Cuối cùng cũng tiễn Lang quân đi vào triều, Dư Yểu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo nàng biết, Vũ Vệ quân có tiếng xấu, kết thù rất nhiều, Lang quân ở vị trí nhạy cảm như vậy vẫn là không nên để người khác nắm được nhược điểm thì hơn.
Cứ luôn không vào triều, Thiên tử cũng sẽ xa cách hắn.
Một khi đã nhập tâm vào việc sau này mình sẽ trở thành phu nhân của một vị Lang tướng trong Vũ Vệ quân, Dư Yểu có rất nhiều chuyện phải lo lắng.
Vừa sợ Lang quân tiêu xài hoang phí làm bại hoại gia nghiệp, vừa sợ hắn làm sai chuyện mất đi sự tín nhiệm của Thiên tử, tuy rằng nàng cho rằng Tiêu Lang quân nhà nàng không thiếu tiền tài, địa vị cũng rất vững chắc.
"Đại Ngưu, Lang quân cũng xuất thân từ gia tộc lớn, vậy thế lực của Tiêu thị nhất tộc ở kinh thành so với Trấn Quốc công phủ thì như thế nào?" Dư Yểu chỉ có khái niệm về thế gia đại tộc thông qua Phó gia mà nàng từng có hôn ước, nhiều nhất cũng chỉ là Chử gia mà nàng từng thấy ở Thanh Châu thành.
Nàng không hiểu nên chỉ có thể hỏi mấy "hộ vệ" trong phủ.
Ngụy Bân tiễn xe ngựa của Thiên tử rời đi, trong lòng cũng chợt buông lỏng, vừa nghe Dư Yểu hỏi như vậy, hắn ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn.
Mười cái Trấn Quốc công phủ cộng lại cũng không bằng Hoàng tộc!
Thế nhưng, bọn họ đều biết Dư nương tử không biết thân phận thật sự của Bệ hạ, cứ một mực cho rằng Bệ hạ chỉ là một nhân vật lợi hại trong Vũ Vệ quân.
Ngụy Bân chỉ đành nói mơ hồ rằng Phó gia so với Tiêu thị nhất tộc kém xa, Trấn Quốc công nhìn thấy người trong tộc của gia chủ nhà bọn họ đều phải hành lễ.
Kỳ thật chỉ cần Dư Yểu chủ động suy nghĩ một chút về cách xưng hô của Ngụy Bân và những người khác đối với Tiêu Diễm, nàng là có thể phát hiện ra manh mối, ví dụ như hai chữ "gia chủ" không phải ai muốn nói cũng được, bọn họ gọi Lê Tùng là Lang tướng đại nhân.
Nhưng đáng tiếc nàng chỉ là một thiếu nữ bị nhốt trong khuê phòng ba năm, từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với chính sự, căn bản không biết Tiêu là họ của Hoàng tộc, cũng không hiểu Vũ Vệ quân chỉ thần phục một người.
"Lang quân quả nhiên lợi hại!" Nghe được câu trả lời của Ngụy Bân, Dư Yểu hít sâu một hơi, ngay cả Trấn Quốc công nhìn thấy cũng phải hành lễ, Tiêu thị mà Lang quân xuất thân hiển hách đến mức nào a.
Nghĩ đến nếu nàng muốn gả cho Lang quân, áp lực phải đối mặt sẽ lớn đến nhường nào.
Dư Yểu buồn bã xụ mặt, một luồng chua xót mãnh liệt dâng lên từ trong lòng. Nàng thật sự phải khẩn trương hơn một chút, tranh thủ chữa khỏi chứng đau đầu của Bệ hạ trước khi Lang quân tới cầu hôn.
Bởi vì hắn vừa “chê bai” nàng, vừa dụng tâm bài trí sân vườn, sắp xếp thị vệ bảo vệ, nàng chưa từng hoài nghi Tiêu Diễm sẽ lừa gạt nàng lần nữa.
Dư Yểu đã sớm nói rõ, ngoài tiền bạc ra, nàng thật sự chẳng còn gì khác.
"Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến y quán của Nhị cữu cữu một chuyến."
Nàng muốn được tận mắt chứng kiến cách thức mà một đại phu chân chính chữa bệnh cứu người, đặc biệt là chứng đau đầu.
Đến y quán rồi, nàng còn phải tỉ mỉ hỏi Nhị cữu cữu, những năm gần đây Ngoại tổ phụ đã khám chữa cho Bệ hạ như thế nào.
Ngụy Bân đi chuẩn bị xe ngựa, Dư Yểu suy nghĩ một chút, lại lấy thêm chút hương an thần tự mình chế tạo. Trước khi chữa trị chứng đau đầu cho Thiên tử, nàng nhất định phải tìm người khác mắc bệnh tương tự để thử nghiệm một phen.
Y quán nhà họ Lâm cách trạch viện của Dư Yểu không xa, cũng rất dễ tìm.
