Vấn đề là, tân trạch của nàng.
Dư Yểu rất muốn lui ra ngoài xem lại tấm biển, có phải mình đi nhầm đường không, nơi này không phải là Dư trạch mà là phủ đệ của Lang quân?
Nàng mong chờ câu trả lời của Tiêu Diễm, trong lòng vừa sốt ruột vừa căng thẳng.
“Là tân trạch của nàng, ta ở chỗ này, không được sao?” Tiêu Diễm phản bác nàng, ngữ khí thần thái đều là lẽ đương nhiên, mang theo một cỗ cường thế mạn bất kinh tâm.
“... Được.” Dư Yểu không dám đuổi người ta ra ngoài, chỉ đành ủy khuất đổi một cách nói khác, “Đây là tân trạch, bên trong sơ sài chưa thu dọn, e rằng làm bẩn mắt Lang quân.”
“Không sao, ta có thể tạm chấp nhận.” Tiêu Diễm buông tay khỏi gò má nàng, kiêu ngạo hất cằm, ra hiệu nàng đi vào.
Dư Yểu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nàng luôn cảm thấy, dẫn hắn vào tân trạch, giống như hắn cũng sẽ xông vào cuộc sống của nàng, tồn tại trong thế giới của nàng với một tư thái không thể xem nhẹ.
Nhưng tương lai nàng đã lên kế hoạch căn bản không có bóng dáng hắn. Hơn nữa đã từ hôn với Thế tử Trấn Quốc công phủ, nàng đã hoàn thành lời hứa với hắn, còn… không cần phải sợ hắn nói ra chuyện nàng nhận nhầm vị hôn phu, Dư Yểu thật lòng cho rằng, hai người không nên có qua lại gì nữa.
Nàng cũng thật sự giống như lời hắn nói là một con ốc sên, trốn trong vỏ không dám vươn râu ra ngoài nữa.
Dư Yểu không chịu nổi thêm một lần đau lòng nữa.
“Lang quân, ta đã từ hôn với Phó thế tử rồi, chàng có ân oán gì với Phó gia thì đừng tìm ta nữa, được không?” Nàng nhìn chằm chằm mũi chân mình, muốn hắn buông tha cho nàng.
“Xem ra, nàng vẫn chưa nhớ lời ta nói.” Nàng cố chấp không chịu vào, lại nói muốn hắn đừng tìm nàng, Tiêu Diễm mím môi mỏng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Hoặc là, nàng đang muốn lạt mềm buộc chặt.” Hắn tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay nàng khi nàng muốn lùi lại.
Lực đạo hơi mạnh, Dư Yểu nhận ra chút tức giận trên người hắn, cũng không dám biện bạch rằng nàng không có ý muốnlạt mềm buộc chặt, chỉ có thể loạng choạng bước theo hắn.
Giấy tờ nhà đến tay nàng mới hai ba ngày, Dư Yểu cũng là lần đầu tiên bước vào tân trạch, nhưng nàng bất ngờ phát hiện hắn còn quen thuộc nơi này hơn nàng.
Chắc chắn là hắn đã đi dạo trong phủ trước nàng rồi, có lẽ sau khi Phó thế tử đưa giấy tờ nhà cho nàng thì hắn đã biết nơi này.
Dư Yểu không khỏi có chút chán nản, nàng đương nhiên nhớ lời hắn nói, từng chữ từng câu đều nhớ, hắn muốn nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, thích hắn, nhưng nàng làm sao có thể làm được, ngay cả tên thật của hắn nàng cũng không biết.
Chỉ biết cha mẹ hắn đã qua đời, vì hiếu thuận nên bên cạnh hắn vẫn chưa có thê thiếp.
Đi qua tiền viện đơn giản sạch sẽ, chính phòng xinh đẹp, cổ tay Dư Yểu bị người đàn ông bên cạnh nắm chặt trong lòng bàn tay, ấm áp, không còn cảm giác lạnh lẽo như lúc đầu nữa.
Lúc này mới qua giờ Ngọ không lâu, Dư Yểu lặng lẽ ngẩng đầu, ngũ quan tuấn tú của người đàn ông hắt vào mi mắt, trong mắt hắn được phủ một lớp ánh sáng, sáng rực rỡ.
Tiêu Diễm biết nàng đang len lén nhìn mình, cũng biết lúc hắn giả vờ không phát hiện, ánh mắt nàng nhìn hắn luôn mang theo một loại si mê sợ sệt, rất thích rất muốn đến gần nhưng lại cứng miệng bảo hắn đừng tìm nàng nữa.
