Nhân Lộ Thành Thần

Chương 255: Thật thà

/266


Hạ Vô Đạo không do dự nở ra nụ cười đắc thắng, khinh thường nhìn Lâm Vũ. Hắn là đạo tặc, đương nhiên là so tài trộm cướp. Hắn sẽ cho tên Lâm Vũ thấy bản thân hắn kém cỏi ra sao trước mặt Hạ Vô Đạo này. Hắn chính là thiên hạ đệ nhất tặc : Đạo. Đừng bao giờ xem thường hắn.

Hạ Vô Đạo không do dự lôi ra bộ sưu tập đáng giá nhất của bản thân. Nam nhân trong thiên hạ ai nhìn thấy bộ sưu tập này của hắn cũng phải sợ hãi thán phục, tự nhận không bằng, có thể sáng mù hai mắt nam nhân trong toàn thiên hạ. Không ai có thể đánh bại được bộ sưu tập của hắn.

“Ha ha...Lâm Vũ, ngươi mau chịu thua đi...Chiếc áo màu hồng này là của mỹ nữ nổi tiếng thành trì A, Màu vàng này là của thiên kim tiểu thư nổi tiếng quan phủ B, còn đây màu trắng chính là của mỹ nữ nổi tiếng tông môn C...”

“Ha ha...Lâm Vũ, ngươi còn không mau quỳ xuống tự nhận không bằng...”

Lâm Vũ không khỏi hai mắt sợ hãi, cả người run rẩy, quỳ trên mặt đất, sùng bái nhìn hắn. Sợ hãi trước tài năng của hắn.

“Ha ha...”

Hạ Vô Đạo không khỏi nhắm mắt cười hả hê sung sướng, tưởng tưởng ra hình ảnh Lâm Vũ quỳ trước mặt hắn.

Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại.

Lâm Vũ chỉ ung dung, bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn hắn, trong mắt không hề có sợ hãi hay thán phục như Hạ Vô Đạo đã tưởng tượng. Chẳng lẽ bộ sưu tập của hắn không đủ ngưu bức, không đủ sức mạnh làm sáng mù hai mắt Lâm Vũ, không thể nào, hắn rất tự tin vào bộ sưu tập của mình. Đây đều là những mỹ nữ cực phẩm.

Lâm Vũ không do dự lôi ra một hàng dài trang phục của cẩu hệ thống, sáng mù hai mắt Hạ Vô Đạo, khiến hắn không dám nhìn thẳng, lập tức sợ hãi quỳ sụp trên mặt đất. Đầy kính phục, không dám tin nhìn Lâm Vũ.

“Đây, đây là...”

Hắn là bậc thầy trong nghề, chỉ cần lướt qua cũng biết được chất lượng sản phẩm, hắn có thể khẳng định mình chỉ là con đom đóm nhỏ bé so với ánh mặt trời Lâm Vũ. Nhỏ bé đến mức không đáng kể.

Hạ Vô Đạo không do dự quỳ trên mặt đất, hai mắt đầy sùng bái hét lớn.

“Lâm Ca...Không...Thần Ca...Không...Thần Lâm Đại Ca...Cả đời này ta chưa phục một ai. Nhưng hôm nay ta phục rồi. Lâm Ca xin hãy nhận ta làm tiểu đệ, xin hãy truyền thụ bí kíp cho ta, để ta có thể tung hoành thiên hạ cùng mỹ nữ...”

Hình tượng Lâm Vũ như trở lên cao lớn trong mắt hắn, đây mới là thần nhân đáng để hấn khâm phục.

“Ngươi muốn biết bí kíp của ta sao...”

Hạ Vô Đạo không do dự gật đầu, hai mắt đầy chờ mong, cúi sâu trên mặt đất.

“Mong Lâm Ca chỉ bảo...”

Lâm Vũ không khỏi thở dài, tỏ ra một bộ cao thâm mặt trắc, nhìn lên bầu trời ý vị nói.

— QUẢNG CÁO —

“Bí kíp của ta rất đơn giản...”

“Ta là chính nhân quân tử, không biết lừa gạt ai bao giờ...Mỹ nữ trước mặt ta như mây khói...Tiền bạc trước mặt ta cũng chỉ là phù du...Ta không ham tiền, hám sắc, mặt dày, vô sỉ...Luôn lấy đức phục người, không biết dùng vũ lực là gì...”