Dư Yểu cùng Lục Chi xuống xe ngựa trước, đi vào trong y quán, vừa vặn gặp được Nhị cữu cữu Lâm Hoàng Kỳ vừa mới tới không lâu.
Lâm Nhị gia nhìn thấy cháu gái ngay cả mũ che mặt cũng không đội, hai mắt trợn tròn, tưởng rằng nàng thân thể khó chịu, vội vàng muốn bắt mạch cho nàng.
"Thân thể con rất khỏe, Nhị cữu cữu." Dư Yểu ngượng ngùng cúi đầu, nói mình chỉ muốn tới xem đại phu chữa bệnh cứu người như thế nào, để hiểu sâu hơn về y thuật.
"Ngoại tổ phụ dự định dạy con một ít y thuật cơ bản, con sợ học không tốt, phụ lòng mong đợi của lão nhân gia. Nhị cữu cữu, người giúp con với."
Nàng không dám nói mình muốn trị chứng đau đầu cho Thiên tử, chỉ nói tới đây để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Lâm Nhị gia tuy nhíu chặt mày, nhưng cuối cùng cũng không từ chối nàng. Cháu gái vừa mới từ hôn, bên kia, Phó thế tử lại đính hôn với tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, thân là cữu cữu, ông nên đối xử với nàng khoan dung hơn một chút.
"Dù chỉ đứng xem thì con cũng phải đứng xa một chút, đừng để nhiễm bệnh khí vào người." Ông đồng ý cho Dư Yểu đứng từ xa quan sát, Dư Yểu vội vàng gật đầu, Nhị cữu cữu không đuổi nàng đi là tốt rồi.
Nàng rất biết ý, đứng ở một góc khuất, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không quấy rầy Nhị cữu cữu khám bệnh.
Lâm Nhị gia rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống, cũng mặc kệ nàng đứng đó. Chẳng mấy chốc, bệnh nhân đầu tiên của y quán đã tới tìm ông khám bệnh, mắc chứng ho khan.
Dư Yểu chăm chú nhìn Nhị cữu cữu bắt mạch, hỏi han tình hình bệnh rồi xem xét cổ họng, cảm thấy vô cùng mới lạ, nhìn, nghe, hỏi, sờ chính là như vậy sao.
"Về nhà phải uống thuốc liên tục, thuốc sắc phải uống đủ một tháng." Lâm Hoàng Kỳ viết xong phương thuốc, quay đầu nhìn thấy ánh mắt tò mò của thiếu nữ, trong lòng lay động, liền giải thích bệnh tình của người bệnh đó cho nàng nghe.
Dư Yểu gật đầu, tỏ vẻ đã ghi nhớ.
Không chỉ vậy, nàng còn cúi người trên bàn, chép lại y nguyên phương thuốc mà Lâm Nhị gia nói.
Chữ viết của thiếu nữ non nớt, yếu ớt, nhưng lại rõ ràng ngay ngắn, cũng coi như có chút linh khí.
Lâm Nhị gia bảo nàng cất phương thuốc đi, sắc mặt rõ ràng đã dịu lại, không ai là không thích tiểu bối chăm chỉ cả.
"Yểu Nương, con phải nhớ kỹ, phương thuốc không thể tùy tiện lấy ra sử dụng, dù chỉ sai một chút thôi cũng có thể lấy mạng người khác."
"Vâng, Yểu Nương nhớ rồi ạ."
Suốt buổi sáng, Dư Yểu ngay cả vị trí cũng không hề thay đổi, nhìn Nhị cữu cữu bắt mạch cho đủ loại bệnh nhân, viết ra cả chồng phương thuốc.
Công sức không phụ lòng người, trong số mười mấy người bệnh có hai người bị đau đầu, Dư Yểu nhân lúc Nhị cữu cữu không chú ý liền lấy danh nghĩa tặng thuốc, đưa cho mỗi người năm cây hương an thần.
Dư Yểu nhờ hai người mang về sử dụng, nếu hương an thần có tác dụng thì hãy tới tìm nàng.
Hai người kia tuy có chút hoang mang khó hiểu, nhưng đồ cho không thì ngu gì không lấy, đều đồng ý với lời thỉnh cầu của Dư Yểu.
Thêm nửa buổi chiều nữa, hương an thần mà Dư Yểu mang theo đã được tặng hết, Lâm Nhị gia thấy nàng ngoan ngoãn quá mức, liền lấy ra hai quyển sách từ y quán đưa cho nàng.
"Đây là những ghi chú mà cữu cữu từng làm khi theo học y thuật cùng Ngoại tổ phụ con. Yểu Nương, con mang về xem cho kỹ, đừng tự ti cũng đừng quá sốt ruột, người nhà sẽ cùng con tìm một vị hôn phu như ý khác."