Cho nên, hắn khẳng định nàng đang muốn lạt mềm buộc chặt, tâm trạng lại tốt lên.
Thay đổi tư thế nắm cổ tay nàng thành nắm lấy ngón tay nàng, Tiêu Diễm mặt không cảm xúc dẫn nàng đến một khu vườn nhỏ cách chính phòng không xa.
Bóng cây râm mát, bên dưới đặt một chiếc xích đu đã làm xong, đối diện với xích đu là một cây cầu gỗ tinh xảo, cây cầu nhỏ bắc qua một đầm nước trong vắt, trong đầm mọc đầy hoa s.ú.n.g xinh đẹp.
Khu vườn nhỏ giống hệt như trong tưởng tượng của nàng, hoa s.ú.n.g giống hệt như ở nhà Tô Châu!
Hơi thở của Dư Yểu trở nên dồn dập, trong nháy mắt đôi mắt sáng long lanh.
“Những thứ này là do Lang quân sắp xếp sao?” Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Diễm không chớp mắt, cũng không còn căng thẳng và rối rắm như trước nữa.
Ngoại trừ hắn, nàng không nghĩ ra người thứ hai.
Tuy rằng phủ đệ là do Phó thế tử bồi thường cho nàng, nhưng người của Phó thế tử căn bản chưa từng đến Tô Châu, sẽ không biết Dư trạch ở Tô Châu trông như thế nào. Mà Lục Chi, Đới bà bà bọn họ biết nàng yêu quý hoa s.ú.n.g mà mẫu thân để lại, nhưng họ không thể nào trong thời gian ngắn như vậy vừa làm xích đu vừa bắc cầu.
Chỉ có hắn, chỉ có một mình hắn mới có thể.
“Bởi vì nàng là vị hôn thê của ta, cho nên phải đối xử tốt với nàng một chút. Phó Vân Chương tên khốn bội bạc đó sao có thể so sánh với ta, một khối ngọc bội xá tội cho cả Phó gia vậy mà chỉ bồi thường cho nàng một căn nhà nhỏ xíu. Nếu ta không sai người thu dọn, còn không biết đến năm nào tháng nào nàng mới có thể dọn vào ở.” Tiêu Diễm từ từ nói, ngữ khí vô cùng cảm khái, lại rất thương tiếc thiếu nữ trước mặt bị họ Phó lừa gạt.
Nếu Trấn Quốc công không dâng lên tín vật đính hôn của con trai mình, vừa lấy lòng hắn vừa giảm bớt cơn đau đầu của hắn, hắn sẽ không chút do dự lột da Phó gia một lớp, những ngày “tốt đẹp” mà hắn đã trải qua trước kia, Phó gia cũng góp phần không ít.
Một khối ngọc bội xá tội cho cả Phó gia? Dư Yểu có chút mơ hồ nắm lấy tín vật đính hôn đeo dưới cổ, lẩm bẩm không dám tin, “Phó gia là Quốc công phủ hiển hách, sao có thể dùng một khối ngọc bội để cứu?”
Nàng không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này, cho rằng hắn cố ý nói như vậy.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Diễm lập tức lạnh xuống, ánh mắt nhìn thiếu nữ cũng nhuốm màu lạnh lẽo, “Nàng không tin ta? Hay là không tin Phó Vân Chương lừa gạt nàng?”
Hắn rõ ràng đang tức giận, trên mặt mây đen giăng kín, chỉ cần Dư Yểu nói sai một câu là sẽ lập tức bùng nổ.
Nói thật, Dư Yểu thật ra chưa từng thấy dáng vẻ hắn nổi giận.
“Lang quân cũng biết, ta mới đến Kinh thành, còn chân ướt chân ráo, cũng chỉ đến Phó gia một lần, chuyện nhà họ ta chưa bao giờ biết rõ, chỉ, chỉ là tò mò hỏi một chút.” Dư Yểu mím môi, nhanh chóng cúi đầu nhận sai.
Sau đó nàng nhìn thấy chiếc xích đu mới tinh, nhỏ giọng năn nỉ Tiêu Diễm ngồi lên đó, nói mình đi một đoạn đường mệt rồi.
Bóng cây che khuất ánh nắng chói chang, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ, Tiêu Diễm vuốt ve khối ngọc bội hình cá chép trơn bóng, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ.