Hạ Vô Đạo cảm thấy có gì đó sai sai. Nhịn không được hỏi.

“Lâm Ca, ta cảm thấy huynh còn mặt dầy, vô sỉ, ham tiền, háo sắc hơn cả ta...Sao lại nói...”

“Bốp...”

“Ngươi thì biết gì, đây mới chính là bí kíp. Ngươi hiểu không”



Hạ Vô Đạo lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Hiểu ra chân lý trong lời nói của Lâm Vũ.

“Lưỡi không xương trăm đường lắt léo

Miệng không vành méo mó tứ tung”

Thật thà thì ngồi đấy mà chờ đợi có mỹ nữ tìm đến gật đầu (mơ đi). Thật thà chỉ có Ê sắc dài dài.

Hạ Vô Đạo không khỏi càng thêm sùng bái nhìn Lâm Vũ, đây chính là thần nhân trong lòng hắn.

“Lâm Ca, ta quỳ xuống bái phục huynh, xin nhận của tiểu đệ thêm một lạy nữa...”

“Đương nhiên. Trình độ trộm cắp, biến thái của ngươi sao có thể so với...”

Lâm Vũ im lặng, hắn thấy mình nói hơi quá đà, hắn sao có thể là biến thái được chứ. Hắn là chính nhân quân tử.

“Thôi...đủ rồi...Đến đây thôi. Mau giao hết của cải, báu vật trên người ngươi ra đây, sau đó nghe lời ta. Ngoan ngoãn ngồi tù mà làm lại cuộc đời. Ta tống ngươi vào tù là muốn tốt cho ngươi, chứ không phải vì một tỷ linh thạch. Ngươi yên tâm...”

Hạ Vô Đạo nghe xong không khỏi thầm nghĩ.

A ta giở trò coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn tống ta vào tù, cướp bảo vật của ta. Ngươi đã bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.

Hai mắt Hạ Vô Đạo dần trở lên lạnh lùng nhìn Lâm Vũ, Lâm Vũ cũng lạnh lùng nhìn hắn. Hạ Vô Đạo không do dự nhảy lên trên cao, liên tục xoay vòng trên không trung. Sau đó...

Sau đó...Dùng tư thế hoàn mỹ nhất, mẫu mực nhất quỳ trên mặt đất, nước mắt, nước mũi như mưa rơi xuống. Bi thương, nghẹn ngào, khóc lớn.— QUẢNG CÁO —

“Lâm Ca, ta trên có mẹ già hơn vạn tuổi, dưới có con nhỏ 0 giây chưa ra đời. Huynh tha cho ta có được không”

“Ta thề sẽ không dùng thân phận của huynh ăn cướp thương nhân nữa. Mà ta sẽ dùng thân phận của huynh ăn cướp quan phủ, ăn cướp tông môn, ăn cắp bảo vật cấp quốc gia, ăn cướp thánh vật trấn phái có được không. Huynh tha cho ta đi...”

Lâm Vũ không khỏi lấy tay che mặt, ngươi ngại ta sống không đủ hay sao mà còn dám giả danh ta đi ăn cướp quan phủ, tông môn. Không thể tha, Không thể tha cho tên này được, hắn mà chạy thoát thì hậu quả khôn lường.

Lâm Vũ đang định đưa tay chộp lấy Hạ Vô Đạo. Chợt một quả cầu lửa quen thuộc rơi trên đầu hắn.

“Tên Ác Ma Lâm Vũ, thay mặt công lý ta sẽ trừng trị ngươi...”

“Rầm...”

Sau nhiều ngày dùng sách ma thuật truy tìm tên ác ma Lâm Vũ, cuối cùng Nhược Khuê đã tìm thấy hắn. Đáng lẽ nàng đã sớm tìm thấy Lâm Vũ từ lâu, nhưng do vừa đi vừa giúp đỡ người khác. Cho nên nàng mới chậm trễ như vậy. Khi vừa đến núi Vân Phong nàng liền nghe được vô số hành vi biến thái của tên ác ma Lâm Vũ. Tên ác ma Lâm Vũ không chỉ xấu xa, độc ác mà còn là một tên vô cùng biến thái. Nàng nhất định phải bắt được hắn chịu tội trước công lý. Nếu để hắn tiếp tục nhởn nhơ bên ngoài chính là tai họa cho nữ nhân trong thiên hạ...

Từng quả cầu lửa lại như bom rơi về phía Lâm Vũ.