Lâm Nhị gia giữa chừng có nhắc tới Phó thế tử, cũng chính lúc này, Dư Yểu mới biết được Phó Vân Chương đã được Thiên tử ban hôn, trở thành vị hôn phu của cháu gái Tuyên thừa tướng.
Nàng cong môi cười, sau khi biết được chuyện này, cảm giác lớn nhất lại là nhẹ nhõm.
Mặc dù vết thương lúc từ hôn có thể là giả, nhưng Phó thế tử nhanh như vậy đã có hôn ước mới, vậy thì việc nàng và Lang quân đính ước sau này cũng không quá đường đột nữa, phải không?
"Vâng, Nhị cữu cữu, con không vội." Dư Yểu cười rạng rỡ, từ xa, nha hoàn áo xanh nhìn thấy liền vội vàng ra hiệu cho nha hoàn khác.
"Mai Ngọc, ngươi xem nữ tử kia có phải là người chúng ta đã gặp trên thuyền, phu nhân của Lang tướng Vũ Vệ quân không?" Nha hoàn Lan Ngọc đứng ở cửa y quán, kinh ngạc không thôi.
Nàng không thể nhận sai người được, nhưng phu nhân của Lang tướng Vũ Vệ quân sao lại ở một y quán thế này?
Cũng không giống như là tới khám bệnh.
Nếu không phải thân thể của nương tử cần phải giấu diếm người khác, nàng và Mai Ngọc cũng sẽ không lén lút tới đây bốc thuốc, dù y quán này có tiếng tăm tốt.
"Nhỏ giọng một chút, đừng để nàng ta nhìn thấy chúng ta." Mai Ngọc khẽ quát Lan Ngọc, chuyện nương tử bị thương trong cung tuyệt đối không thể để lộ ra bất kỳ manh mối nào.
Muốn biết thì hỏi thăm người khác là được rồi.
Mai Ngọc mỉm cười chặn một tiểu đồng bốc thuốc trong y quán lại hỏi han, vừa hay tiểu đồng này biết thân phận của Dư Yểu, nói thẳng thiếu nữ mà nàng nhìn thấy là cháu gái ruột của lão thái gia chủ nhà, gọi Lâm đại phu ở đây là cữu cữu ruột.
"Xem ra, tiểu nương tử kia vẫn chưa xuất giá đúng không?" Nha hoàn áo xanh ánh mắt lóe lên, sau khi có được câu trả lời chắc chắn, nàng thậm chí còn chưa bốc thuốc đã vội vàng rời khỏi đây cùng người kia.
Mai Ngọc không biết thân phận của Dư Yểu có gì mờ ám, nhưng nàng biết tam lang quân sau khi từ trong cung trở về, vẫn luôn điên cuồng tìm kiếm tung tích vị Lang tướng Vũ Vệ quân trên thuyền hôm đó. Nghĩ đến việc Dư Yểu có quan hệ mật thiết với vị Lang tướng kia, nàng đương nhiên phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho tam lang quân.
Trạch viện của Chử gia ở kinh thành đã có từ nhiều năm trước, từ trước khi Chử tam lang vào kinh, nơi này đã được tu sửa lại.
Tường cao cổng lớn, ngói xanh lợp mái, khắp nơi trồng đầy kỳ hoa dị thảo, cảnh đẹp như tranh vẽ. Thế nhưng, lúc này Chử tam lang lại chẳng có tâm trạng thưởng thức chúng, sau khi đi thăm muội muội bị thương, hắn liền nhốt mình trong thư phòng.
Trong đầu Chử tam lang không ngừng hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó, ngũ muội thập tử nhất sinh, hắn bị đè ép không thể động đậy, cùng với đôi mắt lạnh lùng quen thuộc kia.
Lúc đưa ngũ muội tới Khang Ninh cung chỗ tổ mẫu, hắn đã nhớ ra, còn có một người từng nhìn hắn bằng ánh mắt muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Lang tướng Vũ Vệ quân đã cùng bọn họ đi từ Thanh Châu tới kinh thành! Không chỉ đôi mắt đó, ngay cả đường nét ngũ quan của hắn cũng rất giống Thiên tử sau bức rèm châu!
Nhưng, Chử Tam Lang không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của Thiên tử, hắn không thể khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Cho nên, đối mặt với bà nội đã già đi nhiều, hắn cái gì cũng không nói, cũng không dám nói.
Chẳng lẽ hắn muốn nói với bà nội rằng, Thiên tử rất có khả năng dùng thân phận Vũ Vệ quân lang tướng đi đến Thanh Châu thành, đến Chử gia bọn họ, không chỉ cười nói muốn đến từ đường Chử gia tham quan một chút, còn nhiều lần biểu lộ sự chán ghét mãnh liệt với Chử gia sao?
Cũng không đúng, Ngũ cô nương suýt chút nữa bị bóp cổ chết, sát ý của Thiên tử chưa bao giờ che giấu.