Hắn luôn rất dễ dàng bị những hành động nhỏ của nàng dỗ dành.
“Nếu nàng không rõ thì ta sẽ từ từ nói cho nàng biết, tiểu khả ái. Nàng biết Ninh vương mới c.h.ế.t không lâu chứ? Tên đó lòng lang dạ sói, ý đồ mưu phản, đã bị bệ hạ xử tử. Phó gia trước đây chính là kẻ ủng hộ trung thành nhất của hắn.” Hắn thuận miệng nói ra mấy tội danh mà Phó gia cấu kết với Ninh vương phạm phải, nói rõ thiên tử muốn giáng tội Phó gia. “Lão già Trấn Quốc công kia biết ta mắc bệnh đau đầu, liền dâng ngọc bội này cho ta, sau đó mới thoát khỏi cái chết.”
Dư Yểu nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn như ngọc của hắn, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lang quân đại nhân là cận thần của thiên tử, nhất định là hắn đã thay Phó gia cầu tình, cho nên ngọc bội mới đến tay hắn.
Chẳng trách Phó thế tử không giải thích với nàng vì sao ngọc bội không còn ở Phó gia nữa, thì ra là vì nguyên nhân này.
“Bệ hạ có thể đồng ý lời cầu xin của Lang quân đại nhân, có thể thấy Lang quân đại nhân rất được bệ hạ tín nhiệm.” Dư Yểu nịnh nọt cười với hắn, ngọc bội đã bị Trấn Quốc công coi như ân tình tặng cho hắn, vậy nàng đúng là không thể lấy lại được rồi.
Tín vật đính ước không lấy lại được thì thôi vậy, dính líu đến Ninh vương cùng thiên tử, tình hình rõ ràng rất phức tạp, người vô quyền vô thế như nàng tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút.
“Cho nên, nói cho cùng thì tòa nhà này không có quan hệ gì với họ Phó, hiểu chưa?” Tiêu Diễm dễ dàng nhìn ra ý đồ muốn chuyển chủ đề của nàng, cũng không vạch trần, chỉ cần nàng thừa nhận tòa nhà này không có quan hệ gì với Phó Vân Chương là được.
“Ừm ừm, ta phải cảm ơn Lang quân đại nhân.” Chỉ là một câu nói, Dư Yểu không kiên trì nữa.
Tiêu Diễm lại đột nhiên nổi hứng, cúi người về phía nàng, hỏi nàng muốn cảm ơn hắn như thế nào.
Một chiếc xích đu chứa hai người đã có chút chật chội, hắn lại đến gần hơn, Dư Yểu thu mình lại rất nhỏ nhưng vẫn không tránh khỏi cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của hắn.
Mỗi một lần đều khiến nàng nhớ đến nụ hôn mãnh liệt kia khi bị vây khốn trên giường êm, khiến nàng suýt nữa mất đi ý thức, sự run rẩy suýt chút nữa bị ăn sạch sẽ kia đã theo nàng cả ngày.
“Giúp nàng từ hôn, có được tòa nhà này, còn làm cho nàng một khu vườn nhỏ vừa ý. Tiểu khả ái, nàng nghĩ xem, nên cảm ơn ta như thế nào?” Tiêu Diễm hạ giọng, dùng ngữ điệu dụ dỗ từ từ dẫn dắt nàng.
Lưng Dư Yểu gần như dán chặt vào sợi dây gai buộc xích đu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mấp máy môi nói mình không biết.
Nhưng đôi mắt to long lanh lại lảng tránh không dám nhìn hắn.
“Chậc chậc, kỹ năng giả ngu cũng học được kha khá. Nhưng thôi, nàng ngoan ngoãn từ hôn, tâm trạng ta tốt nên sẽ không so đo với nàng.” Tiêu Diễm thưởng thức một hồi vẻ mặt đỏ ửng của nàng, rồi chậm rãi lui về.
Hắn dựa vào xích đu, tư thế lười biếng tao nhã, hai mắt thả lỏng không biết đang nghĩ gì.
Nhịp tim Dư Yểu dần dần trở lại bình thường, cũng không còn sợ hắn nữa, dựa vào một góc nhỏ của mình, do dự mãi mới hỏi ra một vấn đề.
“Lê hộ vệ mới là Lang quân của Vũ Vệ quân sao?” Nàng hỏi thẳng thân phận của Lê Tùng, thực ra vẫn muốn biết hắn rốt cuộc là ai.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tiêu Diễm lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, như thể thiếu nữ hỏi vấn đề này là điều không nên.