Hạ Vô Đạo không khỏi hai mắt tỏa sáng, hắn biết cơ hội chạy trốn đã tới, lập tức bật dậy, bay vút lên bầu trừi, vui vẻ, sảng khoái hét lớn.

“Lâm Ca, tạm biệt...Ta sẽ dùng thân phận của huynh đi cướp cả thiên hạ ...ha ha...”

Lâm Vũ mặt đen lại nhìn Hạ Vô Đạo đang bay đi trong lòng không khỏi có chút lo lắng, hắn muốn đuổi theo. Nhưng vô số hỏa cầu như mưa đang dội lên đầu hắn. Hắn đuổi theo không được.

Lâm Vũ nhìn về hướng Hạ Vô Đạo đang bay đi. Cắn răng, dồn toàn bộ linh lực tung một quyền về phía hắn.

Cây cối trên đường đi lập tức nổ tung, nát vụn. Không khí bị dồn nén đến cực hạn lao mạnh về phía trước, chém bay mọi vật cản đường nó đi qua. Hạ Vô Đạo nhìn về luồng linh lực đang điên cuồng lao tới, muốn tránh né. Nhưng chuyển động cơ thể không theo kịp ý thức của hắn.



“Bốp...”

Hạ Vô Đạo lập tức bị đánh bay trên không trung, rơi tự do xuống mặt đất.

Mỹ Kim hai mắt bi thương nhìn trời, nước mắt chảy dòng dòng trên mặt đất. Miệng nín thin thít. Thế gian thật hiểm ác, lừa nàng đến trắng tay. Hàng hóa của nàng đều đã bị cướp sạch, tiền bạc trên người nàng cũng đã bị lấy hết. Bây giờ nàng biết làm sao đây...

“Rầm...”

Chợt một cái gì đó rơi xuống trước mặt nàng, lún sâu xuống mặt đất. Mỹ Kim không khỏi tò mò nhìn kỹ một lần nữa. A đây không phải tên Lâm Vũ phiên bản lỗi đã cướp sạch hàng hóa của nàng sao. Nhưng hắn không khỏi quá thảm đi. Quần áo rách nát tả tơi, cả người bầm dập tàn tạ, hai mắt tím bầm, máu mũi chảy dòng dòng, khuôn mặt thì bị đánh sưng lên như đầu heo. Khiến nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái, hả hê, sung sướng.

— QUẢNG CÁO —

Hạ Vô Đạo nhìn vị mỹ nữ quen thuộc trước mắt, không khỏi mỉn cười thân thiên, cố dùng chút sức lực cuối cùng thân thiện nói.

“Mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt...”

“Đúng vậy...”

Hạ Vô Đạo thân thiện mỉm cười nhìn Mỹ Kim. Mỹ Kim cũng thân thiện mỉm cười nhìn hắn.

“Ha Ha...”

“Ha ha ha...”

“Ha ha ha ha...”

“Bốp...Bốp...Bốp...

Binh...Binh...Binh...

Rầm...Rầm...Rầm...”

“Mỹ nữ đừng đánh nữa, ta sai rồi...Đừng đánh nữa...Áaaa...Đau đau...”

“Bốp...Bốp...Bốp...

Binh...Binh...Binh...

Rầm...Rầm...Rầm...”

Sau khi đã đánh xong, Mỹ Kim không khỏi hả hê sung sướng thở phào nhẹ nhõm, vui thích nhìn Hạ Vô Đạo đã bị đánh không thành hình dạng nằm trên mặt đất, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép.

Mỹ Kim lâp tức vui vẻ lấy dây thừng trói Hạ Vô Đạo kéo lê trên mặt đất. Trong lòng không khỏi vui vẻ. Thế gian đâu có hiểm ác như nàng nghĩ, một tỷ linh thạch sắp thành của nàng ha ha...Kiếm tiền là dễ.

Hạ Vô Đạo không khỏi bi thương nhìn trời, nếu không phải do hắn vội vàng bị lòng tham che mờ mắt, không lên kế hoạch, chuẩn bị kỹ lưỡng, thì còn lâu Lâm Vũ mới bắt hắn, chứ đừng nói đến tiểu cô nương này.

“Bốp...”

Một viên đá cốc vào đầu hắn, đưa hắn về thực tại nghiệt ngã.

“Lâm Vũ, ngươi đợi đó...Ta sẽ không tha cho ngươi.”


/266

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status