Chử Tam Lang không nói ra được trong lòng mình là tư vị gì, hắn muốn oán hận Thiên tử lãnh khốc vô tình nhưng cái c.h.ế.t của cô mẫu nằm chắn ngang, không thể trốn tránh, hắn muốn biện giải cho gia đình mình, việc từ bỏ cô mẫu không phải là ý nguyện của gia tộc... Nhưng, sự xấu hổ khiến hắn khó mở miệng.
Cô mẫu đích thực là vì gia tộc, vì tất cả mọi người Chử gia mà chết, hắn được lợi, đối với huyết mạch mà cô mẫu để lại luôn áy náy.
Ngũ cô nương có dung mạo giống cô mẫu, lần đầu gặp mặt đã suýt chút nữa bị g.i.ế.c chết, bà nội đau lòng đến mức bảo bọn họ phải thành thật, sau khi xuất cung, Chử Tam Lang rơi vào mê mang, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cốc cốc cốc"
Có người gõ cửa thư phòng, ánh mắt Chử Tam Lang lập tức sáng lên, bảo người đó vào nói chuyện.
Nhìn thấy người tiến vào là nha hoàn bên cạnh Ngũ cô nương - Mai Ngọc, Chử Tam Lang đột nhiên đứng dậy, hỏi thăm tình hình của Chử Tâm Nguyệt, hắn tưởng nha hoàn đến vì chuyện này.
Mai Ngọc lắc đầu, tỏ vẻ không liên quan đến Ngũ cô nương.
"Tam lang quân, nô tỳ muốn bẩm báo một chuyện khác. Nô tỳ và Lan Ngọc đi bốc thuốc cho cô nương, vô tình nhìn thấy một thiếu nữ trong y quán, nàng ấy sinh ra giống hệt phu nhân của lang tướng trên thuyền, nhưng nô tỳ hỏi thăm mới biết, thiếu nữ đó là cháu gái ngoại của chủ y quán, chưa xuất giá."
"Nghe nói chủ y quán là một vị thái y trong cung, họ Lâm, cháu gái ngoại của ông ấy là người Tô Châu."
Mai Ngọc đem tình hình của Dư Yểu mà mình dò la được kể lại, Chử Tam Lang nhíu mày, hỏi nha hoàn y quán ở nơi nào.
Hắn quyết định tự mình đến y quán xem thử.
Mai Ngọc vừa nói ra vị trí cụ thể của y quán, lão bộc Chử gia ở ngoài thư phòng đã vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói Thiên tử trong cung ban thưởng.
Nghe vậy, sắc mặt Chử Tam Lang đại biến.
Mà đợi đến khi hắn nhìn thấy Thiên tử ban thưởng cái gì, tay chân cũng bắt đầu lạnh toát.
"Bệ hạ nghe nói tiểu thư Chử gia bị kinh hãi, vô cùng quan tâm, lại nói Chử lang quân vào kinh trong lòng vui mừng, đặc biệt ban thưởng một bàn tiệc, xem như là tiệc tiếp đón Chử lang quân và tiểu thư Chử gia."
Công công đem đồ ăn mang đến bày biện trên bàn từng món một, cung kính hành lễ, sau đó mời Chử Tam Lang và hai vị tiểu thư Chử gia nhất định phải cảm tạ thánh ân.
Chử Tâm Song nhìn thoáng qua, phát hiện những món ăn này đều là đồ nguội, dầu cũng đông lại thành từng tảng trắng, thầm nhíu mày.
Nhưng khác với vẻ chán ghét của nàng ta, huynh trưởng và tỷ tỷ bên cạnh lại mặt mày tái mét.
Ngay cả hạ nhân Chử gia cũng ý thức được điều gì đó, hoảng hốt quỳ xuống một mảnh.
Thiên tử ban thức ăn, để tỏ lòng kính ý, người Chử gia phải cảm kích rơi nước mắt ăn hết.
Nhưng, tiệc tiếp đón biết đâu lại là tiệc tiễn đưa? Đồ ăn có độc bọn họ cũng phải ăn.
"Chử Văn trước tiên tạ ơn bệ hạ long ân." Chử Tam Lang cầm đũa lên, mỉm cười nuốt đồ ăn lạnh ngắt xuống.
Thế nhưng, hắn không chết.
Cùng với việc công công rời đi, tin tức Chử gia được Thiên tử ban tiệc tiếp đón nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Xen lẫn trong đó, không biết là ai cố ý tiết lộ, còn có một tin tức, giống như chỉ sau một đêm tất cả mọi người ở kinh thành đều biết.
Ngũ tiểu thư Chử gia dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có chín phần giống với tiên mẫu của bệ hạ - Minh Chương hoàng hậu, rất được bệ hạ yêu thích.
Vào lúc có triều thần đề nghị lập hậu, làm đầy hậu cung, khó tránh khỏi, không ít người suy nghĩ nhiều.