Dư Yểu bị hắn làm nghẹn họng, cắn môi nửa ngày cũng không nói nên lời.
Không ai quấy rầy, buổi trưa yên tĩnh an lành, Tiêu Diễm dựa vào xích đu rất thoải mái, nhưng hắn cảm thấy trong lòng thiếu thứ gì đó, vì vậy thuận tay kéo thiếu nữ qua.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể Dư Yểu đột ngột bay lên khỏi xích đu, hai chân dang ra, bị ép ngồi lên đùi hắn.
“Ồ, quên nói cho nàng biết, ta họ Tiêu tên Diễm, trong Vũ Vệ quân cũng là nhân vật có m.á.u mặt.” Vào lúc Dư Yểu kinh ngạc muốn hét lên, hắn dùng một ngón tay đặt lên môi nàng, mỉm cười nói.
“Tiêu... Diễm.”
Biết được tên của hắn, Dư Yểu nghiêm túc nhai đi nhai lại hai chữ này, quên mất sự tiếp xúc quá mức thân mật của hai người, cũng quên mất sự sợ hãi và... tự ti do chênh lệch thân phận.
Nàng lấy hết can đảm nhẹ nhàng gọi tên hắn, mang theo vẻ yêu kiều không tự biết.
Ánh mắt vốn bình tĩnh của Tiêu Diễm có chút thay đổi, động tác cũng trở nên thô bạo, hắn bóp cằm thiếu nữ trong lòng, ép nàng ngẩng đầu lên.
Dư Yểu đau, nhíu mày, đang định giãy dụa thì cảm nhận được một luồng ẩm ướt từ khóe môi nàng chảy xuống, từ nhẹ đến nặng, từ chậm đến nhanh, cho đến khi nàng không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ.
Lần trước hắn hôn nàng, nàng đã ăn không ít quả rượu nếp nên mơ mơ màng màng không tỉnh táo, nhưng lần này thì khác, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể mình.
Tay mềm nhũn, eo mềm nhũn, chân cũng mềm nhũn, không sao dùng sức được.
Khoảng một khắc sau, nàng mới được buông ra, hai mắt m.ô.n.g lung quyến rũ, mềm nhũn ngã vào lồng n.g.ự.c hắn.
“Nàng câu dẫn ta, giữa ban ngày ban mặt, sau này không được như vậy nữa.” Tiêu lang quân mới ra lò vẻ mặt chính nghĩa, dạy dỗ thiếu nữ sau này phải đoan trang một chút, không được làm những hành động không phù hợp với người khác trước khi thành thân.
Dư Yểu lập tức xấu hổ không thôi, nàng không có câu dẫn hắn, nàng chỉ gọi tên hắn một tiếng thôi mà.
“Lang quân đại nhân, ngài vu oan cho ta, ta trong sạch.” Nàng là con gái nhà lành, sẽ không làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, rõ ràng là hắn chủ động giữ nàng không buông.
“Ừ,” Tiêu Diễm lại rất trơ trẽn thừa nhận, cười tủm tỉm nói với nàng, “Nàng trong sạch, nhưng với ta thì không trong sạch.”
“Biết cách nào để người khác không nói lời ong tiếng ve không?” Hắn thản nhiên, không chỉ hôm nay, sau này hắn còn tùy thời tùy chỗ xuất hiện trong tòa nhà này, còn có bị người khác bắt gặp hay không, hắn hoàn toàn không dám chắc.
Tim Dư Yểu thắt lại, nghĩ đến cữu cuwxy, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu có thể sẽ đến, cũng không còn xoắn vào chuyện trong sạch hay không trong sạch nữa, mở miệng nhỏ đỏ hồng hỏi cách của hắn là gì.
Giọng điệu của nàng gấp gáp như vậy, Tiêu Diễm khẽ nâng mí mắt, giơ cổ tay lên cho nàng xem.
“Đây là tín vật đính ước mà cha mẹ nàng đã hứa hẹn, bây giờ một miếng ở trên tay ta, một miếng ở trên người nàng, chúng ta chính là vị hôn phu thê danh chính ngôn thuận.”
Hắn cảm thán nói.
Dư Yểu rất muốn lui ra ngoài xem lại tấm biển, có phải mình đi nhầm đường không, nơi này không phải là Dư trạch mà là phủ đệ của Lang quân?
