gọi điện vào giờ này, không lẽ là có chuyện gì gấp?

Đa Ninh đứng dậy khỏi giường, xỏ đôi dép lê của khách sạn, ra ngoài ban công nghe điện thoại.

Cô vốn là người sinh ra ở thành phố A, ngoại trừ hôm qua liên lạc với bạn cùng phòng đại học, thì ở thành phố A còn rất nhiều người quen. Ba cô, bà nội, bác cả...

Ban đêm tháng năm vẫn còn hơi lạnh, Đa Ninh dựa vào tường, im lặng không lên tiếng nghe anh họ nói chuyện. Từ từ khuyên bảo từng câu một.

Cô luôn luôn ăn nói vụng về nên chỉ đơn giản không nói gì cả.

...Ninh Ninh?

Em nghe đây. Đa Ninh đáp lại một tiếng.

Vậy thì ngày mai trở về một chuyến đi. Chúng ta cùng tới nhà bà nội, như vậy mọi người cũng có thể gặp mặt một lần. Giọng nói anh họ nhẹ nhàng, còn vui vẻ cười hai tiếng nói: Còn có bạn gái anh nữa, em cũng chưa từng gặp mà... Ngày mai để cho hai người làm quen một chút.

Đa Ninh không từ chối được đành đồng ý: Vâng.

Sau đó anh họ nói gì, cô đều nói vâng. Cô phải nhanh nói kết thúc cuộc điện thoại này, bắt đầu làm chuyện của mình.

Ngày thứ hai, Đa Ninh đúng hẹn sang nhà bà nội, anh họ sợ cô không tìm được, muốn cô đưa địa chỉ để sắp xếp tài xế tới đón. Cô từ chối, cũng không phải là trẻ con nữa, cô có thể dựa vào địa chỉ để bắt xe đến.

Anh họ cho địa chỉ là số 2229, đường Tử Kim, tòa nhà 17, Du Viên khu A. Bác cả cô mua cho bà nội một căn biệt thự ở ngoại ô, trên tuyến bản đồ hiển thị vị trí là gần Tiên Hồ sau thành phố A, một căn nhà cỡ lớn kiểu viện điều dưỡng, phong cảnh nên thơ, nhưng giao thông bất tiện.

Vì thế cho nên lúc gọi xe, cô bị ba tài xế từ chối sau mới được chở đi.

Công ty của bác cả cô năm xưa có chút danh tiếng ở thành phố A, làm giàu từ kim loại màu, sản nghiệp tăng nhanh, sau bắt đầu đưa ra thị trường, sau đó cả Hứa gia cùng được nở mày nở mặt.

Hôm nay, nơi này của bà nội có cả gia đình tụ họp, gia đình ba cô, gia đinh cô chú và bác cả cũng tới.

Còn cô đã là khách thì phải mang quà đến.

Anh họ ra ngoài biệt thự đón cô.

Gầy, xinh. Anh họ cầm lấy túi quà trong tay cô, nhìn kỹ cô một lúc mới nói: Có phải hình như nhìn cao hơn một chút không? Tiểu Ninh cao hơn thật à?

Đa Ninh có chút bái phục thị lực của anh họ, gật đầu một cái nói: Đúng vậy, cao hơn 3cm. Tiêu chuẩn trước khi xuất ngoại là 160, bây giờ là 163, vừa đủ.

Vẻ mặt anh họ khó tin, tỏ ra vô cùng ngạc nhiên với việc cô trưởng thành rồi mà còn có thể cao lên.

Anh, em cũng cao hơn.

Còn có em!

Hai giọng nói trẻ con một trước một sau vang lên, hai đứa song song dính vào bên người anh họ, sôi nổi đòi so cao. Chúng mặc quần áo yếm giống nhau như đúc, cùng kiểu giày thể thao, chỉ có mũ lưỡi trai trên đầu là không giống nhau, một xanh một trắng.