Theo nàng biết, Vũ Vệ quân có tiếng xấu, kết thù rất nhiều, Lang quân ở vị trí nhạy cảm như vậy vẫn là không nên để người khác nắm được nhược điểm thì hơn.
Cứ luôn không vào triều, Thiên tử cũng sẽ xa cách hắn.
Một khi đã nhập tâm vào việc sau này mình sẽ trở thành phu nhân của một vị Lang tướng trong Vũ Vệ quân, Dư Yểu có rất nhiều chuyện phải lo lắng.
Vừa sợ Lang quân tiêu xài hoang phí làm bại hoại gia nghiệp, vừa sợ hắn làm sai chuyện mất đi sự tín nhiệm của Thiên tử, tuy rằng nàng cho rằng Tiêu Lang quân nhà nàng không thiếu tiền tài, địa vị cũng rất vững chắc.
"Đại Ngưu, Lang quân cũng xuất thân từ gia tộc lớn, vậy thế lực của Tiêu thị nhất tộc ở kinh thành so với Trấn Quốc công phủ thì như thế nào?" Dư Yểu chỉ có khái niệm về thế gia đại tộc thông qua Phó gia mà nàng từng có hôn ước, nhiều nhất cũng chỉ là Chử gia mà nàng từng thấy ở Thanh Châu thành.
Nàng không hiểu nên chỉ có thể hỏi mấy "hộ vệ" trong phủ.
Ngụy Bân tiễn xe ngựa của Thiên tử rời đi, trong lòng cũng chợt buông lỏng, vừa nghe Dư Yểu hỏi như vậy, hắn ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn.
Mười cái Trấn Quốc công phủ cộng lại cũng không bằng Hoàng tộc!
Thế nhưng, bọn họ đều biết Dư nương tử không biết thân phận thật sự của Bệ hạ, cứ một mực cho rằng Bệ hạ chỉ là một nhân vật lợi hại trong Vũ Vệ quân.
Ngụy Bân chỉ đành nói mơ hồ rằng Phó gia so với Tiêu thị nhất tộc kém xa, Trấn Quốc công nhìn thấy người trong tộc của gia chủ nhà bọn họ đều phải hành lễ.
Kỳ thật chỉ cần Dư Yểu chủ động suy nghĩ một chút về cách xưng hô của Ngụy Bân và những người khác đối với Tiêu Diễm, nàng là có thể phát hiện ra manh mối, ví dụ như hai chữ "gia chủ" không phải ai muốn nói cũng được, bọn họ gọi Lê Tùng là Lang tướng đại nhân.
Nhưng đáng tiếc nàng chỉ là một thiếu nữ bị nhốt trong khuê phòng ba năm, từ nhỏ chưa từng tiếp xúc với chính sự, căn bản không biết Tiêu là họ của Hoàng tộc, cũng không hiểu Vũ Vệ quân chỉ thần phục một người.
"Lang quân quả nhiên lợi hại!" Nghe được câu trả lời của Ngụy Bân, Dư Yểu hít sâu một hơi, ngay cả Trấn Quốc công nhìn thấy cũng phải hành lễ, Tiêu thị mà Lang quân xuất thân hiển hách đến mức nào a.
Nghĩ đến nếu nàng muốn gả cho Lang quân, áp lực phải đối mặt sẽ lớn đến nhường nào.
Dư Yểu buồn bã xụ mặt, một luồng chua xót mãnh liệt dâng lên từ trong lòng. Nàng thật sự phải khẩn trương hơn một chút, tranh thủ chữa khỏi chứng đau đầu của Bệ hạ trước khi Lang quân tới cầu hôn.
Bởi vì hắn vừa “chê bai” nàng, vừa dụng tâm bài trí sân vườn, sắp xếp thị vệ bảo vệ, nàng chưa từng hoài nghi Tiêu Diễm sẽ lừa gạt nàng lần nữa.
Dư Yểu đã sớm nói rõ, ngoài tiền bạc ra, nàng thật sự chẳng còn gì khác.
"Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến y quán của Nhị cữu cữu một chuyến."
Nàng muốn được tận mắt chứng kiến cách thức mà một đại phu chân chính chữa bệnh cứu người, đặc biệt là chứng đau đầu.
Đến y quán rồi, nàng còn phải tỉ mỉ hỏi Nhị cữu cữu, những năm gần đây Ngoại tổ phụ đã khám chữa cho Bệ hạ như thế nào.
Ngụy Bân đi chuẩn bị xe ngựa, Dư Yểu suy nghĩ một chút, lại lấy thêm chút hương an thần tự mình chế tạo. Trước khi chữa trị chứng đau đầu cho Thiên tử, nàng nhất định phải tìm người khác mắc bệnh tương tự để thử nghiệm một phen.
Y quán nhà họ Lâm cách trạch viện của Dư Yểu không xa, cũng rất dễ tìm.
Dư Yểu cùng Lục Chi xuống xe ngựa trước, đi vào trong y quán, vừa vặn gặp được Nhị cữu cữu Lâm Hoàng Kỳ vừa mới tới không lâu.