Nàng mong chờ câu trả lời của Tiêu Diễm, trong lòng vừa sốt ruột vừa căng thẳng.
“Là tân trạch của nàng, ta ở chỗ này, không được sao?” Tiêu Diễm phản bác nàng, ngữ khí thần thái đều là lẽ đương nhiên, mang theo một cỗ cường thế mạn bất kinh tâm.
“... Được.” Dư Yểu không dám đuổi người ta ra ngoài, chỉ đành ủy khuất đổi một cách nói khác, “Đây là tân trạch, bên trong sơ sài chưa thu dọn, e rằng làm bẩn mắt Lang quân.”
“Không sao, ta có thể tạm chấp nhận.” Tiêu Diễm buông tay khỏi gò má nàng, kiêu ngạo hất cằm, ra hiệu nàng đi vào.
Dư Yểu đứng im tại chỗ không nhúc nhích, nàng luôn cảm thấy, dẫn hắn vào tân trạch, giống như hắn cũng sẽ xông vào cuộc sống của nàng, tồn tại trong thế giới của nàng với một tư thái không thể xem nhẹ.
Nhưng tương lai nàng đã lên kế hoạch căn bản không có bóng dáng hắn. Hơn nữa đã từ hôn với Thế tử Trấn Quốc công phủ, nàng đã hoàn thành lời hứa với hắn, còn… không cần phải sợ hắn nói ra chuyện nàng nhận nhầm vị hôn phu, Dư Yểu thật lòng cho rằng, hai người không nên có qua lại gì nữa.
Nàng cũng thật sự giống như lời hắn nói là một con ốc sên, trốn trong vỏ không dám vươn râu ra ngoài nữa.
Dư Yểu không chịu nổi thêm một lần đau lòng nữa.
“Lang quân, ta đã từ hôn với Phó thế tử rồi, chàng có ân oán gì với Phó gia thì đừng tìm ta nữa, được không?” Nàng nhìn chằm chằm mũi chân mình, muốn hắn buông tha cho nàng.
“Xem ra, nàng vẫn chưa nhớ lời ta nói.” Nàng cố chấp không chịu vào, lại nói muốn hắn đừng tìm nàng, Tiêu Diễm mím môi mỏng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Hoặc là, nàng đang muốn lạt mềm buộc chặt.” Hắn tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay nàng khi nàng muốn lùi lại.
Lực đạo hơi mạnh, Dư Yểu nhận ra chút tức giận trên người hắn, cũng không dám biện bạch rằng nàng không có ý muốnlạt mềm buộc chặt, chỉ có thể loạng choạng bước theo hắn.
Giấy tờ nhà đến tay nàng mới hai ba ngày, Dư Yểu cũng là lần đầu tiên bước vào tân trạch, nhưng nàng bất ngờ phát hiện hắn còn quen thuộc nơi này hơn nàng.
Chắc chắn là hắn đã đi dạo trong phủ trước nàng rồi, có lẽ sau khi Phó thế tử đưa giấy tờ nhà cho nàng thì hắn đã biết nơi này.
Dư Yểu không khỏi có chút chán nản, nàng đương nhiên nhớ lời hắn nói, từng chữ từng câu đều nhớ, hắn muốn nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, thích hắn, nhưng nàng làm sao có thể làm được, ngay cả tên thật của hắn nàng cũng không biết.
Chỉ biết cha mẹ hắn đã qua đời, vì hiếu thuận nên bên cạnh hắn vẫn chưa có thê thiếp.
Đi qua tiền viện đơn giản sạch sẽ, chính phòng xinh đẹp, cổ tay Dư Yểu bị người đàn ông bên cạnh nắm chặt trong lòng bàn tay, ấm áp, không còn cảm giác lạnh lẽo như lúc đầu nữa.
Lúc này mới qua giờ Ngọ không lâu, Dư Yểu lặng lẽ ngẩng đầu, ngũ quan tuấn tú của người đàn ông hắt vào mi mắt, trong mắt hắn được phủ một lớp ánh sáng, sáng rực rỡ.
Tiêu Diễm biết nàng đang len lén nhìn mình, cũng biết lúc hắn giả vờ không phát hiện, ánh mắt nàng nhìn hắn luôn mang theo một loại si mê sợ sệt, rất thích rất muốn đến gần nhưng lại cứng miệng bảo hắn đừng tìm nàng nữa.