Chúng là em trai sinh đôi cùng cha khác mẹ với cô.

Đa Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mẹ chúng, một thân âu phục kiểu nữ gọn gàng đứng cạnh bếp nướng trong vườn hoa, trong tay cầm chiếc chổi quét khẽ nâng môi, coi như là khách khí chào hỏi.

Đa Ninh thu tầm mắt lại.

Tiểu Thiên, tiểu Khải, chị ấy chính là chị của các em. Anh họ cúi người xuống giới thiệu, sau đó cười nói với cô: Tiểu Ninh, em xem chúng nó đã lớn như vậy rồi, thời gian thật nhanh.

Đa Ninh đứng nhìn chúng, không biết nói gì.

Chị... chị ơi!

Không nghĩ tới chúng trăm miệng một lời gọi cô là chị, âm thanh vừa to lại vừa rõ, đầy nhịp điệu, giống như từng được dạy trước.

Đứa trẻ thật thà như vậy, mà kể cả sự lễ phép của chúng cũng biểu hiện ra sự giả dối và phô trương.

Đãi ngộ như thế, Đa Ninh vẫn không đáp lại, anh họ bất đắc dĩ vỗ bả vai cô: Đi, dẫn em đi gặp bạn gái anh.

Bạn gái anh họ tên là Diệp Tư Tư, người đang nói chuyện với bà nội trong phòng. Đa Ninh theo anh họ đi vào nhà, trong nhà ngoài phòng đều rất đông người, cô nhìn thấy bà nội, ba, bác cả bác dâu ngồi trên sô pha trong phòng khách trò chuyện vui vẻ.

Họ thấy cô tới, đối xử cũng cực kỳ khách khí, sau đó chu đáo bảo cô ngồi xuống, kể cả ba cũng khách sáo với cô. Nếu như nói có gì khác biệt, thì chính là giữa sự khách sáo còn có sự thân thiện xa lạ.

Tình thân chỉ như vậy, giống như khi còn bé không cẩn thận làm cháy nồi cơm điện khiến cơm sống, nửa chừng không quen, khó nuốt xuống được.

Hình như anh họ phát hiện cô vẫn chưa có cách đối mặt với ba mình, vội vàng đưa bạn gái ra giới thiệu.

Xin chào, tôi là Tư Tư. Cô gái bên cạnh bà nội đứng dậy, trang nhã tự nhiên đi đến bên cạnh anh họ, rồi sau đó nhìn cô cười: Vừa rồi còn nhìn thấy cô trong ảnh gia đình, không nghĩ là người thật còn đẹp hơn.

Đa Ninh thoáng sửng sốt, đáp lại: ...Cảm ơn.

——

Xin lỗi, anh vô tâm không suy nghĩ đến cảm nhận của em. Trên ban công tầng hai của biệt thự, anh họ nói với cô.

Xin lỗi cái gì, là do khả năng tiếp nhận của cô không tốt. Đa Ninh lắc đầu một cái.

Thật ra thì tiểu Ninh... Anh họ muốn nói lại thôi, cười cười, đổi đề tài hỏi cô: Bạn gái anh thế nào.

Đa Ninh nhìn anh họ, không biết có nên nói hay không. Nếu như không phải tên và khuôn mặt giống nhau, thì vừa rồi suýt chút nữa cô còn cho là mình nhận nhầm. Sự thật cô không nhìn lầm, Diệp Tư Tư nhìn thấy hôm nay, và Diệp Tư Tư quen Chu Diệu hôm đó là cùng một người.

Không nghĩ là cô ấy có thể giả vờ như không quen biết cô.

Rất đẹp. Đa Ninh đánh giá đúng trọng tâm, sau đó không nói lời nào thừa.

Đó có phải là trai tài gái sắc với anh không? Anh họ cười đến lông mày cũng ánh lên vui vẻ. Hứa Văn Nghiệp dừng lại, nhắc đến Chu Diệu: Đúng rồi,




/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status