Lâm Nhị gia nhìn thấy cháu gái ngay cả mũ che mặt cũng không đội, hai mắt trợn tròn, tưởng rằng nàng thân thể khó chịu, vội vàng muốn bắt mạch cho nàng.
"Thân thể con rất khỏe, Nhị cữu cữu." Dư Yểu ngượng ngùng cúi đầu, nói mình chỉ muốn tới xem đại phu chữa bệnh cứu người như thế nào, để hiểu sâu hơn về y thuật.
"Ngoại tổ phụ dự định dạy con một ít y thuật cơ bản, con sợ học không tốt, phụ lòng mong đợi của lão nhân gia. Nhị cữu cữu, người giúp con với."
Nàng không dám nói mình muốn trị chứng đau đầu cho Thiên tử, chỉ nói tới đây để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Lâm Nhị gia tuy nhíu chặt mày, nhưng cuối cùng cũng không từ chối nàng. Cháu gái vừa mới từ hôn, bên kia, Phó thế tử lại đính hôn với tiểu thư khuê các môn đăng hộ đối, thân là cữu cữu, ông nên đối xử với nàng khoan dung hơn một chút.
"Dù chỉ đứng xem thì con cũng phải đứng xa một chút, đừng để nhiễm bệnh khí vào người." Ông đồng ý cho Dư Yểu đứng từ xa quan sát, Dư Yểu vội vàng gật đầu, Nhị cữu cữu không đuổi nàng đi là tốt rồi.
Nàng rất biết ý, đứng ở một góc khuất, tỏ vẻ mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không quấy rầy Nhị cữu cữu khám bệnh.
Lâm Nhị gia rửa tay sạch sẽ rồi ngồi xuống, cũng mặc kệ nàng đứng đó. Chẳng mấy chốc, bệnh nhân đầu tiên của y quán đã tới tìm ông khám bệnh, mắc chứng ho khan.
Dư Yểu chăm chú nhìn Nhị cữu cữu bắt mạch, hỏi han tình hình bệnh rồi xem xét cổ họng, cảm thấy vô cùng mới lạ, nhìn, nghe, hỏi, sờ chính là như vậy sao.
"Về nhà phải uống thuốc liên tục, thuốc sắc phải uống đủ một tháng." Lâm Hoàng Kỳ viết xong phương thuốc, quay đầu nhìn thấy ánh mắt tò mò của thiếu nữ, trong lòng lay động, liền giải thích bệnh tình của người bệnh đó cho nàng nghe.
Dư Yểu gật đầu, tỏ vẻ đã ghi nhớ.
Không chỉ vậy, nàng còn cúi người trên bàn, chép lại y nguyên phương thuốc mà Lâm Nhị gia nói.
Chữ viết của thiếu nữ non nớt, yếu ớt, nhưng lại rõ ràng ngay ngắn, cũng coi như có chút linh khí.
Lâm Nhị gia bảo nàng cất phương thuốc đi, sắc mặt rõ ràng đã dịu lại, không ai là không thích tiểu bối chăm chỉ cả.
"Yểu Nương, con phải nhớ kỹ, phương thuốc không thể tùy tiện lấy ra sử dụng, dù chỉ sai một chút thôi cũng có thể lấy mạng người khác."
"Vâng, Yểu Nương nhớ rồi ạ."
Suốt buổi sáng, Dư Yểu ngay cả vị trí cũng không hề thay đổi, nhìn Nhị cữu cữu bắt mạch cho đủ loại bệnh nhân, viết ra cả chồng phương thuốc.
Công sức không phụ lòng người, trong số mười mấy người bệnh có hai người bị đau đầu, Dư Yểu nhân lúc Nhị cữu cữu không chú ý liền lấy danh nghĩa tặng thuốc, đưa cho mỗi người năm cây hương an thần.
Dư Yểu nhờ hai người mang về sử dụng, nếu hương an thần có tác dụng thì hãy tới tìm nàng.
Hai người kia tuy có chút hoang mang khó hiểu, nhưng đồ cho không thì ngu gì không lấy, đều đồng ý với lời thỉnh cầu của Dư Yểu.
Thêm nửa buổi chiều nữa, hương an thần mà Dư Yểu mang theo đã được tặng hết, Lâm Nhị gia thấy nàng ngoan ngoãn quá mức, liền lấy ra hai quyển sách từ y quán đưa cho nàng.
"Đây là những ghi chú mà cữu cữu từng làm khi theo học y thuật cùng Ngoại tổ phụ con. Yểu Nương, con mang về xem cho kỹ, đừng tự ti cũng đừng quá sốt ruột, người nhà sẽ cùng con tìm một vị hôn phu như ý khác."
Lâm Nhị gia giữa chừng có nhắc tới Phó thế tử, cũng chính lúc này, Dư Yểu mới biết được Phó Vân Chương đã được Thiên tử ban hôn, trở thành vị hôn phu của cháu gái Tuyên thừa tướng.