Cho nên, hắn khẳng định nàng đang muốn lạt mềm buộc chặt, tâm trạng lại tốt lên.
Thay đổi tư thế nắm cổ tay nàng thành nắm lấy ngón tay nàng, Tiêu Diễm mặt không cảm xúc dẫn nàng đến một khu vườn nhỏ cách chính phòng không xa.
Bóng cây râm mát, bên dưới đặt một chiếc xích đu đã làm xong, đối diện với xích đu là một cây cầu gỗ tinh xảo, cây cầu nhỏ bắc qua một đầm nước trong vắt, trong đầm mọc đầy hoa s.ú.n.g xinh đẹp.
Khu vườn nhỏ giống hệt như trong tưởng tượng của nàng, hoa s.ú.n.g giống hệt như ở nhà Tô Châu!
Hơi thở của Dư Yểu trở nên dồn dập, trong nháy mắt đôi mắt sáng long lanh.
“Những thứ này là do Lang quân sắp xếp sao?” Nàng nhìn chằm chằm Tiêu Diễm không chớp mắt, cũng không còn căng thẳng và rối rắm như trước nữa.
Ngoại trừ hắn, nàng không nghĩ ra người thứ hai.
Tuy rằng phủ đệ là do Phó thế tử bồi thường cho nàng, nhưng người của Phó thế tử căn bản chưa từng đến Tô Châu, sẽ không biết Dư trạch ở Tô Châu trông như thế nào. Mà Lục Chi, Đới bà bà bọn họ biết nàng yêu quý hoa s.ú.n.g mà mẫu thân để lại, nhưng họ không thể nào trong thời gian ngắn như vậy vừa làm xích đu vừa bắc cầu.
Chỉ có hắn, chỉ có một mình hắn mới có thể.
“Bởi vì nàng là vị hôn thê của ta, cho nên phải đối xử tốt với nàng một chút. Phó Vân Chương tên khốn bội bạc đó sao có thể so sánh với ta, một khối ngọc bội xá tội cho cả Phó gia vậy mà chỉ bồi thường cho nàng một căn nhà nhỏ xíu. Nếu ta không sai người thu dọn, còn không biết đến năm nào tháng nào nàng mới có thể dọn vào ở.” Tiêu Diễm từ từ nói, ngữ khí vô cùng cảm khái, lại rất thương tiếc thiếu nữ trước mặt bị họ Phó lừa gạt.
Nếu Trấn Quốc công không dâng lên tín vật đính hôn của con trai mình, vừa lấy lòng hắn vừa giảm bớt cơn đau đầu của hắn, hắn sẽ không chút do dự lột da Phó gia một lớp, những ngày “tốt đẹp” mà hắn đã trải qua trước kia, Phó gia cũng góp phần không ít.
Một khối ngọc bội xá tội cho cả Phó gia? Dư Yểu có chút mơ hồ nắm lấy tín vật đính hôn đeo dưới cổ, lẩm bẩm không dám tin, “Phó gia là Quốc công phủ hiển hách, sao có thể dùng một khối ngọc bội để cứu?”
Nàng không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng này, cho rằng hắn cố ý nói như vậy.
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Diễm lập tức lạnh xuống, ánh mắt nhìn thiếu nữ cũng nhuốm màu lạnh lẽo, “Nàng không tin ta? Hay là không tin Phó Vân Chương lừa gạt nàng?”
Hắn rõ ràng đang tức giận, trên mặt mây đen giăng kín, chỉ cần Dư Yểu nói sai một câu là sẽ lập tức bùng nổ.
Nói thật, Dư Yểu thật ra chưa từng thấy dáng vẻ hắn nổi giận.
“Lang quân cũng biết, ta mới đến Kinh thành, còn chân ướt chân ráo, cũng chỉ đến Phó gia một lần, chuyện nhà họ ta chưa bao giờ biết rõ, chỉ, chỉ là tò mò hỏi một chút.” Dư Yểu mím môi, nhanh chóng cúi đầu nhận sai.
Sau đó nàng nhìn thấy chiếc xích đu mới tinh, nhỏ giọng năn nỉ Tiêu Diễm ngồi lên đó, nói mình đi một đoạn đường mệt rồi.
Bóng cây che khuất ánh nắng chói chang, chóp mũi có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa cỏ, Tiêu Diễm vuốt ve khối ngọc bội hình cá chép trơn bóng, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ.
Hắn luôn rất dễ dàng bị những hành động nhỏ của nàng dỗ dành.
“Nếu nàng không rõ thì ta sẽ từ từ nói cho nàng biết, tiểu khả ái. Nàng biết Ninh vương mới c.h.ế.t không lâu chứ? Tên đó lòng lang dạ sói, ý đồ mưu phản, đã bị bệ hạ xử tử. Phó gia trước đây chính là kẻ ủng hộ trung thành nhất của hắn.” Hắn thuận miệng nói ra mấy tội danh mà Phó gia cấu kết với Ninh vương phạm phải, nói rõ thiên tử muốn giáng tội Phó gia. “Lão già Trấn Quốc công kia biết ta mắc bệnh đau đầu, liền dâng ngọc bội này cho ta, sau đó mới thoát khỏi cái chết.”
Dư Yểu nhìn chằm chằm ngón tay trắng nõn như ngọc của hắn, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lang quân đại nhân là cận thần của thiên tử, nhất định là hắn đã thay Phó gia cầu tình, cho nên ngọc bội mới đến tay hắn.
Chẳng trách Phó thế tử không giải thích với nàng vì sao ngọc bội không còn ở Phó gia nữa, thì ra là vì nguyên nhân này.
“Bệ hạ có thể đồng ý lời cầu xin của Lang quân đại nhân, có thể thấy Lang quân đại nhân rất được bệ hạ tín nhiệm.” Dư Yểu nịnh nọt cười với hắn, ngọc bội đã bị Trấn Quốc công coi như ân tình tặng cho hắn, vậy nàng đúng là không thể lấy lại được rồi.
Tín vật đính ước không lấy lại được thì thôi vậy, dính líu đến Ninh vương cùng thiên tử, tình hình rõ ràng rất phức tạp, người vô quyền vô thế như nàng tốt nhất vẫn nên tránh xa một chút.
“Cho nên, nói cho cùng thì tòa nhà này không có quan hệ gì với họ Phó, hiểu chưa?” Tiêu Diễm dễ dàng nhìn ra ý đồ muốn chuyển chủ đề của nàng, cũng không vạch trần, chỉ cần nàng thừa nhận tòa nhà này không có quan hệ gì với Phó Vân Chương là được.
“Ừm ừm, ta phải cảm ơn Lang quân đại nhân.” Chỉ là một câu nói, Dư Yểu không kiên trì nữa.
Tiêu Diễm lại đột nhiên nổi hứng, cúi người về phía nàng, hỏi nàng muốn cảm ơn hắn như thế nào.
Một chiếc xích đu chứa hai người đã có chút chật chội, hắn lại đến gần hơn, Dư Yểu thu mình lại rất nhỏ nhưng vẫn không tránh khỏi cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của hắn.
Mỗi một lần đều khiến nàng nhớ đến nụ hôn mãnh liệt kia khi bị vây khốn trên giường êm, khiến nàng suýt nữa mất đi ý thức, sự run rẩy suýt chút nữa bị ăn sạch sẽ kia đã theo nàng cả ngày.
“Giúp nàng từ hôn, có được tòa nhà này, còn làm cho nàng một khu vườn nhỏ vừa ý. Tiểu khả ái, nàng nghĩ xem, nên cảm ơn ta như thế nào?” Tiêu Diễm hạ giọng, dùng ngữ điệu dụ dỗ từ từ dẫn dắt nàng.
Lưng Dư Yểu gần như dán chặt vào sợi dây gai buộc xích đu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mấp máy môi nói mình không biết.
Nhưng đôi mắt to long lanh lại lảng tránh không dám nhìn hắn.
“Chậc chậc, kỹ năng giả ngu cũng học được kha khá. Nhưng thôi, nàng ngoan ngoãn từ hôn, tâm trạng ta tốt nên sẽ không so đo với nàng.” Tiêu Diễm thưởng thức một hồi vẻ mặt đỏ ửng của nàng, rồi chậm rãi lui về.
Hắn dựa vào xích đu, tư thế lười biếng tao nhã, hai mắt thả lỏng không biết đang nghĩ gì.
Nhịp tim Dư Yểu dần dần trở lại bình thường, cũng không còn sợ hắn nữa, dựa vào một góc nhỏ của mình, do dự mãi mới hỏi ra một vấn đề.