Nàng cong môi cười, sau khi biết được chuyện này, cảm giác lớn nhất lại là nhẹ nhõm.
Mặc dù vết thương lúc từ hôn có thể là giả, nhưng Phó thế tử nhanh như vậy đã có hôn ước mới, vậy thì việc nàng và Lang quân đính ước sau này cũng không quá đường đột nữa, phải không?
"Vâng, Nhị cữu cữu, con không vội." Dư Yểu cười rạng rỡ, từ xa, nha hoàn áo xanh nhìn thấy liền vội vàng ra hiệu cho nha hoàn khác.
"Mai Ngọc, ngươi xem nữ tử kia có phải là người chúng ta đã gặp trên thuyền, phu nhân của Lang tướng Vũ Vệ quân không?" Nha hoàn Lan Ngọc đứng ở cửa y quán, kinh ngạc không thôi.
Nàng không thể nhận sai người được, nhưng phu nhân của Lang tướng Vũ Vệ quân sao lại ở một y quán thế này?
Cũng không giống như là tới khám bệnh.
Nếu không phải thân thể của nương tử cần phải giấu diếm người khác, nàng và Mai Ngọc cũng sẽ không lén lút tới đây bốc thuốc, dù y quán này có tiếng tăm tốt.
"Nhỏ giọng một chút, đừng để nàng ta nhìn thấy chúng ta." Mai Ngọc khẽ quát Lan Ngọc, chuyện nương tử bị thương trong cung tuyệt đối không thể để lộ ra bất kỳ manh mối nào.
Muốn biết thì hỏi thăm người khác là được rồi.
Mai Ngọc mỉm cười chặn một tiểu đồng bốc thuốc trong y quán lại hỏi han, vừa hay tiểu đồng này biết thân phận của Dư Yểu, nói thẳng thiếu nữ mà nàng nhìn thấy là cháu gái ruột của lão thái gia chủ nhà, gọi Lâm đại phu ở đây là cữu cữu ruột.
"Xem ra, tiểu nương tử kia vẫn chưa xuất giá đúng không?" Nha hoàn áo xanh ánh mắt lóe lên, sau khi có được câu trả lời chắc chắn, nàng thậm chí còn chưa bốc thuốc đã vội vàng rời khỏi đây cùng người kia.
Mai Ngọc không biết thân phận của Dư Yểu có gì mờ ám, nhưng nàng biết tam lang quân sau khi từ trong cung trở về, vẫn luôn điên cuồng tìm kiếm tung tích vị Lang tướng Vũ Vệ quân trên thuyền hôm đó. Nghĩ đến việc Dư Yểu có quan hệ mật thiết với vị Lang tướng kia, nàng đương nhiên phải nhanh chóng báo cáo chuyện này cho tam lang quân.
Trạch viện của Chử gia ở kinh thành đã có từ nhiều năm trước, từ trước khi Chử tam lang vào kinh, nơi này đã được tu sửa lại.
Tường cao cổng lớn, ngói xanh lợp mái, khắp nơi trồng đầy kỳ hoa dị thảo, cảnh đẹp như tranh vẽ. Thế nhưng, lúc này Chử tam lang lại chẳng có tâm trạng thưởng thức chúng, sau khi đi thăm muội muội bị thương, hắn liền nhốt mình trong thư phòng.
Trong đầu Chử tam lang không ngừng hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó, ngũ muội thập tử nhất sinh, hắn bị đè ép không thể động đậy, cùng với đôi mắt lạnh lùng quen thuộc kia.
Lúc đưa ngũ muội tới Khang Ninh cung chỗ tổ mẫu, hắn đã nhớ ra, còn có một người từng nhìn hắn bằng ánh mắt muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Lang tướng Vũ Vệ quân đã cùng bọn họ đi từ Thanh Châu tới kinh thành! Không chỉ đôi mắt đó, ngay cả đường nét ngũ quan của hắn cũng rất giống Thiên tử sau bức rèm châu!
Nhưng, Chử Tam Lang không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của Thiên tử, hắn không thể khẳng định suy đoán trong lòng mình.
Cho nên, đối mặt với bà nội đã già đi nhiều, hắn cái gì cũng không nói, cũng không dám nói.
Chẳng lẽ hắn muốn nói với bà nội rằng, Thiên tử rất có khả năng dùng thân phận Vũ Vệ quân lang tướng đi đến Thanh Châu thành, đến Chử gia bọn họ, không chỉ cười nói muốn đến từ đường Chử gia tham quan một chút, còn nhiều lần biểu lộ sự chán ghét mãnh liệt với Chử gia sao?
Cũng không đúng, Ngũ cô nương suýt chút nữa bị bóp cổ chết, sát ý của Thiên tử chưa bao giờ che giấu.
Chử Tam Lang không nói ra được trong lòng mình là tư vị gì, hắn muốn oán hận Thiên tử lãnh khốc vô tình nhưng cái c.h.ế.t của cô mẫu nằm chắn ngang, không thể trốn tránh, hắn muốn biện giải cho gia đình mình, việc từ bỏ cô mẫu không phải là ý nguyện của gia tộc... Nhưng, sự xấu hổ khiến hắn khó mở miệng.
Cô mẫu đích thực là vì gia tộc, vì tất cả mọi người Chử gia mà chết, hắn được lợi, đối với huyết mạch mà cô mẫu để lại luôn áy náy.
Ngũ cô nương có dung mạo giống cô mẫu, lần đầu gặp mặt đã suýt chút nữa bị g.i.ế.c chết, bà nội đau lòng đến mức bảo bọn họ phải thành thật, sau khi xuất cung, Chử Tam Lang rơi vào mê mang, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Cốc cốc cốc"
Có người gõ cửa thư phòng, ánh mắt Chử Tam Lang lập tức sáng lên, bảo người đó vào nói chuyện.
Nhìn thấy người tiến vào là nha hoàn bên cạnh Ngũ cô nương - Mai Ngọc, Chử Tam Lang đột nhiên đứng dậy, hỏi thăm tình hình của Chử Tâm Nguyệt, hắn tưởng nha hoàn đến vì chuyện này.
Mai Ngọc lắc đầu, tỏ vẻ không liên quan đến Ngũ cô nương.
"Tam lang quân, nô tỳ muốn bẩm báo một chuyện khác. Nô tỳ và Lan Ngọc đi bốc thuốc cho cô nương, vô tình nhìn thấy một thiếu nữ trong y quán, nàng ấy sinh ra giống hệt phu nhân của lang tướng trên thuyền, nhưng nô tỳ hỏi thăm mới biết, thiếu nữ đó là cháu gái ngoại của chủ y quán, chưa xuất giá."
"Nghe nói chủ y quán là một vị thái y trong cung, họ Lâm, cháu gái ngoại của ông ấy là người Tô Châu."
Mai Ngọc đem tình hình của Dư Yểu mà mình dò la được kể lại, Chử Tam Lang nhíu mày, hỏi nha hoàn y quán ở nơi nào.
Hắn quyết định tự mình đến y quán xem thử.
Mai Ngọc vừa nói ra vị trí cụ thể của y quán, lão bộc Chử gia ở ngoài thư phòng đã vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói Thiên tử trong cung ban thưởng.
Nghe vậy, sắc mặt Chử Tam Lang đại biến.
Mà đợi đến khi hắn nhìn thấy Thiên tử ban thưởng cái gì, tay chân cũng bắt đầu lạnh toát.
"Bệ hạ nghe nói tiểu thư Chử gia bị kinh hãi, vô cùng quan tâm, lại nói Chử lang quân vào kinh trong lòng vui mừng, đặc biệt ban thưởng một bàn tiệc, xem như là tiệc tiếp đón Chử lang quân và tiểu thư Chử gia."
Công công đem đồ ăn mang đến bày biện trên bàn từng món một, cung kính hành lễ, sau đó mời Chử Tam Lang và hai vị tiểu thư Chử gia nhất định phải cảm tạ thánh ân.
Chử Tâm Song nhìn thoáng qua, phát hiện những món ăn này đều là đồ nguội, dầu cũng đông lại thành từng tảng trắng, thầm nhíu mày.
Nhưng khác với vẻ chán ghét của nàng ta, huynh trưởng và tỷ tỷ bên cạnh lại mặt mày tái mét.
Ngay cả hạ nhân Chử gia cũng ý thức được điều gì đó, hoảng hốt quỳ xuống một mảnh.
Thiên tử ban thức ăn, để tỏ lòng kính ý, người Chử gia phải cảm kích rơi nước mắt ăn hết.
Nhưng, tiệc tiếp đón biết đâu lại là tiệc tiễn đưa? Đồ ăn có độc bọn họ cũng phải ăn.
"Chử Văn trước tiên tạ ơn bệ hạ long ân." Chử Tam Lang cầm đũa lên, mỉm cười nuốt đồ ăn lạnh ngắt xuống.
Thế nhưng, hắn không chết.
Cùng với việc công công rời đi, tin tức Chử gia được Thiên tử ban tiệc tiếp đón nhanh chóng lan truyền ra ngoài.
Xen lẫn trong đó, không biết là ai cố ý tiết lộ, còn có một tin tức, giống như chỉ sau một đêm tất cả mọi người ở kinh thành đều biết.
Ngũ tiểu thư Chử gia dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có chín phần giống với tiên mẫu của bệ hạ - Minh Chương hoàng hậu, rất được bệ hạ yêu thích.
Vào lúc có triều thần đề nghị lập hậu, làm đầy hậu cung, khó tránh khỏi, không ít người suy nghĩ nhiều.
/118
|