“Lê hộ vệ mới là Lang quân của Vũ Vệ quân sao?” Nàng hỏi thẳng thân phận của Lê Tùng, thực ra vẫn muốn biết hắn rốt cuộc là ai.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tiêu Diễm lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc, như thể thiếu nữ hỏi vấn đề này là điều không nên.
Dư Yểu bị hắn làm nghẹn họng, cắn môi nửa ngày cũng không nói nên lời.
Không ai quấy rầy, buổi trưa yên tĩnh an lành, Tiêu Diễm dựa vào xích đu rất thoải mái, nhưng hắn cảm thấy trong lòng thiếu thứ gì đó, vì vậy thuận tay kéo thiếu nữ qua.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể Dư Yểu đột ngột bay lên khỏi xích đu, hai chân dang ra, bị ép ngồi lên đùi hắn.
“Ồ, quên nói cho nàng biết, ta họ Tiêu tên Diễm, trong Vũ Vệ quân cũng là nhân vật có m.á.u mặt.” Vào lúc Dư Yểu kinh ngạc muốn hét lên, hắn dùng một ngón tay đặt lên môi nàng, mỉm cười nói.
“Tiêu... Diễm.”
Biết được tên của hắn, Dư Yểu nghiêm túc nhai đi nhai lại hai chữ này, quên mất sự tiếp xúc quá mức thân mật của hai người, cũng quên mất sự sợ hãi và... tự ti do chênh lệch thân phận.
Nàng lấy hết can đảm nhẹ nhàng gọi tên hắn, mang theo vẻ yêu kiều không tự biết.
Ánh mắt vốn bình tĩnh của Tiêu Diễm có chút thay đổi, động tác cũng trở nên thô bạo, hắn bóp cằm thiếu nữ trong lòng, ép nàng ngẩng đầu lên.
Dư Yểu đau, nhíu mày, đang định giãy dụa thì cảm nhận được một luồng ẩm ướt từ khóe môi nàng chảy xuống, từ nhẹ đến nặng, từ chậm đến nhanh, cho đến khi nàng không nhịn được bật ra tiếng rên rỉ.
Lần trước hắn hôn nàng, nàng đã ăn không ít quả rượu nếp nên mơ mơ màng màng không tỉnh táo, nhưng lần này thì khác, nàng có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể mình.
Tay mềm nhũn, eo mềm nhũn, chân cũng mềm nhũn, không sao dùng sức được.
Khoảng một khắc sau, nàng mới được buông ra, hai mắt m.ô.n.g lung quyến rũ, mềm nhũn ngã vào lồng n.g.ự.c hắn.
“Nàng câu dẫn ta, giữa ban ngày ban mặt, sau này không được như vậy nữa.” Tiêu lang quân mới ra lò vẻ mặt chính nghĩa, dạy dỗ thiếu nữ sau này phải đoan trang một chút, không được làm những hành động không phù hợp với người khác trước khi thành thân.
Dư Yểu lập tức xấu hổ không thôi, nàng không có câu dẫn hắn, nàng chỉ gọi tên hắn một tiếng thôi mà.
“Lang quân đại nhân, ngài vu oan cho ta, ta trong sạch.” Nàng là con gái nhà lành, sẽ không làm chuyện đáng xấu hổ như vậy, rõ ràng là hắn chủ động giữ nàng không buông.
“Ừ,” Tiêu Diễm lại rất trơ trẽn thừa nhận, cười tủm tỉm nói với nàng, “Nàng trong sạch, nhưng với ta thì không trong sạch.”
“Biết cách nào để người khác không nói lời ong tiếng ve không?” Hắn thản nhiên, không chỉ hôm nay, sau này hắn còn tùy thời tùy chỗ xuất hiện trong tòa nhà này, còn có bị người khác bắt gặp hay không, hắn hoàn toàn không dám chắc.
Tim Dư Yểu thắt lại, nghĩ đến cữu cuwxy, ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu có thể sẽ đến, cũng không còn xoắn vào chuyện trong sạch hay không trong sạch nữa, mở miệng nhỏ đỏ hồng hỏi cách của hắn là gì.
Giọng điệu của nàng gấp gáp như vậy, Tiêu Diễm khẽ nâng mí mắt, giơ cổ tay lên cho nàng xem.
“Đây là tín vật đính ước mà cha mẹ nàng đã hứa hẹn, bây giờ một miếng ở trên tay ta, một miếng ở trên người nàng, chúng ta chính là vị hôn phu thê danh chính ngôn thuận.”
Hắn cảm thán nói.
/118
|